Nghe thấy tiếng kêu thì Đường Kim liền xoay người lại, hắn liền thấy trước mắt là một cô gái có mái tóc dài bồng bềnh, cao chừng 1m6, bộ dạng rất không tệ; nàng có đôi mắt to, lông mày lá liễu, làn da không tồi, nhưng mà nhìn dáng người của nàng thì dường như là nàng vẫn chưa dậy thì, căn bản không thấy đường cong nào trên người nàng cả.
- Mỹ nữ, cô muốn mời tôi đi ăn cơm sao?
Đường Kim ra bộ tò mò hỏi cô gái kia.
- Có quỷ mới mời cậu đi ăn cơm, nếu mời thì cậu mời tôi mới đúng.
Vẻ mặt của cô gái này tỏ ra tức giận.
Đường Kim ngẩn ngơ:
- ách? Vì sao tôi phải mời cô đi ăn cơm?
- Cậu hại tôi bị phấn rơi đầy người hơn nữa trên đầu lại dính chiếc khăn lau bảng kia, chẳng lẽ cậu không nên mời tôi dùng cơm sao?
Cô gái này thở phì phò nói.
- ách, thì ra là cô sao, cô cũng trốn học à?
Cuối cùng thì Đường Kim cũng hiểu được, cô bé trước mặt này của hắn chính là nữ sinh chịu đòn trong cuộc chiến giữa hắn và lão nhân dạy môn Lịch Sử kia, vì thế mà khi gặp nàng Đường Kim có chút quen thuộc.
- Tôi không có trốn học, là do giáo viên cho phép tôi ra ngoài.
Cô gái kia hừ một tiếng rồi nói tiếp:
- Nếu không phải là tôi phản ứng nhanh thì thiếu chút nữa bụi phấn sẽ rơi vào trong mắt của tôi, cậu nói đi, cậu sẽ bồi thường tôi như thế nào đây?
- Kỳ thật thì đó là do lỗi của thầy giáo kia.
Đường Kim tỏ ra uể oải:
- Bất quá, nếu cậu muốn nếu cô muốn tôi mời cô đi ăn cơm thì tôi cũng không có ý kiến gì cả, vừa lúc thì tôi cũng đang đi ăn cơm đây, thêm một người cũng không nhiều.
- Cái gì mà thêm một người cũng không nhiều lắm?
Cô gái này tỏ ra không hài lòng:
- Nhìn này, ngay cả nửa điểm thành ý mà cậu cũng không có.
- Cô có đi hay không?
Vốn Đường Kim cũng không có thành ý mời cô gái này dùng cơm:
- Cô không đi thì tôi sẽ đi.
Đường Kim nói đi là đi, cô gái thấy vậy thì liền sửng sốt sau đó liền lập tức đuổi theo Đường Kim:
- Nè, cậu muốn mời tôi dùng cơm, tôi biết ở bên này có một quán ăn ngon lắm.
- Chỗ nào?
Đường Kim liền có chút hứng thú, thân làm một người ăn hàng thì tự nhiên hắn hy vọng có thể tìm được một quán ăn ngon.
- Tôi dẫn cậu đi.
Trong mắt của cô gái này liền hiện lên một chút giảo hoạt.
Cô gái liền đi ở phía trước để dẫn đường, còn Đường Kim thì không nhanh không chậm đi ở phía sau, đại khái khoảng chừng hai phút sau thì cô gái đã đến trước một quán ăn rồi dừng lại.
- Là chỗ này.
Cô gái nói:
- Đây là một quán ăn đặc sắc nhất quanh trường ta, rất có danh tiếng ở thành phố này.
- Quán ăn kinh điển?
Đường Kim ngẩn lên nhìn vào chiêu bài trước mắt sau đó liền đi vào.
Quán ăn không lớn, không có phòng ăn, chỉ có hơn mười bàn ăn, hoàn cảnh bên trong cũng không có chút bắt mắt nào nhưng thật ra có chút cảm giác tao nhã, vào lúc này trong phòng ăn không khách nào, nhưng ở một góc sáng sủa lại có một nam nhân đang chăm chú đánh đàn Piano.
Đường Kim tìm một cái bàn trống rồi ngồi xuống, sau đó quét mắt nhìn về bốn phía thì hắn cảm thấy có chút kỳ quái, tại sao trong quán ăn này thì ngay cả một người phục vụ cũng không có đây?
Cô gái kia ngồi đối diện với Đường Kim, dường như là rất quan thuộc, nàng liền bấm vào một cái nút ở trên cái bàn ăn sau đó một chiếc ván gỗ hình chữ nhật bắn lên, lộ ra một chiếc máy vi tính.
- Nè, gọi món ăn đi, chiếc máy vi tính này dùng để gọi món ăn đó, chúng ta chỉ cần ngồi đây gọi món ăn thì phòng bếp có thể nhận được ngay, bọn họ sẽ làm những món ăn ngon để đưa lên.
Hiển nhiên thì đây không phải là lần đầu tiên mà cô gái này tới quán ăn này.
Đường Kim nhìn chằm chằm vào cái máy vi tính kia, sau đó mới ngẩng đầu lên hỏi cô gái kia:
- Cô chắc chắn đây này là quán ăn chứ không phải là thư viện chứ?
Cũng khó trách Đường Kim tỏ ra không tin bởi vì hắn thấy được trên mặt bàn toàn là những quyển sách nổi tiếng, đều là những tác phẩm nước ngoài nổi tiếng, cái gì mà Chí Phèo, Số đỏ…, hiển nhiên thì những quyển sách này đều toàn là tiểu thuyết a.
- Đương nhiên là quán ăn rồi, đây này, đây chính là menu, cậu chỉ cần gọi món ăn là được.
Cô gái liền khẳng định một câu, sau đó nhớ ra cái gì đó rồi nhắc nhở Đường Kim một câu:
- Cậu có thể lật tờ giấy ra, mặt sau còn có nữa đó.
Đường Kim thử lật lại giấy thì phát hiện ở phía sau trừ một tác phẩm nổi tiếng ở nước ngoài ra thì còn có một câu thơ nữa. Đúng như lời của cô gái kia nói, những thứ trên này toàn là tên của các món ăn, nhưng mà hắn cảm thấy được, để tên các món ăn vào đây thật sự là không có khuôn phép.
- Cái này đều là đồ ăn sao? Nếu không thì cô hãy kêu thử đi.
Hai mắt của Đường Kim có chút trắng dã, bữa ăn này thật sự là hơi quá đặc sắc đi mà.
- Thật sự là để cho tôi kêu thử sao?
Trong mắt của cô gái kia hiện lên một tia giảo hoạt.
- Nhớ kỹ là gọi cho tôi món nào có thịt là được rồi.
Đường Kim thuận miệng nói.
- Được rồi, vậy thì để tôi gọi a.
Cô gái này lộ ra bộ dạng như đã thực hiện được quỷ kế của mình, sau đó liền lấy tốc độ nhanh nhất mà kêu hơn mười mấy món ăn.
Mấy phút sau, một nam nhân mặc áo bành tô bưng một mâm đồ ăn đi tới rồi đặt lên bàn, sau đó cũng không nói lời nào mà liền quay người rời đi.
- Nè, cậu có biết món này gọi là gì không?
Cô gái có chút đắc ý hỏi.
- Không phải là ớt xào mộc nhĩ sao?
Đường Kim ra một bộ dạng phờ phạc:
- Tôi không thích những món ăn kiểu này.
- Sai, đây là Đỏ và Đen.
Vẻ mặt cô gái tỏ ra đắc ý nhìn vào Đường Kim.
Đỏ và Đen?
Đường Kim nhìn vào một chút, không biết nói gì, thật sự đúng là đỏ và đen mà, cây ớt màu đỏ còn nấm mèo thì màu đen.
- Không có tí đặc sắc nào, không bằng dùng ớt hồng với tiêu đen đi.
Đường Kim thì thào tự nhủ.
Rất nhanh, người phục vụ mặc áo bành tô lại xuất hiện, lại bưng một mâm đồ ăn để ở trên bàn.
- Những ăn này a, thật quá tệ đi chứ.
Đường Kim buồn bực, hắn bắt đầu có cảm giác bị nha đầu kia lừa gạt, cái quán ăn kinh điển này thuần túy là nơi lừa gạt người khác.
- Đây gọi là Romeo cùng Juliet.
Cô gái ấy nói:
- Thấy không, đây là Romeo hình chiếc lá, còn cái này, cái này chính là phổi heo làm thành lá cây.
Đường Kim thì thào tự nói:
- Romeo làm bằng phổi heo sao? Nếu vậy thì nhất định Juliet chết sẽ không nhắm mắt.
Ngay khi người phục vụ mang món thức ăn thứ ba lên thì Đường Kim đã có chút hỏng mất, đây cũng giống với gà nướng nhưng mà cái tên của món thức ăn này lại làm cho Đường Kim có chút hộc máu, bá tước Cristo, chỉ có phần thịt gà ở bụng là không sao, còn những nơi khác đều bị nướng cháy đen.
Đường Kim bắt đầu oán hận, hắn cảm thấy sai lầm khi đi tới đây ăn cơm rồi.
Cô gái kia lại bắt đầu ăn, dường như những món thức ăn này đối với nàng thì có sự thú vị. Cái món Đỏ và Đen kia, dường như rất hợp với khẩu vị ăn của nàng.
Những món ăn kế tiếp vẫn không có khiến cho Đường Kim thỏa mãn, rốt cuộc cũng đến món cuối cùng, đây là một món canh nhưng mà chứng kiến món canh này thì Đường Kim đã hoàn toàn hỏng mất. Hắn đã ăn qua canh cải thía nấu trứng nhiều rồi, nhưng đây lại là canh cải thìa với vỏ trứng!
- Cái này gọi là “ Bạch Lộ Thượng Thanh Thiên”.
Cô gái kia cười hì hì giải thích cho Đường Kim một câu, thấy bộ dạng bi phẫn của Đường Kim thì rốt cuộc nàng cũng cảm thấy vui vẻ, rốt cuộc thì cũng đã báo thù được.
- Rốt cuộc thì tôi cũng đã hiểu nếu cô yêu một người thì nhất định cô nên mời hắn đến nơi này để dùng cơm, bởi vì nơi này nhất định sẽ khắc sâu vào trí nhớ của hắn, sẽ để cho hắn không thể quên được.
Đường Kim nhìn vào cô gái kia, một bộ dạng hữu khí vô lực, nói:
- Tôi cảm thấy được cô nhất định là yêu tôi cho nên, cô có thể cho tôi biết, cô tên là gì không?
- Nè, cậu nói ai yêu cậu hả? Cậu đừng có nói hươu nói vượn như thế.
Nhất thời thì khuôn mặt của cô gái đỏ lên, đồng thời nàng tỏ ra khá tức giận:
- Cậu còn có thể không biết tên tôi là gì sao?
Cũng khó trách cô gái này tức giận như thế, Đường Kim người này ngồi ăn cơm cùng nàng đã hơn nửa tiếng. Từ đầu đến cuối hắn lại không biết nàng là ai, đây không phải là hắn đã khinh thường nàng rồi sao? Lúc này, cô gái này có chút hối hận, hối hận vì vừa rồi mình không kêu thêm chục món ăn nữa.
- Mỹ nữ, cô muốn mời tôi đi ăn cơm sao?
Đường Kim ra bộ tò mò hỏi cô gái kia.
- Có quỷ mới mời cậu đi ăn cơm, nếu mời thì cậu mời tôi mới đúng.
Vẻ mặt của cô gái này tỏ ra tức giận.
Đường Kim ngẩn ngơ:
- ách? Vì sao tôi phải mời cô đi ăn cơm?
- Cậu hại tôi bị phấn rơi đầy người hơn nữa trên đầu lại dính chiếc khăn lau bảng kia, chẳng lẽ cậu không nên mời tôi dùng cơm sao?
Cô gái này thở phì phò nói.
- ách, thì ra là cô sao, cô cũng trốn học à?
Cuối cùng thì Đường Kim cũng hiểu được, cô bé trước mặt này của hắn chính là nữ sinh chịu đòn trong cuộc chiến giữa hắn và lão nhân dạy môn Lịch Sử kia, vì thế mà khi gặp nàng Đường Kim có chút quen thuộc.
- Tôi không có trốn học, là do giáo viên cho phép tôi ra ngoài.
Cô gái kia hừ một tiếng rồi nói tiếp:
- Nếu không phải là tôi phản ứng nhanh thì thiếu chút nữa bụi phấn sẽ rơi vào trong mắt của tôi, cậu nói đi, cậu sẽ bồi thường tôi như thế nào đây?
- Kỳ thật thì đó là do lỗi của thầy giáo kia.
Đường Kim tỏ ra uể oải:
- Bất quá, nếu cậu muốn nếu cô muốn tôi mời cô đi ăn cơm thì tôi cũng không có ý kiến gì cả, vừa lúc thì tôi cũng đang đi ăn cơm đây, thêm một người cũng không nhiều.
- Cái gì mà thêm một người cũng không nhiều lắm?
Cô gái này tỏ ra không hài lòng:
- Nhìn này, ngay cả nửa điểm thành ý mà cậu cũng không có.
- Cô có đi hay không?
Vốn Đường Kim cũng không có thành ý mời cô gái này dùng cơm:
- Cô không đi thì tôi sẽ đi.
Đường Kim nói đi là đi, cô gái thấy vậy thì liền sửng sốt sau đó liền lập tức đuổi theo Đường Kim:
- Nè, cậu muốn mời tôi dùng cơm, tôi biết ở bên này có một quán ăn ngon lắm.
- Chỗ nào?
Đường Kim liền có chút hứng thú, thân làm một người ăn hàng thì tự nhiên hắn hy vọng có thể tìm được một quán ăn ngon.
- Tôi dẫn cậu đi.
Trong mắt của cô gái này liền hiện lên một chút giảo hoạt.
Cô gái liền đi ở phía trước để dẫn đường, còn Đường Kim thì không nhanh không chậm đi ở phía sau, đại khái khoảng chừng hai phút sau thì cô gái đã đến trước một quán ăn rồi dừng lại.
- Là chỗ này.
Cô gái nói:
- Đây là một quán ăn đặc sắc nhất quanh trường ta, rất có danh tiếng ở thành phố này.
- Quán ăn kinh điển?
Đường Kim ngẩn lên nhìn vào chiêu bài trước mắt sau đó liền đi vào.
Quán ăn không lớn, không có phòng ăn, chỉ có hơn mười bàn ăn, hoàn cảnh bên trong cũng không có chút bắt mắt nào nhưng thật ra có chút cảm giác tao nhã, vào lúc này trong phòng ăn không khách nào, nhưng ở một góc sáng sủa lại có một nam nhân đang chăm chú đánh đàn Piano.
Đường Kim tìm một cái bàn trống rồi ngồi xuống, sau đó quét mắt nhìn về bốn phía thì hắn cảm thấy có chút kỳ quái, tại sao trong quán ăn này thì ngay cả một người phục vụ cũng không có đây?
Cô gái kia ngồi đối diện với Đường Kim, dường như là rất quan thuộc, nàng liền bấm vào một cái nút ở trên cái bàn ăn sau đó một chiếc ván gỗ hình chữ nhật bắn lên, lộ ra một chiếc máy vi tính.
- Nè, gọi món ăn đi, chiếc máy vi tính này dùng để gọi món ăn đó, chúng ta chỉ cần ngồi đây gọi món ăn thì phòng bếp có thể nhận được ngay, bọn họ sẽ làm những món ăn ngon để đưa lên.
Hiển nhiên thì đây không phải là lần đầu tiên mà cô gái này tới quán ăn này.
Đường Kim nhìn chằm chằm vào cái máy vi tính kia, sau đó mới ngẩng đầu lên hỏi cô gái kia:
- Cô chắc chắn đây này là quán ăn chứ không phải là thư viện chứ?
Cũng khó trách Đường Kim tỏ ra không tin bởi vì hắn thấy được trên mặt bàn toàn là những quyển sách nổi tiếng, đều là những tác phẩm nước ngoài nổi tiếng, cái gì mà Chí Phèo, Số đỏ…, hiển nhiên thì những quyển sách này đều toàn là tiểu thuyết a.
- Đương nhiên là quán ăn rồi, đây này, đây chính là menu, cậu chỉ cần gọi món ăn là được.
Cô gái liền khẳng định một câu, sau đó nhớ ra cái gì đó rồi nhắc nhở Đường Kim một câu:
- Cậu có thể lật tờ giấy ra, mặt sau còn có nữa đó.
Đường Kim thử lật lại giấy thì phát hiện ở phía sau trừ một tác phẩm nổi tiếng ở nước ngoài ra thì còn có một câu thơ nữa. Đúng như lời của cô gái kia nói, những thứ trên này toàn là tên của các món ăn, nhưng mà hắn cảm thấy được, để tên các món ăn vào đây thật sự là không có khuôn phép.
- Cái này đều là đồ ăn sao? Nếu không thì cô hãy kêu thử đi.
Hai mắt của Đường Kim có chút trắng dã, bữa ăn này thật sự là hơi quá đặc sắc đi mà.
- Thật sự là để cho tôi kêu thử sao?
Trong mắt của cô gái kia hiện lên một tia giảo hoạt.
- Nhớ kỹ là gọi cho tôi món nào có thịt là được rồi.
Đường Kim thuận miệng nói.
- Được rồi, vậy thì để tôi gọi a.
Cô gái này lộ ra bộ dạng như đã thực hiện được quỷ kế của mình, sau đó liền lấy tốc độ nhanh nhất mà kêu hơn mười mấy món ăn.
Mấy phút sau, một nam nhân mặc áo bành tô bưng một mâm đồ ăn đi tới rồi đặt lên bàn, sau đó cũng không nói lời nào mà liền quay người rời đi.
- Nè, cậu có biết món này gọi là gì không?
Cô gái có chút đắc ý hỏi.
- Không phải là ớt xào mộc nhĩ sao?
Đường Kim ra một bộ dạng phờ phạc:
- Tôi không thích những món ăn kiểu này.
- Sai, đây là Đỏ và Đen.
Vẻ mặt cô gái tỏ ra đắc ý nhìn vào Đường Kim.
Đỏ và Đen?
Đường Kim nhìn vào một chút, không biết nói gì, thật sự đúng là đỏ và đen mà, cây ớt màu đỏ còn nấm mèo thì màu đen.
- Không có tí đặc sắc nào, không bằng dùng ớt hồng với tiêu đen đi.
Đường Kim thì thào tự nhủ.
Rất nhanh, người phục vụ mặc áo bành tô lại xuất hiện, lại bưng một mâm đồ ăn để ở trên bàn.
- Những ăn này a, thật quá tệ đi chứ.
Đường Kim buồn bực, hắn bắt đầu có cảm giác bị nha đầu kia lừa gạt, cái quán ăn kinh điển này thuần túy là nơi lừa gạt người khác.
- Đây gọi là Romeo cùng Juliet.
Cô gái ấy nói:
- Thấy không, đây là Romeo hình chiếc lá, còn cái này, cái này chính là phổi heo làm thành lá cây.
Đường Kim thì thào tự nói:
- Romeo làm bằng phổi heo sao? Nếu vậy thì nhất định Juliet chết sẽ không nhắm mắt.
Ngay khi người phục vụ mang món thức ăn thứ ba lên thì Đường Kim đã có chút hỏng mất, đây cũng giống với gà nướng nhưng mà cái tên của món thức ăn này lại làm cho Đường Kim có chút hộc máu, bá tước Cristo, chỉ có phần thịt gà ở bụng là không sao, còn những nơi khác đều bị nướng cháy đen.
Đường Kim bắt đầu oán hận, hắn cảm thấy sai lầm khi đi tới đây ăn cơm rồi.
Cô gái kia lại bắt đầu ăn, dường như những món thức ăn này đối với nàng thì có sự thú vị. Cái món Đỏ và Đen kia, dường như rất hợp với khẩu vị ăn của nàng.
Những món ăn kế tiếp vẫn không có khiến cho Đường Kim thỏa mãn, rốt cuộc cũng đến món cuối cùng, đây là một món canh nhưng mà chứng kiến món canh này thì Đường Kim đã hoàn toàn hỏng mất. Hắn đã ăn qua canh cải thía nấu trứng nhiều rồi, nhưng đây lại là canh cải thìa với vỏ trứng!
- Cái này gọi là “ Bạch Lộ Thượng Thanh Thiên”.
Cô gái kia cười hì hì giải thích cho Đường Kim một câu, thấy bộ dạng bi phẫn của Đường Kim thì rốt cuộc nàng cũng cảm thấy vui vẻ, rốt cuộc thì cũng đã báo thù được.
- Rốt cuộc thì tôi cũng đã hiểu nếu cô yêu một người thì nhất định cô nên mời hắn đến nơi này để dùng cơm, bởi vì nơi này nhất định sẽ khắc sâu vào trí nhớ của hắn, sẽ để cho hắn không thể quên được.
Đường Kim nhìn vào cô gái kia, một bộ dạng hữu khí vô lực, nói:
- Tôi cảm thấy được cô nhất định là yêu tôi cho nên, cô có thể cho tôi biết, cô tên là gì không?
- Nè, cậu nói ai yêu cậu hả? Cậu đừng có nói hươu nói vượn như thế.
Nhất thời thì khuôn mặt của cô gái đỏ lên, đồng thời nàng tỏ ra khá tức giận:
- Cậu còn có thể không biết tên tôi là gì sao?
Cũng khó trách cô gái này tức giận như thế, Đường Kim người này ngồi ăn cơm cùng nàng đã hơn nửa tiếng. Từ đầu đến cuối hắn lại không biết nàng là ai, đây không phải là hắn đã khinh thường nàng rồi sao? Lúc này, cô gái này có chút hối hận, hối hận vì vừa rồi mình không kêu thêm chục món ăn nữa.
/482
|