- Làm người cần khiêm tốn, trời mưa thì nên che chắn, tôi là người khiêm tốn, nên dùng ô thôi.
Đường Kim nói thầm một câu, sau đó liền duỗi tay ra
- Đưa ô cho ta đi!
Uông Tùng đưa ô cho Đường Kim.
Đường Kim nhận ô rồi mở ra:
- Có việc gì thì nói nhanh đi, tôi rất vội.
- Tôi đến cám ơn cậu.
Uông Tùng mỉm cười
- Không chỉ là cảm ơn cậu đánh bại tôi, còn muốn cám ơn cậutrở thành kẻ thù chung mới của nam sinh.
- Kẻ thù chung của nam sinh?
Đường Kim có chút ngạc nhiên.
- Đúng vậy, trước khi cậu tới Ninh Sơn Nhị Trung, tôi chính là kẻ thù chung của nam sinh, nhưng mà danh hiệu này bây giờ đã sang tên đổi chủ cho cậu rồi.
Uông Tùng nở nụ cười cổ quái.
- Tần Thủy Dao là vị hôn thê của cậu, bây giờ Hàn Tuyết Nhu cũng thành bạn gái của cậu, hai đại hoa hậu của trường đều có quan hệ thân thiết với cậu, nếu cậu không thành kẻ thù chung của nam sinh mới là bất thường nha.
- A, không bị người đố kỵ là kẻ tầm thường, bọn hắn chỉ ghen tị tôi thôi.
Đường Kim hiển nhiên cũng không thèm để ý.
- Quả thật như thế.
Uông Tùng cũng có chút đồng tình.
- Cho đến bây giờ tôi và họ chưa từng có điểm chung, từ nhỏ tôi đã bắt đầu luyện kiếm thuật. Người thường chỉ cho rằng tôi luyện để rèn luyện thân thể, từng có người bảo ta múa kiếm ở dạ hội, nhiều khi tôi chỉ muốn nói cho họ biết kiếm thuật của tôi không phải dùng để biểu diễn nhưng tiếc là bọn họ không hiểu, có nói cũng vô dụng.
Thoáng dừng lại một chút, Uông Tùng tiếp tục nói:
- Thậm chí tôi từng hoài nghi ngoài chính mình ra còn ai luyện kiếm nữa không? Tôi lại mất đi động lực tiếp tục luyện kiếm, bởi vì tôi không biết phía trước có thể có mục tiêu theo đuổi hay không. Mãi cho đến hôm nay, tôi mới biết phía trước còn cả chặng đường dài để tiếp tục tiến tới, cảm ơn cậu đã cho tôi động lực.
- Muốn nghe lời nói thật không?
Đường Kim quái dị nhìn thấy Uông Tùng.
- Tôi không thích nghe nói dối.
Uông Tùng gật gật đầu.
- Lời nói thật chính là, anh vĩnh viễn không thể đuổi kịp của tôi.
Đường Kim uể oải nói.
- Tôi không để ý đến kết quả, tôi thích quá trình theo đuổi thôi.
Uông Tùng không hề tức giận.
Đường Kim nhìn chằm chằm Uông Tùng vài giây, sau đó mới lên tiếng:
- Kỳ thật , tôi còn biết một người thích kiếm thuật, kiếm thuật của hắn và anh cũng không sai biệt nhau mấy, hai người có thể cùng luyện tập.
- Tôi làm sao mới liên lạc được với anh ta?
Uông Tùng có chút động tâm, những năm gần đây, hắn vẫn không tìm được đối thủ thích hợp, bây giờ tuy gặp được Đường Kim nhưng hắn vẫn hiểu rằng Đường Kim mạnh hơn hắn nhiều lắm, cho dù Đường Kim có đồng ý luyện kiếm với hắn cũng sẽ không được gì vì căn bản một chiêu hắn cũng không đỡ được.
- Hắn đang làm giúp tôi một chuyện.
Đường Kim nhìn Uông Tùng.
- Chờ lúc tâm tình tôi tốt tôi sẽ sắp xếp cho các anh gặp nhau, nhưng mà có một điều kiện tiên quyết.
- Điều kiện tiên quyết gì?
Uông Tùng liền vội vàng hỏi.
- Điều kiện tiên quyết chính là sau này anh cũng làm việc giúp tôi.
Đường Kim không nhanh không chậm nói.
- Làm việc giúp cậu? Thế là có ý gì?
Uông Tùng hơi sững sờ, có chút kinh ngạc.
- Này, nghe không rõ à?
Đường Kim có chút buồn bực.
- Tôi nói đơn giản nhé, sau này tôi là lão Đại, canh theo tôi lăn lộn, tôi bảo anh làm gì thì làm đó, hiểu rồi chứ?
Vẻ mặt Uông Tùng có chút cổ quái, hắn không phải thằng ngốc mà có chút đó cũng không hiểu.
- Tôi suy nghĩ một chút...
Uông Tùng hơi do dự.
- Vậy anh từ từ suy nghĩ đi, tôi đi đây.
Đường Kim cũng không có ý ở lại, dù thế nào đi nữa hắn cũng không phải muốn thu tiểu đệ, chỉ là hắn thấy cần có người giúp đỡ mình, chuẩn bị trước mà thôi.
Đường Kim nói đi là đi, rất nhanh liền biến mất ở trong màn mưa, để Uông Tùng sững sờ tại chỗ, mơ hồ hắn có một chút hối hận bởi vì hắn đột nhiên ý thức được chính mình có lẽ đã bỏ lỡ một cơ hội tuyệt hảo.
************
Mấy phút sau, Đường Kim đi đến quán há cảo của lão Lục, lại phát hiện trong quán ngoài lão Lục còn có đám người Tiểu Thất, Tiểu Bát.
- Đường lăo đại đă đến rồi.
Tiểu Thất Tiểu Bát nhanh chóng chạy tới chào hỏi, bây giờ hai người họ đều rõ ràng con hàng này là nam nhân của lão Đại, không thể đắc tội được.
- Các anh sao lại ở đây?
Đường Kim có chút kỳ quái.
- Lăo Đại bảo chúng tôi đến hỗ trợ nhanh chóng khai trương nhà bếp này.
Tiểu Thất vội vàng trả lời.
- Như vậy a.
Đường Kim cũng không hỏi lại, đem ra năm vạn tiền mặt vừa mới lấy ra đưa cho lăo Lục.
- Lục đại thúc, đây là năm vạn đồng, trong đó một vạn là hai tháng tiền lương của lão, còn bốn vạn đồng thì dùng để cải tạo lại nhà bếp đi.
- Được, được.
Lăo Lục tiếp nhận một bó to tiền mặt, nhất thời có chút đờ đẫn.
- Mọi người từ từ làm đi, tôi có việc đi trước.
Đường Kim cũng không định ở lại thêm.
Đường Kim mới vừa mới ra khỏi quán thì một chiếc Lamborghini đã dừng bên cạnh hắn, người trong xe nói với hắn một câu:
- Này, lên xe đi!
Kéo cửa xe, thuận tay quẳng ô trong tay đi, Đường Kim lao vào trong xe, đóng cửa lại, cười hì hì với Tiếu Thiền đang lái xe:
- Tài xế rất tự giác a.
Tiếu Thiền trừng mắt nhìn Đường Kim một cái:
- Cậu muốn đi đâu?
- Số 1 đường Khinh Vũ.
Đường Kim trả lời.
- Cậu muốn đi tìm Tần Thủy Dao?
Tiếu Thiền quái dị nhìn thấy Đường Kim
- Cậu còn biết xấu hổ chứ?
- Không phải tôi tìm
Tần Thủy Dao, là mẹ Tần Thủy Dao mời tôi ăn cơm.
Đường Kim nghiêm túc sửa lại, sau đó lại hỏi lại một câu
- Vì sao tôi phải xấu hổ đây?
- Hừ, chính cậu hiểu rõ!
Tiếu Thiền yêu kiều hừ một tiếng, không nói cái gì nữa nhấn ga phóng xe như bay.
Bây giờ trên đường cũng vắng người, Tiếu Thiền phóng nhanh nên chẳng mấy chốc đã đến nơi, nàng xoay người nói với Đường Kim:
- Đưa điện thoại cậu đây.
- Để làm gì?
Đường Kim lấy điện thoại ra đưa cho Tiếu Thiền, đồng thời hỏi một câu.
Tiếu Thiền bấm một dãy số bằng máy Đường Kim, một lát sau chuông điện thoại vang lên, nàng cúp máy trả lại cho Đường Kim:
- Lưu số tôi lại, khi nào cần dùng xe thì gọi cho tôi!
- A, để tôi lưu lại.
Đường Kim lưu lại dãy số với hai chữ "tài xế ".
Tiếu Thiền ở bên cạnh cắn chặt răng, tên này quá ghê tởm, dám coi nàng là tài xế riêng.
Lưu lại dăy số, Đường Kim liền xuống xe, đi đến cổng biệt thự Tần gia bấm chuông.
Rất nhanh, một cô gái xinh xắn cầm ô đi ra mở cửa, miệng cười tươi như hoa:
- Đường Kim, anh tới rồi!
Đường Kim cũng trợn mắt há hốc mồm, hắn nhìn cô gái xinh đẹp sửng sốt ước chừng mười giây, mới thốt ra một câu:
- Đồ ngốc, cô vừa đội mưa sao?
Đường Kim nói thầm một câu, sau đó liền duỗi tay ra
- Đưa ô cho ta đi!
Uông Tùng đưa ô cho Đường Kim.
Đường Kim nhận ô rồi mở ra:
- Có việc gì thì nói nhanh đi, tôi rất vội.
- Tôi đến cám ơn cậu.
Uông Tùng mỉm cười
- Không chỉ là cảm ơn cậu đánh bại tôi, còn muốn cám ơn cậutrở thành kẻ thù chung mới của nam sinh.
- Kẻ thù chung của nam sinh?
Đường Kim có chút ngạc nhiên.
- Đúng vậy, trước khi cậu tới Ninh Sơn Nhị Trung, tôi chính là kẻ thù chung của nam sinh, nhưng mà danh hiệu này bây giờ đã sang tên đổi chủ cho cậu rồi.
Uông Tùng nở nụ cười cổ quái.
- Tần Thủy Dao là vị hôn thê của cậu, bây giờ Hàn Tuyết Nhu cũng thành bạn gái của cậu, hai đại hoa hậu của trường đều có quan hệ thân thiết với cậu, nếu cậu không thành kẻ thù chung của nam sinh mới là bất thường nha.
- A, không bị người đố kỵ là kẻ tầm thường, bọn hắn chỉ ghen tị tôi thôi.
Đường Kim hiển nhiên cũng không thèm để ý.
- Quả thật như thế.
Uông Tùng cũng có chút đồng tình.
- Cho đến bây giờ tôi và họ chưa từng có điểm chung, từ nhỏ tôi đã bắt đầu luyện kiếm thuật. Người thường chỉ cho rằng tôi luyện để rèn luyện thân thể, từng có người bảo ta múa kiếm ở dạ hội, nhiều khi tôi chỉ muốn nói cho họ biết kiếm thuật của tôi không phải dùng để biểu diễn nhưng tiếc là bọn họ không hiểu, có nói cũng vô dụng.
Thoáng dừng lại một chút, Uông Tùng tiếp tục nói:
- Thậm chí tôi từng hoài nghi ngoài chính mình ra còn ai luyện kiếm nữa không? Tôi lại mất đi động lực tiếp tục luyện kiếm, bởi vì tôi không biết phía trước có thể có mục tiêu theo đuổi hay không. Mãi cho đến hôm nay, tôi mới biết phía trước còn cả chặng đường dài để tiếp tục tiến tới, cảm ơn cậu đã cho tôi động lực.
- Muốn nghe lời nói thật không?
Đường Kim quái dị nhìn thấy Uông Tùng.
- Tôi không thích nghe nói dối.
Uông Tùng gật gật đầu.
- Lời nói thật chính là, anh vĩnh viễn không thể đuổi kịp của tôi.
Đường Kim uể oải nói.
- Tôi không để ý đến kết quả, tôi thích quá trình theo đuổi thôi.
Uông Tùng không hề tức giận.
Đường Kim nhìn chằm chằm Uông Tùng vài giây, sau đó mới lên tiếng:
- Kỳ thật , tôi còn biết một người thích kiếm thuật, kiếm thuật của hắn và anh cũng không sai biệt nhau mấy, hai người có thể cùng luyện tập.
- Tôi làm sao mới liên lạc được với anh ta?
Uông Tùng có chút động tâm, những năm gần đây, hắn vẫn không tìm được đối thủ thích hợp, bây giờ tuy gặp được Đường Kim nhưng hắn vẫn hiểu rằng Đường Kim mạnh hơn hắn nhiều lắm, cho dù Đường Kim có đồng ý luyện kiếm với hắn cũng sẽ không được gì vì căn bản một chiêu hắn cũng không đỡ được.
- Hắn đang làm giúp tôi một chuyện.
Đường Kim nhìn Uông Tùng.
- Chờ lúc tâm tình tôi tốt tôi sẽ sắp xếp cho các anh gặp nhau, nhưng mà có một điều kiện tiên quyết.
- Điều kiện tiên quyết gì?
Uông Tùng liền vội vàng hỏi.
- Điều kiện tiên quyết chính là sau này anh cũng làm việc giúp tôi.
Đường Kim không nhanh không chậm nói.
- Làm việc giúp cậu? Thế là có ý gì?
Uông Tùng hơi sững sờ, có chút kinh ngạc.
- Này, nghe không rõ à?
Đường Kim có chút buồn bực.
- Tôi nói đơn giản nhé, sau này tôi là lão Đại, canh theo tôi lăn lộn, tôi bảo anh làm gì thì làm đó, hiểu rồi chứ?
Vẻ mặt Uông Tùng có chút cổ quái, hắn không phải thằng ngốc mà có chút đó cũng không hiểu.
- Tôi suy nghĩ một chút...
Uông Tùng hơi do dự.
- Vậy anh từ từ suy nghĩ đi, tôi đi đây.
Đường Kim cũng không có ý ở lại, dù thế nào đi nữa hắn cũng không phải muốn thu tiểu đệ, chỉ là hắn thấy cần có người giúp đỡ mình, chuẩn bị trước mà thôi.
Đường Kim nói đi là đi, rất nhanh liền biến mất ở trong màn mưa, để Uông Tùng sững sờ tại chỗ, mơ hồ hắn có một chút hối hận bởi vì hắn đột nhiên ý thức được chính mình có lẽ đã bỏ lỡ một cơ hội tuyệt hảo.
************
Mấy phút sau, Đường Kim đi đến quán há cảo của lão Lục, lại phát hiện trong quán ngoài lão Lục còn có đám người Tiểu Thất, Tiểu Bát.
- Đường lăo đại đă đến rồi.
Tiểu Thất Tiểu Bát nhanh chóng chạy tới chào hỏi, bây giờ hai người họ đều rõ ràng con hàng này là nam nhân của lão Đại, không thể đắc tội được.
- Các anh sao lại ở đây?
Đường Kim có chút kỳ quái.
- Lăo Đại bảo chúng tôi đến hỗ trợ nhanh chóng khai trương nhà bếp này.
Tiểu Thất vội vàng trả lời.
- Như vậy a.
Đường Kim cũng không hỏi lại, đem ra năm vạn tiền mặt vừa mới lấy ra đưa cho lăo Lục.
- Lục đại thúc, đây là năm vạn đồng, trong đó một vạn là hai tháng tiền lương của lão, còn bốn vạn đồng thì dùng để cải tạo lại nhà bếp đi.
- Được, được.
Lăo Lục tiếp nhận một bó to tiền mặt, nhất thời có chút đờ đẫn.
- Mọi người từ từ làm đi, tôi có việc đi trước.
Đường Kim cũng không định ở lại thêm.
Đường Kim mới vừa mới ra khỏi quán thì một chiếc Lamborghini đã dừng bên cạnh hắn, người trong xe nói với hắn một câu:
- Này, lên xe đi!
Kéo cửa xe, thuận tay quẳng ô trong tay đi, Đường Kim lao vào trong xe, đóng cửa lại, cười hì hì với Tiếu Thiền đang lái xe:
- Tài xế rất tự giác a.
Tiếu Thiền trừng mắt nhìn Đường Kim một cái:
- Cậu muốn đi đâu?
- Số 1 đường Khinh Vũ.
Đường Kim trả lời.
- Cậu muốn đi tìm Tần Thủy Dao?
Tiếu Thiền quái dị nhìn thấy Đường Kim
- Cậu còn biết xấu hổ chứ?
- Không phải tôi tìm
Tần Thủy Dao, là mẹ Tần Thủy Dao mời tôi ăn cơm.
Đường Kim nghiêm túc sửa lại, sau đó lại hỏi lại một câu
- Vì sao tôi phải xấu hổ đây?
- Hừ, chính cậu hiểu rõ!
Tiếu Thiền yêu kiều hừ một tiếng, không nói cái gì nữa nhấn ga phóng xe như bay.
Bây giờ trên đường cũng vắng người, Tiếu Thiền phóng nhanh nên chẳng mấy chốc đã đến nơi, nàng xoay người nói với Đường Kim:
- Đưa điện thoại cậu đây.
- Để làm gì?
Đường Kim lấy điện thoại ra đưa cho Tiếu Thiền, đồng thời hỏi một câu.
Tiếu Thiền bấm một dãy số bằng máy Đường Kim, một lát sau chuông điện thoại vang lên, nàng cúp máy trả lại cho Đường Kim:
- Lưu số tôi lại, khi nào cần dùng xe thì gọi cho tôi!
- A, để tôi lưu lại.
Đường Kim lưu lại dãy số với hai chữ "tài xế ".
Tiếu Thiền ở bên cạnh cắn chặt răng, tên này quá ghê tởm, dám coi nàng là tài xế riêng.
Lưu lại dăy số, Đường Kim liền xuống xe, đi đến cổng biệt thự Tần gia bấm chuông.
Rất nhanh, một cô gái xinh xắn cầm ô đi ra mở cửa, miệng cười tươi như hoa:
- Đường Kim, anh tới rồi!
Đường Kim cũng trợn mắt há hốc mồm, hắn nhìn cô gái xinh đẹp sửng sốt ước chừng mười giây, mới thốt ra một câu:
- Đồ ngốc, cô vừa đội mưa sao?
/482
|