Khóe miệng Mạch Trục Vân bất đắc dĩ nhếch lên, quả nhiên có người muốn mượn việc này ép nàng rời khỏi Tướng phủ đây mà. Tiếc rằng, ngay từ đầu nàng chưa bao giờ coi Tướng phủ trở thành nhà của mình cả, hay nói trắng ra, nơi này chẳng là cái gì trong mắt nàng, nếu không phải vì muốn điều tra cái chết của mẹ mình năm đó, nếu không phải muốn báo thù cho mẹ và sư phụ thì nàng cũng chẳng thèm đặt chân đến đây, dù chỉ là nửa bước.
Tiểu thư, lão gia chờ người ở thư phòng! Mộ Tuyết đi tới, báo tin cho chủ tử mình.
Trên mặt nàng cũng không biểu đạt gì thái quá, có lẽ chuyện cũng không đến mức tệ hại.
Về sau đừng dại dột thừa nhận những chuyện mà mình không làm, biết chưa? Mạch Trục Vân thản nhiên đi trước, dặn dò một câu.
Mộ Tuyết cúi đầu, đi theo nàng rời khỏi tiểu viện.
Tiểu thư, hay là để nô tỳ cũng đi với người, cái chết của Di thái thái, không liên quan đến người... Nàng vẫn có chút lo lắng. Cho dù tiểu thư nhà mình không có làm, nhưng vì trước mặt mọi người, tiểu thư không ngừng nhấn mạnh đe dọa Di thái thái không được bước chân đến Viện hoa sen, cho nên cái chết của Di thái thái, người bị tình nghi lớn nhất, chính là tiểu thư.
Mà thông qua sự kiện vu oan lần trước, Mộ Tuyết cũng biết bản chất của chủ tử mình thế nào: Rõ ràng không phải mình trộm, nhưng người không bao giờ chịu mở miệng giải thích rõ ràng với ai. Cho nên Mộ Tuyết mới lo lắng, nếu lần này cũng giống như lần trước, thì người nhất định sẽ không chịu lên tiếng phủ nhận rằng người là do nàng giết, vì thế nàng mới muốn đi cùng với Mạch Trục Vân.
Mạch Trục Vân khẽ cười, xoay người nói: Ngươi đi theo thì có tác dụng gì? Bộ ngươi đến đó rồi lại tự thừa nhận mình giết người sao? Nha đầu ngốc, trở về đi.
______________
Trước thư phòng.
Quả nhiên, Tư Lăng Thanh và Liễu Thục Mi đều ở trong này.
Nghĩa phụ tìm ta có chuyện gì? Mạch Trục Vân ngoan ngoãn một cách đặc biệt, mỗi lần đứng trước mặt Tư Lăng Thanh, nàng đều luôn miệng xưng hai tiếng Nghĩa phụ , gọi một cách đặc biệt rõ ràng.
Vân nhi, rốt cuộc con muốn thế nào đây hả? Tư Lăng Thanh cũng không vòng vo cùng nàng, lập tức đi vào vấn đề hỏi.
Mạch Trục Vân làm bộ khó hiểu thắc mắc hỏi: Nghĩa phụ hỏi vậy là có ý gì? Ta muốn thế nào?
Tư Lăng Thanh tức giận đến xanh mặt đứng bật dậy quát: Con còn dám hồ đồ giả ngốc với cha sao, chuyện xảy ra trong phủ này, con còn không hay biết sao?
Rõ ràng là ta không biết gì hết, ta mới từ Lạc Thủy sơn trang trở về, những chuyện xảy ra ở Tướng phủ, ta làm sao biết được? Nàng tiếp tục giả vờ vô tội.
Liễu Thục Mi lấy tay kéo Tư Lăng Thanh ngồi xuống, rồi đứng bên cạnh hắn, nguyện làm kiên che chắn để hắn bình tĩnh lại.
Vân nhi, chuyện lần trước con trộm trang sức của Triệu di nương, tang chứng cũng được tìm thấy trong phòng con, ta không hề có ý hoài nghi con. Nhưng con cũng biết, từ sau khi Triệu di nương trở về thì khắp người đau đớn, giống như bị nhiễm độc, nằm trên giường lăn lộn, đau đến cắn nát môi mình, con nói xem, chuyện này có phải do con làm không?
Mạch Trục Vân nhìn bộ dáng hiền từ như mẫu của Liễu Thục Mi, khóe miệng cong lên ý cười trào phúng, nói: Hừm, dám ở trước mặt ta động thủ, quá lắm thì ta cũng chỉ dạy dỗ bà ta một chút thôi. Hôm đó ta cũng cảnh cáo với bà ta, ta sẽ không đánh nhưng sẽ khiến bà ta sống không bằng chết!
Sắc mặt Tư Lăng Thanh trở nên trắng bệch: Vân nhi, cho dù có thế nào thì bà ấy cũng là mẹ kế của con, là trưởng bối......
Mạch Trục Vân bật cười đánh gãy lời nói của hắn: Nghĩa phụ, tuy ta coi ông là nghĩa phụ, nhưng không đồng nghĩa với việc ta sẽ coi người khác là cái gì đó của ta!
Con...... Tư Lăng Thanh không biết nên nói cái gì mới phải.
Liễu Thục Mi giận dữ lên tiếng chỉ trích nàng: Vân nhi, sao con lại có thể ăn nói như vậy với nghĩa phụ được chứ? Thôi được, cho dù con không tiếp nhận chúng ta, cũng không sao, nhưng lão gia là nghĩa phụ của con, ít ra con cũng phải biết tôn trọng người lớn tuổi một chút chứ. Cái cách mà con nói chuyện, chả khác mấy đứa tiểu thư đanh đá vô học bên ngoài vậy?
Mạch Trục Vân cười nói: Đúng vậy, từ nhỏ ta không được cha mẹ dạy dỗ cho nên so với các cô tiểu thư lá ngọc cành vàng đây thì không bằng.
Hốc mắt Tư Lăng Thanh nhất thời đỏ lên, từ vẻ mặt tức giận chuyển thành ân hận, hắn mở miệng xin lỗi: Vân nhi, là cha có lỗi với con, nhưng con phải biết rằng, ngay cả bản thân cha cũng không ngờ cha lại có một đứa con gái lang thang lưu lạc bên ngoài a.
Nghĩa phụ, ông lầm rồi, ta chỉ coi ông là nghĩa phụ, ngoài ra chúng ta không có bất cứ quan hệ nào khác. Hôm nay ông đến tìm ta, đừng nói là đến để thảo luận về chuyện tôi là kẻ không có giáo dục đấy chứ. Thấy mục đích đã đạt được, Mạch Trục Vân chủ động đổi đề tài.
Liễu Thục Mi nhanh nhẹn lên tiếng, không cho Tư Lăng Thanh mở lời: Vân nhi, chuyện ngày đó có biết bao nhiêu người chứng kiến, con là người đã cảnh cáo Triệu di nương không được phép đến gần viện hoa sen, nhưng tối hôm qua, ngay khi con trở về phủ thì nha hoàn lại phát hiện được thi thể của bà ta...... Bà ấy chết ở trong ao hoa sen, chuyện này, con giải thích thế nào đây?
Mạch Trục Vân thản nhiên tìm ghế ngồi xuống, hững hờ nói: Thì ra nghĩa phụ gọi ta tới đây là để hỏi tội. Có điều, theo như lời của các người thì có phải đang hoài nghi ta là kẻ giết bà ta? Nực cười, sao không tự đi mà điều tra xem, tối hôm qua vì sao bà ta lại có mặt ở viện hoa sen?
Liễu Thục Mi híp mắt khó chịu, tiếp tục nói: Lão gia và ta đã hỏi các nha hoàn rằng tối qua vì Triệu di nương không chịu được đau đớn trong người nên mới đi đến viện hoa sen hít thở không khí, tiếc rằng lúc đó bà ấy cũng không mang theo nha hoàn bên mình, vì thế nên không một ai biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì....
Ồ, vậy thật trùng hợp làm sao? Ta hạ dược lên người bà ta, không phải mới chỉ ngày một ngày hai, làm gì có chuyện trùng hợp vào tối hôm qua, bà ta không chịu nổi, chạy ra viện hoa sen hít thở không khí....
Lẽ ra vấn đề này phải hỏi con mới đúng? Vân nhi, lần trước là con nói bà ấy không được phép bước chân vào viện hoa sen, nhưng con vừa mới về phủ thì Triệu di nương lại đến viện hoa sen, sau đó mới xảy ra chuyện......
Mạch Trục Vân lập tức cắt ngang lời của bà: Phu nhân, ý của bà là, nếu như ta không có mặt ở phủ thì nói không chừng bà ta cũng không chết, đúng chứ? Vậy, có lẽ ngay từ đầu ta không nên đến ở trong cái phủ này?
Tư Lăng Thanh nhíu mày nhỏ giọng giải thích: Vân nhi, ý của bà ấy không phải thế đâu con, con là....nghĩa nữ của cha, ở trong Tướng phủ này cũng là chuyện rất bình thường. Nhưng chuyện của Triệu di nương, con nói rõ cho cha xem, vì sao con không cho phép bà ta đến viện hoa sen?
Liễu Thục Mi cũng không nói lời nào, chỉ đứng một bên, tiếp tục ra dáng của một người vợ hiền.
Mạch Trục Vân nhíu mày đáp: Chuyện này còn chưa rõ sao, độc mà ta hạ lên người bà ta sẽ càng phát huy tác dụng khi gặp mùi hương của sen, chỉ là không ngờ bà ta lại không chịu nghe lời khuyên của ta... Haizz, còn về phần đã xảy ra chuyện gì sau đó thì ta cũng không thể đoán trước được.
Liễu Thục Mi trầm mặt lên tiếng: Nói như vậy, cái chết của bà ấy không liên quan gì đến con?
Mạch Trục Vân nhìn nàng cười đáp: Sao thế, phu nhân, bà thực sự hy vọng cái chết của bà ta có liên quan đến ta sao?
Tư Lăng Thanh cũng quay đầu nhìn nàng một cái, Liễu Thục Mi nhanh chóng giấu đi sự khác thường trên gương mặt mình, chỉ còn lại sự kinh hoảng là tồn tại: Lão gia, ý của ta là, nếu như Triệu di nương bị người....trong phủ của chúng ta hãm hại thì chắc chắn ít nhiều cũng liên quan đến vụ trộm lần trước đổ oan cho Vân nhi. Ta vẫn còn chưa điều tra ra, nhưng nếu hai vụ việc này đều nhằm vào con bé thì chẳng phải nó đang ở trong tình huống rất nguy hiểm sao?
Tư Lăng Thanh nhíu mày, dường như đang cân nhắc suy ngẫm cái gì. Ngay khi thư phòng đang lâm vào một mảng yên tĩnh thì bên ngoài có hạ nhân đến thông báo Tư Lăng Uyển Tâm đến.
Cha, mẹ, Vân cô nương! Tư Lăng Uyển lễ phép hành lễ.
Mạch Trục Vân mỉm cười nhìn nàng, cũng không nói gì.
Uyển nhi, con tới đây làm gì, còn không mau trở về phòng đi! Liễu Thục Mi cau mày, ý bảo Tư Lăng Uyển mau rời khỏi đây.
Cha, mẹ, Uyển nhi đến đây là để nói cho hai người biết kẻ giết chết Triệu di nương là ai. Nàng quay đầu phân phó nha hoàn Tử Lăng của mình tiến vào.
Hai người ngồi trên cao cũng có chút nghi ngờ nhìn nàng, còn Mạch Trục Vân thì khẽ nhíu mày.
Cha, mẹ, hai người gọi Vân cô nương đến đây là để thẩm vấn nàng có liên quan đến cái chết của Triệu di nương, đúng không? Uyển nhi biết rõ chuyện này không có liên quan gì đến nàng cả.
Làm sao mà con biết? Tư Lăng Thanh và Liễu Thục Mi đồng thời lên tiếng hỏi, nhưng ngữ khí đều không giống nhau, một người thì vui mừng vì trong lòng luôn hy vọng chuyện này không dính líu đến Mạch Trục Vân, người còn lại thì trong lòng thấp thỏm sợ chuyện gì đó bị bại lộ, đương nhiên chỉ có mình bà mới biết.
Tư Lăng Uyển liếc mắt nhìn Mạch Trục Vân, chậm rãi nói: Là Tử Lăng tận mắt chứng kiến.
Rồi sau đó, nàng khẽ gật đầu ý bảo Tử Lăng tiến lên.
Tham kiến lão gia, phu nhân!
Tử Lăng, ngươi nói ngươi tận mắt chứng kiến cái chết của Di thái thái, vậy mọi chuyện có thật sự không liên quan đến Vân cô nương không? Tư Lăng Thanh lên tiếng hỏi nàng.
Đúng vậy, lão gia, chính mắt Tử Lăng nhìn thấy. Tối hôm qua, tiểu thư nói người muốn uống canh hạt sen nên nhân lúc hạ nhân đều đi ngủ, Tử Lăng nghĩ mình nên đến viện hoa sen hái chút đài sen tươi non để làm canh. Nào ngờ... nào ngờ trên đường đi, Tử Lăng nhìn thấy cách đó không xa có một người phụ nữ, đứng trước bờ, tóc tai bù xù, hơi thở gấp gáp cởi y phục ra muốn nhảy xuống tắm... Tử Lăng cho rằng chắc là nha hoàn nào đó nên trong lòng có chút sợ hãi, cũng không dám làm gì, hái một ít đài sen sau đó nhanh chóng lùi ra xa vài bước, không lâu sau, chợt nghe một tiếng Ùm , Tử Lăng còn tưởng nàng đó nhảy xuống ao tắm rửa nên mới vội vàng trở về viện. Ai ngờ, sáng nay nghe được tin Di thái thái bị chết đuối...
Kể xong một câu chuyện dài, Tử Lăng cũng đồng thời quỳ xuống, khóc thút thít: Lão gia, phu nhân, là Tử Lăng đáng chết. Nếu như Tử Lăng dũng cảm tiến lên xem kỹ người đó là ai, sau đó ngăn cản Di thái thái thì người cũng không xảy ra chuyện a, huhuhu...là lỗi của Tử Lăng.
Tư Lăng Uyển nóng vội cầu tình giúp nàng: Cha, mẹ, Tử Lăng còn nhỏ, lại nhát gan, một mình đứng ở trong viện hoa sen cũng có chút sợ hãi, nhưng mọi chuyện không có liên quan gì đến nàng.
Liễu Thục Mi cũng lên tiếng nói: Đúng vậy, lão gia, Tử Lăng còn nhỏ tuổi, đi một mình vào trong đêm, sợ hãi là chuyện rất bình thường. Nói vậy, nếu Triệu di nương tự mình nhảy xuống ao, vậy chuyện này không hề liên quan đến Vân cô nương và Tử Lăng, ông xem, chúng nó còn nhỏ, thôi bỏ qua cho chúng đi, đừng dọa bọn chúng nữa. Về phần tang sự của Triệu di nương, ta sẽ tự mình xử lý....
Tư Lăng Thanh vẫy tay mệt mỏi nói: Thôi, các người đều lui xuống trước đi.
Tư Lăng Uyển nâng Tử Lăng đứng lên, sau khi hai người rời khỏi thư phòng, Mạch Trục Vân cũng không nhúc nhích, khẽ cười, nói: Ta đã nói rồi, nếu trong lòng có quỷ thì đừng có đến viện hoa sen, nếu không sẽ thấy những chuyện không nên thấy.
Mạch Trục Vân không biết rằng, những lời của Tử Lăng nói là thật hay giả, và đương nhiên cũng không biết được âm mưu của Tư Lăng Uyển.
Ra khỏi thư phòng, trở về Nhã Chi Viện, Tử Lăng khó hiểu hỏi: Tiểu thư, vì sao người phải giúp ả ta? Để lão gia hoài nghi ả giết Triệu di nương, rồi đuổi ả ra khỏi phủ, chẳng phải sẽ tốt hơn sao?
Tư Lăng Uyển Tâm bí hiểm cười nói: Nếu người không phải ả giết thì việc gì ta phải giá họa ả? Về sau ngươi nên chú ý cách nói chuyện của mình, đặc biệt là với những gì mà ngươi nhìn thấy tối hôm qua, có biết không?
Tử Lăng bất đắc dĩ hoảng sợ gật đầu.
Tư Lăng Uyển cười tà ác thầm nghĩ: Muốn hãm hại ả, đương nhiên phải lựa chọn thời điểm quan trọng nhất để ra tay.
Mạch Trục Vân vẫn còn ở thư phòng, không có rời đi.
Vân nhi, con còn việc gì à? Tư Lăng Thanh ngượng ngùng nói: Xin lỗi, là ta trách lầm con......
Mạch Trục Vân đạm mạc đáp: Nghĩa phụ không cần như thế, dù sao ta cũng không có để bụng, có điều, ta còn có một việc muốn hỏi nghĩa phụ.
Con hỏi đi! Bất đắc dĩ mở miệng. Nhìn về phía Liễu Thục Mi, ý bảo nàng đi ra ngoài.
Nghĩa phụ từng nói, sư phụ ta và ông là bạn thâm giao, vậy chắc ông cũng biết chuyện gì đã xảy ra bên dưới lăng mộ ở Oanh Dương trấn chứ?
Tư Lăng Thanh thở dài giải thích: Vân nhi, chuyện ở Oanh Dương trấn, là ta có lỗi với Tôn Phi, cũng cảm thấy có lỗi với hai mẹ con con...
Ông nói sai rồi, mẹ là mẹ ta, không có quan hệ gì với ông! Mạch Trục Vân lạnh lùng nói.
Vân nhi, ta biết con rất hận ta, không chịu nhận ta làm cha, ta không trách con, là ta tự làm tự chịu, khiến con phải khổ sở vất vả bên ngoài nhiều như vậy năm, chịu không ít đau khổ.
Mạch Trục Vân hừ lạnh một tiếng: Không phải vì chuyện ta đã trải qua quãng thời gian khó khăn thế nào mà hận ông, nhưng, lẽ ra ông không nên hại Phong.
Tuy trong lòng hắn rất yêu thương nàng, nhưng về nguyên tắc và tín ngưỡng làm việc vẫn là hai chuyện khác nhau: Ta không cảm thấy ta làm sai chỗ nào cả. Thần tử trợ giúp hoàng thượng ổn định triều chính, đây là chuyện rất hiển nhiên!
Mạch Trục Vân hừ lạnh đáp: Còn chuyện các người lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử thì sao, Phong chưa bao giờ có mục đích xấu với các người, nếu không phải vì ông luôn hiến kế hãm hại chàng thì tình cảm huynh đệ giữa chàng và Sở Lâm Uyên cũng không đi đến mức này. Thôi được, ta không muốn nói chuyện này nữa, trở lại chuyện mười tám năm trước, vì sao phủ Oanh Dương trấn lại xảy ra hỏa hoạn, ông có từng điều tra qua chưa?
Năm đó, ta chỉ là một thương nhân bình thường, đêm hôm đó, sau khi kết thúc buổi xã giao với bằng hữu trở về thì đã chứng kiến cảnh tượng cả phủ chìm trong biển lửa...... Tư Lăng Thanh nói xong, trên mặt xuất hiện một tia đau khổ khó kìm được, Mạch Trục Vân dõi theo đôi mắt thống khổ ấy, dường như muốn xem xem ông có nói dối hay không, nhưng nàng không nhìn ra chút sơ hở nào từ nét mặt của ông.
Khi đó, mẹ con đang mang thai con, bà ấy còn ở trong biển lửa, nhưng có vẻ như bà ấy bị mắc kẹt bên trong, chỉ có Mi nhi, Kính nhi – cũng chính là đương kim hoàng hậu là thoát được khỏi đám cháy...
Mạch Trục Vân cười lạnh một tiếng: Cho nên, ông mới vì mấy người đó mà từ bỏ cơ hội cứu mẹ ta ra ngoài? Để mẹ ta chết cháy trong trận lửa lớn đó?
Tư Lăng Thanh không nói gì, cam chịu nghe lời trách móc của nàng, sau một lúc lâu, hắn mới khó khăn nói: Vân nhi, năm đó, đã có khoảng thời gian ta nghĩ rằng phải chi ta đi theo bà ấy và con thì tốt biết bao!
Thật không? Vậy sao giờ ông còn sống?
Vì ta còn có trách nhiệm của ta... Mi nhi, Kính nhi, và cả toàn bộ phủ Tư Lăng......
Vậy ông chỉ vì mấy người đó mà bỏ rơi mẹ ta? Chả trách tại sao chưa bao giờ sư phụ nhắc đến ông trước mặt ta, Tư Lăng Thanh, cả đời này ông đừng mong nhận được sự tha thứ từ mẹ ta và ta. Mạch Trục Vân tuyên bố một câu, tức giận rời khỏi thư phòng.
Thì ra nàng và mẹ nàng sớm bị ông ta bỏ rơi, chả trách vì sao sau khi may mắn thoát khỏi trận hỏa hoạn, bà ấy không chịu đi tìm ông ta, càng không bao giờ tha thứ cho ông ta; Chả trách sư phụ cũng không muốn nói cho ông ta biết mẹ vẫn còn sống, cũng không nói sự thật đằng sau lăng mộ cho ông ta biết.
Hai giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, nhìn xuyên thấu qua cánh cửa sổ, theo dõi bóng dáng của con gái mình, Tư Lăng Thanh đau đớn lẩm bẩm: Vân nhi, con thật sự không thể tha thứ cho cha sao?
Mạch Trục Vân trực tiếp ra khỏi phủ Thừa Tướng, khi trở về Vương phủ, không hiểu sao mặt mày đã đẫm đầy lệ.
Vân cô nương, có chuyện gì vậy? Quản gia vội vàng phân phó hạ nhân mang nước ấm lên cho nàng rửa mặt.
Có phải người ở phủ Thừa Tướng bắt nạt ngươi? Tề Cần hỏi một câu, thấy nàng không có trả lời, bèn trực tiếp đứng dậy định phái binh đến phủ Thừa Tướng hỏi tội.
Đợi chút, Tề Cần! Mạch Trục Vân lau mặt xong, khống chế cảm xúc của mình: Bọn họ không có làm gì ta hết, ngươi đừng lo, người ở phủ Thừa Tướng, ta sẽ từ từ mà trả thù, hôm nay có tin tức gì không?
Tề Cần lấy một phong thư từ trong lòng mình ra đưa cho nàng: Vân cô nương, đừng để bản thân mình chịu uất ức, nếu để vương gia biết được, ngài sẽ...
Mạch Trục Vân mở thư trong tay, gượng cười nói: Yên tâm, chàng đã đồng ý giao cả phủ Thừa tướng cho ta giải quyết rồi.
Chàng đang giao chiến trực tiếp với Ca Thư Nhược Ly cho nên về sau sẽ bề bộn rất nhiều việc. Sau khi xem xong thư, trong lòng cũng cảm động không thôi với mấy lời cuối cùng chàng nhắn gửi cho nàng.
Mãi không rời nàng!
Phong, chàng đã hứa với ta những gì thì nhất định đừng để ta thất vọng! Nếu không, kiếp này ta sẽ không bao giờ tha thứ cho chàng
......
Ở Tướng phủ gần một tháng trời nhưng người nọ cũng không để lộ sơ hở, Mạch Trục Vân vẫn kiên nhẫn, tiếp tục chờ.
Nhưng tình hình bên tiền tuyến, lại bặt âm vô tín.
Gần giờ tý, Mạch Trục Vân trực tiếp nhảy ra khỏi Tướng phủ, chạy đến Vương phủ tìm Tề Cần.
Hôm nay, không có thư sao? Bình thường, mỗi ngày Sở Tùy Phong sẽ cho người truyền tin trở về, nhưng hôm nay không hiểu sao đột nhiên không nhận được tin tức của chàng, nàng có chút hoảng sợ.
Tề Cần cảm thấy vô cùng khó xử, đành phải an ủi nàng: Vân cô nương, có lẽ trên đường có chút trục trặc, từ biên cảnh đến kinh thành, dù cách xa có tám trăm dặm thì nhanh nhất cũng phải mất một ngày....
Câu trả lời không dứt khoát như mọi khi khiến Mạch Trục Vân không ngừng lo lắng: Nói vậy, từ hôm qua tới giờ, vẫn chưa nhận được tin tức của Phong?
Tề Cần cũng kinh ngạc một chút: Có thể là...... có thể là ngày hôm qua vương gia đánh trận nguyên ngày, kiệt sức quá nên chưa kịp viết, chắc là ngày mai sẽ.....mà nếu không thì ngươi chứ chờ chút đi?
Trong lòng Mạch Trục Vân dâng lên một cảm giác bồn chồn khó chịu, nàng không đành lòng trở về Tướng phủ, đành phải ở lại Li Tâm Cư chờ tin.
Đêm càng mộng mị, Mạch Trục Vân nằm trên giường lăn qua lộn lại, vẫn không ngủ được, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh chiến trường đẫm máu. Nếu đối thủ của Sở Tùy Phong là người khác thì nàng sẽ không phải lo lắng đến mức này, nhưng đối thủ lại là Ca Thư Nhược Ly.
Luận về võ công của mình, nàng đảm bảo trên khắp giang hồ, tuyệt đối không ai bì kịp, nhưng có hai người khiến nàng dù có phải dùng toàn lực thì cũng không ăn thua, một là Sở Tùy Phong, người còn lại chính là Ca Thư Nhược Ly.
Một ngày chờ đợi, không khác gì một năm dài đằng đẵng.
Quá trưa mà vẫn chưa thấy người truyền tin đến, Mạch Trục Vân đúng là đứng ngồi không yên nữa rồi, mặc Tề Cần ngăn cản, nàng một mình rời khỏi phủ, lang thang trên đường.
Nàng bồn chồn, nóng vội, nhanh chân chạy đến một cái quán nhỏ, chủ nhân cái quán ấy không ai xa lạ mà chính là ông lão với râu tóc bạc phơ -- lão bán tiên.
Nè ông lão, ta tới tìm ông đây! Cũng vì có chuyện nhờ lão nên giọng điệu của nàng cũng nhẹ nhàng hơn thường ngày.
Cô nương, là ngươi a! Cổ bán tiên cười tủm tỉm nhìn nàng: Lần trước ta bói không sai, đó thấy chưa, ra kinh gặp đại nạn, có điều cũng may ngươi vẫn còn sống.
Mạch Trục Vân bĩu môi, đang định đôi co cãi nhau với lão thì nhớ ra mục đích mình tới đây, bèn lập tức nói thẳng: Ê, ông có thể xem cho ta một quẻ được không?
Lão bán tiên cẩn thận quan sát nét mặt nàng, sau đó lắc đầu nói: Lần trước là ai nói lão chỉ biết gạt người, khuyên lão về nhà dưỡng lão, khụ khụ, cô nương à, ta bói không có trúng đâu, tốt hơn hết vẫn nên trở về đi!
Ta...... Ta cầu xin ông, được không, ta biết sai rồi, ta tin ông là bán tiên.... Mạch Trục Vân bất đắc dĩ phải mở lời ngon ngọt dỗ dành lão, dù sao, tin tức của Phong, vẫn quan trọng nhất.
Không giả?
Không giả, ngài là hàng thật! Là tiên thật Mạch Trục Vân nhe răng cười nịnh hót, nàng biết có nói vậy với vừa lòng lão.
Quả nhiên, trong con ngươi trống rỗng của lão bán tiên kia thoáng lộ vẻ bí hiểm, bèn giơ tay lên vuốt râu, gật gù nói: Ngươi đến đây là hỏi giúp vị công tử kia chứ gì?
Đúng rồi, là chàng đó! Mạch Trục Vân gật đầu như chày giã gạo, tuy biết người đối diện không thể nhìn thấy dáng vẻ này của mình.
Lão bán tiên lắc đầu thở dài: Lấy ít địch nhiều, tỷ lệ thắng không lớn a!
Nhất thời hốc mắt Mạch Trục Vân đỏ lên, nàng tin những lời lão bán tiên nói là sự thật, đợt xuất chinh lần này, Phong phải đối mặt với hai đại cường quốc liên thủ với nhau, mà binh quyền trong tay chàng, không phải là tất cả binh lực của Nam Ninh......
Không khống chế được cảm xúc của mình, bèn cúi đầu thút thít khóc.
Ai da, cô nương, ngươi đừng khóc a. Trong giọng lão có pha một chút bất đắc dĩ.
Mạch Trục Vân nâng hai đôi mắt đẫm lệ nhìn lão, lo lắng hỏi: Vậy ông có cách gì để giải quyết vấn đề không?
Chậc, thôi được rồi, cách thì có, nhưng còn phải xem thành ý của ngươi đến đâu mới được. Còn phải dựa vào ý trời nữa. Ông cứ nói! Nàng mạnh mẽ lau nước mắt, hưng phấn hỏi.
Lão bán tiên chậm rãi nói: Ăn chua! Hơn nữa, ăn càng chua càng tốt a.
Mạch Trục Vân nghe xong chỉ muốn phun nước bọt, cảm thấy khó xử: Thật sao? Nhưng từ nhỏ đến giờ ta rất ghét ăn chua!
Lão bán tiên bình thản gật gù nói: Đương nhiên là thật rồi, cho nên mới nói, chuyện này phải xem ngươi có đủ thành tâm thành ý không thôi. À, ngươi phải nhớ kỹ một điều, cho dù có không thích đến mấy thì cũng phải làm bộ rất thích, hiểu chưa?
Chỉ vậy thôi sao? Đôi mắt vẫn còn đẫm lệ, uất ức hỏi.
Chứ đòi gì nữa mà không đi làm đi, còn phải xem ý trời thế nào nữa.
Mạch Trục Vân đi rồi, trên gương mặt lão bán tiên xuất hiện ý cười giả dối và trêu chọc.
Trên đường trở về Vương phủ, trên tay Mạch Trục Vân cầm thêm một bịch ôm mai, vừa đi vừa ăn, chua đến mức khi sắp bước qua cổng, nàng không chịu nổi phải nhắm tịt cả mắt, đau khổ nhấm nuốt vài cái ô mai....Vì tin lời của lão bán tiên, cho nên còn chưa trở về phủ được bao lâu, nàng đã ăn hơn nửa bịch.
Tới giờ ăn trưa, khi hạ nhân bưng lên đồ ăn, tất cả đều là đậu hủ...... Bởi vì răng của nàng không ăn được đồ quá cứng, nên chỉ đành cắn răng ăn đậu hủ.
Tề Cần và quản gia có chút khó hiểu: Lúc đi ra ngoài vẫn còn bình thường mà, sao từ khi trở về lại giống như đứa trẻ thế này, coi cái mặt hưởng thụ khi ăn ô mai kìa...chậc chậc.
Khụ khụ khụ. Xem ra nàng rất thích ăn ô mai nhỉ? Tề Cần cũng nhìn nàng mà nuốt nước miếng, chậm rãi nói: Vân cô nương, ngươi không sao chứ?!
Không có việc gì. Một tay cầm lấy bịch ô mai, một tay giơ ra hỏi hắn: Có thư chưa?
Tề Cần nhẹ cúi đầu đáp: Vẫn chưa.
Mạch Trục Vân hụt hẫng thu tay về, không tiếp tục ăn đậu hủ nữa, chỉ lặng lẽ cho tay vào bịch ô mai tiếp tục ăn.
Quản gia, có loại thức ăn nào chua hơn ô mai không? Nhìn thấy trong bịch còn mấy hột ô mai, nàng cắn răng khổ sở hỏi.
Quản gia có chút sửng sốt, nhìn nàng một cách khó hiểu: Vân cô nương thích ăn chua à?
Hơn nữa, nhìn nàng ăn ô mai ngấu nghiến thế kia, chắc là thích lắm đây, nếu không cũng chẳng đến mức mới nửa canh giờ đã ăn gần hết một bịch ô mai?
Ừm! Mạch Trục Vân khó khăn gật đầu, nhưng vẫn cố giấu đi một tia khó xử mới thoáng qua.
Quản gia hơi đăm chiêu suy nghĩ, một lát sau, lão bèn vui vẻ hô lên: Có có có, có nho a, nho này nho xanh, rất chua.
Hiệu suất làm việc của quản gia đúng là không thể chê vào đâu được, không lâu sau một mâm toàn nho xanh tươi được bưng lên.
Nhìn một mâm xanh ngắt kia, Mạch Trục Vân không ngừng tiết nước bọt, nhưng không thể bỏ cuộc giữa đường được, đành phải cố vui vẻ mà cầm một quả lên ăn.
Chỉ là Tề Cần hoàn toàn không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra trước mắt, tò mò nhìn vị nào đó đang hưởng thụ với mâm nho xanh bên kia, gãi đầu nói: Vân cô nương, hay là ngươi ăn cơm trước đi.
Cho dù có thích ăn chua thì cũng phải ăn cơm cái đã chứ.
Dù có chua đến trắng mặt, miệng không ngừng túa nước bọt, nhưng Mạch Trục Vân cũng không dám mở miệng nói chuyện, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu. Cả buổi sáng làm một bịch ô mai to đùng, giờ giữa trưa về lại làm một mâm chất đầy đồ chua, bụng cũng bị chua mà đau trướng lên, nàng khó chịu lắc đầu, sau đó không chịu nổi nữa mà ói ra đầy sàn.
Mau mời đại phu! Tề Cần khẩn trương phân phó: Vân cô nương, để ta dìu ngươi về phòng!
Mạch Trục Vân nín thở, nhịn xuống cảm giác khó chịu ở lồng ngực, nâng gương mặt trắng bệch của mình lên, lắc đầu: Đừng mời đại phu, ta trở về phòng nghỉ một lát là ổn thôi.
Nói xong, bèn đứng dậy trở về phòng, còn gọi người đem số nho còn lại vào phòng nàng.
Tề Cần lo lắng không thôi, nếu vương gia mà nhìn thấy cái bộ dạng này của Vân cô nương, chắc chắn sẽ đau lòng chết mất. Chỉ có lão quản gia đứng một bên vui vẻ cười, nhìn bóng dáng nàng rời đi, mờ ám gật gù.
Ngươi nói xem, không phải Vân cô nương đang có chứ?
Tề Cần khó hiểu nhìn lão, nhíu mày hỏi: Có cái gì? Đây là cái bệnh quỷ gì, sao hắn không nhìn ra được.
Quản gia tức giận quắc mắt nhìn hắn: Đương nhiên là có thai rồi, sẽ không bao lâu nữa, Vương phủ của chúng ta sẽ có một vị tiểu thế tử, hoặc là một tiểu công chúa, á hí hí.
Hả? Tề Cần há to miệng, vẻ mặt không thể tin nổi Vân...Vân cô nương mang thai?
Quản gia hưng phấn gật đầu đáp: Đúng vậy, thích ăn chua này, có triệu chứng nôn mửa này, đây chẳng phải là các dấu hiệu của một người đang mang thai sao? Mà trước khi vương gia đi, chẳng phải hai người đã ở chung với nhau à, hơn một tháng rồi rồi đó... khà khà, nhất định là như vậy, không thể sai được, trúng phóc.
Tề Cần vẫn bị cái loại tin tức như sét đánh bên tai này mà dọa cho khiếp sợ, sững sờ đứng ngây ngốc một chỗ.
Quản gia lại lẩm bẩm nói: Không biết khi nào vương gia mới trở về, nếu ngài mà biết tin này, chắc mà mừng như điên ấy.
......
Lại một ngày trôi qua, vẫn chưa nhận được tin tức từ tiền tuyến, Mạch Trục Vân không chịu về phủ Thừa Tướng, nằng nặc đòi ở lại Vương phủ. Vậy mới nói, trong vương phủ không ngừng truyền đến mấy loại âm thanh nôn mửa kinh khủng của người nào đó, còn nho thì giống như gian hàng bán sỉ, chất đầy đống trong kho thuận tiện cho việc phục vụ sở thích của Vương phi tương lai.
Sắc mặt Mạch Trục Vân chuyển từ tái nhợt sang xám ngắt, bây giờ cứ mỗi lần nàng nhìn thấy đồ ăn thì đều muốn ói tại chỗ, đôi khi chỉ uống được mỗi bát canh làm ấm bụng lên chút, nào ngờ vài tiếng sau cũng nôn ra hết.
Ban đầu quản gia vui mừng bao nhiêu thì giờ chứng kiến nàng khổ sở như vậy, trong lòng cũng lo lắng nhíu mày tự hỏi: Cho dù có ốm nghén thì cũng không nên mức nghiêm trọng vậy chứ?
Ngay đêm hôm sau, Mạch Trục Vân vỗ về cái bụng chứa đầy vị chua trong dạ dày của mình, ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng khuyết trên trời, trong lòng âm thầm nhủ: Phong, nếu như có thể đổi lấy sự bình an của chàng thì ta nguyện ăn chua cả đời.
Ngày hôm sau, đang chuẩn bị tiếp tục chờ tin ở Vương phủ thì đột nhiên nhận được ý chỉ đến từ hoàng cung, nói hoàng hậu tuyên Mạch Trục Vân vào cung yết kiến.
Tư Lăng Kính tìm nàng?
Mạch Trục Vân mệt mỏi nhấc lưng, trong lòng thoáng hưng phấn hơn ngày thường, nếu là con gái của Tư Lăng gia, lại là hoàng hậu của Sở Lâm Uyên, nên đi mới phải.
Thế là nàng và Tề Cần cùng nhau tiến cung.
Vân cô nương, vương gia dặn ta phải luôn ở cạnh ngươi, bảo vệ ngươi, mọi lúc mọi nơi.
Mạch Trục Vân lắc đầu từ chối: Ngươi vẫn nên ở ngoài chờ ta, tốt xấu gì bên trong cũng là tẩm cung của hoàng hậu, ngươi đi vào không tiện lắm.
Nhưng bên trong Sấu Ngọc Cung không chỉ có một mình hoàng hậu, còn có Tư Lăng Uyển ngồi bên cạnh.
Hoàng hậu tìm ta có chuyện gì?
Giọng nói hờ hững như có như không, đối với Tư Lăng Kính, nàng không có ưa thích là bao, bởi vì nàng cũng được xếp vào một trong những kẻ đồng lõa gây ra cái chết của mẹ mình. Năm đó, chỉ vì mẹ con các người mà ông ta mới bỏ rơi mẹ nàng và nàng, đối Tư Lăng Kính, nàng vừa ghét vừa hận.
Tư Lăng Kính nhẹ giọng cười nói: Vân cô nương, ngươi đã là tỷ muội của bản cung...
Không dám, dân nữ nào dám đứng ngang hàng với hoàng hậu nương nương được? Mạch Trục Vân khiêm tốn cúi đầu nói.
Nếu vậy, ít gì ngươi cũng sắp trở thành em dâu của bản cung, không sai chứ? Nam Ninh đang đứng trước nguy cơ bị giặc xâm lược lấn chiếm, hoàng thượng và Phong vương cũng chấp nhận vứt bỏ mọi hiềm khích trước đây, hợp lực chống lại cường địch, vì thế bản cung hy vọng, ngươi cũng có thể từ bỏ thành kiến......
Mạch Trục Vân không chút khách khí cắt ngang lời nàng: Hoàng hậu nương nương, dân nữ là người trong giang hồ, không có thói quen nghe những lời vô nghĩa, có chuyện gì thì cứ nói thẳng.
Chuyện này... chả là hoàng thượng lo âu cho dân cho nước đến trở bệnh, lần trước ở đại điện, bị ngươi và Phong nói mấy câu khiêu khích tức giận đến hộc máu, hoàn toàn không phải là giả vờ. Bây giờ bệnh hoàng thượng còn chưa có phục hồi mà người cứ nhất quyết đòi lao đầu vào giải quyết tình hình quân sự ở tiền tuyến...
Liên quan gì đến ta? Ta cũng không phải là đại phu, hoàng hậu, ngươi tìm lầm người rồi! Thì ra chuyện cũng chẳng thú vị mấy.
Vân cô nương đợi đã, bản cung biết, quan hệ giữa ngươi và thần y Ngạo công tử rất tốt, ngoài ngươi ra, không người nào có thể khuyên bảo hắn chữa bệnh cho hoàng thượng, vì thế nên......
Cho nên ngươi muốn ta đến cầu xin hắn cứu hoàng thượng? Nàng khẽ cười, thò tay vào bịch bốc một viên ô mai cho vào miệng ăn.
Đúng vậy!
Vậy thì xin lỗi, ngươi vẫn tìm lầm người rồi, nếu như trước kia thì ta còn có thể giúp ngươi, nhưng nay, võ công của Bạch Lộng Ảnh đã vượt qua ta, cho dù có phải dựa theo nguyên tắc của hắn thì ta cũng không đánh lại hắn...Mà lạ thật, không phải hoàng cung có rất nhiều ngự y sao?
Vân cô nương... Tư Lăng Uyển cũng đứng lên cầu tình Lần trước ngươi bị trúng độc ở lăng mộ trấn Oanh Dương, Bạch công tử cũng cứu ngươi mà không đưa ra bất cứ điều kiện gì, thậm chí phải nói là không tiếc thân mình, cho nên chỉ có ngươi mới khuyên được hắn.
Nhưng việc gì ta phải giúp các ngươi? Nàng liếc mắt nhìn hai người họ, sau đó xoay người rời đi.
Tư Lăng Kính giữ nàng lại, không để cho nàng rời đi. Mạch Trục Vân cảm thấy phiền phức vô cùng, định né tránh thì đột nhiên bụng nhói lên chua xót, nàng vội vàng đẩy Tư Lăng Kính ra, lấy một viên ô mai, tiếp tục ăn.
Nhưng sau khi ăn bụng vẫn cảm thấy rất khó chịu, rồi lại bắt đầu nôn khan, biểu hiện này khiến cho Tư Lăng Kính hết sức kinh ngạc.
Ngươi mang thai?
Mạch Trục Vân chợt ngẩng đầu tức giận nói: Ngươi nói bậy bạ gì đó?
Nhưng đây rõ ràng là... Người đâu, truyền ngự y!
Trong lòng Tư Lăng Uyển vừa ngỡ ngàng không tin vào những gì diễn ra trước mắt, vừa tức giận đến run người, đáy mắt xuất hiện một tia lạnh lẽo, giống như là bị ai đó đạp xuống sông băng.
Mạch Trục Vân rất nhanh lấy lại bình tĩnh lên tiếng: Không cần, Vương phủ đã có đại phu. Thân thể ta không được khỏe, đi trước đây!
Nói xong bèn rời khỏi Sấu Ngọc cung.
Thấy sắc mặt nàng dần dần trắng bệch, Tề Cần đang đứng canh giữ trước cửa nhanh chóng chạy đến lo lắng hỏi: Vân cô nương, không sao chứ?
Ánh mắt nghi hoặc hướng thẳng về phía bụng nàng, Mạch Trục Vân thấy vậy cũng cạn lời, không biết nói gì.
Bởi vì lo lắng cho sức khỏe của Mạch Trục Vân nên Tề Cần cũng không quan trọng đến chuyện nam nữ thụ thụ bất thân, cùng nàng ngồi chung một xe ngựa trở về.
Rời khỏi cung, Mạch Trục Vân mệt mỏi tựa đầu lên vách cửa xe, miễn cưỡng hỏi Tề Cần một câu: Tề Cần, đừng nói là ngươi cũng cho rằng ta đang mang thai đó?
Tề Cần thành thật gật đầu nói: Quản gia cũng cho là thế mà!
Mạch Trục Vân như một con ngựa mất đà đụng phải vách nên lập tức phanh gấp . Sau khi lấy lại tinh thần, nàng mới vội vàng lên tiếng: Không có!
Nhưng quản gia nói biểu hiện của ngươi ngày hôm qua, chính là dấu hiệu của người đang mang thai......
Mạch Trục Vân lại cạn lời tập hai, ngươi đã thấy biểu hiện của một người đang mang thai lần nào chưa mà phán như thần vậy?
Thấy hắn vô tội nhìn nàng, đành phải đem mọi chuyện ngày hôm đó kể lại với hắn.
Tề Cần nghe xong bỗng nhiên ngẩng mạnh đầu, sợ hãi run rẩy rên lên: Chết ta rồi, hôm qua ta cho người truyền tin cho vương gia, nói ngươi......
Mạch Trục Vân nghe vậy lập tức rống to: Vậy còn không mau gửi thư giải thích cho Phong đi!
Nếu Phong trở về biết được sự thật thì nàng lấy con cái đâu mà bồi thường cho chàng?
Nàng như một con mãnh hổ điên xổng chuồng, gầm rú thúc giục xe ngựa nhanh chóng về phủ.
Vừa đặt chân xuống Vương phủ, Mạch Trục Vân đã nắm Tề Cần chạy vào phòng viết thư.
Tề Cần nhìn bức thư trong tay mình, trong lòng có chút rối rắm, có nên gửi hay không đây a? Hôm qua mới gửi thư cho vương gia, chắc là ngài cũng nhận được rồi, nếu bây giờ mà gửi thêm bức này nữa, nói cho ngài chỉ là hiểu lầm...Nhỡ đâu ngài đang đối mặt với địch ở chiến trường, nghe được cái tin dữ rồi nản chí đánh thua thì biết phải làm sao a? Chắc chắn sau khi vương gia nhận được lá thư ngày hôm qua, ngài sẽ rất hưng phấn và vui vẻ, biết đâu lại thắng trận trở về cũng nên. Nếu mà gửi cái thư này đi, phá hỏng tâm trạng của vương gia, hắn biết phải làm sao bây giờ?
Tay hắn run lên vài lần, đấu tranh tư tưởng một hồi cuối cùng vẫn dứt khoát xoay bước trở về Vương phủ.
Tề Cần, trong thư đã giải thích rõ ràng chưa? Mạch Trục Vân vẫn lo lắng, hỏi lại một câu.
Rồi! Trong thư đã giải thích rõ ràng hết rồi, nhưng quan trọng là thư còn chưa có gửi, vẫn đang nằm trong người hắn đây này.
Vậy à! Mạch Trục Vân cũng có chút mất mát, mỗi ngày đều mong chờ tin tức từ Sở Tùy Phong, đến bây giờ vẫn chưa thấy gì, đành buồn bã trở về phòng.
Căn phòng to lớn trống trải mà vắng vẻ, nàng nhẹ nhàng vỗ về cái bụng bằng phẳng của mình, trong lòng thầm nghĩ, nếu nơi này thật sự có con của Phong thì tốt biết bao. Vậy thì chắc toàn bộ Vương phủ sẽ náo nhiệt lắm đây.
Nghĩ ngợi một lát không biết đã thiếp đi từ lúc nào. Còn nằm mộng mơ được giấc mơ ngọt ngào, nàng mơ thấy một bầy trẻ con vây quanh nàng và Phong, ríu rít gọi cha, gọi mẹ...
Nhưng ngay khi tỉnh lại thì tất cả chỉ là hư không, cả Phong cũng không có ở bên cạnh nàng. Thiếu vắng hơi ấm của chàng thật khiến trong lòng nàng khó chịu vô cùng, vì thế, thừa dịp sắc trời còn sớm nàng bèn trở về phủ Thừa Tướng.
Từ sau khi Tư Lăng Uyển từ hoàng cung trở về, cũng không có nói gì, cho nên trong Tướng phủ không người nào biết được sự thật rằng nàng đang mang thai .
Không ngờ, giữa trưa hôm nay, khi Tư Lăng Thanh hồi phủ đã mang về một cái tin tốt đến: Phong vương đánh bại Phượng Ảnh quốc, đại thắng ở Nhạn Linh Quan, Ca Thư Nhược Ly bị trọng thương.
Trong khi đó Mạch Trục Vân đang nằm ở trên ghế dài phơi nắng miệng vẫn không ngừng ăn ô mai.
Tiểu thư ơi, Phong vương thắng rồi... Mộ Tuyết bày ra vẻ mặt hưng phấn la lên, tình cảm giữa Mạch Trục Vân và Sở Tùy Phong thế nào, đương nhiên các nàng là người biết rõ hơn ai hết cho nên cũng xem Phong vương như là chủ nhân của mình vậy, vừa nghe tin ngài đánh thắng trận thì trong lòng hưng phấn và vui mừng không thôi.
Thật sao? Mạch Trục Vân trợn tròn mắt lên, lập tức nhảy xuống ghế, ôm hai cái nha hoàn vui vẻ bật cười nhảy vòng tròn.
Sau đó, lấy hết số ô mai còn lại thưởng hết cho bọn nha hoàn, nàng thề, từ này về sau nàng sẽ không bao giờ ăn cái quỷ chua loét miệng này nữa, tốt nhất là không bao giờ nhìn thấy mấy thứ này xuất hiện trước mặt mình.
Nhưng sau vài ngày nhận được tin Phong vương thắng trận, vẫn không có tin tức gì từ phía Sở Tùy Phong, Mạch Trục Vân vẫn bồn chồn thấp thỏm lo âu, dù có thắng thì chắc chàng cũng kiệt sức lắm đây, dù sao, đối thủ của chàng là Ca Thư Nhược Ly mà. Hay là hắn đã xảy ra chuyện?
Đang không ngừng lo xa lo gần thì đã thấy có người ở cửa sân.
Tề Cần chạy đến tìm nàng, trong tay còn cầm theo một lá thư đến từ Sở Tùy Phong.
Vân cô nương, vương gia thắng trận rồi... Nhìn thấy Mạch Trục Vân, cái mặt nghiêm nghị của ngày thường cũng không khống chế được niềm vui mà tươi cười chân thành, khiến cho hai nha hoàn vừa nhìn thấy đã có chút thẹn thùng.
A ha ha ha, ta đã nói rồi, nếu vương gia biết được tin Vân cô nương mang thai thì nhất định sẽ thắng mà, khì khì quả nhiên,... Nói được nửa câu thì đột nhiên phát hiện ra ánh mắt sắc bén của người nào đó đang nhìn chằm chằm mình, vì thế, những lời cuối cùng, âm thanh có hạ thấp xuống một chút, rồi một chút...
Ngươi nói cái gì? Không phải ta đã bảo ngươi viết lại thư giải thích cho chàng, nói rõ là ta không có rồi sao? Mạch Trục Vân nhướng mày tra khảo hắn.
Tề Cần cười gượng hai tiếng, nói: Vân cô nương, ta chỉ là sợ làm hỏng tâm trạng của vương gia, sợ ảnh hưởng đến công cuộc đánh giặc của vương gia nên mới......
Thấy sắc mặt Mạch Trục Vân không ổn, hắn mới bất đắc dĩ lên tiếng an ủi: Chuyện đó thì có đáng là bao, vương gia đã thắng trận rồi, cũng không có xảy ra chuyện gì, tin này tốt quá còn gì.
Mạch Trục Vân đứng xem thư một hồi, sau đó nhìn hắn cười bí hiểm, khiến hắn cảm thấy ớn lạnh, da gà hắn không ngừng dựng lên.
Tề Cần a, ta còn có một tin tốt nữa muốn báo cho ngươi biết, trong thư, vương gia nhà ngươi có viết, Phượng Ảnh đại bại, vì thế biên cảnh tạm thời ngưng chiến nên hắn đang trên đường hồi kinh, hơn nữa, bây giờ hắn sắp đến kinh thành rồi, hờ hờ hờ.... Mạch Trục Vân cười khoái trá giơ tờ thư tuyệt mệnh trong tay mình lên quơ quơ trước mặt hắn.
Ý cười trên gương mặt vui mừng của Tề Cần dần dần cứng ngắc: Vương gia sắp đến kinh thành?
Hắn còn tưởng sau khi đánh thắng trận xong, vương gia còn phải tiếp tục lĩnh quân tác chiến...Lúc bấy giờ, hắn tính toán sẽ nhân dịp tâm tình vương gia tốt lên mới kín đáo gửi thư giải thích cho ngài...
Mạch Trục Vân liếc mắt nhìn hắn hăm họa: Đúng vậy, cho nên chuyện này, ngươi đợi chàng về mà giải thích rõ ràng đi! Hừ, để coi vẻ mặt thê thảm của hắn ra sao....
Tề Cần đáng thương xoa tay nhìn Mạch Trục Vân cầu tình: Vương phi, cầu xin người, vương gia chỉ nghe lời mỗi mình người thôi, cầu xin người hãy cứu ta với, cứu ta đi mà!
Hắn đã không còn là thị vệ mặt lạnh lãnh khốc bên cạnh Sở Tùy Phong nữa rồi.
Aida, bây giờ mới biết nghĩ ta là vương phi a, thế lúc trước ta bảo ngươi đi gửi thư giải thích cho chàng, ngươi có coi ta là vương phi không hả? Ngươi đi theo Phong nhiều năm như vậy, cũng biết tính tình của chàng chứ, nếu để chàng biết được ngươi lừa hắn...... Khụ khụ khụ, thôi cũng chẳng sao, rốt cuộc ta cũng đã được tự do rồi. Mạch Trục Vân vui vẻ thoải mái nói.
Tề Cần nhìn theo tâm trạng vui vẻ của Mạch Trục Vân mà chua xót đau thay thân phận tướng quân của mình, thầm nghĩ đến kết cục của hắn: Kiếm rời khỏi vỏ, khung cảnh quay chậm lia đến tay vương gia, ngài thản nhiên giơ kiếm lên, đầu và cổ hắn sẽ chia xa mãi mãi.
Này, đúng rồi, chắc giờ Phong đã vào kinh thành rồi a... Mạch Trục Vân hưng phấn không thôi, dù sao, hai người cũng đã không gặp nhau hơn một tháng rồi. Nàng như bị uống thuốc tăng động, chạy vào gian phòng thay y phục.
Đều vì mấy ngày trước chỉ toàn ăn đồ chua nên nàng cảm thấy bản thân mình như khỉ ốm đầu đường vậy, nếu để Phong trở về mà thấy được bộ dáng teo thịt teo mỡ thế này, nhất định sẽ rất buồn.
Mộ Tuyết, Mộ Vũ, lại giúp ta trang điểm chút!
Tề Cần vẫn đứng yên nơi đó, từng giọt mồ hơi lạnh vô tình rơi xuống, nỗi lo của một tướng quân đầy trung thành đang dần dần gặm nhắm lòng hắn, chả bằng cho vị nào đó hưng phấn vui vẻ làm trò.
Tiểu thư, lão gia chờ người ở thư phòng! Mộ Tuyết đi tới, báo tin cho chủ tử mình.
Trên mặt nàng cũng không biểu đạt gì thái quá, có lẽ chuyện cũng không đến mức tệ hại.
Về sau đừng dại dột thừa nhận những chuyện mà mình không làm, biết chưa? Mạch Trục Vân thản nhiên đi trước, dặn dò một câu.
Mộ Tuyết cúi đầu, đi theo nàng rời khỏi tiểu viện.
Tiểu thư, hay là để nô tỳ cũng đi với người, cái chết của Di thái thái, không liên quan đến người... Nàng vẫn có chút lo lắng. Cho dù tiểu thư nhà mình không có làm, nhưng vì trước mặt mọi người, tiểu thư không ngừng nhấn mạnh đe dọa Di thái thái không được bước chân đến Viện hoa sen, cho nên cái chết của Di thái thái, người bị tình nghi lớn nhất, chính là tiểu thư.
Mà thông qua sự kiện vu oan lần trước, Mộ Tuyết cũng biết bản chất của chủ tử mình thế nào: Rõ ràng không phải mình trộm, nhưng người không bao giờ chịu mở miệng giải thích rõ ràng với ai. Cho nên Mộ Tuyết mới lo lắng, nếu lần này cũng giống như lần trước, thì người nhất định sẽ không chịu lên tiếng phủ nhận rằng người là do nàng giết, vì thế nàng mới muốn đi cùng với Mạch Trục Vân.
Mạch Trục Vân khẽ cười, xoay người nói: Ngươi đi theo thì có tác dụng gì? Bộ ngươi đến đó rồi lại tự thừa nhận mình giết người sao? Nha đầu ngốc, trở về đi.
______________
Trước thư phòng.
Quả nhiên, Tư Lăng Thanh và Liễu Thục Mi đều ở trong này.
Nghĩa phụ tìm ta có chuyện gì? Mạch Trục Vân ngoan ngoãn một cách đặc biệt, mỗi lần đứng trước mặt Tư Lăng Thanh, nàng đều luôn miệng xưng hai tiếng Nghĩa phụ , gọi một cách đặc biệt rõ ràng.
Vân nhi, rốt cuộc con muốn thế nào đây hả? Tư Lăng Thanh cũng không vòng vo cùng nàng, lập tức đi vào vấn đề hỏi.
Mạch Trục Vân làm bộ khó hiểu thắc mắc hỏi: Nghĩa phụ hỏi vậy là có ý gì? Ta muốn thế nào?
Tư Lăng Thanh tức giận đến xanh mặt đứng bật dậy quát: Con còn dám hồ đồ giả ngốc với cha sao, chuyện xảy ra trong phủ này, con còn không hay biết sao?
Rõ ràng là ta không biết gì hết, ta mới từ Lạc Thủy sơn trang trở về, những chuyện xảy ra ở Tướng phủ, ta làm sao biết được? Nàng tiếp tục giả vờ vô tội.
Liễu Thục Mi lấy tay kéo Tư Lăng Thanh ngồi xuống, rồi đứng bên cạnh hắn, nguyện làm kiên che chắn để hắn bình tĩnh lại.
Vân nhi, chuyện lần trước con trộm trang sức của Triệu di nương, tang chứng cũng được tìm thấy trong phòng con, ta không hề có ý hoài nghi con. Nhưng con cũng biết, từ sau khi Triệu di nương trở về thì khắp người đau đớn, giống như bị nhiễm độc, nằm trên giường lăn lộn, đau đến cắn nát môi mình, con nói xem, chuyện này có phải do con làm không?
Mạch Trục Vân nhìn bộ dáng hiền từ như mẫu của Liễu Thục Mi, khóe miệng cong lên ý cười trào phúng, nói: Hừm, dám ở trước mặt ta động thủ, quá lắm thì ta cũng chỉ dạy dỗ bà ta một chút thôi. Hôm đó ta cũng cảnh cáo với bà ta, ta sẽ không đánh nhưng sẽ khiến bà ta sống không bằng chết!
Sắc mặt Tư Lăng Thanh trở nên trắng bệch: Vân nhi, cho dù có thế nào thì bà ấy cũng là mẹ kế của con, là trưởng bối......
Mạch Trục Vân bật cười đánh gãy lời nói của hắn: Nghĩa phụ, tuy ta coi ông là nghĩa phụ, nhưng không đồng nghĩa với việc ta sẽ coi người khác là cái gì đó của ta!
Con...... Tư Lăng Thanh không biết nên nói cái gì mới phải.
Liễu Thục Mi giận dữ lên tiếng chỉ trích nàng: Vân nhi, sao con lại có thể ăn nói như vậy với nghĩa phụ được chứ? Thôi được, cho dù con không tiếp nhận chúng ta, cũng không sao, nhưng lão gia là nghĩa phụ của con, ít ra con cũng phải biết tôn trọng người lớn tuổi một chút chứ. Cái cách mà con nói chuyện, chả khác mấy đứa tiểu thư đanh đá vô học bên ngoài vậy?
Mạch Trục Vân cười nói: Đúng vậy, từ nhỏ ta không được cha mẹ dạy dỗ cho nên so với các cô tiểu thư lá ngọc cành vàng đây thì không bằng.
Hốc mắt Tư Lăng Thanh nhất thời đỏ lên, từ vẻ mặt tức giận chuyển thành ân hận, hắn mở miệng xin lỗi: Vân nhi, là cha có lỗi với con, nhưng con phải biết rằng, ngay cả bản thân cha cũng không ngờ cha lại có một đứa con gái lang thang lưu lạc bên ngoài a.
Nghĩa phụ, ông lầm rồi, ta chỉ coi ông là nghĩa phụ, ngoài ra chúng ta không có bất cứ quan hệ nào khác. Hôm nay ông đến tìm ta, đừng nói là đến để thảo luận về chuyện tôi là kẻ không có giáo dục đấy chứ. Thấy mục đích đã đạt được, Mạch Trục Vân chủ động đổi đề tài.
Liễu Thục Mi nhanh nhẹn lên tiếng, không cho Tư Lăng Thanh mở lời: Vân nhi, chuyện ngày đó có biết bao nhiêu người chứng kiến, con là người đã cảnh cáo Triệu di nương không được phép đến gần viện hoa sen, nhưng tối hôm qua, ngay khi con trở về phủ thì nha hoàn lại phát hiện được thi thể của bà ta...... Bà ấy chết ở trong ao hoa sen, chuyện này, con giải thích thế nào đây?
Mạch Trục Vân thản nhiên tìm ghế ngồi xuống, hững hờ nói: Thì ra nghĩa phụ gọi ta tới đây là để hỏi tội. Có điều, theo như lời của các người thì có phải đang hoài nghi ta là kẻ giết bà ta? Nực cười, sao không tự đi mà điều tra xem, tối hôm qua vì sao bà ta lại có mặt ở viện hoa sen?
Liễu Thục Mi híp mắt khó chịu, tiếp tục nói: Lão gia và ta đã hỏi các nha hoàn rằng tối qua vì Triệu di nương không chịu được đau đớn trong người nên mới đi đến viện hoa sen hít thở không khí, tiếc rằng lúc đó bà ấy cũng không mang theo nha hoàn bên mình, vì thế nên không một ai biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì....
Ồ, vậy thật trùng hợp làm sao? Ta hạ dược lên người bà ta, không phải mới chỉ ngày một ngày hai, làm gì có chuyện trùng hợp vào tối hôm qua, bà ta không chịu nổi, chạy ra viện hoa sen hít thở không khí....
Lẽ ra vấn đề này phải hỏi con mới đúng? Vân nhi, lần trước là con nói bà ấy không được phép bước chân vào viện hoa sen, nhưng con vừa mới về phủ thì Triệu di nương lại đến viện hoa sen, sau đó mới xảy ra chuyện......
Mạch Trục Vân lập tức cắt ngang lời của bà: Phu nhân, ý của bà là, nếu như ta không có mặt ở phủ thì nói không chừng bà ta cũng không chết, đúng chứ? Vậy, có lẽ ngay từ đầu ta không nên đến ở trong cái phủ này?
Tư Lăng Thanh nhíu mày nhỏ giọng giải thích: Vân nhi, ý của bà ấy không phải thế đâu con, con là....nghĩa nữ của cha, ở trong Tướng phủ này cũng là chuyện rất bình thường. Nhưng chuyện của Triệu di nương, con nói rõ cho cha xem, vì sao con không cho phép bà ta đến viện hoa sen?
Liễu Thục Mi cũng không nói lời nào, chỉ đứng một bên, tiếp tục ra dáng của một người vợ hiền.
Mạch Trục Vân nhíu mày đáp: Chuyện này còn chưa rõ sao, độc mà ta hạ lên người bà ta sẽ càng phát huy tác dụng khi gặp mùi hương của sen, chỉ là không ngờ bà ta lại không chịu nghe lời khuyên của ta... Haizz, còn về phần đã xảy ra chuyện gì sau đó thì ta cũng không thể đoán trước được.
Liễu Thục Mi trầm mặt lên tiếng: Nói như vậy, cái chết của bà ấy không liên quan gì đến con?
Mạch Trục Vân nhìn nàng cười đáp: Sao thế, phu nhân, bà thực sự hy vọng cái chết của bà ta có liên quan đến ta sao?
Tư Lăng Thanh cũng quay đầu nhìn nàng một cái, Liễu Thục Mi nhanh chóng giấu đi sự khác thường trên gương mặt mình, chỉ còn lại sự kinh hoảng là tồn tại: Lão gia, ý của ta là, nếu như Triệu di nương bị người....trong phủ của chúng ta hãm hại thì chắc chắn ít nhiều cũng liên quan đến vụ trộm lần trước đổ oan cho Vân nhi. Ta vẫn còn chưa điều tra ra, nhưng nếu hai vụ việc này đều nhằm vào con bé thì chẳng phải nó đang ở trong tình huống rất nguy hiểm sao?
Tư Lăng Thanh nhíu mày, dường như đang cân nhắc suy ngẫm cái gì. Ngay khi thư phòng đang lâm vào một mảng yên tĩnh thì bên ngoài có hạ nhân đến thông báo Tư Lăng Uyển Tâm đến.
Cha, mẹ, Vân cô nương! Tư Lăng Uyển lễ phép hành lễ.
Mạch Trục Vân mỉm cười nhìn nàng, cũng không nói gì.
Uyển nhi, con tới đây làm gì, còn không mau trở về phòng đi! Liễu Thục Mi cau mày, ý bảo Tư Lăng Uyển mau rời khỏi đây.
Cha, mẹ, Uyển nhi đến đây là để nói cho hai người biết kẻ giết chết Triệu di nương là ai. Nàng quay đầu phân phó nha hoàn Tử Lăng của mình tiến vào.
Hai người ngồi trên cao cũng có chút nghi ngờ nhìn nàng, còn Mạch Trục Vân thì khẽ nhíu mày.
Cha, mẹ, hai người gọi Vân cô nương đến đây là để thẩm vấn nàng có liên quan đến cái chết của Triệu di nương, đúng không? Uyển nhi biết rõ chuyện này không có liên quan gì đến nàng cả.
Làm sao mà con biết? Tư Lăng Thanh và Liễu Thục Mi đồng thời lên tiếng hỏi, nhưng ngữ khí đều không giống nhau, một người thì vui mừng vì trong lòng luôn hy vọng chuyện này không dính líu đến Mạch Trục Vân, người còn lại thì trong lòng thấp thỏm sợ chuyện gì đó bị bại lộ, đương nhiên chỉ có mình bà mới biết.
Tư Lăng Uyển liếc mắt nhìn Mạch Trục Vân, chậm rãi nói: Là Tử Lăng tận mắt chứng kiến.
Rồi sau đó, nàng khẽ gật đầu ý bảo Tử Lăng tiến lên.
Tham kiến lão gia, phu nhân!
Tử Lăng, ngươi nói ngươi tận mắt chứng kiến cái chết của Di thái thái, vậy mọi chuyện có thật sự không liên quan đến Vân cô nương không? Tư Lăng Thanh lên tiếng hỏi nàng.
Đúng vậy, lão gia, chính mắt Tử Lăng nhìn thấy. Tối hôm qua, tiểu thư nói người muốn uống canh hạt sen nên nhân lúc hạ nhân đều đi ngủ, Tử Lăng nghĩ mình nên đến viện hoa sen hái chút đài sen tươi non để làm canh. Nào ngờ... nào ngờ trên đường đi, Tử Lăng nhìn thấy cách đó không xa có một người phụ nữ, đứng trước bờ, tóc tai bù xù, hơi thở gấp gáp cởi y phục ra muốn nhảy xuống tắm... Tử Lăng cho rằng chắc là nha hoàn nào đó nên trong lòng có chút sợ hãi, cũng không dám làm gì, hái một ít đài sen sau đó nhanh chóng lùi ra xa vài bước, không lâu sau, chợt nghe một tiếng Ùm , Tử Lăng còn tưởng nàng đó nhảy xuống ao tắm rửa nên mới vội vàng trở về viện. Ai ngờ, sáng nay nghe được tin Di thái thái bị chết đuối...
Kể xong một câu chuyện dài, Tử Lăng cũng đồng thời quỳ xuống, khóc thút thít: Lão gia, phu nhân, là Tử Lăng đáng chết. Nếu như Tử Lăng dũng cảm tiến lên xem kỹ người đó là ai, sau đó ngăn cản Di thái thái thì người cũng không xảy ra chuyện a, huhuhu...là lỗi của Tử Lăng.
Tư Lăng Uyển nóng vội cầu tình giúp nàng: Cha, mẹ, Tử Lăng còn nhỏ, lại nhát gan, một mình đứng ở trong viện hoa sen cũng có chút sợ hãi, nhưng mọi chuyện không có liên quan gì đến nàng.
Liễu Thục Mi cũng lên tiếng nói: Đúng vậy, lão gia, Tử Lăng còn nhỏ tuổi, đi một mình vào trong đêm, sợ hãi là chuyện rất bình thường. Nói vậy, nếu Triệu di nương tự mình nhảy xuống ao, vậy chuyện này không hề liên quan đến Vân cô nương và Tử Lăng, ông xem, chúng nó còn nhỏ, thôi bỏ qua cho chúng đi, đừng dọa bọn chúng nữa. Về phần tang sự của Triệu di nương, ta sẽ tự mình xử lý....
Tư Lăng Thanh vẫy tay mệt mỏi nói: Thôi, các người đều lui xuống trước đi.
Tư Lăng Uyển nâng Tử Lăng đứng lên, sau khi hai người rời khỏi thư phòng, Mạch Trục Vân cũng không nhúc nhích, khẽ cười, nói: Ta đã nói rồi, nếu trong lòng có quỷ thì đừng có đến viện hoa sen, nếu không sẽ thấy những chuyện không nên thấy.
Mạch Trục Vân không biết rằng, những lời của Tử Lăng nói là thật hay giả, và đương nhiên cũng không biết được âm mưu của Tư Lăng Uyển.
Ra khỏi thư phòng, trở về Nhã Chi Viện, Tử Lăng khó hiểu hỏi: Tiểu thư, vì sao người phải giúp ả ta? Để lão gia hoài nghi ả giết Triệu di nương, rồi đuổi ả ra khỏi phủ, chẳng phải sẽ tốt hơn sao?
Tư Lăng Uyển Tâm bí hiểm cười nói: Nếu người không phải ả giết thì việc gì ta phải giá họa ả? Về sau ngươi nên chú ý cách nói chuyện của mình, đặc biệt là với những gì mà ngươi nhìn thấy tối hôm qua, có biết không?
Tử Lăng bất đắc dĩ hoảng sợ gật đầu.
Tư Lăng Uyển cười tà ác thầm nghĩ: Muốn hãm hại ả, đương nhiên phải lựa chọn thời điểm quan trọng nhất để ra tay.
Mạch Trục Vân vẫn còn ở thư phòng, không có rời đi.
Vân nhi, con còn việc gì à? Tư Lăng Thanh ngượng ngùng nói: Xin lỗi, là ta trách lầm con......
Mạch Trục Vân đạm mạc đáp: Nghĩa phụ không cần như thế, dù sao ta cũng không có để bụng, có điều, ta còn có một việc muốn hỏi nghĩa phụ.
Con hỏi đi! Bất đắc dĩ mở miệng. Nhìn về phía Liễu Thục Mi, ý bảo nàng đi ra ngoài.
Nghĩa phụ từng nói, sư phụ ta và ông là bạn thâm giao, vậy chắc ông cũng biết chuyện gì đã xảy ra bên dưới lăng mộ ở Oanh Dương trấn chứ?
Tư Lăng Thanh thở dài giải thích: Vân nhi, chuyện ở Oanh Dương trấn, là ta có lỗi với Tôn Phi, cũng cảm thấy có lỗi với hai mẹ con con...
Ông nói sai rồi, mẹ là mẹ ta, không có quan hệ gì với ông! Mạch Trục Vân lạnh lùng nói.
Vân nhi, ta biết con rất hận ta, không chịu nhận ta làm cha, ta không trách con, là ta tự làm tự chịu, khiến con phải khổ sở vất vả bên ngoài nhiều như vậy năm, chịu không ít đau khổ.
Mạch Trục Vân hừ lạnh một tiếng: Không phải vì chuyện ta đã trải qua quãng thời gian khó khăn thế nào mà hận ông, nhưng, lẽ ra ông không nên hại Phong.
Tuy trong lòng hắn rất yêu thương nàng, nhưng về nguyên tắc và tín ngưỡng làm việc vẫn là hai chuyện khác nhau: Ta không cảm thấy ta làm sai chỗ nào cả. Thần tử trợ giúp hoàng thượng ổn định triều chính, đây là chuyện rất hiển nhiên!
Mạch Trục Vân hừ lạnh đáp: Còn chuyện các người lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử thì sao, Phong chưa bao giờ có mục đích xấu với các người, nếu không phải vì ông luôn hiến kế hãm hại chàng thì tình cảm huynh đệ giữa chàng và Sở Lâm Uyên cũng không đi đến mức này. Thôi được, ta không muốn nói chuyện này nữa, trở lại chuyện mười tám năm trước, vì sao phủ Oanh Dương trấn lại xảy ra hỏa hoạn, ông có từng điều tra qua chưa?
Năm đó, ta chỉ là một thương nhân bình thường, đêm hôm đó, sau khi kết thúc buổi xã giao với bằng hữu trở về thì đã chứng kiến cảnh tượng cả phủ chìm trong biển lửa...... Tư Lăng Thanh nói xong, trên mặt xuất hiện một tia đau khổ khó kìm được, Mạch Trục Vân dõi theo đôi mắt thống khổ ấy, dường như muốn xem xem ông có nói dối hay không, nhưng nàng không nhìn ra chút sơ hở nào từ nét mặt của ông.
Khi đó, mẹ con đang mang thai con, bà ấy còn ở trong biển lửa, nhưng có vẻ như bà ấy bị mắc kẹt bên trong, chỉ có Mi nhi, Kính nhi – cũng chính là đương kim hoàng hậu là thoát được khỏi đám cháy...
Mạch Trục Vân cười lạnh một tiếng: Cho nên, ông mới vì mấy người đó mà từ bỏ cơ hội cứu mẹ ta ra ngoài? Để mẹ ta chết cháy trong trận lửa lớn đó?
Tư Lăng Thanh không nói gì, cam chịu nghe lời trách móc của nàng, sau một lúc lâu, hắn mới khó khăn nói: Vân nhi, năm đó, đã có khoảng thời gian ta nghĩ rằng phải chi ta đi theo bà ấy và con thì tốt biết bao!
Thật không? Vậy sao giờ ông còn sống?
Vì ta còn có trách nhiệm của ta... Mi nhi, Kính nhi, và cả toàn bộ phủ Tư Lăng......
Vậy ông chỉ vì mấy người đó mà bỏ rơi mẹ ta? Chả trách tại sao chưa bao giờ sư phụ nhắc đến ông trước mặt ta, Tư Lăng Thanh, cả đời này ông đừng mong nhận được sự tha thứ từ mẹ ta và ta. Mạch Trục Vân tuyên bố một câu, tức giận rời khỏi thư phòng.
Thì ra nàng và mẹ nàng sớm bị ông ta bỏ rơi, chả trách vì sao sau khi may mắn thoát khỏi trận hỏa hoạn, bà ấy không chịu đi tìm ông ta, càng không bao giờ tha thứ cho ông ta; Chả trách sư phụ cũng không muốn nói cho ông ta biết mẹ vẫn còn sống, cũng không nói sự thật đằng sau lăng mộ cho ông ta biết.
Hai giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, nhìn xuyên thấu qua cánh cửa sổ, theo dõi bóng dáng của con gái mình, Tư Lăng Thanh đau đớn lẩm bẩm: Vân nhi, con thật sự không thể tha thứ cho cha sao?
Mạch Trục Vân trực tiếp ra khỏi phủ Thừa Tướng, khi trở về Vương phủ, không hiểu sao mặt mày đã đẫm đầy lệ.
Vân cô nương, có chuyện gì vậy? Quản gia vội vàng phân phó hạ nhân mang nước ấm lên cho nàng rửa mặt.
Có phải người ở phủ Thừa Tướng bắt nạt ngươi? Tề Cần hỏi một câu, thấy nàng không có trả lời, bèn trực tiếp đứng dậy định phái binh đến phủ Thừa Tướng hỏi tội.
Đợi chút, Tề Cần! Mạch Trục Vân lau mặt xong, khống chế cảm xúc của mình: Bọn họ không có làm gì ta hết, ngươi đừng lo, người ở phủ Thừa Tướng, ta sẽ từ từ mà trả thù, hôm nay có tin tức gì không?
Tề Cần lấy một phong thư từ trong lòng mình ra đưa cho nàng: Vân cô nương, đừng để bản thân mình chịu uất ức, nếu để vương gia biết được, ngài sẽ...
Mạch Trục Vân mở thư trong tay, gượng cười nói: Yên tâm, chàng đã đồng ý giao cả phủ Thừa tướng cho ta giải quyết rồi.
Chàng đang giao chiến trực tiếp với Ca Thư Nhược Ly cho nên về sau sẽ bề bộn rất nhiều việc. Sau khi xem xong thư, trong lòng cũng cảm động không thôi với mấy lời cuối cùng chàng nhắn gửi cho nàng.
Mãi không rời nàng!
Phong, chàng đã hứa với ta những gì thì nhất định đừng để ta thất vọng! Nếu không, kiếp này ta sẽ không bao giờ tha thứ cho chàng
......
Ở Tướng phủ gần một tháng trời nhưng người nọ cũng không để lộ sơ hở, Mạch Trục Vân vẫn kiên nhẫn, tiếp tục chờ.
Nhưng tình hình bên tiền tuyến, lại bặt âm vô tín.
Gần giờ tý, Mạch Trục Vân trực tiếp nhảy ra khỏi Tướng phủ, chạy đến Vương phủ tìm Tề Cần.
Hôm nay, không có thư sao? Bình thường, mỗi ngày Sở Tùy Phong sẽ cho người truyền tin trở về, nhưng hôm nay không hiểu sao đột nhiên không nhận được tin tức của chàng, nàng có chút hoảng sợ.
Tề Cần cảm thấy vô cùng khó xử, đành phải an ủi nàng: Vân cô nương, có lẽ trên đường có chút trục trặc, từ biên cảnh đến kinh thành, dù cách xa có tám trăm dặm thì nhanh nhất cũng phải mất một ngày....
Câu trả lời không dứt khoát như mọi khi khiến Mạch Trục Vân không ngừng lo lắng: Nói vậy, từ hôm qua tới giờ, vẫn chưa nhận được tin tức của Phong?
Tề Cần cũng kinh ngạc một chút: Có thể là...... có thể là ngày hôm qua vương gia đánh trận nguyên ngày, kiệt sức quá nên chưa kịp viết, chắc là ngày mai sẽ.....mà nếu không thì ngươi chứ chờ chút đi?
Trong lòng Mạch Trục Vân dâng lên một cảm giác bồn chồn khó chịu, nàng không đành lòng trở về Tướng phủ, đành phải ở lại Li Tâm Cư chờ tin.
Đêm càng mộng mị, Mạch Trục Vân nằm trên giường lăn qua lộn lại, vẫn không ngủ được, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh chiến trường đẫm máu. Nếu đối thủ của Sở Tùy Phong là người khác thì nàng sẽ không phải lo lắng đến mức này, nhưng đối thủ lại là Ca Thư Nhược Ly.
Luận về võ công của mình, nàng đảm bảo trên khắp giang hồ, tuyệt đối không ai bì kịp, nhưng có hai người khiến nàng dù có phải dùng toàn lực thì cũng không ăn thua, một là Sở Tùy Phong, người còn lại chính là Ca Thư Nhược Ly.
Một ngày chờ đợi, không khác gì một năm dài đằng đẵng.
Quá trưa mà vẫn chưa thấy người truyền tin đến, Mạch Trục Vân đúng là đứng ngồi không yên nữa rồi, mặc Tề Cần ngăn cản, nàng một mình rời khỏi phủ, lang thang trên đường.
Nàng bồn chồn, nóng vội, nhanh chân chạy đến một cái quán nhỏ, chủ nhân cái quán ấy không ai xa lạ mà chính là ông lão với râu tóc bạc phơ -- lão bán tiên.
Nè ông lão, ta tới tìm ông đây! Cũng vì có chuyện nhờ lão nên giọng điệu của nàng cũng nhẹ nhàng hơn thường ngày.
Cô nương, là ngươi a! Cổ bán tiên cười tủm tỉm nhìn nàng: Lần trước ta bói không sai, đó thấy chưa, ra kinh gặp đại nạn, có điều cũng may ngươi vẫn còn sống.
Mạch Trục Vân bĩu môi, đang định đôi co cãi nhau với lão thì nhớ ra mục đích mình tới đây, bèn lập tức nói thẳng: Ê, ông có thể xem cho ta một quẻ được không?
Lão bán tiên cẩn thận quan sát nét mặt nàng, sau đó lắc đầu nói: Lần trước là ai nói lão chỉ biết gạt người, khuyên lão về nhà dưỡng lão, khụ khụ, cô nương à, ta bói không có trúng đâu, tốt hơn hết vẫn nên trở về đi!
Ta...... Ta cầu xin ông, được không, ta biết sai rồi, ta tin ông là bán tiên.... Mạch Trục Vân bất đắc dĩ phải mở lời ngon ngọt dỗ dành lão, dù sao, tin tức của Phong, vẫn quan trọng nhất.
Không giả?
Không giả, ngài là hàng thật! Là tiên thật Mạch Trục Vân nhe răng cười nịnh hót, nàng biết có nói vậy với vừa lòng lão.
Quả nhiên, trong con ngươi trống rỗng của lão bán tiên kia thoáng lộ vẻ bí hiểm, bèn giơ tay lên vuốt râu, gật gù nói: Ngươi đến đây là hỏi giúp vị công tử kia chứ gì?
Đúng rồi, là chàng đó! Mạch Trục Vân gật đầu như chày giã gạo, tuy biết người đối diện không thể nhìn thấy dáng vẻ này của mình.
Lão bán tiên lắc đầu thở dài: Lấy ít địch nhiều, tỷ lệ thắng không lớn a!
Nhất thời hốc mắt Mạch Trục Vân đỏ lên, nàng tin những lời lão bán tiên nói là sự thật, đợt xuất chinh lần này, Phong phải đối mặt với hai đại cường quốc liên thủ với nhau, mà binh quyền trong tay chàng, không phải là tất cả binh lực của Nam Ninh......
Không khống chế được cảm xúc của mình, bèn cúi đầu thút thít khóc.
Ai da, cô nương, ngươi đừng khóc a. Trong giọng lão có pha một chút bất đắc dĩ.
Mạch Trục Vân nâng hai đôi mắt đẫm lệ nhìn lão, lo lắng hỏi: Vậy ông có cách gì để giải quyết vấn đề không?
Chậc, thôi được rồi, cách thì có, nhưng còn phải xem thành ý của ngươi đến đâu mới được. Còn phải dựa vào ý trời nữa. Ông cứ nói! Nàng mạnh mẽ lau nước mắt, hưng phấn hỏi.
Lão bán tiên chậm rãi nói: Ăn chua! Hơn nữa, ăn càng chua càng tốt a.
Mạch Trục Vân nghe xong chỉ muốn phun nước bọt, cảm thấy khó xử: Thật sao? Nhưng từ nhỏ đến giờ ta rất ghét ăn chua!
Lão bán tiên bình thản gật gù nói: Đương nhiên là thật rồi, cho nên mới nói, chuyện này phải xem ngươi có đủ thành tâm thành ý không thôi. À, ngươi phải nhớ kỹ một điều, cho dù có không thích đến mấy thì cũng phải làm bộ rất thích, hiểu chưa?
Chỉ vậy thôi sao? Đôi mắt vẫn còn đẫm lệ, uất ức hỏi.
Chứ đòi gì nữa mà không đi làm đi, còn phải xem ý trời thế nào nữa.
Mạch Trục Vân đi rồi, trên gương mặt lão bán tiên xuất hiện ý cười giả dối và trêu chọc.
Trên đường trở về Vương phủ, trên tay Mạch Trục Vân cầm thêm một bịch ôm mai, vừa đi vừa ăn, chua đến mức khi sắp bước qua cổng, nàng không chịu nổi phải nhắm tịt cả mắt, đau khổ nhấm nuốt vài cái ô mai....Vì tin lời của lão bán tiên, cho nên còn chưa trở về phủ được bao lâu, nàng đã ăn hơn nửa bịch.
Tới giờ ăn trưa, khi hạ nhân bưng lên đồ ăn, tất cả đều là đậu hủ...... Bởi vì răng của nàng không ăn được đồ quá cứng, nên chỉ đành cắn răng ăn đậu hủ.
Tề Cần và quản gia có chút khó hiểu: Lúc đi ra ngoài vẫn còn bình thường mà, sao từ khi trở về lại giống như đứa trẻ thế này, coi cái mặt hưởng thụ khi ăn ô mai kìa...chậc chậc.
Khụ khụ khụ. Xem ra nàng rất thích ăn ô mai nhỉ? Tề Cần cũng nhìn nàng mà nuốt nước miếng, chậm rãi nói: Vân cô nương, ngươi không sao chứ?!
Không có việc gì. Một tay cầm lấy bịch ô mai, một tay giơ ra hỏi hắn: Có thư chưa?
Tề Cần nhẹ cúi đầu đáp: Vẫn chưa.
Mạch Trục Vân hụt hẫng thu tay về, không tiếp tục ăn đậu hủ nữa, chỉ lặng lẽ cho tay vào bịch ô mai tiếp tục ăn.
Quản gia, có loại thức ăn nào chua hơn ô mai không? Nhìn thấy trong bịch còn mấy hột ô mai, nàng cắn răng khổ sở hỏi.
Quản gia có chút sửng sốt, nhìn nàng một cách khó hiểu: Vân cô nương thích ăn chua à?
Hơn nữa, nhìn nàng ăn ô mai ngấu nghiến thế kia, chắc là thích lắm đây, nếu không cũng chẳng đến mức mới nửa canh giờ đã ăn gần hết một bịch ô mai?
Ừm! Mạch Trục Vân khó khăn gật đầu, nhưng vẫn cố giấu đi một tia khó xử mới thoáng qua.
Quản gia hơi đăm chiêu suy nghĩ, một lát sau, lão bèn vui vẻ hô lên: Có có có, có nho a, nho này nho xanh, rất chua.
Hiệu suất làm việc của quản gia đúng là không thể chê vào đâu được, không lâu sau một mâm toàn nho xanh tươi được bưng lên.
Nhìn một mâm xanh ngắt kia, Mạch Trục Vân không ngừng tiết nước bọt, nhưng không thể bỏ cuộc giữa đường được, đành phải cố vui vẻ mà cầm một quả lên ăn.
Chỉ là Tề Cần hoàn toàn không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra trước mắt, tò mò nhìn vị nào đó đang hưởng thụ với mâm nho xanh bên kia, gãi đầu nói: Vân cô nương, hay là ngươi ăn cơm trước đi.
Cho dù có thích ăn chua thì cũng phải ăn cơm cái đã chứ.
Dù có chua đến trắng mặt, miệng không ngừng túa nước bọt, nhưng Mạch Trục Vân cũng không dám mở miệng nói chuyện, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu. Cả buổi sáng làm một bịch ô mai to đùng, giờ giữa trưa về lại làm một mâm chất đầy đồ chua, bụng cũng bị chua mà đau trướng lên, nàng khó chịu lắc đầu, sau đó không chịu nổi nữa mà ói ra đầy sàn.
Mau mời đại phu! Tề Cần khẩn trương phân phó: Vân cô nương, để ta dìu ngươi về phòng!
Mạch Trục Vân nín thở, nhịn xuống cảm giác khó chịu ở lồng ngực, nâng gương mặt trắng bệch của mình lên, lắc đầu: Đừng mời đại phu, ta trở về phòng nghỉ một lát là ổn thôi.
Nói xong, bèn đứng dậy trở về phòng, còn gọi người đem số nho còn lại vào phòng nàng.
Tề Cần lo lắng không thôi, nếu vương gia mà nhìn thấy cái bộ dạng này của Vân cô nương, chắc chắn sẽ đau lòng chết mất. Chỉ có lão quản gia đứng một bên vui vẻ cười, nhìn bóng dáng nàng rời đi, mờ ám gật gù.
Ngươi nói xem, không phải Vân cô nương đang có chứ?
Tề Cần khó hiểu nhìn lão, nhíu mày hỏi: Có cái gì? Đây là cái bệnh quỷ gì, sao hắn không nhìn ra được.
Quản gia tức giận quắc mắt nhìn hắn: Đương nhiên là có thai rồi, sẽ không bao lâu nữa, Vương phủ của chúng ta sẽ có một vị tiểu thế tử, hoặc là một tiểu công chúa, á hí hí.
Hả? Tề Cần há to miệng, vẻ mặt không thể tin nổi Vân...Vân cô nương mang thai?
Quản gia hưng phấn gật đầu đáp: Đúng vậy, thích ăn chua này, có triệu chứng nôn mửa này, đây chẳng phải là các dấu hiệu của một người đang mang thai sao? Mà trước khi vương gia đi, chẳng phải hai người đã ở chung với nhau à, hơn một tháng rồi rồi đó... khà khà, nhất định là như vậy, không thể sai được, trúng phóc.
Tề Cần vẫn bị cái loại tin tức như sét đánh bên tai này mà dọa cho khiếp sợ, sững sờ đứng ngây ngốc một chỗ.
Quản gia lại lẩm bẩm nói: Không biết khi nào vương gia mới trở về, nếu ngài mà biết tin này, chắc mà mừng như điên ấy.
......
Lại một ngày trôi qua, vẫn chưa nhận được tin tức từ tiền tuyến, Mạch Trục Vân không chịu về phủ Thừa Tướng, nằng nặc đòi ở lại Vương phủ. Vậy mới nói, trong vương phủ không ngừng truyền đến mấy loại âm thanh nôn mửa kinh khủng của người nào đó, còn nho thì giống như gian hàng bán sỉ, chất đầy đống trong kho thuận tiện cho việc phục vụ sở thích của Vương phi tương lai.
Sắc mặt Mạch Trục Vân chuyển từ tái nhợt sang xám ngắt, bây giờ cứ mỗi lần nàng nhìn thấy đồ ăn thì đều muốn ói tại chỗ, đôi khi chỉ uống được mỗi bát canh làm ấm bụng lên chút, nào ngờ vài tiếng sau cũng nôn ra hết.
Ban đầu quản gia vui mừng bao nhiêu thì giờ chứng kiến nàng khổ sở như vậy, trong lòng cũng lo lắng nhíu mày tự hỏi: Cho dù có ốm nghén thì cũng không nên mức nghiêm trọng vậy chứ?
Ngay đêm hôm sau, Mạch Trục Vân vỗ về cái bụng chứa đầy vị chua trong dạ dày của mình, ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng khuyết trên trời, trong lòng âm thầm nhủ: Phong, nếu như có thể đổi lấy sự bình an của chàng thì ta nguyện ăn chua cả đời.
Ngày hôm sau, đang chuẩn bị tiếp tục chờ tin ở Vương phủ thì đột nhiên nhận được ý chỉ đến từ hoàng cung, nói hoàng hậu tuyên Mạch Trục Vân vào cung yết kiến.
Tư Lăng Kính tìm nàng?
Mạch Trục Vân mệt mỏi nhấc lưng, trong lòng thoáng hưng phấn hơn ngày thường, nếu là con gái của Tư Lăng gia, lại là hoàng hậu của Sở Lâm Uyên, nên đi mới phải.
Thế là nàng và Tề Cần cùng nhau tiến cung.
Vân cô nương, vương gia dặn ta phải luôn ở cạnh ngươi, bảo vệ ngươi, mọi lúc mọi nơi.
Mạch Trục Vân lắc đầu từ chối: Ngươi vẫn nên ở ngoài chờ ta, tốt xấu gì bên trong cũng là tẩm cung của hoàng hậu, ngươi đi vào không tiện lắm.
Nhưng bên trong Sấu Ngọc Cung không chỉ có một mình hoàng hậu, còn có Tư Lăng Uyển ngồi bên cạnh.
Hoàng hậu tìm ta có chuyện gì?
Giọng nói hờ hững như có như không, đối với Tư Lăng Kính, nàng không có ưa thích là bao, bởi vì nàng cũng được xếp vào một trong những kẻ đồng lõa gây ra cái chết của mẹ mình. Năm đó, chỉ vì mẹ con các người mà ông ta mới bỏ rơi mẹ nàng và nàng, đối Tư Lăng Kính, nàng vừa ghét vừa hận.
Tư Lăng Kính nhẹ giọng cười nói: Vân cô nương, ngươi đã là tỷ muội của bản cung...
Không dám, dân nữ nào dám đứng ngang hàng với hoàng hậu nương nương được? Mạch Trục Vân khiêm tốn cúi đầu nói.
Nếu vậy, ít gì ngươi cũng sắp trở thành em dâu của bản cung, không sai chứ? Nam Ninh đang đứng trước nguy cơ bị giặc xâm lược lấn chiếm, hoàng thượng và Phong vương cũng chấp nhận vứt bỏ mọi hiềm khích trước đây, hợp lực chống lại cường địch, vì thế bản cung hy vọng, ngươi cũng có thể từ bỏ thành kiến......
Mạch Trục Vân không chút khách khí cắt ngang lời nàng: Hoàng hậu nương nương, dân nữ là người trong giang hồ, không có thói quen nghe những lời vô nghĩa, có chuyện gì thì cứ nói thẳng.
Chuyện này... chả là hoàng thượng lo âu cho dân cho nước đến trở bệnh, lần trước ở đại điện, bị ngươi và Phong nói mấy câu khiêu khích tức giận đến hộc máu, hoàn toàn không phải là giả vờ. Bây giờ bệnh hoàng thượng còn chưa có phục hồi mà người cứ nhất quyết đòi lao đầu vào giải quyết tình hình quân sự ở tiền tuyến...
Liên quan gì đến ta? Ta cũng không phải là đại phu, hoàng hậu, ngươi tìm lầm người rồi! Thì ra chuyện cũng chẳng thú vị mấy.
Vân cô nương đợi đã, bản cung biết, quan hệ giữa ngươi và thần y Ngạo công tử rất tốt, ngoài ngươi ra, không người nào có thể khuyên bảo hắn chữa bệnh cho hoàng thượng, vì thế nên......
Cho nên ngươi muốn ta đến cầu xin hắn cứu hoàng thượng? Nàng khẽ cười, thò tay vào bịch bốc một viên ô mai cho vào miệng ăn.
Đúng vậy!
Vậy thì xin lỗi, ngươi vẫn tìm lầm người rồi, nếu như trước kia thì ta còn có thể giúp ngươi, nhưng nay, võ công của Bạch Lộng Ảnh đã vượt qua ta, cho dù có phải dựa theo nguyên tắc của hắn thì ta cũng không đánh lại hắn...Mà lạ thật, không phải hoàng cung có rất nhiều ngự y sao?
Vân cô nương... Tư Lăng Uyển cũng đứng lên cầu tình Lần trước ngươi bị trúng độc ở lăng mộ trấn Oanh Dương, Bạch công tử cũng cứu ngươi mà không đưa ra bất cứ điều kiện gì, thậm chí phải nói là không tiếc thân mình, cho nên chỉ có ngươi mới khuyên được hắn.
Nhưng việc gì ta phải giúp các ngươi? Nàng liếc mắt nhìn hai người họ, sau đó xoay người rời đi.
Tư Lăng Kính giữ nàng lại, không để cho nàng rời đi. Mạch Trục Vân cảm thấy phiền phức vô cùng, định né tránh thì đột nhiên bụng nhói lên chua xót, nàng vội vàng đẩy Tư Lăng Kính ra, lấy một viên ô mai, tiếp tục ăn.
Nhưng sau khi ăn bụng vẫn cảm thấy rất khó chịu, rồi lại bắt đầu nôn khan, biểu hiện này khiến cho Tư Lăng Kính hết sức kinh ngạc.
Ngươi mang thai?
Mạch Trục Vân chợt ngẩng đầu tức giận nói: Ngươi nói bậy bạ gì đó?
Nhưng đây rõ ràng là... Người đâu, truyền ngự y!
Trong lòng Tư Lăng Uyển vừa ngỡ ngàng không tin vào những gì diễn ra trước mắt, vừa tức giận đến run người, đáy mắt xuất hiện một tia lạnh lẽo, giống như là bị ai đó đạp xuống sông băng.
Mạch Trục Vân rất nhanh lấy lại bình tĩnh lên tiếng: Không cần, Vương phủ đã có đại phu. Thân thể ta không được khỏe, đi trước đây!
Nói xong bèn rời khỏi Sấu Ngọc cung.
Thấy sắc mặt nàng dần dần trắng bệch, Tề Cần đang đứng canh giữ trước cửa nhanh chóng chạy đến lo lắng hỏi: Vân cô nương, không sao chứ?
Ánh mắt nghi hoặc hướng thẳng về phía bụng nàng, Mạch Trục Vân thấy vậy cũng cạn lời, không biết nói gì.
Bởi vì lo lắng cho sức khỏe của Mạch Trục Vân nên Tề Cần cũng không quan trọng đến chuyện nam nữ thụ thụ bất thân, cùng nàng ngồi chung một xe ngựa trở về.
Rời khỏi cung, Mạch Trục Vân mệt mỏi tựa đầu lên vách cửa xe, miễn cưỡng hỏi Tề Cần một câu: Tề Cần, đừng nói là ngươi cũng cho rằng ta đang mang thai đó?
Tề Cần thành thật gật đầu nói: Quản gia cũng cho là thế mà!
Mạch Trục Vân như một con ngựa mất đà đụng phải vách nên lập tức phanh gấp . Sau khi lấy lại tinh thần, nàng mới vội vàng lên tiếng: Không có!
Nhưng quản gia nói biểu hiện của ngươi ngày hôm qua, chính là dấu hiệu của người đang mang thai......
Mạch Trục Vân lại cạn lời tập hai, ngươi đã thấy biểu hiện của một người đang mang thai lần nào chưa mà phán như thần vậy?
Thấy hắn vô tội nhìn nàng, đành phải đem mọi chuyện ngày hôm đó kể lại với hắn.
Tề Cần nghe xong bỗng nhiên ngẩng mạnh đầu, sợ hãi run rẩy rên lên: Chết ta rồi, hôm qua ta cho người truyền tin cho vương gia, nói ngươi......
Mạch Trục Vân nghe vậy lập tức rống to: Vậy còn không mau gửi thư giải thích cho Phong đi!
Nếu Phong trở về biết được sự thật thì nàng lấy con cái đâu mà bồi thường cho chàng?
Nàng như một con mãnh hổ điên xổng chuồng, gầm rú thúc giục xe ngựa nhanh chóng về phủ.
Vừa đặt chân xuống Vương phủ, Mạch Trục Vân đã nắm Tề Cần chạy vào phòng viết thư.
Tề Cần nhìn bức thư trong tay mình, trong lòng có chút rối rắm, có nên gửi hay không đây a? Hôm qua mới gửi thư cho vương gia, chắc là ngài cũng nhận được rồi, nếu bây giờ mà gửi thêm bức này nữa, nói cho ngài chỉ là hiểu lầm...Nhỡ đâu ngài đang đối mặt với địch ở chiến trường, nghe được cái tin dữ rồi nản chí đánh thua thì biết phải làm sao a? Chắc chắn sau khi vương gia nhận được lá thư ngày hôm qua, ngài sẽ rất hưng phấn và vui vẻ, biết đâu lại thắng trận trở về cũng nên. Nếu mà gửi cái thư này đi, phá hỏng tâm trạng của vương gia, hắn biết phải làm sao bây giờ?
Tay hắn run lên vài lần, đấu tranh tư tưởng một hồi cuối cùng vẫn dứt khoát xoay bước trở về Vương phủ.
Tề Cần, trong thư đã giải thích rõ ràng chưa? Mạch Trục Vân vẫn lo lắng, hỏi lại một câu.
Rồi! Trong thư đã giải thích rõ ràng hết rồi, nhưng quan trọng là thư còn chưa có gửi, vẫn đang nằm trong người hắn đây này.
Vậy à! Mạch Trục Vân cũng có chút mất mát, mỗi ngày đều mong chờ tin tức từ Sở Tùy Phong, đến bây giờ vẫn chưa thấy gì, đành buồn bã trở về phòng.
Căn phòng to lớn trống trải mà vắng vẻ, nàng nhẹ nhàng vỗ về cái bụng bằng phẳng của mình, trong lòng thầm nghĩ, nếu nơi này thật sự có con của Phong thì tốt biết bao. Vậy thì chắc toàn bộ Vương phủ sẽ náo nhiệt lắm đây.
Nghĩ ngợi một lát không biết đã thiếp đi từ lúc nào. Còn nằm mộng mơ được giấc mơ ngọt ngào, nàng mơ thấy một bầy trẻ con vây quanh nàng và Phong, ríu rít gọi cha, gọi mẹ...
Nhưng ngay khi tỉnh lại thì tất cả chỉ là hư không, cả Phong cũng không có ở bên cạnh nàng. Thiếu vắng hơi ấm của chàng thật khiến trong lòng nàng khó chịu vô cùng, vì thế, thừa dịp sắc trời còn sớm nàng bèn trở về phủ Thừa Tướng.
Từ sau khi Tư Lăng Uyển từ hoàng cung trở về, cũng không có nói gì, cho nên trong Tướng phủ không người nào biết được sự thật rằng nàng đang mang thai .
Không ngờ, giữa trưa hôm nay, khi Tư Lăng Thanh hồi phủ đã mang về một cái tin tốt đến: Phong vương đánh bại Phượng Ảnh quốc, đại thắng ở Nhạn Linh Quan, Ca Thư Nhược Ly bị trọng thương.
Trong khi đó Mạch Trục Vân đang nằm ở trên ghế dài phơi nắng miệng vẫn không ngừng ăn ô mai.
Tiểu thư ơi, Phong vương thắng rồi... Mộ Tuyết bày ra vẻ mặt hưng phấn la lên, tình cảm giữa Mạch Trục Vân và Sở Tùy Phong thế nào, đương nhiên các nàng là người biết rõ hơn ai hết cho nên cũng xem Phong vương như là chủ nhân của mình vậy, vừa nghe tin ngài đánh thắng trận thì trong lòng hưng phấn và vui mừng không thôi.
Thật sao? Mạch Trục Vân trợn tròn mắt lên, lập tức nhảy xuống ghế, ôm hai cái nha hoàn vui vẻ bật cười nhảy vòng tròn.
Sau đó, lấy hết số ô mai còn lại thưởng hết cho bọn nha hoàn, nàng thề, từ này về sau nàng sẽ không bao giờ ăn cái quỷ chua loét miệng này nữa, tốt nhất là không bao giờ nhìn thấy mấy thứ này xuất hiện trước mặt mình.
Nhưng sau vài ngày nhận được tin Phong vương thắng trận, vẫn không có tin tức gì từ phía Sở Tùy Phong, Mạch Trục Vân vẫn bồn chồn thấp thỏm lo âu, dù có thắng thì chắc chàng cũng kiệt sức lắm đây, dù sao, đối thủ của chàng là Ca Thư Nhược Ly mà. Hay là hắn đã xảy ra chuyện?
Đang không ngừng lo xa lo gần thì đã thấy có người ở cửa sân.
Tề Cần chạy đến tìm nàng, trong tay còn cầm theo một lá thư đến từ Sở Tùy Phong.
Vân cô nương, vương gia thắng trận rồi... Nhìn thấy Mạch Trục Vân, cái mặt nghiêm nghị của ngày thường cũng không khống chế được niềm vui mà tươi cười chân thành, khiến cho hai nha hoàn vừa nhìn thấy đã có chút thẹn thùng.
A ha ha ha, ta đã nói rồi, nếu vương gia biết được tin Vân cô nương mang thai thì nhất định sẽ thắng mà, khì khì quả nhiên,... Nói được nửa câu thì đột nhiên phát hiện ra ánh mắt sắc bén của người nào đó đang nhìn chằm chằm mình, vì thế, những lời cuối cùng, âm thanh có hạ thấp xuống một chút, rồi một chút...
Ngươi nói cái gì? Không phải ta đã bảo ngươi viết lại thư giải thích cho chàng, nói rõ là ta không có rồi sao? Mạch Trục Vân nhướng mày tra khảo hắn.
Tề Cần cười gượng hai tiếng, nói: Vân cô nương, ta chỉ là sợ làm hỏng tâm trạng của vương gia, sợ ảnh hưởng đến công cuộc đánh giặc của vương gia nên mới......
Thấy sắc mặt Mạch Trục Vân không ổn, hắn mới bất đắc dĩ lên tiếng an ủi: Chuyện đó thì có đáng là bao, vương gia đã thắng trận rồi, cũng không có xảy ra chuyện gì, tin này tốt quá còn gì.
Mạch Trục Vân đứng xem thư một hồi, sau đó nhìn hắn cười bí hiểm, khiến hắn cảm thấy ớn lạnh, da gà hắn không ngừng dựng lên.
Tề Cần a, ta còn có một tin tốt nữa muốn báo cho ngươi biết, trong thư, vương gia nhà ngươi có viết, Phượng Ảnh đại bại, vì thế biên cảnh tạm thời ngưng chiến nên hắn đang trên đường hồi kinh, hơn nữa, bây giờ hắn sắp đến kinh thành rồi, hờ hờ hờ.... Mạch Trục Vân cười khoái trá giơ tờ thư tuyệt mệnh trong tay mình lên quơ quơ trước mặt hắn.
Ý cười trên gương mặt vui mừng của Tề Cần dần dần cứng ngắc: Vương gia sắp đến kinh thành?
Hắn còn tưởng sau khi đánh thắng trận xong, vương gia còn phải tiếp tục lĩnh quân tác chiến...Lúc bấy giờ, hắn tính toán sẽ nhân dịp tâm tình vương gia tốt lên mới kín đáo gửi thư giải thích cho ngài...
Mạch Trục Vân liếc mắt nhìn hắn hăm họa: Đúng vậy, cho nên chuyện này, ngươi đợi chàng về mà giải thích rõ ràng đi! Hừ, để coi vẻ mặt thê thảm của hắn ra sao....
Tề Cần đáng thương xoa tay nhìn Mạch Trục Vân cầu tình: Vương phi, cầu xin người, vương gia chỉ nghe lời mỗi mình người thôi, cầu xin người hãy cứu ta với, cứu ta đi mà!
Hắn đã không còn là thị vệ mặt lạnh lãnh khốc bên cạnh Sở Tùy Phong nữa rồi.
Aida, bây giờ mới biết nghĩ ta là vương phi a, thế lúc trước ta bảo ngươi đi gửi thư giải thích cho chàng, ngươi có coi ta là vương phi không hả? Ngươi đi theo Phong nhiều năm như vậy, cũng biết tính tình của chàng chứ, nếu để chàng biết được ngươi lừa hắn...... Khụ khụ khụ, thôi cũng chẳng sao, rốt cuộc ta cũng đã được tự do rồi. Mạch Trục Vân vui vẻ thoải mái nói.
Tề Cần nhìn theo tâm trạng vui vẻ của Mạch Trục Vân mà chua xót đau thay thân phận tướng quân của mình, thầm nghĩ đến kết cục của hắn: Kiếm rời khỏi vỏ, khung cảnh quay chậm lia đến tay vương gia, ngài thản nhiên giơ kiếm lên, đầu và cổ hắn sẽ chia xa mãi mãi.
Này, đúng rồi, chắc giờ Phong đã vào kinh thành rồi a... Mạch Trục Vân hưng phấn không thôi, dù sao, hai người cũng đã không gặp nhau hơn một tháng rồi. Nàng như bị uống thuốc tăng động, chạy vào gian phòng thay y phục.
Đều vì mấy ngày trước chỉ toàn ăn đồ chua nên nàng cảm thấy bản thân mình như khỉ ốm đầu đường vậy, nếu để Phong trở về mà thấy được bộ dáng teo thịt teo mỡ thế này, nhất định sẽ rất buồn.
Mộ Tuyết, Mộ Vũ, lại giúp ta trang điểm chút!
Tề Cần vẫn đứng yên nơi đó, từng giọt mồ hơi lạnh vô tình rơi xuống, nỗi lo của một tướng quân đầy trung thành đang dần dần gặm nhắm lòng hắn, chả bằng cho vị nào đó hưng phấn vui vẻ làm trò.
/78
|