Hữu Hi hồi hộp nhìn Lăng Khiếu Dương, bối rối gật đầu: “Được, ta biết, ta sẽ không làm ngươi giận nữa, sẽ không bao giờ”
Lăng Khiếu Dương cau mày, chỉ vào chén thuốc tức giận nói: “Đem thuốc uống đi, rồi cút ra ngoài.”
Hữu Hi quay đầu, nhìn chén thuốc đặt trên bàn cũng không biết thuốc gì, nhưng lại không dám mở miệng hỏi đành bưng lên chịu đắng nuốt xuống, sau đó liền bỏ đi.
Mỗi bước đi, Hữu Hi liền tự nói với bản thân, nàng phải học thay đổi, phải quên đi mọi thứ trước đây. Nàng muốn thuận theo, mặc kệ Lăng Khiếu Dương muốn nàng làm gì, nếu hắn muốn nàng phải làm. Vì hắn là niềm hy vọng cuối cùng của Hoàng Bắc Thiên, nàng cùng hắn giao dịch căn bản đã đánh mất đi chính mình.
Hữu Hi ở trong sân một lúc lâu, thất thần đi ra khỏi phủ, đôi mắt đau khổ nhìn mọi thứ trên đường, chỉ vừa qua vài ngày ngắn ngủi nhưng thoáng một cái suy nghĩ của nàng như đã già đi mười mấy tuổi.
Nàng bất tri bất giác đi tới hoa phường, đẩy cửa đi vào. Trước đây bên trong có rất nhiều hoa nhưng không biết đã bị ai mang đi, chỉ còn một bó hoa hồng còn nằm lại trên bàn. Bó hoa héo úa không còn tươi, buốn bã thất sắc giống như nàng đã mất đi niềm vui…
Nơi này khiến nàng nhớ lại rất nhiều, dáng vẻ của Hoàng Bắc Thiên, hắn thường mua hoa, yên lặng nhìn nàng, thân ảnh cao lớn đi qua đi lại, đem nàng ôm vào trọng ngực. Còn có Hoàng Bắc Song hoạt bát, gương mặt lúc nào cũng tươi cười như hiện ra trước mắt..
Nhưng bây giờ, mọi thứ xung quanh đều tĩnh lặng, vắng vẻ. Hữu Hi thẫn thờ ngồi trước bàn, không biết bao lâu, lòng tràn đầy chua xót, tay cầm bó hoa hồng, phủi đi tro bụi, lui về sau đi ra ngoài.
Nàng không tự chủ đi đến Bắc Vương phủ, đứng ở trước cửa rồi Hữu Hi mới giật mình nhận ra. Bắc Vương phủ không còn là nhà nữa, cũng không còn ai, cửa bị dán giấy niêm phong, khóa lại. Vương phủ vắng không bóng người, làm người khác sợ hãi, trái tim phát hoảng
Trái tim bị kéo lê đi trong đớn đau, không cách nào tiếp nhận sự trống trải này, mọi thứ mất đi, Hữu Hi khóc, tìm kiếm, nhìn thấy một tảng đá to, nàng giống như kẻ điên đập vào ổ khóa, đập bể nó, cố hết sức mà đập, đập đến ngón tay trày xước cũng không thấy đau, rốt cuộc ổ khóa cũng hư rơi xuống đất.
Hữu Hi ném hòn đá xuống, đẩy cửa lớn đi vài. Cảnh trong sân thật thê lương, thê lương đến nỗi làm nàng cũng phải đau theo, không kìm được mà khóc. Lòng nàng giống như nới này, trống không, không còn gì cả, Hữu Hi nhìn từng cành cây, từng cọng cỏ khô, đi đến nơi Hoàng Bắc Thiên ở.
Đẩy cái cửa quen thuộc, một niềm hy vọng lớn lao mong Hoàng Bắc Thiên xuất hiện trước mắt nhìn nàng cười một cách dịu dàng. Nhưng trước mắt nàng chỉ là một đống quần áo hỗn độn, đồ vật quăng khắp nơi, các thứ đáng giá đều bị lấy đi, cũng chỉ còn lại một ít vật dụng nhỏ không đáng giá.
Lệ đã rơi đầy mặt, trái tim bị xé rach đến đau đớn, Hữu Hi đứng yên nhìn mọi thứ, nhớ lại những gì thuộc về nàng và Hoàng Bắc Thiên, mỗi một kí ức giờ phút này lại làm cho nàng đau khổ không nguôi.
Nước mắt khiến mọi thứ đều trở nên mơ hồ, nàng nhìn thấy quần áo rơi trên sàn liền đi lại như tiến về quá khứ, ôm chặt quần áo trong lòng vì đó là của Hoàng Bắc Thiên, là bộ quần áo lúc rơi xuống vách nuối hắn vẫn ôm chặt trong lòng.
Trong đầu Hữu Hi vẫn nhớ rất kỹ, lúc mặc bộ quần áo này, ánh mắt của hắn giống như một hài tử thảo mãn vì nhận được món đồ chơi mình thích.. nhưng Hoàng Bắc Thiên của nàng giờ đây chỉ có thể mặc áo tù nhân, mang theo xích sắc, ngồi trong xe tù.
Hữu Hi cuối cùng không kiềm chế được quỳ bệt xuống trên sàn đất, mặt chôn vào trong quần áo, thương tâm khóc rống lên. Tiếng khóc uất nghẹn lúc có lúc không cứ quanh quẩn trong căn phòng trống.
Mọi thứ cũng thể như trước đây nữa, không thể quay về được nữa rồi!!
Vì vết thương mà sau khi Hữu Hi rời đi, Lăng Khiếu Dương chỉ bất tỉnh ngủ chập choạng, có lúc còn sốt lên.
Tỉnh lại, trời đã bắt đầu tối.
“Người đâu!!”- Lăng Khiếu Dương hô to, nhưng không ai trả lời.
Hắn cau mày, đứng dậy, tức giận hô to: “Các ngươi cút đi đâu cả rối!”
Cao Mạc như tiếng rống giận của Lăng Khiếu Dương vội vàng chạy tới: “Vương gia có gì phân phó, vết thương vẫn ổn chứ!?”
Lăng Khiếu Dương cau mày, nhìn thoáng qua Cao Mạc hỏi: “Nàng đâu rồi?’
Cao Mạc nhìn Lăng Khiếu Dương nhỏ giọng nói: “Buổi sáng sau khi bị ngài mắng đã tự ý đi ra ngoài”.
Lăng Khiếu Dương trừng mắt nhìn Cao Mạc: “Người đâu? Còn chưa trở về sao?”
“Vẫn chưa”- Cao Mạc có chút run rẩy, sợ Lăng Khiếu Dương sẽ tức giận, nhưng hắn căn bản không quan tâm đến sự sống chết của nữ nhân đó.
Lăng Khiếu Dương đứng lên, cau mày, đôi mắt đen lạnh lùng tức giận, bỏ đi ra ngoài.
“Vương gia, ngài đi đâu?” Cao Mạc vội vàng đỡ lấy Lăng Khiếu Dương, Lăng Khiếu Dương trao hắn cái nhìn lạnh lẽo trực tiếp đi thẳng ra ngoài.
Cao Mạc cũng chỉ biết im lặng, nhẹ nhàng vuốt mũi, rồi đi theo Lăng Khiếu Dương.
“Đi theo ta làm gì, mau đi tìm người”- Rời khỏi cửa, Lăng Khiếu Dương tức giận hét lên, sau đó cố gắng đưa bản than đi theo một hướng.
Cao Mạc mặt mày xám xịt quay đi về nơi khác. Hắn làm sao biết được người ở đâu, bất quá nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Lăng Khiếu Dương đành giả vờ lắc lư đi vài con đường rồi trở về.
Lăng Khiếu Dương đi dọc theo con đường tới hoa phường, hắn chỉ dựa vào trực giác của bản thân mà tìm, cũng không hiểu tại sao lại muốn tìm nàng. Sợ nàng chết hay xảy ra chuyện sao? Dù sao cũng đã đi, hắn đi vội vàng làm vết thương đau trở lại.
Đi tới trước cửa hoa phường, đẩy cửa đi vào, nhưng bên trong không có ai, cảm giác lại cho hắn biết Hữu Hi hình như đã tới đây. Lăng Khiếu Dương từ hoa phường đi ra, lại đi đến Bắc Vương phủ trừ hai nơi này ra, hắn không nghĩ được Hữu Hi còn đi đâu nữa.
Hắn bước thật nhanh, Bắc Vương phủ chốc lát đã ở ngay trước mắt, sắc trời u ám nhìn thấy cổng đã mở khóa, cau mày, đẩy cửa đi vào.
Hắn đi thẳng đến phòng Hoàng Bắc Thiên, nơi này từng được trang trí làm phòng tân hôn nhưng bây giờ không còn cảm giác vui vẻ nữa. Đi vào, đại sảnh không có ai, ngược lại tiến vào trong tẩm, dưới ánh sáng chập choạng hắn nhìn thấy bóng người co quắp lại, lui vào một góc, tay ôm vậy đi đó, giống như đang khóc, đau khổ mà tuyệt vọng.
Sự yếu ớt, bàng hoàng cùng bi thương bao phủ lên cái thân hình gầy yếu của người phụ nữ kia, cô độc bất lực. Lăng Khiếu Dương đứng ngây dại ra đó, tay gắt gao nắm lại nhìn chằm chằm Hữu Hi đang cuộn người lại.
Lòng đau đớn dị thường.
“Đáng chết, ngươi ở chỗ này làm gì?”- Lăng Khiếu Dương trong lòng bực mình, không kiềm được mà mắng một tiếng.
Hữu Hi quay đầu lại, ngẩng lên, hai mắt sưng đỏ nhìn hắn, kinh hoàng vội vàng đứng bật dậy, bất an đứng yên ở đó, tay bối rối lau đi nước mắt còn lưu lại.
“Ta chỉ là..”
“Đủ rồi!”- Lăng Khiếu Dương quát lạnh một tiếng, không muốn nghe Hữu Hi giải thích. “Theo ta về”
“Vâng”- Hữu Hi đi về phái Lăng Khiếu Dương, hắn đi ngay cửa.
Đôi mắt Lăng Khiếu Dương nhìn thấy đồ vật trên tay nàng, lạnh lùng hỏi: “Thứ cầm trong tay là gì vậy?”
Hữu Hi ôm chặt trong lòng, khàn khàn đáp: “Quần áo”.
Đôi mắt Lăng Khiếu Dương tối lại, không chút khách khí nói: “Vứt đi”. Hắn thấy rất rõ, đó là áo của nam nhân, khẳng định đó chắc chắn là của Hoàng Bắc Thiên, mặc kệ nó có ý nghĩa gì, hắn không cho phép nam nhân đó xuất hiện tại thế giới của hắn.
Hữu Hi cúi đầu, tay nắm chặt quần áo, không muốn ném đi.
“Ta nói rồi, ta không muốn lặp lại lần thứ hai”- Lăng Khiếu Dương lạnh lùng nói, đi ra ngoài.
Nước mắt không nhịn được rơi xuống, cuồi cùng lòng dù không muốn nhưng Hữu Hi đành nén lại đem quần áo để trên bàn, xoay người đi ra ngoài.
Nhanh như vậy, trời đã tối.
Thân hình cao lớn của Lăng Khiếu Dương đi ở trước, Hữu Hi cúi đầu đi theo sau, trái tim đắm chìm trong thế giới đau khổ của bản thân, nên không phát hiện ra Lăng Khiếu Dương đột nhiên dừng lại, nàng đập đầu vào lưng hắn.
Lăng Khiếu Dương nhìn dáng vẻ hoảng hốt của Hữu Hi, lòng phiền não không thôi, tức giận nói: “Ngươi có nhớ kỹ giao dịch của ta và ngươi hay không?”
“Ta nhớ rất rõ”- Hữu Hi gật đầu.
Lăng Khiếu Dương bá đạo, lạnh lùng nói: “Sau này, ta không nói, không cho phép ngươi tự ý rời đi”
Hữu Hi gật đầu.
Lăng Khiếu Dương nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy ngươi có nhìn thấy, ta đang rất đau không, đi rất khó khăn không?”
Hữu Hi uể oải nhìn theo ánh mắt Lăng Khiếu Dương.
Lăng Khiếu Dương nhíu mày, lạnh lùng ra lệnh cho Hữu Hi: “Lại đây đỡ ta”
Sắc mặt Hữu Hi đầy vẻ khổ ải, đi về phía trước, tính đỡ lấy tay Lăng Khiếu Dương. Lăng Khiếu Dương rút tay lại, khoát lên vai Hữu Hi, đem toàn bộ sức nặng của cơ thể đặt trên vai nàng đi về phủ.
Lăng Khiếu Dương đi rất chậm, Hữu Hi đi cũng cố gắng hết sức, cánh tay của hắn giống như quả tả hàng chục cân. Hữu Hi hoài nghi không biết hắn có cố ý không..
Trở về phủ, Lăng Khiếu Dương ngồi xuống, dường như hắn rất đau, ngay cả sắc mặt cũng không tốt.
Hữu Hi đứng yên, giống như một đứa trả làm sai đang chờ Lăng Khiếu Dương trách phạt.
Đôi mắt đen của Lăng Khiếu Dương nhìn chằm chằm Hữu Hi, trong đầu lại hiện lên dáng vẻ đau khổ của nàng tại Bắc Vương phủ, trong lòng liền trở nên nhiễu loạn, xúc động: “Chết tiệt, ngươi đứng đó làm gì, làm gì đi chứ?”
Hữu Hi nhìn sắc mặt Lăng Khiếu Dương do dự xoay người đi ra ngoài. Nàng vẫn tưởng hắn sẽ tức giận, thật may mắn, hắn không hề giận, hình như là sợ vết thương lại rách ra. Nàng thật sự cầu mong hắn đừng giận, nếu không vết thương rách ra, tình trạng đi xuống, Bắc Thiên của nàng lại không được cứu.
Hữu Hi đi tới phòng bếp, trù nương đã làm xong bữa tối, thuốc cũng đã chuẩn bị, Hữu Hi không nhịn được hỏi: “Thuốc này là thuốc gì?”
Trù nương cười nói: “Là thuốc bổ, ngươi xem ngươi kìa gầy đến như vậy, nó vốn là thuốc bổ do vương gia đặt biệt ra lệnh chuẩn bị. Ngươi ăn nhiều một chút, bồi bổ cơ thể cho tốt thì mới có thể làm chuyện mình muốn được”
Hữu Hi gật đầu: “Cám ơn ngươi, ta sẽ cố.”- Nàng nhất định phải khỏe mạnh, như vậy mới có thể sớm rời khỏi Hoàng Bắc Thiên, vì Hoàng Bắc Thiên mà cố gắng, nàng không thể gục ngã.
Hữu Hi bưng thuốc cùng thức ăn vào phòng Lăng Khiếu Dương, chỉ thấy Lăng Khiếu Dương ngồi trước bàn, không biết lại viết cái gì, Cao Mạc đứng một bên chờ.
Hữu Hi im lặng đặt đồ ăn xuống, đợi Lăng Khiếu Dương viết xong rồi giao cho Ca Mạc. Hữu Hi thấp giọng nói: “ăn cơm thôi!”
“Nhanh đi tốc về”- Lăng Khiếu Dương dặn dò một tiếng, Cao Mạc gật đầu đem thư cất đi vào trong áo. “Thuộc hạ đi đây”
Nói xong xoay người đi ra ngoài, Cao Mạc dừng lại bên cạnh Hữu Hi, hắn không kiềm được nói: “Ngươi chăm sóc thật tốt cho Vương gia, đừng để có chuyện xui xẻo xảy ra”
“oh”- Hữu Hi gật đầu, nàng nhất định sẽ làm được.
Cao Mạc rời đi, trong phòng chỉ còn lại Hữu Hi và Lăng Khiếu Dương. Hắn đứng dậy, đi về phía bàn ngồi xuống, đôi mắt đen liếc nhìn nàng, Hữu Hi vội vàng ngồi xuống ngay.
Lăng Khiếu Dương cũng không nhiều lời, cúi đầu ăn cơm, Hữu Hi trầm mặc cầm lấy chén, sau khi ăn cơm, thì uống thuốc.
Bữa tối nặng nề trôi qua, Hữu Hi giúp Lăng Khiếu Dương cởi áo, hầu hạ hắn ngủ sau đó rời đi. Hôm nay, hắn không làm khó chắc do vết thương thật sự rất đau.
Hữu Hi trở về phòng, nằm yên, ép bản thân ngủ, nhưng thật lâu sau nàng mới ngủ. Trong giấc mơ, nàng nhìn thấy mình cùng Hoàng Bắc Thiên ngồi trên xe lăn đang diễn ra hôn lễ rất hạnh phục, rất vui.
Hữu Hi cứ như vậy buộc bản thân mạnh mẽ tiếp tục sống hầu hạ Lăng Khiếu Dương. Cao Mạc rời khỏi ba bốn ngày rồi trở về, dáng vẻ bụi bặm phong trần, sắc mặt cũng không tốt như chủ tử, rốt cuộc nàng là người có sắc mặt tốt nhất.
Sáng sớm, Hữu Hi thay thuốc cho Lăng Khiếu Dương, vết thương đã liền lại, tốt hơn nhiều. Việc băng bó này ngày càng quen thuộc, Lăng Khiếu Dương nhìn bàn tay nhỏ bé của Hữu Hi vì mình mà bận rộn.
Bàn tay tái nhợt, không có huyết sắc, so với làn da của hắn thật sự đối lập. Nàng cẩn thận tránh va chạm với thân thể hắn, nhưng hôm nay tay nàng không tránh được mà chạm vào ngực hắn, trong lòng ngẩn ra.
Hữu Hi lại như không có việc gì, mặc áo vào cho hắn, sau đó cầm áo ngoài tới, bàn tay linh hoạt giúp hắn mặc áo, vuốt lại từng nếp nhăn sau đó cúi đầu gắn ngọc thạch vào thắt lưng.
Ánh mắt Lăng Khiếu Dương nhìn chằm chằm tay Hữu Hi, không kiềm lòng được nắm lấy tay nàng mang theo ý tốt. Tay nàng rất lạnh!!
Hữu Hi hồi hộp ngẩng đầu, thấy đôi mắt Lăng Khiếu Dương nhìn nàng với một thần sắc rất quen thuộc, sắc mặt nàng tái nhợt.
Lăng Khiếu Dương cau mày, nắm chặt tay Hữu Hi: “Ngươi rất lạnh sao?”
Hữu Hi vội vàng lắc đầu, muốn rút tay ra, nhưng Lăng Khiếu Dương không cho phép.
“Ngươi sợ sao?”- Nhìn ánh mắt hoang mang sợ hãi của Hữu Hi, Lăng Khiếu Dương đã biết. Tay nàng lạnh không phải vì bên ngoài lạnh mà vì nàng sợ hắn. Mỗi ngày đều cùng hắn thân mật tiếp xúc.Nàng đang sợ, sợ hắn… Trái tim Lăng Khiếu Dương liền cảm thấy không thoải mái thở dốc, hắn chán ghét cảm giác này. Nhưng cũng đành chấp nhận.
Tay Hữu Hi càng lạnh thêm, mồ hôi lạnh đổ ra, nàng rút tay, Lăng Khiếu Dương cũng buông ra. Lăng Khiếu Dương cau mày, tâm tình kích động, hét lớn: “Cao Mạc”
“Có thuộc hạ?”- Cao Mạc ở bên ngoài lên tiếng đi vào.
Trong lòng bàn tay Lăng Khiếu Dương còn lưu lại sự lạnh lẽo của đôi tay Hữu Hi, giọng nói kích động: “Mọi chuyện an bài tốt rồi chứ”
“Vâng rất tốt, xe ngựa lương khô đều đã chuẩn bị, hạ nhân trong phủ đã sắp xếp xong”- Cao Mạc trả lời hết, lo lắng nói. “Nhưng chủ tử bị thương, trên đường sợ..”
Lăng Khiếu Dương phất tay ngăn Cao Mạc nói tiếp: “Không cần nhiều lời, lập tức lên đường”
“Vâng”- Cao Mạc chắp tay đi ra ngoài.
Lăng Khiếu Dương liếc nhìn Hữu Hi: “Sao, ngươi không đi à?”
Trái tim mừng như điên, Hữu Hi vội nói: “Không, ta đi, ta đi!!”
Hữu Hi tâm tình kích động, lời nói lặng lại, họ đã xuất phát, mong sẽ đuổi kịp Hoàng Bắc Thiên.
Lăng Khiếu Dương nhìn vẻ mặt kích động vui sướng của Hữu Hi liền trở nên bực mình xoay người đi ra ngoài. Hữu Hi vội vàng đi theo, trong lòng sung sướng, Bắc Thiên chờ ta, ta nhất định phải cứu các ngươi.
Lăng Khiếu Dương cau mày, chỉ vào chén thuốc tức giận nói: “Đem thuốc uống đi, rồi cút ra ngoài.”
Hữu Hi quay đầu, nhìn chén thuốc đặt trên bàn cũng không biết thuốc gì, nhưng lại không dám mở miệng hỏi đành bưng lên chịu đắng nuốt xuống, sau đó liền bỏ đi.
Mỗi bước đi, Hữu Hi liền tự nói với bản thân, nàng phải học thay đổi, phải quên đi mọi thứ trước đây. Nàng muốn thuận theo, mặc kệ Lăng Khiếu Dương muốn nàng làm gì, nếu hắn muốn nàng phải làm. Vì hắn là niềm hy vọng cuối cùng của Hoàng Bắc Thiên, nàng cùng hắn giao dịch căn bản đã đánh mất đi chính mình.
Hữu Hi ở trong sân một lúc lâu, thất thần đi ra khỏi phủ, đôi mắt đau khổ nhìn mọi thứ trên đường, chỉ vừa qua vài ngày ngắn ngủi nhưng thoáng một cái suy nghĩ của nàng như đã già đi mười mấy tuổi.
Nàng bất tri bất giác đi tới hoa phường, đẩy cửa đi vào. Trước đây bên trong có rất nhiều hoa nhưng không biết đã bị ai mang đi, chỉ còn một bó hoa hồng còn nằm lại trên bàn. Bó hoa héo úa không còn tươi, buốn bã thất sắc giống như nàng đã mất đi niềm vui…
Nơi này khiến nàng nhớ lại rất nhiều, dáng vẻ của Hoàng Bắc Thiên, hắn thường mua hoa, yên lặng nhìn nàng, thân ảnh cao lớn đi qua đi lại, đem nàng ôm vào trọng ngực. Còn có Hoàng Bắc Song hoạt bát, gương mặt lúc nào cũng tươi cười như hiện ra trước mắt..
Nhưng bây giờ, mọi thứ xung quanh đều tĩnh lặng, vắng vẻ. Hữu Hi thẫn thờ ngồi trước bàn, không biết bao lâu, lòng tràn đầy chua xót, tay cầm bó hoa hồng, phủi đi tro bụi, lui về sau đi ra ngoài.
Nàng không tự chủ đi đến Bắc Vương phủ, đứng ở trước cửa rồi Hữu Hi mới giật mình nhận ra. Bắc Vương phủ không còn là nhà nữa, cũng không còn ai, cửa bị dán giấy niêm phong, khóa lại. Vương phủ vắng không bóng người, làm người khác sợ hãi, trái tim phát hoảng
Trái tim bị kéo lê đi trong đớn đau, không cách nào tiếp nhận sự trống trải này, mọi thứ mất đi, Hữu Hi khóc, tìm kiếm, nhìn thấy một tảng đá to, nàng giống như kẻ điên đập vào ổ khóa, đập bể nó, cố hết sức mà đập, đập đến ngón tay trày xước cũng không thấy đau, rốt cuộc ổ khóa cũng hư rơi xuống đất.
Hữu Hi ném hòn đá xuống, đẩy cửa lớn đi vài. Cảnh trong sân thật thê lương, thê lương đến nỗi làm nàng cũng phải đau theo, không kìm được mà khóc. Lòng nàng giống như nới này, trống không, không còn gì cả, Hữu Hi nhìn từng cành cây, từng cọng cỏ khô, đi đến nơi Hoàng Bắc Thiên ở.
Đẩy cái cửa quen thuộc, một niềm hy vọng lớn lao mong Hoàng Bắc Thiên xuất hiện trước mắt nhìn nàng cười một cách dịu dàng. Nhưng trước mắt nàng chỉ là một đống quần áo hỗn độn, đồ vật quăng khắp nơi, các thứ đáng giá đều bị lấy đi, cũng chỉ còn lại một ít vật dụng nhỏ không đáng giá.
Lệ đã rơi đầy mặt, trái tim bị xé rach đến đau đớn, Hữu Hi đứng yên nhìn mọi thứ, nhớ lại những gì thuộc về nàng và Hoàng Bắc Thiên, mỗi một kí ức giờ phút này lại làm cho nàng đau khổ không nguôi.
Nước mắt khiến mọi thứ đều trở nên mơ hồ, nàng nhìn thấy quần áo rơi trên sàn liền đi lại như tiến về quá khứ, ôm chặt quần áo trong lòng vì đó là của Hoàng Bắc Thiên, là bộ quần áo lúc rơi xuống vách nuối hắn vẫn ôm chặt trong lòng.
Trong đầu Hữu Hi vẫn nhớ rất kỹ, lúc mặc bộ quần áo này, ánh mắt của hắn giống như một hài tử thảo mãn vì nhận được món đồ chơi mình thích.. nhưng Hoàng Bắc Thiên của nàng giờ đây chỉ có thể mặc áo tù nhân, mang theo xích sắc, ngồi trong xe tù.
Hữu Hi cuối cùng không kiềm chế được quỳ bệt xuống trên sàn đất, mặt chôn vào trong quần áo, thương tâm khóc rống lên. Tiếng khóc uất nghẹn lúc có lúc không cứ quanh quẩn trong căn phòng trống.
Mọi thứ cũng thể như trước đây nữa, không thể quay về được nữa rồi!!
Vì vết thương mà sau khi Hữu Hi rời đi, Lăng Khiếu Dương chỉ bất tỉnh ngủ chập choạng, có lúc còn sốt lên.
Tỉnh lại, trời đã bắt đầu tối.
“Người đâu!!”- Lăng Khiếu Dương hô to, nhưng không ai trả lời.
Hắn cau mày, đứng dậy, tức giận hô to: “Các ngươi cút đi đâu cả rối!”
Cao Mạc như tiếng rống giận của Lăng Khiếu Dương vội vàng chạy tới: “Vương gia có gì phân phó, vết thương vẫn ổn chứ!?”
Lăng Khiếu Dương cau mày, nhìn thoáng qua Cao Mạc hỏi: “Nàng đâu rồi?’
Cao Mạc nhìn Lăng Khiếu Dương nhỏ giọng nói: “Buổi sáng sau khi bị ngài mắng đã tự ý đi ra ngoài”.
Lăng Khiếu Dương trừng mắt nhìn Cao Mạc: “Người đâu? Còn chưa trở về sao?”
“Vẫn chưa”- Cao Mạc có chút run rẩy, sợ Lăng Khiếu Dương sẽ tức giận, nhưng hắn căn bản không quan tâm đến sự sống chết của nữ nhân đó.
Lăng Khiếu Dương đứng lên, cau mày, đôi mắt đen lạnh lùng tức giận, bỏ đi ra ngoài.
“Vương gia, ngài đi đâu?” Cao Mạc vội vàng đỡ lấy Lăng Khiếu Dương, Lăng Khiếu Dương trao hắn cái nhìn lạnh lẽo trực tiếp đi thẳng ra ngoài.
Cao Mạc cũng chỉ biết im lặng, nhẹ nhàng vuốt mũi, rồi đi theo Lăng Khiếu Dương.
“Đi theo ta làm gì, mau đi tìm người”- Rời khỏi cửa, Lăng Khiếu Dương tức giận hét lên, sau đó cố gắng đưa bản than đi theo một hướng.
Cao Mạc mặt mày xám xịt quay đi về nơi khác. Hắn làm sao biết được người ở đâu, bất quá nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Lăng Khiếu Dương đành giả vờ lắc lư đi vài con đường rồi trở về.
Lăng Khiếu Dương đi dọc theo con đường tới hoa phường, hắn chỉ dựa vào trực giác của bản thân mà tìm, cũng không hiểu tại sao lại muốn tìm nàng. Sợ nàng chết hay xảy ra chuyện sao? Dù sao cũng đã đi, hắn đi vội vàng làm vết thương đau trở lại.
Đi tới trước cửa hoa phường, đẩy cửa đi vào, nhưng bên trong không có ai, cảm giác lại cho hắn biết Hữu Hi hình như đã tới đây. Lăng Khiếu Dương từ hoa phường đi ra, lại đi đến Bắc Vương phủ trừ hai nơi này ra, hắn không nghĩ được Hữu Hi còn đi đâu nữa.
Hắn bước thật nhanh, Bắc Vương phủ chốc lát đã ở ngay trước mắt, sắc trời u ám nhìn thấy cổng đã mở khóa, cau mày, đẩy cửa đi vào.
Hắn đi thẳng đến phòng Hoàng Bắc Thiên, nơi này từng được trang trí làm phòng tân hôn nhưng bây giờ không còn cảm giác vui vẻ nữa. Đi vào, đại sảnh không có ai, ngược lại tiến vào trong tẩm, dưới ánh sáng chập choạng hắn nhìn thấy bóng người co quắp lại, lui vào một góc, tay ôm vậy đi đó, giống như đang khóc, đau khổ mà tuyệt vọng.
Sự yếu ớt, bàng hoàng cùng bi thương bao phủ lên cái thân hình gầy yếu của người phụ nữ kia, cô độc bất lực. Lăng Khiếu Dương đứng ngây dại ra đó, tay gắt gao nắm lại nhìn chằm chằm Hữu Hi đang cuộn người lại.
Lòng đau đớn dị thường.
“Đáng chết, ngươi ở chỗ này làm gì?”- Lăng Khiếu Dương trong lòng bực mình, không kiềm được mà mắng một tiếng.
Hữu Hi quay đầu lại, ngẩng lên, hai mắt sưng đỏ nhìn hắn, kinh hoàng vội vàng đứng bật dậy, bất an đứng yên ở đó, tay bối rối lau đi nước mắt còn lưu lại.
“Ta chỉ là..”
“Đủ rồi!”- Lăng Khiếu Dương quát lạnh một tiếng, không muốn nghe Hữu Hi giải thích. “Theo ta về”
“Vâng”- Hữu Hi đi về phái Lăng Khiếu Dương, hắn đi ngay cửa.
Đôi mắt Lăng Khiếu Dương nhìn thấy đồ vật trên tay nàng, lạnh lùng hỏi: “Thứ cầm trong tay là gì vậy?”
Hữu Hi ôm chặt trong lòng, khàn khàn đáp: “Quần áo”.
Đôi mắt Lăng Khiếu Dương tối lại, không chút khách khí nói: “Vứt đi”. Hắn thấy rất rõ, đó là áo của nam nhân, khẳng định đó chắc chắn là của Hoàng Bắc Thiên, mặc kệ nó có ý nghĩa gì, hắn không cho phép nam nhân đó xuất hiện tại thế giới của hắn.
Hữu Hi cúi đầu, tay nắm chặt quần áo, không muốn ném đi.
“Ta nói rồi, ta không muốn lặp lại lần thứ hai”- Lăng Khiếu Dương lạnh lùng nói, đi ra ngoài.
Nước mắt không nhịn được rơi xuống, cuồi cùng lòng dù không muốn nhưng Hữu Hi đành nén lại đem quần áo để trên bàn, xoay người đi ra ngoài.
Nhanh như vậy, trời đã tối.
Thân hình cao lớn của Lăng Khiếu Dương đi ở trước, Hữu Hi cúi đầu đi theo sau, trái tim đắm chìm trong thế giới đau khổ của bản thân, nên không phát hiện ra Lăng Khiếu Dương đột nhiên dừng lại, nàng đập đầu vào lưng hắn.
Lăng Khiếu Dương nhìn dáng vẻ hoảng hốt của Hữu Hi, lòng phiền não không thôi, tức giận nói: “Ngươi có nhớ kỹ giao dịch của ta và ngươi hay không?”
“Ta nhớ rất rõ”- Hữu Hi gật đầu.
Lăng Khiếu Dương bá đạo, lạnh lùng nói: “Sau này, ta không nói, không cho phép ngươi tự ý rời đi”
Hữu Hi gật đầu.
Lăng Khiếu Dương nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy ngươi có nhìn thấy, ta đang rất đau không, đi rất khó khăn không?”
Hữu Hi uể oải nhìn theo ánh mắt Lăng Khiếu Dương.
Lăng Khiếu Dương nhíu mày, lạnh lùng ra lệnh cho Hữu Hi: “Lại đây đỡ ta”
Sắc mặt Hữu Hi đầy vẻ khổ ải, đi về phía trước, tính đỡ lấy tay Lăng Khiếu Dương. Lăng Khiếu Dương rút tay lại, khoát lên vai Hữu Hi, đem toàn bộ sức nặng của cơ thể đặt trên vai nàng đi về phủ.
Lăng Khiếu Dương đi rất chậm, Hữu Hi đi cũng cố gắng hết sức, cánh tay của hắn giống như quả tả hàng chục cân. Hữu Hi hoài nghi không biết hắn có cố ý không..
Trở về phủ, Lăng Khiếu Dương ngồi xuống, dường như hắn rất đau, ngay cả sắc mặt cũng không tốt.
Hữu Hi đứng yên, giống như một đứa trả làm sai đang chờ Lăng Khiếu Dương trách phạt.
Đôi mắt đen của Lăng Khiếu Dương nhìn chằm chằm Hữu Hi, trong đầu lại hiện lên dáng vẻ đau khổ của nàng tại Bắc Vương phủ, trong lòng liền trở nên nhiễu loạn, xúc động: “Chết tiệt, ngươi đứng đó làm gì, làm gì đi chứ?”
Hữu Hi nhìn sắc mặt Lăng Khiếu Dương do dự xoay người đi ra ngoài. Nàng vẫn tưởng hắn sẽ tức giận, thật may mắn, hắn không hề giận, hình như là sợ vết thương lại rách ra. Nàng thật sự cầu mong hắn đừng giận, nếu không vết thương rách ra, tình trạng đi xuống, Bắc Thiên của nàng lại không được cứu.
Hữu Hi đi tới phòng bếp, trù nương đã làm xong bữa tối, thuốc cũng đã chuẩn bị, Hữu Hi không nhịn được hỏi: “Thuốc này là thuốc gì?”
Trù nương cười nói: “Là thuốc bổ, ngươi xem ngươi kìa gầy đến như vậy, nó vốn là thuốc bổ do vương gia đặt biệt ra lệnh chuẩn bị. Ngươi ăn nhiều một chút, bồi bổ cơ thể cho tốt thì mới có thể làm chuyện mình muốn được”
Hữu Hi gật đầu: “Cám ơn ngươi, ta sẽ cố.”- Nàng nhất định phải khỏe mạnh, như vậy mới có thể sớm rời khỏi Hoàng Bắc Thiên, vì Hoàng Bắc Thiên mà cố gắng, nàng không thể gục ngã.
Hữu Hi bưng thuốc cùng thức ăn vào phòng Lăng Khiếu Dương, chỉ thấy Lăng Khiếu Dương ngồi trước bàn, không biết lại viết cái gì, Cao Mạc đứng một bên chờ.
Hữu Hi im lặng đặt đồ ăn xuống, đợi Lăng Khiếu Dương viết xong rồi giao cho Ca Mạc. Hữu Hi thấp giọng nói: “ăn cơm thôi!”
“Nhanh đi tốc về”- Lăng Khiếu Dương dặn dò một tiếng, Cao Mạc gật đầu đem thư cất đi vào trong áo. “Thuộc hạ đi đây”
Nói xong xoay người đi ra ngoài, Cao Mạc dừng lại bên cạnh Hữu Hi, hắn không kiềm được nói: “Ngươi chăm sóc thật tốt cho Vương gia, đừng để có chuyện xui xẻo xảy ra”
“oh”- Hữu Hi gật đầu, nàng nhất định sẽ làm được.
Cao Mạc rời đi, trong phòng chỉ còn lại Hữu Hi và Lăng Khiếu Dương. Hắn đứng dậy, đi về phía bàn ngồi xuống, đôi mắt đen liếc nhìn nàng, Hữu Hi vội vàng ngồi xuống ngay.
Lăng Khiếu Dương cũng không nhiều lời, cúi đầu ăn cơm, Hữu Hi trầm mặc cầm lấy chén, sau khi ăn cơm, thì uống thuốc.
Bữa tối nặng nề trôi qua, Hữu Hi giúp Lăng Khiếu Dương cởi áo, hầu hạ hắn ngủ sau đó rời đi. Hôm nay, hắn không làm khó chắc do vết thương thật sự rất đau.
Hữu Hi trở về phòng, nằm yên, ép bản thân ngủ, nhưng thật lâu sau nàng mới ngủ. Trong giấc mơ, nàng nhìn thấy mình cùng Hoàng Bắc Thiên ngồi trên xe lăn đang diễn ra hôn lễ rất hạnh phục, rất vui.
Hữu Hi cứ như vậy buộc bản thân mạnh mẽ tiếp tục sống hầu hạ Lăng Khiếu Dương. Cao Mạc rời khỏi ba bốn ngày rồi trở về, dáng vẻ bụi bặm phong trần, sắc mặt cũng không tốt như chủ tử, rốt cuộc nàng là người có sắc mặt tốt nhất.
Sáng sớm, Hữu Hi thay thuốc cho Lăng Khiếu Dương, vết thương đã liền lại, tốt hơn nhiều. Việc băng bó này ngày càng quen thuộc, Lăng Khiếu Dương nhìn bàn tay nhỏ bé của Hữu Hi vì mình mà bận rộn.
Bàn tay tái nhợt, không có huyết sắc, so với làn da của hắn thật sự đối lập. Nàng cẩn thận tránh va chạm với thân thể hắn, nhưng hôm nay tay nàng không tránh được mà chạm vào ngực hắn, trong lòng ngẩn ra.
Hữu Hi lại như không có việc gì, mặc áo vào cho hắn, sau đó cầm áo ngoài tới, bàn tay linh hoạt giúp hắn mặc áo, vuốt lại từng nếp nhăn sau đó cúi đầu gắn ngọc thạch vào thắt lưng.
Ánh mắt Lăng Khiếu Dương nhìn chằm chằm tay Hữu Hi, không kiềm lòng được nắm lấy tay nàng mang theo ý tốt. Tay nàng rất lạnh!!
Hữu Hi hồi hộp ngẩng đầu, thấy đôi mắt Lăng Khiếu Dương nhìn nàng với một thần sắc rất quen thuộc, sắc mặt nàng tái nhợt.
Lăng Khiếu Dương cau mày, nắm chặt tay Hữu Hi: “Ngươi rất lạnh sao?”
Hữu Hi vội vàng lắc đầu, muốn rút tay ra, nhưng Lăng Khiếu Dương không cho phép.
“Ngươi sợ sao?”- Nhìn ánh mắt hoang mang sợ hãi của Hữu Hi, Lăng Khiếu Dương đã biết. Tay nàng lạnh không phải vì bên ngoài lạnh mà vì nàng sợ hắn. Mỗi ngày đều cùng hắn thân mật tiếp xúc.Nàng đang sợ, sợ hắn… Trái tim Lăng Khiếu Dương liền cảm thấy không thoải mái thở dốc, hắn chán ghét cảm giác này. Nhưng cũng đành chấp nhận.
Tay Hữu Hi càng lạnh thêm, mồ hôi lạnh đổ ra, nàng rút tay, Lăng Khiếu Dương cũng buông ra. Lăng Khiếu Dương cau mày, tâm tình kích động, hét lớn: “Cao Mạc”
“Có thuộc hạ?”- Cao Mạc ở bên ngoài lên tiếng đi vào.
Trong lòng bàn tay Lăng Khiếu Dương còn lưu lại sự lạnh lẽo của đôi tay Hữu Hi, giọng nói kích động: “Mọi chuyện an bài tốt rồi chứ”
“Vâng rất tốt, xe ngựa lương khô đều đã chuẩn bị, hạ nhân trong phủ đã sắp xếp xong”- Cao Mạc trả lời hết, lo lắng nói. “Nhưng chủ tử bị thương, trên đường sợ..”
Lăng Khiếu Dương phất tay ngăn Cao Mạc nói tiếp: “Không cần nhiều lời, lập tức lên đường”
“Vâng”- Cao Mạc chắp tay đi ra ngoài.
Lăng Khiếu Dương liếc nhìn Hữu Hi: “Sao, ngươi không đi à?”
Trái tim mừng như điên, Hữu Hi vội nói: “Không, ta đi, ta đi!!”
Hữu Hi tâm tình kích động, lời nói lặng lại, họ đã xuất phát, mong sẽ đuổi kịp Hoàng Bắc Thiên.
Lăng Khiếu Dương nhìn vẻ mặt kích động vui sướng của Hữu Hi liền trở nên bực mình xoay người đi ra ngoài. Hữu Hi vội vàng đi theo, trong lòng sung sướng, Bắc Thiên chờ ta, ta nhất định phải cứu các ngươi.
/160
|