Lăng Khiếu Dương bị nhất kiếm đâm sâu làm cho đau đớn, hắn cúi đầu mở to hai mắt nhìn thanh kiếm trước ngực, cau mày, đau không chịu nổi. Tay đặt nơi ngực bị kiếm đâm, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Hữu Hi. Nàng bị hù một phen sợ hãi, vẻ mặt tái nhợt, tay run lên, lần đầu tiên nàng sử dụng kiếm để giết người.
Lăng Khiếu Dương khó khăn đi về trước từng bước, Hữu Hi lại lui về sau. Bề ngoại Lăng Khiếu Dương tỏ ra lạnh như băng nhưng mắt lại ẩn chứa sự đau khổ nhìn thẳng Hữu Hi.
Hữu Hi tay thả lỏng, lui về sau, muốn thừa cơ bỏ trốn nhưng bàn tay đầy máu của Lăng Khiếu Dương lại ôm lấy cổ nàng từ phía sau.
“Ah”- Hữu Hi kinh hô một tiếng, không cách nào né được chỉ giãy dụa quay đầu lại nhìn Lăng Khiếu Dương. Chỉ thấy hắn rắn răng dùng tay rút kiếm ra, hắn chỉ khẽ buồn bực hừ một tiếng.
Cao Mạc ngồi trên xe chờ, nhìn thấy vậy vội vàng chạy tới: “Vương gia”
Cao Mạc thấy chủ tử bị thương, tức giận rút kiếm gầm lên: “Ngươi dám hạ sát vương gia, xem ta giết ngươi”
“Dừng lại, mang nàng ta về, đừng động vào nàng”- Lăng Khiếu Dương khó khăn nói xong cả người ngã xuống, tay vẫn giữ chặt lấy quần áo Hữu Hi làm cho nàng ngã xuống theo té trên mặt đất.
Trên người Lăng Khiếu Dương đầy máu đỏ tươi làm cho lòng nàng cũng áy náy muốn xin lỗi hắn.
Cao Mạc tức giận không thôi, tay điểm huyệt Hữu Hi làm nàng bất tỉnh mất đi tri giác. Sau đó hắn đem Hữu Hi và Lăng Khiếu Dương lên xe ngựa, rồi phóng vội về thành.
Thương thế của vương gia không nhẹ cần phải điều trị…
Cao Mạc trức tiếp đem Lăng Khiếu Dương vào y quán. Hữu Hi thì nằm trong xe ngựa trong chốc lát không thể tỉnh ngay được. Hắn thề, nếu Vương gia xảy ra chuyện gì sẽ đem Hữu Hi đi chôn cùng.
Cao Mạc lo lắng chờ đợi kết quả chẩn trị của đại phu. Đại phu khó khăn mở miệng nói: “Vương gia không có chuyện gì, may mà vết kiếm là do người không chuyên nghiệp đâm nên sai vị trí, chỉ là vết thương sâu quá, phải nghỉ ngơi thật tốt”- Nghe thế, lúc này Cao Mạc mới yên tâm.
Đại Phu giúp Vương gia chăm sóc rồi băng bó lại vết thương, đưa thuốc, Cao Mạc lúc này mới an tâm mang Lăng Khiếu Dương trở về khách điếm.
Cao Mạc vì chủ tử mà tận tâm hết sức, về phần Hữu Hi, hắn vừa nhìn thấy đã bốc hỏa liền tìm sợi dây buộc nàng thật chặt mang vào giường lớn phân phó người canh gác rồi qua về bên Lăng Khiếu Dương.
Cao Mạc hắn tuyệt đối không kiên nhẫn như Vương gia, hết ngồi nhìn nàng ăn rồi còn phải lừa nàng ăn cơm, chở Vương gia tỉnh lại chắc chắn sẽ xử lý nàng ta.
Lăng Khiếu Dương mê man suốt ba ngày ba đêm, cứ nóng sốt không ngừng làm cho Cao Mạc lo sợ như kiến bò trên chảo nóng, buộc đại phu không được rời đi, chăm sóc suốt ba ngày ba đêm. Cuối cùng Lăng Khiếu Dương cũng tỉnh.
Cao Mạc mấy đêm thức trắng đến đỏ cả mắt nhìn thấy Lăng Khiếu Dương liền kích động vui mừng. Lăng Khiếu Dương muốn ngồi dậy nhưng vô tình chạm đến vết thương nên có chút đau đớn, trong đầu nhớ tới Hữu Hi đã đâm hắn một nhát.
“Vương gia, ngài đã tỉnh rồi, ngài vẫn còn bị thương nghỉ ngơi một chút đi, thuộc hạ đi phấn phó phòng ăn làm vài món”- Cao Mạc thấy Lăng Khiếu Dương tỉnh lại đã muốn xuống giường liền vội vàng ngăn cản.
Lăng Khiếu Dương mở miệng hỏi: “Nàng đâu rồi?”
“Vẫn còn ở trong phòng”- Vừa nhắc tới Hữu Hi, Cao Mạc liền tức giận.
Lăng Khiếu Dương có chút cô đơn, đảo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ., một màu xanh biếc nhưng nhiều người phá vỡ sự yên tĩnh. Trầm mặc một hồi lâu, Lăng Khiếu Dương yêu ớt nói nhỏ với Cao Mạc: “Ngươi đi thả nàng ra, bảo nàng cút đi, đi đâu cũng được đừng để nàng xuất hiện trước mặt ta”
Cao Mạc cau mày: “Vương gia!! Ngài đây là”- Trước đây vương gia không chịu buông tay, bây giờ không ai chống đối lại bảo nàng ta cút đi.
Lăng Khiếu Dương không chút kiên nhẫn quát lớn: “Làm theo lời ta”
Hắn đợi một lát, trong đầu thầm nghĩ ngợi. “Vâng, thuộc hạ đi làm ngay”- Cao Mạc cau mày, hành động của chủ tử thật khó hiểu, hắn chắp tay lui ra ngoài.
Lăng Khiếu Dương tay ôm ngực, ánh mắt hướng ra sau, nhìn nắng xuân sáng rực bên ngoại nhưng trái tim hắn lại đau đớn buồn bã. Nhớ lại trước đây, hắn có mọi thứ quá nhanh, có một nữ nhân yêu hắn, vì hắn cười vì hắn mà khóc. Từng có một người mẹ yêu thương hắn, vì hắn mà buồn mà lo lắng rồi chúc phúc cho hắn.
Nhưng bây giờ, hắn không còn ai cả, người hắn yêu đã chết, người hắn hận thì còn sống, còn có ý nghĩa gì chứ. Hữu Hi đâm hắn một kiếm, khiến hắn có cảm giác mất mát thứ gì đó, nhưng lại mờ ảo không biết đó là gì.
Một khắc cô đơn, một khắc buồn bã
Hữu Hi bị trói tay chân ba ngày ba đêm không ăn gì, cũng không uống nước, liên tục phản kháng, rồi đuối dần liền bình tĩnh trở lại.
Nghĩ tới tính mạng những người đang ở tù, nghĩ tới Hoàng Bắc Thiên sắp chết đi, nước mắt lại tràn xuống. Lão phu nhân đã lớn tuổi như vậy, dọc đường đi làm sao chịu đựng nổi khắc nghiệt. Bắc Song và Thượng Quan Dã vừa lấy nhau không lâu, lại bị đẩy về chỗ chết. Nhiều tính mạng vô tội như vậy, tất cả đều phải đối mặt với cái chết.
Nàng không được nhìn thấy gương mặt Hoàng Bắc Thiên, không thể nhìn thấy ánh mắt thâm tình. Cũng không cách nào cảm nhận được hơi thở ấm áp của hắn. Hình ảnh hôn lễ lờ mờ vẫn hiện ra trước mát, Hoàng Bắc Thiên sung sướng đưa nàng vào vương phủ. Nhưng Lăng Khiếu Dương và Lý Hạo xuất hiện, mọi thứ tốt đẹp đều bị đập nát và phá hủy . Lý Hạo giận Hoàng Bắc Thiên cự tuyệt hôn sự, Lăng Khiếu Dương vì trả thù nàng, hắn cho rằng Lãnh Dạ Hủy không xứng đáng có được hạnh phúc
Hạnh phúc đối với nàng lúc thật gần có thể chạm vào, nhưng trong nháy mắt lại xa vời. Hạnh phúc của nàng đã bị hủy, ngay cả nụ cười hạnh phúc cũng biến mất, ngay cả quyền lựa chọn cũng bị tước đoạt. Nghĩ tới trái tim thắt lại đau đớn, phải làm soa để thay đổi cục diện, phải làm gì để khiến mọi người không mất mạng.
Hữu Hi hận Lăng Khiếu Dương hận Lý Hạo lấy đi hạnh phúc của nàng.
“Người đâu, người đâu”- Hữu Hi đột nhiên hô to, hai người canh giữ đi tới hỏi Hữu Hi có chuyện gì.
Hữu Hi khó khăn ngồi xuống, mắt uể oải nhìn hai người canh giữ: “Mở dây trói cho ta, cởi trói”
“Chúng thần chỉ là kẻ hạ nhân, không dám tự ý quyết định”- Người canh giữ liếc mắt nhìn nhau quả thật làm khó cho họ.
Lúc này Cao Mạc đi tới, nghe Hữu Hi hô liền cau mày nói: “Cởi trói cho nàng”
Cao Mạc vừa nói xong. Hai người canh giữ liền cởi trói cho Hữu Hi. Cao Mạc nhẫn nại nhìn Hữu Hi: “Ngươi đi đi, Vương gia không giữ ngươi nữa, nếu có thể hãy đi thật xa”
Hữu Hi nghe Cao Mạc nói, lặng đi một chút, trái tim nhảy cẫng lên, cố không suy nghĩ nhiều, lếch thân thể phiêu dật của mình đi ra ngoài. Nàng đuổi theo Hoàng Bắc Thiên, dù là chêt cũng muốn chết cùng hắn, chết cùng một chỗ. Mấy ngày qua đã hao tổn sức lực, lại không ăn uống làm đầu nàng có chút ngất huyễn, mới vừa đi tới cửa đã muốn xỉu, nhưng nàng kiềm xuống, tựa vào lề cửa, dừng lại một chút rồi tiếp tục bỏ đi.
Hữu Hi đoán không ra tâm ý của Lăng Khiếu Dương, hắn hao tâm tổn sức như vậy đã đánh ngã được Hoàng Bắc Thiên, sao lại dễ dàng để cho nàng rời đi như vậy?
Trái tim Lăng Khiếu Dương vốn tàn nhẫn, phá hủy hạnh phúc của nàng, vì nàng mà giết nhiều người, làm nàng sống không bằng chết. Đúng vậy, nàng hiện giờ chính là sống không bằng chết.
Hữu Hi lảo đảo, nhưng lại vội vàng bước đi. Dáng vẻ hấp tấp của nàng rơi vào mắt Lăng Khiếu Dương. Hắn đau xót, tay nhẹ bưng vết thương, đứng trước cửa sổ nhìn theo dáng Hữu Hi rời đi.
Vết thương lại trỗi đau.
Hữu Hi đi tới chợ, mọi người vẫn sinh hoạt như trước không có gì đổi thay, chỉ có nàng và cả nhà Hoàng Bắc Thiên phát sinh biến cố.
“Hữu Hi”
Phía sau vang lên giọng nói quen thuộc, Hữu Hi quay đầu lại nhìn thấy gương mặt âu lo của Văn Tụy.
“Văn Tụy”- Hữu Hi không nhịn được mà bật khóc. “ta hại chết mọi người rồi”
Văn Tụy ôm lấy Hữu Hi: “Đừng khóc, không phải do lỗi của ngươi, đi, theo ta về khách điếm”
“Không, ta muốn đuổi theo Hoàng Bắc Thiên, ta sợ không kịp nữa rồi”- Hữu Hi đẩy Văn Tụy ra
“Người nhìn bộ dạng của mình đi, làm sao mà đuổi theo, về nhà rồi bàn bạc thật kỹ nghe lời đi”
Hữu Hi nghe Văn Tụy nói, nàng ấy nói đúng, bây giờ nàng thế này làm sao đuổi theo Hoàng Bắc Thiên. Hữu Hi gật đầu cảm kích Văn Tụy, nàng đang trong tình trạng khó khăn cần nhất lúc này là sự an ủi và sức mạnh. Văn Tụy dìu thân thể gầy gò của Hữu Hi về khách điếm.
Văn Tụy nghĩ rằng Hoàng Bắc Thiên và Hữu Hi cuối cùng cũng hạnh phúc, nhưng lại không ngờ bước qua cánh cửa ấy là điều xấu đáng nghênh đón họ. Thế sự thật không lường trước được,!!
Khách điếm, hôm nay chỉ có vài người, Văn Tụy mang Hữu Hi về khuê phòng của mình. Nàng phân phó vài người hâm nóng thức ăn cho Hữu Hi, chải tóc rửa mặt cho nàng, vài ngày vừa không gặp Hữu Hi, Văn Tụy không thể tin được, một người đang khỏe mạnh lại trở nên yếu ớt gầy gò.
Hữu Hi nuốt thức ăn xuống, Văn Tụy ở bên cổ vũ nàng, ăn không được cũng phải ăn, ăn xong mới có thể đuổi theo Hoàng Bắc Thiên. Hữu Hi ép bản thân phải ăn cơm, uống nước, ép bản thân không được khóc nhưng nước mắt lại chảy xuống.
Mình vẫn còn có người quan tâm chăm sóc, còn có thể ngồi đây ăn nhưng Hoàng Bắc Thiên và mọi người lại ở tù, ăn bữa cơm hít gió trời mà sống. Hữu Hi sụt sịt mũi, cố gắng nén nỗi chau xót trong tim, đau khổ nhìn Văn Tụy.
“Thật sự không còn cách nào cứu Hoàng Bắc Thiên và người nhà sao, thật sự hết cách rồi sao?”.
Văn Tụy lắc đầu, vẻ mặt khổ sở: “Việc đã tới nước này, sợ là không còn đường sống đành phải chờ phán xét của hoàng thượng”
Hữu Hi tuyệt vọng nói: “Như vậy là không còn hy vọng nữa rồi”
“Haiz”- Văn Tụy vẻ mặt trầm xuống, không có ý kiến nữa, mặc dù lòng nàng cũng đau muốn giúp nhưng tâm tình hoàng đế làm sao biết được.
Hữu Hi nhớ tới trước đây xem TV, có vị đại thần bị giam giữ, phạm đại tội nhưng nhờ có người cầu xin: “Nếu như nhờ một vị quan chức vụ lớn trình tấu chương cho hoàng thượng xin con đường sống, Hoàng Bắc Thiên có thể sẽ không chết, hoàng thượng biết đâu lại gỉam nhẹ tội.”
Văn Tụy cau mày: “Chuyện này cũng không phải khó, nhưng chúng ta không quen ai trong triều, hơn nữa, vị đại nhân đó phải có thân tình. Nếu không ông ta cũng sẽ sợ giao du kẻ xấu hoặc sợ không dám đắc tội với tướng quân”
“Chẳng lẽ trong triều không có vị quan nào chính trực có dũng khí cầu xin hoàng thượng sao?”- Hữu Hi siết chặt tay, chẳng lẽ nhìn mọi người chết sao.
Văn Tụy bình tĩnh suy nghĩ: “Có lẽ có, nhưng phải nói chuyện với người đó, biết đâu hoàng thượng sẽ nghe theo người đó”
“Vậy người hoàng thượng yêu thương nhất là ai, ta sẽ đi cầu xin vị đại nhân đó, cầu xin ngài ấy cứu Hoàng Bắc Thiên.
Tay Văn Tụy đan vào nhau, do dự nghĩ: “Bên cạnh hoàng thượng có ba sủng thần, một là đại tướng quân, hai là tể tướng đại nhân, nhưng tể tưởng lại có giao tình tốt với lý quân, sợ là không được”
Hữu Hi sốt ruột giữ lấy tay Văn Tụy vội vàng hỏi: “Người còn lại là ai?”
Văn Tụy do dự, nhìn gương mặt lo lắng của Hữu Hi, thành thật nói: “Người còn lại chính là Nghĩa vương gia”
“Đó chẳng phải là tên Lăng Khiếu Dương khốn khiếp sao!!”
Lăng Khiếu Dương khó khăn đi về trước từng bước, Hữu Hi lại lui về sau. Bề ngoại Lăng Khiếu Dương tỏ ra lạnh như băng nhưng mắt lại ẩn chứa sự đau khổ nhìn thẳng Hữu Hi.
Hữu Hi tay thả lỏng, lui về sau, muốn thừa cơ bỏ trốn nhưng bàn tay đầy máu của Lăng Khiếu Dương lại ôm lấy cổ nàng từ phía sau.
“Ah”- Hữu Hi kinh hô một tiếng, không cách nào né được chỉ giãy dụa quay đầu lại nhìn Lăng Khiếu Dương. Chỉ thấy hắn rắn răng dùng tay rút kiếm ra, hắn chỉ khẽ buồn bực hừ một tiếng.
Cao Mạc ngồi trên xe chờ, nhìn thấy vậy vội vàng chạy tới: “Vương gia”
Cao Mạc thấy chủ tử bị thương, tức giận rút kiếm gầm lên: “Ngươi dám hạ sát vương gia, xem ta giết ngươi”
“Dừng lại, mang nàng ta về, đừng động vào nàng”- Lăng Khiếu Dương khó khăn nói xong cả người ngã xuống, tay vẫn giữ chặt lấy quần áo Hữu Hi làm cho nàng ngã xuống theo té trên mặt đất.
Trên người Lăng Khiếu Dương đầy máu đỏ tươi làm cho lòng nàng cũng áy náy muốn xin lỗi hắn.
Cao Mạc tức giận không thôi, tay điểm huyệt Hữu Hi làm nàng bất tỉnh mất đi tri giác. Sau đó hắn đem Hữu Hi và Lăng Khiếu Dương lên xe ngựa, rồi phóng vội về thành.
Thương thế của vương gia không nhẹ cần phải điều trị…
Cao Mạc trức tiếp đem Lăng Khiếu Dương vào y quán. Hữu Hi thì nằm trong xe ngựa trong chốc lát không thể tỉnh ngay được. Hắn thề, nếu Vương gia xảy ra chuyện gì sẽ đem Hữu Hi đi chôn cùng.
Cao Mạc lo lắng chờ đợi kết quả chẩn trị của đại phu. Đại phu khó khăn mở miệng nói: “Vương gia không có chuyện gì, may mà vết kiếm là do người không chuyên nghiệp đâm nên sai vị trí, chỉ là vết thương sâu quá, phải nghỉ ngơi thật tốt”- Nghe thế, lúc này Cao Mạc mới yên tâm.
Đại Phu giúp Vương gia chăm sóc rồi băng bó lại vết thương, đưa thuốc, Cao Mạc lúc này mới an tâm mang Lăng Khiếu Dương trở về khách điếm.
Cao Mạc vì chủ tử mà tận tâm hết sức, về phần Hữu Hi, hắn vừa nhìn thấy đã bốc hỏa liền tìm sợi dây buộc nàng thật chặt mang vào giường lớn phân phó người canh gác rồi qua về bên Lăng Khiếu Dương.
Cao Mạc hắn tuyệt đối không kiên nhẫn như Vương gia, hết ngồi nhìn nàng ăn rồi còn phải lừa nàng ăn cơm, chở Vương gia tỉnh lại chắc chắn sẽ xử lý nàng ta.
Lăng Khiếu Dương mê man suốt ba ngày ba đêm, cứ nóng sốt không ngừng làm cho Cao Mạc lo sợ như kiến bò trên chảo nóng, buộc đại phu không được rời đi, chăm sóc suốt ba ngày ba đêm. Cuối cùng Lăng Khiếu Dương cũng tỉnh.
Cao Mạc mấy đêm thức trắng đến đỏ cả mắt nhìn thấy Lăng Khiếu Dương liền kích động vui mừng. Lăng Khiếu Dương muốn ngồi dậy nhưng vô tình chạm đến vết thương nên có chút đau đớn, trong đầu nhớ tới Hữu Hi đã đâm hắn một nhát.
“Vương gia, ngài đã tỉnh rồi, ngài vẫn còn bị thương nghỉ ngơi một chút đi, thuộc hạ đi phấn phó phòng ăn làm vài món”- Cao Mạc thấy Lăng Khiếu Dương tỉnh lại đã muốn xuống giường liền vội vàng ngăn cản.
Lăng Khiếu Dương mở miệng hỏi: “Nàng đâu rồi?”
“Vẫn còn ở trong phòng”- Vừa nhắc tới Hữu Hi, Cao Mạc liền tức giận.
Lăng Khiếu Dương có chút cô đơn, đảo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ., một màu xanh biếc nhưng nhiều người phá vỡ sự yên tĩnh. Trầm mặc một hồi lâu, Lăng Khiếu Dương yêu ớt nói nhỏ với Cao Mạc: “Ngươi đi thả nàng ra, bảo nàng cút đi, đi đâu cũng được đừng để nàng xuất hiện trước mặt ta”
Cao Mạc cau mày: “Vương gia!! Ngài đây là”- Trước đây vương gia không chịu buông tay, bây giờ không ai chống đối lại bảo nàng ta cút đi.
Lăng Khiếu Dương không chút kiên nhẫn quát lớn: “Làm theo lời ta”
Hắn đợi một lát, trong đầu thầm nghĩ ngợi. “Vâng, thuộc hạ đi làm ngay”- Cao Mạc cau mày, hành động của chủ tử thật khó hiểu, hắn chắp tay lui ra ngoài.
Lăng Khiếu Dương tay ôm ngực, ánh mắt hướng ra sau, nhìn nắng xuân sáng rực bên ngoại nhưng trái tim hắn lại đau đớn buồn bã. Nhớ lại trước đây, hắn có mọi thứ quá nhanh, có một nữ nhân yêu hắn, vì hắn cười vì hắn mà khóc. Từng có một người mẹ yêu thương hắn, vì hắn mà buồn mà lo lắng rồi chúc phúc cho hắn.
Nhưng bây giờ, hắn không còn ai cả, người hắn yêu đã chết, người hắn hận thì còn sống, còn có ý nghĩa gì chứ. Hữu Hi đâm hắn một kiếm, khiến hắn có cảm giác mất mát thứ gì đó, nhưng lại mờ ảo không biết đó là gì.
Một khắc cô đơn, một khắc buồn bã
Hữu Hi bị trói tay chân ba ngày ba đêm không ăn gì, cũng không uống nước, liên tục phản kháng, rồi đuối dần liền bình tĩnh trở lại.
Nghĩ tới tính mạng những người đang ở tù, nghĩ tới Hoàng Bắc Thiên sắp chết đi, nước mắt lại tràn xuống. Lão phu nhân đã lớn tuổi như vậy, dọc đường đi làm sao chịu đựng nổi khắc nghiệt. Bắc Song và Thượng Quan Dã vừa lấy nhau không lâu, lại bị đẩy về chỗ chết. Nhiều tính mạng vô tội như vậy, tất cả đều phải đối mặt với cái chết.
Nàng không được nhìn thấy gương mặt Hoàng Bắc Thiên, không thể nhìn thấy ánh mắt thâm tình. Cũng không cách nào cảm nhận được hơi thở ấm áp của hắn. Hình ảnh hôn lễ lờ mờ vẫn hiện ra trước mát, Hoàng Bắc Thiên sung sướng đưa nàng vào vương phủ. Nhưng Lăng Khiếu Dương và Lý Hạo xuất hiện, mọi thứ tốt đẹp đều bị đập nát và phá hủy . Lý Hạo giận Hoàng Bắc Thiên cự tuyệt hôn sự, Lăng Khiếu Dương vì trả thù nàng, hắn cho rằng Lãnh Dạ Hủy không xứng đáng có được hạnh phúc
Hạnh phúc đối với nàng lúc thật gần có thể chạm vào, nhưng trong nháy mắt lại xa vời. Hạnh phúc của nàng đã bị hủy, ngay cả nụ cười hạnh phúc cũng biến mất, ngay cả quyền lựa chọn cũng bị tước đoạt. Nghĩ tới trái tim thắt lại đau đớn, phải làm soa để thay đổi cục diện, phải làm gì để khiến mọi người không mất mạng.
Hữu Hi hận Lăng Khiếu Dương hận Lý Hạo lấy đi hạnh phúc của nàng.
“Người đâu, người đâu”- Hữu Hi đột nhiên hô to, hai người canh giữ đi tới hỏi Hữu Hi có chuyện gì.
Hữu Hi khó khăn ngồi xuống, mắt uể oải nhìn hai người canh giữ: “Mở dây trói cho ta, cởi trói”
“Chúng thần chỉ là kẻ hạ nhân, không dám tự ý quyết định”- Người canh giữ liếc mắt nhìn nhau quả thật làm khó cho họ.
Lúc này Cao Mạc đi tới, nghe Hữu Hi hô liền cau mày nói: “Cởi trói cho nàng”
Cao Mạc vừa nói xong. Hai người canh giữ liền cởi trói cho Hữu Hi. Cao Mạc nhẫn nại nhìn Hữu Hi: “Ngươi đi đi, Vương gia không giữ ngươi nữa, nếu có thể hãy đi thật xa”
Hữu Hi nghe Cao Mạc nói, lặng đi một chút, trái tim nhảy cẫng lên, cố không suy nghĩ nhiều, lếch thân thể phiêu dật của mình đi ra ngoài. Nàng đuổi theo Hoàng Bắc Thiên, dù là chêt cũng muốn chết cùng hắn, chết cùng một chỗ. Mấy ngày qua đã hao tổn sức lực, lại không ăn uống làm đầu nàng có chút ngất huyễn, mới vừa đi tới cửa đã muốn xỉu, nhưng nàng kiềm xuống, tựa vào lề cửa, dừng lại một chút rồi tiếp tục bỏ đi.
Hữu Hi đoán không ra tâm ý của Lăng Khiếu Dương, hắn hao tâm tổn sức như vậy đã đánh ngã được Hoàng Bắc Thiên, sao lại dễ dàng để cho nàng rời đi như vậy?
Trái tim Lăng Khiếu Dương vốn tàn nhẫn, phá hủy hạnh phúc của nàng, vì nàng mà giết nhiều người, làm nàng sống không bằng chết. Đúng vậy, nàng hiện giờ chính là sống không bằng chết.
Hữu Hi lảo đảo, nhưng lại vội vàng bước đi. Dáng vẻ hấp tấp của nàng rơi vào mắt Lăng Khiếu Dương. Hắn đau xót, tay nhẹ bưng vết thương, đứng trước cửa sổ nhìn theo dáng Hữu Hi rời đi.
Vết thương lại trỗi đau.
Hữu Hi đi tới chợ, mọi người vẫn sinh hoạt như trước không có gì đổi thay, chỉ có nàng và cả nhà Hoàng Bắc Thiên phát sinh biến cố.
“Hữu Hi”
Phía sau vang lên giọng nói quen thuộc, Hữu Hi quay đầu lại nhìn thấy gương mặt âu lo của Văn Tụy.
“Văn Tụy”- Hữu Hi không nhịn được mà bật khóc. “ta hại chết mọi người rồi”
Văn Tụy ôm lấy Hữu Hi: “Đừng khóc, không phải do lỗi của ngươi, đi, theo ta về khách điếm”
“Không, ta muốn đuổi theo Hoàng Bắc Thiên, ta sợ không kịp nữa rồi”- Hữu Hi đẩy Văn Tụy ra
“Người nhìn bộ dạng của mình đi, làm sao mà đuổi theo, về nhà rồi bàn bạc thật kỹ nghe lời đi”
Hữu Hi nghe Văn Tụy nói, nàng ấy nói đúng, bây giờ nàng thế này làm sao đuổi theo Hoàng Bắc Thiên. Hữu Hi gật đầu cảm kích Văn Tụy, nàng đang trong tình trạng khó khăn cần nhất lúc này là sự an ủi và sức mạnh. Văn Tụy dìu thân thể gầy gò của Hữu Hi về khách điếm.
Văn Tụy nghĩ rằng Hoàng Bắc Thiên và Hữu Hi cuối cùng cũng hạnh phúc, nhưng lại không ngờ bước qua cánh cửa ấy là điều xấu đáng nghênh đón họ. Thế sự thật không lường trước được,!!
Khách điếm, hôm nay chỉ có vài người, Văn Tụy mang Hữu Hi về khuê phòng của mình. Nàng phân phó vài người hâm nóng thức ăn cho Hữu Hi, chải tóc rửa mặt cho nàng, vài ngày vừa không gặp Hữu Hi, Văn Tụy không thể tin được, một người đang khỏe mạnh lại trở nên yếu ớt gầy gò.
Hữu Hi nuốt thức ăn xuống, Văn Tụy ở bên cổ vũ nàng, ăn không được cũng phải ăn, ăn xong mới có thể đuổi theo Hoàng Bắc Thiên. Hữu Hi ép bản thân phải ăn cơm, uống nước, ép bản thân không được khóc nhưng nước mắt lại chảy xuống.
Mình vẫn còn có người quan tâm chăm sóc, còn có thể ngồi đây ăn nhưng Hoàng Bắc Thiên và mọi người lại ở tù, ăn bữa cơm hít gió trời mà sống. Hữu Hi sụt sịt mũi, cố gắng nén nỗi chau xót trong tim, đau khổ nhìn Văn Tụy.
“Thật sự không còn cách nào cứu Hoàng Bắc Thiên và người nhà sao, thật sự hết cách rồi sao?”.
Văn Tụy lắc đầu, vẻ mặt khổ sở: “Việc đã tới nước này, sợ là không còn đường sống đành phải chờ phán xét của hoàng thượng”
Hữu Hi tuyệt vọng nói: “Như vậy là không còn hy vọng nữa rồi”
“Haiz”- Văn Tụy vẻ mặt trầm xuống, không có ý kiến nữa, mặc dù lòng nàng cũng đau muốn giúp nhưng tâm tình hoàng đế làm sao biết được.
Hữu Hi nhớ tới trước đây xem TV, có vị đại thần bị giam giữ, phạm đại tội nhưng nhờ có người cầu xin: “Nếu như nhờ một vị quan chức vụ lớn trình tấu chương cho hoàng thượng xin con đường sống, Hoàng Bắc Thiên có thể sẽ không chết, hoàng thượng biết đâu lại gỉam nhẹ tội.”
Văn Tụy cau mày: “Chuyện này cũng không phải khó, nhưng chúng ta không quen ai trong triều, hơn nữa, vị đại nhân đó phải có thân tình. Nếu không ông ta cũng sẽ sợ giao du kẻ xấu hoặc sợ không dám đắc tội với tướng quân”
“Chẳng lẽ trong triều không có vị quan nào chính trực có dũng khí cầu xin hoàng thượng sao?”- Hữu Hi siết chặt tay, chẳng lẽ nhìn mọi người chết sao.
Văn Tụy bình tĩnh suy nghĩ: “Có lẽ có, nhưng phải nói chuyện với người đó, biết đâu hoàng thượng sẽ nghe theo người đó”
“Vậy người hoàng thượng yêu thương nhất là ai, ta sẽ đi cầu xin vị đại nhân đó, cầu xin ngài ấy cứu Hoàng Bắc Thiên.
Tay Văn Tụy đan vào nhau, do dự nghĩ: “Bên cạnh hoàng thượng có ba sủng thần, một là đại tướng quân, hai là tể tướng đại nhân, nhưng tể tưởng lại có giao tình tốt với lý quân, sợ là không được”
Hữu Hi sốt ruột giữ lấy tay Văn Tụy vội vàng hỏi: “Người còn lại là ai?”
Văn Tụy do dự, nhìn gương mặt lo lắng của Hữu Hi, thành thật nói: “Người còn lại chính là Nghĩa vương gia”
“Đó chẳng phải là tên Lăng Khiếu Dương khốn khiếp sao!!”
/160
|