Nước sông cuồn cuộn chảy không ngừng, trong đêm tối vẫn có thể cảm thấy khí thế ngùn ngụt của nó, phảng phất muốn nuốt hết mọi vật, người nếu té xuống thì chỉ còn lại hài cột.
Người khiêng Hữu Hi đứng ở bên bờ sông, nhìn nước sông chảy siết, có chút do dự.
Rồi sau đó thương xót nhìn Hữu Hi đang hôn mênh, trong đêm tối mênh mang nói nhỏ: “Muốn trách, chỉ có thể trách ngươi xui xẻo, chết rồi đừng tới tìm ta.”
Hữu Hi đương nhiên không cách nào đáp lại, người kia nói xong, hai tay dùng sức ném nàng xuống, cả thân thể bất tỉnh của Hữu Hi rơi xuống dòng sông cuồn cuộn.
Nước trút xuống như mãnh thú, trong nháy mắt đã nuốt trọn thân thể Hữu Hi, âm thầm đáng sợ, không còn nhìn thấy bóng dáng nàng nữa, lúc này người ở trên bờ mới xoay người an tâm rời đi.
Thần không biết quỷ cũng không hay, không ai phát hiện ta tội ác này, cũng chẳng ai biết Hữu Hi sống hay chết.
Đêm khuya âm trầm đáng sợ…..!
…
Không khí trong phủ vốn dĩ đã căng thẳng nay lại càng căng hơn, Quý Phi vẫn chưa tỉnh lại, đây thần kinh của mọi người đều bị căng ra.
Ngoài cửa Di Tâm Cư đầy người, tất cả các người hầu nha hoàn, còn có cả thiếp của Lăng Khiếu Dương đều tề tụ đứng đó.
Lăng Khiếu Dương đứng trước cửa, đối mặt với mọi người, hai mắt đỏ ngàu âm trầm sắc bén nhìn từng người.
“Ai phụ trách việc nếu thuốc, từng tiếp xúc với Quý Phi bước ra”- Quản gia lên tiếng phá vỡ im lặng, người nào ở gần Quý Phi, tâm lý đều sợ hãi không dám bước ra, lặng lẽ trao cho nhau ánh nhìn.
Quản gia lại la lên, sau đó Khai mama, Vân San, thái giám cung nữ cùng nha hoàn đứng ra, cúi đầu bất an.
Quản gia nghiêm mặt hô: “Kẻ nào hạ độc, tốt nhất nên thành thật khai ra, thì còn có đường sống, nếu không sẽ làm cho tội càng thêm nặng.”
Khai mama thất thanh hô to quỳ gối trên mặt đất: “Nô tỳ làm sao dám hại Quý Phi nương nương, lão nô làm việc trong phủ hơn nhiều năm, nhất nhất trung thành, quyết không hai lòng, xin vương gia minh xét”
“Vương gia, nô tỳ không có hạ độc Quý Phi”- Mấy người còn lại cũng quỳ xuống giải thích.
Vân San thản nhiên nói: “Khiếu Dương ca, Vân San từ nhỏ đã ở bên Di Nương, làm sao có thể đi hại người thân nhất của mình, Khiếu Dương ca nhất định phải tìm được hung thủ hại Di nương, làm cho kẻ xấu phải bị trừng phạt”
“Vương gia, tiếp theo nên làm gì đây”- Quản gia hướng về Lăng Khiếu Dương xin chỉ thị.
Lăng Khiếu Dương nhìn qua những người đặc biệt nghi ngờ, có Vân San là người thân của hắn, còn có cả người hầu đã làm việc nhiều năm trong phủ, thân thế trong sạch, không có động cơ hại mẫu phi, hí mắt, quát lạnh nói: “Khai thị, lúc đang nấu thuốc, ngươi có rời đi một lát?”
Khai mama khấu đầu: “Vâng ạ, Vương gia thứ tội, lão nô cấp bách đi nhà xí, nên rời đi trong chốc lát.”
Lăng Khiếu Dương nheo mắt, lạnh lẽo hỏi: “Lúc đó Hủy phu nhân đang dùng bữa sao?”
“Vâng ạ”- Khai mama nằm sấp trên mặt đất. “Hủy phu nhân mấy ngày gần đây đều dùng bữa tại phòng ăn.
“Nàng sao lại dùng bữa trong phòng ăn?”- Đồ ăn của Hữu Hi không phải Phúc mama phụ trách sao? Tại soa mỗi ngày đều đến phòng ăn, nghi vấn trong lòng đối với Hữu Hi càng lớn, nhìn qua đám người, Lăng Khiếu Dương đột nhiên phát hiện, Hữu Hi không có ở đây, nhịn không được quát lớn: “Lãnh Dạ Hủy đâu?”
Mọi người bất an nhìn quanh, trong đám đông đều không thấy Lãnh Dạ Hủy, nên đành lắc đầu.
“Đáng chết, người đâu?”- Lăng Khiếu Dương rít lên một tiếng.
“Chúng nô tỳ không biết”- Đám người sợ đến quỳ rạp trên mặt đất, cúi đầu run rẩy
“Mau cho người đi tìm!”
“Vâng ạ”- Mấy hộ vệ vội vã đi tìm Hữu Hi, ra vào vương phủ tìm kiếm, nhưng không hề thấy Hữu Hi, đành phải trở về hồi báo.
“Vương gia… Hủy phu nhân không có trong phủ!”- Thủ lĩnh hộ vệ cẩn trọng bẩm báo, thanh âm có chút lo lắng bất an.
Thân thể Lăng Khiếu Dương đột nhiên cứng đờ, con ngươi đen lại càng âm trầm, tay gắt gao siết chặt, vung tay, tức giận mà quát: “Không phải cửa đã giao cho các ngươi canh giữ, tại sao bây giờ lại không thấy người”.
“Khởi bẩm vương gia, thuộc hạ ngày đêm luân phiên canh gác cửa trước và sau, còn có cả huynh đệ đi dò xét chung quanh vương phủ, nhưng chưa từng nhìn thấy Hủy Phu nhân đi ra ngoài.”
“Khiếu Dương ca, có phải nàng ta sợ chịu tội nên đã bỏ trốn”- Gương mặt thanh tú của Vân San mang theo nghi hoặc cùng khó hiểu, giống như vô tình nhắc nhở.
Sợ tội bỏ trốn? Thật như vậy sao? Trái tim Lăng Khiếu Dương ngẩn ra.
Nếu như Hữu Hi chưa từng làm, chưa từng hạ độc, nàng vì sao lại phải đào tẩu? Bây giờ lại không có ở vương phủ, sự nghi ngờ đối với Hữu Hi ngày càng rõ, nàng sợ tội mà chạy trốn, kẻ đáng nghi nhất chính là nàng, hơn nữa còn có thể dễ dàng khẳng định, kẻ hạ độc chính là nàng.
Trước đây nàng từng có tiền án, nàng giết chết tỷ tỷ của mình, vì nàng nói nàng hận hắn, muốn trả thù hắn, cho nên, việc gì nàng cũng có thể làm ra?
Nàng muốn giết chết mẫu phi làm cho hắn đau khổ.….Nhất định là như vậy, nhất định là như vậy.
Nhưng đêm trước, nàng đã tự tin, dám ngẩng coa đầu nói không phải do nàng làm, hắn thậm chí có chút mềm lòng muốn tìm ra bằng chứng phản ngược lại phán đoán của hắn.
Sớm biết nàng bỏ chạy, hắn sẽ không nói lời nào mà đem nàng giam vào nhà lao, Lăng Khiếu Dương tức giận rống: “Vô dụng, tất cả đều vô dụng, mau đi tìm cho bổn vương, cho dù phải đào ba thước đất cũng phải mang nàng về cho bổn vương!”.
“Vâng ạ!”- Hộ vệ lên tiếng trả lời, xoay người đi tìm tung tích Hữu Hi.
Lăng Khiếu Dương trong lòng phẫn nộ cùng lo lắng nói không nên lời, không biết là vì bệnh tình của Quý Phi hay vì Hữu Hi đào tẩu.
Hắn chỉ thầm nghĩ mau bắt được Hữu Hi, hai mắt Lăng Khiếu Dương lạnh lẽo quát to: “Đem mấy kẻ liên quan này giải vào phòng giam, chờ phán xét”
“Vâng ạ!”- Quản gia lên tiếng trả lời.
Vân San lã chã muốn khóc, thương tâm nói: “Khiếu Dương ta, không muốn vào đại lao, ta muốn ở bên di nương, ngươi là huynh của Vân San mà cũng nghi ngờ ta sao?”.
Con ngươi đen của Lăng Khiếu Dương vô tình, vung tay lên: “Đem Vân San giam lỏng trong phòng, không có mệnh lệnh của ta không cho phép ai ra vào”
“Khiếu Dương Ca”- Vân San la lên, đối lấy là tiếng rống đầy tức giận của Lăng Khiếu Dương: “Còn không mau đi”
“Vâng!”- Vân San không tình nguyện im lặng, trái lại lui ra.
Những người liên can đều bị giam giữ, ai cũng trở về làm công việc của mình, trong sân chỉ còn lại Lăng Khiếu Dương cùng quản gia.
Thân hình cao lớn của Lăng Khiếu Dương đứng ở trong sân, con ngươi đỏ ngàu nhìn về phía chân trời, âm thầm thề với bản thân, Lãnh Dạ Hủy, nếu ta bắt được ngươi, ngươi chắc chắn sẽ không được sống yên.
Người khiêng Hữu Hi đứng ở bên bờ sông, nhìn nước sông chảy siết, có chút do dự.
Rồi sau đó thương xót nhìn Hữu Hi đang hôn mênh, trong đêm tối mênh mang nói nhỏ: “Muốn trách, chỉ có thể trách ngươi xui xẻo, chết rồi đừng tới tìm ta.”
Hữu Hi đương nhiên không cách nào đáp lại, người kia nói xong, hai tay dùng sức ném nàng xuống, cả thân thể bất tỉnh của Hữu Hi rơi xuống dòng sông cuồn cuộn.
Nước trút xuống như mãnh thú, trong nháy mắt đã nuốt trọn thân thể Hữu Hi, âm thầm đáng sợ, không còn nhìn thấy bóng dáng nàng nữa, lúc này người ở trên bờ mới xoay người an tâm rời đi.
Thần không biết quỷ cũng không hay, không ai phát hiện ta tội ác này, cũng chẳng ai biết Hữu Hi sống hay chết.
Đêm khuya âm trầm đáng sợ…..!
…
Không khí trong phủ vốn dĩ đã căng thẳng nay lại càng căng hơn, Quý Phi vẫn chưa tỉnh lại, đây thần kinh của mọi người đều bị căng ra.
Ngoài cửa Di Tâm Cư đầy người, tất cả các người hầu nha hoàn, còn có cả thiếp của Lăng Khiếu Dương đều tề tụ đứng đó.
Lăng Khiếu Dương đứng trước cửa, đối mặt với mọi người, hai mắt đỏ ngàu âm trầm sắc bén nhìn từng người.
“Ai phụ trách việc nếu thuốc, từng tiếp xúc với Quý Phi bước ra”- Quản gia lên tiếng phá vỡ im lặng, người nào ở gần Quý Phi, tâm lý đều sợ hãi không dám bước ra, lặng lẽ trao cho nhau ánh nhìn.
Quản gia lại la lên, sau đó Khai mama, Vân San, thái giám cung nữ cùng nha hoàn đứng ra, cúi đầu bất an.
Quản gia nghiêm mặt hô: “Kẻ nào hạ độc, tốt nhất nên thành thật khai ra, thì còn có đường sống, nếu không sẽ làm cho tội càng thêm nặng.”
Khai mama thất thanh hô to quỳ gối trên mặt đất: “Nô tỳ làm sao dám hại Quý Phi nương nương, lão nô làm việc trong phủ hơn nhiều năm, nhất nhất trung thành, quyết không hai lòng, xin vương gia minh xét”
“Vương gia, nô tỳ không có hạ độc Quý Phi”- Mấy người còn lại cũng quỳ xuống giải thích.
Vân San thản nhiên nói: “Khiếu Dương ca, Vân San từ nhỏ đã ở bên Di Nương, làm sao có thể đi hại người thân nhất của mình, Khiếu Dương ca nhất định phải tìm được hung thủ hại Di nương, làm cho kẻ xấu phải bị trừng phạt”
“Vương gia, tiếp theo nên làm gì đây”- Quản gia hướng về Lăng Khiếu Dương xin chỉ thị.
Lăng Khiếu Dương nhìn qua những người đặc biệt nghi ngờ, có Vân San là người thân của hắn, còn có cả người hầu đã làm việc nhiều năm trong phủ, thân thế trong sạch, không có động cơ hại mẫu phi, hí mắt, quát lạnh nói: “Khai thị, lúc đang nấu thuốc, ngươi có rời đi một lát?”
Khai mama khấu đầu: “Vâng ạ, Vương gia thứ tội, lão nô cấp bách đi nhà xí, nên rời đi trong chốc lát.”
Lăng Khiếu Dương nheo mắt, lạnh lẽo hỏi: “Lúc đó Hủy phu nhân đang dùng bữa sao?”
“Vâng ạ”- Khai mama nằm sấp trên mặt đất. “Hủy phu nhân mấy ngày gần đây đều dùng bữa tại phòng ăn.
“Nàng sao lại dùng bữa trong phòng ăn?”- Đồ ăn của Hữu Hi không phải Phúc mama phụ trách sao? Tại soa mỗi ngày đều đến phòng ăn, nghi vấn trong lòng đối với Hữu Hi càng lớn, nhìn qua đám người, Lăng Khiếu Dương đột nhiên phát hiện, Hữu Hi không có ở đây, nhịn không được quát lớn: “Lãnh Dạ Hủy đâu?”
Mọi người bất an nhìn quanh, trong đám đông đều không thấy Lãnh Dạ Hủy, nên đành lắc đầu.
“Đáng chết, người đâu?”- Lăng Khiếu Dương rít lên một tiếng.
“Chúng nô tỳ không biết”- Đám người sợ đến quỳ rạp trên mặt đất, cúi đầu run rẩy
“Mau cho người đi tìm!”
“Vâng ạ”- Mấy hộ vệ vội vã đi tìm Hữu Hi, ra vào vương phủ tìm kiếm, nhưng không hề thấy Hữu Hi, đành phải trở về hồi báo.
“Vương gia… Hủy phu nhân không có trong phủ!”- Thủ lĩnh hộ vệ cẩn trọng bẩm báo, thanh âm có chút lo lắng bất an.
Thân thể Lăng Khiếu Dương đột nhiên cứng đờ, con ngươi đen lại càng âm trầm, tay gắt gao siết chặt, vung tay, tức giận mà quát: “Không phải cửa đã giao cho các ngươi canh giữ, tại sao bây giờ lại không thấy người”.
“Khởi bẩm vương gia, thuộc hạ ngày đêm luân phiên canh gác cửa trước và sau, còn có cả huynh đệ đi dò xét chung quanh vương phủ, nhưng chưa từng nhìn thấy Hủy Phu nhân đi ra ngoài.”
“Khiếu Dương ca, có phải nàng ta sợ chịu tội nên đã bỏ trốn”- Gương mặt thanh tú của Vân San mang theo nghi hoặc cùng khó hiểu, giống như vô tình nhắc nhở.
Sợ tội bỏ trốn? Thật như vậy sao? Trái tim Lăng Khiếu Dương ngẩn ra.
Nếu như Hữu Hi chưa từng làm, chưa từng hạ độc, nàng vì sao lại phải đào tẩu? Bây giờ lại không có ở vương phủ, sự nghi ngờ đối với Hữu Hi ngày càng rõ, nàng sợ tội mà chạy trốn, kẻ đáng nghi nhất chính là nàng, hơn nữa còn có thể dễ dàng khẳng định, kẻ hạ độc chính là nàng.
Trước đây nàng từng có tiền án, nàng giết chết tỷ tỷ của mình, vì nàng nói nàng hận hắn, muốn trả thù hắn, cho nên, việc gì nàng cũng có thể làm ra?
Nàng muốn giết chết mẫu phi làm cho hắn đau khổ.….Nhất định là như vậy, nhất định là như vậy.
Nhưng đêm trước, nàng đã tự tin, dám ngẩng coa đầu nói không phải do nàng làm, hắn thậm chí có chút mềm lòng muốn tìm ra bằng chứng phản ngược lại phán đoán của hắn.
Sớm biết nàng bỏ chạy, hắn sẽ không nói lời nào mà đem nàng giam vào nhà lao, Lăng Khiếu Dương tức giận rống: “Vô dụng, tất cả đều vô dụng, mau đi tìm cho bổn vương, cho dù phải đào ba thước đất cũng phải mang nàng về cho bổn vương!”.
“Vâng ạ!”- Hộ vệ lên tiếng trả lời, xoay người đi tìm tung tích Hữu Hi.
Lăng Khiếu Dương trong lòng phẫn nộ cùng lo lắng nói không nên lời, không biết là vì bệnh tình của Quý Phi hay vì Hữu Hi đào tẩu.
Hắn chỉ thầm nghĩ mau bắt được Hữu Hi, hai mắt Lăng Khiếu Dương lạnh lẽo quát to: “Đem mấy kẻ liên quan này giải vào phòng giam, chờ phán xét”
“Vâng ạ!”- Quản gia lên tiếng trả lời.
Vân San lã chã muốn khóc, thương tâm nói: “Khiếu Dương ta, không muốn vào đại lao, ta muốn ở bên di nương, ngươi là huynh của Vân San mà cũng nghi ngờ ta sao?”.
Con ngươi đen của Lăng Khiếu Dương vô tình, vung tay lên: “Đem Vân San giam lỏng trong phòng, không có mệnh lệnh của ta không cho phép ai ra vào”
“Khiếu Dương Ca”- Vân San la lên, đối lấy là tiếng rống đầy tức giận của Lăng Khiếu Dương: “Còn không mau đi”
“Vâng!”- Vân San không tình nguyện im lặng, trái lại lui ra.
Những người liên can đều bị giam giữ, ai cũng trở về làm công việc của mình, trong sân chỉ còn lại Lăng Khiếu Dương cùng quản gia.
Thân hình cao lớn của Lăng Khiếu Dương đứng ở trong sân, con ngươi đỏ ngàu nhìn về phía chân trời, âm thầm thề với bản thân, Lãnh Dạ Hủy, nếu ta bắt được ngươi, ngươi chắc chắn sẽ không được sống yên.
/160
|