Lăng Khiếu Dương không kiêng nể gì hôn môi Hữu Hi, không coi ai ra gì lôi kéo quần áo nàng. Hữu Hi thống khổ, bất lực giãy dụa, bật khóc đứng lên.
Hoàng Bắc Thiên nhìn thấy Hữu Hi bị khi dễ, cơn tức giận sắp nứt ra mà bùng nổ đến nơi, đứng dậy, nhanh như thiểm điện cướp lấy Hữu Hi từ trong tay Lăng Khiếu Dương, đẩy lôi kéo, khiến cho thân thể Lăng Khiếu Dương lui về sau hai bước mới đứng vững.
Con ngươi đen của Lăng Khiếu Dương tối sầm nhìn Hoàng Bắc Thiên. “Bắc Vương Huynh muốn tạo phản sao?”.
Hữu Hi trốn ở phái sau Hoàng Bắc Thiên, hai mắt đẫm lệ, đôi môi sưng đỏ, trên mặt toàn là nước mắt, tóc tai bề bộn, quần áo xộc xệch.
Hoàng Bắc Thiên lạnh lùng dùng cặp mắt tức giận để nhìn Lăng Khiếu Dương, hắn rất muốn Hữu Hi ở bên hắn, như vậy hắn có thể dễ dàng bảo vệ nàng. Nhưng như vậy không chỉ hủy hoại danh tiết của nàng, còn có thể làm cho Lăng Khiếu Dương càng thêm tức giận, sau đó cuộc sống Hữu Hi càng thêm âm u: “Ta chưa từng nghĩ tới, bất quá vương gia không cảm thấy như thế có chút quá đáng sao?”.
Lăng Khiếu Dương tức giận nói: “Quá đáng? Bổn vương cùng thiếp của mình thân thiết với nhau có gì là quá đang, hay là Bắc vương huynh đang ghen?”
Hoàng Bắc Thiên không chút khiếp sợ nói: “Hành vi của vương gia đã vượt qua phạm vi thân thiết, như thế là chạm đến tôn nghiêm của người khác, thần nhìn không thoải mái”.
Gương mặt tuấn mỹ của Lăng Khiếu Dương càng lúc càng lãnh huyết vô tình: “Hừ, ngươi ra tay tập kích bổn vương, còn nói không phải tội phản, dám phạm thượng, đáng bị tội gì”.
Hữu Hi khẩn trương cầm lấy ống tay áo Hoàng Bắc Thiên, không biết chính mình có phải đang làm phiền Hoàng Bắc Thiên, có chút lo lắng nàng nhìn Hoàng Bắc Thiên liếc mắt một cái. Nhưng ánh mắt lo lắng ấy lại bị Lăng Khiếu Dương nhìn thấy, hắn cảm thấy rất chướng mắt.
Lăng Khiếu Dương đe dọa, mắt Hoàng Bắc Thiên không hề chớp, lạnh lùng nói: “Gỡ thiết vòng trên chân nàng xuống, ta đáp ứng ba điều kiện của vương gia”.
Hoàng Bắc Thiên lạnh lùng khí phách nói, trên mặt bình thản không chút gợn sóng, nhưng con ngươi nhìn Lăng Khiếu Dương tràn đầy bất mãn.
Lăng Khiếu Dương cười lạnh một tiếng , nhíu mày, cong ngươi trong suốt nhưng tận sâu bên trong đang che dấu cơn tức giận: “Bắc Vương huynh chẵng lẽ đối với người phụ nữ này có chút hứng thú?”.
“Xem ra vương gia đối với đề nghị của thần không có hứng thú, vậy thần xin cáo lui”- Hoàng Bắc Thiên chắp tay rời đi, Lăng Khiếu Dương hô lại: “Bắc Vương huynh cần gì vội vã rời đi”.
Hoàng Bắc Thiên ngừng cước bộ, khí phách đứng tại đó, chống đỡ thân thể Hữu Hi, làm cho Hữu hi có cảm giác an toàn và yên tâm.
“Mang chìa khóa đến đây”- Lăng Khiếu Dương câu môi cười mị, hô một tiếng.
“Vâng ạ”- Quản gia trả lời một tiếng, liền đi ra ngoài.
Hai người nam nhân lạnh lùng nhìn nhau, nhưng một câu cũng không nói, Hữu Hi lạnh rung đứng ở đó, nhìn Hoàng Bắc Thiên, hắn đáp ứng ba điều kiện gì? Lăng Khiếu Dương nguyện ý mở thiết vòng trang sức, nghĩa là chân nàng sẽ được tự do không cần phải mang nó nữa
Quản gia rất nhanh đưa Phúc mama tới cầm theo chìa khóa, tất tả mở thiết vòng trên chân Hữu Hi.
Mấy người thiếp nhìn Lăng Khiếu Dương và Hoàng Bắc Thiên đều là hai nam nhân ưu tú vì Hữu Hi mà tranh đấu gay gắt, có chút ghen tỵ cũng có chút hận thù đối với sự tồn tại của Hữu Hi.
Lăng Khiếu Dương ưu nhã ngồi xuống. “Bắc Vương huynh mời ngồi, bổn vương muốn cùng người uống rượu và đàm đạo.”
Hoàng Bắc Thiên vững chắc ngồi xuống, lạnh lùng nói: “Đa tạ thịnh tình của vương gia.”
Hai người nam nhân tựa hồ như không có cái gì phát sinh, tiếp tục uống rượu và nói chuyện, chỉ là trong không khí tràn ngập cỗ khí rất lạ bất đồng với khí tức.
Hữu Hi đứng ở đó, nhìn Hoàng Bắc Thiên cùng Lăng Khiếu Dương, nàng như thế nào cũng sẽ không biết, Hoàng Bắc Thiên vì lấy lại tôn nghiêm của nàng mà đánh đổi những thứ rất lớn.
Lăng Khiếu Dương tìm mọi biện pháp cướp đoạt tôn nghiêm của nàng, Hoàng Bắc Thiên lại lấy nó về cho nàng.
Hữu Hi từ trong sâu thẳm cảm tạ Hoàng Bắc Thiên.
Đêm buông xuống, bữa tối chấm dứt, Hoàng Bắc Thiên đứng dậy cáo lui, con ngươi đen lo lắng liếc mắt nhìn Hữu Hi.
Hắn có thể làm được, trừ phi… hắn không dám nghĩ tiếp những điều mình muốn, xoay người đi nhanh.
Hữu Hi nhìn Hoàng Bắc Thiên rời đi, đột nhiên mất đi cảm giác an toàn, chân không khỏi hướng ra ngoài chạy đi. Nhưng mới vừa đi hai bước, lại bị Lăng Khiếu Dương rất nhanh chặn lại, tay hắn bóp lấy cằm nàng, âm thanh lạnh lùng mà tà mị: “Như thế nào, chưa gì đã vội vã đuổi theo sao?”
Hữu Hi hoảng sợ nhìn Lăng Khiếu Dương, cố gắng phát ra âm thanh: “Ta chỉ về chỗ ở mà thôi”.
Lăng Khiếu Dương một tay ôm lấy Hữu Hi, khiến cho Hữu Hi thất kinh bối rối không thôi: “Ngươi muốn làm gì”.
Lăng Khiếu Dương vẻ mặt âm tàn, tà mì, âm thanh trầm thấp: “Ta giữ lấy đêm thiếp của ta, dĩ nhiên là muốn ngươi thị tẩm”.
Lăng Khiếu Dương vừa thốt lên xong, các vị thiếp hận nghiến răng, phẫn nộ ghen ghét ánh mắt hướng về phía Hữu Hi.
“Không, ta không muốn”- Người khác có lẽ đnag đợi Lăng Khiếu Dương ân sủng nhưng nàng không muốn, Hữu Hi đá đánh Lăng Khiếu Dương, nhưng không cách nào ngăn được hắn mang nàng đến phía trong tẩm.
Đột nhiên thân thể Lăng Khiếu Dương đứng lại, quay đầu đi, nhìn những người thiếp không cam lòng, cất cao giọng nói: “Bổn vương cho phép các ngươi lưu lại xem”.
Đây là lệnh!!!!
“Không, ngươi là ác ma…!”- Hữu Hi sợ hãi muốn chết đi, quơ tay đánh vào gương mặt tuấn tú của Lăng Khiếu Dương.
Lăng Khiếu Dương “Hí “ một hơi, cảm giác một trận đau đớn, chắc là vì Hữu Hi cào vào mặt, hắn tức giận nói: “Móng vuốt sắc bén quá, uh? Bổn vương hôm nay sẽ cho ngươi biết bổn vương lợi hại thế nào”.
“Không, ngươi là tên biến thái, bệnh thần kinh”- Hữu Hi bối rối, liên tục giận mắng. “Thả ta, buông ta, ngươi không được đối xử với ta như vậy”.
Lăng Khiếu Dương không hề để ý đến Hữu Hi tức giận mà mắng cùng cự tuyệt, ôm Hữu Hi tiến vào nội tẩm, thô lỗ đem Hữu Hi nhét lên giường, Hữu Hi đau xót, cau mày, khóe mắt đảo qua mấy người thị thiếp đang lục tục đi đến.
Hoàng Bắc Thiên nhìn thấy Hữu Hi bị khi dễ, cơn tức giận sắp nứt ra mà bùng nổ đến nơi, đứng dậy, nhanh như thiểm điện cướp lấy Hữu Hi từ trong tay Lăng Khiếu Dương, đẩy lôi kéo, khiến cho thân thể Lăng Khiếu Dương lui về sau hai bước mới đứng vững.
Con ngươi đen của Lăng Khiếu Dương tối sầm nhìn Hoàng Bắc Thiên. “Bắc Vương Huynh muốn tạo phản sao?”.
Hữu Hi trốn ở phái sau Hoàng Bắc Thiên, hai mắt đẫm lệ, đôi môi sưng đỏ, trên mặt toàn là nước mắt, tóc tai bề bộn, quần áo xộc xệch.
Hoàng Bắc Thiên lạnh lùng dùng cặp mắt tức giận để nhìn Lăng Khiếu Dương, hắn rất muốn Hữu Hi ở bên hắn, như vậy hắn có thể dễ dàng bảo vệ nàng. Nhưng như vậy không chỉ hủy hoại danh tiết của nàng, còn có thể làm cho Lăng Khiếu Dương càng thêm tức giận, sau đó cuộc sống Hữu Hi càng thêm âm u: “Ta chưa từng nghĩ tới, bất quá vương gia không cảm thấy như thế có chút quá đáng sao?”.
Lăng Khiếu Dương tức giận nói: “Quá đáng? Bổn vương cùng thiếp của mình thân thiết với nhau có gì là quá đang, hay là Bắc vương huynh đang ghen?”
Hoàng Bắc Thiên không chút khiếp sợ nói: “Hành vi của vương gia đã vượt qua phạm vi thân thiết, như thế là chạm đến tôn nghiêm của người khác, thần nhìn không thoải mái”.
Gương mặt tuấn mỹ của Lăng Khiếu Dương càng lúc càng lãnh huyết vô tình: “Hừ, ngươi ra tay tập kích bổn vương, còn nói không phải tội phản, dám phạm thượng, đáng bị tội gì”.
Hữu Hi khẩn trương cầm lấy ống tay áo Hoàng Bắc Thiên, không biết chính mình có phải đang làm phiền Hoàng Bắc Thiên, có chút lo lắng nàng nhìn Hoàng Bắc Thiên liếc mắt một cái. Nhưng ánh mắt lo lắng ấy lại bị Lăng Khiếu Dương nhìn thấy, hắn cảm thấy rất chướng mắt.
Lăng Khiếu Dương đe dọa, mắt Hoàng Bắc Thiên không hề chớp, lạnh lùng nói: “Gỡ thiết vòng trên chân nàng xuống, ta đáp ứng ba điều kiện của vương gia”.
Hoàng Bắc Thiên lạnh lùng khí phách nói, trên mặt bình thản không chút gợn sóng, nhưng con ngươi nhìn Lăng Khiếu Dương tràn đầy bất mãn.
Lăng Khiếu Dương cười lạnh một tiếng , nhíu mày, cong ngươi trong suốt nhưng tận sâu bên trong đang che dấu cơn tức giận: “Bắc Vương huynh chẵng lẽ đối với người phụ nữ này có chút hứng thú?”.
“Xem ra vương gia đối với đề nghị của thần không có hứng thú, vậy thần xin cáo lui”- Hoàng Bắc Thiên chắp tay rời đi, Lăng Khiếu Dương hô lại: “Bắc Vương huynh cần gì vội vã rời đi”.
Hoàng Bắc Thiên ngừng cước bộ, khí phách đứng tại đó, chống đỡ thân thể Hữu Hi, làm cho Hữu hi có cảm giác an toàn và yên tâm.
“Mang chìa khóa đến đây”- Lăng Khiếu Dương câu môi cười mị, hô một tiếng.
“Vâng ạ”- Quản gia trả lời một tiếng, liền đi ra ngoài.
Hai người nam nhân lạnh lùng nhìn nhau, nhưng một câu cũng không nói, Hữu Hi lạnh rung đứng ở đó, nhìn Hoàng Bắc Thiên, hắn đáp ứng ba điều kiện gì? Lăng Khiếu Dương nguyện ý mở thiết vòng trang sức, nghĩa là chân nàng sẽ được tự do không cần phải mang nó nữa
Quản gia rất nhanh đưa Phúc mama tới cầm theo chìa khóa, tất tả mở thiết vòng trên chân Hữu Hi.
Mấy người thiếp nhìn Lăng Khiếu Dương và Hoàng Bắc Thiên đều là hai nam nhân ưu tú vì Hữu Hi mà tranh đấu gay gắt, có chút ghen tỵ cũng có chút hận thù đối với sự tồn tại của Hữu Hi.
Lăng Khiếu Dương ưu nhã ngồi xuống. “Bắc Vương huynh mời ngồi, bổn vương muốn cùng người uống rượu và đàm đạo.”
Hoàng Bắc Thiên vững chắc ngồi xuống, lạnh lùng nói: “Đa tạ thịnh tình của vương gia.”
Hai người nam nhân tựa hồ như không có cái gì phát sinh, tiếp tục uống rượu và nói chuyện, chỉ là trong không khí tràn ngập cỗ khí rất lạ bất đồng với khí tức.
Hữu Hi đứng ở đó, nhìn Hoàng Bắc Thiên cùng Lăng Khiếu Dương, nàng như thế nào cũng sẽ không biết, Hoàng Bắc Thiên vì lấy lại tôn nghiêm của nàng mà đánh đổi những thứ rất lớn.
Lăng Khiếu Dương tìm mọi biện pháp cướp đoạt tôn nghiêm của nàng, Hoàng Bắc Thiên lại lấy nó về cho nàng.
Hữu Hi từ trong sâu thẳm cảm tạ Hoàng Bắc Thiên.
Đêm buông xuống, bữa tối chấm dứt, Hoàng Bắc Thiên đứng dậy cáo lui, con ngươi đen lo lắng liếc mắt nhìn Hữu Hi.
Hắn có thể làm được, trừ phi… hắn không dám nghĩ tiếp những điều mình muốn, xoay người đi nhanh.
Hữu Hi nhìn Hoàng Bắc Thiên rời đi, đột nhiên mất đi cảm giác an toàn, chân không khỏi hướng ra ngoài chạy đi. Nhưng mới vừa đi hai bước, lại bị Lăng Khiếu Dương rất nhanh chặn lại, tay hắn bóp lấy cằm nàng, âm thanh lạnh lùng mà tà mị: “Như thế nào, chưa gì đã vội vã đuổi theo sao?”
Hữu Hi hoảng sợ nhìn Lăng Khiếu Dương, cố gắng phát ra âm thanh: “Ta chỉ về chỗ ở mà thôi”.
Lăng Khiếu Dương một tay ôm lấy Hữu Hi, khiến cho Hữu Hi thất kinh bối rối không thôi: “Ngươi muốn làm gì”.
Lăng Khiếu Dương vẻ mặt âm tàn, tà mì, âm thanh trầm thấp: “Ta giữ lấy đêm thiếp của ta, dĩ nhiên là muốn ngươi thị tẩm”.
Lăng Khiếu Dương vừa thốt lên xong, các vị thiếp hận nghiến răng, phẫn nộ ghen ghét ánh mắt hướng về phía Hữu Hi.
“Không, ta không muốn”- Người khác có lẽ đnag đợi Lăng Khiếu Dương ân sủng nhưng nàng không muốn, Hữu Hi đá đánh Lăng Khiếu Dương, nhưng không cách nào ngăn được hắn mang nàng đến phía trong tẩm.
Đột nhiên thân thể Lăng Khiếu Dương đứng lại, quay đầu đi, nhìn những người thiếp không cam lòng, cất cao giọng nói: “Bổn vương cho phép các ngươi lưu lại xem”.
Đây là lệnh!!!!
“Không, ngươi là ác ma…!”- Hữu Hi sợ hãi muốn chết đi, quơ tay đánh vào gương mặt tuấn tú của Lăng Khiếu Dương.
Lăng Khiếu Dương “Hí “ một hơi, cảm giác một trận đau đớn, chắc là vì Hữu Hi cào vào mặt, hắn tức giận nói: “Móng vuốt sắc bén quá, uh? Bổn vương hôm nay sẽ cho ngươi biết bổn vương lợi hại thế nào”.
“Không, ngươi là tên biến thái, bệnh thần kinh”- Hữu Hi bối rối, liên tục giận mắng. “Thả ta, buông ta, ngươi không được đối xử với ta như vậy”.
Lăng Khiếu Dương không hề để ý đến Hữu Hi tức giận mà mắng cùng cự tuyệt, ôm Hữu Hi tiến vào nội tẩm, thô lỗ đem Hữu Hi nhét lên giường, Hữu Hi đau xót, cau mày, khóe mắt đảo qua mấy người thị thiếp đang lục tục đi đến.
/160
|