Trong khoảnh khắc bước ra khỏi vương phủ Hữu Hi hít một hơi thật sâu, nàng đứng ở cửa lớn một lát nhưng không quay đầu lại, đã bước ra thì nàng không bao giờ quay lại, đi về phía trước đó mới là con đường của nàng, chỉ là, nàng không biết nên đi đâu?
Muốn đi tìm Hoàng Bắc Thiên, nhưng không biết người ở đâu, một chút manh mối cũng không có, Bây giờ nàng cô đơn, không có người thân, biết phải đi đâu.
NHưng bây giờ lòng nàng đầy hy vọng vào tương lai, nàng mỉm cười, sẽ cười mà đối mặt với cuộc sống trong tương lai.
Từ từ đi về phía trước, nhất thời nàng cũng mất đi phương hướng, cảm giác mờ mịt, nếu không biết làm sao tìm thấy Hoàng Bắc Thiên, thì nàng đi tìm Bắc Song, nàng muốn biết họ sống có tốt không.
Nếu như Hoàng Bắc Thiên chạy đi, nhất định sẽ liên lạc với người thân, Hữu Hi vừa nghĩ tới vừa lộ ra nụ cười tự tin, đi nhanh về trước.
Ánh mặt trời chói sáng, bầu trời xanh lãng giống như tâm tình nàng lúc này. Nàng có hai việc đầu tiên muốn làm là đầu tiên; thăm hỏi Bắc Song đang bị đày nơi tuyền tiến, thứ hai là gom góp lộ phí
Có mục tiêu rồi thì sợ gì nữa.
Hữu Hi đi đến tiệm cầm đồ đổi trang sức vòng tai lấy một ít bạc rồi mua một ít giấy đổ chuẩn bị đồ đạc lên đường.
Nàng đã không còn nơi nào để ở, kiếm mãi thì thấy một tòa miếu đổ nát yên tĩnh, sân rách nát, cửa miếu nghiêng ngả, phật đường đầy bụi, trên đất hỗn độn, ngay cả pho tượng cũng bám tro bụi.
Hữu Hi đánh giá hoàn cảnh, nhìn thấy trong góc có một đống cỏ khô sạch sẽ, nàng liền đi qua ngồi xuống, nghỉ chân một lút, làm một ít việc, hôm nay làm chút hoa, ngày mai mang lên chợ bán, bây giờ đang là mùa xuân, cũng không biết hoa có bán chạy hay không.
Hữu Hi trong lòng không yên, nhưng dù sao cũng phải thử, nàng động tay làm từng đóa hoa, một đáo rồi một đóa, làm cẩn thận, từ trưa mãi cho đến tối khi mặt trời đã nghiêng về phía tây. Sau khi tất cả giấy làm hoa đã hết, Hữu Hi mới duỗi thắt lưng đang đau nhức, uể oải xoa xoa hai mắt.
“Này, ngươi ở đây làm gì vậy, sao lại chiếm chỗ của bọn ta!”- Một giọng nói bất thiện vang lên nơi cửa.
Hữu Hi quay lại đã thấy một đại nam hài ôm một tiểu cô nương đứng ở cửa nhìn nàng đầy địch ý.
Hữu Hi đứng dậy, nhìn hai đứa trẻ cả người đều bẩn nói: “Nơi này là chỗ của hai người sao?”
“Đương nhiên rồi, chúng ta vẫn ở chỗ này mà”- Nam hài che chở tiểu cô nương, không có ý tốt khi nhìn thấy Hữu Hi tiến lại.
“A… xin lỗi, tỷ không biết, các ngươi sao lại ở chỗ này, cha mẹ hai ngươi đâu?”
“Cha mẹ đều đã chết, chỉ có muội và ca ca thôi”- Tiểu cô nương mắt to khẽ chớp, nam hài tử bịt miệng muội muội lại, không cho nàng nói nhiều.
Hữu Hi trong lòng chua xót, mới lớn như vậy đã mất đi sự che chở của cha mẹ, tự mình bươn trải cuộc sống.
Hữu Hi thu dọn đống hoa vừa làm xong, đem đồ ra khỏi lớp cỏ khô, mỉm cười nói: “Tỷ tỷ cũng có nhà để về, sau này chúng ta là người dưới một mái hiên, nên chăm sóc nhau nhiều hơn!”
Tiểu Nam hài đi vào, không vui nói: “Ta cũng không nói sẽ cho ngươi ở đây!”
A, tiểu quỷ này vẫn còn hung ác, đối phí với mấy tên tiểu quỷ này nàng có cách: “miếu này là của đệ sao?”
Nam hài không phục, đáp lại: “Không phải”
“Vậy miếu này là nhà của đệ sao”- Hữu Hi lại hỏi.
“Cũng không phải”
“Nếu không phải nhà đệ, cũng không phải nhà của ta, nhà lớn như vậy chúng ta cũng có thể ở chung mà?”
“Nhưng mà…”
Tiểu cô nương nhìn chằm chằm những đóa hoa trong tay Hữu Hi rồi túm lấy quần áo nam hài, nhỏ giọng nói: “Ca ca, ca đừng để cho tỷ tỷ đi, tỷ ấy cũng không phải người xấu”
Tiểu nam hài dù không muốn nhưng cũng không tìm ra được chỗ nào hợp lý, đành oán hận trừng mắt liếc Hữu Hi, kéo tay muội muội ngồi xuông đống cỏ khô trên đất.
Bàn tay đen đuốc nhỏ bé của nam hài khẽ lấy ra nửa chiếc bánh bao trắng đưa cho muội muội: “Đói bụng à, mau ăn đi”
Tiểu cô nương lại bẻ ra làm đôi: “cùng nhau ăn đi ca ca”
Nam hài vẻ mặt thành thục, lắc đầu nói: “Ca ca không đói, muội ăn đi.”
“Muội cũng không ăn, chờ ca ca đói bụng rồi cùng nhau ăn”- Tiểu cô nương đem bánh bao đặt trên đùi không chịu ăn, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm bánh bao, vươn lưỡi liếm môi, vẻ mặt nàng rất đói.
Tiểu nam hài cuối cùng cũng thỏa hiệp, cầm lấy một miếng: “Vậy cùng nhau ăn, ngày mai ca lại nghĩ cách”
Trên mặt tiểu cô nương khẽ mỉm cười, gật đầu: “Uh”- Một tiếng rồi cầm lấy bánh bao ăn.
Chỉ là hai đứa trẻ, ngay cả răng cũng chưa phát triển hết, nhưng cả hai ăn rất ngon, hơn nữa ăn không bỏ miếng nào rất nhanh đã xong.
Hữu Hi nhìn thấy mà chua xót, muốn giúp hai đứa trẻ, nhưng bản thân bất lực, bất quá nàng tạm thời cũng không có nơi nào để đi.
Nhưng ít ra hai huynh muội này còn có người tương thân tương ái, quan tâm lẫn nhau nàng chỉ có một mình phiêu bạt.
Hữu Hi trong lòng đau khổ, vẫy tiểu cô nương nói: “Tiểu muội muội, muội lại đây”
“Đừng đi”- Nam hài đề phòng cực kì cẩn trọng không cho muội muội bỏ đi.
Hữu Hi cay mày , trách mắng: “Này, tiểu tử thúi, ta giống người xấu lắm sao, sao lại xem ta như kẻ trộm vậy”
“Hừ”- nam hài quay đầu đi chỗ khác, nói rõ bản thân có địch ý với nàng.
“Tỷ tỷ, hoa của tỷ thật đẹp”- Hai mắt tiểu cô nương lóe lên sự thích thú, nhìn đóa hồng trong tay Hữu Hi.
“Đẹp sao?” Hữu Hi cười nói. “Ngày mai tỷ tỷ đem hoa đi bán có được hay không, kiếm được rồi chúng ta chia đôi”
“Không cần”- Nam hài đối với chủ ý của nàng khẽ cười nhạt.
Hữu Hi tủm tỉm hỏi: “Tiểu muội muội, tỷ tỷ hỏi muội đó, có muốn không?”
“Muội…!”- Tiểu cô nương nhìn ca ca, không dám quyết định, cuối cùng thân mật trả lời: “Muội cùng ca ca sống cũng rất tốt”
“Được rồi, trời cũng không còn sớm nữa, tỷ cũng mệt rồi”- Hữu Hi tìm một nơi yên tĩnh ngồi xuống, tựa vào tường nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hai huynh muội nhìn Hữu Hi có ý không đi, cũng không còn cách nào, hai người nằm xuống đống ngỏ mà ngủ.
Mùa xuân xem ra vẫn còn tốt, Hữu Hi cứ như vậy ngồi dưới đất dựa vào tường mà ngủ, thật là lạnh. Lúc cuộn mình, lạnh tỉnh lại, đêm tối như mực, cảm giác cô đơn vô tận.
Nàng ngủ không được, nhìn hai huynh muội nằm ở kia, có chút hâm mộ sự quan tâm giúp đỡ nhau của hai anh em, nàng đứng dậy ra khỏi phật đường ngồi ở cửa, nhìn bầu trời đầy sao, trong lòng vô cùng phiền muộn, nghĩ tới những chuyện phát sinh trong hai năm qua mà vẫn sởn gai ốc.
“Tỷ tỷ!”
Giọng nói mềm mại của tiểu cô nương mang theo chút sợ hãi vang lên ở sau, Hữu Hi quay đầu lại thấy nàng đang đứng sau.
Nàng mỉm cười hỏi: “Tiểu muội muội sao lại không ngủ?”
Tiểu cô nương tò mò hỏi: “Tỷ tỷ, sao tỷ không cùng người nhà ở với nhau”
“Thân nhân của tỷ tỷ không ở đây, nhưng không sao chẳng bao lâu nữa tỷ sẽ đi tìm họ”
“Oh”- Tiểu cô nương ngồi xuống bên cạnh Hữu Hi. “Ca ca không có ác ý, chẳng qua là muốn bảo vệ muội nên hơi hung dữ”
Hữu Hi nói: “Phải, hắn là ca ca tốt, hơn nữa còn là một nam tử hán bảo vệ muội muội mình”
Trái tim Hữu Hi trở nên ấm áp, tay vuốt nhẹ gương mặt tiểu cô nương, hốc mắt ẩm ướt. Không biết từ khi nào, trái tim nàng lại trở nên yếu ớt, luôn dễ xúc động.
Một lớn một nhỏ quay về phật đường, tiểu cô nương lặng lẽ nằm xuống bên cạnh ca ca, ý bảo Hữu Hi nằm bên ngoài cùng.
Lần đầu tiên biết, có thể ngủ trên cỏ cũng là một loại hạnh phúc ấm áp, sau này cuộc sống của nàng còn phải tùy theo hoàn cảnh mà thay đổi.
Trong bóng đêm mịt mờ, một đôi mắt đen đau khổ lo lắng chăm chú nhìn vào miếu, phiếm mắt ửng hồng nhìn Hữu Hi nằm trên đống cây cỏ mà lòng hắn vừa đau vừa giận.
Muốn đi tới ôm chặt nàng, nhưng không có dũng khí đi lên, chỉ có thể yên lặng đứng bên ngoài canh, chịu đựng gió lạnh.
………
Trời dần dần sáng, lúc Hữu Hi tỉnh lại, huynh muội cũng tỉnh, ca ca nhìn thấy nàng cùng hai người ngủ chung một chỗ, trắng không chút máu liếc nhìn nàng, sau đó kéo tay muội mội rời đi, cả hai trong tay bưng cái chén bể.
Trái tim Hữu Hi cảm thấy ai oán, rõ ràng cả hai phải dựa vào cơm xin mà sống, không phải nàng khinh khi mà lòng cảm thấy chua xót.
Nàng sửa lại quấn áo cùng tóc, đi tới nguồn nước phát hiện thấy một cái giếng. Bên cạnh giếng đặt một gáo nước cũ, nàng lấy một ít nước rửa mặt rồi cầm những bông hoa đã làm đi ra chợ.
Đi trên đường nàng hề chú tới có một bóng người vẫn trầm mặc đi theo sau nàng, hơn nữa luôn cẩn thận để nàng không phát hiện ra.
Hữu Hi chưa bao giờ ra phố rao bán, có chút ngượng nên không dám mở miệng, chỉ tìm một chỗ không có nắng ngồi xuống, nhìn dòng người lui tới, có người đi tới hỏi nàng, tiểu thư mua hoa sao, công tử mua sao, có thể đưa cho người mình yêu, sau đó giải thích ý nghĩa bông hoa với họ.
Không ít người bị hoa nàng hấp dẫn, lúc đầu tưởng hoa thật nhưng nhìn kỹ lại không giống. Một lát sau, liền sinh ra hứng thú, người vây xem không ít, nhưng không ai đồng ý mua hoa.
Hữu Hi không nổi giận, nàng biết, vật mới mọi người cần thời gian tiếp nhận, chỉ cần nàng đi tuyên truyền ra ngoài, không lo không bán được,
…….
Trong một ngõ nhỏ, một nam nhân đứng đó, trước mặt hắn có bốn người, có nam lẫn nữ. Hắn đem tiền đặt vào tay mỗi người, sau khi ra lệnh, ba bốn người liền gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó tản ra đi tới bên cạnh Hữu Hi.
“Cô nương, ta muốn hai đóa hoa”- Nam nhân trông như tú tài, nói xong liền từ tay Hữu Hi rút ra hai đóa, sau đó đặt tiền vào tay Hữu Hi, không kịp chờ nàng thối tiền lẻ liền bỏ đi.
“Này, ngươi đưa ta nhiều bạc quá…”- Kỳ thật Hữu Hi cũng không có tiền lẻ để trả, số bạc hắn đưa cho nàng đủ mua vài thứ đồ dùng.
Ba người còn lại cũng tới mua hoa, tự mình đem hoa lấy đi bỏ tiền vào tay Hữu Hi, rồi bỏ đi.
Chỉ trong chốc lát, số hoa đều bán hết, Hữu Hi cảm thấy rất kì lạ, nghi hoặc đưa mắt nhìn chung quanh. Nhưng không phát hiện ra ai khả nghi, nàng cất bạc vào trong tay áo nhưng trong lòng lại không vui.
Nhớ tới hai huynh muội, Hữu Hi trong lòng vui vẻ, chạy tới chỗ bán bánh bao, mua một lúc sáu cái, rồi cao hứng chạy về ngôi miếu đổ nát.
Một nam nhân cao nhưng lại gầy gò đứng bên đường, đôi mắt đen dõi theo bóng nàng, thật lâu sau cũng không phản ứng.
Muốn đi tìm Hoàng Bắc Thiên, nhưng không biết người ở đâu, một chút manh mối cũng không có, Bây giờ nàng cô đơn, không có người thân, biết phải đi đâu.
NHưng bây giờ lòng nàng đầy hy vọng vào tương lai, nàng mỉm cười, sẽ cười mà đối mặt với cuộc sống trong tương lai.
Từ từ đi về phía trước, nhất thời nàng cũng mất đi phương hướng, cảm giác mờ mịt, nếu không biết làm sao tìm thấy Hoàng Bắc Thiên, thì nàng đi tìm Bắc Song, nàng muốn biết họ sống có tốt không.
Nếu như Hoàng Bắc Thiên chạy đi, nhất định sẽ liên lạc với người thân, Hữu Hi vừa nghĩ tới vừa lộ ra nụ cười tự tin, đi nhanh về trước.
Ánh mặt trời chói sáng, bầu trời xanh lãng giống như tâm tình nàng lúc này. Nàng có hai việc đầu tiên muốn làm là đầu tiên; thăm hỏi Bắc Song đang bị đày nơi tuyền tiến, thứ hai là gom góp lộ phí
Có mục tiêu rồi thì sợ gì nữa.
Hữu Hi đi đến tiệm cầm đồ đổi trang sức vòng tai lấy một ít bạc rồi mua một ít giấy đổ chuẩn bị đồ đạc lên đường.
Nàng đã không còn nơi nào để ở, kiếm mãi thì thấy một tòa miếu đổ nát yên tĩnh, sân rách nát, cửa miếu nghiêng ngả, phật đường đầy bụi, trên đất hỗn độn, ngay cả pho tượng cũng bám tro bụi.
Hữu Hi đánh giá hoàn cảnh, nhìn thấy trong góc có một đống cỏ khô sạch sẽ, nàng liền đi qua ngồi xuống, nghỉ chân một lút, làm một ít việc, hôm nay làm chút hoa, ngày mai mang lên chợ bán, bây giờ đang là mùa xuân, cũng không biết hoa có bán chạy hay không.
Hữu Hi trong lòng không yên, nhưng dù sao cũng phải thử, nàng động tay làm từng đóa hoa, một đáo rồi một đóa, làm cẩn thận, từ trưa mãi cho đến tối khi mặt trời đã nghiêng về phía tây. Sau khi tất cả giấy làm hoa đã hết, Hữu Hi mới duỗi thắt lưng đang đau nhức, uể oải xoa xoa hai mắt.
“Này, ngươi ở đây làm gì vậy, sao lại chiếm chỗ của bọn ta!”- Một giọng nói bất thiện vang lên nơi cửa.
Hữu Hi quay lại đã thấy một đại nam hài ôm một tiểu cô nương đứng ở cửa nhìn nàng đầy địch ý.
Hữu Hi đứng dậy, nhìn hai đứa trẻ cả người đều bẩn nói: “Nơi này là chỗ của hai người sao?”
“Đương nhiên rồi, chúng ta vẫn ở chỗ này mà”- Nam hài che chở tiểu cô nương, không có ý tốt khi nhìn thấy Hữu Hi tiến lại.
“A… xin lỗi, tỷ không biết, các ngươi sao lại ở chỗ này, cha mẹ hai ngươi đâu?”
“Cha mẹ đều đã chết, chỉ có muội và ca ca thôi”- Tiểu cô nương mắt to khẽ chớp, nam hài tử bịt miệng muội muội lại, không cho nàng nói nhiều.
Hữu Hi trong lòng chua xót, mới lớn như vậy đã mất đi sự che chở của cha mẹ, tự mình bươn trải cuộc sống.
Hữu Hi thu dọn đống hoa vừa làm xong, đem đồ ra khỏi lớp cỏ khô, mỉm cười nói: “Tỷ tỷ cũng có nhà để về, sau này chúng ta là người dưới một mái hiên, nên chăm sóc nhau nhiều hơn!”
Tiểu Nam hài đi vào, không vui nói: “Ta cũng không nói sẽ cho ngươi ở đây!”
A, tiểu quỷ này vẫn còn hung ác, đối phí với mấy tên tiểu quỷ này nàng có cách: “miếu này là của đệ sao?”
Nam hài không phục, đáp lại: “Không phải”
“Vậy miếu này là nhà của đệ sao”- Hữu Hi lại hỏi.
“Cũng không phải”
“Nếu không phải nhà đệ, cũng không phải nhà của ta, nhà lớn như vậy chúng ta cũng có thể ở chung mà?”
“Nhưng mà…”
Tiểu cô nương nhìn chằm chằm những đóa hoa trong tay Hữu Hi rồi túm lấy quần áo nam hài, nhỏ giọng nói: “Ca ca, ca đừng để cho tỷ tỷ đi, tỷ ấy cũng không phải người xấu”
Tiểu nam hài dù không muốn nhưng cũng không tìm ra được chỗ nào hợp lý, đành oán hận trừng mắt liếc Hữu Hi, kéo tay muội muội ngồi xuông đống cỏ khô trên đất.
Bàn tay đen đuốc nhỏ bé của nam hài khẽ lấy ra nửa chiếc bánh bao trắng đưa cho muội muội: “Đói bụng à, mau ăn đi”
Tiểu cô nương lại bẻ ra làm đôi: “cùng nhau ăn đi ca ca”
Nam hài vẻ mặt thành thục, lắc đầu nói: “Ca ca không đói, muội ăn đi.”
“Muội cũng không ăn, chờ ca ca đói bụng rồi cùng nhau ăn”- Tiểu cô nương đem bánh bao đặt trên đùi không chịu ăn, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm bánh bao, vươn lưỡi liếm môi, vẻ mặt nàng rất đói.
Tiểu nam hài cuối cùng cũng thỏa hiệp, cầm lấy một miếng: “Vậy cùng nhau ăn, ngày mai ca lại nghĩ cách”
Trên mặt tiểu cô nương khẽ mỉm cười, gật đầu: “Uh”- Một tiếng rồi cầm lấy bánh bao ăn.
Chỉ là hai đứa trẻ, ngay cả răng cũng chưa phát triển hết, nhưng cả hai ăn rất ngon, hơn nữa ăn không bỏ miếng nào rất nhanh đã xong.
Hữu Hi nhìn thấy mà chua xót, muốn giúp hai đứa trẻ, nhưng bản thân bất lực, bất quá nàng tạm thời cũng không có nơi nào để đi.
Nhưng ít ra hai huynh muội này còn có người tương thân tương ái, quan tâm lẫn nhau nàng chỉ có một mình phiêu bạt.
Hữu Hi trong lòng đau khổ, vẫy tiểu cô nương nói: “Tiểu muội muội, muội lại đây”
“Đừng đi”- Nam hài đề phòng cực kì cẩn trọng không cho muội muội bỏ đi.
Hữu Hi cay mày , trách mắng: “Này, tiểu tử thúi, ta giống người xấu lắm sao, sao lại xem ta như kẻ trộm vậy”
“Hừ”- nam hài quay đầu đi chỗ khác, nói rõ bản thân có địch ý với nàng.
“Tỷ tỷ, hoa của tỷ thật đẹp”- Hai mắt tiểu cô nương lóe lên sự thích thú, nhìn đóa hồng trong tay Hữu Hi.
“Đẹp sao?” Hữu Hi cười nói. “Ngày mai tỷ tỷ đem hoa đi bán có được hay không, kiếm được rồi chúng ta chia đôi”
“Không cần”- Nam hài đối với chủ ý của nàng khẽ cười nhạt.
Hữu Hi tủm tỉm hỏi: “Tiểu muội muội, tỷ tỷ hỏi muội đó, có muốn không?”
“Muội…!”- Tiểu cô nương nhìn ca ca, không dám quyết định, cuối cùng thân mật trả lời: “Muội cùng ca ca sống cũng rất tốt”
“Được rồi, trời cũng không còn sớm nữa, tỷ cũng mệt rồi”- Hữu Hi tìm một nơi yên tĩnh ngồi xuống, tựa vào tường nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hai huynh muội nhìn Hữu Hi có ý không đi, cũng không còn cách nào, hai người nằm xuống đống ngỏ mà ngủ.
Mùa xuân xem ra vẫn còn tốt, Hữu Hi cứ như vậy ngồi dưới đất dựa vào tường mà ngủ, thật là lạnh. Lúc cuộn mình, lạnh tỉnh lại, đêm tối như mực, cảm giác cô đơn vô tận.
Nàng ngủ không được, nhìn hai huynh muội nằm ở kia, có chút hâm mộ sự quan tâm giúp đỡ nhau của hai anh em, nàng đứng dậy ra khỏi phật đường ngồi ở cửa, nhìn bầu trời đầy sao, trong lòng vô cùng phiền muộn, nghĩ tới những chuyện phát sinh trong hai năm qua mà vẫn sởn gai ốc.
“Tỷ tỷ!”
Giọng nói mềm mại của tiểu cô nương mang theo chút sợ hãi vang lên ở sau, Hữu Hi quay đầu lại thấy nàng đang đứng sau.
Nàng mỉm cười hỏi: “Tiểu muội muội sao lại không ngủ?”
Tiểu cô nương tò mò hỏi: “Tỷ tỷ, sao tỷ không cùng người nhà ở với nhau”
“Thân nhân của tỷ tỷ không ở đây, nhưng không sao chẳng bao lâu nữa tỷ sẽ đi tìm họ”
“Oh”- Tiểu cô nương ngồi xuống bên cạnh Hữu Hi. “Ca ca không có ác ý, chẳng qua là muốn bảo vệ muội nên hơi hung dữ”
Hữu Hi nói: “Phải, hắn là ca ca tốt, hơn nữa còn là một nam tử hán bảo vệ muội muội mình”
Trái tim Hữu Hi trở nên ấm áp, tay vuốt nhẹ gương mặt tiểu cô nương, hốc mắt ẩm ướt. Không biết từ khi nào, trái tim nàng lại trở nên yếu ớt, luôn dễ xúc động.
Một lớn một nhỏ quay về phật đường, tiểu cô nương lặng lẽ nằm xuống bên cạnh ca ca, ý bảo Hữu Hi nằm bên ngoài cùng.
Lần đầu tiên biết, có thể ngủ trên cỏ cũng là một loại hạnh phúc ấm áp, sau này cuộc sống của nàng còn phải tùy theo hoàn cảnh mà thay đổi.
Trong bóng đêm mịt mờ, một đôi mắt đen đau khổ lo lắng chăm chú nhìn vào miếu, phiếm mắt ửng hồng nhìn Hữu Hi nằm trên đống cây cỏ mà lòng hắn vừa đau vừa giận.
Muốn đi tới ôm chặt nàng, nhưng không có dũng khí đi lên, chỉ có thể yên lặng đứng bên ngoài canh, chịu đựng gió lạnh.
………
Trời dần dần sáng, lúc Hữu Hi tỉnh lại, huynh muội cũng tỉnh, ca ca nhìn thấy nàng cùng hai người ngủ chung một chỗ, trắng không chút máu liếc nhìn nàng, sau đó kéo tay muội mội rời đi, cả hai trong tay bưng cái chén bể.
Trái tim Hữu Hi cảm thấy ai oán, rõ ràng cả hai phải dựa vào cơm xin mà sống, không phải nàng khinh khi mà lòng cảm thấy chua xót.
Nàng sửa lại quấn áo cùng tóc, đi tới nguồn nước phát hiện thấy một cái giếng. Bên cạnh giếng đặt một gáo nước cũ, nàng lấy một ít nước rửa mặt rồi cầm những bông hoa đã làm đi ra chợ.
Đi trên đường nàng hề chú tới có một bóng người vẫn trầm mặc đi theo sau nàng, hơn nữa luôn cẩn thận để nàng không phát hiện ra.
Hữu Hi chưa bao giờ ra phố rao bán, có chút ngượng nên không dám mở miệng, chỉ tìm một chỗ không có nắng ngồi xuống, nhìn dòng người lui tới, có người đi tới hỏi nàng, tiểu thư mua hoa sao, công tử mua sao, có thể đưa cho người mình yêu, sau đó giải thích ý nghĩa bông hoa với họ.
Không ít người bị hoa nàng hấp dẫn, lúc đầu tưởng hoa thật nhưng nhìn kỹ lại không giống. Một lát sau, liền sinh ra hứng thú, người vây xem không ít, nhưng không ai đồng ý mua hoa.
Hữu Hi không nổi giận, nàng biết, vật mới mọi người cần thời gian tiếp nhận, chỉ cần nàng đi tuyên truyền ra ngoài, không lo không bán được,
…….
Trong một ngõ nhỏ, một nam nhân đứng đó, trước mặt hắn có bốn người, có nam lẫn nữ. Hắn đem tiền đặt vào tay mỗi người, sau khi ra lệnh, ba bốn người liền gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó tản ra đi tới bên cạnh Hữu Hi.
“Cô nương, ta muốn hai đóa hoa”- Nam nhân trông như tú tài, nói xong liền từ tay Hữu Hi rút ra hai đóa, sau đó đặt tiền vào tay Hữu Hi, không kịp chờ nàng thối tiền lẻ liền bỏ đi.
“Này, ngươi đưa ta nhiều bạc quá…”- Kỳ thật Hữu Hi cũng không có tiền lẻ để trả, số bạc hắn đưa cho nàng đủ mua vài thứ đồ dùng.
Ba người còn lại cũng tới mua hoa, tự mình đem hoa lấy đi bỏ tiền vào tay Hữu Hi, rồi bỏ đi.
Chỉ trong chốc lát, số hoa đều bán hết, Hữu Hi cảm thấy rất kì lạ, nghi hoặc đưa mắt nhìn chung quanh. Nhưng không phát hiện ra ai khả nghi, nàng cất bạc vào trong tay áo nhưng trong lòng lại không vui.
Nhớ tới hai huynh muội, Hữu Hi trong lòng vui vẻ, chạy tới chỗ bán bánh bao, mua một lúc sáu cái, rồi cao hứng chạy về ngôi miếu đổ nát.
Một nam nhân cao nhưng lại gầy gò đứng bên đường, đôi mắt đen dõi theo bóng nàng, thật lâu sau cũng không phản ứng.
/160
|