(18+)
Nhạc Tĩnh thở dốc, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng tưởng chừng nhỏ ra máu. Mộ Dung Phong rút tay ra, ngón tay mang theo vô số chỉ bạc ái muội, hắn vươn lưỡi đem mật dịch trên ngón tay nuốt vào.
Hắn thấy được hoa huyệt xinh đẹp đã ướt đẫm không chịu nổi, hoàn toàn đã chuẩn bị tốt. Hôn lên môi nàng, một tay hắn đan ngón tay vào mười ngón tay của nàng, giữ chặt trên đỉnh đầu, tay kia đỡ lấy vật nam tính đã trướng đau của hắn, dứt khoát đẩy vào.
Nhạc Tĩnh bị hôn đến xây xẩm đầu óc, chợt cảm nhận hạ thân truyền đến đau đớn như bị xé rách, nàng mở to mắt, kêu lên đau đớn nhưng tiếng kêu lại bị hắn nuốt luôn vào bụng. U cốc nàng chật hẹp hơn hắn tưởng, làm hắn tiến vào đc một nửa đành bất động, tiến không được mà lùi không xong. Hắn rời khỏi môi nàng.
"Đau...Chàng...đi ra...Đau quá..."
"Tĩnh nhi, bảo bối, ngoan, cố chịu một chút, một lát liền hết đau." - Hắn nhỏ giọng dụ dỗ, tay cũng không nhàn rỗi trêu chọc cơ thể nàng.
Đến khi nàng hoàn toàn thả lỏng, hắn mới đẩy hết vào, rồi lại rút ra, cứ như vậy từ từ nhấp nhô.
Nàng một tay cùng tay hắn đan vào một chỗ, tay còn lại nắm chặt ga giường, cố gắng kiềm chế sự đau đớn cùng khó chịu trong cơ thể. Môi đỏ mọng hé mở, phát ra nhưng âm thanh rên rỉ mê đắm lòng người.
Hắn dần tăng nhanh tốc độ, cuối cùng hung hăng va chạm.
"Ừm...a...nhẹ...nhẹ chút...Phong...a" - Nàng cất tiếng khàn khàn cầu xin.
Nhưng hắn căn bản là không thèm nghe, càng hung hăng ra vào. Cuối cùng, hắn chạy nước rút, gầm nhẹ một tiếng, mầm mống nóng bỏng của hắn tưới thẳng vào trong hoa huyệt của nàng.
Một lần căn bản không thảo mãn hắn. Hắn làm liên tục không biết bao nhiêu lần, Nhạc Tĩnh ngất đi, tỉnh lại rồi lại ngất đi không biết bao nhiêu lần. Mãi đến khi nàng đã không thể chịu đựng nổi, hắn mới chịu buông tha cho nàng.
Hắn dùng chăn quấn tiểu nhân nhi thật kĩ, ôm nàng đi đến hồ tắm. Nhẹ nhàng thả nàng vào nước nóng, chính mình cũng ngồi xuống, ôm nàng vào lòng. Nhìn những dấu hôn đỏ hồng, hắn thỏa mãn nở nụ cười, nàng rốt cuộc đã chân chính thuộc về hắn. Hắn tỷ mẩn mơn trớn thân thể nàng, rửa sạch dấu vết hoan ái trên người nàng.
Nàng thoải mái ưm nhẹ một tiếng, lập tức kích thích dục vọng vừa kìm nén của hắn. Hắn ôm lấy nàng, hôm lên đôi môi đỏ mọng dụ hoặc của nàng, trằn trọc cắn mút.
Nhạc Tĩnh vốn đang chìm trong giấc mộng, bỗng cảm thấy có chút khó thở, khó nhọc mở mắt, đật vào mắt nàng là khuôn mặt tuấn tú phóng đại của hắn. Cảm nhận đc có một thanh lửa nóngnóng áp sát bụng mình, nàng khuôn mặt đỏ bừng, tay nhỏ bé đấm vào ngực hắn.
Ho đến khi nàng không thể thở nổi, hắn mới buông môi nàng ra, một tay ôm lấy eo nàng, một tay vuốt ve ngọc thỏ no đủ trước ngực, dần đà mò xuống dưới, lần đến u cốc vốn sưng đỏ của nàng, ngón tay chen vào, nhẹ khuấy đảo làm nàng thở dốc không thôi, đôi mắt mê man nhìn hắn. Nhìn khuôn mặt dụ hoặc của nàng, dù biết nàng không muốn thêm lần nữa nhưng hắn nhất quyết, ôm thân thể nàng lên, nhẹ nhàng đi vào.
"A..."
Hắn nhíu mày, cảm thụ cảm giác thịt non mềm của nàng thít chặt vật nam tính của hắn.
Lại một hồi kiều diễm diễn ra trong phòng.
(Sáng hôm sau)
Nhạc Tĩnh tỉnh lại đã là buổi trưa, trên người nàng lúc này chỉ mặc độc một cái áo đơn màu đen, lụa là thượng hạng ôm lấy cơ thể, làm thấp thoáng lộ ra đương cong mê người. Cả người nàng vô lực tựa vào ngực mỗ nam nhân câm thú. Trước mặt là một bàn mỹ thực phong phú.
"Nàng đã tỉnh, lại ăn một chút a."
Nhạc Tĩnh trừng mắt nhìn hắn, vì ai mà nàng mệt mỏi vậy chứ, lúc này phía dưới nàng vẫn rất đau a. Hắn mỉm cười, tay dùng đũa gắp đồ ăn lên, đưa đến bên miệng nàng. Nàng ngậm lấy, nhai nhai, khuôn mặt hiện lên vẻ thỏa mãn, chức tỏ đã được ăn ngon. Hai người cứ như vậy, một người đút một người ăn.
Hai người đang ngồi ăn, thì đột nhiên có người chạy vào bẩm báo:
"Báo...Lục Hoàng hậu cùng Nhàn Vương gia đang tranh chấp ngoài kia."
Nhạc Tĩnh thở dốc, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng tưởng chừng nhỏ ra máu. Mộ Dung Phong rút tay ra, ngón tay mang theo vô số chỉ bạc ái muội, hắn vươn lưỡi đem mật dịch trên ngón tay nuốt vào.
Hắn thấy được hoa huyệt xinh đẹp đã ướt đẫm không chịu nổi, hoàn toàn đã chuẩn bị tốt. Hôn lên môi nàng, một tay hắn đan ngón tay vào mười ngón tay của nàng, giữ chặt trên đỉnh đầu, tay kia đỡ lấy vật nam tính đã trướng đau của hắn, dứt khoát đẩy vào.
Nhạc Tĩnh bị hôn đến xây xẩm đầu óc, chợt cảm nhận hạ thân truyền đến đau đớn như bị xé rách, nàng mở to mắt, kêu lên đau đớn nhưng tiếng kêu lại bị hắn nuốt luôn vào bụng. U cốc nàng chật hẹp hơn hắn tưởng, làm hắn tiến vào đc một nửa đành bất động, tiến không được mà lùi không xong. Hắn rời khỏi môi nàng.
"Đau...Chàng...đi ra...Đau quá..."
"Tĩnh nhi, bảo bối, ngoan, cố chịu một chút, một lát liền hết đau." - Hắn nhỏ giọng dụ dỗ, tay cũng không nhàn rỗi trêu chọc cơ thể nàng.
Đến khi nàng hoàn toàn thả lỏng, hắn mới đẩy hết vào, rồi lại rút ra, cứ như vậy từ từ nhấp nhô.
Nàng một tay cùng tay hắn đan vào một chỗ, tay còn lại nắm chặt ga giường, cố gắng kiềm chế sự đau đớn cùng khó chịu trong cơ thể. Môi đỏ mọng hé mở, phát ra nhưng âm thanh rên rỉ mê đắm lòng người.
Hắn dần tăng nhanh tốc độ, cuối cùng hung hăng va chạm.
"Ừm...a...nhẹ...nhẹ chút...Phong...a" - Nàng cất tiếng khàn khàn cầu xin.
Nhưng hắn căn bản là không thèm nghe, càng hung hăng ra vào. Cuối cùng, hắn chạy nước rút, gầm nhẹ một tiếng, mầm mống nóng bỏng của hắn tưới thẳng vào trong hoa huyệt của nàng.
Một lần căn bản không thảo mãn hắn. Hắn làm liên tục không biết bao nhiêu lần, Nhạc Tĩnh ngất đi, tỉnh lại rồi lại ngất đi không biết bao nhiêu lần. Mãi đến khi nàng đã không thể chịu đựng nổi, hắn mới chịu buông tha cho nàng.
Hắn dùng chăn quấn tiểu nhân nhi thật kĩ, ôm nàng đi đến hồ tắm. Nhẹ nhàng thả nàng vào nước nóng, chính mình cũng ngồi xuống, ôm nàng vào lòng. Nhìn những dấu hôn đỏ hồng, hắn thỏa mãn nở nụ cười, nàng rốt cuộc đã chân chính thuộc về hắn. Hắn tỷ mẩn mơn trớn thân thể nàng, rửa sạch dấu vết hoan ái trên người nàng.
Nàng thoải mái ưm nhẹ một tiếng, lập tức kích thích dục vọng vừa kìm nén của hắn. Hắn ôm lấy nàng, hôm lên đôi môi đỏ mọng dụ hoặc của nàng, trằn trọc cắn mút.
Nhạc Tĩnh vốn đang chìm trong giấc mộng, bỗng cảm thấy có chút khó thở, khó nhọc mở mắt, đật vào mắt nàng là khuôn mặt tuấn tú phóng đại của hắn. Cảm nhận đc có một thanh lửa nóngnóng áp sát bụng mình, nàng khuôn mặt đỏ bừng, tay nhỏ bé đấm vào ngực hắn.
Ho đến khi nàng không thể thở nổi, hắn mới buông môi nàng ra, một tay ôm lấy eo nàng, một tay vuốt ve ngọc thỏ no đủ trước ngực, dần đà mò xuống dưới, lần đến u cốc vốn sưng đỏ của nàng, ngón tay chen vào, nhẹ khuấy đảo làm nàng thở dốc không thôi, đôi mắt mê man nhìn hắn. Nhìn khuôn mặt dụ hoặc của nàng, dù biết nàng không muốn thêm lần nữa nhưng hắn nhất quyết, ôm thân thể nàng lên, nhẹ nhàng đi vào.
"A..."
Hắn nhíu mày, cảm thụ cảm giác thịt non mềm của nàng thít chặt vật nam tính của hắn.
Lại một hồi kiều diễm diễn ra trong phòng.
(Sáng hôm sau)
Nhạc Tĩnh tỉnh lại đã là buổi trưa, trên người nàng lúc này chỉ mặc độc một cái áo đơn màu đen, lụa là thượng hạng ôm lấy cơ thể, làm thấp thoáng lộ ra đương cong mê người. Cả người nàng vô lực tựa vào ngực mỗ nam nhân câm thú. Trước mặt là một bàn mỹ thực phong phú.
"Nàng đã tỉnh, lại ăn một chút a."
Nhạc Tĩnh trừng mắt nhìn hắn, vì ai mà nàng mệt mỏi vậy chứ, lúc này phía dưới nàng vẫn rất đau a. Hắn mỉm cười, tay dùng đũa gắp đồ ăn lên, đưa đến bên miệng nàng. Nàng ngậm lấy, nhai nhai, khuôn mặt hiện lên vẻ thỏa mãn, chức tỏ đã được ăn ngon. Hai người cứ như vậy, một người đút một người ăn.
Hai người đang ngồi ăn, thì đột nhiên có người chạy vào bẩm báo:
"Báo...Lục Hoàng hậu cùng Nhàn Vương gia đang tranh chấp ngoài kia."
/14
|