Thái Thạch Cự Trư vương giả thống trị tộc đàn lợn rừng của vùng đầm lầy ngập nước phương nam, tính ra Tiểu Hắc rất có thể cũng từng là tộc nhân của nó và như một lẽ dĩ nhiên sức mạnh của con cự hình lợn rừng to lớn khủng bố toàn thân thạch giáp như được đúc từ tượng đá này là không thể xem thường chí ít là cũng chẳng kém gì Hắc Dạ Lang Vương tiểu đệ của Huyết tộc, thậm chí với kích thước to lớn áp đảo như thế thực lực của nó sợ là còn nhỉnh hơn không ít.
Thế nên không có chuyện Thái Thạch Cư Trư không biết được việc đàn lợn rừng tấn công Huyết tộc, chỉ là mùa đông mạt thế khắc nghiệt vô cùng bất ngờ ập đến đàn lợn rừng đều rơi vào trạng thái đói khát trong khi trước mắt lại là một cánh rừng tươi tốt như thế bản thân nó còn thèm nói gì đàn lợn rừng.
Dưới sự mắt nhắm mắt mở âm thầm chi phép của Thái Thanh Cự Trư đàn lợn rừng không ít lần tấn công huyết lâm, mặc dù mỗi lần như thế đàn lợn rừng đều nhận phải không ít thương vong nhưng bằng vào ưu thế đột kích cắn trộm rồi chạy cũng khiến đàn lợn rừng no bụng không ít.
Đương nhiên chiến thuật này đem đến không ít phiền phức cho Huyết tộc rất nhiều huyết thụ non trở thành mồi ngon trong miệng đàn lợn rừng, dù sao phạm vi phòng thủ của huyết lâm và rừng ngập nước là không nhỏ dù Huyết tộc đã trải rộng tuyến phòng thủ vẫn bị đàn lợn rừng cắn trộm không ít uất hận vô cùng.
.
Tuy nhiên lần này Huyết tộc rõ ràng là đã có chuẩn bị ngay khi đàn lợn rừng phát động đột kích đã lập tức làm ra phản ứng, cường giả thủ hộ cũng tức tốc chạy đến tham chiến cực kỳ nhanh chóng đem đến thương vong chưa từng có cho đàn lợn rừng…
Cảm nhận được tộc nhân bị cường giả bên kia vây giết, Thái Thạch Cự Trư rõ ràng là không ngờ đến càng không nhịn được nữa lập tức ra mặt cứu nguy.
Đàng tiếc Huyết tộc vốn máu chó huống chi sau nhiều lần bị cắn trộm đã nghẹn một bụng uất hận làm sao có thể tha cho kẻ thù, đừng nói đàn lợn rừng cho là Thái Thạch Cự Trư đến Huyết tộc cũng muốn chơi một trận tới bến.
.
- Gàooo…
Chỉ nghe từng tiếng rống giận không ngừng vang lên phá tan bầu không khí giương cung bạt kiếm giữa song phương…
Tiểu Thanh không chút sợ hãi càng không có cái gì gọi là kiêng kỵ trước con cự hình lợn rừng trước mặt vũ động lấy thân thế cũng to lớn không kém của mình một đường lao đến trước.
Cảm nhận được đối thủ vậy mà phát động tấn công dù cho bản thân đã ra trận, Thái Thạch Cự Trư cũng không phải sinh vật hiền lành lập tức động nộ hừ lạnh một tiếng đáp:
- Huyết tộc sao???
- Lão Trư ta cũng muốn xem các ngươi bản lãnh đến đâu…
…
.
Thái Thạch Cự Trư là vương giả của tộc đàn lợn rừng cấp độ lẫn linh trí đều đã phát triển hơn xa những con lợn rừng ngu ngốc bên dưới, cũng vì lẽ đó trong mắt nó hành động của Huyết tộc chính là khiêu khích dù sao nó cũng đã ra lệnh cho đàn lợn rừng rút lui bỏ chạy, ấy vậy mà Huyết tộc vẫn truy giết đến cùng còn chủ động tấn công chính là không xem Thái Thạch Cự Trư nó ra gì…
Trước sự nhục mạ trắng trợn kia thân là một trong những vương giả trong cộng động loài lợn, Thái Thạch Cự Trư nó sao có thể nhịn.
Ngay lập tức cự trư bao rống tỏa ra uy thế khủng bố, cơ thể khổng lồ dường như được đúc ra từ đá tảng phủ đầy không ít rêu xanh cây cỏ đột nhiên bạo phát ra lực lượng khủng bố một cái giậm chân tứ chi phát lực như một quả cự hình pháo đá húc đến Tiểu Thanh.
…
.
- Tiểu Thanh tỷ cẩn thận…
Trên đầu đại xà Tiểu Thanh, Mục Thanh Thanh cũng cảm nhận được áp lực khổng lồ từ trên người con lợn rừng to lớn quá khổ kia không nhịn được kinh hô một tiếng.
Đáng tiếc song phương đều thuộc loại máu chó sớm đã gườm nhau đến đỏ mắt nào có thể nghĩ nhiều, hai đại hung thú to lớn toàn thân cự thạch tựa như hai tôn người đá khổng lồ cứ thế lao vào nhau dùng hình thức công kích nguyên thủy nhất mà công kích đối thủ.
Thái Thạch Cự Trư ỷ vào thân thể khổng lồ toàn thân giáp trụ cứng rắn như nham thạch mạnh mẽ đánh tới, chân trước tráng kiện lấy thế như thái sơn áp đỉnh nện xuống đầu Tiểu Thanh.
Ngược lại Tiểu Thanh cũng không phải dạng vừa dù cho trong trạng thái thạch hóa cơ thể to lớn khủng bố không kém gì Thái Thạch Cự Trư nhưng tốc độ không vì thế mà chậm đi, trước vuốt sắc khổng lồ ẩn chứa vô tận lực lượng đánh tới Tiểu Thanh phát huy gần như trọn vẹn thế mạnh của loài rắn cơ thể linh hoạt không xương trườn qua một bên tránh thoáng công kích của đối thủ, cùng lúc đó thân rắn uốn lượn lao đến quấn chặt lấy thân thể to lớn của Thái Thạch Cự Trư muốn siết chết nó.
.
- Gàooo...
Cảm nhận được đại xà khổng lồ quấn chặt lấy người mình còn ngày một siết chặt, Thái Thạch Cự Trư không nhịn được bạo nộ rống giận một tiếng không ngừng lăn lộn dưới mặt đất muốn đè chết con rắn khốn kiếp đang quấn chặt lấy mình.
Đương nhiên nhờ có Bia Đá Trấn Áp Bát Hoang cơ thể của Tiểu Thanh được bao phủ bởi một tầng thạch giáp cực dày, chút chấn động kia cùng trọng lượng của Thái Thạch Cự Trư chưa thế tác động được đến Tiểu Thanh.
.
Ngược lại dù không có trang bị cao cấp phù trợ nhưng Thái Thạch Cự Trư dường như sở hữu một tia huyết mạch vô cùng cao cấp của đại trư thượng cổ xa xôi nào đó khác biệt hoàn toàn với tất cả những con lợn rừng bên dưới...
Nhờ huyết mạch cao thâm Thái Thạch Cự Trư không chỉ có cơ thể to lớn khủng bố mà lớp giáp da dày tựa như được đúc từ đá tảng bao phủ toàn bộ cơ thể cũng là sản phẩm do biến dị tạo ra chứ không phải giáp đá do trang bị tạo ra như Tiểu Thanh, nhìn lớp rông rêu cây cỏ mọc đầy trên đó xanh xanh một màu tuyệt đối không phải lâm thời tạo ra mà là da thật còn trải qua thời gian dài.
Sở hữu một lớp thiên sinh thạch giáp gần như bao phủ toàn bộ cơ thể, năng lực phòng ngự của Thái Thạch Của Trư chắc chắn là vô cùng khủng bố.
Lực siết của Tiểu Thanh không tệ nếu đổi lại một đối thủ khác rất có thể đã bị nàng siết chết, nhưng Thái Thạch Cự Trư thật sự không hổ thẹn với chữ “thạch” trong tên của mình toàn thân cứng rắn như một hòn đá ngạnh sinh sinh chịu lấy một con đại xà đang quấn lấy mình.
Đương nhiên bị một con rắn quấn chặt còn ngày một xiếc lấy không phải là một trải nghiệm vui vẻ gì, Thái Thạch Cự Trư càng lúc đàn điên không ngừng rống giận lăn lộn thân thể khổng lồ của mình đè ngã không ít đại thụ cố gắng thoát khỏi sự đeo bám của Tiểu Thanh.
Ngược lại dù không siết chết được đối thủ nhưng Tiểu Thanh cũng không bỏ cuộc vừa chịu đựng từng nện của Thái Thạch Cự Trư vừa cố gắng vặn thân mình càng siết chặt hơn để xem con lợn rừng này có thể chịu đến đâu…
Hai đại cự thú khổng lồ cứ như thế điên cuồng quấn lấy nhau kịch chiến chấn động cả một vùng đầm lầy bên ngoài huyết lâm, rất nhiều góc thực vật dù nhỏ hay lớn đều trở thanh oan hồn trong trận chiến này bị khổng lồ thân thể đè chết, Huyết tộc lẫn đàn lợn rừng đều không dám xen vào trận chiến của hai con quái thú khổng lồ kia lần lượt tránh lui.
.
Về phần Mục Thanh Thanh nàng đã sớm cảm thấy tình hình không thơm vội vàng đạp lên phi kiếm bay đi xem như tránh thoát trận chiến phi nghĩa kia…
.
- Tiểu Thanh tỷ ngươi cứ chơi với con heo kia đi…
- Còn lại để chúng ta…
Liếc nhìn hai đại quái thú đánh nhau đến đỏ cả mắt, Mục Thanh Thanh thoáng cười cười nói hết sức tin tưởng vào thực lực của rắn nhị tỷ nhà mình.
Dù sao Tiểu Thanh cũng là số ít cường giả đã đạt đến cấp 30, mặc dù tình hình hiện tại cường giả cấp 30 không còn quý hiếm như cái thời chỉ có mình hai đại hoàng Long Hoàng và Sa Hoàng tuy ý làm loạn nhưng với thực lực 30 cấp như thế ít nhất thì một con lợn rừng chắc là chơi được cùng lắm thì lại đem tàn phá chiến giáp ra chơi thôi, con gà chưa biết cấp 30 là gì như Mục Thanh Thanh hoàn toàn không có khái niệm tiếc rẻ cỗ chiến giáp nhìn như đồng nát kia.
Mang theo lòng tin vô bờ bến dành cho Tiểu Thanh, Mục Thanh Thanh không thèm quan tâm đến trận chiến giữa hai cự thú nữa tà nhãn theo đó lạnh lùng nhìn đàn lợn rừng bên dưới…
Cảm nhận được sát ý không nhỏ từ trên bầu trời buông xuống, đàn lợn rừng bất giác cảm thấy cái gì gọi là giá lạnh mùa đông khẽ liếc nhìn qua đại ca đang kịch chiến cùng đối thủ rồi rống lên một tiếng gọi nhau bỏ chạy...
Tình hình này rõ ràng là không thơm, chuyến đánh lén kiếm ăn này xem ra không phải phúc địa, đàn lợn rừng ít nhất không ngu không còn quản cái gì gọi là bụng đói bụng no lập tức thi nhau bỏ chạy về lại cánh rừng ngập nước trụi lá của mình, đói tạm thời chưa chết được nhưng nếu ở lại rất có thể sẽ mất mạng huống chi giữ được cái mạng lần sau còn có thể tiếp tục đột kích, đi hay ở lại chiến đầu cùng đại ca đáp án đã quá rõ ràng…
.
Tuy nhiên đàn lợn rừng muốn chạy nhưng Huyết tộc sao có thể để chúng dễ dàng đắc thủ…
Ngay khi đàn lợn rừng vừa quay đầu định bỏ chạy vào trong cánh rừng ngập nước phía sau, từ trên thiên không một loạt mưa tên đã trút xuống đón tiếp chúng trong đó có đến ba mũi tên nhiễm phải hắc hỏa trực tiếp bắn trúng người ba con lợn rừng…
Bị mũi tên nhiễm phải hắc hỏa bắn trúng kết quả chỉ có một, không ngoài sở liệu ba con lợn rừng lập tức bị hắc hỏa thiêu đốt đau đớn mà điên cuồng giãy giụa làm rối loạn cả đàn lợn rừng đang muốn bỏ chạy.
Huỳnh Dao một thân quân phục anh khí bừng bừng nhưng cũng không kém phần quyến rũ khẽ liếc nhìn đàn lợn rừng bên dưới cười lạnh nói:
- Đã có gan tấn công Huyết tộc ta thì đừng có mơ mà chạy…
- Các tỷ muội… giết chúng…
…
.
Thân là chỉ huy sư đoàn Huyền Thiết trấn thủ phía nam Huyết tộc lại bị đàn lợn rừng khốn kiếp nhiều lần tập kích quấy phá đừng nói người khác Huỳnh Dao cũng đã một bụng lửa giận, giờ khó khăn lắm mới phản sát được đàn lợn rừng khốn kiếp này nàng làm sao có thể bỏ qua...
Ngay lập tức sau lời nói của Huỳnh Dao mặc kệ đàn lợn rừng có hiểu hay không chỉ cần Huyết tộc hiểu là được, một loạt mưa tên lập tức phá không bay đi trút xuống đầu đàn lợn rừng, mặc dù mưa tên này không đủ uy lực như cầm chân hay giết chết những con lợn rừng đang trọng thương là hoàn toàn có thể.
Cùng lúc đó bên trong huyết lâm bộ binh Huyết tộc cũng tràn ra bên ngoài bao vây đàn lợn rừng, dẫn đầu hiển nhiên là các nữ lang vệ thân pháp nhanh nhẹn, sau là các đại xà cùng đàn cá sấu huyết văn cũng lũ lượt bò ra tham gia chiến đấu vây giết lợn rừng…
Trên thiên không Mục Thanh Thanh lại càng bay cao bay xa không ngừng điều khiển phi kiếm như lưỡi hái tử thần gặt lấy sinh mạng của những con lợn rừng bên dưới.
.
Gàooo…
Bất chợt một tiếng rào rống phẫn nộ đột nhiên vang lên lập tức quét sạch toàn trường…
Không ít lợn rừng nhỏ yếu cùng tộc nhân Huyết tộc thực lực không đủ bị âm ba khủng bố chấn động phun máu nằm phủ phục dưới đất.
Mục Thanh Thanh đang đại sát tứ phương cũng bị tiếng rống kia chấn động cảm thấy đầu như bị một quả đại chùy đánh vào suýt chút nữa rơi xuống mặt đất bên dưới, Mục Thanh Thanh đã thế con chim đáng thương dưới chân Huỳnh Dao càng thảm gần như không thể bay nổ trực tiếp rơi xuống đất.
Rất may thực lực của con Phi Điểu này không tệ phút cuối cùng vẫn gắng gượng vỗ cáng giảm lực rơi tránh cho một người một chim trực tiếp bị té chết, tuy nhiên tai qua nạn khỏi nhưng Huỳnh Dao lại không lấy làm gì vui vẻ vừa mới từ dưới đất bò dậy đã sắc mặt trầm trọng nhìn về nơi phát ra tiếng rống giận cùng uy áp khủng bố kia.
Nơi đó không đâu khác chính là chiến trường giữa hai đại cự thú Tiểu Thanh và Thái Thạch Cự Trư…
.
Hiểu nhiên bị Tiểu Thanh vây công lại chứng kiến tộc nhân bị vây giết, Thái Thạch Cự Trư triệt để bạo nộ lấy ra con bài tẩy của mình một tiếng rống giận quang huy đại phát vậy mà đánh bay Tiểu Thanh đang quấn lấy người mình.
Cùng lúc đó trên thân thể to lớn của Thái Thạch Cự Trư ẩn ẩn hiện lên một cỗ chiến giáp mặc dù vô cùng rách nát và còn là giáp trên thân heo nhưng khí thế của nó lập tức quét lui toàn trường trấn hiếp tất cả…
Thế nên không có chuyện Thái Thạch Cư Trư không biết được việc đàn lợn rừng tấn công Huyết tộc, chỉ là mùa đông mạt thế khắc nghiệt vô cùng bất ngờ ập đến đàn lợn rừng đều rơi vào trạng thái đói khát trong khi trước mắt lại là một cánh rừng tươi tốt như thế bản thân nó còn thèm nói gì đàn lợn rừng.
Dưới sự mắt nhắm mắt mở âm thầm chi phép của Thái Thanh Cự Trư đàn lợn rừng không ít lần tấn công huyết lâm, mặc dù mỗi lần như thế đàn lợn rừng đều nhận phải không ít thương vong nhưng bằng vào ưu thế đột kích cắn trộm rồi chạy cũng khiến đàn lợn rừng no bụng không ít.
Đương nhiên chiến thuật này đem đến không ít phiền phức cho Huyết tộc rất nhiều huyết thụ non trở thành mồi ngon trong miệng đàn lợn rừng, dù sao phạm vi phòng thủ của huyết lâm và rừng ngập nước là không nhỏ dù Huyết tộc đã trải rộng tuyến phòng thủ vẫn bị đàn lợn rừng cắn trộm không ít uất hận vô cùng.
.
Tuy nhiên lần này Huyết tộc rõ ràng là đã có chuẩn bị ngay khi đàn lợn rừng phát động đột kích đã lập tức làm ra phản ứng, cường giả thủ hộ cũng tức tốc chạy đến tham chiến cực kỳ nhanh chóng đem đến thương vong chưa từng có cho đàn lợn rừng…
Cảm nhận được tộc nhân bị cường giả bên kia vây giết, Thái Thạch Cự Trư rõ ràng là không ngờ đến càng không nhịn được nữa lập tức ra mặt cứu nguy.
Đàng tiếc Huyết tộc vốn máu chó huống chi sau nhiều lần bị cắn trộm đã nghẹn một bụng uất hận làm sao có thể tha cho kẻ thù, đừng nói đàn lợn rừng cho là Thái Thạch Cự Trư đến Huyết tộc cũng muốn chơi một trận tới bến.
.
- Gàooo…
Chỉ nghe từng tiếng rống giận không ngừng vang lên phá tan bầu không khí giương cung bạt kiếm giữa song phương…
Tiểu Thanh không chút sợ hãi càng không có cái gì gọi là kiêng kỵ trước con cự hình lợn rừng trước mặt vũ động lấy thân thế cũng to lớn không kém của mình một đường lao đến trước.
Cảm nhận được đối thủ vậy mà phát động tấn công dù cho bản thân đã ra trận, Thái Thạch Cự Trư cũng không phải sinh vật hiền lành lập tức động nộ hừ lạnh một tiếng đáp:
- Huyết tộc sao???
- Lão Trư ta cũng muốn xem các ngươi bản lãnh đến đâu…
…
.
Thái Thạch Cự Trư là vương giả của tộc đàn lợn rừng cấp độ lẫn linh trí đều đã phát triển hơn xa những con lợn rừng ngu ngốc bên dưới, cũng vì lẽ đó trong mắt nó hành động của Huyết tộc chính là khiêu khích dù sao nó cũng đã ra lệnh cho đàn lợn rừng rút lui bỏ chạy, ấy vậy mà Huyết tộc vẫn truy giết đến cùng còn chủ động tấn công chính là không xem Thái Thạch Cự Trư nó ra gì…
Trước sự nhục mạ trắng trợn kia thân là một trong những vương giả trong cộng động loài lợn, Thái Thạch Cự Trư nó sao có thể nhịn.
Ngay lập tức cự trư bao rống tỏa ra uy thế khủng bố, cơ thể khổng lồ dường như được đúc ra từ đá tảng phủ đầy không ít rêu xanh cây cỏ đột nhiên bạo phát ra lực lượng khủng bố một cái giậm chân tứ chi phát lực như một quả cự hình pháo đá húc đến Tiểu Thanh.
…
.
- Tiểu Thanh tỷ cẩn thận…
Trên đầu đại xà Tiểu Thanh, Mục Thanh Thanh cũng cảm nhận được áp lực khổng lồ từ trên người con lợn rừng to lớn quá khổ kia không nhịn được kinh hô một tiếng.
Đáng tiếc song phương đều thuộc loại máu chó sớm đã gườm nhau đến đỏ mắt nào có thể nghĩ nhiều, hai đại hung thú to lớn toàn thân cự thạch tựa như hai tôn người đá khổng lồ cứ thế lao vào nhau dùng hình thức công kích nguyên thủy nhất mà công kích đối thủ.
Thái Thạch Cự Trư ỷ vào thân thể khổng lồ toàn thân giáp trụ cứng rắn như nham thạch mạnh mẽ đánh tới, chân trước tráng kiện lấy thế như thái sơn áp đỉnh nện xuống đầu Tiểu Thanh.
Ngược lại Tiểu Thanh cũng không phải dạng vừa dù cho trong trạng thái thạch hóa cơ thể to lớn khủng bố không kém gì Thái Thạch Cự Trư nhưng tốc độ không vì thế mà chậm đi, trước vuốt sắc khổng lồ ẩn chứa vô tận lực lượng đánh tới Tiểu Thanh phát huy gần như trọn vẹn thế mạnh của loài rắn cơ thể linh hoạt không xương trườn qua một bên tránh thoáng công kích của đối thủ, cùng lúc đó thân rắn uốn lượn lao đến quấn chặt lấy thân thể to lớn của Thái Thạch Cự Trư muốn siết chết nó.
.
- Gàooo...
Cảm nhận được đại xà khổng lồ quấn chặt lấy người mình còn ngày một siết chặt, Thái Thạch Cự Trư không nhịn được bạo nộ rống giận một tiếng không ngừng lăn lộn dưới mặt đất muốn đè chết con rắn khốn kiếp đang quấn chặt lấy mình.
Đương nhiên nhờ có Bia Đá Trấn Áp Bát Hoang cơ thể của Tiểu Thanh được bao phủ bởi một tầng thạch giáp cực dày, chút chấn động kia cùng trọng lượng của Thái Thạch Cự Trư chưa thế tác động được đến Tiểu Thanh.
.
Ngược lại dù không có trang bị cao cấp phù trợ nhưng Thái Thạch Cự Trư dường như sở hữu một tia huyết mạch vô cùng cao cấp của đại trư thượng cổ xa xôi nào đó khác biệt hoàn toàn với tất cả những con lợn rừng bên dưới...
Nhờ huyết mạch cao thâm Thái Thạch Cự Trư không chỉ có cơ thể to lớn khủng bố mà lớp giáp da dày tựa như được đúc từ đá tảng bao phủ toàn bộ cơ thể cũng là sản phẩm do biến dị tạo ra chứ không phải giáp đá do trang bị tạo ra như Tiểu Thanh, nhìn lớp rông rêu cây cỏ mọc đầy trên đó xanh xanh một màu tuyệt đối không phải lâm thời tạo ra mà là da thật còn trải qua thời gian dài.
Sở hữu một lớp thiên sinh thạch giáp gần như bao phủ toàn bộ cơ thể, năng lực phòng ngự của Thái Thạch Của Trư chắc chắn là vô cùng khủng bố.
Lực siết của Tiểu Thanh không tệ nếu đổi lại một đối thủ khác rất có thể đã bị nàng siết chết, nhưng Thái Thạch Cự Trư thật sự không hổ thẹn với chữ “thạch” trong tên của mình toàn thân cứng rắn như một hòn đá ngạnh sinh sinh chịu lấy một con đại xà đang quấn lấy mình.
Đương nhiên bị một con rắn quấn chặt còn ngày một xiếc lấy không phải là một trải nghiệm vui vẻ gì, Thái Thạch Cự Trư càng lúc đàn điên không ngừng rống giận lăn lộn thân thể khổng lồ của mình đè ngã không ít đại thụ cố gắng thoát khỏi sự đeo bám của Tiểu Thanh.
Ngược lại dù không siết chết được đối thủ nhưng Tiểu Thanh cũng không bỏ cuộc vừa chịu đựng từng nện của Thái Thạch Cự Trư vừa cố gắng vặn thân mình càng siết chặt hơn để xem con lợn rừng này có thể chịu đến đâu…
Hai đại cự thú khổng lồ cứ như thế điên cuồng quấn lấy nhau kịch chiến chấn động cả một vùng đầm lầy bên ngoài huyết lâm, rất nhiều góc thực vật dù nhỏ hay lớn đều trở thanh oan hồn trong trận chiến này bị khổng lồ thân thể đè chết, Huyết tộc lẫn đàn lợn rừng đều không dám xen vào trận chiến của hai con quái thú khổng lồ kia lần lượt tránh lui.
.
Về phần Mục Thanh Thanh nàng đã sớm cảm thấy tình hình không thơm vội vàng đạp lên phi kiếm bay đi xem như tránh thoát trận chiến phi nghĩa kia…
.
- Tiểu Thanh tỷ ngươi cứ chơi với con heo kia đi…
- Còn lại để chúng ta…
Liếc nhìn hai đại quái thú đánh nhau đến đỏ cả mắt, Mục Thanh Thanh thoáng cười cười nói hết sức tin tưởng vào thực lực của rắn nhị tỷ nhà mình.
Dù sao Tiểu Thanh cũng là số ít cường giả đã đạt đến cấp 30, mặc dù tình hình hiện tại cường giả cấp 30 không còn quý hiếm như cái thời chỉ có mình hai đại hoàng Long Hoàng và Sa Hoàng tuy ý làm loạn nhưng với thực lực 30 cấp như thế ít nhất thì một con lợn rừng chắc là chơi được cùng lắm thì lại đem tàn phá chiến giáp ra chơi thôi, con gà chưa biết cấp 30 là gì như Mục Thanh Thanh hoàn toàn không có khái niệm tiếc rẻ cỗ chiến giáp nhìn như đồng nát kia.
Mang theo lòng tin vô bờ bến dành cho Tiểu Thanh, Mục Thanh Thanh không thèm quan tâm đến trận chiến giữa hai cự thú nữa tà nhãn theo đó lạnh lùng nhìn đàn lợn rừng bên dưới…
Cảm nhận được sát ý không nhỏ từ trên bầu trời buông xuống, đàn lợn rừng bất giác cảm thấy cái gì gọi là giá lạnh mùa đông khẽ liếc nhìn qua đại ca đang kịch chiến cùng đối thủ rồi rống lên một tiếng gọi nhau bỏ chạy...
Tình hình này rõ ràng là không thơm, chuyến đánh lén kiếm ăn này xem ra không phải phúc địa, đàn lợn rừng ít nhất không ngu không còn quản cái gì gọi là bụng đói bụng no lập tức thi nhau bỏ chạy về lại cánh rừng ngập nước trụi lá của mình, đói tạm thời chưa chết được nhưng nếu ở lại rất có thể sẽ mất mạng huống chi giữ được cái mạng lần sau còn có thể tiếp tục đột kích, đi hay ở lại chiến đầu cùng đại ca đáp án đã quá rõ ràng…
.
Tuy nhiên đàn lợn rừng muốn chạy nhưng Huyết tộc sao có thể để chúng dễ dàng đắc thủ…
Ngay khi đàn lợn rừng vừa quay đầu định bỏ chạy vào trong cánh rừng ngập nước phía sau, từ trên thiên không một loạt mưa tên đã trút xuống đón tiếp chúng trong đó có đến ba mũi tên nhiễm phải hắc hỏa trực tiếp bắn trúng người ba con lợn rừng…
Bị mũi tên nhiễm phải hắc hỏa bắn trúng kết quả chỉ có một, không ngoài sở liệu ba con lợn rừng lập tức bị hắc hỏa thiêu đốt đau đớn mà điên cuồng giãy giụa làm rối loạn cả đàn lợn rừng đang muốn bỏ chạy.
Huỳnh Dao một thân quân phục anh khí bừng bừng nhưng cũng không kém phần quyến rũ khẽ liếc nhìn đàn lợn rừng bên dưới cười lạnh nói:
- Đã có gan tấn công Huyết tộc ta thì đừng có mơ mà chạy…
- Các tỷ muội… giết chúng…
…
.
Thân là chỉ huy sư đoàn Huyền Thiết trấn thủ phía nam Huyết tộc lại bị đàn lợn rừng khốn kiếp nhiều lần tập kích quấy phá đừng nói người khác Huỳnh Dao cũng đã một bụng lửa giận, giờ khó khăn lắm mới phản sát được đàn lợn rừng khốn kiếp này nàng làm sao có thể bỏ qua...
Ngay lập tức sau lời nói của Huỳnh Dao mặc kệ đàn lợn rừng có hiểu hay không chỉ cần Huyết tộc hiểu là được, một loạt mưa tên lập tức phá không bay đi trút xuống đầu đàn lợn rừng, mặc dù mưa tên này không đủ uy lực như cầm chân hay giết chết những con lợn rừng đang trọng thương là hoàn toàn có thể.
Cùng lúc đó bên trong huyết lâm bộ binh Huyết tộc cũng tràn ra bên ngoài bao vây đàn lợn rừng, dẫn đầu hiển nhiên là các nữ lang vệ thân pháp nhanh nhẹn, sau là các đại xà cùng đàn cá sấu huyết văn cũng lũ lượt bò ra tham gia chiến đấu vây giết lợn rừng…
Trên thiên không Mục Thanh Thanh lại càng bay cao bay xa không ngừng điều khiển phi kiếm như lưỡi hái tử thần gặt lấy sinh mạng của những con lợn rừng bên dưới.
.
Gàooo…
Bất chợt một tiếng rào rống phẫn nộ đột nhiên vang lên lập tức quét sạch toàn trường…
Không ít lợn rừng nhỏ yếu cùng tộc nhân Huyết tộc thực lực không đủ bị âm ba khủng bố chấn động phun máu nằm phủ phục dưới đất.
Mục Thanh Thanh đang đại sát tứ phương cũng bị tiếng rống kia chấn động cảm thấy đầu như bị một quả đại chùy đánh vào suýt chút nữa rơi xuống mặt đất bên dưới, Mục Thanh Thanh đã thế con chim đáng thương dưới chân Huỳnh Dao càng thảm gần như không thể bay nổ trực tiếp rơi xuống đất.
Rất may thực lực của con Phi Điểu này không tệ phút cuối cùng vẫn gắng gượng vỗ cáng giảm lực rơi tránh cho một người một chim trực tiếp bị té chết, tuy nhiên tai qua nạn khỏi nhưng Huỳnh Dao lại không lấy làm gì vui vẻ vừa mới từ dưới đất bò dậy đã sắc mặt trầm trọng nhìn về nơi phát ra tiếng rống giận cùng uy áp khủng bố kia.
Nơi đó không đâu khác chính là chiến trường giữa hai đại cự thú Tiểu Thanh và Thái Thạch Cự Trư…
.
Hiểu nhiên bị Tiểu Thanh vây công lại chứng kiến tộc nhân bị vây giết, Thái Thạch Cự Trư triệt để bạo nộ lấy ra con bài tẩy của mình một tiếng rống giận quang huy đại phát vậy mà đánh bay Tiểu Thanh đang quấn lấy người mình.
Cùng lúc đó trên thân thể to lớn của Thái Thạch Cự Trư ẩn ẩn hiện lên một cỗ chiến giáp mặc dù vô cùng rách nát và còn là giáp trên thân heo nhưng khí thế của nó lập tức quét lui toàn trường trấn hiếp tất cả…
/727
|