Phong bạo cấm vực hải vực chết chóc nhất và cũng là nổi tiếng nhất được truyền tai trong cộng đồng Hải tộc của Đông Hải, ở nơi đây mưa bão là vĩnh hằng không bao giờ kết thúc gần như phong tỏa cả bầu trời không một loài chim nào dù là hùng mạnh nhất có thể bay vào được mà không bị vô tận lôi điện biến thành cút quay. Trong khi đó bên dưới mặt biển cũng không yên bình đầy rẫy những xoáy nước chết chóc đủ sức xé toạc những hung ngu to lớn nhất, không chỉ thế tiến sâu vào trong là lớp lớp đá ngầm như một rào chắn khổng lồ ngăn cản tất cả...
Dần dần dưới điều kiện tự nhiên khắc nghiệt vùng hải vực tràn ngập giông bão kia trở thành một vùng biển chết không sinh vật nào dám đến gần.
Tuy nhiên không ai biết rằng hải vực dông tố sản sinh ra vô tận lôi đình cùng cuồn cuộn xoáy nước kia chỉ là lớp vỏ bên ngoài như tầng tầng lớp lớp phòng hộ của đại tự nhiên bảo hộ cho mảnh phúc địa bên trong.
.
Tuy nhiên không một khó khăn nào có thể triệt để ngăn cản bước tiến của những dũng giá chân chính...
Vượt qua muôn trùng thử thách có những lúc tưởng chừng như đã đặc một chân vào quan tài, rất may bằng vào sự kiên cường của mình Chiến Hạm Thiên Cung tiến về trước mạnh mẽ xuyên qua tử vực phong bạo ngập tràn lôi đình kia chính thức bước chân vào khung trời nắng ấm cùng mặt biển tĩnh lặng như một chốn thiên đương bên trong trung tâm của tử vực...
Cảm nhận được từng tia nắng ấm chiếu lên da thịt buốt lạnh vì dầm mưa của mình, Phương Ngân không nhịn được liếm liếm đôi môi nhợt nhạt thổng thức nói:
- Vậy... vậy là sống rồi... Cmn sống rồi... ha... ha..
- Chúng ta thật sự sống rồi... sống sót vượt qua cái nơi quỷ quái chết tiệt kia rồi... ha... ha...
...
.
- Phải, chúng ta may mắn chưa đi chết...
- Tuy nhiên không phải vượt qua cái không gian dông bão kia... đừng vội mừng chúng ta vẫn bên trong nó...
Nghe thấy em gái mình vui vẻ cười lớn sau khi nhặt lại được cái mạng, Phương Tuyết lại không hồn nhiên được như thế lắc đầu nói ánh mắt sâu kín nhìn vôn tận mây đen sau lưng mình.
Hai người tương đối có não khác là Lâm Mỹ Anh và Bích Ngọc cũng cảm nhận được sóng gió chưa chắc đã qua cảnh giác nhìn xung quanh một vòng.
Mặc dù đã thoát khỏi hãi vực mưa bão không khác gì tử địa kia tiến vào không gian nắng ấm rõ ràng là tốt hơn rất nhiều nhưng thật ra không gian tốt đẹp này đang nằm ngay trong trung tâm cấm vực, bên ngoài kia vẫn là lớp lớp mưa bão cùng khủng bố lôi điện vây kín xung quanh như một cái lồng giam khổng lồ.
Dù hiện tại mới người xem như nhặt được cái mạnh nhưng nếu muốn ra ngoài bắt buột là phải tiếp tục đương đầu với lôi điện.
Huống chi không gian nắng ấm an lành này đúng là tạm thời xem như chưa có nguy hiểm gì nhưng không đồng nghĩa nó vẫn sẽ thế, cảnh giác là không thể thiếu.
Phương Ngân cũng ý thức được mình đã vui mừng hơi sớm khẽ nhìn quanh một vòng rồi như nhó đến gì đó nhướng mày nói:
- Uk... Huyết tổ đại nhân đâu rồi?
...
.
Nghe Phương Ngân nhắc đến Trần Lâm mọi người mới thoáng giật mình nhớ ra bản thân mình do quá vui mừng vì thoát được một tai kiếp lớn còn đón nhận một hoàn cảnh hoàn toàn khác biệt với trước đó mà quên mất đi nhân vật quan trọng nhất trên tòa chiến hạm đất này.
Phút cuối cùng ai cũng có thể thấy được Trần Lâm đã bị khủng bố lôi điện đánh bay không rõ sống chết, nghĩ đến đây mọi người đều bắt đầu cảm thấy lo lắng vội vàng tản ra đi tìm xem tên này sống chết thế nào.
Rất may không cần ai tìm Trần Lâm đã tự mình trở lại từ trên đỉnh đồi rách nát bay xuống bên dưới xuất hiện trước mặt mọi người, nhưng ngay khi thấy được bộ dáng mới của Trần Lâm đám người Phương Tuyết lại không nhịn được ôm bụng bất cười hết sức là đại nghịch bất đạo.
Trải qua một lần lôi kiếp Trần Lâm không chỉ không phi thăng mà còn ăn phải không ít quả đắng, vẫn là cơ thể trụi lông đó nhưng lúc này đã thêm một tầng cháy đen trông như một con lừa trọc bị thui đến cháy khét...
...
.
- Không cho phép cười...
- Là bổn Huyết tổ gánh còng lưng các ngươi mới có thể an ổn đến được đây...
- Đứa nào dám cười ta ném hết các người về tử vực kia cho biết thế nào là điện giật...
Cảm nhận được ánh mắt cười cợt của mọi người nhìn mình, Trần Lâm lập tức phát hỏa tức giận gầm lên, cơ thể đen trụi do hành động má mãnh liệt vô tình động đến những vết thương bỏng rát trên người đau đến chảy nước mắt.
Phen này Huyết tổ đại nhân thật là khổ một kích lôi kiếp cuối cùng kia đúng là hung bạo tuyệt luân đến cả Bỉ Ngạn Huyết Hỏa và Tà Nguyệt Đao cũng không ngăn cản được nó, bản thân Trần Lâm nếu không phải có Tàn Phá Chiến Giáp bảo hộ chỉ sợ cũng đã giống như Chiến Hạm Thiên Cung bị đánh cho không súc phản kháng chỉ còn nửa cái mạng già...
Tuy nhiên vượt qua mọi đau khổ đó Trần Lâm cũng đến được nơi mình muốn đến bên trong phong bạo cấm vực.
Ngược lại Phương Tuyết cũng không dám đụng đến nỗi đau của đại lão nhà mình quá trớn cố nhịn cười nhìn một vòng quanh hải vực bình yên giữa tâm bão một vòng rồi nhìn lại hòn đảo duy nhất nổi bật trên vùng biển lặng này trầm giọng nói:
- Đại nhân mục tiêu của chúng ta là hòn đảo kia sao?
...
.
Nghe Phương Tuyết bất ngờ hỏi thế, Trần Lâm khẽ gật đầu rồi lại lắc đầu nói:
- Phải mục tiêu đúng là ở đây, nhưng... có phải hòn đảo kia không ta cũng không rõ...
...
.
- Cái này... vậy đến đó thử xem...
Nhận được câu trả lời của Trần Lâm, Phương Tuyết không nhịn được có xúc động muốn chửi thề song vẫn không dám mạnh động đành nhỏ giọng nói.
Huyết tổ đại nhân đúng thật là biết chơi người khác nếu không phải địa vị cao Phương Tuyết chắc chắn đã trở mặt, thử hỏi ai đời vượt cả vạn dặm đường còn bất chấp nguy hiểm xuýt chút nữa là về với ông bà tổ tiên để đến được đây khó khăn cách trở vô cùng, ấy vậy mà khi đến nơi lại không biết chính xác mục tiêu của mình ở đâu...
Chơi như vậy giang hồ ai chơi lại...
Về phần Trần Lâm lại không chút để ý đến biểu hiện bất thường của Phương Tuyết chỉ lẳng lặng nhìn hải vực bình yên xung quanh gật đầu nói:
- Được chúng ta đến đó xem sao...
- Các nàng cũng cẩn thận một chút... ta cảm nhận được nơi đây có gì đó rất tà môn...
...
.
Dù không hung bạo ngập tràn dông tố bức người như ở bên ngoài, nhưng sau sự vui mừng khi thoát khỏi nguy hiểm qua đi mọi người bắt đầu cẩn thận quan sát đều bất giác nhận ra chốn bình yên này còn đem đến cho người ta cảm giác gì đó là lạ không chút thích hợp.
Chủ yếu là do nó quá yên bình tương phản hoàn toàn với hoàn cảnh bên ngoài khiến người ta bất giác cảm thấy phi thực tế dẫn đến trong lòng dần dần xuất hiện cảm giác không an toàn...
Đôi khi sự yên lặng lại đang cảnh báo nguy hiểm đang rình rập.
Cứ như thế Chiến Hạm Thiên Cung... à không lúc này phải gọi là “khối đất” Thiên Cung vì tòa thiên không chiến hạm biểu tượng của Huyết tổ đại nhân đã không còn giữ được hình dáng uy phong ngày nào bị khủng bố lôi điện oanh tạc không còn gì là nguyên vẹn chỉ còn thuần túy là một khối đất không hơn không kém.
Rất may dù bị tổn thương nghiêm trọng nhưng nội tạng cấu thành nên Chiến Hạm Thiên Cung vẫn còn hoàn hảo, chỉ cần Cân Đẩu Thạch vẫn còn ba tấm Địa Sát Thư vẫn còn tương lai có thể một lần nữa kết cấu lại tòa thiên không pháo đại như ngày nào.
Còn hiện tại khối đất Thiên Cung chỉ có thể cẩn thận bay từ từ về phía trước chầm chậm cận hòn đảo nhỏ nổi bật trên đại dương xanh thẳm trước mặt...
.
Tuy nhiên khác với sự lo lắng của Trần Lâm không hề có nguy hiểm gì diễn ra, khối đất Thiên Cung không chút khó khăn tiếp cận hòn đảo nhỏ duy nhất trên vùng biển yên bình nắng ấm này, Trần Lâm và đồng bọn vì thế có thể thấy rõ được hơn đảo bình thường nhưng cũng không kém phần thần bí này.
Về mặt diện tích đó là một hòn đảo khá nhỏ kích thước chỉ bằng một cái sân vận động, bên trên cũng không có hệ thực vật gì là phong phú hay đúng hơn là không có một động thực vật gì chỉ toàn cát và cát ngoài ra không có gì khác, thậm chí đến cả một con cua bò qua bò lại cũng không có chỉ có tầng tầng lớp lớp những con sóng nhỏ vỗ vào bờ cát vàng tạo nên những bọn nước trắng xoá là có chút cả quan di động.
Cả một không gian biển trời cát vàng không hề tồn tại bất kỳ thanh âm của sự sống nào chỉ có duy nhất những tiếng sóng vỗ vô hồn khiến người ta bất giác sinh ra sự lo sợ trong vô thức, nỗi sợ của sự yên lặng...
.
Để khối đất lớn dừng lại cách hòn đảo cát một đoạn không dám đến gần hơn...
Trần Lâm ánh mắt sâu kính nhìn vào trung tâm của hòn đảo kỳ dị kia mơ hồ thấy được gì đó khẽ nhíu mày nhìn qua mọi người nói:
- Phương Tuyết, Phương Ngân hai nàng cùng ta lên đó xem sao...
- Mọi người còn lại ở lại đây cẩn thận cảnh giới...
...
.
Nói xong Trần Lâm cũng không nhiều lời lập tức hóa thành một làn khói xanh bay về phía hòn đảo trước mặt...
Thấy thế hai chị em Phương Tuyết cũng không dám chậm trễ liếc nhìn nhau một cái rồi nhanh chóng phát động năng lực như hai mũi tên bạc lao vút lên hòn đảo nhỏ ngay sau Trần Lâm.
Về phần nhóm người Lâm Mỹ Anh cũng không dám lơ là cảnh giác, thậm chí hai con gà Trương Tố Nga và Chu Lệ Đình cũng nhanh chân chạy lên trên khoảng đất trống còn lại trên khối đất hồi hợp cùng mọi người, nhóm tinh linh thiếu nữ không có dịp phát huy trong cấm vực phong bạo trước đó cũng chạy lên theo bắt đầu thực thi trách nhiệm của mình cẩn thận bảo hộ bốn phương tám hướng cho khối đất thứ duy nhất có thể đưa mọi người trở về.
Không có cục đất này mọi người chỉ có thể bơi về, đó là điều không ai mong muốn..l
.
Bên kia Trần Lâm và hai chị em Phương Tuyết đều an ổn lên được hòn đảo không chút trở ngại gì, nếu không phải do không cảm nhận được bất kỳ hơi thở sự sống này trừ nhóm người của mình quanh đây Trần Lâm thật sự tin bản thân đã lo xa và đây chỉ là một hòn đảo thông thường...
Đáng tiếc nó không phải chắc chắn không phải, không nói đến việc ở đây không hề tồn tại giấu hiệu của sự sống nào dù là con cá nhỏ nhất thì vị trí địa lý nằm ngay trung tâm của cấm vực phong bạo nơi mà xuýt chút nữa đã cho Huyết tổ đại nhân tắm biển cảm giác mạnh chắc chắn không thể tầm thường.
Tuy nhiên khi cất bước đạp lên lớp cát mịn tiến vào trong khám phá, hòn đảo lại không hề có chuyện gì diễn ra khiến Trần Lâm càng thêm nghi ngờ, chỉ mãi khi một tế đàn bằng đá hình tròn xuất hiện trước mắt Trần Lâm và hai chị em Phương Tuyết chút nghi ngờ kia mới xem như thiên giảm.
Rốt cuộc cũng đã có một thứ gì đó bất thường xuất hiện, trong khung cảnh cái gì cũng quá nỗi bình thường thế này sự xuất hiện của một thứ gì đó bất bình thường mới là hợp lý.
Chỉ là khi nhìn vào thứ trên tế đàn kia Trần Lâm lại không nhịn được ngây người, đó không ngờ lại là một đóa hoa sen kim sắc.
Trần Lâm đã đầu trọc rồi lại đụng phải một đóa kim liên, hành trình này của Huyết tổ đại nhân không lẽ là thỉnh kinh thật sao???
Dần dần dưới điều kiện tự nhiên khắc nghiệt vùng hải vực tràn ngập giông bão kia trở thành một vùng biển chết không sinh vật nào dám đến gần.
Tuy nhiên không ai biết rằng hải vực dông tố sản sinh ra vô tận lôi đình cùng cuồn cuộn xoáy nước kia chỉ là lớp vỏ bên ngoài như tầng tầng lớp lớp phòng hộ của đại tự nhiên bảo hộ cho mảnh phúc địa bên trong.
.
Tuy nhiên không một khó khăn nào có thể triệt để ngăn cản bước tiến của những dũng giá chân chính...
Vượt qua muôn trùng thử thách có những lúc tưởng chừng như đã đặc một chân vào quan tài, rất may bằng vào sự kiên cường của mình Chiến Hạm Thiên Cung tiến về trước mạnh mẽ xuyên qua tử vực phong bạo ngập tràn lôi đình kia chính thức bước chân vào khung trời nắng ấm cùng mặt biển tĩnh lặng như một chốn thiên đương bên trong trung tâm của tử vực...
Cảm nhận được từng tia nắng ấm chiếu lên da thịt buốt lạnh vì dầm mưa của mình, Phương Ngân không nhịn được liếm liếm đôi môi nhợt nhạt thổng thức nói:
- Vậy... vậy là sống rồi... Cmn sống rồi... ha... ha..
- Chúng ta thật sự sống rồi... sống sót vượt qua cái nơi quỷ quái chết tiệt kia rồi... ha... ha...
...
.
- Phải, chúng ta may mắn chưa đi chết...
- Tuy nhiên không phải vượt qua cái không gian dông bão kia... đừng vội mừng chúng ta vẫn bên trong nó...
Nghe thấy em gái mình vui vẻ cười lớn sau khi nhặt lại được cái mạng, Phương Tuyết lại không hồn nhiên được như thế lắc đầu nói ánh mắt sâu kín nhìn vôn tận mây đen sau lưng mình.
Hai người tương đối có não khác là Lâm Mỹ Anh và Bích Ngọc cũng cảm nhận được sóng gió chưa chắc đã qua cảnh giác nhìn xung quanh một vòng.
Mặc dù đã thoát khỏi hãi vực mưa bão không khác gì tử địa kia tiến vào không gian nắng ấm rõ ràng là tốt hơn rất nhiều nhưng thật ra không gian tốt đẹp này đang nằm ngay trong trung tâm cấm vực, bên ngoài kia vẫn là lớp lớp mưa bão cùng khủng bố lôi điện vây kín xung quanh như một cái lồng giam khổng lồ.
Dù hiện tại mới người xem như nhặt được cái mạnh nhưng nếu muốn ra ngoài bắt buột là phải tiếp tục đương đầu với lôi điện.
Huống chi không gian nắng ấm an lành này đúng là tạm thời xem như chưa có nguy hiểm gì nhưng không đồng nghĩa nó vẫn sẽ thế, cảnh giác là không thể thiếu.
Phương Ngân cũng ý thức được mình đã vui mừng hơi sớm khẽ nhìn quanh một vòng rồi như nhó đến gì đó nhướng mày nói:
- Uk... Huyết tổ đại nhân đâu rồi?
...
.
Nghe Phương Ngân nhắc đến Trần Lâm mọi người mới thoáng giật mình nhớ ra bản thân mình do quá vui mừng vì thoát được một tai kiếp lớn còn đón nhận một hoàn cảnh hoàn toàn khác biệt với trước đó mà quên mất đi nhân vật quan trọng nhất trên tòa chiến hạm đất này.
Phút cuối cùng ai cũng có thể thấy được Trần Lâm đã bị khủng bố lôi điện đánh bay không rõ sống chết, nghĩ đến đây mọi người đều bắt đầu cảm thấy lo lắng vội vàng tản ra đi tìm xem tên này sống chết thế nào.
Rất may không cần ai tìm Trần Lâm đã tự mình trở lại từ trên đỉnh đồi rách nát bay xuống bên dưới xuất hiện trước mặt mọi người, nhưng ngay khi thấy được bộ dáng mới của Trần Lâm đám người Phương Tuyết lại không nhịn được ôm bụng bất cười hết sức là đại nghịch bất đạo.
Trải qua một lần lôi kiếp Trần Lâm không chỉ không phi thăng mà còn ăn phải không ít quả đắng, vẫn là cơ thể trụi lông đó nhưng lúc này đã thêm một tầng cháy đen trông như một con lừa trọc bị thui đến cháy khét...
...
.
- Không cho phép cười...
- Là bổn Huyết tổ gánh còng lưng các ngươi mới có thể an ổn đến được đây...
- Đứa nào dám cười ta ném hết các người về tử vực kia cho biết thế nào là điện giật...
Cảm nhận được ánh mắt cười cợt của mọi người nhìn mình, Trần Lâm lập tức phát hỏa tức giận gầm lên, cơ thể đen trụi do hành động má mãnh liệt vô tình động đến những vết thương bỏng rát trên người đau đến chảy nước mắt.
Phen này Huyết tổ đại nhân thật là khổ một kích lôi kiếp cuối cùng kia đúng là hung bạo tuyệt luân đến cả Bỉ Ngạn Huyết Hỏa và Tà Nguyệt Đao cũng không ngăn cản được nó, bản thân Trần Lâm nếu không phải có Tàn Phá Chiến Giáp bảo hộ chỉ sợ cũng đã giống như Chiến Hạm Thiên Cung bị đánh cho không súc phản kháng chỉ còn nửa cái mạng già...
Tuy nhiên vượt qua mọi đau khổ đó Trần Lâm cũng đến được nơi mình muốn đến bên trong phong bạo cấm vực.
Ngược lại Phương Tuyết cũng không dám đụng đến nỗi đau của đại lão nhà mình quá trớn cố nhịn cười nhìn một vòng quanh hải vực bình yên giữa tâm bão một vòng rồi nhìn lại hòn đảo duy nhất nổi bật trên vùng biển lặng này trầm giọng nói:
- Đại nhân mục tiêu của chúng ta là hòn đảo kia sao?
...
.
Nghe Phương Tuyết bất ngờ hỏi thế, Trần Lâm khẽ gật đầu rồi lại lắc đầu nói:
- Phải mục tiêu đúng là ở đây, nhưng... có phải hòn đảo kia không ta cũng không rõ...
...
.
- Cái này... vậy đến đó thử xem...
Nhận được câu trả lời của Trần Lâm, Phương Tuyết không nhịn được có xúc động muốn chửi thề song vẫn không dám mạnh động đành nhỏ giọng nói.
Huyết tổ đại nhân đúng thật là biết chơi người khác nếu không phải địa vị cao Phương Tuyết chắc chắn đã trở mặt, thử hỏi ai đời vượt cả vạn dặm đường còn bất chấp nguy hiểm xuýt chút nữa là về với ông bà tổ tiên để đến được đây khó khăn cách trở vô cùng, ấy vậy mà khi đến nơi lại không biết chính xác mục tiêu của mình ở đâu...
Chơi như vậy giang hồ ai chơi lại...
Về phần Trần Lâm lại không chút để ý đến biểu hiện bất thường của Phương Tuyết chỉ lẳng lặng nhìn hải vực bình yên xung quanh gật đầu nói:
- Được chúng ta đến đó xem sao...
- Các nàng cũng cẩn thận một chút... ta cảm nhận được nơi đây có gì đó rất tà môn...
...
.
Dù không hung bạo ngập tràn dông tố bức người như ở bên ngoài, nhưng sau sự vui mừng khi thoát khỏi nguy hiểm qua đi mọi người bắt đầu cẩn thận quan sát đều bất giác nhận ra chốn bình yên này còn đem đến cho người ta cảm giác gì đó là lạ không chút thích hợp.
Chủ yếu là do nó quá yên bình tương phản hoàn toàn với hoàn cảnh bên ngoài khiến người ta bất giác cảm thấy phi thực tế dẫn đến trong lòng dần dần xuất hiện cảm giác không an toàn...
Đôi khi sự yên lặng lại đang cảnh báo nguy hiểm đang rình rập.
Cứ như thế Chiến Hạm Thiên Cung... à không lúc này phải gọi là “khối đất” Thiên Cung vì tòa thiên không chiến hạm biểu tượng của Huyết tổ đại nhân đã không còn giữ được hình dáng uy phong ngày nào bị khủng bố lôi điện oanh tạc không còn gì là nguyên vẹn chỉ còn thuần túy là một khối đất không hơn không kém.
Rất may dù bị tổn thương nghiêm trọng nhưng nội tạng cấu thành nên Chiến Hạm Thiên Cung vẫn còn hoàn hảo, chỉ cần Cân Đẩu Thạch vẫn còn ba tấm Địa Sát Thư vẫn còn tương lai có thể một lần nữa kết cấu lại tòa thiên không pháo đại như ngày nào.
Còn hiện tại khối đất Thiên Cung chỉ có thể cẩn thận bay từ từ về phía trước chầm chậm cận hòn đảo nhỏ nổi bật trên đại dương xanh thẳm trước mặt...
.
Tuy nhiên khác với sự lo lắng của Trần Lâm không hề có nguy hiểm gì diễn ra, khối đất Thiên Cung không chút khó khăn tiếp cận hòn đảo nhỏ duy nhất trên vùng biển yên bình nắng ấm này, Trần Lâm và đồng bọn vì thế có thể thấy rõ được hơn đảo bình thường nhưng cũng không kém phần thần bí này.
Về mặt diện tích đó là một hòn đảo khá nhỏ kích thước chỉ bằng một cái sân vận động, bên trên cũng không có hệ thực vật gì là phong phú hay đúng hơn là không có một động thực vật gì chỉ toàn cát và cát ngoài ra không có gì khác, thậm chí đến cả một con cua bò qua bò lại cũng không có chỉ có tầng tầng lớp lớp những con sóng nhỏ vỗ vào bờ cát vàng tạo nên những bọn nước trắng xoá là có chút cả quan di động.
Cả một không gian biển trời cát vàng không hề tồn tại bất kỳ thanh âm của sự sống nào chỉ có duy nhất những tiếng sóng vỗ vô hồn khiến người ta bất giác sinh ra sự lo sợ trong vô thức, nỗi sợ của sự yên lặng...
.
Để khối đất lớn dừng lại cách hòn đảo cát một đoạn không dám đến gần hơn...
Trần Lâm ánh mắt sâu kính nhìn vào trung tâm của hòn đảo kỳ dị kia mơ hồ thấy được gì đó khẽ nhíu mày nhìn qua mọi người nói:
- Phương Tuyết, Phương Ngân hai nàng cùng ta lên đó xem sao...
- Mọi người còn lại ở lại đây cẩn thận cảnh giới...
...
.
Nói xong Trần Lâm cũng không nhiều lời lập tức hóa thành một làn khói xanh bay về phía hòn đảo trước mặt...
Thấy thế hai chị em Phương Tuyết cũng không dám chậm trễ liếc nhìn nhau một cái rồi nhanh chóng phát động năng lực như hai mũi tên bạc lao vút lên hòn đảo nhỏ ngay sau Trần Lâm.
Về phần nhóm người Lâm Mỹ Anh cũng không dám lơ là cảnh giác, thậm chí hai con gà Trương Tố Nga và Chu Lệ Đình cũng nhanh chân chạy lên trên khoảng đất trống còn lại trên khối đất hồi hợp cùng mọi người, nhóm tinh linh thiếu nữ không có dịp phát huy trong cấm vực phong bạo trước đó cũng chạy lên theo bắt đầu thực thi trách nhiệm của mình cẩn thận bảo hộ bốn phương tám hướng cho khối đất thứ duy nhất có thể đưa mọi người trở về.
Không có cục đất này mọi người chỉ có thể bơi về, đó là điều không ai mong muốn..l
.
Bên kia Trần Lâm và hai chị em Phương Tuyết đều an ổn lên được hòn đảo không chút trở ngại gì, nếu không phải do không cảm nhận được bất kỳ hơi thở sự sống này trừ nhóm người của mình quanh đây Trần Lâm thật sự tin bản thân đã lo xa và đây chỉ là một hòn đảo thông thường...
Đáng tiếc nó không phải chắc chắn không phải, không nói đến việc ở đây không hề tồn tại giấu hiệu của sự sống nào dù là con cá nhỏ nhất thì vị trí địa lý nằm ngay trung tâm của cấm vực phong bạo nơi mà xuýt chút nữa đã cho Huyết tổ đại nhân tắm biển cảm giác mạnh chắc chắn không thể tầm thường.
Tuy nhiên khi cất bước đạp lên lớp cát mịn tiến vào trong khám phá, hòn đảo lại không hề có chuyện gì diễn ra khiến Trần Lâm càng thêm nghi ngờ, chỉ mãi khi một tế đàn bằng đá hình tròn xuất hiện trước mắt Trần Lâm và hai chị em Phương Tuyết chút nghi ngờ kia mới xem như thiên giảm.
Rốt cuộc cũng đã có một thứ gì đó bất thường xuất hiện, trong khung cảnh cái gì cũng quá nỗi bình thường thế này sự xuất hiện của một thứ gì đó bất bình thường mới là hợp lý.
Chỉ là khi nhìn vào thứ trên tế đàn kia Trần Lâm lại không nhịn được ngây người, đó không ngờ lại là một đóa hoa sen kim sắc.
Trần Lâm đã đầu trọc rồi lại đụng phải một đóa kim liên, hành trình này của Huyết tổ đại nhân không lẽ là thỉnh kinh thật sao???
/727
|