Khu mỏ bỏ hoang phía đông pháo đài Viễn Đông, địa bàn chính của Hắc Phong bang và cũng là nơi được mệnh danh với một cái tên rất hay, thành phố dưới lòng đất.
Tuy nhiên khác với cái tên mỹ miều đó, nó thật tế chỉ là một khu mỏ bỏ hoang, dần dà dưới sự biến hóa của thời đại nó trở thành nơi ở của những nạn dân nghèo khó chủ yếu làm những công việc tay chân nặng nhọc cho Viễn Đông hay những thành phần cấp thấp trong xã hội.
Dù sao pháo đài Viễn Đông cũng không thể chỉ có thợ săn hay quân đội, tường thành to lớn ngoài kia cũng cần người xây dựng sửa chữa, đường sá cần người quét dọn thậm chí phân cũng cần người đi đổ...
Một xã hội luôn luôn phải tồn tài những mặt tối như thế và những mặt tối đó lại nằm ở khu mỏ này.
Chính vì thế nơi đây còn là nơi loạn nhất pháo đài Viễn Đông, bất kỳ thành phần nào cũng có trộm, cướp, gái gọi hạng bét hay những kẻ lang thanh đều sống ở đây.
Thật tế chính quyền Viễn Đông từng muốn dẹp cái khu mỏ này, nhưng do nhiều nguyên nhân mà không thể thực hiện được...
Trong đó đặc biệt nhất chính là rêu tố địa hình ở nơi đây.
Ở cái nơi chằng chịt những hang động nằm sâu dưới lòng đất thế này, muốn dẹp bỏ nó là điều hoàn toàn không thể.
Huống chi nếu dẹp khu mỏ này đi những kẽ đang trú ngụ tại đây biết phải đi đâu, vô tình chúng lại tạo nên sức ép cho pháo đài Viễn Đông nằm ngay bên trên...
Dần dần dưới sự ngầm chấp thuận của Viễn Đông, khu đông thành biến thành một thành phố dưới lòng đất đúng nghĩ đen.
Ánh hoàng hôn đỏ rực buông xuống Viễn Đông cũng là lúc những nạn dân khốn khổ trở về nơi ở dưới đất của mình sau một ngày làm việc.
Bỏ qua tổng bộ của Hắc Phong bang nhưng giờ đã bị quan đội Viễn Đông chiếm đống, bên trong khu hầm mỏ ngay bên cạnh.
Ở nơi đây ngày cũng như đem không thấy được ánh sáng mặt trời, cả khu mỏ là tổ hợp những đường hầm to lớn như một bàn cờ ăn sâu xuống lòng đất, nhưng cũng nhờ là khu nhỏ nên không gian bên trong tương đối rộng lớn, đủ để những chiếc xe tải có thế chạy vào.
Những nạn dân mới tận dụng những đường hầm lớn này đào tường khoét vách dựng nên một gian phòng nhỏ cập theo hành lang rộng lớn dẫn vào sâu xuống dưới.
Tính ra nếu có chút ánh đèn và thêm chút màu sắc thì đúng là ra dáng một thành phố thật.
Đáng tiếc mạt thế sống mới là quan trọng, chả một ai ngoài Huyết tổ đại nhân có nhã hứng quan tâm đến vấn đề thẩm mỹ gì cả.
Thế nên môi trường sống trong khu mỏ này khá là tệ, ẩm thấp và ưu tối, mùi hôi thối của rác rưởi và phân người thoang thoảng trong không khí.
Khốn nạn nơi là không ít những đôi nam nữ “đi dù” cả người lấm lem bùn đất nằm ra giữa đường thực hiện quá trình trao đổi mua bán nhịp nhàng như đẩy xe hàng.
Tinh khí lẫn nước tiểu phun ra đầy đất nhưng cũng chả ai quan tâm, xong việc thì trả tiền rồi kéo quần rời đi không ai qua tâm đến cái vũng kia sẽ bị người sau nằm lên.
Thật là mấy vệ sinh... tồi tệ đến cùng cực...
Song nó cũng phản ánh nội tâm của những người sống trong đây, những kẻ chỉ tồn tại cho hiện tại.
Rất may những nạn dân sống trong khu mỏ cũng biết sợ nên chỉ tập trung sống trên tầng trên cùng ngay tại miệng hang không dám sống quá sâu dưới hầm mỏ.
Chính quyền Viễn Đông nhờ thế cũng xem như tạm quản lý được nạn dân sống trong chốn hang cùng ngõ hẻm này.
Tuy nhiên không biết do đâu lúc này lại có một nhóm người vượt qua khu sinh sống bên trên mà tiến sâu vào cái hầm mỏ tối đen như tiền đồ chị Dậu bên dưới.
Đó là một nhóm thợ săn khoảng 7-8 người mặt mũi có phần hung ác, một tay cầm súng trường một tay cầm lấy ngọn đuốc cẩn thận tiến sâu vào trong đường hầm tối đen.
Nhưng không khí ẩm thấp thiếu oxi còn bốc mùi hôi thối vẫn khiến những sợ săn trong rất chi là hung ác này phát điên.
Một thanh niên trẻ tuổi không nhịn được tức giận chửi ầm lên:
- Moá nó... sao chúng ta lại phải chui vào cái nơi quỷ quái chết tiệt này.
Nghe thấy thế, trung niên nam tử dáng người cao lớn đang dẫn đầu đoàn người chỉ thoáng cười cười nói:
- Nếu thấy không thích ngươi có thể trở về...
- Đâu có ai bắt ép ngươi phải vào đây...
- Trở thành một thành viên của đội khai thác mỏ là trách nhiệm của ta...
- Sao có thể nói bỏ là bỏ được... he... he...
Tỏa ra dáng chính trực không hợp mấy với cái bản mặt thỏ gian trá của mình, tên thanh niên trẻ tuổi kia chỉ cười hề hề nói.
Hiển nhiên là dù mồm không ngớt lời oán trách nhưng muốn hắn rời khỏi nhiệm vụ này là điều không thể.
Đôi khai thác mỏ là danh từ dùng để chỉ những tổ đội sợ săn nhưng không ra ngoài săn thú mà ngược lại chui vào khu hầm mỏ bỏ hoang này của Viễn Đông đề tìm đồ.
Đừng thấy khu mỏ này là một khu mỏ bỏ hoang chỉ dùng làm nơi ở cho những nạn dân mà khinh thường, nó thực tế mà một mỏ vàng đúng nghĩa.
Rất nhiều những trang thiết bị máy móc hạng nặng chuyện dùng để khai thác, những dụng cụ chuyện dụng, thậm chí cả lương thực vẫn còn để bên dưới khu mỏ này.
Trước mà thế những thứ kia có thể nói rác chả ai thèm lấy, nhưng giờ đây chúng lại là vàng, là báo vật chờ đợi những mạo hiểm giả đến lấy.
Không ít thợ săn vì thế lập thành nhóm tiến vào bên trong khu mỏ tìm kiếm lại những vật tư thiết yếu bên dưới, chỉ cần tìm được một động cơ máy kéo còn dùng được rồi bán lại cho Viễn Đông mà thôi đã xem như đổi Cmn đời không thua gì săn được một hung thú.
Việc nhẹ lương cao như thế thu hút rất nhiều thợ săn tham gia.
Tuy nhiên nghề này không dễ ăn như thế...
Hầm mỏ u tối ngập tràn những nguy hiểm không tên, không cẩn thận chết ngạt do thiếu dưỡng khí thì xui xui cũng có thể đi lạc rồi chết luôn bên trong, còn đen hơi là bị sụp hầm đề chết.
Thế nên chỉ có những thợ săn từng là công nhân khai khác mỏ ở đây mới dám chơi cái trò này và nhóm người hiện đang lần mò trong bóng tối này cũng tương tự.
Nhưng hôm này nhóm người này dừng như không gặp may đã tiến vào khá sâu rồi vẫn không tìm thấy được gì ngoài đất và đá.
- Moá nó... đúng là đen như chó...
- Ta nói chắc chắn là bị đám khốn kiếp đi trước loot hết rồi...
Đi mãi một lúc lâu mà không tìm được gì, tên thanh niên trẻ tuổi không nhịn được tức giận càm ràm một câu.
Cảm nhóm cũng theo lời nói của hắn cũng nhíu mày trầm ngâm.
Rõ ràng tài nguyên bên trong khu mỏ này cũng có hạng, nhưng những đội nhóm vào bên trong tìm kiếm vật tự lại không ít.
Dần dà việc càng lúc càng khan hiếm vật tư là điều không thể tránh khỏi.
Lão trung niên nhân lãnh đạo cái tổ khai thác này cũng chỉ biết bất lực thở dài.
Bất chợt phía xa xa hiện lên hai đạo ánh sáng đỏ rực như hai ngọn đèn trong đem tối đột nhiên hiện lên.
Sự nổi bật của nó giữa bóng đem đen kịt lập tức thu hút sự của ý của cả nhóm.
- Có thể là thiết bị máy móc gì đó phản chiếu lại sáng từ những ngọn đuốc...
- He... he... phen này nhặt được bảo rồi để ta đến xem...
Trông thấy ánh sáng kỳ diệu kia, tên nam nhân trẻ tuổi vừa lúc nãy còn càm ràm than thở lập tức cười lên hớn hở rồi nhanh chân chạy đến.
Tuy nhiên do quá vui mừng mà tên thanh niên trẻ người non dạ này không ý thức được qua mồi bước chân của hắn, ánh sánh từ ngọn đuốc theo đó chiếu sáng không gian tâm tối trước mặt, những đóm sáng đỏ rực tương tự như hai đám sáng kia đồng loạt hiện ra phía xa xa...
- Cmn... tiểu Lục mau trở về đây...
Nhìn thấy hàng trăm đóm sáng đột nhiên hiện lên trong bóng tối, lòng lão trung niên nhân rung lên kịch liệt trầm giọng hét lên.
Một thành viên trong nhóm nhanh trí lập tức vung tay ném mạnh ngọn đuốc về phía những đóm sáng kia xem chúng rốt cuộc là gì.
Ngược lại nghe thấy tiếng hét của lão trung niên kia, tên thanh niên máu chó còn hơi ngu kia lập tức ý thức được nguy hiểm ngay trước mặt thoáng rùng mình hoảng sợ vội vàng lui lại.
Tuy nhiên mọi thứ đã quá trễ...
Theo ánh sáng từ ngọn đuốc đang lao đến chiếu sáng bóng đen bí ẩn, những một bóng đen to lớn tràn ngập hơi thở tử vòng dần dần hiện ra trước ánh mắt kinh dị của cả nhóm khai khác.
Ánh lửa bùng cháy hiện lên những ác ma trong đem tối...
Những đóm sáng đỏ rực kia không phải trang thiết bị máy móc gì cả mà là mắt, mắt của hàng nghìn thậm chí hàng chục nghìn con chuột đầy tính khát máu nhìn chằm chằm vào nhóm ngươi khai thác.
Tuy kích thước của chúng không phải quá lớn chỉ bằng một con chó cỏ, toàn thân được bao phủ bởi bộ lông đen như mực làm nổi bật ánh mắt đỏ tươi cùng hàm răng bén nhọn.
Nhưng chúng thật sự rất đông đủ sức nuốt chững tất cả.
Mồ hôi đổ ra như suối...
Tên thanh niên trẻ tuổi kia lập tức ý thức được gì đó kinh nghị nhìn hai đóm sáng đây tính chết chóc chỉ cách mình chưa đến 3m rồi cấp tốc quay người bỏ chạy.
Hắn đã biết được “bảo vật” ngay trước mắt kia là gì.
Đáng tiếc tên thanh niên xấu số này vẫn chậm một bước.
Ngay khi hắn vừa quay đi muốn bỏ chạy, đóm sáng kia bằng tốt độ cực đã nhanh lao đến người hắn rồi mạnh mẽ cắn vào cổ hắn.
- Ah... cứu... cứu ta... aaaaa...
Cơn đau khung kiếp chuyền đến khiến tên thanh niên trẻ tuổi hét thảm trong đau đớn.
Máu tươi theo vết cắn khủng bố kia phun ra như suối tưới đỏ cả nền đất dưới chân.
Đáng tiếc tiếng kêu thảm kia chỉ càng kích động cả đàn chuộc khổng lồ phía sau khiến chúng điên cuồng lao đến rồi mạnh mẽ xé thịt tên thanh niên xấu số kia.
Tiếng kêu la thảm thiết vang vọng cả căn hầm đen tối...
- Chạy... chạy mau...
Ngay lập tức như thấy được tử thần trước mặt, lão trung niên nhân hét lớn một tiếng rồi quay đầu bỏ chạy.
Cả nhóm thợ săn mặc kệ tên thanh niên trẻ tuổi đang bị ăn sống kia lập tức nổ súng bắn hạ những con chuột đang lao đến rồi kéo nhau rút lui.
Những tiếng súng nổ, những tiếng kêu la thẩm thiết, những tiếng da thịt bị xé toạc không ngừng vang vọng khiến người ta chết lặng.
Tên nam nhân đáng thương chỉ vừa chảy qua 24 cái mùa xuân đã chết thảm trong miệng đàn chuột khủng bố.
Tuy nhiên đồng bạn của hắn cũng không mấy khá khẩm hơn, dù có súng trong tay và chạy cũng rất nhanh nhưng trước cơn sóng đen ầm ầm lao đến kia không ai có thể chạy thoát.
...
Trở lại với cuộc mâu thuẫn nho nhỏ của gà và chó...
Trần Lâm tựa như một tiểu nữ nhân bị người ta hiếp dâm tập thể ôm lấy Mã Hán khóc lớn:
- Lão Mã bọn... bọn chúng ức hiếp ta...
- Ngươi... ngươi nhất định phải làm chủ cho ta...
Tuy nhiên lão Mã Hán đã quá quen với cái thằng mặt L này, trông thấy cái bản mặt đáng thương nước mắt nước mũi chảy tèm lem kia...
Mã Hán lại càng ngứa răng đánh bay tên đầu trọc còn xạo chó này đi tức giận gầm lên:
- Hiếp cái đầu ngươi... bớt diễn trước mặt lão tử...
- Moá nó... nghĩ lại mà thấy tức, bộ ngày nào mà ngươi không gây chuyện ngươi sẽ lăng đùng ra chết sao?
- Ngẫm nghĩ lại xem từ lúc đến Viễn Đông ngươi đã tạo ra bao nhiều cái drama rồi hả...
- Là bọn chúng đến tìm ta gây chuyện chứ bộ...
- Ta là người thiện lành tốt tính đến con kiến cũng không nở giết, làm sao dám đi kiếm chuyện với người ta...
Trước lời mắng chửi rất là đúng kia, Trần Lâm lại rất chi là uẩn khuất chu mỏ nói.
Chỉ là tên trọc này dường như đã quên mất bản thân vừa đồ sát cả Hắc Phong bang.
Bên kia thấy Mã Hán chạy đến còn rất là thân thuộc cười cười nói nói với tên trọc phe đối phương.
Triệu Lang lòng rung lên nhè nhẹ tiến lên nói:
- Đám người này đánh bị thương không ít người của Dã Lang bang ta còn bắt em trai ta...
- Mã đại nhân người nhất định phải làm chủ cho ta...
Nghe thấy thế Mã Hán thoáng trầm ngâm liếc nhìn một vòng rồi rơi trên người Triệu Cẩu lúc này vẫn đang bị Lão Chủ Quán bắt giữ.
Về cơ bản Mã Hán đã được nghe báo cáo về toàn bộ sự việc này, nó trên cơ bản chỉ đơn thuần là một vụ nhậu nhẹt đánh nhau bình thường như cân đường kẹo mức, thậm chí chưa ai phải bỏ mạng.
Nhưng ác ở chỗ những thành phần sau lưng lại quá ư là máu chiến, một bên là Dã Lang bang nghe thôi đã thấy mùi chó rồi, một bên lại chính là tên đầu trọc Trần Đại Kê.
Một gà một chó cắn lộn khiến cái chuyện rất nhỏ lại càng lúc càng phiền phức...
Đùng...
Bất chợt một tiếng nổ khủng bố đột nhiên vang lên, đại địa đột nhiên rung lắc dữ dội như trời đất sụp đổ...
Một cột khói to lớn như núi lửa phun trào bốc lên cao nghi ngút ngay tại chính bên trong pháo đài Viễn Đông và cùng là nơi Trần Lâm vừa dạo ngang qua, khu đông thành.
Ngay sau đó liên tiếp những tiếng súng nổ bằng... bằng... bằng... liên thanh đột nhiên vang lên.
Những tiếng kêu la thảm thiết vang vọng khắp cả khu phía đông, âm thanh lớn đến mức đám người Trần Lâm vẫn có thể nghe thấy được.
Viễn Đông dường như đang ngập một sự cố chưa từng có và nó lại diễn ra từ chính bên trong.
Kẻ thù bên ngoài có thành cao hào sâu chống đỡ nên chưa bao giờ là đánh sợ nhất, chỉ có kẻ thù bên trong mới là đáng sợ nhất.
Mã Hán thoáng rung lên muốn nhanh chân chạy đến đông thành xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Tuy nhiên chỉ vừa đi được hai bước lão lập tức nhớ đến ở đây cũng có một chuyện phiền phức không kém cần mình giải quyết.
Lòng nóng như lửa đốt, lão Mã Hán gần như gầm lên nghiêm giọng nói:
- Những đối tượng đánh nhau gây rối trật tự nơi công cộng lập tức bắt hết về...
- Còn những kẻ không liên quan thì cút hết cho ta...
Dưới mệnh lệnh cực căn của Mã Hán, những quân nhân không dàm chậm trễ cấp tốc thi hành.
Toàn bộ những thành viên của Hắc Phong bang gây sự trong quán rượu của Tiền Đa Đa đều được xem là thành phần gây rối trật tự nơi công cộng, mặc kệ là bị thương hay không đều bị bắt đi.
Ngoài ra ba đối tượng trọng điểm quan tâm Lão Chủ Quán, Vương Tam Thông và cả Triệu Cẩu đều bị bao vây.
Cứ như thế những kẻ vừa còn đánh nhau người chết ta sống, dưới tác dụng của “cán bộ” lại trở thành người trên cùng một chiếc thuyền và rất có thể là cùng một phòng giam.
- Lão Chủ Quán tạm thời các ngươi theo sắp xếp của họ đi...
- Yên tâm lão Mã là huynh đệ chí cốt của ta không ai dám làm khó các ngươi đâu.
- Đúng không hả... Mã đại nhân???
Trông thấy Lão Chủ Quán còn ôm chặc lấy Triệu Cẩu làm con tin còn đưa ánh mắt cảnh giác nhìn những quân nhân đang tiến đến, Trần Lâm khẽ lắc đầu nói.
- Viễn Đông là nơi có pháp trị sẽ làm theo pháp luật...
Nghe Trần Lâm nói thế, lão Mã Hán không vui hừ lạnh một tiếng nói.
Tuy nhiên câu nói kia khá là vô thưởng vô phạt, không tán thành nhưng cũng không phản đối câu nói trước đó của Trần Lâm.
Lão Chủ Quán cũng thoáng gật đầu chọn cách tin thưởng vào uy tín của Trần Lâm thả Triệu Cẩu ra
Rất nhanh những quân nhân đứng quanh lập tức ập đến bắt lấy Lão Chủ Quán như người ta bắt heo, thanh niên Vương Tam Thông càng thảm hơn khóc lớn như một thiếu nữ bị không ít tráng sĩ lôi đi. Tuy nhiên, Triệu Cẩu cũng là một đối tượng gây rối nên cũng chung số phận bị bắt đi luôn.
Ba kẻ đầu sỏ gây chuyện đều rơi vào vòng pháp luật, nhưng luật xử tội gì thì chỉ có ban lãnh đạo biết.
Tuy nhiên khác với cái tên mỹ miều đó, nó thật tế chỉ là một khu mỏ bỏ hoang, dần dà dưới sự biến hóa của thời đại nó trở thành nơi ở của những nạn dân nghèo khó chủ yếu làm những công việc tay chân nặng nhọc cho Viễn Đông hay những thành phần cấp thấp trong xã hội.
Dù sao pháo đài Viễn Đông cũng không thể chỉ có thợ săn hay quân đội, tường thành to lớn ngoài kia cũng cần người xây dựng sửa chữa, đường sá cần người quét dọn thậm chí phân cũng cần người đi đổ...
Một xã hội luôn luôn phải tồn tài những mặt tối như thế và những mặt tối đó lại nằm ở khu mỏ này.
Chính vì thế nơi đây còn là nơi loạn nhất pháo đài Viễn Đông, bất kỳ thành phần nào cũng có trộm, cướp, gái gọi hạng bét hay những kẻ lang thanh đều sống ở đây.
Thật tế chính quyền Viễn Đông từng muốn dẹp cái khu mỏ này, nhưng do nhiều nguyên nhân mà không thể thực hiện được...
Trong đó đặc biệt nhất chính là rêu tố địa hình ở nơi đây.
Ở cái nơi chằng chịt những hang động nằm sâu dưới lòng đất thế này, muốn dẹp bỏ nó là điều hoàn toàn không thể.
Huống chi nếu dẹp khu mỏ này đi những kẽ đang trú ngụ tại đây biết phải đi đâu, vô tình chúng lại tạo nên sức ép cho pháo đài Viễn Đông nằm ngay bên trên...
Dần dần dưới sự ngầm chấp thuận của Viễn Đông, khu đông thành biến thành một thành phố dưới lòng đất đúng nghĩ đen.
Ánh hoàng hôn đỏ rực buông xuống Viễn Đông cũng là lúc những nạn dân khốn khổ trở về nơi ở dưới đất của mình sau một ngày làm việc.
Bỏ qua tổng bộ của Hắc Phong bang nhưng giờ đã bị quan đội Viễn Đông chiếm đống, bên trong khu hầm mỏ ngay bên cạnh.
Ở nơi đây ngày cũng như đem không thấy được ánh sáng mặt trời, cả khu mỏ là tổ hợp những đường hầm to lớn như một bàn cờ ăn sâu xuống lòng đất, nhưng cũng nhờ là khu nhỏ nên không gian bên trong tương đối rộng lớn, đủ để những chiếc xe tải có thế chạy vào.
Những nạn dân mới tận dụng những đường hầm lớn này đào tường khoét vách dựng nên một gian phòng nhỏ cập theo hành lang rộng lớn dẫn vào sâu xuống dưới.
Tính ra nếu có chút ánh đèn và thêm chút màu sắc thì đúng là ra dáng một thành phố thật.
Đáng tiếc mạt thế sống mới là quan trọng, chả một ai ngoài Huyết tổ đại nhân có nhã hứng quan tâm đến vấn đề thẩm mỹ gì cả.
Thế nên môi trường sống trong khu mỏ này khá là tệ, ẩm thấp và ưu tối, mùi hôi thối của rác rưởi và phân người thoang thoảng trong không khí.
Khốn nạn nơi là không ít những đôi nam nữ “đi dù” cả người lấm lem bùn đất nằm ra giữa đường thực hiện quá trình trao đổi mua bán nhịp nhàng như đẩy xe hàng.
Tinh khí lẫn nước tiểu phun ra đầy đất nhưng cũng chả ai quan tâm, xong việc thì trả tiền rồi kéo quần rời đi không ai qua tâm đến cái vũng kia sẽ bị người sau nằm lên.
Thật là mấy vệ sinh... tồi tệ đến cùng cực...
Song nó cũng phản ánh nội tâm của những người sống trong đây, những kẻ chỉ tồn tại cho hiện tại.
Rất may những nạn dân sống trong khu mỏ cũng biết sợ nên chỉ tập trung sống trên tầng trên cùng ngay tại miệng hang không dám sống quá sâu dưới hầm mỏ.
Chính quyền Viễn Đông nhờ thế cũng xem như tạm quản lý được nạn dân sống trong chốn hang cùng ngõ hẻm này.
Tuy nhiên không biết do đâu lúc này lại có một nhóm người vượt qua khu sinh sống bên trên mà tiến sâu vào cái hầm mỏ tối đen như tiền đồ chị Dậu bên dưới.
Đó là một nhóm thợ săn khoảng 7-8 người mặt mũi có phần hung ác, một tay cầm súng trường một tay cầm lấy ngọn đuốc cẩn thận tiến sâu vào trong đường hầm tối đen.
Nhưng không khí ẩm thấp thiếu oxi còn bốc mùi hôi thối vẫn khiến những sợ săn trong rất chi là hung ác này phát điên.
Một thanh niên trẻ tuổi không nhịn được tức giận chửi ầm lên:
- Moá nó... sao chúng ta lại phải chui vào cái nơi quỷ quái chết tiệt này.
Nghe thấy thế, trung niên nam tử dáng người cao lớn đang dẫn đầu đoàn người chỉ thoáng cười cười nói:
- Nếu thấy không thích ngươi có thể trở về...
- Đâu có ai bắt ép ngươi phải vào đây...
- Trở thành một thành viên của đội khai thác mỏ là trách nhiệm của ta...
- Sao có thể nói bỏ là bỏ được... he... he...
Tỏa ra dáng chính trực không hợp mấy với cái bản mặt thỏ gian trá của mình, tên thanh niên trẻ tuổi kia chỉ cười hề hề nói.
Hiển nhiên là dù mồm không ngớt lời oán trách nhưng muốn hắn rời khỏi nhiệm vụ này là điều không thể.
Đôi khai thác mỏ là danh từ dùng để chỉ những tổ đội sợ săn nhưng không ra ngoài săn thú mà ngược lại chui vào khu hầm mỏ bỏ hoang này của Viễn Đông đề tìm đồ.
Đừng thấy khu mỏ này là một khu mỏ bỏ hoang chỉ dùng làm nơi ở cho những nạn dân mà khinh thường, nó thực tế mà một mỏ vàng đúng nghĩa.
Rất nhiều những trang thiết bị máy móc hạng nặng chuyện dùng để khai thác, những dụng cụ chuyện dụng, thậm chí cả lương thực vẫn còn để bên dưới khu mỏ này.
Trước mà thế những thứ kia có thể nói rác chả ai thèm lấy, nhưng giờ đây chúng lại là vàng, là báo vật chờ đợi những mạo hiểm giả đến lấy.
Không ít thợ săn vì thế lập thành nhóm tiến vào bên trong khu mỏ tìm kiếm lại những vật tư thiết yếu bên dưới, chỉ cần tìm được một động cơ máy kéo còn dùng được rồi bán lại cho Viễn Đông mà thôi đã xem như đổi Cmn đời không thua gì săn được một hung thú.
Việc nhẹ lương cao như thế thu hút rất nhiều thợ săn tham gia.
Tuy nhiên nghề này không dễ ăn như thế...
Hầm mỏ u tối ngập tràn những nguy hiểm không tên, không cẩn thận chết ngạt do thiếu dưỡng khí thì xui xui cũng có thể đi lạc rồi chết luôn bên trong, còn đen hơi là bị sụp hầm đề chết.
Thế nên chỉ có những thợ săn từng là công nhân khai khác mỏ ở đây mới dám chơi cái trò này và nhóm người hiện đang lần mò trong bóng tối này cũng tương tự.
Nhưng hôm này nhóm người này dừng như không gặp may đã tiến vào khá sâu rồi vẫn không tìm thấy được gì ngoài đất và đá.
- Moá nó... đúng là đen như chó...
- Ta nói chắc chắn là bị đám khốn kiếp đi trước loot hết rồi...
Đi mãi một lúc lâu mà không tìm được gì, tên thanh niên trẻ tuổi không nhịn được tức giận càm ràm một câu.
Cảm nhóm cũng theo lời nói của hắn cũng nhíu mày trầm ngâm.
Rõ ràng tài nguyên bên trong khu mỏ này cũng có hạng, nhưng những đội nhóm vào bên trong tìm kiếm vật tự lại không ít.
Dần dà việc càng lúc càng khan hiếm vật tư là điều không thể tránh khỏi.
Lão trung niên nhân lãnh đạo cái tổ khai thác này cũng chỉ biết bất lực thở dài.
Bất chợt phía xa xa hiện lên hai đạo ánh sáng đỏ rực như hai ngọn đèn trong đem tối đột nhiên hiện lên.
Sự nổi bật của nó giữa bóng đem đen kịt lập tức thu hút sự của ý của cả nhóm.
- Có thể là thiết bị máy móc gì đó phản chiếu lại sáng từ những ngọn đuốc...
- He... he... phen này nhặt được bảo rồi để ta đến xem...
Trông thấy ánh sáng kỳ diệu kia, tên nam nhân trẻ tuổi vừa lúc nãy còn càm ràm than thở lập tức cười lên hớn hở rồi nhanh chân chạy đến.
Tuy nhiên do quá vui mừng mà tên thanh niên trẻ người non dạ này không ý thức được qua mồi bước chân của hắn, ánh sánh từ ngọn đuốc theo đó chiếu sáng không gian tâm tối trước mặt, những đóm sáng đỏ rực tương tự như hai đám sáng kia đồng loạt hiện ra phía xa xa...
- Cmn... tiểu Lục mau trở về đây...
Nhìn thấy hàng trăm đóm sáng đột nhiên hiện lên trong bóng tối, lòng lão trung niên nhân rung lên kịch liệt trầm giọng hét lên.
Một thành viên trong nhóm nhanh trí lập tức vung tay ném mạnh ngọn đuốc về phía những đóm sáng kia xem chúng rốt cuộc là gì.
Ngược lại nghe thấy tiếng hét của lão trung niên kia, tên thanh niên máu chó còn hơi ngu kia lập tức ý thức được nguy hiểm ngay trước mặt thoáng rùng mình hoảng sợ vội vàng lui lại.
Tuy nhiên mọi thứ đã quá trễ...
Theo ánh sáng từ ngọn đuốc đang lao đến chiếu sáng bóng đen bí ẩn, những một bóng đen to lớn tràn ngập hơi thở tử vòng dần dần hiện ra trước ánh mắt kinh dị của cả nhóm khai khác.
Ánh lửa bùng cháy hiện lên những ác ma trong đem tối...
Những đóm sáng đỏ rực kia không phải trang thiết bị máy móc gì cả mà là mắt, mắt của hàng nghìn thậm chí hàng chục nghìn con chuột đầy tính khát máu nhìn chằm chằm vào nhóm ngươi khai thác.
Tuy kích thước của chúng không phải quá lớn chỉ bằng một con chó cỏ, toàn thân được bao phủ bởi bộ lông đen như mực làm nổi bật ánh mắt đỏ tươi cùng hàm răng bén nhọn.
Nhưng chúng thật sự rất đông đủ sức nuốt chững tất cả.
Mồ hôi đổ ra như suối...
Tên thanh niên trẻ tuổi kia lập tức ý thức được gì đó kinh nghị nhìn hai đóm sáng đây tính chết chóc chỉ cách mình chưa đến 3m rồi cấp tốc quay người bỏ chạy.
Hắn đã biết được “bảo vật” ngay trước mắt kia là gì.
Đáng tiếc tên thanh niên xấu số này vẫn chậm một bước.
Ngay khi hắn vừa quay đi muốn bỏ chạy, đóm sáng kia bằng tốt độ cực đã nhanh lao đến người hắn rồi mạnh mẽ cắn vào cổ hắn.
- Ah... cứu... cứu ta... aaaaa...
Cơn đau khung kiếp chuyền đến khiến tên thanh niên trẻ tuổi hét thảm trong đau đớn.
Máu tươi theo vết cắn khủng bố kia phun ra như suối tưới đỏ cả nền đất dưới chân.
Đáng tiếc tiếng kêu thảm kia chỉ càng kích động cả đàn chuộc khổng lồ phía sau khiến chúng điên cuồng lao đến rồi mạnh mẽ xé thịt tên thanh niên xấu số kia.
Tiếng kêu la thảm thiết vang vọng cả căn hầm đen tối...
- Chạy... chạy mau...
Ngay lập tức như thấy được tử thần trước mặt, lão trung niên nhân hét lớn một tiếng rồi quay đầu bỏ chạy.
Cả nhóm thợ săn mặc kệ tên thanh niên trẻ tuổi đang bị ăn sống kia lập tức nổ súng bắn hạ những con chuột đang lao đến rồi kéo nhau rút lui.
Những tiếng súng nổ, những tiếng kêu la thẩm thiết, những tiếng da thịt bị xé toạc không ngừng vang vọng khiến người ta chết lặng.
Tên nam nhân đáng thương chỉ vừa chảy qua 24 cái mùa xuân đã chết thảm trong miệng đàn chuột khủng bố.
Tuy nhiên đồng bạn của hắn cũng không mấy khá khẩm hơn, dù có súng trong tay và chạy cũng rất nhanh nhưng trước cơn sóng đen ầm ầm lao đến kia không ai có thể chạy thoát.
...
Trở lại với cuộc mâu thuẫn nho nhỏ của gà và chó...
Trần Lâm tựa như một tiểu nữ nhân bị người ta hiếp dâm tập thể ôm lấy Mã Hán khóc lớn:
- Lão Mã bọn... bọn chúng ức hiếp ta...
- Ngươi... ngươi nhất định phải làm chủ cho ta...
Tuy nhiên lão Mã Hán đã quá quen với cái thằng mặt L này, trông thấy cái bản mặt đáng thương nước mắt nước mũi chảy tèm lem kia...
Mã Hán lại càng ngứa răng đánh bay tên đầu trọc còn xạo chó này đi tức giận gầm lên:
- Hiếp cái đầu ngươi... bớt diễn trước mặt lão tử...
- Moá nó... nghĩ lại mà thấy tức, bộ ngày nào mà ngươi không gây chuyện ngươi sẽ lăng đùng ra chết sao?
- Ngẫm nghĩ lại xem từ lúc đến Viễn Đông ngươi đã tạo ra bao nhiều cái drama rồi hả...
- Là bọn chúng đến tìm ta gây chuyện chứ bộ...
- Ta là người thiện lành tốt tính đến con kiến cũng không nở giết, làm sao dám đi kiếm chuyện với người ta...
Trước lời mắng chửi rất là đúng kia, Trần Lâm lại rất chi là uẩn khuất chu mỏ nói.
Chỉ là tên trọc này dường như đã quên mất bản thân vừa đồ sát cả Hắc Phong bang.
Bên kia thấy Mã Hán chạy đến còn rất là thân thuộc cười cười nói nói với tên trọc phe đối phương.
Triệu Lang lòng rung lên nhè nhẹ tiến lên nói:
- Đám người này đánh bị thương không ít người của Dã Lang bang ta còn bắt em trai ta...
- Mã đại nhân người nhất định phải làm chủ cho ta...
Nghe thấy thế Mã Hán thoáng trầm ngâm liếc nhìn một vòng rồi rơi trên người Triệu Cẩu lúc này vẫn đang bị Lão Chủ Quán bắt giữ.
Về cơ bản Mã Hán đã được nghe báo cáo về toàn bộ sự việc này, nó trên cơ bản chỉ đơn thuần là một vụ nhậu nhẹt đánh nhau bình thường như cân đường kẹo mức, thậm chí chưa ai phải bỏ mạng.
Nhưng ác ở chỗ những thành phần sau lưng lại quá ư là máu chiến, một bên là Dã Lang bang nghe thôi đã thấy mùi chó rồi, một bên lại chính là tên đầu trọc Trần Đại Kê.
Một gà một chó cắn lộn khiến cái chuyện rất nhỏ lại càng lúc càng phiền phức...
Đùng...
Bất chợt một tiếng nổ khủng bố đột nhiên vang lên, đại địa đột nhiên rung lắc dữ dội như trời đất sụp đổ...
Một cột khói to lớn như núi lửa phun trào bốc lên cao nghi ngút ngay tại chính bên trong pháo đài Viễn Đông và cùng là nơi Trần Lâm vừa dạo ngang qua, khu đông thành.
Ngay sau đó liên tiếp những tiếng súng nổ bằng... bằng... bằng... liên thanh đột nhiên vang lên.
Những tiếng kêu la thảm thiết vang vọng khắp cả khu phía đông, âm thanh lớn đến mức đám người Trần Lâm vẫn có thể nghe thấy được.
Viễn Đông dường như đang ngập một sự cố chưa từng có và nó lại diễn ra từ chính bên trong.
Kẻ thù bên ngoài có thành cao hào sâu chống đỡ nên chưa bao giờ là đánh sợ nhất, chỉ có kẻ thù bên trong mới là đáng sợ nhất.
Mã Hán thoáng rung lên muốn nhanh chân chạy đến đông thành xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Tuy nhiên chỉ vừa đi được hai bước lão lập tức nhớ đến ở đây cũng có một chuyện phiền phức không kém cần mình giải quyết.
Lòng nóng như lửa đốt, lão Mã Hán gần như gầm lên nghiêm giọng nói:
- Những đối tượng đánh nhau gây rối trật tự nơi công cộng lập tức bắt hết về...
- Còn những kẻ không liên quan thì cút hết cho ta...
Dưới mệnh lệnh cực căn của Mã Hán, những quân nhân không dàm chậm trễ cấp tốc thi hành.
Toàn bộ những thành viên của Hắc Phong bang gây sự trong quán rượu của Tiền Đa Đa đều được xem là thành phần gây rối trật tự nơi công cộng, mặc kệ là bị thương hay không đều bị bắt đi.
Ngoài ra ba đối tượng trọng điểm quan tâm Lão Chủ Quán, Vương Tam Thông và cả Triệu Cẩu đều bị bao vây.
Cứ như thế những kẻ vừa còn đánh nhau người chết ta sống, dưới tác dụng của “cán bộ” lại trở thành người trên cùng một chiếc thuyền và rất có thể là cùng một phòng giam.
- Lão Chủ Quán tạm thời các ngươi theo sắp xếp của họ đi...
- Yên tâm lão Mã là huynh đệ chí cốt của ta không ai dám làm khó các ngươi đâu.
- Đúng không hả... Mã đại nhân???
Trông thấy Lão Chủ Quán còn ôm chặc lấy Triệu Cẩu làm con tin còn đưa ánh mắt cảnh giác nhìn những quân nhân đang tiến đến, Trần Lâm khẽ lắc đầu nói.
- Viễn Đông là nơi có pháp trị sẽ làm theo pháp luật...
Nghe Trần Lâm nói thế, lão Mã Hán không vui hừ lạnh một tiếng nói.
Tuy nhiên câu nói kia khá là vô thưởng vô phạt, không tán thành nhưng cũng không phản đối câu nói trước đó của Trần Lâm.
Lão Chủ Quán cũng thoáng gật đầu chọn cách tin thưởng vào uy tín của Trần Lâm thả Triệu Cẩu ra
Rất nhanh những quân nhân đứng quanh lập tức ập đến bắt lấy Lão Chủ Quán như người ta bắt heo, thanh niên Vương Tam Thông càng thảm hơn khóc lớn như một thiếu nữ bị không ít tráng sĩ lôi đi. Tuy nhiên, Triệu Cẩu cũng là một đối tượng gây rối nên cũng chung số phận bị bắt đi luôn.
Ba kẻ đầu sỏ gây chuyện đều rơi vào vòng pháp luật, nhưng luật xử tội gì thì chỉ có ban lãnh đạo biết.
/727
|