Nhìn cái bản mặt cười đến độ sắp rớt cả quai hàm ra của Trương Thiết...
Trần Lâm không khỏi buồn cười lắc đầu nói:
- Được rồi... được rồi... việc trả ơn gì đó để sau đi...
- Giờ thì... người của ta đâu?
- Bên này ngay đây thôi, để ta dẫn Trần tiểu huynh đệ gặp họ...
Trước sự gấp gáp của Trần Lâm, Trương Thiết cũng nhiệt tình cười nói rồi nhanh chân dẫn đường.
Rất nhanh vượt qua ánh mắt cảnh giác của các quân nhân...
Trương Thiết đã dẫn Trần Lâm vào sâu bên trong khu lánh nạn lâm thời này, đến nơi mà Trương Thiết dành riêng cho người mà Trần Lâm đã ký gửi và như một lẽ dĩ nhiên điều kiện của Chu Lệ Đình tốt hơn những nạn dân khác rất nhiều.
Không phải ngồi như chó chực xương ngoài trời thu lạnh giá mà ngồi trong một túp lều quân dụng, còn tự thân nấu cháo muốn ăn bao nhiêu cũng được, phúc lợi kia quả là quá mức xa xỉ với những nạn dân xung quanh.
Rất nhanh sau đó hành động kia nhanh chóng vấp phải sự ganh tỵ của rất nhiều nạn dân khác, đố kỵ vẫn luôn là bản chất cố hửu của nhân loại nhưng không một ai dám đứng ra nói câu nào.
Người xưa có câu "nhất quan hệ, nhì tiền tệ" câu nói kia luôn đúng trong bất kỳ đâu và bất kỳ thời điểm nào, mạt thế cũng chả thể thay đổi được chân lý kia.
Người ta có quan hệ nên được ưu tiên đó là chân lý.
Huống chi những quân nhân khác cũng mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện thì những nạn dân không có chút địa vị xã hội này càng không dám hó hé câu nào.
Tuy nhiên những quân nhân khác không nói gì không phải chỉ do Trần Lâm mà còn là vì họ nhận ra nữ nhân thân hình phồn thực đầy đặn, vú to như quả dưa hấu kia.
Tuy nhiên ác ở chỗ cái điều kiện ngon ăn kia lại không chỉ dành riêng cho mình Chu Lệ Đình mà là cả một đội ngũ ăn theo Chu Lệ Đình khiến chính bản thân Trần Lâm cũng phải chết lặng.
Lúc này bên trong túp lều che mưa che gió mà Trương Thiết cấp cho Chu Lệ Đình không chỉ có mình nàng và cô bé Đào Nhi mà còn có thể 2 cô nhóc khác, tất cả đều ngồi quây quần bên bếp lửa ăn cháo, vô hình chúng hiện lên một không khí gia đình đầm ấm không khác gì bà mẹ và đàn con thơ.
Chỉ là đàn con thơ này từ đâu chui ra thì Trần Lâm không biết.
- Đám trẻ kia từ đâu ra vậy?
Tự nhiên lồi ra thêm mấy cục nợ đời, Trần Lâm khẽ nhíu mày liếc nhìn Trương Thiết hỏi.
Ngược lại Trương Thiết chỉ gãi đầu cười khổ đáp:
- Ta cũng không biết... là tiểu cô nương kia kéo về đây...
- Chỉ là mấy cô nhóc ta cũng không biết phải làm gì nên để Chu lão bản nàng chăm sóc luôn...
...
- Để ta hỏi Chu Lệ Đình xem sao?
Không tình được đáp án nơi Trương Thiết, Trần Lâm khẽ lắc đầu cất bước tiến đến túp lều nhỏ của nhóm người Chu Lệ Đình.
Trương Thiết cũng biết điều âm thầm rơi đi tiếp tục công việc của mình trả lại không gian riêng tư cho Trần Lâm.
Bên kia Chu Lệ Đình cũng nhận ra Trần Lâm đang tiến đến vội vàng đứng lên chào hỏi ông chủ mới này của mình:
- Trần đại nhân mừng này trở về...
- Thế nào Viễn Đông không làm khó ngài chứ?
Nhìn chung dù Hắc Phong bang đã gần như bị tiêu diệt và kẻ đứng sau Lãnh Nhũ cũng đã chết, nhưng tình hình hiện tại của Chu Lệ Đình không phải quá tốt.
Chu Lệ Đình trên cơ bản là đã bị Viễn Đông đá đi trở thành một công dân thất nghiệp.
Thế nên nếu muốn sinh tồn ở cái pháo đài Viễn Đông này Chu Lệ Đình cần phải tìm một công việc gì đó và với một nữ nhân cấp độ 0 như thì công việc tốt nhất ngoài bán sữa thì cũng chỉ có thể nằm ngửa.
Mặc dù không ngại chuyện đó nhưng Chu Lệ Đình dù sao cũng là người có thân phận, là lão bản nương của quán trọ Bò Sữa thuộc loại gái hạng sang siêu cấp vip-pro sao có thể làm công việc cấp thấp kia được.
Rất may Trần Lâm ngang trời xuất thế không chỉ cứu nguy cho Chu Lệ Đình một mạng mà còn muốn thu nhận nàng làm việc cho mình, dù không biết rõ mình sẽ làm gì nhưng chắc chắn là ngon hơn gái gọi hạng bét.
Trước là trả ơn sau là để sinh tồn, Chu Lệ Đình hiển nhiên là không có lý do gì để từ chói ngoan ngoãn nhận vị ông chủ mới đầu trọc này.
Ngược lại tiểu nha đầu Đào Nhi cùng 2 tiểu cô nương khác cũng ngơ ngác đứng lên cúi chào Trần Lâm, bộ ba tiểu nha đầu ngực vừa mới nhú theo đó đưa ánh mắt đáng thương hại nhìn Trần Lâm.
Đội ngũ kia, ánh mắt kia, dường như đã được tập luyện từ trước.
Tuy nhiên vị ông chủ mới đầu trọc này chỉ muốn nhận một mình Chu Lệ Đình mà thôi không có hứng thú với kẻ khác.
Trước câu hỏi của Chu Lệ Đình, Trần Lâm chỉ khẽ liếc nhìn ba tiểu nha đầu đang khoanh tay đứng một bên kia rồi lắc đầu nói:
- Ta hiển nhiên là không sao…
- Chỉ là Chu lão bản không lẽ muốn mở trại trẻ mồ côi sao?
Nghe Trần Lâm nói thế, Chu Lệ Định cũng chỉ biết cười khổ lắc đầu nói:
- Thân ta còn lo không xong nào quản được đến những người khác...
- Hai nha đầu kia gọi là Lan Nhi và Phượng Nhi là bạn của cô bé Đào Nhi và cũng bị Hắc Phong bang bắt giam xem như công cụ để trao đổi...
- Ta thấy hai nha đầu này còn quá nhỏ không đành lòng để chúng rơi vào tay kẻ khác nên mới tạm thu nhận chúng...
- Nếu ngài thật sự không thích... ta... ta sẽ đuổi chúng đi ngay...
Dứt lời Chu Lệ Đình không khỏi thở dài đưa ánh mắt thương hại nhìn hai cô bé vừa mới gia nhập kia, nàng cũng lệ thuộc vào người ta sức của nàng chỉ có thế.
Hai cô bé kia và cả Đào Nhi đều nghe được những lời nói kia của Chu Lệ Đình, cơ thể nhỏ bé khẽ rung lên nhè nhẹ đưa ánh mắt đáng thương nhìn Trần Lâm, kẻ sẽ quyết định vận mệnh của các nàng.
Ngược lại, Trần Lâm không vội trả lời chỉ lặng lẽ liếc nhìn ba cô nhóc chỉ toàn là quýt với chanh này chầm chậm đánh giá.
Nhìn chung hai cô bé gọi là Lan Nhi và Phượng Nhi kia đều khá nhỏ chỉ khoảng 11-12 tuổi trạch tuổi Đào Nhi, dung mạo cũng không kém cạnh vô cùng khả ái đáng yêu như hai đóa hoa vừa mới nở thanh thuần thánh khiết.
Nước da cái hai đều trắng như bông bưởi mịn màng như da trẻ em, đôi mắt ngọc trong veo như nước hồ mùa thu.
Trong đó Lan Nhi người tựa như tên dù còn nhỏ nhưng đã có nét thanh thuần khó tả tựa như một đóa hoa lan, còn Phượng Nhi lại có phần sắc sảo hiếu động hơn không khác gì một đó hoa phượng đỏ rực.
Cả hai đứng cạnh cô bé đáng yêu đến tận xương tủy Đào Nhi, trông tựa như ba tiểu thiên sứ linh lung xinh đẹp khiến người ta yêu thích.
Nhưng ác ở chỗ Huyết tổ đại nhân lại không thích...
Huyết tổ đại nhân chỉ thích vú bự mà thôi, thanh thuần đáng yêu gì gì đó nhưng đít vú chỉ bằng quả chanh thì xem như bỏ.
Huống chi hai nha đầu kia và cả cô bé Đào Nhi đều là ba cục hơn đời...
Trần Lâm không phải nhân loại và sớm muộn gì cũng sẽ phải rời khỏi cái pháo đài Viễn Đông này, đến lúc đó sao mà lo cho đám nha đầu này được.
Còn nếu trích huyết thì nói thật nghĩ đến cảnh trích huyết ba cái màn hình LCD 24inch kia Trần Lâm đã cảm thấy chân tay lạnh toát mồ hôi háng chảy ra như vỡ đập Tam Hiệp rồi, Huyết tổ đại nhân đáng kính không thể trích huyết tầm bậy tầm bạ như vậy được.
Nói chung là phiền quá phiền...
Trần Lâm nể tình Chu Lệ Đình bấm bụng thu nhận cô bé Đào Nhi đã là đến giới hạn rồi, giờ lồi thêm hai cục nữa chắc chết.
Tuy nhiên Chu Lệ Đình nói cũng không sai, nếu Trần Lâm không thu nhận các nàng thì số phận của các nàng sẽ rất bi thảm.
Tương tự như cô bé Đào Nhi, hai tiểu nha đầu Lan Nhi và Phượng Nhi này đều là những hàng hóa được Hắc Phong bang nuôi dưỡng nhằm mục đích trao đổi những lợi ích nhất định về cho Hắc Phong bang khi cần.
Trước khi cứu Đào Nhi, Trần Lâm cũng từng ra tay giải thoát cho nhóm hàng hóa này nhưng quyết định của họ là chấp nhận số phận không muốn chạy đi và hai cô bé này cũng nằm trong số đó.
Tuy nhiên khác với những người khác, hai cô bé Lan Nhi và Phượng Nhi đơn thuần là quá nhỏ nên không biết phải là gì cuối cùng chọn cách làm theo số đông.
Rất may sau này cô bé Đào Nhi đã tìm được hai nàng rồi làm một trận công tác tử tưởng khiến hai cô bé thấy được ánh sáng của Đảng, hiểu rõ được con đường cách mạng phải đi như thế nào.
Chỉ là dù đã giác ngộ lý tưởng nhưng số phận của Lan Nhi và Phượng Nhi vẫn không thể thoát được bánh xe của vận mệnh một lần nữa trở thành một món hàng hóa.
Ngay cái buổi hoàng hôn ngày tận thế đó, hệ thống hàng lâm, thây ma và hung thú điên cuồng hoành hành khiến 96,69% dân số nhân loại trực tiếp bay màu hoặc biến thành thây ma, trong đó trẻ em và người già là chết nhiều nhất.
Nguyên nhân rất đơn giản họ không đủ khả năng sống sót qua đợt sóng thây ma bạo tạc kia.
Phần còn lại của nhân loại vì thế chỉ toàn thanh niên hoặc trung niên, trẻ em và người già vẫn có nhưng rất ít và cái gì càng ít thì càng quý hiếm.
Trong đó những tiểu nha đầu có ngoại hình xinh đẹp trở thành mặt hàng quý hiếm nhất trong nhân loại thế hệ đầu mạt thế này.
Chính vì thế với độ quý hiếm của mình, chừ khi hai cô bé Lan Nhi và Phượng Nhi gia nhập Viễn Đông nếu không kiểu gì thì kiểu cũng sẽ lại rơi vào tay một thế lực nào đó tương tự Hắc Phong bang.
Tuy nhiên ngặt một nổi Viễn Đông đúng là cũng có chính sách nuôi dưỡng và huấn luyện những mầm xanh cho tương lại này, nhưng mục đích chính của Viễn Đông nói riêng và cả nhân loại nói chung vẫn là huấn luyện để phục vụ cho chiến đấu, nói trắng ra là đào tạo binh sĩ ngay từ lúc có thể cầm súng trang thủ thời gian cày cấp mặc kệ vị thành niên hay không.
Thế nên Viễn Đông phần lớn chỉ chọn những nam hài có đủ sức khỏe mà thôi, đám tiểu nữ nhân không cầm nổi súng thì Viễn Đông không để ý đến xem như một loại ngầm chấp nhận tương lại của phái nữ sẽ giữ vai trò gì trong nhân loại hậu mạt thế.
Thời đại này tồn tại mới là quan trọng nhất, nữ quyền gì gì đó tạm thời để qua một bên khi nào nhân loại phục hưng rồi hả đòi tiếp.
Hai cô bé Lan Nhi và Phượng Nhi rõ ràng không có cửa vào được Viễn Đông...
Chính vì thế Chu Lệ Đình mới không nhịn được mủi lòng tạm thời thu nhận hai nha đầu này trước rồi chờ Trần Lâm định đoạt.
Rất may Trần Lâm cũng là một con người có tấm lòng trắc ẩn, chanh chưa thành bưởi thì ta nuôi cho lớn thôi lo gì.
Sau một thoáng suy nghĩ Trần Lâm rốt cuộc cũng vẫn là chơi ngu thở dài lắc đầu nói:
- Chu lão bản đã nói như thế ta con biết nói gì... không lẽ làm người xấu đuổi đám nhóc kia đi...
- Tuy nhiên Chu lão bản đã muốn nhận thì phải có trách nhiệm của người nhận.
- Sau này đám nhóc kia sẽ do ngươi giữ, ta chỉ chịu trách nhiệm bảo hộ và chi tiền thôi.
- Được dĩ nhiên là được...
Không ngờ Trần Lâm vậy mà lại chấp nhận thu một lúc ba tiểu nha đầu ngoài ăn hại ra thì không thể làm gì, Chu Lệ Đình không khỏi vui mừng ra mặt gật đầu như gà mổ thóc nói.
Tuy nhiên trước sự nhiệt tâm nhiệt tình của Chu Lệ Đình, Trần Lâm lại chỉ lắc lắc cái đầu trọc cười nói:
- Không... không... không... không chỉ đơn giản như vậy đâu...
- Cái thời đại mạt thế này tất cả đều dựa trên trao đổi đồng giá...
- Các nàng đã không muốn làm hàng hóa để kẻ khác mặc sức chơi đùa thì phải nghe theo mệnh lệnh của ta...
- Thế nào mấy nhóc, vận mệnh là của các ngươi quyết định như thế nào là quyền của các ngươi.
Nói rồi Trần Lâm khẽ mỉm cười liếc nhìn ba cô nhóc Lan Nhi, Phượng Nhi và cả Đào Nhi đang đứng bên cạnh.
Trên đời này làm gì có bữa cơm nào là miễn phí, đến chính các thành viên Huyết tộc còn bị Trần Lâm bóc lột thì làm gì có chuyện hắn ra tay giúp không cho hai tiểu nha đầu không quen không biết này.
Muốn tồn tại phải trả giá đó luôn luôn là thứ Trần Lâm theo đuổi.
Một kẻ khốn khổ tán dương Trần Lâm vài câu khiến hắn vui, hắn liền ra tay giải thoát cho tên kia, đó là sự trao đổi đồng giá...
Một con sói đen thề chết tận trung với hắn, hắn cho con sói kia vũ khí mà nó ước mơ, đó là sự trao đổi đồng giá...
Một tên ngốc chấp nhận theo hắn liều mạng, hắn cho tên ngốc kia thứ thay đổi vận mệnh, đó cũng là sự trao đổi đồng giá...
Một tên mập ra tay giúp hắn dẫn đến tán gia bại sản, hắn cho tên kia cơ hội mà không ai có thể có được, đó vẫn là trao đổi đồng giá...
Và một tên ngu bán cho hắn một trang bị cam, hắn chủ động trả giá cao hơn yêu câu để đối phương không thiệt thòi, đó chính là trao đổi đồng giá...
Đó chỉ có thể là Huyết tổ đại nhân một con người có nhân cách cao đẹp, chỉ là hắn không phải người và cái nhân các cao đẹp kia chỉ áp dụng với những ai tốt với hắn.
Trần Lâm không khỏi buồn cười lắc đầu nói:
- Được rồi... được rồi... việc trả ơn gì đó để sau đi...
- Giờ thì... người của ta đâu?
- Bên này ngay đây thôi, để ta dẫn Trần tiểu huynh đệ gặp họ...
Trước sự gấp gáp của Trần Lâm, Trương Thiết cũng nhiệt tình cười nói rồi nhanh chân dẫn đường.
Rất nhanh vượt qua ánh mắt cảnh giác của các quân nhân...
Trương Thiết đã dẫn Trần Lâm vào sâu bên trong khu lánh nạn lâm thời này, đến nơi mà Trương Thiết dành riêng cho người mà Trần Lâm đã ký gửi và như một lẽ dĩ nhiên điều kiện của Chu Lệ Đình tốt hơn những nạn dân khác rất nhiều.
Không phải ngồi như chó chực xương ngoài trời thu lạnh giá mà ngồi trong một túp lều quân dụng, còn tự thân nấu cháo muốn ăn bao nhiêu cũng được, phúc lợi kia quả là quá mức xa xỉ với những nạn dân xung quanh.
Rất nhanh sau đó hành động kia nhanh chóng vấp phải sự ganh tỵ của rất nhiều nạn dân khác, đố kỵ vẫn luôn là bản chất cố hửu của nhân loại nhưng không một ai dám đứng ra nói câu nào.
Người xưa có câu "nhất quan hệ, nhì tiền tệ" câu nói kia luôn đúng trong bất kỳ đâu và bất kỳ thời điểm nào, mạt thế cũng chả thể thay đổi được chân lý kia.
Người ta có quan hệ nên được ưu tiên đó là chân lý.
Huống chi những quân nhân khác cũng mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện thì những nạn dân không có chút địa vị xã hội này càng không dám hó hé câu nào.
Tuy nhiên những quân nhân khác không nói gì không phải chỉ do Trần Lâm mà còn là vì họ nhận ra nữ nhân thân hình phồn thực đầy đặn, vú to như quả dưa hấu kia.
Tuy nhiên ác ở chỗ cái điều kiện ngon ăn kia lại không chỉ dành riêng cho mình Chu Lệ Đình mà là cả một đội ngũ ăn theo Chu Lệ Đình khiến chính bản thân Trần Lâm cũng phải chết lặng.
Lúc này bên trong túp lều che mưa che gió mà Trương Thiết cấp cho Chu Lệ Đình không chỉ có mình nàng và cô bé Đào Nhi mà còn có thể 2 cô nhóc khác, tất cả đều ngồi quây quần bên bếp lửa ăn cháo, vô hình chúng hiện lên một không khí gia đình đầm ấm không khác gì bà mẹ và đàn con thơ.
Chỉ là đàn con thơ này từ đâu chui ra thì Trần Lâm không biết.
- Đám trẻ kia từ đâu ra vậy?
Tự nhiên lồi ra thêm mấy cục nợ đời, Trần Lâm khẽ nhíu mày liếc nhìn Trương Thiết hỏi.
Ngược lại Trương Thiết chỉ gãi đầu cười khổ đáp:
- Ta cũng không biết... là tiểu cô nương kia kéo về đây...
- Chỉ là mấy cô nhóc ta cũng không biết phải làm gì nên để Chu lão bản nàng chăm sóc luôn...
...
- Để ta hỏi Chu Lệ Đình xem sao?
Không tình được đáp án nơi Trương Thiết, Trần Lâm khẽ lắc đầu cất bước tiến đến túp lều nhỏ của nhóm người Chu Lệ Đình.
Trương Thiết cũng biết điều âm thầm rơi đi tiếp tục công việc của mình trả lại không gian riêng tư cho Trần Lâm.
Bên kia Chu Lệ Đình cũng nhận ra Trần Lâm đang tiến đến vội vàng đứng lên chào hỏi ông chủ mới này của mình:
- Trần đại nhân mừng này trở về...
- Thế nào Viễn Đông không làm khó ngài chứ?
Nhìn chung dù Hắc Phong bang đã gần như bị tiêu diệt và kẻ đứng sau Lãnh Nhũ cũng đã chết, nhưng tình hình hiện tại của Chu Lệ Đình không phải quá tốt.
Chu Lệ Đình trên cơ bản là đã bị Viễn Đông đá đi trở thành một công dân thất nghiệp.
Thế nên nếu muốn sinh tồn ở cái pháo đài Viễn Đông này Chu Lệ Đình cần phải tìm một công việc gì đó và với một nữ nhân cấp độ 0 như thì công việc tốt nhất ngoài bán sữa thì cũng chỉ có thể nằm ngửa.
Mặc dù không ngại chuyện đó nhưng Chu Lệ Đình dù sao cũng là người có thân phận, là lão bản nương của quán trọ Bò Sữa thuộc loại gái hạng sang siêu cấp vip-pro sao có thể làm công việc cấp thấp kia được.
Rất may Trần Lâm ngang trời xuất thế không chỉ cứu nguy cho Chu Lệ Đình một mạng mà còn muốn thu nhận nàng làm việc cho mình, dù không biết rõ mình sẽ làm gì nhưng chắc chắn là ngon hơn gái gọi hạng bét.
Trước là trả ơn sau là để sinh tồn, Chu Lệ Đình hiển nhiên là không có lý do gì để từ chói ngoan ngoãn nhận vị ông chủ mới đầu trọc này.
Ngược lại tiểu nha đầu Đào Nhi cùng 2 tiểu cô nương khác cũng ngơ ngác đứng lên cúi chào Trần Lâm, bộ ba tiểu nha đầu ngực vừa mới nhú theo đó đưa ánh mắt đáng thương hại nhìn Trần Lâm.
Đội ngũ kia, ánh mắt kia, dường như đã được tập luyện từ trước.
Tuy nhiên vị ông chủ mới đầu trọc này chỉ muốn nhận một mình Chu Lệ Đình mà thôi không có hứng thú với kẻ khác.
Trước câu hỏi của Chu Lệ Đình, Trần Lâm chỉ khẽ liếc nhìn ba tiểu nha đầu đang khoanh tay đứng một bên kia rồi lắc đầu nói:
- Ta hiển nhiên là không sao…
- Chỉ là Chu lão bản không lẽ muốn mở trại trẻ mồ côi sao?
Nghe Trần Lâm nói thế, Chu Lệ Định cũng chỉ biết cười khổ lắc đầu nói:
- Thân ta còn lo không xong nào quản được đến những người khác...
- Hai nha đầu kia gọi là Lan Nhi và Phượng Nhi là bạn của cô bé Đào Nhi và cũng bị Hắc Phong bang bắt giam xem như công cụ để trao đổi...
- Ta thấy hai nha đầu này còn quá nhỏ không đành lòng để chúng rơi vào tay kẻ khác nên mới tạm thu nhận chúng...
- Nếu ngài thật sự không thích... ta... ta sẽ đuổi chúng đi ngay...
Dứt lời Chu Lệ Đình không khỏi thở dài đưa ánh mắt thương hại nhìn hai cô bé vừa mới gia nhập kia, nàng cũng lệ thuộc vào người ta sức của nàng chỉ có thế.
Hai cô bé kia và cả Đào Nhi đều nghe được những lời nói kia của Chu Lệ Đình, cơ thể nhỏ bé khẽ rung lên nhè nhẹ đưa ánh mắt đáng thương nhìn Trần Lâm, kẻ sẽ quyết định vận mệnh của các nàng.
Ngược lại, Trần Lâm không vội trả lời chỉ lặng lẽ liếc nhìn ba cô nhóc chỉ toàn là quýt với chanh này chầm chậm đánh giá.
Nhìn chung hai cô bé gọi là Lan Nhi và Phượng Nhi kia đều khá nhỏ chỉ khoảng 11-12 tuổi trạch tuổi Đào Nhi, dung mạo cũng không kém cạnh vô cùng khả ái đáng yêu như hai đóa hoa vừa mới nở thanh thuần thánh khiết.
Nước da cái hai đều trắng như bông bưởi mịn màng như da trẻ em, đôi mắt ngọc trong veo như nước hồ mùa thu.
Trong đó Lan Nhi người tựa như tên dù còn nhỏ nhưng đã có nét thanh thuần khó tả tựa như một đóa hoa lan, còn Phượng Nhi lại có phần sắc sảo hiếu động hơn không khác gì một đó hoa phượng đỏ rực.
Cả hai đứng cạnh cô bé đáng yêu đến tận xương tủy Đào Nhi, trông tựa như ba tiểu thiên sứ linh lung xinh đẹp khiến người ta yêu thích.
Nhưng ác ở chỗ Huyết tổ đại nhân lại không thích...
Huyết tổ đại nhân chỉ thích vú bự mà thôi, thanh thuần đáng yêu gì gì đó nhưng đít vú chỉ bằng quả chanh thì xem như bỏ.
Huống chi hai nha đầu kia và cả cô bé Đào Nhi đều là ba cục hơn đời...
Trần Lâm không phải nhân loại và sớm muộn gì cũng sẽ phải rời khỏi cái pháo đài Viễn Đông này, đến lúc đó sao mà lo cho đám nha đầu này được.
Còn nếu trích huyết thì nói thật nghĩ đến cảnh trích huyết ba cái màn hình LCD 24inch kia Trần Lâm đã cảm thấy chân tay lạnh toát mồ hôi háng chảy ra như vỡ đập Tam Hiệp rồi, Huyết tổ đại nhân đáng kính không thể trích huyết tầm bậy tầm bạ như vậy được.
Nói chung là phiền quá phiền...
Trần Lâm nể tình Chu Lệ Đình bấm bụng thu nhận cô bé Đào Nhi đã là đến giới hạn rồi, giờ lồi thêm hai cục nữa chắc chết.
Tuy nhiên Chu Lệ Đình nói cũng không sai, nếu Trần Lâm không thu nhận các nàng thì số phận của các nàng sẽ rất bi thảm.
Tương tự như cô bé Đào Nhi, hai tiểu nha đầu Lan Nhi và Phượng Nhi này đều là những hàng hóa được Hắc Phong bang nuôi dưỡng nhằm mục đích trao đổi những lợi ích nhất định về cho Hắc Phong bang khi cần.
Trước khi cứu Đào Nhi, Trần Lâm cũng từng ra tay giải thoát cho nhóm hàng hóa này nhưng quyết định của họ là chấp nhận số phận không muốn chạy đi và hai cô bé này cũng nằm trong số đó.
Tuy nhiên khác với những người khác, hai cô bé Lan Nhi và Phượng Nhi đơn thuần là quá nhỏ nên không biết phải là gì cuối cùng chọn cách làm theo số đông.
Rất may sau này cô bé Đào Nhi đã tìm được hai nàng rồi làm một trận công tác tử tưởng khiến hai cô bé thấy được ánh sáng của Đảng, hiểu rõ được con đường cách mạng phải đi như thế nào.
Chỉ là dù đã giác ngộ lý tưởng nhưng số phận của Lan Nhi và Phượng Nhi vẫn không thể thoát được bánh xe của vận mệnh một lần nữa trở thành một món hàng hóa.
Ngay cái buổi hoàng hôn ngày tận thế đó, hệ thống hàng lâm, thây ma và hung thú điên cuồng hoành hành khiến 96,69% dân số nhân loại trực tiếp bay màu hoặc biến thành thây ma, trong đó trẻ em và người già là chết nhiều nhất.
Nguyên nhân rất đơn giản họ không đủ khả năng sống sót qua đợt sóng thây ma bạo tạc kia.
Phần còn lại của nhân loại vì thế chỉ toàn thanh niên hoặc trung niên, trẻ em và người già vẫn có nhưng rất ít và cái gì càng ít thì càng quý hiếm.
Trong đó những tiểu nha đầu có ngoại hình xinh đẹp trở thành mặt hàng quý hiếm nhất trong nhân loại thế hệ đầu mạt thế này.
Chính vì thế với độ quý hiếm của mình, chừ khi hai cô bé Lan Nhi và Phượng Nhi gia nhập Viễn Đông nếu không kiểu gì thì kiểu cũng sẽ lại rơi vào tay một thế lực nào đó tương tự Hắc Phong bang.
Tuy nhiên ngặt một nổi Viễn Đông đúng là cũng có chính sách nuôi dưỡng và huấn luyện những mầm xanh cho tương lại này, nhưng mục đích chính của Viễn Đông nói riêng và cả nhân loại nói chung vẫn là huấn luyện để phục vụ cho chiến đấu, nói trắng ra là đào tạo binh sĩ ngay từ lúc có thể cầm súng trang thủ thời gian cày cấp mặc kệ vị thành niên hay không.
Thế nên Viễn Đông phần lớn chỉ chọn những nam hài có đủ sức khỏe mà thôi, đám tiểu nữ nhân không cầm nổi súng thì Viễn Đông không để ý đến xem như một loại ngầm chấp nhận tương lại của phái nữ sẽ giữ vai trò gì trong nhân loại hậu mạt thế.
Thời đại này tồn tại mới là quan trọng nhất, nữ quyền gì gì đó tạm thời để qua một bên khi nào nhân loại phục hưng rồi hả đòi tiếp.
Hai cô bé Lan Nhi và Phượng Nhi rõ ràng không có cửa vào được Viễn Đông...
Chính vì thế Chu Lệ Đình mới không nhịn được mủi lòng tạm thời thu nhận hai nha đầu này trước rồi chờ Trần Lâm định đoạt.
Rất may Trần Lâm cũng là một con người có tấm lòng trắc ẩn, chanh chưa thành bưởi thì ta nuôi cho lớn thôi lo gì.
Sau một thoáng suy nghĩ Trần Lâm rốt cuộc cũng vẫn là chơi ngu thở dài lắc đầu nói:
- Chu lão bản đã nói như thế ta con biết nói gì... không lẽ làm người xấu đuổi đám nhóc kia đi...
- Tuy nhiên Chu lão bản đã muốn nhận thì phải có trách nhiệm của người nhận.
- Sau này đám nhóc kia sẽ do ngươi giữ, ta chỉ chịu trách nhiệm bảo hộ và chi tiền thôi.
- Được dĩ nhiên là được...
Không ngờ Trần Lâm vậy mà lại chấp nhận thu một lúc ba tiểu nha đầu ngoài ăn hại ra thì không thể làm gì, Chu Lệ Đình không khỏi vui mừng ra mặt gật đầu như gà mổ thóc nói.
Tuy nhiên trước sự nhiệt tâm nhiệt tình của Chu Lệ Đình, Trần Lâm lại chỉ lắc lắc cái đầu trọc cười nói:
- Không... không... không... không chỉ đơn giản như vậy đâu...
- Cái thời đại mạt thế này tất cả đều dựa trên trao đổi đồng giá...
- Các nàng đã không muốn làm hàng hóa để kẻ khác mặc sức chơi đùa thì phải nghe theo mệnh lệnh của ta...
- Thế nào mấy nhóc, vận mệnh là của các ngươi quyết định như thế nào là quyền của các ngươi.
Nói rồi Trần Lâm khẽ mỉm cười liếc nhìn ba cô nhóc Lan Nhi, Phượng Nhi và cả Đào Nhi đang đứng bên cạnh.
Trên đời này làm gì có bữa cơm nào là miễn phí, đến chính các thành viên Huyết tộc còn bị Trần Lâm bóc lột thì làm gì có chuyện hắn ra tay giúp không cho hai tiểu nha đầu không quen không biết này.
Muốn tồn tại phải trả giá đó luôn luôn là thứ Trần Lâm theo đuổi.
Một kẻ khốn khổ tán dương Trần Lâm vài câu khiến hắn vui, hắn liền ra tay giải thoát cho tên kia, đó là sự trao đổi đồng giá...
Một con sói đen thề chết tận trung với hắn, hắn cho con sói kia vũ khí mà nó ước mơ, đó là sự trao đổi đồng giá...
Một tên ngốc chấp nhận theo hắn liều mạng, hắn cho tên ngốc kia thứ thay đổi vận mệnh, đó cũng là sự trao đổi đồng giá...
Một tên mập ra tay giúp hắn dẫn đến tán gia bại sản, hắn cho tên kia cơ hội mà không ai có thể có được, đó vẫn là trao đổi đồng giá...
Và một tên ngu bán cho hắn một trang bị cam, hắn chủ động trả giá cao hơn yêu câu để đối phương không thiệt thòi, đó chính là trao đổi đồng giá...
Đó chỉ có thể là Huyết tổ đại nhân một con người có nhân cách cao đẹp, chỉ là hắn không phải người và cái nhân các cao đẹp kia chỉ áp dụng với những ai tốt với hắn.
/727
|