Trong khu nhà chế tác trang phục, Hồng Ánh không nhịn được kinh ngạc khi nghe Huỳnh Dao tường thuật lại mọi việc, khuôn mặt thanh tú khẽ đâm chiêu suy nghĩ.
- Như vậy là bên quân khu 7 đã có ít nhất bốn người đạt cấp 20...
Qua một lúc lâu Hồng Ánh khẽ thì thầm.
Mặc dù lão già Gia Bảo đã gia nhập quân khu 7 nhưng xui xẻo thay Minh Thiên cánh tay đắc lực của lão, một người chơi cũng khá cao cấp của khu căn cứ đã bỏ mạng trong trận chiến với thây ma, không có người sở hữu cấp độ cao địa vị của lão tại môi trường mới như quân khu 7 tuy không thấp nhưng cũng sẽ không cao.
Vì thế quân khu 7, vị hàng xóm trong tương lai của huyết tộc sẽ cần phải được xem xét kỹ lưỡng lại nếu huyết tộc bành trướng thế lực sang vùng duyên hải đông bộ.
Nghĩ đến đây Hồng Ánh không nhịn được nổi máu muốn thoát ra Thánh Thành cho các huyết ưng đến trinh sát khu vực duyên hải tìm hiểu thêm thông tin...
Bên kia Trần Lâm không mấy quan tâm đến hai nữ nhân đang xì xào bàn chuyện chuyện đại sự của huyết tộc, chỉ quan tâm đến đại sự của mình chính là bộ trang phục trong tay mình, đó vẫn là một bộ quân phục, không biết là mẹ con hay do nghề nghiệp mà Minh Nguyệt vẫn thích quân phục, tuy nhiên khác với bộ quân phục của Hồng Ánh với tông màu chủ đạo là đen vàng kim thì bộ quân phục của Minh Nguyệt có tông màu chủ đạo là đen đỏ thể hiện lên độ chiến của nàng.
Khác với Hồng Ánh thích chỉ huy chiến trận thì Minh Nguyệt thích xông lên chiến trường chém giết kẻ địch hơn, ngoài ra “huyết sắc hung hầu” cũng có màu đỏ nên quân phục màu đen đỏ sẽ vô cùng hợp với Minh Nguyệt.
Bất chợt khi Trần Lâm còn đang nghĩ có nên làm cho mình một bộ quân phục tương tự hay không thì một cơ thể đẩy đã lồi lõm bất ngờ ôm chầm lấy cậu, cánh tay ngọc ngàn khẽ mò xuống xoa xoa lên côn thịt của cậu qua lớp quần đùi...
Thấy thế Trần Lâm không nhịn được bật cười nói:
- Thôi dừng... dừng lại, đây là nơi công cộng để về huyết điện đi...
Nghe Trần Lâm nói thế Hồng Ánh có xúc động muốn đập chết tên này, nhưng mà đang cầu người nên nàng vẫn cố nhẫn nhịn mỉm cười nói:
- Ngài thấy sao về chuyện lúc nãy...
Nghe Hồng Ánh hỏi Trần Lâm chợt nghiêm túc nói:
- Ta nghĩ lần sau nên đem giấy và bút... ah... ah...
- À... ta chỉ đù thôi mà... ha.. ha..
Ngay khi Trần Lâm định chém gió về giấy và bút thì một ma trảo đã bóp mạnh vào tiểu đệ của cậu làm cho đại ca phải giật mình chào thua.
Khẽ ngượng cười rồi nhìn xuống ma trảo đang đặc trên mệnh căn của mình, Trần Lâm mỉm cười quỷ dị nói:
- Nàng mà phá hư thì Huỳnh Dao khóc đó, tối nay đến phiên nàng ta thì phải...
Nghe thấy thế Huỳnh Dao đang đứng bên cạnh không nhịn được đỏ mặt, còn Hồng Ảnh thì khẽ hừ lạnh nhưng vẫn buôn cái thứ trong tay ra.
Thấy thế Trần Lâm bật cười rồi mới từ từ nói:
- Mọi chuyện cứ bình tỉnh, dù sao thì thời gian trong Thánh Thành cũng chậm hơn bên ngoài nền không việc gì phải gấp...
- Còn về thám thính tình hình ta nghĩ không nên dùng đến huyết ưng...
- Khác với thây ma, nhân loại có súng đem huyết ưng đến đó chỉ tổ làm bia bắn cho các tân binh của quân khu 7...
Nghe Trần Lâm nói thế Hồng Ánh mới gật gật đầu, đúng là huyết ưng không thích hợp giám sát nhân loại.
Khẽ vuốt ve nịnh nọt cậu em của Trần Lâm, Hồng Ánh mới mỉm cười yêu thương nói:
- Thế không dùng huyết ưng thì dùng gì cho hợp lý...
Mỉm cười nhìn hai nữ nhân, Trần Lâm thốt ra hai cái tên.
- Gián, chuột...
Nghe thấy thế Huỳnh Dao không nhịn được rùng mình, du sao cũng là nữ nhân nên nàng không thích hai sinh vật kia, tuy nhiên Hồng Ánh lại khác khi nghe đến hai cái tên kia ánh mắt của nàng không nhịn được sáng lên.
Phải rồi chính là gián, gián vô cùng tốt đế giám sát nhân loại tuy nhiên huyết tộc lại không có huyết mạch loài gián, nhưng họ có chuột, huyết mạch loài chuột thu được từ chiến dịch càn quét bờ sông Vân Hà được Trần Lâm dùng để tạo ra những tộc nhân sinh thái sống rải rác trong huyết lâm, tuy không tốt bằng gián nhưng chuột cũng không tệ và cũng là một loài ít được chú ý đến.
Có thể nó một câu nhân loại sống ở đâu thì chuột sống ở đó để hình dùng sự “gắn bó” của chuột và nhân loại, vì thế nếu cài một lượng lớn chuột vào khu căn cứ thì sợ gì không thám thính được họ, thậm chí Hồng Ánh còn nghĩ đến chuyện dùng chuột để thâu tóm khu căn cứ của nhân loại là đều không phải không thể.
Và tương lại nàng đã làm thật dẫn đế một cuộc cãi vã kịch liệt giữa nàng và Minh nguyệt, làm cho hai mẹ con tí nữa thì từ mặt nhau, rất may Trần Lâm đã ra mặt giảng hòa buột Hồng Ánh phải dẹp bỏ chiến dịch đàn chuột của mình, nếu không trong trang sử của nhân loại sẽ có trang kể về một đại thảm họa về hàng trăm hàng vạn con chuột từ ống cống chui ra ăn sạch một tòa căn cứ của nhân loại như thế nào.
Còn Trần Lâm không hề biết ràng chỉ một ngơi ý nhỏ của mình đã suýt nữa đem đến đại thảm họa cho nhân loại vẫn hồn nhiều như người điên, bỏ mặc Hồng Ánh và Huỳnh Dao con đang suy nghĩ chuyện làm thể nào để đem đàn chuột đến khu căn cứ của nhân loại, nhiệm vụ của huyết tổ đến đó là hết, cậu dẫn theo Anna đi đến Thương Thành thành bán vũ khí...
.
Bước vào Thương Thành, Trần Lâm không đi vội bán vũ khí mà chỉ chắp tay sau đít đi dạo một vòng, nói gì thì nói Trần Lâm vẫn là một người hiện đại, đã rất lâu rồi chưa gặp không khí nhộn nhịp quen thuộc này.
Một bên khác cô hàng xóm của Trần Lâm, mỹ nữ đến từ Nhật Quốc cũng đang dạo quanh các cửa hàng nhưng không phải để bán vũ khí như Trần Lâm mà để mua vũ khí...
Khẽ đứng trước một sạp hàng bán vũ khí, nàng khẽ đánh giá từng món vũ khí một rồi nhìn lại ông chủ cửa hàng đang ngồi trên ghế ngủ gật hỏi:
- Ông chủ thanh kiếm này bán thế nào?
Bị làm phiền tên chủ sạp hàng hí mắt ra nhìn, thấy chỉ là một người chơi không hề có người hướng dẫn, lão ta vô cùng không có trách nhiệm nói:
- Vũ khí trắng đồng giá 80 thần tệ, lục cũng vậy 400 thần tệ một món.
Cảm thấy thái độ không nặng không nhẹ của tên chủ sạp hàng, nàng khá khó chịu nhưng vẫn kiên nhẫn hỏi:
- Thế nếu ta mua nhiều thì... thì có giảm giá hay không...
Nghe nàng nói thế tên chủ sạp hàng hừ lạnh nói:
- Không có, ở đây không có chuyện giảm giá, nếu thấy không được thì có thể đi chổ khác...
Nhận thấy ý thứ đuối khách rõ ràng của tên chủ sạp hàng cô gái vô cùng tức giận muốn quay đầu bỏ đi nhưng một âm thanh vang lên hấp dẫn sự chú ý của nàng.
- Ta bán thanh kiếm tương tự với giá 65 thần tệ nàng thấy thế nào.
Nghe được thanh âm kia cô gái Nhật Quốc giật mình quay đầu lại, kinh ngạc nhìn vào người đã nói chuyện với nàng, một nữ nhân xinh đẹp tốc vàng kim óng ánh mặt trên người một bộ hầu gái.
Tuy nhiên rất nhanh nàng đã nhận ra cô gái kia là người hướng dẫn nên sẽ không có chuyện bán vũ khí cho nàng, người muốn bán vũ khí cho nàng chính là người bên cạnh cô gái kia còn cô ta chỉ là thông dịch viên, chỉ là không ngờ người kia chính là tên hàng xóm của nàng.
Ngược lại tên chủ sạp hàng bị dành mất mối làm ăn nhưng khi nhìn lại Trần Lâm dẫn theo Anna thì không nói gì nữa chỉ khẽ chú ý cậu rồi ngồi trên ghế ngủ tiếp.
Còn Anna thì triệt để bái phục ông chủ của mình, chuyện mua bán giữa các người chơi không phải là hiến, rất nhiều chủng tộc bị hệ thống hạn chế không thể sử dụng một số loại trang bị nên sẽ bán lại cho hệ thống.
Tuy nhiên giá mua bán của hệ thống cực kỳ khốn nạn, một trang bị bán ra có giá 100 thần tệ nhưng khi mua lại chỉ có giá 50 thần tệ giảm hẳn một nửa, thế là người chơi nghĩ ra cách bán lại cho nhau, người mua sẽ mua rẽ hơn khi mua của hệ thống còn người bán sẽ bán có giá hơn khi bán cho hệ thống, đôi bên cùng có lợi.
Nhưng đó là chuyện rất lâu sau này mới có, bây giờ Trần Lâm đã biết liên hệ mua bán quả thật có chút sớm, rất có thể sẽ bị những tên “quản lý thị trường” kia để ý, nhưng hình như thành phần hack game như huyết tộc chắc có lẽ bị để ý từ lâu rồi...
Còn Anna không biết nói gì hơn ngoài ngoan ngoãn làm thông dịch viên cho Trần Lâm, chỉ cầu mong ông chủ mình đừng “tạch” sớm.
Khẽ nhìn vào mỹ nữ Nhật Quốc trước mặt trên tay Trần Lâm hiện ra một thanh kiếm khá giống thanh kiếm mà nàng đã hỏi mua không ngần ngại đưa cho nàng rồi nói:
- Ta nói sẽ bán thanh kiếm này với giá 65 thần tệ nàng có muốn mua hay không?
Khẽ tiếp nhận thanh kiếm trong tay Trần Lâm, cô gái cảnh giác nhìn cậu rồi mới chầm chậm đánh giá thanh kiếm, quả thật thanh kiếm này không hề thua kém thanh kiếm mà nàng muốn mua.
Tuy nhiên nàng không vội trả lời Trần Lâm mà chầm chậm hỏi:
- Ta sao người lại muốn bán cho ta?
Nghe nàng hỏi Trần Lâm mỉm cười thành thật nói:
- Ta dư ra một số vũ khí không dùng đến nhưng bán lại cho hệ thống thì giá lại quá rẽ...
- Bán lại cho nàng sẽ có lời hơn cho ta.
Nghe Trần Lâm trả lời mỹ nữ Nhật Quốc khẽ gật đầu, mặc dù chưa tường bán vũ khí nhưng nàng cảm nhận được Trần Lâm nói thật và nàng thích sự thành thật đó, dĩ nhiên quan trọng hơn là cái giá Trần Lâm đưa ra cũng khá hời với nàng...
Khẽ suy nghĩ một chút nàng ta lo lắm hỏi:
- Không biết ngài có thế bán cho ta bao nhiêu trang bị tương tự...
Nghe nàng hỏi Trần Lâm mỉm cười khẽ nói:
- Thế nàng muốn mua bao nhiêu...
Nhìn vào Trần Lâm cô gài lo lắng nói:
- Một... một trăm trạng bị ngày thấy thế nào.
Nghe thấy con số của nàng Trần Lâm mỉm cười rồi chỉ chỉ vào Anna đang đứng bên cạnh.
Thấy thế cô gái khẽ nhíu mày khó hiểu rồi bất chợt giật mình nghĩ ra ý của Trần Lâm, Anna không phải chỉ là một người hướng dẫn mà còn là một thước đo thân phận, kẻ sở hữu một người hướng dẫn ở thời điểm này hết 90% đều là cao tầng của một tổ chức thậm chỉ một tộc, lo sợ người đó sẽ không đủ trang bị để mua bán với mình là một điều hết sức dư thừa, bởi lẽ kẻ đó không phải một cá nhân mà là một tập thể.
Khẽ cúi đầu trước Trần Lâm như tam tội, cô gái Nhật Quốc mới từ tốn nói:
- Xin thứ lỗi về sự vô ý của ta...
- Ta là Akeno Oda, ngài cũng có thể gọi ta là Anh Tử...
- Không biết ta có thể mua 500 vũ khí trắng và 100 vũ khí lục từ ngài hay không...
Thấy con số đã khá hơn Trần Lâm mỉm cười gật đầu nói.
- Có thể tuy nhiên trang bị trắng của ta phẩm chất không đều nhau, nàng có thể lựa, giá cả tính sau.
- Còn về vũ khí lục thì khá đồng đều, ta lấy 300 thần tệ một món.
Nghe cái giá Trần Lâm đưa ra Anh Tử vô cùng hài lòng gật đầu nói:
- Đa tạ lòng tốt của ngài nếu được ngài có thế về nhà của ta rồi trao đổi chứ.
Nghe đề nghị của nàng Trần Lâm giật mình nghĩ đến những điều xấu xa nhưng mặt ngoài vẫn đạo mạo nói:
- Có thế cứ...
- À.. ta gọi là Trần Lâm...
- Tốt Trần Lâm tiên sinh.
Anh Tử mỉm cười dẫn Trần Lâm về nhà, dĩ nhiên là để trao đổi rồi dùng sau số lượng cả trăm trang bị không thể trao đổi luôn ở chợ được.
Còn Trần Lâm chỉ mỉm cười lẽ đẽo đi theo sau âm thầm ngắm bờ mông to tròn của Anh Tử, quả thật gái nhật... ngon...
- Như vậy là bên quân khu 7 đã có ít nhất bốn người đạt cấp 20...
Qua một lúc lâu Hồng Ánh khẽ thì thầm.
Mặc dù lão già Gia Bảo đã gia nhập quân khu 7 nhưng xui xẻo thay Minh Thiên cánh tay đắc lực của lão, một người chơi cũng khá cao cấp của khu căn cứ đã bỏ mạng trong trận chiến với thây ma, không có người sở hữu cấp độ cao địa vị của lão tại môi trường mới như quân khu 7 tuy không thấp nhưng cũng sẽ không cao.
Vì thế quân khu 7, vị hàng xóm trong tương lai của huyết tộc sẽ cần phải được xem xét kỹ lưỡng lại nếu huyết tộc bành trướng thế lực sang vùng duyên hải đông bộ.
Nghĩ đến đây Hồng Ánh không nhịn được nổi máu muốn thoát ra Thánh Thành cho các huyết ưng đến trinh sát khu vực duyên hải tìm hiểu thêm thông tin...
Bên kia Trần Lâm không mấy quan tâm đến hai nữ nhân đang xì xào bàn chuyện chuyện đại sự của huyết tộc, chỉ quan tâm đến đại sự của mình chính là bộ trang phục trong tay mình, đó vẫn là một bộ quân phục, không biết là mẹ con hay do nghề nghiệp mà Minh Nguyệt vẫn thích quân phục, tuy nhiên khác với bộ quân phục của Hồng Ánh với tông màu chủ đạo là đen vàng kim thì bộ quân phục của Minh Nguyệt có tông màu chủ đạo là đen đỏ thể hiện lên độ chiến của nàng.
Khác với Hồng Ánh thích chỉ huy chiến trận thì Minh Nguyệt thích xông lên chiến trường chém giết kẻ địch hơn, ngoài ra “huyết sắc hung hầu” cũng có màu đỏ nên quân phục màu đen đỏ sẽ vô cùng hợp với Minh Nguyệt.
Bất chợt khi Trần Lâm còn đang nghĩ có nên làm cho mình một bộ quân phục tương tự hay không thì một cơ thể đẩy đã lồi lõm bất ngờ ôm chầm lấy cậu, cánh tay ngọc ngàn khẽ mò xuống xoa xoa lên côn thịt của cậu qua lớp quần đùi...
Thấy thế Trần Lâm không nhịn được bật cười nói:
- Thôi dừng... dừng lại, đây là nơi công cộng để về huyết điện đi...
Nghe Trần Lâm nói thế Hồng Ánh có xúc động muốn đập chết tên này, nhưng mà đang cầu người nên nàng vẫn cố nhẫn nhịn mỉm cười nói:
- Ngài thấy sao về chuyện lúc nãy...
Nghe Hồng Ánh hỏi Trần Lâm chợt nghiêm túc nói:
- Ta nghĩ lần sau nên đem giấy và bút... ah... ah...
- À... ta chỉ đù thôi mà... ha.. ha..
Ngay khi Trần Lâm định chém gió về giấy và bút thì một ma trảo đã bóp mạnh vào tiểu đệ của cậu làm cho đại ca phải giật mình chào thua.
Khẽ ngượng cười rồi nhìn xuống ma trảo đang đặc trên mệnh căn của mình, Trần Lâm mỉm cười quỷ dị nói:
- Nàng mà phá hư thì Huỳnh Dao khóc đó, tối nay đến phiên nàng ta thì phải...
Nghe thấy thế Huỳnh Dao đang đứng bên cạnh không nhịn được đỏ mặt, còn Hồng Ảnh thì khẽ hừ lạnh nhưng vẫn buôn cái thứ trong tay ra.
Thấy thế Trần Lâm bật cười rồi mới từ từ nói:
- Mọi chuyện cứ bình tỉnh, dù sao thì thời gian trong Thánh Thành cũng chậm hơn bên ngoài nền không việc gì phải gấp...
- Còn về thám thính tình hình ta nghĩ không nên dùng đến huyết ưng...
- Khác với thây ma, nhân loại có súng đem huyết ưng đến đó chỉ tổ làm bia bắn cho các tân binh của quân khu 7...
Nghe Trần Lâm nói thế Hồng Ánh mới gật gật đầu, đúng là huyết ưng không thích hợp giám sát nhân loại.
Khẽ vuốt ve nịnh nọt cậu em của Trần Lâm, Hồng Ánh mới mỉm cười yêu thương nói:
- Thế không dùng huyết ưng thì dùng gì cho hợp lý...
Mỉm cười nhìn hai nữ nhân, Trần Lâm thốt ra hai cái tên.
- Gián, chuột...
Nghe thấy thế Huỳnh Dao không nhịn được rùng mình, du sao cũng là nữ nhân nên nàng không thích hai sinh vật kia, tuy nhiên Hồng Ánh lại khác khi nghe đến hai cái tên kia ánh mắt của nàng không nhịn được sáng lên.
Phải rồi chính là gián, gián vô cùng tốt đế giám sát nhân loại tuy nhiên huyết tộc lại không có huyết mạch loài gián, nhưng họ có chuột, huyết mạch loài chuột thu được từ chiến dịch càn quét bờ sông Vân Hà được Trần Lâm dùng để tạo ra những tộc nhân sinh thái sống rải rác trong huyết lâm, tuy không tốt bằng gián nhưng chuột cũng không tệ và cũng là một loài ít được chú ý đến.
Có thể nó một câu nhân loại sống ở đâu thì chuột sống ở đó để hình dùng sự “gắn bó” của chuột và nhân loại, vì thế nếu cài một lượng lớn chuột vào khu căn cứ thì sợ gì không thám thính được họ, thậm chí Hồng Ánh còn nghĩ đến chuyện dùng chuột để thâu tóm khu căn cứ của nhân loại là đều không phải không thể.
Và tương lại nàng đã làm thật dẫn đế một cuộc cãi vã kịch liệt giữa nàng và Minh nguyệt, làm cho hai mẹ con tí nữa thì từ mặt nhau, rất may Trần Lâm đã ra mặt giảng hòa buột Hồng Ánh phải dẹp bỏ chiến dịch đàn chuột của mình, nếu không trong trang sử của nhân loại sẽ có trang kể về một đại thảm họa về hàng trăm hàng vạn con chuột từ ống cống chui ra ăn sạch một tòa căn cứ của nhân loại như thế nào.
Còn Trần Lâm không hề biết ràng chỉ một ngơi ý nhỏ của mình đã suýt nữa đem đến đại thảm họa cho nhân loại vẫn hồn nhiều như người điên, bỏ mặc Hồng Ánh và Huỳnh Dao con đang suy nghĩ chuyện làm thể nào để đem đàn chuột đến khu căn cứ của nhân loại, nhiệm vụ của huyết tổ đến đó là hết, cậu dẫn theo Anna đi đến Thương Thành thành bán vũ khí...
.
Bước vào Thương Thành, Trần Lâm không đi vội bán vũ khí mà chỉ chắp tay sau đít đi dạo một vòng, nói gì thì nói Trần Lâm vẫn là một người hiện đại, đã rất lâu rồi chưa gặp không khí nhộn nhịp quen thuộc này.
Một bên khác cô hàng xóm của Trần Lâm, mỹ nữ đến từ Nhật Quốc cũng đang dạo quanh các cửa hàng nhưng không phải để bán vũ khí như Trần Lâm mà để mua vũ khí...
Khẽ đứng trước một sạp hàng bán vũ khí, nàng khẽ đánh giá từng món vũ khí một rồi nhìn lại ông chủ cửa hàng đang ngồi trên ghế ngủ gật hỏi:
- Ông chủ thanh kiếm này bán thế nào?
Bị làm phiền tên chủ sạp hàng hí mắt ra nhìn, thấy chỉ là một người chơi không hề có người hướng dẫn, lão ta vô cùng không có trách nhiệm nói:
- Vũ khí trắng đồng giá 80 thần tệ, lục cũng vậy 400 thần tệ một món.
Cảm thấy thái độ không nặng không nhẹ của tên chủ sạp hàng, nàng khá khó chịu nhưng vẫn kiên nhẫn hỏi:
- Thế nếu ta mua nhiều thì... thì có giảm giá hay không...
Nghe nàng nói thế tên chủ sạp hàng hừ lạnh nói:
- Không có, ở đây không có chuyện giảm giá, nếu thấy không được thì có thể đi chổ khác...
Nhận thấy ý thứ đuối khách rõ ràng của tên chủ sạp hàng cô gái vô cùng tức giận muốn quay đầu bỏ đi nhưng một âm thanh vang lên hấp dẫn sự chú ý của nàng.
- Ta bán thanh kiếm tương tự với giá 65 thần tệ nàng thấy thế nào.
Nghe được thanh âm kia cô gái Nhật Quốc giật mình quay đầu lại, kinh ngạc nhìn vào người đã nói chuyện với nàng, một nữ nhân xinh đẹp tốc vàng kim óng ánh mặt trên người một bộ hầu gái.
Tuy nhiên rất nhanh nàng đã nhận ra cô gái kia là người hướng dẫn nên sẽ không có chuyện bán vũ khí cho nàng, người muốn bán vũ khí cho nàng chính là người bên cạnh cô gái kia còn cô ta chỉ là thông dịch viên, chỉ là không ngờ người kia chính là tên hàng xóm của nàng.
Ngược lại tên chủ sạp hàng bị dành mất mối làm ăn nhưng khi nhìn lại Trần Lâm dẫn theo Anna thì không nói gì nữa chỉ khẽ chú ý cậu rồi ngồi trên ghế ngủ tiếp.
Còn Anna thì triệt để bái phục ông chủ của mình, chuyện mua bán giữa các người chơi không phải là hiến, rất nhiều chủng tộc bị hệ thống hạn chế không thể sử dụng một số loại trang bị nên sẽ bán lại cho hệ thống.
Tuy nhiên giá mua bán của hệ thống cực kỳ khốn nạn, một trang bị bán ra có giá 100 thần tệ nhưng khi mua lại chỉ có giá 50 thần tệ giảm hẳn một nửa, thế là người chơi nghĩ ra cách bán lại cho nhau, người mua sẽ mua rẽ hơn khi mua của hệ thống còn người bán sẽ bán có giá hơn khi bán cho hệ thống, đôi bên cùng có lợi.
Nhưng đó là chuyện rất lâu sau này mới có, bây giờ Trần Lâm đã biết liên hệ mua bán quả thật có chút sớm, rất có thể sẽ bị những tên “quản lý thị trường” kia để ý, nhưng hình như thành phần hack game như huyết tộc chắc có lẽ bị để ý từ lâu rồi...
Còn Anna không biết nói gì hơn ngoài ngoan ngoãn làm thông dịch viên cho Trần Lâm, chỉ cầu mong ông chủ mình đừng “tạch” sớm.
Khẽ nhìn vào mỹ nữ Nhật Quốc trước mặt trên tay Trần Lâm hiện ra một thanh kiếm khá giống thanh kiếm mà nàng đã hỏi mua không ngần ngại đưa cho nàng rồi nói:
- Ta nói sẽ bán thanh kiếm này với giá 65 thần tệ nàng có muốn mua hay không?
Khẽ tiếp nhận thanh kiếm trong tay Trần Lâm, cô gái cảnh giác nhìn cậu rồi mới chầm chậm đánh giá thanh kiếm, quả thật thanh kiếm này không hề thua kém thanh kiếm mà nàng muốn mua.
Tuy nhiên nàng không vội trả lời Trần Lâm mà chầm chậm hỏi:
- Ta sao người lại muốn bán cho ta?
Nghe nàng hỏi Trần Lâm mỉm cười thành thật nói:
- Ta dư ra một số vũ khí không dùng đến nhưng bán lại cho hệ thống thì giá lại quá rẽ...
- Bán lại cho nàng sẽ có lời hơn cho ta.
Nghe Trần Lâm trả lời mỹ nữ Nhật Quốc khẽ gật đầu, mặc dù chưa tường bán vũ khí nhưng nàng cảm nhận được Trần Lâm nói thật và nàng thích sự thành thật đó, dĩ nhiên quan trọng hơn là cái giá Trần Lâm đưa ra cũng khá hời với nàng...
Khẽ suy nghĩ một chút nàng ta lo lắm hỏi:
- Không biết ngài có thế bán cho ta bao nhiêu trang bị tương tự...
Nghe nàng hỏi Trần Lâm mỉm cười khẽ nói:
- Thế nàng muốn mua bao nhiêu...
Nhìn vào Trần Lâm cô gài lo lắng nói:
- Một... một trăm trạng bị ngày thấy thế nào.
Nghe thấy con số của nàng Trần Lâm mỉm cười rồi chỉ chỉ vào Anna đang đứng bên cạnh.
Thấy thế cô gái khẽ nhíu mày khó hiểu rồi bất chợt giật mình nghĩ ra ý của Trần Lâm, Anna không phải chỉ là một người hướng dẫn mà còn là một thước đo thân phận, kẻ sở hữu một người hướng dẫn ở thời điểm này hết 90% đều là cao tầng của một tổ chức thậm chỉ một tộc, lo sợ người đó sẽ không đủ trang bị để mua bán với mình là một điều hết sức dư thừa, bởi lẽ kẻ đó không phải một cá nhân mà là một tập thể.
Khẽ cúi đầu trước Trần Lâm như tam tội, cô gái Nhật Quốc mới từ tốn nói:
- Xin thứ lỗi về sự vô ý của ta...
- Ta là Akeno Oda, ngài cũng có thể gọi ta là Anh Tử...
- Không biết ta có thể mua 500 vũ khí trắng và 100 vũ khí lục từ ngài hay không...
Thấy con số đã khá hơn Trần Lâm mỉm cười gật đầu nói.
- Có thể tuy nhiên trang bị trắng của ta phẩm chất không đều nhau, nàng có thể lựa, giá cả tính sau.
- Còn về vũ khí lục thì khá đồng đều, ta lấy 300 thần tệ một món.
Nghe cái giá Trần Lâm đưa ra Anh Tử vô cùng hài lòng gật đầu nói:
- Đa tạ lòng tốt của ngài nếu được ngài có thế về nhà của ta rồi trao đổi chứ.
Nghe đề nghị của nàng Trần Lâm giật mình nghĩ đến những điều xấu xa nhưng mặt ngoài vẫn đạo mạo nói:
- Có thế cứ...
- À.. ta gọi là Trần Lâm...
- Tốt Trần Lâm tiên sinh.
Anh Tử mỉm cười dẫn Trần Lâm về nhà, dĩ nhiên là để trao đổi rồi dùng sau số lượng cả trăm trang bị không thể trao đổi luôn ở chợ được.
Còn Trần Lâm chỉ mỉm cười lẽ đẽo đi theo sau âm thầm ngắm bờ mông to tròn của Anh Tử, quả thật gái nhật... ngon...
/727
|