Lãnh Đế Cuồng Thê

Chương 11: Hồ Ly trở về đế đô!

/109


Hào quang hiện ra, cuồng phong bay lên.

Nạp Lan Yên bị tiếng động bất thình lình làm cho hoảng sợ, mở mắt nhìn về phía Thương ở bên trong cuồng phong, đáy mắt xẹt qua một tia kinh hỷ: “Đây là…. Muốn lên cấp?”

Bản thân Thương đã đả thông chín nhánh linh mạch, ở bình cảnh đã gần một năm rồi, một khi dung hợp chín nhánh linh mạch, Thương sẽ chính thức trở thành Linh tu sĩ thân phận tôn quý!

Nạp Lan Yên hôn ‘bẹp’ một cái lên đầu của Tiểu Bảo nằm ở bên cạnh mình: “Tiểu Bảo, vận khí của ta sao lại tốt như vậy?”

Tiểu Bảo không rõ lắm, nhưng cũng kiêu ngạo ngẩng đầu lên, phun lưỡi rắn hồng hộc một tiếng.

Sau nửa canh giờ.

Thương chậm rãi mở to mắt, trong mắt hình như có ánh sáng yêu dị lóe lên rồi biến mất. Khuôn mặt bình thường bỗng trở nên xinh đẹp tà mị bất chấp mọi thứ, trong nháy mắt lại khôi phục lại như thường.

Nạp Lan Yên suýt chút nữa cho là mình hoa mắt, bên môi hiện lên ý cười: “Cảm giác trở thành Linh Sĩ thế nào?”

Chín nhánh linh mạch ngưng đan, chính thức bước vào hàng ngũ Linh tu sĩ.

Thực lực của Linh tu sĩ phân chia theo cấp bậc từ thấp đến cao lần lượt là Linh Sĩ, Linh Sư, Đại Linh Sư. Đây là ba cấp bậc dưới của Linh tu sĩ.

Sau Đại Linh Sư đỉnh phong, là cấp bậc Tiên Thiên Linh tu sĩ.

Một khi trở thành Tiên Thiên Linh tu sĩ, địa vị trên đại lục tăng lên một cấp bậc.

Theo hiểu biết của Nạp Lan Yên, toàn bộ Liệt Diễm quốc cũng chỉ có một cao thủ Tiên Thiên Linh tu sĩ, chính là hoàng gia lão tổ đã bế quan nhiều năm của hoàng thất.

Cũng chính vì có một pho tượng đại thần như vậy tồn tại, Liệt Diễm đế quốc mới có thể có mấy trăm năm yên bình.

Thương mở ra lòng bàn tay lại chậm rãi nắm chặt lại, cảm nhận linh lực hùng hậu lưu chuyển giống như dòng sông trong cơ thể, đối với câu hỏi của Nạp Lan Yên, chỉ trả lời một chữ: “Thoải mái!”

“Ha ha ha, tốt cho một chữ thoải mái!” Nạp Lan Yên vui sướng cười to một tiếng, ánh mắt nhìn về phương đông, mi tâm tràn đầy tự tin, chậm chạp nói: “Ra ngoài lâu như vậy, cũng nên trở về rồi.

Liệt Diễm đế đô. Chiến Vương phủ.

Trong đình viện, dưới cây Tử Đằng, một nam nhân tuấn mỹ mặc một thân quần áo màu tím lười biếng nằm nghiêng trên nhuyễn tháp tơ vàng. (oa haha, soái ca lên sàn). Ngón tay thon dài vân vê một phong thiếp mời tinh mỹ, khóe môi hiện lên ý cười ý vị thâm trường: “Săn bắn….”

Đứng ở bên cạnh nam nhân là một thanh niên mặc cẩm bào màu xanh, môi hồng răng trắng, khuôn mặt tuấn tú, cằm lại giương cao, vẻ mặt vừa kiêu căng vừa kiêu ngạo, cả người toát ra một cổ hơi thở của một công tử quần là áo lượt.

Nhưng lúc này, vẻ mặt của thanh niên cũng tràn đầy phẫn hận cùng trào phúng: “Tam ca, bọn hắn rõ ràng là không có ý tốt.”

Lãnh Thiếu Diệp gấp lại thiếp mời, tùy ý đặt một bên, nói: “Thiếu Kỳ, bọn hắn cũng là huynh trưởng của ngươi.”

“Huynh trưởng chó má!” Lãnh Thiếu Kỳ khinh thường ‘xì’ một tiếng. Vẻ mặt tức giận giậm chân nói: “Tam ca, ngươi bởi vì những tên khốn khiếp kia mà phải cưới một Vương Phi ngu ngốc, thế nhưng những người này còn dám tính kế ngươi!”

Lãnh Thiếu Diệp thản nhiên nhếch môi mỏng, không để ý nói: “Trở về nói, Bổn vương đáp ứng.”

Lãnh Thiếu Kỳ nhíu mày nghĩ một chút, chỉ thấy Lãnh Thiếu Diệp đã khép hờ con ngươi, chỉ có thể cắn răng nói: “Tam ca, ngươi cẩn thận mọi chuyện.”

Đợi Lãnh Thiếu Kỳ rời đi, Lãnh Thiếu Diệp bỗng dưng mở đôi mắt đen, trong mắt không có một chút để ý chuyện vừa rồi, chỉ có một mảnh thâm thúy cùng lạnh như băng: “Ám, phái người âm thầm đi theo Thái tử cùng Thiếu Kỳ, có chuyện gì đều báo với ta.”

Trong gió truyền đến một đạo tiếng vang: “Vâng, Vương Gia.”

Lãnh Thiếu Diệp vuốt chén ngọc trên tay, có chút nhàm chán thở dài, một tháng này, hắn thu phục ám vệ, thanh lọc vương phủ, chỉnh đốn Hổ Vệ Quân, bận đến chân không chạm đất.

Hôm nay thật vất vả mới nhàn rỗi, mỗi ngày còn phải nhìn đám ‘huynh đệ’ tâm tư khác nhau, ngược lại thật sự có chút nhớ Hồ Ly kia. (haha, ca cũng nhớ tỷ rồi)

“Vương Gia.” Nữ nhân dịu dàng đi đến từ một nơi không xa, trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần mang theo vài phần lo lắng: “Theo tin tức thuộc hạ có được, lần săn bắn này sợ là bởi vì bọn họ đã lấy được tin tức Vương Phi khỏi bệnh.”

Một đại tiểu thư si ngốc lại gả cho Chiến Vương nổi danh cả nước, trong đó tự nhiên có chút chuyện cong cong thẳng thẳng không muốn người biết.

Nguyên nhân lớn nhất, đó là người cầm đầu vây cánh ủng hộ Thái tử sợ Chiến Vương dũng mãnh sẽ lại cưới một nữ nhân thông minh tài giỏi làm Vương Phi, như vậy bọn họ sẽ đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương (gặp họa liên tiếp).

Mà nửa tháng trước, có một tin tức mơ hồ truyền đi khắp đế đô.

Nói là hiện tại Chiến Vương phi Nạp Lan Yên đã khỏi bệnh, làm việc mười phần kỳ quái, còn có người nói là ở bên trong sơn mạch gặp được Chiến Vương phi liều lĩnh cường hãn. Hơn nữa, còn chỉ ra Chiến Vương phi cũng không phải ở nhà dưỡng bệnh, mà là đại hôn không lâu đã rời Chiến Vương phủ đi rèn luyện, nói thật rành mạch rõ ràng.

Lãnh Thiếu Diệp bận không phân thân được, đến lúc nghe được tin tức này, đã có không ít kẻ rục rịch ngóc đầu.

Mấy ngày gần đây, các huynh đệ kẻ trước người sau đến phủ, quanh co lòng vòng hỏi thăm tin tức về Nạp Lan Yên.

Lãnh Thiếu Diệp ánh mắt u ám: “Lam Thanh, có tra ra là người nào tung lời đồn đại không?”

Nữ nhân dịu dàng tên là Lam Thanh, là người đã đả thông bảy nhánh linh mạch, đi theo bên người mẫu phi của Chiến vương gia, sau khi chủ nhân qua đời, xem như một tay nàng nuôi lớn Chiến Vương gia.

Lam Thanh tính cách dịu dàng lại tiêu sái, là một người khôn khéo tài giỏi, lấy tiêu chẩn nhận thức người của Lãnh Thiếu Diệp, tất nhiên lúc chỉnh đốn Vương phủ, hắn cất nhắc nàng thành tổng quản của Vương phủ.

Thanh Lam nghĩ đến kết quả tra được, vẻ mặt có chút cổ quái: “Vương Gia, tin tức này truyền ra từ Nạp Lan gia tộc, nửa tháng trước, Nạp Lan Bằng dẫn Nạp Lan Song vừa thức tỉnh Ngân Phẩm linh căn cùng Nạp Lan Lâm đi một chuyến vào sơn mạch ngoài thành.”

Lam Thanh không rõ ràng lắm tình huống hiện giờ của Vương Phi nhà mình, nhưng đối với việc Vương Phi không phải là si ngốc mà là cường giả thật sự vui mừng.

Lãnh Thiếu Diệp nhíu mi, đầu ngón tay theo bản năng gõ mặt bàn, Hồ Ly ngu xuẩn kia có thể lăn lộn phong sinh thủy khởi (1) ở trong sơn mạch, cũng không ngoài ý muốn của hắn.

(1) Phong sinh thủy khởi: cuộc sống, việc buôn bán náo nhiệt. (ở đây ý chỉ cuộc sống á)

Năm đó Huyết Hồ có thể mở một đường máu ở rừng mưa nhiệt đới, ở sơn mạch của dị giới này tự nhiên cũng không cần nói.

Chẳng qua là, không có hoàn toàn nắm chắc lúc để lộ bản thân, cũng không giống tác phong của Hồ Ly này.

Phanh!

Đột nhiên một cái gói lớn bay từ bên ngoài tường vào, rơi trên mặt đất phát ra tiếng vang thật lớn.

Trong mắt Lãnh Thiếu Diệp hiện lên ánh sáng sắc bén, nhưng đảo mắt nhìn thấy bóng dáng ngồi trên tường, hàn băng thấu xương trong phút chốc liền rút đi, chỉ còn dở khóc dở cười. Bóng người phong trần mệt mỏi kia không phải là Nạp Lan Yên thì là ai? (oimeoi, chị xuất hiện đặc biệt nhở)

Nạp Lan Yên phủi bụi bặm trên vai, tung người tiêu sái rơi xuống đất, tâm tình rất tốt quơ quơ tay với Lãnh Thiếu Diệp, lộ ra răng trắng: “Ôi!”


/109

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status