Mã Tam Cao được cha conn Lưu Ngũ Cao nhiệt tình mời đến phòng khách, lúc này những chiếc bàn gỗ trước đó trong phòng khách đã được thay thế bằng bộ sa lông da thật có vẻ rất giàu có và hiện đại, những món đồ sứ lỗi thời và vài bộ lư hương trước đó cũng không còn.
Trước đó Mã Tam Cao đến Lưu gia và cảm thấy cách sắp xếp và bài trí là không đúng, coi cha con Lưu gia là nhà giàu mới nổi ở nông thôn.
Hôm nay xem ra anh Lưu thật sự là người có tâm, Mã Tam Cao thầm thấy lần đầu tiên đến nơi này và sau đó Lưu Ngũ Cao đã phỏng đoán tâm tư của mình, chiêu thức thay đổi này làm hắn thật sự thoải mái.
Mã Tam Cao vừa ngồi vững vàng trên ghế sa lông thì Lưu Hổ đã dùng hai tay dâng thuốc đến trước mặt.
- Tiểu Hổ, cùng ngồi xuống hút thuốc với chú Mã.
Mã Tam Cao nhận thuốc rồi vung tay chỉ vào chổ trống bên cạnh, tỏ ý bảo Lưu Hổ ngồi xuống.
Lưu Hổ nhìn Lưu Ngũ Cao, thấy cha mình gật đầu, hắn thuận thế ngồi xuống bên cạnh và châm lửa cho Mã Tam Cao.
Lưu Ngũ Cao là người biết chuyện, lúc này mình còn nhiều sản nghiệp trong huyện, dù Mã Tam Cao là phó bí thư đoàn thể nhưng quyền lực không được như thời đại của Lý Đại Giang.
Nhưng sau khi Lưu Ngũ Cao biết Lưu Hổ thầm mật báo cho người đến bắt Vương Hòa Bình thì thật sự không dám có ý nghĩ dựa vào Nghiêm Minh Cao.
Người có thân phận trong huyện Nam Vân cũng biết Vương Hòa Bình là nhân vật tâm phúc hạng nhất của Nghiêm Minh Cao, Lưu Hổ và Vương Hòa Bình có mối cừu hận khá lớn, Lưu Ngũ Cao hiểu mình khó thể nào hòa giải được.
Lý Bạch Diễm thấy Lưu Ngũ Cao nháy mắt thì khẽ lắc eo đi đến ngồi ở chiếc ghế sa lông bên cạnh Mã Tam Cao, bàn tay trắng nõn lại đặt lên mâm trái cây, nàng cười nũng nịu:
- Bí thư Mã, em giúp anh gọt táo.
Mã Tam Cao liếc mắt nhìn Lý Bạch Diễm, thầm nghĩ, Lưu Ngũ Cao cũng coi như có tâm, để xem tình hình thế nào.
Nhưng Mã Tam Cao cũng có vài ý kiến, tôi đây muốn đàn bà còn cần Lưu Ngũ Cao đưa tặng sao? Hắn là người lăn lộn quan trường nhiều năm, tuy biết rõ mình tiến lên chức vụ chủ tịch huyện và bí thư huyện ủy chỉ là xa vời, nhưng dù sao cũng còn có chút hy vọng.
Chỉ cần sau này Mã Tam Cao làm cho Nghiêm Minh Cao suy sụp, lại đưa đến cho bí thư Tần Lập Bản một phần lễ vật lớn hơn, cơ hội sẽ đến.
Chưa nói đâu xa, anh Tưởng là bí thư huyện Vân Quang, người này năm mươi tám tuổi mới lên chức chủ tịch huyện.
Người làm chính trị đều biết, cái gọi là quy tắc ngầm đều từ con người mà ra.
Ba chữ "trên nguyên tắc" được nói ra vô cùng kỳ diệu, chủ yếu là các lãnh đạo tác động lẫn nhau mà thôi, dù cấp dưới có quan tâm thế nào cũng khó thể chen vào.
Lý Bạch Diễm thở ra mùi hương nồng nàn, điều này làm trong lòng Mã Tam Cao ít nhiều cũng sinh ra chút cảm giác khác thường, hắn vô thức hoạt động nửa thân dưới rồi nói với Lưu Hổ:
- Tiểu Hổ, gần đây kinh doanh thế nào?
Lưu Hổ lập tức tỉnh táo tinh thần, hắn lớn tiếng nói:
- Bí thư Mã, tôi thật sự không ngờ kết hợp đồ hộp thành hộp lễ vật, hơn nữa còn đẩy mạnh quảng cáo thì tiêu thụ tốt như vậy, những dây chuyền sản xuất mới đã được lắp đặt xong, trong xưởng đang tăng ca liên tục.
Mã Tam Cao liếc mắt nhìn Lý Bạch Diễm, Lưu Hổ không chú ý nhưng Lưu Ngũ Cao lại quan sát được ẩn ý bên trong, lão vung tay ngăn lời Lưu Hổ rồi nói với Mã Tam Cao:
- Bí thư Mã, bây giờ tôi cũng lớn tuổi, trong nhà có thuê một vị chuyên gia xoa bóp, tay nghề rất tốt. Tôi thường xuyên để cô ấy mát xa vai, xoa bóp chân, hiệu quả rất rõ rệt, không biết bí thư Mã có muốn thử một chút không?
Mã Tam Cao thầm gật đầu Lưu Ngũ Cao rõ ràng biết cách làm người hơn Lưu Hổ, biết cách nhìn người, xem ra gừng càng già càng cay.
Trong mắt Mã Tam Cao thì Lý Bạch Diễm chỉ là một người đẹp có chút tư sắc mà thôi, nếu ngồi trước mặt một người ngoài mà Lưu Hổ nói ra những việc bí mật, điều này là không thích hợp.
Hai cha con Lưu gia mời Mã Tam Cao lên lầu, sau khi đóng cửa lại thì trong phòng chỉ còn lại ba người, lúc này Mã Tam Cao mới hỏi:
- Tình huống nhà máy thế nào? Tốt chứ?
- Rất tốt, đồ hộp thành phẩm của chúng ta không khác gì của khu quy hoạch, nhưng chúng ta giảm đi một phần phí quảng cáo, vì vậy giá cả của chúng ta tốt hơn của tên họ Vương bên kia ba đồng.
Lưu Hổ vẫn rất hưng phấn, chuyến này kinh doanh đồ hộp có vẻ là làm ăn nhỏ nhưng cộng lại cũng coi như có lời.
Mã Tam Cao nói:
- Chỗ này không có bí thư Mã, cậu gọi tôi bằng bác là được.
Lưu Ngũ Cao cảm thấy vui vẻ, xưng hô đã thay đổi, điều này nói rõ Mã Tam Cao đã bắt đầu coi trọng cha con bọn họ.
Đám người trong quan trường thường không có vấn đề gì không liên quan đến ích lợi, cũng vì ích lợi mà hai cha con Lưu gia mới gắn kết với Mã Tam Cao, đến bây giờ xem như là minh hữu.
Sau khi Lý Đại Giang suy sụp thì chuyện kinh doanh xây dựng của Lưu Ngũ Cao cũng dần xuống dốc, các vị lãnh đạo xã thị trấn trước đó rất thường bâu lấy Lưu Ngũ Cao, bây giờ thấy Lưu Ngũ Cao thì tránh đi còn chưa kịp.
Điều này cũng khó trách, Lưu Ngũ Cao nổi danh là người của Lý Đại Giang, bây giờ người nắm quyền là Nghiêm Minh Cao, người của Lý Đại Giang là kẻ thù không đội trời chung, nếu dính vào Lưu Ngũ Cao thì chỉ có tai họa, không có gì tốt.
Không những chỉ là những cán bộ đảng trong huyện thấy mặt Lưu Ngũ Cao là bỏ chạy, thậm chí các lãnh đạo xí nghiệp quốc hữu trong huyện vừa thấy cái tên Lưu Ngũ Cao là gạt ngay.
- Ừ, Tiểu Hổ, làm rất tốt.
Mã Tam Cao coi như đưa ra lời cổ vũ, Lưu Hổ cảm thấy vui vẻ, càng khoe khoang:
- Lần này cháu đầu tư thêm mười dây chuyền sản xuất, coi như làm lớn một phen.
Chỉ nghĩ đến Lý Tiểu Linh bị tên họ Vương kia kéo vào trong tay là Lưu Hổ đã cảm thấy cực kỳ bức bối, vì vậy hắn phải dùng sức đối chọi một phen với Vương Hòa Bình.
Trước đó Vương Hòa Bình muốn cải tạo lại nhà máy đồ hộp, Lưu Hổ đã muốn đi theo nhưng Lưu Ngũ Cao ngăn cản.
Lời nói của Lưu Ngũ Cao rất đơn giản mà hữu hiệu:
- Hổ Tử, con làm ăn rất khá, nhưng con đừng quên, sau khi chú Lý ngã xuống thì cha con chúng ta không còn chỗ dựa trong huyện.
Chỉ một câu nói như vậy làm Lưu Hổ phải bỏ đi ý nghĩ tranh chấp với Vương Hòa Bình.
Lưu Hổ cũng không phải kẻ ngốc, vào thời đại này, dù anh có mạnh thế nào, nếu không có sự giúp đỡ mạnh mẽ từ chính quyền thì Vương Hòa Bình chỉ cần lật tay cũng đủ lật tung sản nghiệp của Lưu gia.
- Chú Mã, chú đề nghị rất tốt, bây giờ Vương Hòa Bình đi tiếp nhận khu kinh tế mới, coi như chính thức nhảy vào hố lửa. Cháu biết rõ bản tính của hắn, chỉ muốn lợi dụng nguồn tài chính của nhà máy đồ hộp để quăng vào đầu tư ở khu kinh tế mới.
Lưu Hổ tỉnh táo nói, hắn nói chuyện đâu vào đấy, rõ ràng hợp lý.
Mã Tam Cao lẳng lặng lắng nghe sự phân tích của Lưu Hổ, hắn thầm nghĩ Lưu Hổ này làm người còn có chút đường hoàng, năng lực và hiệu suất kinh doanh cũng có hơi khá.
Chỉ trong vòng hai tháng ngắn ngủi, với sự trợ giúp của công ty xây dựng thì không những làm xong nhà xưởng, hơn nữa còn đã sản xuất được thành phẩm đồ hộp để cạnh tranh.
- Ừ, công ty xây dựng lớn như của nhà các người thì trong huyện chỉ có một, như vậy nhất định sẽ là trợ lực lớn trong công tác mở rộng sản xuất.
Mã Tam Cao chậm rãi ném ra những lời như vậy.
Lưu Ngũ Cao lập tức hiểu ngay, đây là ám hiệu rõ ràng của Mã Tam Cao, ý nghĩa là chỉ cần Mã Tam Cao còn nắm quyền thì nhất định sẽ không để cho cha con Lưu gia rơi rụng.
Hai bên nói chuyện hơn một giờ, đáp ứng lời mời nhiệt tình của Lưu Ngũ Cao, Mã Tam Cao ngồi lên bàn mạt chược.
Lưu Ngũ Cao, Mã Tam Cao, Lý Bạch Diễm cùng với vị chủ tịch công đoàn huyện tên là Duẫn Hành, bốn người bốn tay, bắt đầu chiến đấu.
Trước khi khai chiến thì Lưu Ngũ Cao đã lấy ra vài xấp tiền mặt phân biệt nhé vào trong tay ba người rồi cười tủm tỉm nói:
- Hôm nay mọi người cùng tụ tập, vẫn dựa theo quy củ trong huyện, tôi biết mọi người không mang theo tiền mặt, chỗ này của tôi có vài đồng, tất nhiên sẽ dùng để các vị giải trí. Tôi coi như tình nguyện chịu thua cũng không để cho các vị lãnh đạo mất vui, có gì chút nữa sẽ hoàn tiền, các vị lãnh đạo đừng lo.
Mã Tam Cao khẽ cau mày, trong lòng hắn biết rõ, Lưu Ngũ Cao nói hoàn tiền chẳng qua chỉ là cái cớ mà thôi.
Nhưng bầu không khí hôm nay là không tệ, Mã Tam Cao còn cần nhờ vào sự giúp đỡ của hai cha con Lưu gia, vì vậy hắn cũng không nói ra những lời mất hứng.
Lưu Ngũ Cao thấy Mã Tam Cao không nói gì thì thầm nghĩ có lần thứ nhất thì sợ gì không có lần thứ hai? Làm sao có thể cho bí thư Mã thua tiền được?
Ngày mai Vương Hòa Bình sẽ đến nhận chức ở khu kinh tế mới, hôm nay hắn lẳng lặng dựa lưng trên ghế sa lông để suy tư về kế hoạch sẽ triển khai.
Điện thoại trên bàn chợt vang lên, Vương Hòa Bình đứng lên đến bên cạnh bàn làm việc, hắn nhận điện thoại, là thư ký Hác Cương gọi đến.
Hác Cương báo cáo:
- Thưa lãnh đạo, mọi việc đã xong, chị Trương Nguyệt rất sảng khoái đồng ý yêu cầu của anh, giấy vay nợ tôi cũng đã đưa trở lại.
- Được, tôi biết rồi.
Xong việc này thì Vương Hòa Bình rất vui mừng, Trương Nguyệt Thiền đã đồng ý kế hoạch của hắn, điều này đã chứng tỏ nàng không còn phải sa lầy.
Năm xưa Trương Nguyệt Thiền làm nhục Vương Hòa Bình trước mặt mọi người, đến bây giờ sự kiện kia vẫn luôn canh cánh trong lòng hắn.
Vì vậy khi đưa Trương Nguyệt Thiền vào trong nhà khách thì Vương Hòa Bình không nhịn được mà muốn nói vài lời cứng rắn, nhưng chưa nói thì hắn đã hối hận.
Dù thế nào thì Trương Nguyệt Thiền đã rơi xuống biên giới của sự luân lạc, nếu bây giờ Vương Hòa Bình lại chấp nhất chuyện cũ, xem như tự hạ thấp thân phận của mình.
Dù sao hai bên cũng là bạn học cũ, mẹ của Trương Nguyệt Thiền cũng cần một số tiền lớn để phẫu thuật, vì vậy Vương Học Bình sắp xếp cho nàng mười ngàn đồng.
Dù sao Trương Nguyệt Thiền và Vương Hòa Bình trước đó cũng không có quan hệ quá sâu, vì vậy lúc này hắn cũng không muốn vung tay quá trán.
Vương Hòa Bình ủy thác Hác Cương đi đưa số tiền kia, nhất định phải xem đó là tiền mượn, hơn nữa ghi chú thời gian rõ ràng, không thể vượt quá mười năm.
Nếu nàng tình nguyện dùng sức lao động của bản thân để tự nuôi sống chính mình, dựa theo ý của Vương Hòa Bình, khi thiết lập công ty bất động sản ở khu kinh tế mới, có thể sắp xếp nàng đến làm nhân viên công ty.
Hác Cương quay về khẽ nói với Vương Hòa Bình:
- Lãnh đạo, chị Trương Nguyệt nói, nhất định sẽ trả nợ trong vòng năm năm, kể cả phần nợ và phần lãi.
Vương Hòa Bình không khỏi cười một tiếng, xem như lạc đường biết quay lại, Trương Nguyệt Thiền vẫn còn cứu được.
Trước đó Mã Tam Cao đến Lưu gia và cảm thấy cách sắp xếp và bài trí là không đúng, coi cha con Lưu gia là nhà giàu mới nổi ở nông thôn.
Hôm nay xem ra anh Lưu thật sự là người có tâm, Mã Tam Cao thầm thấy lần đầu tiên đến nơi này và sau đó Lưu Ngũ Cao đã phỏng đoán tâm tư của mình, chiêu thức thay đổi này làm hắn thật sự thoải mái.
Mã Tam Cao vừa ngồi vững vàng trên ghế sa lông thì Lưu Hổ đã dùng hai tay dâng thuốc đến trước mặt.
- Tiểu Hổ, cùng ngồi xuống hút thuốc với chú Mã.
Mã Tam Cao nhận thuốc rồi vung tay chỉ vào chổ trống bên cạnh, tỏ ý bảo Lưu Hổ ngồi xuống.
Lưu Hổ nhìn Lưu Ngũ Cao, thấy cha mình gật đầu, hắn thuận thế ngồi xuống bên cạnh và châm lửa cho Mã Tam Cao.
Lưu Ngũ Cao là người biết chuyện, lúc này mình còn nhiều sản nghiệp trong huyện, dù Mã Tam Cao là phó bí thư đoàn thể nhưng quyền lực không được như thời đại của Lý Đại Giang.
Nhưng sau khi Lưu Ngũ Cao biết Lưu Hổ thầm mật báo cho người đến bắt Vương Hòa Bình thì thật sự không dám có ý nghĩ dựa vào Nghiêm Minh Cao.
Người có thân phận trong huyện Nam Vân cũng biết Vương Hòa Bình là nhân vật tâm phúc hạng nhất của Nghiêm Minh Cao, Lưu Hổ và Vương Hòa Bình có mối cừu hận khá lớn, Lưu Ngũ Cao hiểu mình khó thể nào hòa giải được.
Lý Bạch Diễm thấy Lưu Ngũ Cao nháy mắt thì khẽ lắc eo đi đến ngồi ở chiếc ghế sa lông bên cạnh Mã Tam Cao, bàn tay trắng nõn lại đặt lên mâm trái cây, nàng cười nũng nịu:
- Bí thư Mã, em giúp anh gọt táo.
Mã Tam Cao liếc mắt nhìn Lý Bạch Diễm, thầm nghĩ, Lưu Ngũ Cao cũng coi như có tâm, để xem tình hình thế nào.
Nhưng Mã Tam Cao cũng có vài ý kiến, tôi đây muốn đàn bà còn cần Lưu Ngũ Cao đưa tặng sao? Hắn là người lăn lộn quan trường nhiều năm, tuy biết rõ mình tiến lên chức vụ chủ tịch huyện và bí thư huyện ủy chỉ là xa vời, nhưng dù sao cũng còn có chút hy vọng.
Chỉ cần sau này Mã Tam Cao làm cho Nghiêm Minh Cao suy sụp, lại đưa đến cho bí thư Tần Lập Bản một phần lễ vật lớn hơn, cơ hội sẽ đến.
Chưa nói đâu xa, anh Tưởng là bí thư huyện Vân Quang, người này năm mươi tám tuổi mới lên chức chủ tịch huyện.
Người làm chính trị đều biết, cái gọi là quy tắc ngầm đều từ con người mà ra.
Ba chữ "trên nguyên tắc" được nói ra vô cùng kỳ diệu, chủ yếu là các lãnh đạo tác động lẫn nhau mà thôi, dù cấp dưới có quan tâm thế nào cũng khó thể chen vào.
Lý Bạch Diễm thở ra mùi hương nồng nàn, điều này làm trong lòng Mã Tam Cao ít nhiều cũng sinh ra chút cảm giác khác thường, hắn vô thức hoạt động nửa thân dưới rồi nói với Lưu Hổ:
- Tiểu Hổ, gần đây kinh doanh thế nào?
Lưu Hổ lập tức tỉnh táo tinh thần, hắn lớn tiếng nói:
- Bí thư Mã, tôi thật sự không ngờ kết hợp đồ hộp thành hộp lễ vật, hơn nữa còn đẩy mạnh quảng cáo thì tiêu thụ tốt như vậy, những dây chuyền sản xuất mới đã được lắp đặt xong, trong xưởng đang tăng ca liên tục.
Mã Tam Cao liếc mắt nhìn Lý Bạch Diễm, Lưu Hổ không chú ý nhưng Lưu Ngũ Cao lại quan sát được ẩn ý bên trong, lão vung tay ngăn lời Lưu Hổ rồi nói với Mã Tam Cao:
- Bí thư Mã, bây giờ tôi cũng lớn tuổi, trong nhà có thuê một vị chuyên gia xoa bóp, tay nghề rất tốt. Tôi thường xuyên để cô ấy mát xa vai, xoa bóp chân, hiệu quả rất rõ rệt, không biết bí thư Mã có muốn thử một chút không?
Mã Tam Cao thầm gật đầu Lưu Ngũ Cao rõ ràng biết cách làm người hơn Lưu Hổ, biết cách nhìn người, xem ra gừng càng già càng cay.
Trong mắt Mã Tam Cao thì Lý Bạch Diễm chỉ là một người đẹp có chút tư sắc mà thôi, nếu ngồi trước mặt một người ngoài mà Lưu Hổ nói ra những việc bí mật, điều này là không thích hợp.
Hai cha con Lưu gia mời Mã Tam Cao lên lầu, sau khi đóng cửa lại thì trong phòng chỉ còn lại ba người, lúc này Mã Tam Cao mới hỏi:
- Tình huống nhà máy thế nào? Tốt chứ?
- Rất tốt, đồ hộp thành phẩm của chúng ta không khác gì của khu quy hoạch, nhưng chúng ta giảm đi một phần phí quảng cáo, vì vậy giá cả của chúng ta tốt hơn của tên họ Vương bên kia ba đồng.
Lưu Hổ vẫn rất hưng phấn, chuyến này kinh doanh đồ hộp có vẻ là làm ăn nhỏ nhưng cộng lại cũng coi như có lời.
Mã Tam Cao nói:
- Chỗ này không có bí thư Mã, cậu gọi tôi bằng bác là được.
Lưu Ngũ Cao cảm thấy vui vẻ, xưng hô đã thay đổi, điều này nói rõ Mã Tam Cao đã bắt đầu coi trọng cha con bọn họ.
Đám người trong quan trường thường không có vấn đề gì không liên quan đến ích lợi, cũng vì ích lợi mà hai cha con Lưu gia mới gắn kết với Mã Tam Cao, đến bây giờ xem như là minh hữu.
Sau khi Lý Đại Giang suy sụp thì chuyện kinh doanh xây dựng của Lưu Ngũ Cao cũng dần xuống dốc, các vị lãnh đạo xã thị trấn trước đó rất thường bâu lấy Lưu Ngũ Cao, bây giờ thấy Lưu Ngũ Cao thì tránh đi còn chưa kịp.
Điều này cũng khó trách, Lưu Ngũ Cao nổi danh là người của Lý Đại Giang, bây giờ người nắm quyền là Nghiêm Minh Cao, người của Lý Đại Giang là kẻ thù không đội trời chung, nếu dính vào Lưu Ngũ Cao thì chỉ có tai họa, không có gì tốt.
Không những chỉ là những cán bộ đảng trong huyện thấy mặt Lưu Ngũ Cao là bỏ chạy, thậm chí các lãnh đạo xí nghiệp quốc hữu trong huyện vừa thấy cái tên Lưu Ngũ Cao là gạt ngay.
- Ừ, Tiểu Hổ, làm rất tốt.
Mã Tam Cao coi như đưa ra lời cổ vũ, Lưu Hổ cảm thấy vui vẻ, càng khoe khoang:
- Lần này cháu đầu tư thêm mười dây chuyền sản xuất, coi như làm lớn một phen.
Chỉ nghĩ đến Lý Tiểu Linh bị tên họ Vương kia kéo vào trong tay là Lưu Hổ đã cảm thấy cực kỳ bức bối, vì vậy hắn phải dùng sức đối chọi một phen với Vương Hòa Bình.
Trước đó Vương Hòa Bình muốn cải tạo lại nhà máy đồ hộp, Lưu Hổ đã muốn đi theo nhưng Lưu Ngũ Cao ngăn cản.
Lời nói của Lưu Ngũ Cao rất đơn giản mà hữu hiệu:
- Hổ Tử, con làm ăn rất khá, nhưng con đừng quên, sau khi chú Lý ngã xuống thì cha con chúng ta không còn chỗ dựa trong huyện.
Chỉ một câu nói như vậy làm Lưu Hổ phải bỏ đi ý nghĩ tranh chấp với Vương Hòa Bình.
Lưu Hổ cũng không phải kẻ ngốc, vào thời đại này, dù anh có mạnh thế nào, nếu không có sự giúp đỡ mạnh mẽ từ chính quyền thì Vương Hòa Bình chỉ cần lật tay cũng đủ lật tung sản nghiệp của Lưu gia.
- Chú Mã, chú đề nghị rất tốt, bây giờ Vương Hòa Bình đi tiếp nhận khu kinh tế mới, coi như chính thức nhảy vào hố lửa. Cháu biết rõ bản tính của hắn, chỉ muốn lợi dụng nguồn tài chính của nhà máy đồ hộp để quăng vào đầu tư ở khu kinh tế mới.
Lưu Hổ tỉnh táo nói, hắn nói chuyện đâu vào đấy, rõ ràng hợp lý.
Mã Tam Cao lẳng lặng lắng nghe sự phân tích của Lưu Hổ, hắn thầm nghĩ Lưu Hổ này làm người còn có chút đường hoàng, năng lực và hiệu suất kinh doanh cũng có hơi khá.
Chỉ trong vòng hai tháng ngắn ngủi, với sự trợ giúp của công ty xây dựng thì không những làm xong nhà xưởng, hơn nữa còn đã sản xuất được thành phẩm đồ hộp để cạnh tranh.
- Ừ, công ty xây dựng lớn như của nhà các người thì trong huyện chỉ có một, như vậy nhất định sẽ là trợ lực lớn trong công tác mở rộng sản xuất.
Mã Tam Cao chậm rãi ném ra những lời như vậy.
Lưu Ngũ Cao lập tức hiểu ngay, đây là ám hiệu rõ ràng của Mã Tam Cao, ý nghĩa là chỉ cần Mã Tam Cao còn nắm quyền thì nhất định sẽ không để cho cha con Lưu gia rơi rụng.
Hai bên nói chuyện hơn một giờ, đáp ứng lời mời nhiệt tình của Lưu Ngũ Cao, Mã Tam Cao ngồi lên bàn mạt chược.
Lưu Ngũ Cao, Mã Tam Cao, Lý Bạch Diễm cùng với vị chủ tịch công đoàn huyện tên là Duẫn Hành, bốn người bốn tay, bắt đầu chiến đấu.
Trước khi khai chiến thì Lưu Ngũ Cao đã lấy ra vài xấp tiền mặt phân biệt nhé vào trong tay ba người rồi cười tủm tỉm nói:
- Hôm nay mọi người cùng tụ tập, vẫn dựa theo quy củ trong huyện, tôi biết mọi người không mang theo tiền mặt, chỗ này của tôi có vài đồng, tất nhiên sẽ dùng để các vị giải trí. Tôi coi như tình nguyện chịu thua cũng không để cho các vị lãnh đạo mất vui, có gì chút nữa sẽ hoàn tiền, các vị lãnh đạo đừng lo.
Mã Tam Cao khẽ cau mày, trong lòng hắn biết rõ, Lưu Ngũ Cao nói hoàn tiền chẳng qua chỉ là cái cớ mà thôi.
Nhưng bầu không khí hôm nay là không tệ, Mã Tam Cao còn cần nhờ vào sự giúp đỡ của hai cha con Lưu gia, vì vậy hắn cũng không nói ra những lời mất hứng.
Lưu Ngũ Cao thấy Mã Tam Cao không nói gì thì thầm nghĩ có lần thứ nhất thì sợ gì không có lần thứ hai? Làm sao có thể cho bí thư Mã thua tiền được?
Ngày mai Vương Hòa Bình sẽ đến nhận chức ở khu kinh tế mới, hôm nay hắn lẳng lặng dựa lưng trên ghế sa lông để suy tư về kế hoạch sẽ triển khai.
Điện thoại trên bàn chợt vang lên, Vương Hòa Bình đứng lên đến bên cạnh bàn làm việc, hắn nhận điện thoại, là thư ký Hác Cương gọi đến.
Hác Cương báo cáo:
- Thưa lãnh đạo, mọi việc đã xong, chị Trương Nguyệt rất sảng khoái đồng ý yêu cầu của anh, giấy vay nợ tôi cũng đã đưa trở lại.
- Được, tôi biết rồi.
Xong việc này thì Vương Hòa Bình rất vui mừng, Trương Nguyệt Thiền đã đồng ý kế hoạch của hắn, điều này đã chứng tỏ nàng không còn phải sa lầy.
Năm xưa Trương Nguyệt Thiền làm nhục Vương Hòa Bình trước mặt mọi người, đến bây giờ sự kiện kia vẫn luôn canh cánh trong lòng hắn.
Vì vậy khi đưa Trương Nguyệt Thiền vào trong nhà khách thì Vương Hòa Bình không nhịn được mà muốn nói vài lời cứng rắn, nhưng chưa nói thì hắn đã hối hận.
Dù thế nào thì Trương Nguyệt Thiền đã rơi xuống biên giới của sự luân lạc, nếu bây giờ Vương Hòa Bình lại chấp nhất chuyện cũ, xem như tự hạ thấp thân phận của mình.
Dù sao hai bên cũng là bạn học cũ, mẹ của Trương Nguyệt Thiền cũng cần một số tiền lớn để phẫu thuật, vì vậy Vương Học Bình sắp xếp cho nàng mười ngàn đồng.
Dù sao Trương Nguyệt Thiền và Vương Hòa Bình trước đó cũng không có quan hệ quá sâu, vì vậy lúc này hắn cũng không muốn vung tay quá trán.
Vương Hòa Bình ủy thác Hác Cương đi đưa số tiền kia, nhất định phải xem đó là tiền mượn, hơn nữa ghi chú thời gian rõ ràng, không thể vượt quá mười năm.
Nếu nàng tình nguyện dùng sức lao động của bản thân để tự nuôi sống chính mình, dựa theo ý của Vương Hòa Bình, khi thiết lập công ty bất động sản ở khu kinh tế mới, có thể sắp xếp nàng đến làm nhân viên công ty.
Hác Cương quay về khẽ nói với Vương Hòa Bình:
- Lãnh đạo, chị Trương Nguyệt nói, nhất định sẽ trả nợ trong vòng năm năm, kể cả phần nợ và phần lãi.
Vương Hòa Bình không khỏi cười một tiếng, xem như lạc đường biết quay lại, Trương Nguyệt Thiền vẫn còn cứu được.
/435
|