- Đồng chí Học Bình, tôi nhớ không lầm thì cậu là người chủ trì công tác kinh tế kỹ thuật trong huyện sáu tháng cuối năm thì phải?
Cao Hiểu Lâm mỉm cười nhìn Vương Học Bình.
Vương Học Bình thầm kinh hãi, mình giúp Diệp Bất Thì, xem ra vị chủ tịch Cao này đã tra xét lai lịch của mình rất rõ ràng.
- Chủ tịch Cao, sự việc này hầu như đã quên, không ngờ anh lại nhớ rõ như vậy, đúng là hỗ thẹn.
Vương Học Bình không trả lời thẳng vấn đề của Cao Hiểu Lâm, chỉ muốn cho qua.
Nhưng Cao Hiểu Lâm lại không có ý muốn buông tha, hắn kéo tay Vương Học Bình cười giới thiệu:
- Tôi giới thiệu cho anh, vị này là phó thư ký trưởng Tôn Vọng Đông của văn phòng tỉnh, đây là thư ký Vương Đại Quang của tôi, cũng kiêm nhiệm vị trí phó khoa tổng hợp số hai.
Trên quan trường có rất nhiều quy củ, lúc này Cao Hiểu Lâm lại đưa Vương Học Bình đi giới thiệu tất cả lãnh đạo trong tỉnh cùng đi theo, cuối cũng cũng không bỏ qua thư ký Vương Đại Quang của mình.
Vương Học Bình thầm kêu khổ, hắn không nhịn được phải đưa mắt nhìn Kim Hữu Công, quả nhiên Kim Hữu Công biểu hiện điềm nhiên như không, nhưng hai chân mày hơi nhíu lại, rõ ràng cũng không vui sướng gì.
Cao Hiểu Lâm là người thế nào? Biểu hiện của Kim Hữu Công được hắn thu vào trong mắt, vì vậy mà hắn không khỏi buồn cười. Kim Hữu Công này trăm phương ngàn kế, kinh nghiệm đấu tranh chính trị cực kỳ phong phú, điều không được hoàn mỹ chính là quá tự phụ, đặc biệt là không cho phép người cùng nhà đi được với tâm ý của mình.
Vương Học Bình vất vả lắm mới rút tay ra được, lúc này lòng bàn tay đã vã mồ hôi, Cao công tử này đúng là nham hiểm, giết người không thấy máu.
Vương Học Bình liên hệ với Kim Hữu Công cũng không phải chỉ là ngày một ngày hai, nếu bình tĩnh xem xét thì Kim Hữu Công xem như là người ái tài, không những thế lão còn có một thói quen tốt, đó chính là thưởng phạt phân minh. Vương Học Bình là một cán bộ trẻ mà ngồi lên vị trí chủ tịch huyện, nếu không có sự giúp đỡ to lớn của Kim Hữu Công ở thành phố, điều này hoàn toàn là không thể.
Hăng quá sẽ hóa dở, Cao Hiểu Lâm sao không biết? Dù gì hắn đã lợi dụng Vương Học Bình để tạo thế, bây giờ đã khảo nghiệm được lòng dạ của Kim Hữu Công.
Vương Học Bình lén đưa mắt nhìn, bây giờ vẻ mặt của Kim Hữu Công đã khôi phục lại như thường, vì thế mà trong lòng không khỏi thở ra. Với kinh nghiệm quan trường của Kim Hữu Công thì không thể không biết dã tâm của Cao Hiểu Lâm.
Vương Học Bình nhân cơ hội Cao Hiểu Lâm phân biệt chào hỏi các vị lãnh đạo trong huyện mà đưa mắt nhìn về phía Nghiêm Minh Cao, không ngờ Nghiêm Minh Cao cũng đang nhìn hắn.
Tầm mắt hai người đụng vào nhau, Nghiêm Minh Cao trừng mắt với Vương Học Bình, sau đó khẽ lắc đầu.
Với những gì Vương Học Bình hiểu về tâm ý của Nghiêm Minh Cao, hắn hiểu ngay: Cao Hiểu Lâm chọn phương án đánh lừa dư luận, dù có hiệu quả nhất định nhưng không đến mức hình thành ấn tượng mặt trái với Kim Hữu Công.
Nhất định phải coi chừng, ngàn vạn lần không cho họ Cao này đi vào quá sâu, Vương Học Bình hạ quyết tâm và mượn cơ đi đến bên cạnh Nghiêm Minh Cao để mỉm cười bắt tay chào hỏi các vị lãnh đạo thành phố.
Nghiêm Minh Cao đưa mắt nhìn Kim Hữu Công với mặt mày hớn hở mà không khỏi thở dài, lãnh đạo mưu cao, kiến thức rộng, ưu điểm cực kỳ rõ ràng, nhưng ai cũng không hoàn mỹ, nhân vô thập toàn, khuyết điểm lớn nhất của Kim Hữu Công chính là hay nghi ngờ, thích tưởng tượng.
Vừa rồi Nghiêm Minh Cao tận mắt thấy Cao Hiểu Lâm diễn kịch hay, trong lòn chợt sinh ra sự cảm bất thường. Đến khi Nghiêm Minh Cao thấy ánh mắt khác thường của Kim Hữu Công, tâm tình của hắn càng trầm trọng.
Nhưng Nghiêm Minh Cao cũng không lo lắng kim hữu công sẽ chọn lựa hành động bất lợi với Vương Học Bình, dù sao Kim Hữu Công cũng không phải là cán bộ bình thường, mà là lão quan trường, chỉ cần nhìn qua là biết Cao Hiểu Lâm đang châm ngòi ly gián.
Hơn nữa với sự có mặt của Nghiêm Minh Cao ở bên cạnh, chỉ cần bổ cứu thỏa đáng, chắc chắn sẽ không có vấn đề.
Cao Hiểu Lâm cùng Kim Hữu Công đến bắt tay các lãnh đạo huyện Nam Vân, sau đó quay đầu cùng trò chuyện với nhau. Cao Hiểu Lâm vô ý đưa mắt nhìn Nghiêm Minh Cao, một phương án chợt xuất hiện, nếu tìm cơ hội điều Nghiêm Minh Cao rời khỏi thành phố Vân Châu, Vương Học Bình chẳng phải là cây to không rễ ở huyện Nam Vân sao?
Đáng tiếc là dù Kim Hữu Công hay Nghiêm Minh Cao hoặc Vương Học Bình cũng tuyệt đối không ngờ, Cao Hiểu Lâm mắt sáng tâm sáng lại rất coi trọng viện an dưỡng của phân khu tỉnh, đồng thời cũng muốn kéo Vương Học Bình ra khỏi hàng ngũ của Kim Hữu Công, thuận thế kéo vào trong doanh trại của mình.
Sau khi chào hỏi, Cao Hiểu Lâm cùng Kim Hữu Công đi vào trong xe, ngồi xuống bên cạnh cửa sổ.
Cao Hiểu Lâm lặng lẽ nhìn đoàn xe khổng lồ, tâm tư bay về thủ đô.
Hà gia có ba vị công tử, nam đinh của Cao gia cũng có ba vị.
Lão đại và lão Nhị của Hà gia cũng không quá phát triển, chỉ biết nương theo uy thế của Hà lão để có chút lý tưởng trong quân ngũ.
Cao Hiểu Lâm nghĩ về lão Nhị và lão Tam nhà mình mà không khỏi đau đầu, hai đứa em của hắn đều là kẻ trí tuệ hơn người, hơn nữa đều là những kẻ có dã tâm, ai cũng nhìn vào vị trí gia chủ Cao gia.
Lão Nhị khống chế một ngân hàng quốc hữu rất lớn, là chuyên gia quản lý tài hành chính và tài chính trong nước. Lão Tam thì phát triển rất mạnh trong quân ngũ, tay nắm một cánh quân, thực lực tuyệt đối không thể khinh thường.
Cao Hiểu Lâm thầm thở dài, các huynh đệ đều có khả năng, điều này thật sự rất tốt với sự phát triển của Cao gia. Nhưng vị trí gia chủ chỉ có thể cho một người, thật sự khó nghĩ.
Cao Hiểu Lâm tất nhiên hiểu rõ tâm tư của ông lão nhà mình, đó là anh em leo núi, tất cả đều phải dựa vào bản lĩnh.
Ai có thể trổ hết tài năng, ông cụ sẽ tập trung hết lực lượng để trợ giúp, đây là sự thật rõ ràng.
- Bí thư Mạnh.
Mạnh Thu Lan đi đến bên cạnh xe, nàng đang định đi vào thì chợt nghe thấy Vương Học Bình gọi lại.
Mạnh Thu Lan xoay người, Vương Học Bình đi đến trước mặt nàng rồi khẽ nói:
- Họ Cao kia không có ý tốt, chút nữa báo cáo, em làm chủ trì, đây là tài liệu báo cáo.
Mạnh Thu Lan tiếp nhận tài liệu báo cáo của Vương Học Bình rồi khẽ than:
- Vừa rồi em đã thấy không đúng, anh nhắc nhở như vậy em mới xem xét, tên họ Cao này đúng là không có thiện cảm gì, anh phải cẩn thận từ lời nói đến việc làm, cố gắng nói ít thôi.
Vương Học Bình thầm nghĩ, Mạnh Thu Lan không hỗ danh là cán bộ có kinh nghiệm, khứu giác chính trị rất mẫn cảm. Hắn cười cười khẽ nói:
- Chỉ sợ khôn tránh thoát, phải biết rằng đề phòng người ngay, ai tránh được kẻ gian?
Mạnh Thu Lan thầm suy xét và khẽ đề nghị:
- Nếu đã như vậy, cũng đừng nổi lên mặt nước, không bằng tìm cơ hội chìm xuống. Dù sao anh cũng chỉ là một chủ tịch huyện nho nhỏ, đối phương có thể cho anh tan thành mây khói trong chớp mắt.
Hai mắt Vương Học Bình chợt tỏa sáng, hắn định thương lượng đối sách với Mạnh Thu Lan, nhưng lúc này Trương Vận Cao lại chạy đến, chỉ có thể bỏ đi.
Cao Hiểu Lâm mỉm cười nhìn Vương Học Bình.
Vương Học Bình thầm kinh hãi, mình giúp Diệp Bất Thì, xem ra vị chủ tịch Cao này đã tra xét lai lịch của mình rất rõ ràng.
- Chủ tịch Cao, sự việc này hầu như đã quên, không ngờ anh lại nhớ rõ như vậy, đúng là hỗ thẹn.
Vương Học Bình không trả lời thẳng vấn đề của Cao Hiểu Lâm, chỉ muốn cho qua.
Nhưng Cao Hiểu Lâm lại không có ý muốn buông tha, hắn kéo tay Vương Học Bình cười giới thiệu:
- Tôi giới thiệu cho anh, vị này là phó thư ký trưởng Tôn Vọng Đông của văn phòng tỉnh, đây là thư ký Vương Đại Quang của tôi, cũng kiêm nhiệm vị trí phó khoa tổng hợp số hai.
Trên quan trường có rất nhiều quy củ, lúc này Cao Hiểu Lâm lại đưa Vương Học Bình đi giới thiệu tất cả lãnh đạo trong tỉnh cùng đi theo, cuối cũng cũng không bỏ qua thư ký Vương Đại Quang của mình.
Vương Học Bình thầm kêu khổ, hắn không nhịn được phải đưa mắt nhìn Kim Hữu Công, quả nhiên Kim Hữu Công biểu hiện điềm nhiên như không, nhưng hai chân mày hơi nhíu lại, rõ ràng cũng không vui sướng gì.
Cao Hiểu Lâm là người thế nào? Biểu hiện của Kim Hữu Công được hắn thu vào trong mắt, vì vậy mà hắn không khỏi buồn cười. Kim Hữu Công này trăm phương ngàn kế, kinh nghiệm đấu tranh chính trị cực kỳ phong phú, điều không được hoàn mỹ chính là quá tự phụ, đặc biệt là không cho phép người cùng nhà đi được với tâm ý của mình.
Vương Học Bình vất vả lắm mới rút tay ra được, lúc này lòng bàn tay đã vã mồ hôi, Cao công tử này đúng là nham hiểm, giết người không thấy máu.
Vương Học Bình liên hệ với Kim Hữu Công cũng không phải chỉ là ngày một ngày hai, nếu bình tĩnh xem xét thì Kim Hữu Công xem như là người ái tài, không những thế lão còn có một thói quen tốt, đó chính là thưởng phạt phân minh. Vương Học Bình là một cán bộ trẻ mà ngồi lên vị trí chủ tịch huyện, nếu không có sự giúp đỡ to lớn của Kim Hữu Công ở thành phố, điều này hoàn toàn là không thể.
Hăng quá sẽ hóa dở, Cao Hiểu Lâm sao không biết? Dù gì hắn đã lợi dụng Vương Học Bình để tạo thế, bây giờ đã khảo nghiệm được lòng dạ của Kim Hữu Công.
Vương Học Bình lén đưa mắt nhìn, bây giờ vẻ mặt của Kim Hữu Công đã khôi phục lại như thường, vì thế mà trong lòng không khỏi thở ra. Với kinh nghiệm quan trường của Kim Hữu Công thì không thể không biết dã tâm của Cao Hiểu Lâm.
Vương Học Bình nhân cơ hội Cao Hiểu Lâm phân biệt chào hỏi các vị lãnh đạo trong huyện mà đưa mắt nhìn về phía Nghiêm Minh Cao, không ngờ Nghiêm Minh Cao cũng đang nhìn hắn.
Tầm mắt hai người đụng vào nhau, Nghiêm Minh Cao trừng mắt với Vương Học Bình, sau đó khẽ lắc đầu.
Với những gì Vương Học Bình hiểu về tâm ý của Nghiêm Minh Cao, hắn hiểu ngay: Cao Hiểu Lâm chọn phương án đánh lừa dư luận, dù có hiệu quả nhất định nhưng không đến mức hình thành ấn tượng mặt trái với Kim Hữu Công.
Nhất định phải coi chừng, ngàn vạn lần không cho họ Cao này đi vào quá sâu, Vương Học Bình hạ quyết tâm và mượn cơ đi đến bên cạnh Nghiêm Minh Cao để mỉm cười bắt tay chào hỏi các vị lãnh đạo thành phố.
Nghiêm Minh Cao đưa mắt nhìn Kim Hữu Công với mặt mày hớn hở mà không khỏi thở dài, lãnh đạo mưu cao, kiến thức rộng, ưu điểm cực kỳ rõ ràng, nhưng ai cũng không hoàn mỹ, nhân vô thập toàn, khuyết điểm lớn nhất của Kim Hữu Công chính là hay nghi ngờ, thích tưởng tượng.
Vừa rồi Nghiêm Minh Cao tận mắt thấy Cao Hiểu Lâm diễn kịch hay, trong lòn chợt sinh ra sự cảm bất thường. Đến khi Nghiêm Minh Cao thấy ánh mắt khác thường của Kim Hữu Công, tâm tình của hắn càng trầm trọng.
Nhưng Nghiêm Minh Cao cũng không lo lắng kim hữu công sẽ chọn lựa hành động bất lợi với Vương Học Bình, dù sao Kim Hữu Công cũng không phải là cán bộ bình thường, mà là lão quan trường, chỉ cần nhìn qua là biết Cao Hiểu Lâm đang châm ngòi ly gián.
Hơn nữa với sự có mặt của Nghiêm Minh Cao ở bên cạnh, chỉ cần bổ cứu thỏa đáng, chắc chắn sẽ không có vấn đề.
Cao Hiểu Lâm cùng Kim Hữu Công đến bắt tay các lãnh đạo huyện Nam Vân, sau đó quay đầu cùng trò chuyện với nhau. Cao Hiểu Lâm vô ý đưa mắt nhìn Nghiêm Minh Cao, một phương án chợt xuất hiện, nếu tìm cơ hội điều Nghiêm Minh Cao rời khỏi thành phố Vân Châu, Vương Học Bình chẳng phải là cây to không rễ ở huyện Nam Vân sao?
Đáng tiếc là dù Kim Hữu Công hay Nghiêm Minh Cao hoặc Vương Học Bình cũng tuyệt đối không ngờ, Cao Hiểu Lâm mắt sáng tâm sáng lại rất coi trọng viện an dưỡng của phân khu tỉnh, đồng thời cũng muốn kéo Vương Học Bình ra khỏi hàng ngũ của Kim Hữu Công, thuận thế kéo vào trong doanh trại của mình.
Sau khi chào hỏi, Cao Hiểu Lâm cùng Kim Hữu Công đi vào trong xe, ngồi xuống bên cạnh cửa sổ.
Cao Hiểu Lâm lặng lẽ nhìn đoàn xe khổng lồ, tâm tư bay về thủ đô.
Hà gia có ba vị công tử, nam đinh của Cao gia cũng có ba vị.
Lão đại và lão Nhị của Hà gia cũng không quá phát triển, chỉ biết nương theo uy thế của Hà lão để có chút lý tưởng trong quân ngũ.
Cao Hiểu Lâm nghĩ về lão Nhị và lão Tam nhà mình mà không khỏi đau đầu, hai đứa em của hắn đều là kẻ trí tuệ hơn người, hơn nữa đều là những kẻ có dã tâm, ai cũng nhìn vào vị trí gia chủ Cao gia.
Lão Nhị khống chế một ngân hàng quốc hữu rất lớn, là chuyên gia quản lý tài hành chính và tài chính trong nước. Lão Tam thì phát triển rất mạnh trong quân ngũ, tay nắm một cánh quân, thực lực tuyệt đối không thể khinh thường.
Cao Hiểu Lâm thầm thở dài, các huynh đệ đều có khả năng, điều này thật sự rất tốt với sự phát triển của Cao gia. Nhưng vị trí gia chủ chỉ có thể cho một người, thật sự khó nghĩ.
Cao Hiểu Lâm tất nhiên hiểu rõ tâm tư của ông lão nhà mình, đó là anh em leo núi, tất cả đều phải dựa vào bản lĩnh.
Ai có thể trổ hết tài năng, ông cụ sẽ tập trung hết lực lượng để trợ giúp, đây là sự thật rõ ràng.
- Bí thư Mạnh.
Mạnh Thu Lan đi đến bên cạnh xe, nàng đang định đi vào thì chợt nghe thấy Vương Học Bình gọi lại.
Mạnh Thu Lan xoay người, Vương Học Bình đi đến trước mặt nàng rồi khẽ nói:
- Họ Cao kia không có ý tốt, chút nữa báo cáo, em làm chủ trì, đây là tài liệu báo cáo.
Mạnh Thu Lan tiếp nhận tài liệu báo cáo của Vương Học Bình rồi khẽ than:
- Vừa rồi em đã thấy không đúng, anh nhắc nhở như vậy em mới xem xét, tên họ Cao này đúng là không có thiện cảm gì, anh phải cẩn thận từ lời nói đến việc làm, cố gắng nói ít thôi.
Vương Học Bình thầm nghĩ, Mạnh Thu Lan không hỗ danh là cán bộ có kinh nghiệm, khứu giác chính trị rất mẫn cảm. Hắn cười cười khẽ nói:
- Chỉ sợ khôn tránh thoát, phải biết rằng đề phòng người ngay, ai tránh được kẻ gian?
Mạnh Thu Lan thầm suy xét và khẽ đề nghị:
- Nếu đã như vậy, cũng đừng nổi lên mặt nước, không bằng tìm cơ hội chìm xuống. Dù sao anh cũng chỉ là một chủ tịch huyện nho nhỏ, đối phương có thể cho anh tan thành mây khói trong chớp mắt.
Hai mắt Vương Học Bình chợt tỏa sáng, hắn định thương lượng đối sách với Mạnh Thu Lan, nhưng lúc này Trương Vận Cao lại chạy đến, chỉ có thể bỏ đi.
/435
|