Tuy Kim Hữu Công dõi mắt vào văn kiện nhưng những cử động của Vương Học Bình lại rơi cả vào mắt.
Vương Học Bình ngồi thẳng lưng, trên mặt mang theo nụ cười, tuy cung kính nhưng không mất đi vẻ thân cận. Kim Hữu Công buông văn kiện trong tay xuống rồi cười nói:
- Khổ cực rồi, uống miếng trà đi.
- Chủ tịch, anh cũng đừng nói như vậy, hôm nay bận rộn đến trưa, chỉ có chút khát nước mà thôi.
Vương Học Bình tuyệt đối không câu thúc, hắn dùng hai tay nâng ly trà Long Tỉnh mà Tiểu Diêu vừa pha, khẽ thổi vài hơi cho nguội bớt, sau đó uống vài hớp, cuối cùng hai mắt không khỏi sáng ngời, lên tiếng:
- Trà ngon, là trà Long Tỉnh đặc biệt.
- Không ngờ cậu cũng là người biết trà.
Kim Hữu Công nâng ly trà sứ trước mặt lên nhấp một ngụm thấm giọng, sau đó nhìn chằm chằm vào Vương Học Bình.
Vương Học Bình lập tức ý thức Kim Hữu Công sinh ra nghi ngờ, rất có thể lo lắng mối quan hệ trực tiếp giữa mình và Hà Thượng Thanh.
Vì vậy Vương Học Bình không suy nghĩ nhiều mà nói:
- Tôi đến phân khu tỉnh để cùng thương lượng về tình huống trù bị với trưởng phòng Trương phòng hậu cần, đã từng được anh ấy đãi loại trà quý này, cũng coi như có kinh nghiệm.
Vì trước đó Vương Học Bình đã sớm có báo cáo, vì thế Kim Hữu Công biết Trương Vân Thiên vì vấn đề xây viện an dưỡng mà thường xuyên chạy từ tỉnh thành xuống huyện Nam Vân. Đồng thời Kim Hữu Công cũng nhờ miệng Vương Học Bình mà biết Trương Vân Thiên là con cháu Trương gia, kết quả là những nghi ngờ của lão nhanh chóng tan biến.
- Ha ha, Học Bình, vấn đề xây dựng viện an dưỡng thế nào rồi?
Kim Hữu Công cười ha hả dùng ánh mắt lơ đãng hỏi Vương Học Bình.
Vương Học Bình cảm thấy Kim Hữu Công cố ý đi đường vòng, mức độ coi trọng giống như không đủ, vì vậy hắn cũng không dám chậm trễ, hắn cười tủm tỉm nói rõ kế hoạch mà mình đã sớm tính toán.
Kim Hữu Công lúc đầu còn có chút đau đầu, không biết phải làm sao để từ chối lời yêu cầu được sắp xếp đến thị sát viện an dưỡng, bây giờ nghe rõ kế hoạch của Vương Học Bình, vì vậy vấn đề nhỏ của lão đã được giải quyết hoàn toàn.
Dù Kim Hữu Công là hạng tâm cơ thâm trầm cũng không khỏi trở nên vui vẻ, Vương Học Bình phát hiện Kim Hữu Công bắt đầu gác chéo chân, vì vậy cũng nhịn không được phải thở ra một hơi.
Vương Học Bình thấy sớm muộn gì mình cũng sẽ tiếp xúc với Hà Thượng Thanh, nhưng tuyệt đối không phải là lúc này.
Nếu so sánh với sự tín nhiệm cao độ của Nghiêm Minh Cao với Vương Học Bình, thái độ của Kim Hữu Công lại có vài phần làm người ta phải suy xét, không thể không thận trọng.
Thời cơ cũng không đúng, nếu Vương Học Bình bây giờ muốn lướt qua Kim Hữu Công để trực tiếp bắt chuyện với Hà Thượng Thanh, chẳng những không có chỗ tốt, ngược lại rất có thể sẽ chẳng ngồi lâu trên vị trí chủ tịch huyện, coi như tất cả tâm huyết đều chảy về biển đông.
Quan huyện không bằng hiện tại đang trông nom, quan lớn đè chết người, dựa theo bạc phân công quản lý cán bộ, Vương Học Bình là một vị chủ tịch huyện nằm trong lòng bàn tay của Kim Hữu Công, có thể nói là tất cả tương lai đều phụ thuộc vào một câu nói của Kim Hữu Công.
Cũng vì vậy mà dù trước đó Vương Học Bình đã từng nói sẽ cho Hà Thượng Thanh ăn món Cật Đắc Hương, nhưng đến bây giờ vẫn ẩn nhẫn, chưa hành động.
Có vài lời thật sự không thể nói trực tiếp, Kim Hữu Công nhiều lần hỏi thăm sự vụ tiếp đãi Cao Hiểu Lâm, trong lòng cũng thầm hiểu về Tiểu Vương.
Nhưng với lòng dạ của Kim Hữu Công, dù thỏa mãn cũng sẽ không lộ ra trên mặt, lão nói:
- Gần đây ban ngành các quận huyện có dấu hiệu vận chuyển.
Vương Học Bình hiểu nhưng lại giả vờ không hiểu, hắn cười nói:
- Chủ tịch, tôi vốn định kết hôn trong năm nay, nhưng vì có nhiều việc nên kéo qua năm, đến lúc đó nếu anh rảnh, tôi nghĩ... ....
Kim Hữu Công không đợi Vương Học Bình nói hết lời, lúc này lão cười nói:
- Nếu đến lúc đó không có việc đại sự, nhất định sẽ đến uống ly rượu mừng.
Đối với những sự kiện kéo gần cảm tình thế này, hơn nữa lại ban ơn mà không phí sức, tất nhiên Kim Hữu Công rất hứng thú.
Vương Học Bình cảm kích nói:
- Tôi thay mặt cả nhà cám ơn anh.
Kim Hữu Công cũng nhận ra sự chân thành trong lời nói của Vương Học Bình, trong lòng lão càng vui sướng, lão cười nói:
- Cậu còn khách khí gì nữa? Bây giờ tôi còn có việc, sẽ không giữ cậu ở lại ăn tối.
Vương Học Bình đi ra khỏi phòng làm việc của chủ tịch Kim, sau đó ngồi nói chuyện phiếm với thư ký Tiểu Diêu một lúc, cuối cùng mới rời khỏi khối chính quyền thành phố.
Vương Học Bình chậm rãi đi xuống bậc thang nhưng lại không phát hiện xe của mình, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái. Dựa theo quy củ ngày thường, chỉ cần là bóng dáng của hắn xuất hiện, lái xe Chu nhất định sẽ chạy xe đến chờ ở bậc thềm.
Chẳng lẽ lái xe Lưu đang ngủ? Vương Học Bình thầm có chút mất vui, hắn đang định điện thoại cho lái xe Lưu thì đúng lúc điện thoại đổ chuông.
Vương Học Bình nhấn nút nghe, hắn chợt nghe thấy âm thanh quen thuộc của Cao Thành Thu:
- Đại chủ tịch Vương, gần đây anh bận rộn gì vậy? Sao ít khi tham gia tụ hội thế?
Vương Học Bình cười nói:
- Đầu tuần không phải mới gặp mặt sao? Thế nào, có việc gì à?
- Ha ha, không có việc gì thì không tìm được cậu sao? Xe của cậu đã bị tôi trưng dụng, vì vậy bây giờ tôi đến tiếp.
Trong điện thoại vang lên tiếng động cơ xe, Vương Học Bình ngẩng đầu và thấy một chiếc Audi từ bãi đậu xe chạy ra, sau đó dừng dưới bậc thềm.
Vương Học Bình đi xuống bậc thềm, vừa đi vừa thầm nghĩ, Cao Thành Thu nhất định là gặp việc khó, nếu không thì sao có thể ngồi vào xe mình?
Vương Học Bình bước chân trái xuống bậc thềm cuối cùng, cửa sau xe bị người đẩy ra, Vương Học Bình cúi đầu nhìn, không phải Cao Thành Thu thì là ai?
Vương Học Bình tiến vào trong xe, sau đó bờ vai lập tức bị Cao Thành Thu đánh trúng một đấm, ngay sau đó là tiếng oán giận:
- Này Học Bình, cậu những ngày này thường xuyên chạy lên thành phố, đi ngang qua nhà tôi sao không vào một chút, coi nhau là người ngoài sao?
Cao Thành Thu càng tỏ ra thân mật, Vương Học Bình càng cho rằng đối phương có việc cần nhờ.
- Ôi, gần đây thật sự có việc khó cần giải quyết, làm cho người ta rất đau đầu, chỉ có thể liên tục chạy về thành phố.
Vương Học Bình cố ý lộ miệng, trong đầu cũng nhanh chóng vận chuyển, cố gắng suy xét xem vấn đề nguy nan của Cao Thành Thu đến từ phương nào.
- Ôi, bây giờ tâm tình của tôi là không tốt, nên tìm một chỗ nào đó ngồi một chút, anh em ta chậm rãi trò chuyện.
Cao Thành Thu nói, lại vươn tay bắt chặt tay trái của Vương Học Bình, dùng sức nắm chặt.
Vương Học Bình hiểu Cao Thành Thu, hắn vô ý liếc mắt nhìn lái xe Lưu ngồi ở phía trước, rõ ràng là Cao Thành Thu sợ tai vách mạch rừng.
Cao Thành Thu tỏ ra thận trọng, Vương Học Bình không khỏi trầm xuống, đường đường là bí thư đảng ủy quận Vân Bắc, là thư ký tiền nhiệm của chủ tịch thành phố, vấn đề mà Cao Thành Thu không giải quyết được, thật sự dù là đứa ngốc cũng biết đó là phiền toái lớn.
Vương Học Bình ngồi thẳng lưng, trên mặt mang theo nụ cười, tuy cung kính nhưng không mất đi vẻ thân cận. Kim Hữu Công buông văn kiện trong tay xuống rồi cười nói:
- Khổ cực rồi, uống miếng trà đi.
- Chủ tịch, anh cũng đừng nói như vậy, hôm nay bận rộn đến trưa, chỉ có chút khát nước mà thôi.
Vương Học Bình tuyệt đối không câu thúc, hắn dùng hai tay nâng ly trà Long Tỉnh mà Tiểu Diêu vừa pha, khẽ thổi vài hơi cho nguội bớt, sau đó uống vài hớp, cuối cùng hai mắt không khỏi sáng ngời, lên tiếng:
- Trà ngon, là trà Long Tỉnh đặc biệt.
- Không ngờ cậu cũng là người biết trà.
Kim Hữu Công nâng ly trà sứ trước mặt lên nhấp một ngụm thấm giọng, sau đó nhìn chằm chằm vào Vương Học Bình.
Vương Học Bình lập tức ý thức Kim Hữu Công sinh ra nghi ngờ, rất có thể lo lắng mối quan hệ trực tiếp giữa mình và Hà Thượng Thanh.
Vì vậy Vương Học Bình không suy nghĩ nhiều mà nói:
- Tôi đến phân khu tỉnh để cùng thương lượng về tình huống trù bị với trưởng phòng Trương phòng hậu cần, đã từng được anh ấy đãi loại trà quý này, cũng coi như có kinh nghiệm.
Vì trước đó Vương Học Bình đã sớm có báo cáo, vì thế Kim Hữu Công biết Trương Vân Thiên vì vấn đề xây viện an dưỡng mà thường xuyên chạy từ tỉnh thành xuống huyện Nam Vân. Đồng thời Kim Hữu Công cũng nhờ miệng Vương Học Bình mà biết Trương Vân Thiên là con cháu Trương gia, kết quả là những nghi ngờ của lão nhanh chóng tan biến.
- Ha ha, Học Bình, vấn đề xây dựng viện an dưỡng thế nào rồi?
Kim Hữu Công cười ha hả dùng ánh mắt lơ đãng hỏi Vương Học Bình.
Vương Học Bình cảm thấy Kim Hữu Công cố ý đi đường vòng, mức độ coi trọng giống như không đủ, vì vậy hắn cũng không dám chậm trễ, hắn cười tủm tỉm nói rõ kế hoạch mà mình đã sớm tính toán.
Kim Hữu Công lúc đầu còn có chút đau đầu, không biết phải làm sao để từ chối lời yêu cầu được sắp xếp đến thị sát viện an dưỡng, bây giờ nghe rõ kế hoạch của Vương Học Bình, vì vậy vấn đề nhỏ của lão đã được giải quyết hoàn toàn.
Dù Kim Hữu Công là hạng tâm cơ thâm trầm cũng không khỏi trở nên vui vẻ, Vương Học Bình phát hiện Kim Hữu Công bắt đầu gác chéo chân, vì vậy cũng nhịn không được phải thở ra một hơi.
Vương Học Bình thấy sớm muộn gì mình cũng sẽ tiếp xúc với Hà Thượng Thanh, nhưng tuyệt đối không phải là lúc này.
Nếu so sánh với sự tín nhiệm cao độ của Nghiêm Minh Cao với Vương Học Bình, thái độ của Kim Hữu Công lại có vài phần làm người ta phải suy xét, không thể không thận trọng.
Thời cơ cũng không đúng, nếu Vương Học Bình bây giờ muốn lướt qua Kim Hữu Công để trực tiếp bắt chuyện với Hà Thượng Thanh, chẳng những không có chỗ tốt, ngược lại rất có thể sẽ chẳng ngồi lâu trên vị trí chủ tịch huyện, coi như tất cả tâm huyết đều chảy về biển đông.
Quan huyện không bằng hiện tại đang trông nom, quan lớn đè chết người, dựa theo bạc phân công quản lý cán bộ, Vương Học Bình là một vị chủ tịch huyện nằm trong lòng bàn tay của Kim Hữu Công, có thể nói là tất cả tương lai đều phụ thuộc vào một câu nói của Kim Hữu Công.
Cũng vì vậy mà dù trước đó Vương Học Bình đã từng nói sẽ cho Hà Thượng Thanh ăn món Cật Đắc Hương, nhưng đến bây giờ vẫn ẩn nhẫn, chưa hành động.
Có vài lời thật sự không thể nói trực tiếp, Kim Hữu Công nhiều lần hỏi thăm sự vụ tiếp đãi Cao Hiểu Lâm, trong lòng cũng thầm hiểu về Tiểu Vương.
Nhưng với lòng dạ của Kim Hữu Công, dù thỏa mãn cũng sẽ không lộ ra trên mặt, lão nói:
- Gần đây ban ngành các quận huyện có dấu hiệu vận chuyển.
Vương Học Bình hiểu nhưng lại giả vờ không hiểu, hắn cười nói:
- Chủ tịch, tôi vốn định kết hôn trong năm nay, nhưng vì có nhiều việc nên kéo qua năm, đến lúc đó nếu anh rảnh, tôi nghĩ... ....
Kim Hữu Công không đợi Vương Học Bình nói hết lời, lúc này lão cười nói:
- Nếu đến lúc đó không có việc đại sự, nhất định sẽ đến uống ly rượu mừng.
Đối với những sự kiện kéo gần cảm tình thế này, hơn nữa lại ban ơn mà không phí sức, tất nhiên Kim Hữu Công rất hứng thú.
Vương Học Bình cảm kích nói:
- Tôi thay mặt cả nhà cám ơn anh.
Kim Hữu Công cũng nhận ra sự chân thành trong lời nói của Vương Học Bình, trong lòng lão càng vui sướng, lão cười nói:
- Cậu còn khách khí gì nữa? Bây giờ tôi còn có việc, sẽ không giữ cậu ở lại ăn tối.
Vương Học Bình đi ra khỏi phòng làm việc của chủ tịch Kim, sau đó ngồi nói chuyện phiếm với thư ký Tiểu Diêu một lúc, cuối cùng mới rời khỏi khối chính quyền thành phố.
Vương Học Bình chậm rãi đi xuống bậc thang nhưng lại không phát hiện xe của mình, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái. Dựa theo quy củ ngày thường, chỉ cần là bóng dáng của hắn xuất hiện, lái xe Chu nhất định sẽ chạy xe đến chờ ở bậc thềm.
Chẳng lẽ lái xe Lưu đang ngủ? Vương Học Bình thầm có chút mất vui, hắn đang định điện thoại cho lái xe Lưu thì đúng lúc điện thoại đổ chuông.
Vương Học Bình nhấn nút nghe, hắn chợt nghe thấy âm thanh quen thuộc của Cao Thành Thu:
- Đại chủ tịch Vương, gần đây anh bận rộn gì vậy? Sao ít khi tham gia tụ hội thế?
Vương Học Bình cười nói:
- Đầu tuần không phải mới gặp mặt sao? Thế nào, có việc gì à?
- Ha ha, không có việc gì thì không tìm được cậu sao? Xe của cậu đã bị tôi trưng dụng, vì vậy bây giờ tôi đến tiếp.
Trong điện thoại vang lên tiếng động cơ xe, Vương Học Bình ngẩng đầu và thấy một chiếc Audi từ bãi đậu xe chạy ra, sau đó dừng dưới bậc thềm.
Vương Học Bình đi xuống bậc thềm, vừa đi vừa thầm nghĩ, Cao Thành Thu nhất định là gặp việc khó, nếu không thì sao có thể ngồi vào xe mình?
Vương Học Bình bước chân trái xuống bậc thềm cuối cùng, cửa sau xe bị người đẩy ra, Vương Học Bình cúi đầu nhìn, không phải Cao Thành Thu thì là ai?
Vương Học Bình tiến vào trong xe, sau đó bờ vai lập tức bị Cao Thành Thu đánh trúng một đấm, ngay sau đó là tiếng oán giận:
- Này Học Bình, cậu những ngày này thường xuyên chạy lên thành phố, đi ngang qua nhà tôi sao không vào một chút, coi nhau là người ngoài sao?
Cao Thành Thu càng tỏ ra thân mật, Vương Học Bình càng cho rằng đối phương có việc cần nhờ.
- Ôi, gần đây thật sự có việc khó cần giải quyết, làm cho người ta rất đau đầu, chỉ có thể liên tục chạy về thành phố.
Vương Học Bình cố ý lộ miệng, trong đầu cũng nhanh chóng vận chuyển, cố gắng suy xét xem vấn đề nguy nan của Cao Thành Thu đến từ phương nào.
- Ôi, bây giờ tâm tình của tôi là không tốt, nên tìm một chỗ nào đó ngồi một chút, anh em ta chậm rãi trò chuyện.
Cao Thành Thu nói, lại vươn tay bắt chặt tay trái của Vương Học Bình, dùng sức nắm chặt.
Vương Học Bình hiểu Cao Thành Thu, hắn vô ý liếc mắt nhìn lái xe Lưu ngồi ở phía trước, rõ ràng là Cao Thành Thu sợ tai vách mạch rừng.
Cao Thành Thu tỏ ra thận trọng, Vương Học Bình không khỏi trầm xuống, đường đường là bí thư đảng ủy quận Vân Bắc, là thư ký tiền nhiệm của chủ tịch thành phố, vấn đề mà Cao Thành Thu không giải quyết được, thật sự dù là đứa ngốc cũng biết đó là phiền toái lớn.
/435
|