Vương Học Bình về đến nhà thì thấy bố Vương Anh Hoa đang tựa người trên ghế sa lông, ông buồn bực hút thuốc với vẻ mặt âm trầm.
Mẹ Hà Tuyết Phân đang ngồi trên ghế nhỏ, bà vừa bóc củ lạc vừa khuyên Vương Anh Hoa:
- Này ông, con của Hà Dương kết hôn không mời chúng ta cũng chẳng sao, ông giận làm gì? Tôi đi nấu hai món ngon, con trai cũng sắp đi làm về, vừa vặn cho hai cha con uống vài lâm yến
Hà Dương là anh của mẹ Vương Học Bình, sau khi tốt nghiệp phổ thông thì lêu lổng trong huyện, cũng không có việc làm gì cụ thể.
Cuối thập niên 80, Hà Dương đến tìm Vương Anh Hoa, hắn mượn đi hai ngàn đồng tiền tiết kiệm tích góp từng ly từng tý của Vương gia.
Lúc đầu vì tiền vốn không không lớn nên Hà Dương chỉ có thể đi làm khoán, sau này có tiền, bắt đầu trở thành ông thầu chuyên lắp đặt thiết bị công trình.
Đến đầu năm chín mươi, vì có quan hệ với phòng quản lý sự vụ cơ quan cấp thành phố nên Hà Dương làm ăn rất khấm khá, không những xây được hai căn nhà, còn mua hai chiếc xe, cuộc sống gia đình có thể nói là khấm khá.
Vương Học Bình nhớ rất rõ, kiếp trước khi mình vấp ngã thì bác Hà Dương chỉ gọi đến làm lái xe và cho năm mươi đồng, sau đó không thèm quan tâm.
Với tính cách cứng rắn kiên cường của Vương Anh Hoa thì tất nhiên sẽ không cần số tiền đó, để cho Hà Dương mang năm mươi đồng và công việc lái xe quay về.
Kiếp này Vương Học Bình lật ngược thế cờ, đặc biệt là sau khi trở thành thư ký của bí thư huyện ủy thì Hà Dương hoạt động rất xông xáo, mỗi tuần đều chạy đến Vương gia một lần, không phải đưa tiền thì cũng là tặng thịt cá, rất ân cần.
Hà Dương tuy tạm thời còn chưa đưa ra yêu cầu gì nhưng Vương Học Bình biết rất rõ, vị bác ruột này dù sớm hay muộn gì cũng đến nhờ cậy mình mà thôi.
Vương Học Bình ngồi xuống bên cạnh cha, hắn chỉ cần suy xét và hiểu ngay sự việc, nhất định là Hà Dương ở trên thành phố biết được tin đồn, biết Vương Học Bình đắc tội với phó chủ tịch thường vụ Sử Phương, vì vậy mà con két hôn cũng không đưa giấy mời.
Sự việc rất rõ ràng, Hà Dương sợ dính xui xẻo từ người Vương Học Bình.
- Bố, có câu nói bán bà con xa mua láng giềng gần, loại chuyện này có gì phải tức giận?
Vương Học Bình rất hiểu tính cách kiên cường của cha mình, đó chính là không dựa vào anh em thân thích.
Kiếp trước dù ông phải ra vỉa hè mở quán mì cũng không chạy đến cầu viện anh em họ hàng.
- Tiểu tử cậu thì biết cái gì? Tôi khổ sở thay cho mẹ cậu. Năm xưa nhà chúng ta cũng không dư dả gì, tên khốn kia đến hỏi mẹ cậu vay tiền, coi như nể mặt cậu ấy là bác của anh, tôi còn chưa nói hai lời thì mẹ anh đã lấy hết tiền cho hắn mượn. Bây giờ thì tốt, tên này mới có được tí tiền đã không còn nhớ gì cả, con của hắn kết hôn nhưng tôi phải nghe một lão đồng chí nói mới biết được, đúng là bực bội, nó làm tôi tức chết.
Vương Anh Hoa càng nói càng tức giận, sau đó vỗ ầm lên mặt bàn, ly trà nẩy lên rồi rơi xuống đất vở tan tành, đầy mảnh vỡ trên mặt đất.
- Ông này đúng là, bớt tranh cãi đi, hừ, tôi xem như chưa tứng có một người anh như vậy.
Vương Học Bình kinh dị phát hiện gương mặt mẹ trắng bệch, nước mắt cũng vòng quanh trên mắt.
Vương Học Bình cảm thấy trong lòng run rẩy, cảm thấy bực bội và rét run. Hắn xiết chặt bàn tay, sau đó nói lỏng ra rồi cười khuyên:
- Bố, chấp nhất với loại người như vậy thì được gì? Đêm nay chúng ta khỏi nấu cơm, con gọi Tiểu Linh đến, chúng ta ra nhà hàng ăn một bữa.
Vương Anh Hoa tức giận thở hừ hừ, Hà Tuyết Phân cũng không nhịn được mà rơi nước mắt. Vương Học Bình tranh thủ lấy khăn giấy, hắn vừa lau nước mắt cho mẹ vừa nói:
- Mẹ, ngày mai con sẽ cùng Tiểu Linh kết hôn, sẽ sinh cho ngài một đứa cháu mập, để ngài ôm hôn vui vẻ, hì hì.
- Đi chết đi, chỉ biết lừa gạt.
Hà Tuyết Phân cũng có chút vui mừng, coi như phá lệ mỉm cười.
Nhưng những giọt nước mắt của Hà Tuyết Phân cũng in sâu vào trong lòng Vương Học Bình.
- Tiểu tử hồ đồ, đây là những gì anh nói ra đấy nhé? Tranh thủ thời gian đi, tôi và mẹ cậu sẽ đến cầu hôn.
Sau khi Vương Anh Hoa phát giận thì bây giờ có chút tỉnh táo, ông cũng không muốn cho vợ đau lòng, vì thế cố ý nháy mắt với Vương Học Bình.
Vương Học Bình sao không hiểu ý nghĩ của cha, hắn lập tức gật đầu rồi giơ tay lên thề thốt:
- Con nhất định sẽ cưới Tiểu Linh làm vợ, sẽ nhanh chóng cho mẹ có cháu mập ẵm bồng.
Hà Tuyết Phân gạt nước mắt, bà khẽ gắt con:
- Không đứng đắn gì cả, anh chỉ biết có cháu nộ mập thôi sao? Ức hiếp mẹ anh không đọc nhiều sách hả? Hay là thế nào?
Hà Tuyết Phân nói rồi cười phá lên, Vương Học Bình cuối cùng cũng khuyên bảo được cha mẹ, hắn lợi dụng lúc cha mẹ đi rửa mặt mà gọi điện thoại cho Lý Tiểu Linh, để nàng tranh thủ chạy đến.
Hà Tuyết Phân bây giờ không còn ý nghĩ gì khác, chỉ mong sao chuyện đại sự của con hoàn thành, bà nằm mơ cũng trông ngóng con trai sắp thành gia lập thất.
Vương Học Bình cũng coi như bắt trúng nhịp đập, hốt bệnh đúng thuốc, vì vậy mà lấy được hiệu quả xứng đáng. Nhưng dù sao thì chuyện của hắn cũng còn đến hơi chậm, cũng chẳng biết mẹ sẽ nghĩ thế nào.
Lý Tiểu Linh đến khá nhanh, Vương Học Bình đưa ra ám hiệu, vì thế nàng đến bên cạnh Hà Tuyết Phân rồi khẽ nói:
- Mẹ, mẹ cũng đừng khổ sở nữa, tối nay con mời khách, cả nhà chúng ta đi ăn.
Hà Tuyết Phân nghe được những lời của Lý Tiểu Linh thì nhếch miệng cười khó ngậm lại được, Vương Học Bình ở bên cạnh cũng nghe thấy lời của Lý Tiểu Linh, trong lòng thầm vui sướng, tạm thời có chuyện vui, vì vậy cả nhà vứt chuyện của ông bác ra ngoài.
Người nhà thay quần áo định đi ra ngoài dùng cơm, nhưng khi Vương Học Bình mở cửa thì phát hiện con trai của Hà Dương là Hà Nghị đang vung tay lên gõ cửa, bên cạnh Hà Nghị còn có một cô gái rất xinh đẹp.
Hà Nghị chỉ cần liếc mắt thì thấy vẻ mặt của người Vương gia, hắn biết có chuyện xấu, coi như sự việc kia bại lộ.
Vương Học Bình nhìn thấy Hà Nghị thì nhớ đến chuyện cũ, kiếp trước hắn bị bắt đi nửa năm, Hà Nghị biết tin thì lén đưa cho Vương Học Cầm năm ngàn đồng.
Sau đó khi Vương Học Bình kinh doanh, Hà Nghị thầm giúp đỡ, nhưng cuối cùng cũng suy sụp.
- Hà Nghị, đi dùng cơm không?
Lý Tiểu Linh thấy Vương Học Bình khẽ véo tay mình, nàng hiểu ra và cười hỏi Hà Nghị.
Lý Tiểu Linh đã từng gặp Hà Nghị vài lần, biết rõ đây là anh em họ mẹ của Vương Học Bình.
Hà Nghị sao không hiểu rõ ý tốt của Lý Tiểu Linh, hắn tranh thủ thời gian trả lời:
- Đã dùng cơm rồi, đã dùng cơm rồi! Chú, cô, anh cháu sắp kết hôn, cháu giúp anh ấy đến mời thiệp.
Vương Anh Hoa dù trong lòng phát hỏa cũng không thể đổ ập lên đầu con cháu, vì vậy chỉ làm mặt lạnh và hừ hừ hai tiếng coi như đáp lời.
Hà Tuyết Phân cũng biết Hà Nghị vô tội, kẻ có vấn đề chính là anh ruột của bà và đứa cháu đầu kia, bà thở dài nói:
- Làm khó cháu rồi, vào nhà ngồi đi.
Mọi người lại vào phòng khách, Hà Tuyết Phân vào phòng ngủ, một lúc sau đã lấy ra một phong bao lì xì dày cộp miễn cưỡng cười nói với Hà Nghị:
- Tiểu Nghị, đây là năm nghìn đồng, xem như chút tâm ý của bác cho đại ca của cháu, hai ngày nữa chú và cô sẽ đi du lịch, rượu mừng cũng không đến uống được.
Hà Nghị cũng biết việc làm thất đức của bố và anh mình, vì thế hắn cười ngượng ngùng nói:
- Cô, những ngày nay bố cháu bị cao huyết áp, anh thì vừa kết hôn rất bận rộn, cháu là cháu chắt xem như đại biểu. Có điều gì có lỗi mong cô chú bao dung bỏ quá cho, muốn mắng thì cứ mắng cháu.
Hà Tuyết Phân thấy Hà Nghị nói lời chân thành thì trong lòng thoải mái hơn, bà cười nói:
- Đứa nhỏ này đúng là, tuy cô không đọc nhiều sách nhưng cũng hiểu chuyện, việc này không liên quan gì đến cháu.
Vương Anh Hoa thấy Hà gia tốt xấu cũng có người đến, vì vậy trong lòng mền nhũn, lão nói với Vương Học Bình:
- Ngày đó anh họ của cậu kết hôn, cậu đến làm đại biểu cho Vương gia.
Vương Học Bình cảm da đầu run lên, trong lòng thầm hiểu, cha là người cứng miệng nhưng mềm lòng, luôn nhớ rõ thân tình, cũng vì thế nên lúc này mới đưa hắn lên vỉ nướng.
Vì để cha mẹ vui vẻ, hơn nữa Hà Nghị lại là một người rất tốt, Vương Học Bình khẽ thở dài nói:
- Được rồi, con sẽ đi làm đại biểu.
Hà Nghị lặng lẽ bắt tay Vương Học Bình, hắn khẽ nói:
- Cậu Bình, cám ơn cậu.
Vương Học Bình mỉm cười:
- Không có gì, khi nào anh kết hôn thì cả nhà chúng tôi sẽ đến.
Hà Nghị không nói thêm điều gì, cô gái xinh đẹp ngồi bên cạnh lại đỏ mặt, rất xấu hổ.
Vương Học Bình thầm nghĩ, cũng là một núi một sông nhưng nuôi nên hai người khác nhau, Hà Dương và người anh họ kia thật sự không ra gì, chỉ có Hà Nghị này xem như biết thân tình, đúng là kỳ quái.
Hà Nghị chân thành nói vài lời cảm tạ, cuối cùng khom người chào Vương Anh Hoa và Hà Tuyết Phân, hắn dùng giọng hối lỗi nói:
- Xin cô chú đừng để trong lòng, coi như bây giờ cháu xin tạ lỗi.
- Đứa nhỏ này đúng là chỉ biết nói lễ, yên tâm đi, chúng ta sẽ không chú ý.
Hà Tuyết Phân thở dài, coi như có chút yêu mến Hà Nghị.
Vương Học Bình đưa Hà Nghị ra của, đến khi ra đến cổng thì hắn mới mỉm cười nhìn bốn phía rồi nói:
- Lần này anh lén đến đưa thiệp phải không?
Hà Nghị không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối, một lúc sau hắn mới cười nói:
- Cậu, sao cậu nói như vậy?
Vương Học Bình khẽ than, hắn kéo tay Hà Nghị rồi nói:
- Làm khó anh rồi.
Sau đó Vương Học Bình khẽ đưa tay vỗ lên lưng Hà Nghị, coi như bày tỏ tình huynh đệ.
Hà Nghị cũng không ngốc, khi thấy Vương Học Bình bày tỏ thái độ như vậy thì thầm hiểu, sau đó lắc đầu không nói gì.
Sau khi tiễn chân Hà Nghị và bạn gái thì Lý Tiểu Linh hỏi Vương Học Bình:
- Hai anh vừa rồi nói gì vậy? Sao thần bí thế?
Vương Học Bình thầm nở nụ cười vui vẻ, kiếp trước Hà Nghị cũng làm như vậy, cũng đến mời Vương Học Bình làm đại biểu đi đến Hà gia, kết quả là bị bác Hà Dương chọc giận đến mức mang tiền quay về.
Trên thế giới này có nhiều chuyện kỳ diệu, sau khi trọng sinh thì những sự việc đã xảy ra liên tục kéo đến.
Mẹ Hà Tuyết Phân đang ngồi trên ghế nhỏ, bà vừa bóc củ lạc vừa khuyên Vương Anh Hoa:
- Này ông, con của Hà Dương kết hôn không mời chúng ta cũng chẳng sao, ông giận làm gì? Tôi đi nấu hai món ngon, con trai cũng sắp đi làm về, vừa vặn cho hai cha con uống vài lâm yến
Hà Dương là anh của mẹ Vương Học Bình, sau khi tốt nghiệp phổ thông thì lêu lổng trong huyện, cũng không có việc làm gì cụ thể.
Cuối thập niên 80, Hà Dương đến tìm Vương Anh Hoa, hắn mượn đi hai ngàn đồng tiền tiết kiệm tích góp từng ly từng tý của Vương gia.
Lúc đầu vì tiền vốn không không lớn nên Hà Dương chỉ có thể đi làm khoán, sau này có tiền, bắt đầu trở thành ông thầu chuyên lắp đặt thiết bị công trình.
Đến đầu năm chín mươi, vì có quan hệ với phòng quản lý sự vụ cơ quan cấp thành phố nên Hà Dương làm ăn rất khấm khá, không những xây được hai căn nhà, còn mua hai chiếc xe, cuộc sống gia đình có thể nói là khấm khá.
Vương Học Bình nhớ rất rõ, kiếp trước khi mình vấp ngã thì bác Hà Dương chỉ gọi đến làm lái xe và cho năm mươi đồng, sau đó không thèm quan tâm.
Với tính cách cứng rắn kiên cường của Vương Anh Hoa thì tất nhiên sẽ không cần số tiền đó, để cho Hà Dương mang năm mươi đồng và công việc lái xe quay về.
Kiếp này Vương Học Bình lật ngược thế cờ, đặc biệt là sau khi trở thành thư ký của bí thư huyện ủy thì Hà Dương hoạt động rất xông xáo, mỗi tuần đều chạy đến Vương gia một lần, không phải đưa tiền thì cũng là tặng thịt cá, rất ân cần.
Hà Dương tuy tạm thời còn chưa đưa ra yêu cầu gì nhưng Vương Học Bình biết rất rõ, vị bác ruột này dù sớm hay muộn gì cũng đến nhờ cậy mình mà thôi.
Vương Học Bình ngồi xuống bên cạnh cha, hắn chỉ cần suy xét và hiểu ngay sự việc, nhất định là Hà Dương ở trên thành phố biết được tin đồn, biết Vương Học Bình đắc tội với phó chủ tịch thường vụ Sử Phương, vì vậy mà con két hôn cũng không đưa giấy mời.
Sự việc rất rõ ràng, Hà Dương sợ dính xui xẻo từ người Vương Học Bình.
- Bố, có câu nói bán bà con xa mua láng giềng gần, loại chuyện này có gì phải tức giận?
Vương Học Bình rất hiểu tính cách kiên cường của cha mình, đó chính là không dựa vào anh em thân thích.
Kiếp trước dù ông phải ra vỉa hè mở quán mì cũng không chạy đến cầu viện anh em họ hàng.
- Tiểu tử cậu thì biết cái gì? Tôi khổ sở thay cho mẹ cậu. Năm xưa nhà chúng ta cũng không dư dả gì, tên khốn kia đến hỏi mẹ cậu vay tiền, coi như nể mặt cậu ấy là bác của anh, tôi còn chưa nói hai lời thì mẹ anh đã lấy hết tiền cho hắn mượn. Bây giờ thì tốt, tên này mới có được tí tiền đã không còn nhớ gì cả, con của hắn kết hôn nhưng tôi phải nghe một lão đồng chí nói mới biết được, đúng là bực bội, nó làm tôi tức chết.
Vương Anh Hoa càng nói càng tức giận, sau đó vỗ ầm lên mặt bàn, ly trà nẩy lên rồi rơi xuống đất vở tan tành, đầy mảnh vỡ trên mặt đất.
- Ông này đúng là, bớt tranh cãi đi, hừ, tôi xem như chưa tứng có một người anh như vậy.
Vương Học Bình kinh dị phát hiện gương mặt mẹ trắng bệch, nước mắt cũng vòng quanh trên mắt.
Vương Học Bình cảm thấy trong lòng run rẩy, cảm thấy bực bội và rét run. Hắn xiết chặt bàn tay, sau đó nói lỏng ra rồi cười khuyên:
- Bố, chấp nhất với loại người như vậy thì được gì? Đêm nay chúng ta khỏi nấu cơm, con gọi Tiểu Linh đến, chúng ta ra nhà hàng ăn một bữa.
Vương Anh Hoa tức giận thở hừ hừ, Hà Tuyết Phân cũng không nhịn được mà rơi nước mắt. Vương Học Bình tranh thủ lấy khăn giấy, hắn vừa lau nước mắt cho mẹ vừa nói:
- Mẹ, ngày mai con sẽ cùng Tiểu Linh kết hôn, sẽ sinh cho ngài một đứa cháu mập, để ngài ôm hôn vui vẻ, hì hì.
- Đi chết đi, chỉ biết lừa gạt.
Hà Tuyết Phân cũng có chút vui mừng, coi như phá lệ mỉm cười.
Nhưng những giọt nước mắt của Hà Tuyết Phân cũng in sâu vào trong lòng Vương Học Bình.
- Tiểu tử hồ đồ, đây là những gì anh nói ra đấy nhé? Tranh thủ thời gian đi, tôi và mẹ cậu sẽ đến cầu hôn.
Sau khi Vương Anh Hoa phát giận thì bây giờ có chút tỉnh táo, ông cũng không muốn cho vợ đau lòng, vì thế cố ý nháy mắt với Vương Học Bình.
Vương Học Bình sao không hiểu ý nghĩ của cha, hắn lập tức gật đầu rồi giơ tay lên thề thốt:
- Con nhất định sẽ cưới Tiểu Linh làm vợ, sẽ nhanh chóng cho mẹ có cháu mập ẵm bồng.
Hà Tuyết Phân gạt nước mắt, bà khẽ gắt con:
- Không đứng đắn gì cả, anh chỉ biết có cháu nộ mập thôi sao? Ức hiếp mẹ anh không đọc nhiều sách hả? Hay là thế nào?
Hà Tuyết Phân nói rồi cười phá lên, Vương Học Bình cuối cùng cũng khuyên bảo được cha mẹ, hắn lợi dụng lúc cha mẹ đi rửa mặt mà gọi điện thoại cho Lý Tiểu Linh, để nàng tranh thủ chạy đến.
Hà Tuyết Phân bây giờ không còn ý nghĩ gì khác, chỉ mong sao chuyện đại sự của con hoàn thành, bà nằm mơ cũng trông ngóng con trai sắp thành gia lập thất.
Vương Học Bình cũng coi như bắt trúng nhịp đập, hốt bệnh đúng thuốc, vì vậy mà lấy được hiệu quả xứng đáng. Nhưng dù sao thì chuyện của hắn cũng còn đến hơi chậm, cũng chẳng biết mẹ sẽ nghĩ thế nào.
Lý Tiểu Linh đến khá nhanh, Vương Học Bình đưa ra ám hiệu, vì thế nàng đến bên cạnh Hà Tuyết Phân rồi khẽ nói:
- Mẹ, mẹ cũng đừng khổ sở nữa, tối nay con mời khách, cả nhà chúng ta đi ăn.
Hà Tuyết Phân nghe được những lời của Lý Tiểu Linh thì nhếch miệng cười khó ngậm lại được, Vương Học Bình ở bên cạnh cũng nghe thấy lời của Lý Tiểu Linh, trong lòng thầm vui sướng, tạm thời có chuyện vui, vì vậy cả nhà vứt chuyện của ông bác ra ngoài.
Người nhà thay quần áo định đi ra ngoài dùng cơm, nhưng khi Vương Học Bình mở cửa thì phát hiện con trai của Hà Dương là Hà Nghị đang vung tay lên gõ cửa, bên cạnh Hà Nghị còn có một cô gái rất xinh đẹp.
Hà Nghị chỉ cần liếc mắt thì thấy vẻ mặt của người Vương gia, hắn biết có chuyện xấu, coi như sự việc kia bại lộ.
Vương Học Bình nhìn thấy Hà Nghị thì nhớ đến chuyện cũ, kiếp trước hắn bị bắt đi nửa năm, Hà Nghị biết tin thì lén đưa cho Vương Học Cầm năm ngàn đồng.
Sau đó khi Vương Học Bình kinh doanh, Hà Nghị thầm giúp đỡ, nhưng cuối cùng cũng suy sụp.
- Hà Nghị, đi dùng cơm không?
Lý Tiểu Linh thấy Vương Học Bình khẽ véo tay mình, nàng hiểu ra và cười hỏi Hà Nghị.
Lý Tiểu Linh đã từng gặp Hà Nghị vài lần, biết rõ đây là anh em họ mẹ của Vương Học Bình.
Hà Nghị sao không hiểu rõ ý tốt của Lý Tiểu Linh, hắn tranh thủ thời gian trả lời:
- Đã dùng cơm rồi, đã dùng cơm rồi! Chú, cô, anh cháu sắp kết hôn, cháu giúp anh ấy đến mời thiệp.
Vương Anh Hoa dù trong lòng phát hỏa cũng không thể đổ ập lên đầu con cháu, vì vậy chỉ làm mặt lạnh và hừ hừ hai tiếng coi như đáp lời.
Hà Tuyết Phân cũng biết Hà Nghị vô tội, kẻ có vấn đề chính là anh ruột của bà và đứa cháu đầu kia, bà thở dài nói:
- Làm khó cháu rồi, vào nhà ngồi đi.
Mọi người lại vào phòng khách, Hà Tuyết Phân vào phòng ngủ, một lúc sau đã lấy ra một phong bao lì xì dày cộp miễn cưỡng cười nói với Hà Nghị:
- Tiểu Nghị, đây là năm nghìn đồng, xem như chút tâm ý của bác cho đại ca của cháu, hai ngày nữa chú và cô sẽ đi du lịch, rượu mừng cũng không đến uống được.
Hà Nghị cũng biết việc làm thất đức của bố và anh mình, vì thế hắn cười ngượng ngùng nói:
- Cô, những ngày nay bố cháu bị cao huyết áp, anh thì vừa kết hôn rất bận rộn, cháu là cháu chắt xem như đại biểu. Có điều gì có lỗi mong cô chú bao dung bỏ quá cho, muốn mắng thì cứ mắng cháu.
Hà Tuyết Phân thấy Hà Nghị nói lời chân thành thì trong lòng thoải mái hơn, bà cười nói:
- Đứa nhỏ này đúng là, tuy cô không đọc nhiều sách nhưng cũng hiểu chuyện, việc này không liên quan gì đến cháu.
Vương Anh Hoa thấy Hà gia tốt xấu cũng có người đến, vì vậy trong lòng mền nhũn, lão nói với Vương Học Bình:
- Ngày đó anh họ của cậu kết hôn, cậu đến làm đại biểu cho Vương gia.
Vương Học Bình cảm da đầu run lên, trong lòng thầm hiểu, cha là người cứng miệng nhưng mềm lòng, luôn nhớ rõ thân tình, cũng vì thế nên lúc này mới đưa hắn lên vỉ nướng.
Vì để cha mẹ vui vẻ, hơn nữa Hà Nghị lại là một người rất tốt, Vương Học Bình khẽ thở dài nói:
- Được rồi, con sẽ đi làm đại biểu.
Hà Nghị lặng lẽ bắt tay Vương Học Bình, hắn khẽ nói:
- Cậu Bình, cám ơn cậu.
Vương Học Bình mỉm cười:
- Không có gì, khi nào anh kết hôn thì cả nhà chúng tôi sẽ đến.
Hà Nghị không nói thêm điều gì, cô gái xinh đẹp ngồi bên cạnh lại đỏ mặt, rất xấu hổ.
Vương Học Bình thầm nghĩ, cũng là một núi một sông nhưng nuôi nên hai người khác nhau, Hà Dương và người anh họ kia thật sự không ra gì, chỉ có Hà Nghị này xem như biết thân tình, đúng là kỳ quái.
Hà Nghị chân thành nói vài lời cảm tạ, cuối cùng khom người chào Vương Anh Hoa và Hà Tuyết Phân, hắn dùng giọng hối lỗi nói:
- Xin cô chú đừng để trong lòng, coi như bây giờ cháu xin tạ lỗi.
- Đứa nhỏ này đúng là chỉ biết nói lễ, yên tâm đi, chúng ta sẽ không chú ý.
Hà Tuyết Phân thở dài, coi như có chút yêu mến Hà Nghị.
Vương Học Bình đưa Hà Nghị ra của, đến khi ra đến cổng thì hắn mới mỉm cười nhìn bốn phía rồi nói:
- Lần này anh lén đến đưa thiệp phải không?
Hà Nghị không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối, một lúc sau hắn mới cười nói:
- Cậu, sao cậu nói như vậy?
Vương Học Bình khẽ than, hắn kéo tay Hà Nghị rồi nói:
- Làm khó anh rồi.
Sau đó Vương Học Bình khẽ đưa tay vỗ lên lưng Hà Nghị, coi như bày tỏ tình huynh đệ.
Hà Nghị cũng không ngốc, khi thấy Vương Học Bình bày tỏ thái độ như vậy thì thầm hiểu, sau đó lắc đầu không nói gì.
Sau khi tiễn chân Hà Nghị và bạn gái thì Lý Tiểu Linh hỏi Vương Học Bình:
- Hai anh vừa rồi nói gì vậy? Sao thần bí thế?
Vương Học Bình thầm nở nụ cười vui vẻ, kiếp trước Hà Nghị cũng làm như vậy, cũng đến mời Vương Học Bình làm đại biểu đi đến Hà gia, kết quả là bị bác Hà Dương chọc giận đến mức mang tiền quay về.
Trên thế giới này có nhiều chuyện kỳ diệu, sau khi trọng sinh thì những sự việc đã xảy ra liên tục kéo đến.
/435
|