Sáng sớm hôm sau Vương Học Bình đến đi làm ở khu quy hoạch, hắn nhận được điện thoại của bí thư ủy ban kỷ luật huyện ủy Trương Hoa Thiên:
- Đồng chí Học Bình, bây giờ có rãnh không? Mời đến phòng làm việc của tôi một lúc, các đồng chí tổ giải quyết tranh chấp muốn gặp anh.
Vương Học Bình không khỏi trầm xuống, hắn biết trong thành phố có một tổ giải quyết tranh chấp, tổ trưởng không phải là ai khác, chính là phó chủ tịch thường vụ Sử Phương.
- Ha ha, bí thư Trương, bí thư Nghiêm biết chuyện này chưa?
Vương Học Bình cố ý thăm dò lập trường chính trị của Trương Hoa Thiên.
- Trước khi tìm cậu tôi đã báo cáo với bí thư Nghiêm.
Trương Hoa Thiên tích chữ như vàng nhưng ý nghĩ rất rõ ràng, Nghiêm Minh Cao đã biết có người xuống đập phá.
- Được, tôi sẽ qua ngay.
Vương Học Bình trong lòng không có quỷ, hắn sợ sao?
Vương Học Bình tuy nói như vậy nhưng thật ra cũn không lập tức đến huyện ủy, trước tiên gọi tổ trưởng tổ kiểm tra kỷ luật khu quy hoạch đến.
Vương Học Bình hỏi về phạm vi quản hạt và chức năng của tổ giải quyết tranh chấp, hắn thầm xem xét lại tất cả sự việc. Vì tổ giải quyết tranh chấp chủ yếu xử lý ba vấn đề: Một là lợi dụng chức quyền hoặc phạm vi công tác để mưu đồ tư lợi, có thể xuất phát từ đơn vị, tổ chức đoàn thể hay cá nhân. Nếu là từ đơn vị thì biểu hiện là thu nhiều loại phí, phạt tiền và góp vốn phân chia; từ cá nhân chính là đưa tiền, uy hiếp, báo thù. Hai là không làm theo pháp luật, chấp pháp không nghiêm, chấp pháp bất công, biểu hiện chính là không làm tốt công tác, làm cho tất cả trở nên rối loạn. Ba là thái độ phục vụ, chất lượng phục vụ, hiệu suất công tác, tác phong công tác có vấn đề, biểu hiện là khó vào cửa, gương mặt khó coi, nói lời khó nghe, làm việc không thành.
Tổ giải quyết tranh chấp không giống như phòng giám sát hay ủy ban kỷ luật, những phương pháp phá án và quyền lực giữa các bên không hề giống nhau.
Vương Học Bình có ý nghĩ của riêng mình, lúc này hắn mới ngồi xe đến ủy ban kỷ luật huyện ủy.
Khi vào cửa thì Vương Học Bình thấy trong phòng làm việc của Trương Hoa Thiên có vài người trung niên mạt tây trang, đeo giày tây, vẻ mặt nghiêm túc, có một người đàn ông mặt đen ngồi nói chuyện với Trương Hoa Thiên.
- Chào bí thư Trương.
Vương Học Bình cười chào hỏi Trương Hoa Thiên.
Trương Hoa Thiên thấy Vương Học Bình đến thì cười nói:
- Đồng chí Học Bình, tôi giới thiệu cho anh, vị này là thường ủy ủy ban kỷ luật, chủ nhiệm phòng giải quyết tranh chấp, đồng chí Chu Hải Đào, vị này chính là...Vị này chính là... ....
Trương Hoa Thiên coi như giới thiệu từng người trong phòng.
- Chào các vị lãnh đạo, không biết đến tìm tôi có việc gì?
Vương Học Bình đặt mông ngồi xuống bên cạnh Trương Hoa Thiên, hắn kéo gạt tàn lại, châm cho mình một điếu thuốc, sau đó tựa lưng lên ghế sa lông hít vào một hơi.
Chu Hải Đào mặt đen lập tức liếc mắt về phía một người đàn ông cao gầy ở bên cạnh, người này hiểu ý rồi hỏi Vương Học Bình
- Nhận được tin báo của các đồng chí khu quy hoạch, chúng tôi nhận định khu quy hoạch tồn tại những vấn đề nghiêm trọng về lạm phát thưởng tiền, lạm phát trích phần trăm, các đơn vi giành tư lợi nghiêm trọng. Trước đó chúng tôi đã điều tra, đã nắm được nhiều căn cứ chính xác, lần này tìm anh chính là cho anh cơ hội, nói vài lời rõ ràng với tổ chức. Tôi tin anh cũng sẽ hiểu đạo lý răn trước ngừa sau trị bệnh cứu người.
Vương Học Bình thầm buồn cười, tiểu tử này vừa mở mồm đã nói hắn làm rối loạn kỷ cương và phạm pháp, rõ ràng lập trường có vấn đề.
- À, anh nói khu quy hoạch chúng tôi lạm phát thưởng tiền, anh có chứng cứ gì sao?
Vương Học Bình bình tĩnh hỏi.
- Chủ nhiệm Vương, anh nghĩ lại xem, nếu không có chứng cứ thì chúng tôi sẽ đến tìm anh sao?
Tên đàn ông cao gầy cũng là một kẻ phá án lão luyện, hắn nhanh chóng đá quả bóng cao su vào người Vương Học Bình.
- Ha ha, nếu đã có chứng cứ, cứ xử lý dựa theo kỷ luật đảng, tôi không nói hai lời.
Vương Học Bình đĩnh đạc nói.
- Anh có thái độ gì vậy? Còn có tính kỷ luật tổ chức nữa không?
Vương Học Bình quá cuồng vọng, Chu Hải Đào cũng không thể ngồi yên, hắn lớn tiếng nổi giận.
- Chủ nhiệm Chu, có gì chậm rãi nói chuyện, có chứng cứ gì cứ đưa ra trước.
Trương Hoa Thiên nói lời khuyên Chu Hải Đào nhưng ý nghĩa bên trong lại ám hiệu phải chú ý phong độ lãnh đạo.
Trương Hoa Thiên là người xử án nhiều năm, sao hắn không hiểu những ảo diệu bên trong? Ủy ban kỷ luật phá án đều có chứng cứ và tài liệu rõ ràng, nhưng cũng thường sử dụng thuật tấn công tâm lý để cán bộ vi phạm kỷ luật phải mở miệng, tìm cửa đột phá.
Chu Hải Đào cũng là người phá án nhiều năm, lúc này hắn thấy Vương Học Bình muốn chơi kiểm tra cứng nhắc, vì vậy nhổ ra một chùm khói rồi cười lạnh nói:
- Không có chứng cứ thì chúng tôi sẽ không tìm đến nói chuyện phiếm với anh, tôi nói cho anh biết, phải biết rõ tình thế, không cần phải lún chân quá sâu.
Vương Học Bình biết rất rõ, phòng giải quyết tranh chấp đã xuống, như vậy trong trứng gà phải lấy ra được vài mẫu xương. Tất nhiên vấn đề tài vụ của khu quy hoạch là không có vấn đề, nhưng các ban ngành chức năng khó tránh khỏi có vài vấn đề, điều này cũng là chuyên khó tránh.
Dù sao kết quả cũng giống nhau, đám người tố cáo có lẽ cũng không viết những lời tốt đẹp gì, Vương Học Bình nắm chặt tâm tính xấu xa của Chu Hải Đào, hắn không sợ đinh cứng, dù sao kết quả cũng như nhau.
- Chủ nhiệm Chu, nếu anh có chứng cứ thì lấy ra, nếu không thì tôi còn hội nghị quan trọng.
Vương Học Bình dùng giọng không mặn không nhạt vặn eo Chu Hải Đào.
Chu Hải Đào tức đến mức trợn trừng mắt, hắn định lấy những tờ đơn tố cáo nện vào mặt Vương Học Bình nhưng vẫn nhịn được, hắn lạnh lùng nói:
- Dựa theo quy củ phá án, tôi sẽ không cho anh thấy đơn tố cáo, nhưng tôi cũng cảnh cáo anh, nếu anh còn biểu hiện thái độ này với sự điều tra của tổ chức, tôi nhất định sẽ báo cáo lên thị ủy.
Vương Học Bình liếc mắt nhìn Trương Hoa Thiên rồi lạnh lùng nói với Chu Hải Đào:
- Chủ nhiệm Chu, anh đưa người xuống, tự đưa ra lập trường, thái độ bất công, tôi sẽ thông qua huyện ủy mà báo cáo với lãnh đạo thị ủy. Bí thư Trương là người có mặt ở đây, anh ấy thấy rõ tất cả mọi chuyện, các anh muốn ép người nhận tội, tôi cũng không ở lại phụng bồi, tạm biệt.
Vương Học Bình đột nhiên đứng lên rời khỏi phòng làm việc của Trương Hoa Thiên như sao bay, chỉ để lại một đám người trợn mắt há mồm dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn theo bóng lưng của hắn.
Vương Học Bình rời khỏi khu hành chính ủy ban kỷ luật huyện ủy thì chạy đến khu văn phòng huyện ủy.
Nghiêm Minh Cao nghe nói Vương Học Bình bỏ đi như vậy cũng chỉ dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm, cũng không mở miệng trách cứ.
Sự việc rõ ràng như con rận trên đầu hói, Chu Hải Đào đưa người xuống chính là muốn ép Vương Học Bình, dù thái độ tốt xấu thế nào thì kết quả đều như nhau.
- Học Bình, tôi thấy sự việc này náo loạn đến cùng thì chỉ sợ cậu phải viết kiểm điểm.
Nghiêm Minh Cao trầm ngâm rất lâu, cuối cùng dùng ánh mắt có chút bất đắc dĩ nhìn Vương Học Bình.
Vương Học Bình biết rõ chỗ khó xử của Nghiêm Minh Cao, nhưng lúc này hắn cũng không muốn làm việc dựa theo ý nghĩ của bí thư Nghiêm.
- Chú Nghiêm, viết kiểm điểm thì có thể, nhưng đó là vết ố của cả đời, chỉ cần đám người kia cần thì bất cứ lúc nào cũng có thể thấy ra công kích cháu.
Thái độ của Vương Học Bình rất rõ ràng, có thể không làm chủ nhiệm nhưng tuyệt đối không làm kiểm điểm.
Nghiêm Minh Cao nghe rõ ý nghĩa lời nói của Vương Học Bình, hắn lắc đầu nói:
- Dù sao đó cũng là phòng giải quyết tranh chấp của thị ủy, huyện ủy cũng khó xen vào được.
Nghiêm Minh Cao cố ý không nhắc đến thái độ của Kim Hữu Công.
Vương Học Bình thầm nghĩ, lúc này chỉ sợ mình phải lên tỉnh thành, bây giờ trong thành phố, người có thể ngăn Sử Phương chỉ có thể là Kim Hữu Công.
Nhưng Vương Học Bình phân tích theo lời nói của Nghiêm Minh Cao, có lẽ Kim Hữu Công sẽ không ra mặt. Trên bàn cờ của các nhân vật lớn, Vương Học Bình chỉ là tiểu tốt, căn bản có thể bị tùy ý gạt bỏ.
Nghiêm Minh Cao suy tư một lúc, cuối cùng hắn cười lạnh nói:
- Học Bình, lúc này cậu thật sự là chịu đựng dùm tôi, cũng do tôi suy xét không chu toàn. Nếu không thì thế này, cậu tạm thời dừng công tác ở khu kinh tế mới, tôi sẽ triệu hồi những lãnh đạo khu kinh tế mới về lại, sẽ để cho bọn họ lăn qua lăn lại, để xem bọn họ có thể làm được gì.
Vương Học Bình nghĩ lại mà cũng cảm thấy đúng, nếu vụ án phóng hỏa chưa được phá thì rất khó nắm được Tào Quần. Hơn nữa dù bắt được Tào Quần thì bên trên thành phố cũng có một Sử Phương nhìn chằm chằm vào mình, không bằng lấy lui làm tiến, làm kẻ địch lơ là, vì chính mình mà âm thầm tạo nên điều kiện tốt cho những hoạt động sau này.
Chỉ cần một ngày còn bí thư Nghiêm tại vị, Vương Học Bình hoàn toàn có thể không cần lo lắng có người hạ uy tín của mình.
- Được, nhưng có chút đáng tiếc, lần đầu tiên tiến vào khu kinh tế mới lại chất dứt trong thất bại, điều này vẫn làm cháu cảm thấy không cam lòng.
Vương Học Bình thở dài, trong lòng Nghiêm Minh Cao cũng cảm thấy không vui vẻ gì.
- Tôi vẫn là người quá cấp tiến, khó trách thủ trưởng đã từng nói, cải cách tuyệt đối không vội vàng. Nhưng chúng ta đã làm chính trị thì co được giãn được mới là trượng phu, Học Bình, tôi cam đoan với cậu, một ngày nào đó cậu sẽ vinh quang quay về nắm giữ vận mệnh của khu kinh tế mới.
Nghiêm Minh Cao thậm ra cũng hiểu, Kim Hữu Công bây giờ tạm thời không thể lên tiếng cho Vương Học Bình, chẳng qua suy xét từ vấn đề mưu lược chính trị thì vẫn chưa đến lúc trở mặt với Sử Phương.
Sau buổi nói chuyện giữa Nghiêm Minh Cao và Vương Học Bình vài ngày, huyện ủy đã đưa các vị phó chủ nhiệm có tư cách quay về khu kinh tế mới.
Ngay sau đó ủy ban kỷ luật thị ủy cũng đưa xuống một văn kiện, không có lời nói nào phê bình khu quy hoạch huyện Nam Vân, chỉ nói có vài vấn đề nhỏ trong quản lý mà thôi.
Người ngoài cảm thấy sự việc coi như kết thúc, Vương Học Bình coi như bị mất mặt.
Ngay sau đó trong huyện nhanh chóng truyền ra tin tức, bí thư Nghiêm vỗ bàn với Chu Hải Đào, tất nhiên đây là câu chuyện mà mọi người bàn tán nhiều nhất.
Mọi người truyền đi rất sống động, có thể nói là tạo nên hàng loạt dị bản.
Có người nói, ngày hôm đó bí thư Nghiêm đã chỉ thẳng mặt Chu Hải Đào rồi tức giận nói: "Tất cả việc làm của Vương Học Bình là do tôi sai bảo, nếu anh xử lý cậu ấy cũng được, nhưng trước đó hãy cách chức bí thư của tôi đi đã!"
Vương Học Bình cũng được nghe lời đồn này, hắn không khỏi nở nụ cười ung dung, câu nói lưu truyền thái quá, thật ra bí thư Nghiêm chỉ phong độ nói với Chu Hải Đào:
- Có cần phải xé bé ra to vậy sao? Các anh giải quyết tranh chấp của phòng giao thông và phạt hơn một trăm ngàn, các anh đã nhập sổ chưa?
Một câu của Nghiêm Minh Cao điểm trúng điểm yếu của Chu Hải Đào, vấn đề của khu quy hoạch huyện Nam Vân là quá nhỏ, đây chính là đặc thù của chấp pháp, cái gì cũng có nặng nhẹ, Chu Hải Đào thấy rõ ràng điều này.
Hai cha con Lưu Hổ nghe nói Vương Học Bình phải ăn quả đắng thì cực kỳ vui mừng, đây rõ ràng là một tín hiệu, dưới sự chủ trì của Mã Tam Cao thì địa vị của Nghiêm Minh Cao dần có chút không ổn.
Đến trua thì giám đốc nhà máy đồ hộp Cao Danh Thịnh chạy đến phòng làm việc của Vương Học Bình, hắn khẽ báo cáo:
- Chủ nhiệm, đồ hộp của Lưu gia đang hạ giá phạm vi lớn.
Vương Học Bình nghe vậy thì mỉm cười:
- Tôi đang chờ trò vui đây.
- Đồng chí Học Bình, bây giờ có rãnh không? Mời đến phòng làm việc của tôi một lúc, các đồng chí tổ giải quyết tranh chấp muốn gặp anh.
Vương Học Bình không khỏi trầm xuống, hắn biết trong thành phố có một tổ giải quyết tranh chấp, tổ trưởng không phải là ai khác, chính là phó chủ tịch thường vụ Sử Phương.
- Ha ha, bí thư Trương, bí thư Nghiêm biết chuyện này chưa?
Vương Học Bình cố ý thăm dò lập trường chính trị của Trương Hoa Thiên.
- Trước khi tìm cậu tôi đã báo cáo với bí thư Nghiêm.
Trương Hoa Thiên tích chữ như vàng nhưng ý nghĩ rất rõ ràng, Nghiêm Minh Cao đã biết có người xuống đập phá.
- Được, tôi sẽ qua ngay.
Vương Học Bình trong lòng không có quỷ, hắn sợ sao?
Vương Học Bình tuy nói như vậy nhưng thật ra cũn không lập tức đến huyện ủy, trước tiên gọi tổ trưởng tổ kiểm tra kỷ luật khu quy hoạch đến.
Vương Học Bình hỏi về phạm vi quản hạt và chức năng của tổ giải quyết tranh chấp, hắn thầm xem xét lại tất cả sự việc. Vì tổ giải quyết tranh chấp chủ yếu xử lý ba vấn đề: Một là lợi dụng chức quyền hoặc phạm vi công tác để mưu đồ tư lợi, có thể xuất phát từ đơn vị, tổ chức đoàn thể hay cá nhân. Nếu là từ đơn vị thì biểu hiện là thu nhiều loại phí, phạt tiền và góp vốn phân chia; từ cá nhân chính là đưa tiền, uy hiếp, báo thù. Hai là không làm theo pháp luật, chấp pháp không nghiêm, chấp pháp bất công, biểu hiện chính là không làm tốt công tác, làm cho tất cả trở nên rối loạn. Ba là thái độ phục vụ, chất lượng phục vụ, hiệu suất công tác, tác phong công tác có vấn đề, biểu hiện là khó vào cửa, gương mặt khó coi, nói lời khó nghe, làm việc không thành.
Tổ giải quyết tranh chấp không giống như phòng giám sát hay ủy ban kỷ luật, những phương pháp phá án và quyền lực giữa các bên không hề giống nhau.
Vương Học Bình có ý nghĩ của riêng mình, lúc này hắn mới ngồi xe đến ủy ban kỷ luật huyện ủy.
Khi vào cửa thì Vương Học Bình thấy trong phòng làm việc của Trương Hoa Thiên có vài người trung niên mạt tây trang, đeo giày tây, vẻ mặt nghiêm túc, có một người đàn ông mặt đen ngồi nói chuyện với Trương Hoa Thiên.
- Chào bí thư Trương.
Vương Học Bình cười chào hỏi Trương Hoa Thiên.
Trương Hoa Thiên thấy Vương Học Bình đến thì cười nói:
- Đồng chí Học Bình, tôi giới thiệu cho anh, vị này là thường ủy ủy ban kỷ luật, chủ nhiệm phòng giải quyết tranh chấp, đồng chí Chu Hải Đào, vị này chính là...Vị này chính là... ....
Trương Hoa Thiên coi như giới thiệu từng người trong phòng.
- Chào các vị lãnh đạo, không biết đến tìm tôi có việc gì?
Vương Học Bình đặt mông ngồi xuống bên cạnh Trương Hoa Thiên, hắn kéo gạt tàn lại, châm cho mình một điếu thuốc, sau đó tựa lưng lên ghế sa lông hít vào một hơi.
Chu Hải Đào mặt đen lập tức liếc mắt về phía một người đàn ông cao gầy ở bên cạnh, người này hiểu ý rồi hỏi Vương Học Bình
- Nhận được tin báo của các đồng chí khu quy hoạch, chúng tôi nhận định khu quy hoạch tồn tại những vấn đề nghiêm trọng về lạm phát thưởng tiền, lạm phát trích phần trăm, các đơn vi giành tư lợi nghiêm trọng. Trước đó chúng tôi đã điều tra, đã nắm được nhiều căn cứ chính xác, lần này tìm anh chính là cho anh cơ hội, nói vài lời rõ ràng với tổ chức. Tôi tin anh cũng sẽ hiểu đạo lý răn trước ngừa sau trị bệnh cứu người.
Vương Học Bình thầm buồn cười, tiểu tử này vừa mở mồm đã nói hắn làm rối loạn kỷ cương và phạm pháp, rõ ràng lập trường có vấn đề.
- À, anh nói khu quy hoạch chúng tôi lạm phát thưởng tiền, anh có chứng cứ gì sao?
Vương Học Bình bình tĩnh hỏi.
- Chủ nhiệm Vương, anh nghĩ lại xem, nếu không có chứng cứ thì chúng tôi sẽ đến tìm anh sao?
Tên đàn ông cao gầy cũng là một kẻ phá án lão luyện, hắn nhanh chóng đá quả bóng cao su vào người Vương Học Bình.
- Ha ha, nếu đã có chứng cứ, cứ xử lý dựa theo kỷ luật đảng, tôi không nói hai lời.
Vương Học Bình đĩnh đạc nói.
- Anh có thái độ gì vậy? Còn có tính kỷ luật tổ chức nữa không?
Vương Học Bình quá cuồng vọng, Chu Hải Đào cũng không thể ngồi yên, hắn lớn tiếng nổi giận.
- Chủ nhiệm Chu, có gì chậm rãi nói chuyện, có chứng cứ gì cứ đưa ra trước.
Trương Hoa Thiên nói lời khuyên Chu Hải Đào nhưng ý nghĩa bên trong lại ám hiệu phải chú ý phong độ lãnh đạo.
Trương Hoa Thiên là người xử án nhiều năm, sao hắn không hiểu những ảo diệu bên trong? Ủy ban kỷ luật phá án đều có chứng cứ và tài liệu rõ ràng, nhưng cũng thường sử dụng thuật tấn công tâm lý để cán bộ vi phạm kỷ luật phải mở miệng, tìm cửa đột phá.
Chu Hải Đào cũng là người phá án nhiều năm, lúc này hắn thấy Vương Học Bình muốn chơi kiểm tra cứng nhắc, vì vậy nhổ ra một chùm khói rồi cười lạnh nói:
- Không có chứng cứ thì chúng tôi sẽ không tìm đến nói chuyện phiếm với anh, tôi nói cho anh biết, phải biết rõ tình thế, không cần phải lún chân quá sâu.
Vương Học Bình biết rất rõ, phòng giải quyết tranh chấp đã xuống, như vậy trong trứng gà phải lấy ra được vài mẫu xương. Tất nhiên vấn đề tài vụ của khu quy hoạch là không có vấn đề, nhưng các ban ngành chức năng khó tránh khỏi có vài vấn đề, điều này cũng là chuyên khó tránh.
Dù sao kết quả cũng giống nhau, đám người tố cáo có lẽ cũng không viết những lời tốt đẹp gì, Vương Học Bình nắm chặt tâm tính xấu xa của Chu Hải Đào, hắn không sợ đinh cứng, dù sao kết quả cũng như nhau.
- Chủ nhiệm Chu, nếu anh có chứng cứ thì lấy ra, nếu không thì tôi còn hội nghị quan trọng.
Vương Học Bình dùng giọng không mặn không nhạt vặn eo Chu Hải Đào.
Chu Hải Đào tức đến mức trợn trừng mắt, hắn định lấy những tờ đơn tố cáo nện vào mặt Vương Học Bình nhưng vẫn nhịn được, hắn lạnh lùng nói:
- Dựa theo quy củ phá án, tôi sẽ không cho anh thấy đơn tố cáo, nhưng tôi cũng cảnh cáo anh, nếu anh còn biểu hiện thái độ này với sự điều tra của tổ chức, tôi nhất định sẽ báo cáo lên thị ủy.
Vương Học Bình liếc mắt nhìn Trương Hoa Thiên rồi lạnh lùng nói với Chu Hải Đào:
- Chủ nhiệm Chu, anh đưa người xuống, tự đưa ra lập trường, thái độ bất công, tôi sẽ thông qua huyện ủy mà báo cáo với lãnh đạo thị ủy. Bí thư Trương là người có mặt ở đây, anh ấy thấy rõ tất cả mọi chuyện, các anh muốn ép người nhận tội, tôi cũng không ở lại phụng bồi, tạm biệt.
Vương Học Bình đột nhiên đứng lên rời khỏi phòng làm việc của Trương Hoa Thiên như sao bay, chỉ để lại một đám người trợn mắt há mồm dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn theo bóng lưng của hắn.
Vương Học Bình rời khỏi khu hành chính ủy ban kỷ luật huyện ủy thì chạy đến khu văn phòng huyện ủy.
Nghiêm Minh Cao nghe nói Vương Học Bình bỏ đi như vậy cũng chỉ dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm, cũng không mở miệng trách cứ.
Sự việc rõ ràng như con rận trên đầu hói, Chu Hải Đào đưa người xuống chính là muốn ép Vương Học Bình, dù thái độ tốt xấu thế nào thì kết quả đều như nhau.
- Học Bình, tôi thấy sự việc này náo loạn đến cùng thì chỉ sợ cậu phải viết kiểm điểm.
Nghiêm Minh Cao trầm ngâm rất lâu, cuối cùng dùng ánh mắt có chút bất đắc dĩ nhìn Vương Học Bình.
Vương Học Bình biết rõ chỗ khó xử của Nghiêm Minh Cao, nhưng lúc này hắn cũng không muốn làm việc dựa theo ý nghĩ của bí thư Nghiêm.
- Chú Nghiêm, viết kiểm điểm thì có thể, nhưng đó là vết ố của cả đời, chỉ cần đám người kia cần thì bất cứ lúc nào cũng có thể thấy ra công kích cháu.
Thái độ của Vương Học Bình rất rõ ràng, có thể không làm chủ nhiệm nhưng tuyệt đối không làm kiểm điểm.
Nghiêm Minh Cao nghe rõ ý nghĩa lời nói của Vương Học Bình, hắn lắc đầu nói:
- Dù sao đó cũng là phòng giải quyết tranh chấp của thị ủy, huyện ủy cũng khó xen vào được.
Nghiêm Minh Cao cố ý không nhắc đến thái độ của Kim Hữu Công.
Vương Học Bình thầm nghĩ, lúc này chỉ sợ mình phải lên tỉnh thành, bây giờ trong thành phố, người có thể ngăn Sử Phương chỉ có thể là Kim Hữu Công.
Nhưng Vương Học Bình phân tích theo lời nói của Nghiêm Minh Cao, có lẽ Kim Hữu Công sẽ không ra mặt. Trên bàn cờ của các nhân vật lớn, Vương Học Bình chỉ là tiểu tốt, căn bản có thể bị tùy ý gạt bỏ.
Nghiêm Minh Cao suy tư một lúc, cuối cùng hắn cười lạnh nói:
- Học Bình, lúc này cậu thật sự là chịu đựng dùm tôi, cũng do tôi suy xét không chu toàn. Nếu không thì thế này, cậu tạm thời dừng công tác ở khu kinh tế mới, tôi sẽ triệu hồi những lãnh đạo khu kinh tế mới về lại, sẽ để cho bọn họ lăn qua lăn lại, để xem bọn họ có thể làm được gì.
Vương Học Bình nghĩ lại mà cũng cảm thấy đúng, nếu vụ án phóng hỏa chưa được phá thì rất khó nắm được Tào Quần. Hơn nữa dù bắt được Tào Quần thì bên trên thành phố cũng có một Sử Phương nhìn chằm chằm vào mình, không bằng lấy lui làm tiến, làm kẻ địch lơ là, vì chính mình mà âm thầm tạo nên điều kiện tốt cho những hoạt động sau này.
Chỉ cần một ngày còn bí thư Nghiêm tại vị, Vương Học Bình hoàn toàn có thể không cần lo lắng có người hạ uy tín của mình.
- Được, nhưng có chút đáng tiếc, lần đầu tiên tiến vào khu kinh tế mới lại chất dứt trong thất bại, điều này vẫn làm cháu cảm thấy không cam lòng.
Vương Học Bình thở dài, trong lòng Nghiêm Minh Cao cũng cảm thấy không vui vẻ gì.
- Tôi vẫn là người quá cấp tiến, khó trách thủ trưởng đã từng nói, cải cách tuyệt đối không vội vàng. Nhưng chúng ta đã làm chính trị thì co được giãn được mới là trượng phu, Học Bình, tôi cam đoan với cậu, một ngày nào đó cậu sẽ vinh quang quay về nắm giữ vận mệnh của khu kinh tế mới.
Nghiêm Minh Cao thậm ra cũng hiểu, Kim Hữu Công bây giờ tạm thời không thể lên tiếng cho Vương Học Bình, chẳng qua suy xét từ vấn đề mưu lược chính trị thì vẫn chưa đến lúc trở mặt với Sử Phương.
Sau buổi nói chuyện giữa Nghiêm Minh Cao và Vương Học Bình vài ngày, huyện ủy đã đưa các vị phó chủ nhiệm có tư cách quay về khu kinh tế mới.
Ngay sau đó ủy ban kỷ luật thị ủy cũng đưa xuống một văn kiện, không có lời nói nào phê bình khu quy hoạch huyện Nam Vân, chỉ nói có vài vấn đề nhỏ trong quản lý mà thôi.
Người ngoài cảm thấy sự việc coi như kết thúc, Vương Học Bình coi như bị mất mặt.
Ngay sau đó trong huyện nhanh chóng truyền ra tin tức, bí thư Nghiêm vỗ bàn với Chu Hải Đào, tất nhiên đây là câu chuyện mà mọi người bàn tán nhiều nhất.
Mọi người truyền đi rất sống động, có thể nói là tạo nên hàng loạt dị bản.
Có người nói, ngày hôm đó bí thư Nghiêm đã chỉ thẳng mặt Chu Hải Đào rồi tức giận nói: "Tất cả việc làm của Vương Học Bình là do tôi sai bảo, nếu anh xử lý cậu ấy cũng được, nhưng trước đó hãy cách chức bí thư của tôi đi đã!"
Vương Học Bình cũng được nghe lời đồn này, hắn không khỏi nở nụ cười ung dung, câu nói lưu truyền thái quá, thật ra bí thư Nghiêm chỉ phong độ nói với Chu Hải Đào:
- Có cần phải xé bé ra to vậy sao? Các anh giải quyết tranh chấp của phòng giao thông và phạt hơn một trăm ngàn, các anh đã nhập sổ chưa?
Một câu của Nghiêm Minh Cao điểm trúng điểm yếu của Chu Hải Đào, vấn đề của khu quy hoạch huyện Nam Vân là quá nhỏ, đây chính là đặc thù của chấp pháp, cái gì cũng có nặng nhẹ, Chu Hải Đào thấy rõ ràng điều này.
Hai cha con Lưu Hổ nghe nói Vương Học Bình phải ăn quả đắng thì cực kỳ vui mừng, đây rõ ràng là một tín hiệu, dưới sự chủ trì của Mã Tam Cao thì địa vị của Nghiêm Minh Cao dần có chút không ổn.
Đến trua thì giám đốc nhà máy đồ hộp Cao Danh Thịnh chạy đến phòng làm việc của Vương Học Bình, hắn khẽ báo cáo:
- Chủ nhiệm, đồ hộp của Lưu gia đang hạ giá phạm vi lớn.
Vương Học Bình nghe vậy thì mỉm cười:
- Tôi đang chờ trò vui đây.
/435
|