Mấy ngày kế tiếp, hàng ngày Long Y Hoàng đều kéo Phượng Trữ Lan vào cung, vô cùng lo lắng hỏi thăm sức khỏe hoàng hậu, hỏi điều này điều nọ, cuối cùng sau khi nghe thái y nói hoàng hậu không có chuyển biến tốt lộ ra vẻ thất vọng.
Hoàng đế cũng thường xuyên ở bên cạnh hoàng hậu, nghe nói ngay cả hậu cung cũng rất ít đi, Long Y Hoàng tỉ mỉ quan sát sắc mặt ông ta, phát hiện hốc hác rất nhiều, tóc cũng bạc thêm, không biết do mệt hay bởi do nhiễm độc tố, thời gian trôi qua, Long Y Hoàng dễ dàng nhận thấy ông ta rất dễ mệt mỏi, thần sắc cũng không còn như xưa.
Nếu cứ tiếp tục thế này, sớm muộn gì hoàng đế cũng khô kiệt mà chết
Sau khi dùng ngọ thiện trong cung, Long Y Hoàng cảm thấy hơi buồn bực, vừa may hoàng đế đi xử lý quốc sự, liền kéo Phượng Trữ Lan đi dạo trong ngự hoa viên.
Nàng rất nhớ Kỳ Hàn, dù biết giao Kỳ Hàn cho đại ca rất an toàn, nhưng vẫn rất nhớ nó.
Thế nhưng Long Y Hoàng càng hiểu rõ hơn so với bất kỳ ai, nếu không lập tức diệt trừ tất cả chướng ngại trước mắt thì Kỳ Hàn sẽ không có ngày nào được sống yên ổn.
Nếu không cho phép nàng và Phượng Trữ Lan được sống thanh nhàn vậy thì không bằng đứng ở trên cao, quan sát chúng sinh, nắm quyền sinh sát trong tay.
Tuy sẽ tịch mịch nhưng ít nhất không cần phải lo lắng đề phòng sống qua ngày.
Đi qua một biệt viện hoang vắng, Phượng Trữ Lan lại dừng bước, nhìn vào trong, đôi mắt hiện lên tình cảm xúc động khó lường như mây khói.
Đó là biệt viện rất rộng, cũng rất lạnh lẽo rất thê lương, bên trong có vài mái lầu, trong viện còn để không ít binh khí và người gỗ.
"Vào xem?" Long Y Hoàng nhìn dáng vẻ của hắn, nhẹ nhàng cười.
Phượng Trữ Lan cúi đầu nhìn nàng, sửng sốt một hồi, gật đầu: "Được."
Sân rất sạch sẽ, vừa nhìn là biết thường xuyên có người đến quét dọn, nhưng không có người ở, mang lại cảm giác rất hoang vu hiu quạnh.
Long Y Hoàng vừa bước vào sân, một trận gió lạnh thổi tới, nàng lạnh run, ngẩng đầu quan sát bốn phía, xung quanh biệt viện là đại thụ bao bọc, thân cây che cả bầu trời khoảng sân, dù trời nắng gắt như đổ lửa nhưng vẫn mang lại cảm giác lạnh thấu xương.
Người gỗ đặt ở giữa sân từ rất lâu, chất gỗ cũng sậm màu, dưới chân phủ đầy rêu xanh, trên người gỗ dấu vết lớn nhỏ rất sâu, có đủ loại vũ khí, kiếm, đao, côn, kích...
Long Y Hoàng không học võ, nhưng từ nhỏ đã thấy phụ thân dạy hai vị ca ca sử dụng đủ loại vũ khí, những vết tích này nàng nhìn rất quen.
Phượng Trữ Lan đi tới trước người gỗ, nhịn không được vươn tay sờ sờ những vết tích kia, lần đầu tiên Long Y Hoàng thấy ánh mắt hắn rất thâm thúy rất đa cảm, như đã chìm trong nỗi bi thương vô hạn.
"Đây là chỗ nào?" Nàng cười hỏi.
"Là nơi ta đã ở hơn mười năm,” giọng Phượng Trữ Lan rất nhỏ: “Sau khi làm lễ nhược quán, ta mới hoàn toàn thoát khỏi đây… Sau đó không lâu, nàng đã gả đến đây.”
"Ở nơi này," Long Y Hoàng dạo một vòng, ngạc nhiên: “Hơn mười năm?”
Long Y Hoàng đương nhiên không thể tưởng tượng được, từ nhỏ nàng đã sống trong một gia đình hòa thuận hạnh phúc, cha thương mẹ yêu, thúc thúc quan tâm, ca ca cưng chìu, hoàn toàn không thể tưởng tượng được mùi vị sống ở nơi này mười năm ra sao.
Nàng chỉ ở Bình Tâm điện có hai tháng đã phá kỷ lục rồi, nhưng hiện giờ nhìn lại, biệt viện này so với nhà ma Bình Tâm điện kia cũng không tốt hơn chút nào.
"Từ khi mẫu hậu lên làm hoàng hậu, đẩy ta lên vị trí Thái tử, luận lý thành chương, ta cũng bị mang đến nơi này, cả ngày tập võ đọc sách, cũng chỉ có thể chơi với những thứ này,” Phượng Trữ Lan nhìn vết tích trên người gỗ rất chăm chú: “Thực ra người gỗ ở đây thường xuyên được thay đổi, những dấu tích này là khi ta biết được nàng phải gả cho ta mới tăng thêm, bây giờ, cũng đã lâu thế này.”
"Kỳ Hàn cũng đã lớn, nói nhiều cũng vô ích,” Long Y Hoàng bước lên kéo tay hắn: “Chúng ta đi chỗ khác đi, đừng ở lại đây, lạnh lắm.”
"Chúng ta vào trong xem đi, Y Hoàng, muốn nhìn nơi ta đã từng ở không?” Phượng Trữ Lan không phản bác, chỉ nhẹ nhàng hỏi.
Long Y Hoàng không muốn đồng ý, nàng hiểu bây giờ nàng lắc đầu Phượng Trữ Lan cũng không ép nàng —— nhưng như thế, chẳng phải mình sẽ mất đi cơ hội hiểu hắn? Hắn của khi đó… Rốt cuộc đã trải qua những gì…
Long Y Hoàng sợ run một hồi, thong thả gật gật đầu.
Phượng Trữ Lan cười, đi vào cung điện trước mặt, đẩy cửa.
Cửa không khóa, hắn chỉ chạm nhẹ một cái là đã mở ra, trong cung điện tối đen như mực.
Long Y Hoàng nhanh chóng đi đến, cũng không dám bước qua bậc cửa, đứng bên cạnh Phượng Trữ Lan nhìn vào, không nhìn rõ bài trí bên trong cung điện
Bên trong gần như không có vật trang trí nào, chỉ có một cái bình phong ngăn cách trong ngoài, phía ngoài đặt rất nhiều giá sách, sách trên giá nhiều đến nỗi Long Y Hoàng vừa nhìn đã thấy choáng váng, còn bên trong? Hẳn cũng không khá hơn chút nào, nhiều nhất cũng chỉ là một cái giường và tủ quần áo thôi…
"Giờ không có ai, muốn vào xem không?” Phượng Trữ Lan cười thản nhiên, Long Y Hoàng lại cảm thấy tay hắn đang đặt trên khung cửa đang run run.
"Trữ Lan, sao vậy?" Nàng hơi lo lắng kéo cánh tay hắn, khẽ đặt lên mu bàn tay, phát hiện tay hắn rất lạnh.
"Sau khi mẫu hậu đưa ta đến đây, cũng không quản ta nữa… Quanh năm suốt tháng, bà ấy đến thăm ta rất ít, có một lần ta và sư phụ tỷ thí, sư phụ lỡ tay làm ta bị thương… Lần đó ta đã nghĩ mình sẽ chết, trong lúc mơ màng nghe thấy thái y bảo cung nữ mời mẫu hậu đến, ta nhẫn nại nén đau mà chờ, nhưng khi cung nữ quay lại nói … Mẫu hậu đang xử lý chuyện quan trọng, không có thời gian đến đây…” Phượng Trữ Lan thì thào, ánh mắt trống rỗng nhìn bên trong cung điện tối tăm.
Như vực thẳm hố sâu.
Long Y Hoàng từ sau lưng ôm lấy Phượng Trữ Lan, giọng hơi run: “Trữ Lan, đều đã qua rồi… Đều là quá khứ, sau này sẽ không có ai bỏ mặc chàng, Trữ Lan, chàng có ta mà.”
"Ừm, đúng vậy, cho nên giờ ta không sợ nữa, Y Hoàng, ta biết nàng ở đây… Cho nên giờ ta không lo lắng nữa.” Phượng Trữ Lan cười cười, nhẹ nhàng gỡ tay Long Y Hoàng đang ôm lấy mình, xoay lại ôm nàng: “Y Hoàng, trên đời này cũng không còn ai nhớ đến ta, nàng cũng sẽ không bỏ lại ta đúng không?”
Long Y Hoàng nhanh chóng lắc đầu: "Không."
"Ừm, ở đây chỉ xem là được rồi, ở lâu quá dễ sinh bệnh, chúng ta đi thôi.” Phượng Trữ Lan vuốt tóc nàng, tay đặt ở eo nàng.
Long Y Hoàng dịch người, cùng Phượng Trữ Lan ra khỏi biệt viện khiến người ta sầu não này, Phượng Trữ Lan cười nói: “Y Hoàng, nàng ở bên cạnh ta, ta thật sự cảm thấy rất an tâm.”
Long Y Hoàng nhìn con đường phía trước, đang muốn mở miệng thì bị một đội ngũ trên đường bên trái thu hút tầm mắt, nàng nhìn sang, chẳng mấy chốc đội ngũ đã đứng trước mặt nàng và Phượng Trữ Lan, dẫn đầu các cung nữ bất quá chỉ là một vị mỹ nữa khoảng hai mươi tuổi, ăn vận đơn giản, tao nhã phóng khoáng, trang sức cũng tao nhã, không xa xỉ, càng tôn lên vẻ đẹp tĩnh lặng của nàng ta.
Là một cô gái biết ăn diện.
Nàng kia đứng trước mặt Long Y Hoàng và Phượng Trữ Lan, khẽ gật đầu: “Thái tử, Thái tử phi.”
"Ngươi là..." Long Y Hoàng dừng một chút, trong lòng nổi lên nghi ngờ, Phượng Trữ Lan thấy nàng không biết, không nhanh không chậm lên tiếng: “Vị này chính là Tĩnh quý phi mới vào cung không lâu, Y Hoàng chắc chưa từng thấy đi.”
"Hóa ra là quý phi nương nương, Y Hoàng có lễ.” Long Y Hoàng nhanh chóng khôi phục tươi cười, hơi khuỵu gối, làm lễ ra mắt đơn giản, sống lưng vẫn thẳng tắp.
"Thái tử phi không cần đa lễ, ở đây thật hoang vu, không biết vì sao Thái tử và Thái tử phi lại đến đây?” Tĩnh quý phi cười cười, giọng nói yên bình như suối chảy, nghe như bình thường nhưng càng nghe càng có mùi hứng thú.
"Y Hoàng chẳng qua đang rảnh rỗi không có gì làm nên cùng Thái tử đi dạo xung quanh, vô tình đi đến đây… Không biết quý phi nương nương vì sao lại đến đây?” Long Y Hoàng mỉm cười nói.
"Không có gì, ta cũng vậy đi dạo tùy ý, vì ở đây rất thanh tĩnh lại mát mẻ nên thường tới đây,” Tĩnh quý phi nhịn nhàng cúi đầu, lại từ từ ngẩng lên, động tác tao nhã không gì sánh bằng: “Tĩnh Nhã các ở gần đây, Thái tử và Thái tử phi nếu không chê có bằng lòng đến tệ xá một chuyến?”
Thấy người ta dịu dàng lại còn lễ độ như thế, cũng không tiện từ chối, Long Y Hoàng nhìn Phượng Trữ Lan, Phượng Trữ Lan dùng ánh mắt tỏ ý tùy nàng, nàng đành phải cười nói: “Vậy rất tốt… Làm phiền Tĩnh quý phi nương nương dẫn đường.”
Tĩnh quý phi gật gật đầu, nhẹ nhàng xoay người, lại đi dọc theo con đường mòn lúc nãy, Long Y Hoàng nắm chặt tay Phượng Trữ Lan, đi bên cạnh hắn.
Phượng Trữ Lan thì thầm: "Y Hoàng, nàng cũng biết sau khi nàng đáp ứng cô ta, sẽ xảy ra chuyện gì sao?"
Long Y Hoàng gật gật đầu: "Cơ bản thì đoán được, hy vọng không quá khó xử lý."
"Nàng sẽ đáp ứng sao?"
"Không biết, bất quá... Có lẽ đi." Long Y Hoàng dừng một chút lại cười, giọng điệu trước sau không giống, Phượng Trữ Lan nghe vào sửng sốt lại sửng sốt.
Viện Tĩnh quý phi ở cách biệt viện Phượng Trữ Lan dẫn Long Y Hoàng vào rất xa rất xa, hại nàng đi theo Tĩnh quý phi rất lâu sau mới đến nơi, chân cũng rã rời, vừa nhìn thấy Tĩnh Nhã các, nói gì nàng cũng không tin Tĩnh quý phi vì thời tiết oi bức mới không sợ vất vả đường xa chạy tới nơi hẻo lánh đó hóng gió.
Chỉ sợ là ôm cây đợi thỏ.
Vào nơi ở của Tĩnh quý phi, trước tiên Tĩnh quý phi thu xếp mời Phượng Trữ Lan vào phòng bên trong đại sảnh nghỉ ngơi, sau đó nói gì mà chuyện con gái người khác không thể nghe nên viện cớ kéo Long Y Hoàng vào khuê phòng mình, khiến Phượng Trữ Lan cô độc một mình.
Khuê phòng của Tĩnh quý phi rất tao nhã, đa số đều là hoa cảnh, nhngw khi cô ta vừa mở rương châu báu ra, Long Y Hoàng hít một hơi lạnh.
Không phải Long Y Hoàng thiếu châu báu, cũng không phải chưa từng thấy châu báu, mà chính là ở chỗ của Tĩnh quý phi, châu báu cô ta có không nhiều nhưng quý, ngoài quý ra, vừa nhìn biết ngay là châu báu thượng hạng, giá trị liên thành.
Hơn nữa, chỉ sợ đều là trấn quốc chi bảo của hoàng thất.
Tĩnh quý phi thu xếp đống châu báu, sau đó nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Long Y Hoàng, cười nhã nhặn: “Thái tử phi thích không?”
Long Y Hoàng nhanh chóng hoàn hồn nói: “Không, Y Hoàng không dám… Nhưng mà, Tĩnh quý phi sao lại có nhiều châu báu quý giá thế này?”
"Thực không dám dấu giếm, tổ phụ ta đã từng là Nguyên soái khai quốc, trước đây cùng Thái tổ hoàng đế đánh đông dẹp tây, chinh phục rất nhiều quốc gia, chiến công nhiều vô kể, Thái tổ hoàng đế ban thưởng cho tổ phụ không ít chiến lợi phẩm, tổ phụ vẫn luôn lưu giữa, giờ đây ta gả vào thâm cung, người nhà nghe nói những châu báu này có linh khí nên để ta mang theo.” Tĩnh quý phi nói xong, cầm một cái hộp, mở ra, nhất thời bên trong hộp tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Long Y Hoàng vội quay đầu đi, chờ thích ứng được với ánh sáng rực rỡ đó mới quay lại… Trong hộp, rõ ràng là một viên dạ minh châu màu tím lớn bằng nắm tay!
Tĩnh quý phi đóng nắp lại, đặt vào tay Long Y Hoàng: “Nếu Thái tử phi thích, cầm lấy đi, coi như là quà ra mắt.”
"Này..." Long Y Hoàng đặt xuống, lúng túng nói: "Quà ra mắt này cũng quá quý giá."
"Không quý giá không quý giá... Chỉ cần Thái tử phi thích là được rồi, " Tĩnh quý phi không phân trần nhét cái hộp vào lòng Long Y Hoàng: “Hơn nữa, sau này sợ rằng còn làm phiền Thái tử phi, chút lễ mọn này sao đáng giá chứ?”
"Y Hoàng không hiểu quý phi đang nói gì." Long Y Hoàng hít thở sâu một hơi, nhỏ giọng nói.
Tĩnh quý phi đến gần Long Y Hoàng, cố tình thì thầm bên tai nàng, môi son đỏ thắm nhìn chói mắt: “Hoàng hậu bệnh nặng, quyền hậu (*) treo lơ lửng, hậu cung đã đại loạn, chẳng lẽ Thái tử phi không cảm thấy nên chọn ra một người có năng lực đứng ra quản lý sao?”
(*)quyền hậu: quyền lực của hoàng hậu
Long Y Hoàng chấn động, người ta cũng đã nói thẳng thế rồi đó: “Nhưng, nhưng mà quý phi nương nương hẳn nên đi tìm phụ hoàng, sao lại tìm Y Hoàng? Y Hoàng thật là…”
"Thái tử phi, ngài đừng khiêm tốn, Hoàng thượng đã lâu không đến hậu cung, hơn nữa…” Tĩnh quý phi càng nhỏ giọng hơn: “Hiện nay, có ai mà không biết bởi vì hoàng hậu cưỡng ép đoạt lấy Hoàng thái tôn, đả thương Hoàng thái tử, mới bị ngài… Khụ khụ.” Sau cùng, Tĩnh quý phi cố tình ho nhẹ vài tiếng, ngắt lời đang nói, ánh mắt thần bí khó lường nhìn Long Y Hoàng, chờ nàng đáp lời.
"... Hóa ra quý phi nương nương cũng biết?" Long Y Hoàng sửng sốt một hồi, đột nhiên cười lạnh.
"Ta nào biết cái gì đâu, chẳng qua cũng rất căm giận hoàng hậu, trong mắt hoàng hậu chỉ có quyền lực không chứa tình thân, cho nên mới làm ra chuyện khiến Thái tử phi thương tâm, hơn nữa… Với thân phận địa vị của Thái tử phi, nói với Hoàng thượng một chút cũng không phải là vấn đề khó gì.” Tĩnh quý phi giơ tay áo che môi, cười rất kín đáo.
Tiếp đó, Tĩnh quý phi nói gì đó với Long Y Hoàng, Long Y Hoàng không chú ý nghe, chỉ nghe được trọng điểm.
Đó chính là giúp cô ta thuyết phục hoàng thượng giao quyền lực hoàng hậu cho mình.
Phượng Trữ Lan thấy Long Y Hoàng sau khi bị Tĩnh quý phi oanh tạc xong từ từ đi ra, bước chân lơ lửng, vội vàng đứng dậy đỡ lấy nàng, cẩn thận hỏi thăm.
Tĩnh quý phi cười nói: "Thái tử phi hẳn là mệt."
Trong lòng Long Y Hoàng còn có cái hộp bị cô ta cương quyết nhét vào, nàng gật đầu qua loa: “Đúng vậy, ta mệt, Trữ Lan chúng ta về thôi.”
Thấy sắc mặt nàng không tốt lắm, Phượng Trữ Lan vội gật đầu nói được, sau đó quay lại nói vài câu với Tĩnh quý phi rồi dẫn Long Y Hoàng đi.
Vừa rời khỏi chỗ Tĩnh quý phi, bỗng chốc Long Y Hoàng tỉnh táo, không cần Phượng Trữ Lan dìu, từng bước từng bước rất có sức.
Phượng Trữ Lan bật cười, nhìn cái hộp trong ngực nàng, nói: “Ở chỗ đó kiếm được không ít thứ tốt nha, đáp ứng cái gì thế?”
"Ha ha, cô ta rất thông minh… Biết rõ nên tìm ai có lợi cho mình, nhưng, cô ta thông minh trái lại sẽ hại chính mình. " Long Y Hoàng nhìn cái hộp, ánh mắt từ kinh hoàng biến thành khinh thường, vài lần muốn ném vào ao song lại nhịn: “Châu báu xa hoa thế này, ném thì thật tiếc, tạm thời giữ lại, về đưa cho Kỳ Hàn chơi.”
Phượng Trữ Lan cười cười: "Tĩnh quý phi vừa tiến cung thì rất được sủng ái, nhưng cô ta vào cung chưa đến hai tháng, đương nhiên cô ta có cách của mình."
"Mặc kệ, dù sao cũng không liên quan đến chúng ta." Long Y Hoàng nhìn cái hộp, rồi nhào vào lòng Phượng Trữ Lan: “Trữ Lan, ta nhớ Kỳ Hàn.”
"Được, chúng ta về gặp nó." Phượng Trữ Lan đáp ứng.
"... Đúng rồi, hiện tại tình huống Vân Phượng Loan ra sao, cũng không có thời gian chú ý đến ả." Long Y Hoàng thì thầm.
"Vẫn như thế, ả bây giờ còn bị nhốt trong đại lao, một ngày nàng không mở miệng rửa tội cho ả, một ngày ả cũng không thể ra khỏi đó.” Phượng Trữ Lan suy nghĩ một chút rồi nói.
"A... Thế cũng không sao, cho ả chịu đựng một chút, chờ giải quyết xong chuyện trong cung, ta sẽ giải thoát cho ả.” Long Y Hoàng cười cừoi
"... Không có gì muốn hỏi sao?" Phượng Trữ Lan nhịn không được lên tiếng.
"Còn hỏi cái gì?"
"Thí dụ như, chuyện Phượng Ly Uyên..."
Trong lòng Long Y Hoàng khẽ run: "Trữ Lan, ở cùng với chàng, ta không muốn nghe thấy tên hắn, ta và hắn đã sớm ân đoạn nghĩa tuyệt."
"Y Hoàng... Nàng sẽ không rời bỏ ta, đúng không?” Phượng Trữ Lan chợt bất an, dè dặt lên tiếng.
"Sẽ không! Chàng muốn ta nói mấy lần nữa đây?" Long Y Hoàng cười nói.
"Y Hoàng," Phượng Trữ Lan cảm thấy tâm tình rất tốt, ngừng bước, chăm chú nhìn Long Y Hoàng: “Hôn một cái.”
"Đừng quậy! Ở nơi công cộng, chú ý hình tượng!” Long Y Hoàng cười mỉm, đập tay Phượng Trữ Lan, chợt thấy vẻ mặt hắn hơi nghiêm trọng, vô thức quay đầu lại, chỉ thấy xa xa bên cạnh hồ, có một người đang đi đến.
Là Phượng Ly Uyên.
Long Y Hoàng giật giật khóe miệng, lúc Phượng Ly Uyên đi qua trước mặt mình, khẽ nghiêng người, cùng ánh mắt hắn giao nhau.
Phượng Trữ Lan thuận lý thành chương ôm eo nàng, mảy may không kiêng dè Phượng Ly Uyên đối diện.
Vẻ mặt Phượng Ly Uyên vô cùng mệt mỏi, đi cũng rất vội vàng, hắn thoáng nhìn Long Y Hoàng, lại lướt nhìn Phượng Trữ Lan, tăng tốc độ rời khỏi tầm mắt hai người.
Long Y Hoàng siết chặt cái hộp: “Xem ra phụ hoàng cũng biết tình trạng sức khỏe mình, xem chừng đang gấp rút muốn tìm người kế vị.”
"Hẳn là vậy." Phượng Trữ Lan đáp.
"Trữ Lan, chúng ta phải nhanh hơn, nếu phụ hoàng để lại di chúc cho hắn đăng cơ, ta, chàng còn cả Kỳ Hàn cũng không thoát khỏi tai họa, dù hắn không làm… Người của hắn cũng sẽ tìm mọi cách thủ tiêu chúng ta, thù của ta còn chưa báo, sao ta có thể cam lòng rơi vào số phận đó?” Long Y Hoàng cười lạnh hai tiếng, cái hộp bị siết chặt phát ra tiếng vang: “Vân Phượng Loan… Ta muốn giết ả!”
"Bây giờ còn chưa xác định, cơ thể phụ hoàng xem ra cũng chưa bị ảnh hưởng lớn, hẳn là chỉ nhắc nhở Phượng Ly Uyên bảo hắn chuẩn bị sẵn sàng, nếu là di chúc cũng quá nhanh, Y Hoàng, nàng đừng tức giận như thế được không?” Phượng Trữ Lan vỗ vỗ vai nàng phát run vì phẫn nộ.
"Ta không nóng... Ta không nóng..." Long Y Hoàng thì thào, nhắm mắt lại, tựa trán vào ngực Phượng Trữ Lan.
Giờ nàng đã tỉnh táo lại, thì không tránh khỏi nhớ lại rất nhiều chuyện, một tăng nhân thần bí rất lâu rất lâu trước đây.
Ông ta nói, bảo mình khi làm việc phải nghĩ đến hậu quả thật cẩn thận, nếu không sẽ hối hận.
Chẳng lẽ... Nói đến tình huống hiện tại?
Mộ Dung hắn...
Nét mặt Long Y Hoàng hơi đau khổ, hình ảnh trong đầu chợt lóe rồi chuyển thành thời điểm nàng mất trí nhớ, Mộ Dung Xá Nguyệt dạy nàng viết tên hắn.
Rõ ràng mình không nhớ gì cả, nhưng khi hắn dạy mình viết hai chữ Mộ Dung xong, mình lại thêm chữ tiểu ở phía trước.
Không biết vì sao, vừa nhìn là cảm thấy rất vui vẻ rất vui vẻ.
Sau đó, hắn cưỡng hôn mình, nhưng cũng không dám hành động gì quá phận, hắn rất ích kỷ… Thật ra nếu không phải hắn ích kỷ, bản thân mình cũng không còn mạng, hắn ích kỷ… Cũng chỉ bởi vì yêu mình.
Hình ảnh lại thay đổi, đổi thành hôn lễ của nàng và Mộ Dung.
Hôn lễ rất long trọng, mỹ lệ trong vũng máu, lời Mộ Dung Xá Nguyệt nói với mình trước khi chết… Như đoản kiếm cắm sâu trong lòng.
Nghĩ đến đây, tâm tình vốn đã bình phục lại cuộn trào.
Long Y Hoàng oán hận cắn răng: "Ta... Ta vĩnh viễn cũng không tha thứ cho kẻ giết hại Mộ Dung ..."
Hai ngày sau, Long Y Hoàng đơn độc vào cung, lấy viên dạ minh châu làm chứng, trước mặt hoàng đế vạch tội Tĩnh quý phi muốn mua chuộc mình.
Lúc đó Tĩnh quý phi cũng có mặt, sắc mặt lập tức trắng bệch, đứng dậy nói hoàng hậu là bị Long Y Hoàng đầu độc, Long Y Hoàng cười khẩy, sau đó sai người lục soát cung điện Tĩnh quý phi, kết quả chỗ Hoa quý phi không tìm ra độc dược mà tìm được ở chỗ Tĩnh quý phi, sau khi thái y kiểm tra, xác nhận triệu chứng độc này gây ra hoàn toàn giống bệnh trạng của hoàng hậu, hoàng đế không nói được gì.
Tin tức này vừa truyền ra, triều đình cũng như dân chúng sôi trào, hơn nửa số thượng thư trong triều là người của hoàng hậu dồn dập dâng tấu, thỉnh cầu hoàng thượng xử phạt Tĩnh quý phi.
Hoàng đế bị ép vào thế bí, sau một ngày đành ra lệnh biếm Tĩnh quý phi mình rất sủng ái vào lãnh cung ngay trong đêm, mà người nhà của ả trực tiếp sung quân ra biên cương, chẳng bao lâu, từ lãnh cung truyền ra tin Tĩnh quý phi ngã bệnh qua đời.
Vốn bởi chuyện hoàng hậu bên bờ sinh tử, quyền hậu bỏ trống, hậu cung ầm ĩ cũng vì thế mà an tĩnh lại.
Không quá vài ngày, Hoa quý phi bị giảm lỏng cũng nhiễm bệnh bỏ mình, hoàng cung càng thêm tĩnh mịch, dường như quyền thế hoàng hậu trở thành cấm kỵ không ai dám lên tiếng.
Chuyện hoàng hậu được điều tra là do người đầu độc, mà hoàng đế xử lý “hung phạm” qua loa, gia tộc hoàng hậu bắt đầu bất mãn gây rối, một số bộ tuyên bố đình công, nhất thời hoàng đế bị chuyện triều chính dồn dập ép không thở nổi, ngay sau đó còn phải trấn an lòng các phi tần hậu cung đang hoang mang, tạm thời không còn thời gian dành cho việc khác, nhưng chuyện Vân Phượng Loan còn chưa giải quyết, Long Y Hoàng xuất chiêu, chuẩn bị thôn tính ả.
Giờ... Có phải giải quyết vấn đề hoàng trừ trước không?
Nhưng mà xem ra bây giờ, Phượng Ly Uyên quá lỗ mảng, dễ bị kích động, không chỉ người của hoàng hậu, ngay cả các lão đại thần đứng về phía hắn cũng không tán thành, nếu so sánh thì Hoàng thái tử Phượng Trữ Lan quả thực càng xuất sắc hơn...
Hoàng đế bị vấn đề quấn lấy phiền hà, rốt cuộc có một ngày vào đêm không chịu nổi áp lực, ngã bệnh.
Lần này không chỉ có hậu cung, ngay cả triều định cũng loạn cả lên, các đại thần chia làm hai phái, đều kiên trì giữ vững quan điểm, ầm ĩ không ai nhường ai.
Hoàng cung đang loạn vô cùng, Long Y Hoàng và Phượng Trữ Lan trốn trong phủ Thái tử hưởng thụ thanh nhàn, dính sát nhau ngọt ngào sến sến, thảo luận vấn đề nên sinh con gái hay sinh con trai, lần nào Long Diệp Vũ cũng hét to buồn nôn không thể chịu nổi rồi chạy đi.
Trong hoàng cung, các thái y bận tối mày tối mặt, vừa chăm sóc hoàng đế lại còn phải quan sát tình trạng hoàng hậu, tất cả mọi người như đang ngồi trên đống lửa, nếu có điều gì bất trắc không chừng mũi giáo sẽ chỉ về mình ngay tức thì, như đi trên băng mỏng.
Sau đó, Long Y Hoàng dành chút thời gian đến Hình bộ một chuyến, hỏi Trọng Cẩn việc Vân Phượng Loan điều tra tới đâu.
Trọng Cẩn vừa lật tài liệu, vừa lắc đầu, nghe nói mấy ngày nay hắn và Phượng Nghĩa Dương đang ầm ĩ không vui, hẳn có liên quan đến Phượng Mộ Tử đi, chỉ sợ là lực bất tòng tâm.
Long Y Hoàng chán chường chuẩn bị rời khỏi, nhưng vừa ra đến cửa, bất ngờ gặp một người đã lâu không gặp.
Nàng vừa nhìn thấy bóng dáng người nọ, giật mình vội che miệng suýt nữa la thất thanh.
Người nọ lạnh lùng không hề cười, chỉ nói một câu: “Đã lâu không gặp, Thái tử phi.”
Long Y Hoàng kích động giọng run run: "Minh Yên... Minh Yên, sao lại là ngươi?"
"Ta đến làm nhân chứng." Minh Yên lạnh lùng nói: "Bị người ủy thác, với tư cách nhân chứng, giúp ngươi sớm giải quyết Vân Phượng Loan."
Long Y Hoàng ngập ngừng: "Là ai?"
"Ngươi không cần biết."
"A... Vậy, vậy Mộ Dung đâu... Hắn..."
"Hắn đã chết."
"Ta biết... Hắn chôn ở đâu? Ta muốn đi thăm hắn." Long Y Hoàng cúi đầu lầm bầm.
"Không cần thăm, hắn cũng không muốn gặp ngươi." Minh Yên vẫn không đổi nét mặt.
"Ta biết... Hắn muốn gặp, là Vị Ương, mà ta, chính là Long Y Hoàng." Long Y Hoàng hoảng hốt, thống khổ nhắm mắt lại: "Là ta có lỗi với hắn..."
Hoàng đế cũng thường xuyên ở bên cạnh hoàng hậu, nghe nói ngay cả hậu cung cũng rất ít đi, Long Y Hoàng tỉ mỉ quan sát sắc mặt ông ta, phát hiện hốc hác rất nhiều, tóc cũng bạc thêm, không biết do mệt hay bởi do nhiễm độc tố, thời gian trôi qua, Long Y Hoàng dễ dàng nhận thấy ông ta rất dễ mệt mỏi, thần sắc cũng không còn như xưa.
Nếu cứ tiếp tục thế này, sớm muộn gì hoàng đế cũng khô kiệt mà chết
Sau khi dùng ngọ thiện trong cung, Long Y Hoàng cảm thấy hơi buồn bực, vừa may hoàng đế đi xử lý quốc sự, liền kéo Phượng Trữ Lan đi dạo trong ngự hoa viên.
Nàng rất nhớ Kỳ Hàn, dù biết giao Kỳ Hàn cho đại ca rất an toàn, nhưng vẫn rất nhớ nó.
Thế nhưng Long Y Hoàng càng hiểu rõ hơn so với bất kỳ ai, nếu không lập tức diệt trừ tất cả chướng ngại trước mắt thì Kỳ Hàn sẽ không có ngày nào được sống yên ổn.
Nếu không cho phép nàng và Phượng Trữ Lan được sống thanh nhàn vậy thì không bằng đứng ở trên cao, quan sát chúng sinh, nắm quyền sinh sát trong tay.
Tuy sẽ tịch mịch nhưng ít nhất không cần phải lo lắng đề phòng sống qua ngày.
Đi qua một biệt viện hoang vắng, Phượng Trữ Lan lại dừng bước, nhìn vào trong, đôi mắt hiện lên tình cảm xúc động khó lường như mây khói.
Đó là biệt viện rất rộng, cũng rất lạnh lẽo rất thê lương, bên trong có vài mái lầu, trong viện còn để không ít binh khí và người gỗ.
"Vào xem?" Long Y Hoàng nhìn dáng vẻ của hắn, nhẹ nhàng cười.
Phượng Trữ Lan cúi đầu nhìn nàng, sửng sốt một hồi, gật đầu: "Được."
Sân rất sạch sẽ, vừa nhìn là biết thường xuyên có người đến quét dọn, nhưng không có người ở, mang lại cảm giác rất hoang vu hiu quạnh.
Long Y Hoàng vừa bước vào sân, một trận gió lạnh thổi tới, nàng lạnh run, ngẩng đầu quan sát bốn phía, xung quanh biệt viện là đại thụ bao bọc, thân cây che cả bầu trời khoảng sân, dù trời nắng gắt như đổ lửa nhưng vẫn mang lại cảm giác lạnh thấu xương.
Người gỗ đặt ở giữa sân từ rất lâu, chất gỗ cũng sậm màu, dưới chân phủ đầy rêu xanh, trên người gỗ dấu vết lớn nhỏ rất sâu, có đủ loại vũ khí, kiếm, đao, côn, kích...
Long Y Hoàng không học võ, nhưng từ nhỏ đã thấy phụ thân dạy hai vị ca ca sử dụng đủ loại vũ khí, những vết tích này nàng nhìn rất quen.
Phượng Trữ Lan đi tới trước người gỗ, nhịn không được vươn tay sờ sờ những vết tích kia, lần đầu tiên Long Y Hoàng thấy ánh mắt hắn rất thâm thúy rất đa cảm, như đã chìm trong nỗi bi thương vô hạn.
"Đây là chỗ nào?" Nàng cười hỏi.
"Là nơi ta đã ở hơn mười năm,” giọng Phượng Trữ Lan rất nhỏ: “Sau khi làm lễ nhược quán, ta mới hoàn toàn thoát khỏi đây… Sau đó không lâu, nàng đã gả đến đây.”
"Ở nơi này," Long Y Hoàng dạo một vòng, ngạc nhiên: “Hơn mười năm?”
Long Y Hoàng đương nhiên không thể tưởng tượng được, từ nhỏ nàng đã sống trong một gia đình hòa thuận hạnh phúc, cha thương mẹ yêu, thúc thúc quan tâm, ca ca cưng chìu, hoàn toàn không thể tưởng tượng được mùi vị sống ở nơi này mười năm ra sao.
Nàng chỉ ở Bình Tâm điện có hai tháng đã phá kỷ lục rồi, nhưng hiện giờ nhìn lại, biệt viện này so với nhà ma Bình Tâm điện kia cũng không tốt hơn chút nào.
"Từ khi mẫu hậu lên làm hoàng hậu, đẩy ta lên vị trí Thái tử, luận lý thành chương, ta cũng bị mang đến nơi này, cả ngày tập võ đọc sách, cũng chỉ có thể chơi với những thứ này,” Phượng Trữ Lan nhìn vết tích trên người gỗ rất chăm chú: “Thực ra người gỗ ở đây thường xuyên được thay đổi, những dấu tích này là khi ta biết được nàng phải gả cho ta mới tăng thêm, bây giờ, cũng đã lâu thế này.”
"Kỳ Hàn cũng đã lớn, nói nhiều cũng vô ích,” Long Y Hoàng bước lên kéo tay hắn: “Chúng ta đi chỗ khác đi, đừng ở lại đây, lạnh lắm.”
"Chúng ta vào trong xem đi, Y Hoàng, muốn nhìn nơi ta đã từng ở không?” Phượng Trữ Lan không phản bác, chỉ nhẹ nhàng hỏi.
Long Y Hoàng không muốn đồng ý, nàng hiểu bây giờ nàng lắc đầu Phượng Trữ Lan cũng không ép nàng —— nhưng như thế, chẳng phải mình sẽ mất đi cơ hội hiểu hắn? Hắn của khi đó… Rốt cuộc đã trải qua những gì…
Long Y Hoàng sợ run một hồi, thong thả gật gật đầu.
Phượng Trữ Lan cười, đi vào cung điện trước mặt, đẩy cửa.
Cửa không khóa, hắn chỉ chạm nhẹ một cái là đã mở ra, trong cung điện tối đen như mực.
Long Y Hoàng nhanh chóng đi đến, cũng không dám bước qua bậc cửa, đứng bên cạnh Phượng Trữ Lan nhìn vào, không nhìn rõ bài trí bên trong cung điện
Bên trong gần như không có vật trang trí nào, chỉ có một cái bình phong ngăn cách trong ngoài, phía ngoài đặt rất nhiều giá sách, sách trên giá nhiều đến nỗi Long Y Hoàng vừa nhìn đã thấy choáng váng, còn bên trong? Hẳn cũng không khá hơn chút nào, nhiều nhất cũng chỉ là một cái giường và tủ quần áo thôi…
"Giờ không có ai, muốn vào xem không?” Phượng Trữ Lan cười thản nhiên, Long Y Hoàng lại cảm thấy tay hắn đang đặt trên khung cửa đang run run.
"Trữ Lan, sao vậy?" Nàng hơi lo lắng kéo cánh tay hắn, khẽ đặt lên mu bàn tay, phát hiện tay hắn rất lạnh.
"Sau khi mẫu hậu đưa ta đến đây, cũng không quản ta nữa… Quanh năm suốt tháng, bà ấy đến thăm ta rất ít, có một lần ta và sư phụ tỷ thí, sư phụ lỡ tay làm ta bị thương… Lần đó ta đã nghĩ mình sẽ chết, trong lúc mơ màng nghe thấy thái y bảo cung nữ mời mẫu hậu đến, ta nhẫn nại nén đau mà chờ, nhưng khi cung nữ quay lại nói … Mẫu hậu đang xử lý chuyện quan trọng, không có thời gian đến đây…” Phượng Trữ Lan thì thào, ánh mắt trống rỗng nhìn bên trong cung điện tối tăm.
Như vực thẳm hố sâu.
Long Y Hoàng từ sau lưng ôm lấy Phượng Trữ Lan, giọng hơi run: “Trữ Lan, đều đã qua rồi… Đều là quá khứ, sau này sẽ không có ai bỏ mặc chàng, Trữ Lan, chàng có ta mà.”
"Ừm, đúng vậy, cho nên giờ ta không sợ nữa, Y Hoàng, ta biết nàng ở đây… Cho nên giờ ta không lo lắng nữa.” Phượng Trữ Lan cười cười, nhẹ nhàng gỡ tay Long Y Hoàng đang ôm lấy mình, xoay lại ôm nàng: “Y Hoàng, trên đời này cũng không còn ai nhớ đến ta, nàng cũng sẽ không bỏ lại ta đúng không?”
Long Y Hoàng nhanh chóng lắc đầu: "Không."
"Ừm, ở đây chỉ xem là được rồi, ở lâu quá dễ sinh bệnh, chúng ta đi thôi.” Phượng Trữ Lan vuốt tóc nàng, tay đặt ở eo nàng.
Long Y Hoàng dịch người, cùng Phượng Trữ Lan ra khỏi biệt viện khiến người ta sầu não này, Phượng Trữ Lan cười nói: “Y Hoàng, nàng ở bên cạnh ta, ta thật sự cảm thấy rất an tâm.”
Long Y Hoàng nhìn con đường phía trước, đang muốn mở miệng thì bị một đội ngũ trên đường bên trái thu hút tầm mắt, nàng nhìn sang, chẳng mấy chốc đội ngũ đã đứng trước mặt nàng và Phượng Trữ Lan, dẫn đầu các cung nữ bất quá chỉ là một vị mỹ nữa khoảng hai mươi tuổi, ăn vận đơn giản, tao nhã phóng khoáng, trang sức cũng tao nhã, không xa xỉ, càng tôn lên vẻ đẹp tĩnh lặng của nàng ta.
Là một cô gái biết ăn diện.
Nàng kia đứng trước mặt Long Y Hoàng và Phượng Trữ Lan, khẽ gật đầu: “Thái tử, Thái tử phi.”
"Ngươi là..." Long Y Hoàng dừng một chút, trong lòng nổi lên nghi ngờ, Phượng Trữ Lan thấy nàng không biết, không nhanh không chậm lên tiếng: “Vị này chính là Tĩnh quý phi mới vào cung không lâu, Y Hoàng chắc chưa từng thấy đi.”
"Hóa ra là quý phi nương nương, Y Hoàng có lễ.” Long Y Hoàng nhanh chóng khôi phục tươi cười, hơi khuỵu gối, làm lễ ra mắt đơn giản, sống lưng vẫn thẳng tắp.
"Thái tử phi không cần đa lễ, ở đây thật hoang vu, không biết vì sao Thái tử và Thái tử phi lại đến đây?” Tĩnh quý phi cười cười, giọng nói yên bình như suối chảy, nghe như bình thường nhưng càng nghe càng có mùi hứng thú.
"Y Hoàng chẳng qua đang rảnh rỗi không có gì làm nên cùng Thái tử đi dạo xung quanh, vô tình đi đến đây… Không biết quý phi nương nương vì sao lại đến đây?” Long Y Hoàng mỉm cười nói.
"Không có gì, ta cũng vậy đi dạo tùy ý, vì ở đây rất thanh tĩnh lại mát mẻ nên thường tới đây,” Tĩnh quý phi nhịn nhàng cúi đầu, lại từ từ ngẩng lên, động tác tao nhã không gì sánh bằng: “Tĩnh Nhã các ở gần đây, Thái tử và Thái tử phi nếu không chê có bằng lòng đến tệ xá một chuyến?”
Thấy người ta dịu dàng lại còn lễ độ như thế, cũng không tiện từ chối, Long Y Hoàng nhìn Phượng Trữ Lan, Phượng Trữ Lan dùng ánh mắt tỏ ý tùy nàng, nàng đành phải cười nói: “Vậy rất tốt… Làm phiền Tĩnh quý phi nương nương dẫn đường.”
Tĩnh quý phi gật gật đầu, nhẹ nhàng xoay người, lại đi dọc theo con đường mòn lúc nãy, Long Y Hoàng nắm chặt tay Phượng Trữ Lan, đi bên cạnh hắn.
Phượng Trữ Lan thì thầm: "Y Hoàng, nàng cũng biết sau khi nàng đáp ứng cô ta, sẽ xảy ra chuyện gì sao?"
Long Y Hoàng gật gật đầu: "Cơ bản thì đoán được, hy vọng không quá khó xử lý."
"Nàng sẽ đáp ứng sao?"
"Không biết, bất quá... Có lẽ đi." Long Y Hoàng dừng một chút lại cười, giọng điệu trước sau không giống, Phượng Trữ Lan nghe vào sửng sốt lại sửng sốt.
Viện Tĩnh quý phi ở cách biệt viện Phượng Trữ Lan dẫn Long Y Hoàng vào rất xa rất xa, hại nàng đi theo Tĩnh quý phi rất lâu sau mới đến nơi, chân cũng rã rời, vừa nhìn thấy Tĩnh Nhã các, nói gì nàng cũng không tin Tĩnh quý phi vì thời tiết oi bức mới không sợ vất vả đường xa chạy tới nơi hẻo lánh đó hóng gió.
Chỉ sợ là ôm cây đợi thỏ.
Vào nơi ở của Tĩnh quý phi, trước tiên Tĩnh quý phi thu xếp mời Phượng Trữ Lan vào phòng bên trong đại sảnh nghỉ ngơi, sau đó nói gì mà chuyện con gái người khác không thể nghe nên viện cớ kéo Long Y Hoàng vào khuê phòng mình, khiến Phượng Trữ Lan cô độc một mình.
Khuê phòng của Tĩnh quý phi rất tao nhã, đa số đều là hoa cảnh, nhngw khi cô ta vừa mở rương châu báu ra, Long Y Hoàng hít một hơi lạnh.
Không phải Long Y Hoàng thiếu châu báu, cũng không phải chưa từng thấy châu báu, mà chính là ở chỗ của Tĩnh quý phi, châu báu cô ta có không nhiều nhưng quý, ngoài quý ra, vừa nhìn biết ngay là châu báu thượng hạng, giá trị liên thành.
Hơn nữa, chỉ sợ đều là trấn quốc chi bảo của hoàng thất.
Tĩnh quý phi thu xếp đống châu báu, sau đó nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Long Y Hoàng, cười nhã nhặn: “Thái tử phi thích không?”
Long Y Hoàng nhanh chóng hoàn hồn nói: “Không, Y Hoàng không dám… Nhưng mà, Tĩnh quý phi sao lại có nhiều châu báu quý giá thế này?”
"Thực không dám dấu giếm, tổ phụ ta đã từng là Nguyên soái khai quốc, trước đây cùng Thái tổ hoàng đế đánh đông dẹp tây, chinh phục rất nhiều quốc gia, chiến công nhiều vô kể, Thái tổ hoàng đế ban thưởng cho tổ phụ không ít chiến lợi phẩm, tổ phụ vẫn luôn lưu giữa, giờ đây ta gả vào thâm cung, người nhà nghe nói những châu báu này có linh khí nên để ta mang theo.” Tĩnh quý phi nói xong, cầm một cái hộp, mở ra, nhất thời bên trong hộp tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Long Y Hoàng vội quay đầu đi, chờ thích ứng được với ánh sáng rực rỡ đó mới quay lại… Trong hộp, rõ ràng là một viên dạ minh châu màu tím lớn bằng nắm tay!
Tĩnh quý phi đóng nắp lại, đặt vào tay Long Y Hoàng: “Nếu Thái tử phi thích, cầm lấy đi, coi như là quà ra mắt.”
"Này..." Long Y Hoàng đặt xuống, lúng túng nói: "Quà ra mắt này cũng quá quý giá."
"Không quý giá không quý giá... Chỉ cần Thái tử phi thích là được rồi, " Tĩnh quý phi không phân trần nhét cái hộp vào lòng Long Y Hoàng: “Hơn nữa, sau này sợ rằng còn làm phiền Thái tử phi, chút lễ mọn này sao đáng giá chứ?”
"Y Hoàng không hiểu quý phi đang nói gì." Long Y Hoàng hít thở sâu một hơi, nhỏ giọng nói.
Tĩnh quý phi đến gần Long Y Hoàng, cố tình thì thầm bên tai nàng, môi son đỏ thắm nhìn chói mắt: “Hoàng hậu bệnh nặng, quyền hậu (*) treo lơ lửng, hậu cung đã đại loạn, chẳng lẽ Thái tử phi không cảm thấy nên chọn ra một người có năng lực đứng ra quản lý sao?”
(*)quyền hậu: quyền lực của hoàng hậu
Long Y Hoàng chấn động, người ta cũng đã nói thẳng thế rồi đó: “Nhưng, nhưng mà quý phi nương nương hẳn nên đi tìm phụ hoàng, sao lại tìm Y Hoàng? Y Hoàng thật là…”
"Thái tử phi, ngài đừng khiêm tốn, Hoàng thượng đã lâu không đến hậu cung, hơn nữa…” Tĩnh quý phi càng nhỏ giọng hơn: “Hiện nay, có ai mà không biết bởi vì hoàng hậu cưỡng ép đoạt lấy Hoàng thái tôn, đả thương Hoàng thái tử, mới bị ngài… Khụ khụ.” Sau cùng, Tĩnh quý phi cố tình ho nhẹ vài tiếng, ngắt lời đang nói, ánh mắt thần bí khó lường nhìn Long Y Hoàng, chờ nàng đáp lời.
"... Hóa ra quý phi nương nương cũng biết?" Long Y Hoàng sửng sốt một hồi, đột nhiên cười lạnh.
"Ta nào biết cái gì đâu, chẳng qua cũng rất căm giận hoàng hậu, trong mắt hoàng hậu chỉ có quyền lực không chứa tình thân, cho nên mới làm ra chuyện khiến Thái tử phi thương tâm, hơn nữa… Với thân phận địa vị của Thái tử phi, nói với Hoàng thượng một chút cũng không phải là vấn đề khó gì.” Tĩnh quý phi giơ tay áo che môi, cười rất kín đáo.
Tiếp đó, Tĩnh quý phi nói gì đó với Long Y Hoàng, Long Y Hoàng không chú ý nghe, chỉ nghe được trọng điểm.
Đó chính là giúp cô ta thuyết phục hoàng thượng giao quyền lực hoàng hậu cho mình.
Phượng Trữ Lan thấy Long Y Hoàng sau khi bị Tĩnh quý phi oanh tạc xong từ từ đi ra, bước chân lơ lửng, vội vàng đứng dậy đỡ lấy nàng, cẩn thận hỏi thăm.
Tĩnh quý phi cười nói: "Thái tử phi hẳn là mệt."
Trong lòng Long Y Hoàng còn có cái hộp bị cô ta cương quyết nhét vào, nàng gật đầu qua loa: “Đúng vậy, ta mệt, Trữ Lan chúng ta về thôi.”
Thấy sắc mặt nàng không tốt lắm, Phượng Trữ Lan vội gật đầu nói được, sau đó quay lại nói vài câu với Tĩnh quý phi rồi dẫn Long Y Hoàng đi.
Vừa rời khỏi chỗ Tĩnh quý phi, bỗng chốc Long Y Hoàng tỉnh táo, không cần Phượng Trữ Lan dìu, từng bước từng bước rất có sức.
Phượng Trữ Lan bật cười, nhìn cái hộp trong ngực nàng, nói: “Ở chỗ đó kiếm được không ít thứ tốt nha, đáp ứng cái gì thế?”
"Ha ha, cô ta rất thông minh… Biết rõ nên tìm ai có lợi cho mình, nhưng, cô ta thông minh trái lại sẽ hại chính mình. " Long Y Hoàng nhìn cái hộp, ánh mắt từ kinh hoàng biến thành khinh thường, vài lần muốn ném vào ao song lại nhịn: “Châu báu xa hoa thế này, ném thì thật tiếc, tạm thời giữ lại, về đưa cho Kỳ Hàn chơi.”
Phượng Trữ Lan cười cười: "Tĩnh quý phi vừa tiến cung thì rất được sủng ái, nhưng cô ta vào cung chưa đến hai tháng, đương nhiên cô ta có cách của mình."
"Mặc kệ, dù sao cũng không liên quan đến chúng ta." Long Y Hoàng nhìn cái hộp, rồi nhào vào lòng Phượng Trữ Lan: “Trữ Lan, ta nhớ Kỳ Hàn.”
"Được, chúng ta về gặp nó." Phượng Trữ Lan đáp ứng.
"... Đúng rồi, hiện tại tình huống Vân Phượng Loan ra sao, cũng không có thời gian chú ý đến ả." Long Y Hoàng thì thầm.
"Vẫn như thế, ả bây giờ còn bị nhốt trong đại lao, một ngày nàng không mở miệng rửa tội cho ả, một ngày ả cũng không thể ra khỏi đó.” Phượng Trữ Lan suy nghĩ một chút rồi nói.
"A... Thế cũng không sao, cho ả chịu đựng một chút, chờ giải quyết xong chuyện trong cung, ta sẽ giải thoát cho ả.” Long Y Hoàng cười cừoi
"... Không có gì muốn hỏi sao?" Phượng Trữ Lan nhịn không được lên tiếng.
"Còn hỏi cái gì?"
"Thí dụ như, chuyện Phượng Ly Uyên..."
Trong lòng Long Y Hoàng khẽ run: "Trữ Lan, ở cùng với chàng, ta không muốn nghe thấy tên hắn, ta và hắn đã sớm ân đoạn nghĩa tuyệt."
"Y Hoàng... Nàng sẽ không rời bỏ ta, đúng không?” Phượng Trữ Lan chợt bất an, dè dặt lên tiếng.
"Sẽ không! Chàng muốn ta nói mấy lần nữa đây?" Long Y Hoàng cười nói.
"Y Hoàng," Phượng Trữ Lan cảm thấy tâm tình rất tốt, ngừng bước, chăm chú nhìn Long Y Hoàng: “Hôn một cái.”
"Đừng quậy! Ở nơi công cộng, chú ý hình tượng!” Long Y Hoàng cười mỉm, đập tay Phượng Trữ Lan, chợt thấy vẻ mặt hắn hơi nghiêm trọng, vô thức quay đầu lại, chỉ thấy xa xa bên cạnh hồ, có một người đang đi đến.
Là Phượng Ly Uyên.
Long Y Hoàng giật giật khóe miệng, lúc Phượng Ly Uyên đi qua trước mặt mình, khẽ nghiêng người, cùng ánh mắt hắn giao nhau.
Phượng Trữ Lan thuận lý thành chương ôm eo nàng, mảy may không kiêng dè Phượng Ly Uyên đối diện.
Vẻ mặt Phượng Ly Uyên vô cùng mệt mỏi, đi cũng rất vội vàng, hắn thoáng nhìn Long Y Hoàng, lại lướt nhìn Phượng Trữ Lan, tăng tốc độ rời khỏi tầm mắt hai người.
Long Y Hoàng siết chặt cái hộp: “Xem ra phụ hoàng cũng biết tình trạng sức khỏe mình, xem chừng đang gấp rút muốn tìm người kế vị.”
"Hẳn là vậy." Phượng Trữ Lan đáp.
"Trữ Lan, chúng ta phải nhanh hơn, nếu phụ hoàng để lại di chúc cho hắn đăng cơ, ta, chàng còn cả Kỳ Hàn cũng không thoát khỏi tai họa, dù hắn không làm… Người của hắn cũng sẽ tìm mọi cách thủ tiêu chúng ta, thù của ta còn chưa báo, sao ta có thể cam lòng rơi vào số phận đó?” Long Y Hoàng cười lạnh hai tiếng, cái hộp bị siết chặt phát ra tiếng vang: “Vân Phượng Loan… Ta muốn giết ả!”
"Bây giờ còn chưa xác định, cơ thể phụ hoàng xem ra cũng chưa bị ảnh hưởng lớn, hẳn là chỉ nhắc nhở Phượng Ly Uyên bảo hắn chuẩn bị sẵn sàng, nếu là di chúc cũng quá nhanh, Y Hoàng, nàng đừng tức giận như thế được không?” Phượng Trữ Lan vỗ vỗ vai nàng phát run vì phẫn nộ.
"Ta không nóng... Ta không nóng..." Long Y Hoàng thì thào, nhắm mắt lại, tựa trán vào ngực Phượng Trữ Lan.
Giờ nàng đã tỉnh táo lại, thì không tránh khỏi nhớ lại rất nhiều chuyện, một tăng nhân thần bí rất lâu rất lâu trước đây.
Ông ta nói, bảo mình khi làm việc phải nghĩ đến hậu quả thật cẩn thận, nếu không sẽ hối hận.
Chẳng lẽ... Nói đến tình huống hiện tại?
Mộ Dung hắn...
Nét mặt Long Y Hoàng hơi đau khổ, hình ảnh trong đầu chợt lóe rồi chuyển thành thời điểm nàng mất trí nhớ, Mộ Dung Xá Nguyệt dạy nàng viết tên hắn.
Rõ ràng mình không nhớ gì cả, nhưng khi hắn dạy mình viết hai chữ Mộ Dung xong, mình lại thêm chữ tiểu ở phía trước.
Không biết vì sao, vừa nhìn là cảm thấy rất vui vẻ rất vui vẻ.
Sau đó, hắn cưỡng hôn mình, nhưng cũng không dám hành động gì quá phận, hắn rất ích kỷ… Thật ra nếu không phải hắn ích kỷ, bản thân mình cũng không còn mạng, hắn ích kỷ… Cũng chỉ bởi vì yêu mình.
Hình ảnh lại thay đổi, đổi thành hôn lễ của nàng và Mộ Dung.
Hôn lễ rất long trọng, mỹ lệ trong vũng máu, lời Mộ Dung Xá Nguyệt nói với mình trước khi chết… Như đoản kiếm cắm sâu trong lòng.
Nghĩ đến đây, tâm tình vốn đã bình phục lại cuộn trào.
Long Y Hoàng oán hận cắn răng: "Ta... Ta vĩnh viễn cũng không tha thứ cho kẻ giết hại Mộ Dung ..."
Hai ngày sau, Long Y Hoàng đơn độc vào cung, lấy viên dạ minh châu làm chứng, trước mặt hoàng đế vạch tội Tĩnh quý phi muốn mua chuộc mình.
Lúc đó Tĩnh quý phi cũng có mặt, sắc mặt lập tức trắng bệch, đứng dậy nói hoàng hậu là bị Long Y Hoàng đầu độc, Long Y Hoàng cười khẩy, sau đó sai người lục soát cung điện Tĩnh quý phi, kết quả chỗ Hoa quý phi không tìm ra độc dược mà tìm được ở chỗ Tĩnh quý phi, sau khi thái y kiểm tra, xác nhận triệu chứng độc này gây ra hoàn toàn giống bệnh trạng của hoàng hậu, hoàng đế không nói được gì.
Tin tức này vừa truyền ra, triều đình cũng như dân chúng sôi trào, hơn nửa số thượng thư trong triều là người của hoàng hậu dồn dập dâng tấu, thỉnh cầu hoàng thượng xử phạt Tĩnh quý phi.
Hoàng đế bị ép vào thế bí, sau một ngày đành ra lệnh biếm Tĩnh quý phi mình rất sủng ái vào lãnh cung ngay trong đêm, mà người nhà của ả trực tiếp sung quân ra biên cương, chẳng bao lâu, từ lãnh cung truyền ra tin Tĩnh quý phi ngã bệnh qua đời.
Vốn bởi chuyện hoàng hậu bên bờ sinh tử, quyền hậu bỏ trống, hậu cung ầm ĩ cũng vì thế mà an tĩnh lại.
Không quá vài ngày, Hoa quý phi bị giảm lỏng cũng nhiễm bệnh bỏ mình, hoàng cung càng thêm tĩnh mịch, dường như quyền thế hoàng hậu trở thành cấm kỵ không ai dám lên tiếng.
Chuyện hoàng hậu được điều tra là do người đầu độc, mà hoàng đế xử lý “hung phạm” qua loa, gia tộc hoàng hậu bắt đầu bất mãn gây rối, một số bộ tuyên bố đình công, nhất thời hoàng đế bị chuyện triều chính dồn dập ép không thở nổi, ngay sau đó còn phải trấn an lòng các phi tần hậu cung đang hoang mang, tạm thời không còn thời gian dành cho việc khác, nhưng chuyện Vân Phượng Loan còn chưa giải quyết, Long Y Hoàng xuất chiêu, chuẩn bị thôn tính ả.
Giờ... Có phải giải quyết vấn đề hoàng trừ trước không?
Nhưng mà xem ra bây giờ, Phượng Ly Uyên quá lỗ mảng, dễ bị kích động, không chỉ người của hoàng hậu, ngay cả các lão đại thần đứng về phía hắn cũng không tán thành, nếu so sánh thì Hoàng thái tử Phượng Trữ Lan quả thực càng xuất sắc hơn...
Hoàng đế bị vấn đề quấn lấy phiền hà, rốt cuộc có một ngày vào đêm không chịu nổi áp lực, ngã bệnh.
Lần này không chỉ có hậu cung, ngay cả triều định cũng loạn cả lên, các đại thần chia làm hai phái, đều kiên trì giữ vững quan điểm, ầm ĩ không ai nhường ai.
Hoàng cung đang loạn vô cùng, Long Y Hoàng và Phượng Trữ Lan trốn trong phủ Thái tử hưởng thụ thanh nhàn, dính sát nhau ngọt ngào sến sến, thảo luận vấn đề nên sinh con gái hay sinh con trai, lần nào Long Diệp Vũ cũng hét to buồn nôn không thể chịu nổi rồi chạy đi.
Trong hoàng cung, các thái y bận tối mày tối mặt, vừa chăm sóc hoàng đế lại còn phải quan sát tình trạng hoàng hậu, tất cả mọi người như đang ngồi trên đống lửa, nếu có điều gì bất trắc không chừng mũi giáo sẽ chỉ về mình ngay tức thì, như đi trên băng mỏng.
Sau đó, Long Y Hoàng dành chút thời gian đến Hình bộ một chuyến, hỏi Trọng Cẩn việc Vân Phượng Loan điều tra tới đâu.
Trọng Cẩn vừa lật tài liệu, vừa lắc đầu, nghe nói mấy ngày nay hắn và Phượng Nghĩa Dương đang ầm ĩ không vui, hẳn có liên quan đến Phượng Mộ Tử đi, chỉ sợ là lực bất tòng tâm.
Long Y Hoàng chán chường chuẩn bị rời khỏi, nhưng vừa ra đến cửa, bất ngờ gặp một người đã lâu không gặp.
Nàng vừa nhìn thấy bóng dáng người nọ, giật mình vội che miệng suýt nữa la thất thanh.
Người nọ lạnh lùng không hề cười, chỉ nói một câu: “Đã lâu không gặp, Thái tử phi.”
Long Y Hoàng kích động giọng run run: "Minh Yên... Minh Yên, sao lại là ngươi?"
"Ta đến làm nhân chứng." Minh Yên lạnh lùng nói: "Bị người ủy thác, với tư cách nhân chứng, giúp ngươi sớm giải quyết Vân Phượng Loan."
Long Y Hoàng ngập ngừng: "Là ai?"
"Ngươi không cần biết."
"A... Vậy, vậy Mộ Dung đâu... Hắn..."
"Hắn đã chết."
"Ta biết... Hắn chôn ở đâu? Ta muốn đi thăm hắn." Long Y Hoàng cúi đầu lầm bầm.
"Không cần thăm, hắn cũng không muốn gặp ngươi." Minh Yên vẫn không đổi nét mặt.
"Ta biết... Hắn muốn gặp, là Vị Ương, mà ta, chính là Long Y Hoàng." Long Y Hoàng hoảng hốt, thống khổ nhắm mắt lại: "Là ta có lỗi với hắn..."
/144
|