Chú chim màu đen có đôi chân màu vàng linh hoạt đi lại trên thảm cỏ sân điền kinh. Nó nhìn đông rồi lại nhìn tây, cái đầu nho nhỏ co duỗi, thỉnh thoảng còn có thể dừng lại.
Phút chốc, một quả bóng đen trắng từ trên trời rơi xuống khiến nó sợ hãi vung cánh bay lên trời xanh.
Như Nhân thở hổn hển chạy tới, cười nhặt quả bóng ở trên khán đài.
“Bên này, bên này, chị Như Nhân, chuyền cho em chuyền cho em. . . . . .”
“Em . . . . . . Đến lượt em rồi. . . . . .”
“Tiểu Như Nhân, chuyền bóng cho anh. . . . . .”
“Chị Như Nhân, chị đừng nghe anh Phượng nói linh tinh, bóng của đội chúng ta . . . . . . Oa! Anh Phượng! Buông em ra, sao anh lại đẩy em, em là con gái đó! Thật hèn hạ!”
“Hèn hạ là ai? Nha đầu chết tiệt kia, vừa rồi còn tấn công vào chỗ hiểm của anh! Về sau anh không sinh được thì làm sao?”
“Ai bảo anh muốn cố ý phạm quy! Đáng đời anh!”
“Nhân Nhân, bên này. . . . . .”
Nhìn mấy người bọn họ chen chúc, ầm ĩ, ai ai cũng nhìn cô đòi bóng, cô cười không đáp, nhưng vẫn chuyền bóng về phía A Lãng.
Hôm nay là chủ nhật, anh và cô cùng Phượng Lực Cương dậy thật sớm, mang theo mấy đứa trẻ nhà họ Đồ, Cảnh, Mạc ra ngoài chơi.
“Oa, Tiểu Như Nhân, sao em có thể có đàn ông là quên bạn bè? Chúng ta cùng một đội, em còn chuyền bóng cho cậu ấy!” Phượng Lực Cương vừa kêu lên, vừa tránh qua nha đầu Đồ Hoan có ý đồ ngáng chân anh, nhằm về phía A Lãng cướp bóng.
A Lãng lấy ngực đón được bóng, để bóng rơi xuống bên chân, vừa tiến về phía cầu môn vừa hô lên với Phượng Lực Cương đang đuổi theo: “Cậu đừng nói hươu nói vượn, vừa rồi chính cậu đá bóng ra ngoài. Cậu đừng tưởng rằng Nhân Nhân không hiểu quy tắc, cô ấy từ nhỏ nhìn tôi đá bóng lớn lên . . . . . .”
“Cái gì mà từ nhỏ, rõ ràng chỉ có cấp hai!” Phượng Lực Cương lớn tiếng, gào thét chỉ huy lực lượng bên ta: “A Đường, mau ngăn cản cậu ta!”
“Không thành vấn đề, xem đây!”
Cảnh Niệm Đường xông lên, xảo quyệt gạt bóng. A Lãng mắt cũng không thèm chớp đá bóng lên, cả người cùng bóng bay lên, tránh khỏi thiếu niên bảo vệ lưới, nhưng phía trước còn có một hậu vệ Đồ Ái.
“Anh A Lãng, bên này!”
Anh nghe được tiếng gọi to, sau khi hạ xuống, lập tức chuyền bóng cho hai anh em song sinh nhà họ Mạc đang chờ bên cạnh.
Hai anh em đồng thời nhảy lên, không để bóng rơi xuống đất, trực tiếp ở giữa không trung đưa chân sút gôn.
Đồ Ái không phân biệt được hai bé trai kia, tính sai thời cơ bọn họ ‘ra chân’. Quả bóng lướt qua bên người cô, nhưng Phượng Lực Cương đã đuổi tới. Anh vội cứu bóng đã bay đến trước lưới.
Nhưng A Lãng sớm dự đoán được. Anh chưa từng bỏ qua bất cứ động tác nào của Phượng Lực Cương, càng miễn bàn Phượng Lực Cương vừa rồi khi tiến lên, còn cố ý đẩy ngã anh. Nhưng đó không là vấn đề, bàn tay anh chống trên thảm cỏ, xoay người một cái, chân dài liền trực tiếp đá quả bóng vừa ra khỏi lưới về lại chỗ cũ.
Tất cả chỉ xảy ra trong chớp mắt.
“Cứt chó!” Phượng Lực Cương há hốc mồm, mắng ra tiếng.
“Anh A Lãng! Làm tốt lắm!” Đồ Hoan và cặp anh em sinh đôi cùng nhau cất tiếng hoan hô.”3-1! Yeah!”
“Không công bằng! Hai anh em sinh đôi không thể ở cùng một đội . . . . . .” Đồ Ái lớn tiếng kháng nghị, “Hơn nữa chị Hoan rõ ràng là thủ môn, sao có thể chạy ra!”
“Đồ Ái, nếu hai bọn em không ở cùng một đội, chị phân biệt rõ được ai là ai sao?” Hai anh em sinh đôi mỗi người một câu, một trái một phải nhắc nhở cô.”Huống chi, thủ môn vốn có thể rời khỏi cầu môn, chỉ là sau khi ra khỏi vùng cấm không thể dùng tay mà thôi.”
“Stop! Hai đứa đừng đứng hai bên cùng nhau nói nữa, chị nhìn mà choáng váng! Chị mặc kệ, anh A Lãng vốn đã rất lợi hại, hai đứa không thể cùng đội với anh ấy. Nào có chuyện ba đội viên bóng đá đều ở cùng một đội, không công bằng! Chia lại! Chia lại!”
“Anh A Lãng nào có lợi hại, vừa rồi không phải còn trúng mỹ nhân kế của chị Như Nhân sao, bằng không sao bọn em có thể bị vào lưới một quả. . . . . .”
“Mỹ nhân kế cũng là kế! Vì sao không được dùng? Hai đứa không biết cái gì gọi là sân bóng như chiến trường sao?”
Tiếng bọn họ cãi nhau quanh quẩn trên sân, Như Nhân đứng ở trên thảm cỏ, cười không ngừng được.
Cô nhìn mấy đứa nhỏ cãi nhau ầm ĩ, nhìn Phượng Lực Cương nằm ngửa trên sân cỏ, nhìn A Lãng xoay người đi về phía cô.
Dưới ánh mặt trời, tất cả đều thoải mái như vậy, gió nhẹ lướt qua mang đến sự mát mẻ.
Tuy rằng đội cô thua, nhưng cô không quá cố chấp với thắng thua.
Sau khi được chạy nhảy thoải mái, cô cảm thấy vô cùng thả lỏng.
Mọi chuyện xảy ra vào lúc đó.
Màn máu màu đỏ đột nhiên bắt được cô, Như Nhân phát hoảng, sắc mặt trắng xanh, cơ thể lảo đảo một cái.
Cùng là màu đen tà ác, cùng là con dao đó, nhưng là một cô gái khác.
Cô thấy A Lãng chạy về phía cô.
Cô thở phì phò, ôm bụng, đau đến mức khom người xuống, nước mắt trào ra hốc mắt như gió bão.
Xin nhờ cô. . . . . . Không còn kịp rồi. . . . . . Xin cô, cứu cô ấy. . . . . .
Một giọng nói vang lên, mang theo vội vàng, có hơn nửa bị chắn ở ngoài tường.
Ai?
Cô không kìm chế được hỏi, nhưng tại một giây đó, A Lãng đỡ được cô. Giống như bị mặt trời nóng bỏng bức lui, hắc ám và máu trong nháy mắt lùi ra ngoài tường, rời khỏi phòng nhỏ cô tạo nên. Nhưng cô biết, người trốn trong bóng tối đang ở đây, ở bên ngoài tường, giãy dụa muốn vào, không chịu rời đi.
Nhưng cô cảm thấy tốt hơn nhiều, tốt hơn nhiều.
A Lãng bế cô lên, nhanh chóng đi vào bóng râm. Ôm cô đến dưới bóng cây cạnh khán đài, ôm cô ngồi xuống.
“Em có sao không?”
“Không. . . . . . Em không sao. . . . . .”
Cô ngẩng đầu, thấy vẻ lo lắng trên mặt A Lãng.
Người đàn ông này, cho cô sức mạnh, anh là bến bờ bình yên của cô. Cô cảm thấy an tâm trước nay chưa từng có, sau đó bình tĩnh lại.
“Sao lại thế này?” A Lãng lo lắng không thôi, cả người cô lạnh như băng, nằm trong lòng anh run run, “Em lại cảm ứng được án mạng sao?”
“Đúng, không, không đúng, không phải em.” Như Nhân níu chặt áo sơ mi ướt mồ hôi của anh, nói: “Đó không phải cảm ứng của em, là anh ta cho em xem.”
A Lãng sửng sốt, “Ai?”
“Người trốn ở sau lưng em, em nhìn thấy cùng một vụ án mưu sát, nhưng là một cô gái khác.” Cô nhớ được tất cả chi tiết, rõ ràng đó là một vụ án mạng tương tự.”Anh ta đưa một cô gái khác vào vụ án mưu sát kia, anh ta để em nhìn thấy cô gái kia bị giết.”
Đó là anh ta cố ý để cô xem, hai lần đều vậy, bây giờ cô có thể nhận ra rồi.
Như Nhân nhìn A Lãng, nói: “Anh ta muốn cứu cô gái sắp bị hại kia, cho nên mới dùng vụ án mạng kia va chạm tường phòng vệ của em.”
Lúc này đây, cô cảm nhận được tâm tình người kia. Anh ta rất lo lắng, vô cùng lo lắng, nhưng lại ở ngoài tường.
Cô rất sợ hãi, nhưng A Lãng ở trong này, ôm cô.
Anh ở bên cô, ở trong sân điền kinh, nhưng đồng thời cũng ở trong căn phòng của cô.
Tình yêu của anh và tình yêu của cô dành cho anh, giúp căn phòng nhỏ của cô đứng vững, không thể phá vỡ.
“Anh ta vẫn ở đây, ở ngoài tường.” Cô có thể cảm nhận được gió tanh mưa máu ngoài phòng, cô nói với A Lãng: “Em muốn nói chuyện với anh ta.”
A Lãng hoảng hốt, trầm giọng phản đối: “Không được, đừng làm như vậy, em không biết người kia là ai.”
Như Nhân thở dốc một hơi, vuốt ve mặt anh, “Người kia giống em, A Lãng, anh ta giống như em, hơn nữa anh ta rất sợ hãi. Đó là tín hiệu cầu cứu, không phải công kích. Em phải nói chuyện với anh ta.”
Anh rất không muốn, nhưng anh hiểu được cô có suy tính của cô.
Người kia giống em.
Anh biết cô không thể bỏ mặc người kia, nhưng anh không dám để cô mạo hiểm.
“Cho anh đi cùng, em có thể đưa anh vào cùng, đúng không?” Anh mở miệng yêu cầu: “Em đã nói em có thể cho anh cảm nhận được em đang nghĩ cái gì, giống như giấc mơ kia.”
Như Nhân sửng sốt, “Anh chắc chứ?”
“Chắc chắn.” A Lãng bình tĩnh nhìn cô, nói: “Anh muốn ở bên em.”
Anh rất nghiêm túc, cô thấy được.
Trong nháy mắt, tình yêu trào ra như dòng nước ấm thấm vào tim.
“Anh nên làm như thế nào?” Anh hỏi.
Cô không tranh cãi với anh nữa, chỉ mở miệng: “Nhắm mắt lại.”
Phút chốc, một quả bóng đen trắng từ trên trời rơi xuống khiến nó sợ hãi vung cánh bay lên trời xanh.
Như Nhân thở hổn hển chạy tới, cười nhặt quả bóng ở trên khán đài.
“Bên này, bên này, chị Như Nhân, chuyền cho em chuyền cho em. . . . . .”
“Em . . . . . . Đến lượt em rồi. . . . . .”
“Tiểu Như Nhân, chuyền bóng cho anh. . . . . .”
“Chị Như Nhân, chị đừng nghe anh Phượng nói linh tinh, bóng của đội chúng ta . . . . . . Oa! Anh Phượng! Buông em ra, sao anh lại đẩy em, em là con gái đó! Thật hèn hạ!”
“Hèn hạ là ai? Nha đầu chết tiệt kia, vừa rồi còn tấn công vào chỗ hiểm của anh! Về sau anh không sinh được thì làm sao?”
“Ai bảo anh muốn cố ý phạm quy! Đáng đời anh!”
“Nhân Nhân, bên này. . . . . .”
Nhìn mấy người bọn họ chen chúc, ầm ĩ, ai ai cũng nhìn cô đòi bóng, cô cười không đáp, nhưng vẫn chuyền bóng về phía A Lãng.
Hôm nay là chủ nhật, anh và cô cùng Phượng Lực Cương dậy thật sớm, mang theo mấy đứa trẻ nhà họ Đồ, Cảnh, Mạc ra ngoài chơi.
“Oa, Tiểu Như Nhân, sao em có thể có đàn ông là quên bạn bè? Chúng ta cùng một đội, em còn chuyền bóng cho cậu ấy!” Phượng Lực Cương vừa kêu lên, vừa tránh qua nha đầu Đồ Hoan có ý đồ ngáng chân anh, nhằm về phía A Lãng cướp bóng.
A Lãng lấy ngực đón được bóng, để bóng rơi xuống bên chân, vừa tiến về phía cầu môn vừa hô lên với Phượng Lực Cương đang đuổi theo: “Cậu đừng nói hươu nói vượn, vừa rồi chính cậu đá bóng ra ngoài. Cậu đừng tưởng rằng Nhân Nhân không hiểu quy tắc, cô ấy từ nhỏ nhìn tôi đá bóng lớn lên . . . . . .”
“Cái gì mà từ nhỏ, rõ ràng chỉ có cấp hai!” Phượng Lực Cương lớn tiếng, gào thét chỉ huy lực lượng bên ta: “A Đường, mau ngăn cản cậu ta!”
“Không thành vấn đề, xem đây!”
Cảnh Niệm Đường xông lên, xảo quyệt gạt bóng. A Lãng mắt cũng không thèm chớp đá bóng lên, cả người cùng bóng bay lên, tránh khỏi thiếu niên bảo vệ lưới, nhưng phía trước còn có một hậu vệ Đồ Ái.
“Anh A Lãng, bên này!”
Anh nghe được tiếng gọi to, sau khi hạ xuống, lập tức chuyền bóng cho hai anh em song sinh nhà họ Mạc đang chờ bên cạnh.
Hai anh em đồng thời nhảy lên, không để bóng rơi xuống đất, trực tiếp ở giữa không trung đưa chân sút gôn.
Đồ Ái không phân biệt được hai bé trai kia, tính sai thời cơ bọn họ ‘ra chân’. Quả bóng lướt qua bên người cô, nhưng Phượng Lực Cương đã đuổi tới. Anh vội cứu bóng đã bay đến trước lưới.
Nhưng A Lãng sớm dự đoán được. Anh chưa từng bỏ qua bất cứ động tác nào của Phượng Lực Cương, càng miễn bàn Phượng Lực Cương vừa rồi khi tiến lên, còn cố ý đẩy ngã anh. Nhưng đó không là vấn đề, bàn tay anh chống trên thảm cỏ, xoay người một cái, chân dài liền trực tiếp đá quả bóng vừa ra khỏi lưới về lại chỗ cũ.
Tất cả chỉ xảy ra trong chớp mắt.
“Cứt chó!” Phượng Lực Cương há hốc mồm, mắng ra tiếng.
“Anh A Lãng! Làm tốt lắm!” Đồ Hoan và cặp anh em sinh đôi cùng nhau cất tiếng hoan hô.”3-1! Yeah!”
“Không công bằng! Hai anh em sinh đôi không thể ở cùng một đội . . . . . .” Đồ Ái lớn tiếng kháng nghị, “Hơn nữa chị Hoan rõ ràng là thủ môn, sao có thể chạy ra!”
“Đồ Ái, nếu hai bọn em không ở cùng một đội, chị phân biệt rõ được ai là ai sao?” Hai anh em sinh đôi mỗi người một câu, một trái một phải nhắc nhở cô.”Huống chi, thủ môn vốn có thể rời khỏi cầu môn, chỉ là sau khi ra khỏi vùng cấm không thể dùng tay mà thôi.”
“Stop! Hai đứa đừng đứng hai bên cùng nhau nói nữa, chị nhìn mà choáng váng! Chị mặc kệ, anh A Lãng vốn đã rất lợi hại, hai đứa không thể cùng đội với anh ấy. Nào có chuyện ba đội viên bóng đá đều ở cùng một đội, không công bằng! Chia lại! Chia lại!”
“Anh A Lãng nào có lợi hại, vừa rồi không phải còn trúng mỹ nhân kế của chị Như Nhân sao, bằng không sao bọn em có thể bị vào lưới một quả. . . . . .”
“Mỹ nhân kế cũng là kế! Vì sao không được dùng? Hai đứa không biết cái gì gọi là sân bóng như chiến trường sao?”
Tiếng bọn họ cãi nhau quanh quẩn trên sân, Như Nhân đứng ở trên thảm cỏ, cười không ngừng được.
Cô nhìn mấy đứa nhỏ cãi nhau ầm ĩ, nhìn Phượng Lực Cương nằm ngửa trên sân cỏ, nhìn A Lãng xoay người đi về phía cô.
Dưới ánh mặt trời, tất cả đều thoải mái như vậy, gió nhẹ lướt qua mang đến sự mát mẻ.
Tuy rằng đội cô thua, nhưng cô không quá cố chấp với thắng thua.
Sau khi được chạy nhảy thoải mái, cô cảm thấy vô cùng thả lỏng.
Mọi chuyện xảy ra vào lúc đó.
Màn máu màu đỏ đột nhiên bắt được cô, Như Nhân phát hoảng, sắc mặt trắng xanh, cơ thể lảo đảo một cái.
Cùng là màu đen tà ác, cùng là con dao đó, nhưng là một cô gái khác.
Cô thấy A Lãng chạy về phía cô.
Cô thở phì phò, ôm bụng, đau đến mức khom người xuống, nước mắt trào ra hốc mắt như gió bão.
Xin nhờ cô. . . . . . Không còn kịp rồi. . . . . . Xin cô, cứu cô ấy. . . . . .
Một giọng nói vang lên, mang theo vội vàng, có hơn nửa bị chắn ở ngoài tường.
Ai?
Cô không kìm chế được hỏi, nhưng tại một giây đó, A Lãng đỡ được cô. Giống như bị mặt trời nóng bỏng bức lui, hắc ám và máu trong nháy mắt lùi ra ngoài tường, rời khỏi phòng nhỏ cô tạo nên. Nhưng cô biết, người trốn trong bóng tối đang ở đây, ở bên ngoài tường, giãy dụa muốn vào, không chịu rời đi.
Nhưng cô cảm thấy tốt hơn nhiều, tốt hơn nhiều.
A Lãng bế cô lên, nhanh chóng đi vào bóng râm. Ôm cô đến dưới bóng cây cạnh khán đài, ôm cô ngồi xuống.
“Em có sao không?”
“Không. . . . . . Em không sao. . . . . .”
Cô ngẩng đầu, thấy vẻ lo lắng trên mặt A Lãng.
Người đàn ông này, cho cô sức mạnh, anh là bến bờ bình yên của cô. Cô cảm thấy an tâm trước nay chưa từng có, sau đó bình tĩnh lại.
“Sao lại thế này?” A Lãng lo lắng không thôi, cả người cô lạnh như băng, nằm trong lòng anh run run, “Em lại cảm ứng được án mạng sao?”
“Đúng, không, không đúng, không phải em.” Như Nhân níu chặt áo sơ mi ướt mồ hôi của anh, nói: “Đó không phải cảm ứng của em, là anh ta cho em xem.”
A Lãng sửng sốt, “Ai?”
“Người trốn ở sau lưng em, em nhìn thấy cùng một vụ án mưu sát, nhưng là một cô gái khác.” Cô nhớ được tất cả chi tiết, rõ ràng đó là một vụ án mạng tương tự.”Anh ta đưa một cô gái khác vào vụ án mưu sát kia, anh ta để em nhìn thấy cô gái kia bị giết.”
Đó là anh ta cố ý để cô xem, hai lần đều vậy, bây giờ cô có thể nhận ra rồi.
Như Nhân nhìn A Lãng, nói: “Anh ta muốn cứu cô gái sắp bị hại kia, cho nên mới dùng vụ án mạng kia va chạm tường phòng vệ của em.”
Lúc này đây, cô cảm nhận được tâm tình người kia. Anh ta rất lo lắng, vô cùng lo lắng, nhưng lại ở ngoài tường.
Cô rất sợ hãi, nhưng A Lãng ở trong này, ôm cô.
Anh ở bên cô, ở trong sân điền kinh, nhưng đồng thời cũng ở trong căn phòng của cô.
Tình yêu của anh và tình yêu của cô dành cho anh, giúp căn phòng nhỏ của cô đứng vững, không thể phá vỡ.
“Anh ta vẫn ở đây, ở ngoài tường.” Cô có thể cảm nhận được gió tanh mưa máu ngoài phòng, cô nói với A Lãng: “Em muốn nói chuyện với anh ta.”
A Lãng hoảng hốt, trầm giọng phản đối: “Không được, đừng làm như vậy, em không biết người kia là ai.”
Như Nhân thở dốc một hơi, vuốt ve mặt anh, “Người kia giống em, A Lãng, anh ta giống như em, hơn nữa anh ta rất sợ hãi. Đó là tín hiệu cầu cứu, không phải công kích. Em phải nói chuyện với anh ta.”
Anh rất không muốn, nhưng anh hiểu được cô có suy tính của cô.
Người kia giống em.
Anh biết cô không thể bỏ mặc người kia, nhưng anh không dám để cô mạo hiểm.
“Cho anh đi cùng, em có thể đưa anh vào cùng, đúng không?” Anh mở miệng yêu cầu: “Em đã nói em có thể cho anh cảm nhận được em đang nghĩ cái gì, giống như giấc mơ kia.”
Như Nhân sửng sốt, “Anh chắc chứ?”
“Chắc chắn.” A Lãng bình tĩnh nhìn cô, nói: “Anh muốn ở bên em.”
Anh rất nghiêm túc, cô thấy được.
Trong nháy mắt, tình yêu trào ra như dòng nước ấm thấm vào tim.
“Anh nên làm như thế nào?” Anh hỏi.
Cô không tranh cãi với anh nữa, chỉ mở miệng: “Nhắm mắt lại.”
/39
|