Phượng Lực Cương mất thăng bằng, hơi lảo đảo. Vốn như thế này anh vẫn có thể đứng vững, nhưng tên xấu xa kia khi đi qua anh lại thuận tay đẩy anh một cái.
Bốp một tiếng, cả người anh ta ngã về phía trước với tư thế chó ăn c*t, ăn cả một miệng bùn.
“Hắc, Lực Cương, cậu có sao không?” A Lãng trở lại, ngồi xổm xuống, ra vẻ kinh ngạc cao giọng hỏi: “Sao lại không cẩn thận vậy? Quá trơn hả?”
Phượng Lực Cương ngửa mặt ra khỏi đống bùn, phun cả miệng bùn, ngẩng đầu lườm tên xấu xa kia thấp giọng mắng: “Fuck! Sao cậu đê tiện vậy?”
“Ai bảo cậu ăn nói bỉ ổi còn quay lưng lại với tôi.” A Lãng ngoài cười nhưng trong không cười nhếch khóe miệng, trào phúng: “Tự mình ngu xuẩn cũng đừng trách người khác.”
Phượng Lực Cương chán nản, chỉ có thể cắn răng thốt ra một câu.
“Tên tiểu nhân này. . . . . .”
Anh đúng là tiểu nhân.
Tiểu nhân đều sẽ gặp phải báo ứng.
Nhưng A Lãng cũng không thể nào ngờ được sự tình sẽ biến thành như vậy.
Anh làm Phương Lực Cương ngã vào vườn rau của cô, nhưng lại đổi lấy sự áy náy và đồng tình của cô. Qua vài ngày, cô càng hỏi han ân cần, chiếu cô tên kia hơn.
Mấy ngày nay, Phượng Lực Cương dốc hết vốn liếng giả vờ đáng thương, rất nhanh đã làm quen với cô. Hầu như cả ngày anh ta đều ở cạnh cô gái kia.
Tên lưu manh kia còn cùng cô đi tản bộ, cùng đi mua đồ ăn, cùng nhau nấu cơm, cùng nhau ngồi trên sofa xem tivi ăn đồ ăn vặt, tán gẫu chuyện trên trời dưới đất: từ thời sự đến giải trí bát quái, từ hai người đọc được những gì, đến đồ ăn yêu thích, họ đều trao đổi ý kiến với nhau.
Anh ở một bên vừa nhìn vừa tức giận, lại không thể nào phát giận được. Thế nên mỗi lần Lực Cương thể hiện ra vẻ nam tính hấp dẫn của anh ta trước mặt Như Nhân, rõ ràng anh không có lý do gì, cũng không có nguyên nhân gì để cảm thấy khó chịu, rõ ràng anh cũng hiểu được đây là hành vi khiêu khích, nhìn giống như hai con trâu đực động dục, đánh nhau tìm trâu cái phối ngẫu, nhưng anh không nhịn được!
Anh và Phương Lực Cương rất giống hai thằng nhóc mười bảy tuổi, tranh nhau hấp dẫn lực chú ý của cô, xách đồ cho cô, giúp cô mua đồ tạp hoá, đưa cô đi dạo phố, cởi áo trước mặt cô, bày ra cơ bắp và sức mạnh.
Nói thật ra, anh biết thế này rất ngu xuẩn, anh đã sắp ba mươi, không phải mười ba tuổi, tranh chấp với Phương Lực Cương thật sự rất ngu ngốc. Nhưng anh không thích nhìn Đàm Như Nhân để ý con chim lòe loẹt kia, anh không thích cô luôn bị tên chết tiệt kia chọc cười, anh không thích cô thoải mái dựa vào tên kia gần như thế. . . . . .
Cố tình ông trời không thuận theo lòng người, cố tình hành động tiểu nhân của anh khiến tên kia bắt được cơ hội hấp dẫn cô, tới gần cô, loại bỏ lòng đề phòng của cô.
Lúc này, Phượng Lực Cương gập đầu gối, để cô bôi thuốc lên chỗ xước da cho anh ta.
Hôm nay cô búi tóc lên, mặc quần áo vàng nhạt có đai nhỏ, lộ ra cái gáy xinh đẹp, thoạt nhìn dịu dàng uyển chuyển hàm xúc, mềm mại động lòng người.
A Lãng nhìn cô cúi đầu, ngồi xổm trước sofa, cẩn thận kiểm tra cẳng chân Phượng Lực Cương, trong lòng không hiểu sao có một cơn tức.
Trời mới biết, kia chẳng qua là một vết bầm tím nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn trên chân. Đó là do anh đá, nhưng Như Nhân nghĩ trong vườn rau của cô có tảng đá nên mới hại Phượng Lực Cương ngã vào.
Tên Phương Lực Cương đê tiện kia biết anh sẽ không giải thích hiểu lầm, rõ ràng anh không muốn để cô biết anh làm ra chuyện gì, cho nên cậu ta quang minh chính đại lợi dụng chuyện này, tranh thủ lấy lòng cô.
Thật sự làm anh muốn hộc máu.
Phát hiện anh đang nhìn, Phượng Lực Cương ngồi trong phòng bếp nhe răng nhếch miệng với anh, lộ ra nụ cười dương dương đắc ý. Sau đấy anh ta cúi đầu, không biết nói gì với cô làm cô cười, vui đùa đập anh ta một cái.
“Không thể đâu, đừng nói linh tinh!” Cô hờn dỗi.
A Lãng chú ý, cô có thể dễ dàng chạm vào Phương Lực Cương. Điều đó khiến lòng anh cay cay, hàm dưới siết chặt.
Bình thường cô gái kia nếu không cẩn thận chạm vào anh sẽ nhanh chóng rút tay về, như thể trên người anh có bệnh truyền nhiễm, nhưng cô lại không như vậy với Phương Lực Cương.
Không cần tên chết tiệt kia chỉ ra, dù không muốn thừa nhận, anh cũng biết rõ một chuyện. Anh đang ghen tị.
Đàm Như Nhân thích tên kia, thậm chí sẽ nói đùa với Phượng Lực Cương. Nhưng chỉ cần đối mặt với anh, cô sẽ thu lại nụ cười, chuyển tầm mắt, mắt rủ xuống, nếu không thì về phòng luôn.
Mẹ nó! Rõ ràng cô thích anh!
Rõ ràng ngay từ đầu, người cô gái này thích chính là anh. . . . .
Anh cảm thấy tức giận, không hiểu sao lại khó chịu, nhìn đôi nam nữ bên sofa, anh không đè nén được một ý nghĩ khác.
Có lẽ, bây giờ cô cũng thích Phương Lực Cương.
Điều này khiến lồng ngực anh nghẹn lại, còn trộn lẫn chút buồn bực, anh không muốn thừa nhận . . . . . .
Hoảng hốt.
Xoa thuốc cho Phương Lực Cương xong, Như Nhân mang hòm thuốc về phòng bếp, để hòm thuốc vào ngăn tủ.
A Lãng ngồi bên cạnh bàn ăn gõ máy tính. Phải đến gần anh khiến cô hơi căng thẳng, không nhịn được liếc trộm anh.
Gần như cùng lúc, anh giương mắt nhìn cô, bắt được tầm mắt cô.
Cô hoảng hốt, vội vàng nhìn về bên cạnh, vì thế mà va vào ghế dựa, suýt ngã. Anh vươn tay đỡ cô.
“Xin lỗi, tôi không chú ý.”
Lại một lần nữa, cô nhanh chóng rút tay về.
Nếu trước đây còn không chắc chắn thì lúc này đây anh khẳng định cô gái này không muốn chạm vào anh.
Cô sẽ chủ động vỗ Lực Cương, nhưng sẽ không chạm vào anh, ngay cả một giây cũng không muốn.
Nhìn cô xoay người lấy rau từ trong tủ lạnh ra chuẩn bị bữa tối, A Lãng chỉ thấy một cơn giận không hiểu sao lại đột nhiên dâng lên, còn chưa nghĩ lại, lời đã ra khỏi miệng.
“Phượng Lực Cương là lưu manh trăng hoa. Cậu ta không từ chối phụ nữ tự dâng tới miệng đâu.”
Cô ngẩn ra, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại, “Anh ấy là bạn tốt của anh. Anh không nên nói anh ấy như vậy.”
“Bạn tốt không có nghĩa là không có khuyết điểm. Cũng vì là bạn tốt, mới biết được anh ta là loại đức hạnh gì. Nếu cô có chút thông minh, tốt nhất không nên rơi vào bẫy.”
Giọng anh lạnh lùng truyền đến từ phía sau.
“Rơi vào bẫy?” Như Nhân ngạc nhiên quay đầu nhìn người đàn ông mặt không biểu cảm kia, sau đấy cười khẽ, “Cám ơn sự quan tâm của anh. Nhưng anh thật sự nghĩ nhiều quá. Tôi chỉ xem anh ấy là bạn bè thôi.”
Như Nhân quay đầu xả vòi nước, vừa rửa rau, vừa cười.
Chỉ là bạn bè? Anh không tin. Anh nên ngậm miệng lại, nhưng anh lại không dừng được.
“Tôi nghĩ cô thích cậu ta.”
“Tôi thích anh ấy.” Cô cũng không quay đầu, cười thừa nhận, “Anh ấy rất đáng yêu.”
Một câu này khiến ngực A Lãng co chặt.
Đáng yêu? Phượng Lực Cương đã lớn vậy rồi, háo sắc lại thích thể hiện, đáng yêu chỗ nào hả?
Cắn răng nhịn xuống xúc động muốn hãm hại bạn tốt lần nữa, A Lãng mở miệng hỏi lại: “Cô thích cậu ta. Cô thấy cậu ta đáng yêu, nhưng cô lại xem cậu ta là bạn bè?”
“Đương nhiên.” Cô vớt rau ra khỏi nước, đặt vào rổ hong khô.
“Vì sao?”
Như Nhân kiễng chân lên, mở ngăn tủ trên kệ bếp, muốn lây nấm hương ra, miệng cười nói: “Có thể là vì thói quen của anh ấy không tốt.”
“Có ý gì?”
Câu này gần ngay bên tai, cô hoảng sợ, phát hiện anh ở đằng sau. Cánh tay thật dài xuất hiện sát bên tai, gần như muốn áp vào cô.
Anh lấy túi nấm khô cho cô.
Như Nhân cố sống cố chết nghiêng về phía trước. Anh không chạm vào cô, nhưng cô cảm giác được nhiệt độ cơ thể anh. Cô rút tay lại, chân vẫn kiễng lên, cả người hoàn toàn cứng đờ, không dám lộn xộn, sợ đột nhiên thả lỏng sẽ chạm vào anh.
Cô đi cà nhắc dùng ngón tay với vẫn không lấy được nấm hương. Anh dễ dàng lấy xuống, nhưng không vì thế mà rời đi.
“Cô còn chưa trả lời tôi.”
Hơi thở ấm áp chậm rãi lướt qua tai cô.
“Cái. . . . . . Cái gì?” Như Nhân hơi run lên, không nhịn được càng nghiêng về phía trước.
Sao cô không rơi vào bẫy? Cô ghét khuyết điểm nào của tên vạn người mê kia?
A Lãng muốn hỏi, nhưng cô lảng tránh. Bởi vì đứng rất gần, anh có thể cảm giác được sự căng thẳng của cô, cô vẫn thích để ý đến anh, anh biết.
Anh không muốn nhắc đến sự tồn tại của tên kia với cô nữa.
“Không có gì. . . . . .” Anh tiếp tục đứng ở sau lưng cô, không đến một tấc, nhìn cái gáy tuyệt đẹp của cô lộ ra, còn cả tai phải của cô dần dần đỏ lên, lẩm bẩm: “Cô thật thơm. . . . . .”
Cô thở dốc một hơi, anh có thể nghe thấy.
“Đó là. . . . . . Mùi dầu gội đầu. . . . . .” Hai tay Như Nhân vẫn đặt trên kệ bếp, mũi chân bắt đầu cảm thấy vô lực mà phát run, vẫn không dám quay đầu xoay người. Anh đứng quá gần khiến đầu cô rối loạn.
Gáy cô hiện lên rặng mây đỏ, mái tơ mềm mại mê người trên gáy run rẩy.
Không phải mùi dầu gội đầu.
Anh biết, mùi hương kia là mùi hương trên người cô, mùi thơm của cơ thể cô.
Bỗng dưng, hình ảnh cô trong bồn tắm, ngồi trong ngực anh xuất hiện. Rõ ràng mà mê người. Trong nháy mắt anh cứng lên. Dục vọng mãnh liệt như thế lại không hề đột ngột. Dạo gần đây chỉ cần anh đứng gần cô, sẽ cứng như gậy sắt bị đốt nóng đỏ.
Có trời mới biết, anh không nên có dục vọng với cô gái này. Cô có thể biết anh đang nghĩ gì. Chuyện đó lẽ ra nên dập tắt dục vọng của anh. Nhưng mấy ngày trôi qua, dục vọng không giảm trái lại còn tăng. Anh luôn muốn xốc váy cô lên, hoàn thành chuyện hôm đó chưa làm xong.
Có lẽ là vì hôm đó anh không làm xong?
Anh muốn làm xong, rất rất muốn. . . . . .
Nhưng anh không thể, anh không dám để cô nhìn thấy càng nhiều.
Cô gái này cho rằng anh là người tốt, tuyệt đối không tà ác.
Chỉ có anh biết, mọi chuyện không phải như vậy. Anh không thể xác định khi làm tình với cô anh còn có thể giữ được lý trí. Anh không muốn để cô nhìn thấy càng nhiều.
Anh không muốn nhìn sự sùng bái trong mắt cô biến thành sợ hãi và chán ghét.
Cho nên, dù anh khát vọng, cho dù hai tay anh đổ mồ hôi vì dục vọng, vật cứng rắn bị bó buộc trong quần bò nóng lên, anh vẫn bắt mình lùi về sau, ngồi lại lên ghế tựa bên bàn ăn.
Buông tha cho cô và bản thân mình.
Anh lùi ra sau, mà cô còn đang run rẩy.
Nói thật, Như Nhân không biết cuối cùng cô nấu xong bữa tối này thế nào, may mắn là hai người đàn ông kia không có ai mở miệng kháng nghị.
Họ rất nhiệt tình ăn hết tất cả đồ ăn, không giống cô, gần như nuốt không trôi cơm.
Tài nấu ăn của cô không ngon bằng A Lãng, nhưng cô đã là phiền toái rồi, không muốn làm sâu gạo ăn không ở không. Cho nên ngay từ đầu cô đã có ý nói với họ khi nào không đến chỗ Đào Hoa dùng cơm thì cô sẽ phụ trách ba bữa.
A Lãng không có ý kiến, Lực Cương tán thành hai tay hai chân.
Đứng ở bồn rửa bát, dường như Như Nhân vẫn có thể cảm giác được hơi thở của anh lướt qua sau gáy và tai, giống như anh còn đứng ở sau người.
Bốp một tiếng, cả người anh ta ngã về phía trước với tư thế chó ăn c*t, ăn cả một miệng bùn.
“Hắc, Lực Cương, cậu có sao không?” A Lãng trở lại, ngồi xổm xuống, ra vẻ kinh ngạc cao giọng hỏi: “Sao lại không cẩn thận vậy? Quá trơn hả?”
Phượng Lực Cương ngửa mặt ra khỏi đống bùn, phun cả miệng bùn, ngẩng đầu lườm tên xấu xa kia thấp giọng mắng: “Fuck! Sao cậu đê tiện vậy?”
“Ai bảo cậu ăn nói bỉ ổi còn quay lưng lại với tôi.” A Lãng ngoài cười nhưng trong không cười nhếch khóe miệng, trào phúng: “Tự mình ngu xuẩn cũng đừng trách người khác.”
Phượng Lực Cương chán nản, chỉ có thể cắn răng thốt ra một câu.
“Tên tiểu nhân này. . . . . .”
Anh đúng là tiểu nhân.
Tiểu nhân đều sẽ gặp phải báo ứng.
Nhưng A Lãng cũng không thể nào ngờ được sự tình sẽ biến thành như vậy.
Anh làm Phương Lực Cương ngã vào vườn rau của cô, nhưng lại đổi lấy sự áy náy và đồng tình của cô. Qua vài ngày, cô càng hỏi han ân cần, chiếu cô tên kia hơn.
Mấy ngày nay, Phượng Lực Cương dốc hết vốn liếng giả vờ đáng thương, rất nhanh đã làm quen với cô. Hầu như cả ngày anh ta đều ở cạnh cô gái kia.
Tên lưu manh kia còn cùng cô đi tản bộ, cùng đi mua đồ ăn, cùng nhau nấu cơm, cùng nhau ngồi trên sofa xem tivi ăn đồ ăn vặt, tán gẫu chuyện trên trời dưới đất: từ thời sự đến giải trí bát quái, từ hai người đọc được những gì, đến đồ ăn yêu thích, họ đều trao đổi ý kiến với nhau.
Anh ở một bên vừa nhìn vừa tức giận, lại không thể nào phát giận được. Thế nên mỗi lần Lực Cương thể hiện ra vẻ nam tính hấp dẫn của anh ta trước mặt Như Nhân, rõ ràng anh không có lý do gì, cũng không có nguyên nhân gì để cảm thấy khó chịu, rõ ràng anh cũng hiểu được đây là hành vi khiêu khích, nhìn giống như hai con trâu đực động dục, đánh nhau tìm trâu cái phối ngẫu, nhưng anh không nhịn được!
Anh và Phương Lực Cương rất giống hai thằng nhóc mười bảy tuổi, tranh nhau hấp dẫn lực chú ý của cô, xách đồ cho cô, giúp cô mua đồ tạp hoá, đưa cô đi dạo phố, cởi áo trước mặt cô, bày ra cơ bắp và sức mạnh.
Nói thật ra, anh biết thế này rất ngu xuẩn, anh đã sắp ba mươi, không phải mười ba tuổi, tranh chấp với Phương Lực Cương thật sự rất ngu ngốc. Nhưng anh không thích nhìn Đàm Như Nhân để ý con chim lòe loẹt kia, anh không thích cô luôn bị tên chết tiệt kia chọc cười, anh không thích cô thoải mái dựa vào tên kia gần như thế. . . . . .
Cố tình ông trời không thuận theo lòng người, cố tình hành động tiểu nhân của anh khiến tên kia bắt được cơ hội hấp dẫn cô, tới gần cô, loại bỏ lòng đề phòng của cô.
Lúc này, Phượng Lực Cương gập đầu gối, để cô bôi thuốc lên chỗ xước da cho anh ta.
Hôm nay cô búi tóc lên, mặc quần áo vàng nhạt có đai nhỏ, lộ ra cái gáy xinh đẹp, thoạt nhìn dịu dàng uyển chuyển hàm xúc, mềm mại động lòng người.
A Lãng nhìn cô cúi đầu, ngồi xổm trước sofa, cẩn thận kiểm tra cẳng chân Phượng Lực Cương, trong lòng không hiểu sao có một cơn tức.
Trời mới biết, kia chẳng qua là một vết bầm tím nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn trên chân. Đó là do anh đá, nhưng Như Nhân nghĩ trong vườn rau của cô có tảng đá nên mới hại Phượng Lực Cương ngã vào.
Tên Phương Lực Cương đê tiện kia biết anh sẽ không giải thích hiểu lầm, rõ ràng anh không muốn để cô biết anh làm ra chuyện gì, cho nên cậu ta quang minh chính đại lợi dụng chuyện này, tranh thủ lấy lòng cô.
Thật sự làm anh muốn hộc máu.
Phát hiện anh đang nhìn, Phượng Lực Cương ngồi trong phòng bếp nhe răng nhếch miệng với anh, lộ ra nụ cười dương dương đắc ý. Sau đấy anh ta cúi đầu, không biết nói gì với cô làm cô cười, vui đùa đập anh ta một cái.
“Không thể đâu, đừng nói linh tinh!” Cô hờn dỗi.
A Lãng chú ý, cô có thể dễ dàng chạm vào Phương Lực Cương. Điều đó khiến lòng anh cay cay, hàm dưới siết chặt.
Bình thường cô gái kia nếu không cẩn thận chạm vào anh sẽ nhanh chóng rút tay về, như thể trên người anh có bệnh truyền nhiễm, nhưng cô lại không như vậy với Phương Lực Cương.
Không cần tên chết tiệt kia chỉ ra, dù không muốn thừa nhận, anh cũng biết rõ một chuyện. Anh đang ghen tị.
Đàm Như Nhân thích tên kia, thậm chí sẽ nói đùa với Phượng Lực Cương. Nhưng chỉ cần đối mặt với anh, cô sẽ thu lại nụ cười, chuyển tầm mắt, mắt rủ xuống, nếu không thì về phòng luôn.
Mẹ nó! Rõ ràng cô thích anh!
Rõ ràng ngay từ đầu, người cô gái này thích chính là anh. . . . .
Anh cảm thấy tức giận, không hiểu sao lại khó chịu, nhìn đôi nam nữ bên sofa, anh không đè nén được một ý nghĩ khác.
Có lẽ, bây giờ cô cũng thích Phương Lực Cương.
Điều này khiến lồng ngực anh nghẹn lại, còn trộn lẫn chút buồn bực, anh không muốn thừa nhận . . . . . .
Hoảng hốt.
Xoa thuốc cho Phương Lực Cương xong, Như Nhân mang hòm thuốc về phòng bếp, để hòm thuốc vào ngăn tủ.
A Lãng ngồi bên cạnh bàn ăn gõ máy tính. Phải đến gần anh khiến cô hơi căng thẳng, không nhịn được liếc trộm anh.
Gần như cùng lúc, anh giương mắt nhìn cô, bắt được tầm mắt cô.
Cô hoảng hốt, vội vàng nhìn về bên cạnh, vì thế mà va vào ghế dựa, suýt ngã. Anh vươn tay đỡ cô.
“Xin lỗi, tôi không chú ý.”
Lại một lần nữa, cô nhanh chóng rút tay về.
Nếu trước đây còn không chắc chắn thì lúc này đây anh khẳng định cô gái này không muốn chạm vào anh.
Cô sẽ chủ động vỗ Lực Cương, nhưng sẽ không chạm vào anh, ngay cả một giây cũng không muốn.
Nhìn cô xoay người lấy rau từ trong tủ lạnh ra chuẩn bị bữa tối, A Lãng chỉ thấy một cơn giận không hiểu sao lại đột nhiên dâng lên, còn chưa nghĩ lại, lời đã ra khỏi miệng.
“Phượng Lực Cương là lưu manh trăng hoa. Cậu ta không từ chối phụ nữ tự dâng tới miệng đâu.”
Cô ngẩn ra, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại, “Anh ấy là bạn tốt của anh. Anh không nên nói anh ấy như vậy.”
“Bạn tốt không có nghĩa là không có khuyết điểm. Cũng vì là bạn tốt, mới biết được anh ta là loại đức hạnh gì. Nếu cô có chút thông minh, tốt nhất không nên rơi vào bẫy.”
Giọng anh lạnh lùng truyền đến từ phía sau.
“Rơi vào bẫy?” Như Nhân ngạc nhiên quay đầu nhìn người đàn ông mặt không biểu cảm kia, sau đấy cười khẽ, “Cám ơn sự quan tâm của anh. Nhưng anh thật sự nghĩ nhiều quá. Tôi chỉ xem anh ấy là bạn bè thôi.”
Như Nhân quay đầu xả vòi nước, vừa rửa rau, vừa cười.
Chỉ là bạn bè? Anh không tin. Anh nên ngậm miệng lại, nhưng anh lại không dừng được.
“Tôi nghĩ cô thích cậu ta.”
“Tôi thích anh ấy.” Cô cũng không quay đầu, cười thừa nhận, “Anh ấy rất đáng yêu.”
Một câu này khiến ngực A Lãng co chặt.
Đáng yêu? Phượng Lực Cương đã lớn vậy rồi, háo sắc lại thích thể hiện, đáng yêu chỗ nào hả?
Cắn răng nhịn xuống xúc động muốn hãm hại bạn tốt lần nữa, A Lãng mở miệng hỏi lại: “Cô thích cậu ta. Cô thấy cậu ta đáng yêu, nhưng cô lại xem cậu ta là bạn bè?”
“Đương nhiên.” Cô vớt rau ra khỏi nước, đặt vào rổ hong khô.
“Vì sao?”
Như Nhân kiễng chân lên, mở ngăn tủ trên kệ bếp, muốn lây nấm hương ra, miệng cười nói: “Có thể là vì thói quen của anh ấy không tốt.”
“Có ý gì?”
Câu này gần ngay bên tai, cô hoảng sợ, phát hiện anh ở đằng sau. Cánh tay thật dài xuất hiện sát bên tai, gần như muốn áp vào cô.
Anh lấy túi nấm khô cho cô.
Như Nhân cố sống cố chết nghiêng về phía trước. Anh không chạm vào cô, nhưng cô cảm giác được nhiệt độ cơ thể anh. Cô rút tay lại, chân vẫn kiễng lên, cả người hoàn toàn cứng đờ, không dám lộn xộn, sợ đột nhiên thả lỏng sẽ chạm vào anh.
Cô đi cà nhắc dùng ngón tay với vẫn không lấy được nấm hương. Anh dễ dàng lấy xuống, nhưng không vì thế mà rời đi.
“Cô còn chưa trả lời tôi.”
Hơi thở ấm áp chậm rãi lướt qua tai cô.
“Cái. . . . . . Cái gì?” Như Nhân hơi run lên, không nhịn được càng nghiêng về phía trước.
Sao cô không rơi vào bẫy? Cô ghét khuyết điểm nào của tên vạn người mê kia?
A Lãng muốn hỏi, nhưng cô lảng tránh. Bởi vì đứng rất gần, anh có thể cảm giác được sự căng thẳng của cô, cô vẫn thích để ý đến anh, anh biết.
Anh không muốn nhắc đến sự tồn tại của tên kia với cô nữa.
“Không có gì. . . . . .” Anh tiếp tục đứng ở sau lưng cô, không đến một tấc, nhìn cái gáy tuyệt đẹp của cô lộ ra, còn cả tai phải của cô dần dần đỏ lên, lẩm bẩm: “Cô thật thơm. . . . . .”
Cô thở dốc một hơi, anh có thể nghe thấy.
“Đó là. . . . . . Mùi dầu gội đầu. . . . . .” Hai tay Như Nhân vẫn đặt trên kệ bếp, mũi chân bắt đầu cảm thấy vô lực mà phát run, vẫn không dám quay đầu xoay người. Anh đứng quá gần khiến đầu cô rối loạn.
Gáy cô hiện lên rặng mây đỏ, mái tơ mềm mại mê người trên gáy run rẩy.
Không phải mùi dầu gội đầu.
Anh biết, mùi hương kia là mùi hương trên người cô, mùi thơm của cơ thể cô.
Bỗng dưng, hình ảnh cô trong bồn tắm, ngồi trong ngực anh xuất hiện. Rõ ràng mà mê người. Trong nháy mắt anh cứng lên. Dục vọng mãnh liệt như thế lại không hề đột ngột. Dạo gần đây chỉ cần anh đứng gần cô, sẽ cứng như gậy sắt bị đốt nóng đỏ.
Có trời mới biết, anh không nên có dục vọng với cô gái này. Cô có thể biết anh đang nghĩ gì. Chuyện đó lẽ ra nên dập tắt dục vọng của anh. Nhưng mấy ngày trôi qua, dục vọng không giảm trái lại còn tăng. Anh luôn muốn xốc váy cô lên, hoàn thành chuyện hôm đó chưa làm xong.
Có lẽ là vì hôm đó anh không làm xong?
Anh muốn làm xong, rất rất muốn. . . . . .
Nhưng anh không thể, anh không dám để cô nhìn thấy càng nhiều.
Cô gái này cho rằng anh là người tốt, tuyệt đối không tà ác.
Chỉ có anh biết, mọi chuyện không phải như vậy. Anh không thể xác định khi làm tình với cô anh còn có thể giữ được lý trí. Anh không muốn để cô nhìn thấy càng nhiều.
Anh không muốn nhìn sự sùng bái trong mắt cô biến thành sợ hãi và chán ghét.
Cho nên, dù anh khát vọng, cho dù hai tay anh đổ mồ hôi vì dục vọng, vật cứng rắn bị bó buộc trong quần bò nóng lên, anh vẫn bắt mình lùi về sau, ngồi lại lên ghế tựa bên bàn ăn.
Buông tha cho cô và bản thân mình.
Anh lùi ra sau, mà cô còn đang run rẩy.
Nói thật, Như Nhân không biết cuối cùng cô nấu xong bữa tối này thế nào, may mắn là hai người đàn ông kia không có ai mở miệng kháng nghị.
Họ rất nhiệt tình ăn hết tất cả đồ ăn, không giống cô, gần như nuốt không trôi cơm.
Tài nấu ăn của cô không ngon bằng A Lãng, nhưng cô đã là phiền toái rồi, không muốn làm sâu gạo ăn không ở không. Cho nên ngay từ đầu cô đã có ý nói với họ khi nào không đến chỗ Đào Hoa dùng cơm thì cô sẽ phụ trách ba bữa.
A Lãng không có ý kiến, Lực Cương tán thành hai tay hai chân.
Đứng ở bồn rửa bát, dường như Như Nhân vẫn có thể cảm giác được hơi thở của anh lướt qua sau gáy và tai, giống như anh còn đứng ở sau người.
/39
|