Sáng sớm hôm sau
Ánh nắng ấm áp chan hòa xuyên qua rèm cửa sổ. từ từ rọi vào bên trong gian phòng, bóng hình của bốn người trong phòng lồ lộ dưới ánh nắng. Bốn thân thể trắng như tuyết đan xen vào nhau. chẳng có gì là kiêng kỵ hết. một cảm giác mập mờ không nói ra được thành lời. Chiếc giường xộc xà xộc xệch làm cho người ta nghĩ ngay đến trận chiến ác liệt và tàn khốc đêm qua.
Lâm Bắc Phàm từ từ mở đôi mắt có phần mệt mỏi của mình ra, cảm giác toàn thân đau nhức và tê dại tựa như xương cốt sắp vỡ vụn ra đến nơi. đến cả một chút sức lực cũng không có. Người lọt vào tầm mắt của hắn đầu tiên là Tiểu Điền Anh Tử. cô vẫn đang say trong giấc nồng với tư thế toàn thân nằm nép người vào ngực hắn. hai tay còn ôm chặt lấy cánh tay trái của hắn
không muốn bỏ ra. còn Y Đằng Thanh Tử thì cùng với thân thể ngọc ngà cũng nằm nép vào lồng ngực bên phía tay phải hắn. và cũng đang ngủ say. về phần Vũ Điền Mỹ Tử thì do không còn chỗ nào cho cô nên cô nằm luôn dưới chân Lâm Bắc Phàm, một tay thì ôm lấy chân hắn, còn tay kia thì nghịch nghịch cái đó của hắn. miệng còn không ngừng lẩm bẩm điều gì đó.
Lâm Bắc Phàm không biết tối qua mình đã chiến đấu với ba nàng yêu nữ này bao nhiêu lần nữa, nói chung đầu tiên là Tiểu Đằng Anh Tử. sau đó thì đến lượt Y Đằng Thanh Tử rồi cuối cùng đến cả Vũ Điền Mỹ Tử cũng đến chung vui, ba nàng yêu nữ đều nũng na nũng nịu, đôi mắt nào cũng đều không ngừng phát ra những ánh nhìn chết người, cả ba thân hình trắng nõn. trưởng thành, quyến rũ, mỹ lệ có. non nớt. yêu kiều cũng có, không một chút ngượng ngùng hiền hiện ra trước mặt hắn, cứ như ba nữ yêu chuyên đi hút tinh huyết của người ta, đủ để làm cho bất kỳ người đàn ông nào đều phải điên cuồng thác loạn. rồi cuối cùng thì tinh cạn mà chết. Nhưng dù sao thì mình cũng không sao. đêm qua quần nhau với ba cô ả phải đến hơn bốn giờ sáng rồi mới chìm vào giấc ngủ.
Tiểu Điền Anh Tử nằm trong tay mặc dù khẽ phát ra tiếng ngáy nho nhỏ. nhưng đôi mi cong dài như đang chơi nhạc vậy. cứ nhẹ nhàng nhảy lên nhảy xuống liên hồi, hai má vẫn còn ửng đỏ trông đáng yêu vô cùng.
Lâm Bắc Phàm không nhịn nổi liền khẽ mĩm cười. cô nhóc này lại còn giả vờ ngủ nữa. trong lòng chắc chắn là vẫn có gì đó không buông được xuống, không muốn nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Nghĩ đến đây, hắn giơ tay ra bóp lấy bờ mông cong tròn. chắc nịch của đối phương, rồi nhẹ nhàng trao cho đối phương một nụ hôn say đắm lên đôi môi gợi cảm trước mặt mình.
Tiểu Điền Anh Tử cũng không biết vì sao mà tối qua mình lại điên cuồng như vậy. lại dám đút cả viên thuốc kích dục vào miệng đối phương, để cho đối phương cướp đi sự trinh trắng của mình. nếu mà là ngày trước, thì việc như thế này sẽ không bao giờ xảy ra. nhưng tối qua. khi cô thây Lâm Bắc Phàm và Vũ Điền Mỹ Tử làm chuyện đó trong phòng mình thì trong lòng cảm thấy tê tái vô cùng. như là mình đã bị bỏ rơi vậy, thế là một suy nghĩ mạnh bạo hiện ra trong đầu khiến cho cô bất chấp tất cả. Bây giờ mọi thứ đều đã chấm dứt. mình và sư tỷ Y Đằng Thanh Tử đều đã trở thành phụ nữ của đối phương, nên giờ đây sự dũng cảm ban đầu đã dần biến thành e ấp. thẹn thùng- Mình làm vậy thì liệu đối phương có nghĩ mình là một phụ nữ lẳng lơ không nhỉ? Đàn ông Trung Quốc rất để ý về phương diện này, không phải là người phụ nữ của mình càng lẳng lơ thì mình sẽ càng thích, có những người đàn ông lại thích người phụ nữ của mình thuần khiết hết chỗ nói kiểu như cái gì cũng không biết. Sau khi cô nghĩ đến đây thì cảm giác thấy mặt mình nóng hổi- thấp thỏm không yên. không biết mình nên đối mặt với đối phương thế nào. vì vậy mà chỉ có thể dùng biện pháp giả vờ ngủ để vượt qua được cửa ải này, hy vọng đối phương không phát hiện ra.
Nhưng động tác nhỏ này của cô lại làm cho việc cô giả bộ ngủ này bại lộ hoàn toàn. tiếp đó hai hành động nhỏ khêu gợi của Lâm Bắc Phàm khiến cho cô không khỏi rên lên một tiếng, hai mả ừng đỏ. cái mùi vị lâng lâng huyền ảo tối qua lại một lần nữa quay trở lại tràn ngập toàn thân, xương cốt khắp người như mềm nhũn ra, cái khát vọng mãnh liệt đó khiến cho cô hy vọng đối phương lại yêu mình thêm vài lần nữa. để mình lại được hưởng thụ cái cảm giác đê mê đó.
Lâm Bắc Phàm không ngờ cô ả này lại gợi tình như vậy, mình mới chỉ động nhẹ một chút mà cô ả đã phản ứng mãnh liệt như vậy, xem ra toàn thân cô đều vô cùng mẫn cảm, đúng là một cực phẩm mỹ nhân. Hắn mĩm cười rồi di chuyển môi mình ra đến vành tai đối phương, khẽ nói: "Em còn giả bộ ngủ nữa không?"
Tiểu Điền Anh Tử đỏ hết cả mặt, biết mình đã bị đối phương phát giác, cô
mở mắt mình ra. ngượng ngùng nhìn vào người đàn ông trước mặt. nghĩ đến cảnh tượng tối qua, mặc dù là có phần mạnh bạo. có phần xấc xược, nhưng mình đã đợi ngày này từ bao lâu rồi cuối cùng thì cũng trở thành người phụ nữ của đối phương, nghĩ vậy cô cảm thấy thoải mái vô cùng. thấp giọng nói: "Bắc Phàm. đêm hôm qua em...."
"Tối qua em lợi hại lắm nhé. thiếu chút nữa là lấy luôn cả cái mạng bé nhỏ này của anh đi đời rồi, à, không, cả ba người bọn em đều rất lợi hại!" Lâm Bắc Phàm nghe ra được từ câu nói của đối phương, biết là đối phương vì nhét cho mình viên thuốc mà sợ hãi liền tủm tĩm cười nói.
Tiểu Điền Anh Tử chủ động ôm lấy cổ đối phương, hiến dâng chiếc miệng nhỏ xinh của
mình. dịu dàng nói: "Anh Tử đã đợi ngày này từ lâu lắm rồi, tối qua...em...em nhất thời...."
Vừa mới trờ thành một người thiếu phụ. thì cô trở nên phong tình hơn trước rất nhiều làn da
trắng như tuyết của cô giờ đây càng trở nên trong suốt, mịn màng, say đắm lòng người và đặc
biệt là khiêu gợi đàn ông hơn.
"Nhất thời làm sao?" Lâm Bắc Phàm thấy đối phương định nói lại thôi thì hỏi lại. Hắn nhìn thẳng vào khuôn mặt mỹ lệ của đối phương rồi bỗng thấy không thể khống chế nổi bản thân được nữa. Hắn khẽ nghiêng người đè đối phương xuống dưới. rồi từ từ nhét thẳng cu vào trong cơ thể của đối phương, tiếp đó lại từng đợt rên ri vang lên không ngớt
"Ban ngày thế này. không biết người bên ngoài có nghe thấy không nhỉ?"
"Ư... ư....ờ....phòng của chúng ta là phòng cách âm. người ở bên ngoài không nghe thấy
đâu!" Tiểu Điền Anh Tử đà rên rỉ liên hồi, cảm giác như mình lại đang được bay bổng lên.
Trận chiến kịch liệt của hai người bọn họ đã đánh thức Y Đằng Thanh Tử và Vũ Điền Mỹ Tử, hai người bọn họ dụi dụi đôi mắt còn chưa tỉnh hẳn của mình. sau đó nhìn thấy Tiểu Điền Anh Tử và Lâm Bắc Phàm sáng sớm ra đã làm chuyện đó. thì đều cong môi lên, bất mãn nói: "Làm việc này mà cũng không gọi chúng ta một tiếng, hai người thật là quá đáng "
Hai giờ đồng hồ sau. ba cô ả người Nhật này đều nằm bẹp trên giường, không còn một chút sức lực nào nữa. gương mặt của cả ba người đều thỏa mãn đến cực độ.
Còn Lâm Bắc Phàm thì khoanh chân ngồi trên giường, một luồng khí sáng màu kim ánh lên như một con rắn quấn quanh lấy thân thể của hắn. hai mắt của Lâm Bắc Phàm nhắm lại. cơ thể như nhẹ bâng, sáng lạng. hơi thỏ của hắn trở nên bình ổn, khoảng cách giữa hít và thở càng lúc càng lớn, xương cốt của hắn kêu lên răng rắc như tiếng nổ của bắp rang bơ cứ thế kêu tanh tách liên hồi.
Ba người con gái khó khăn lắm mới định thần lại được. sau khi nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng ở trước mắt thì bọn họ đều hò lên một tiếng rồi vội vàng bịt miệng lại nhìn nhau, ánh mắt toát lên vẻ tôn thờ.
Bọn họ mặc dù không biết Lâm Bắc Phàm luyện võ công gì. nhưng lại cảm thấy sức mạnh trong người đối phương càng lúc càng lớn, như thể muốn nuốt chửng cả trời đất này vậy. điều đó có thể đem đến niềm hy vọng cùng với sự bày diệt cho thế giới này.
Mình có thể trở thành người phụ nữ của một người đàn ông như vậy, không phải là một vinh hạnh lớn lao lắm đó sao? nguồn t r u y ệ n y_y
Ba người bọn họ nghỉ ngơi một lát, đợi cho hồi lại sức, bèn rón ra rón rén đi mặc quần áo, lẳng lặng ngồi sang một bên. nhìn đối phương ngồi đó luyện công mà họ không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào vì sợ làm kinh động đến đối phương.
Bởi vì cái mà Lâm Bắc Phàm Tu luyện là
Không biết tự lúc nào. vầng trán của Lâm Bác Phàm đã thấm đẫm mô hôi toàn thân trên dưới cũng bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp. từng đám khói trắng từ từ bốc ra từ trên đỉnh đầu hắn. nhìn không khác gì đi xông hơi, những kinh mạch ở trong người thì lại vỡ hết cả ra, rồi lại khép lại, rồi lại vỡ ra.
Nếu làm theo từng bước một thì sẽ làm cho kinh mạch của Lâm Bắc Phàm được rèn luyện từng tí một. như thế sẽ không xuất hiện sự đau khổ quá lớn. nhưng giờ đây hắn lại muốn một lúc tăng lên tận ba cấp. như vậy sẽ làm cho kinh mạch phải chịu một sự cải tạo trước nay chưa bao giờ có trong ba lần liên tiếp, cái cảm giác đau đớn ở bên trong đó không phải ai cũng có thể tưởng tượng ra được. Hắn cảm thấy mình như muốn vỡ nát ra vậy, cái cảm giác đau đớn đến thấu xương thấu thịt làm cho hắn gần như ngất lịm đi, nhưng hắn biết là mình bây giờ bất luận thế nào cũng không được ngất. nếu không thì mình sẽ trở thành một phế nhân. vì vậy mà hắn cắn chặt môi lại, nhẫn nhịn chịu đựng sự đau đớn giày vò trong cơ thể mình.
Ba người Tiểu Điền Anh Tử. Y Đằng Thanh Tử và Vũ Điền Mỹ Tử đều ngẩn người ra ngồi đó nhìn.
Trên người đối phương chảy ra từng giọt từng giọt máu. nhuốm đỏ cả cái ga giường, còn toàn thân hắn thì như một người làm bằng huyết vậy, đỏ ngầu đặc máu. còn khuôn mặt Lâm Bắc Phàm thì tái nhợt cắt không còn hột máu, khắp người run rẫy không thôi như thế có thể thấy được là hắn phải chịu một nỗi đau ghê gớm như thế nào.
"Sư tỷ, anh ấy...anh ấy không sao chứ?" Vũ Điền Mỹ Tử thấp giọng nói.
Tiểu Điền Anh Tử và Y Đằng Thanh Tử đều không nói gì. nhưng trong lòng thì lại vừa lo lắng vừa sợ hãi.
"Aooo.... "
Không biết đã được bao lâu. chỉ nghe thấy Lâm Bắc Phàm gầm lên một tiếng như như đất rung núi lỡ. như biển rú thét gào. Hai mắt hắn mở to, phát ra những tia sáng khiếp người, xương cốt ở toàn thân lại một lần nữa phát ra những tiếng kêu dữ dội. về phần kinh mạch thì qua vài lần chữa trị thì đã trở nên sung sức và vững chắc hơn nhiều so với khi trước rồi một sức mạnh cực lớn tràn ngập toàn thân. không ngừng tôi luyện hắn. khiến cho da hắn càng thêm trơn bóng, không những thế trên đó còn có ánh sáng lấp la lấp lánh.
"Rầm...lầm rầm...."
Vách tường ở xung quanh không chịu được sự dao động của cường độ quá lớn này nên vỡ vụn tới tấp. còn mấy người Tùng Tinh Vũ vừa nghe thấy động tĩnh thì vội vã chạy tới. sau khi nhìn thấy cảnh tượng bày ra trước mắt thì ai nấy đều mắt chữ o miệng chữ a không nói đươc câu nào.
/554
|