Lâm Bắc Phàm nhẹ nhàng thưởng thức trà thơm của Nhật Bản, cảm thấy mùi vị cũng như vậy, không có mùi thơm ngọt ngào như trà Trung Quốc, xem ra cũng không như trong quảng cáo của TV rồi, sản phẩm của Nhật Bản cái gì mà đệ nhất chứ, xem ra chính là phóng đại thôi. Hắn ta cầm lấy ly rượu trước mắt, nhẹ nhàng nhấp vào một ngụm, nhưng thiếu chút nữa đã làm cho hắn phun ra rồi.
Cái này gọi là rượu sao?
Lâm Bắc Phàm tuy rằng có uống rượu, mặc dù bản thân không uống nhiều, đều là cho Tiểu Kim uống cả, nhưng mà hắn cũng biết về những loại rượu của Trung Quốc, loại thấp nhất cũng là bốn mươi độ, nhưng mà rượu của Nhật hầu như là không có mùi vị gì, thanh thanh đạm đạm, cái này khiến cho những người quen uống rượu Trung Quốc, quả thật là không quen.
Tiểu Kim đã ngửi thấy mùi rượu, vội vàng truyền âm nói: "Lão đại, cho tôi nếm thử rượu của Nhật với, trong TV có xem qua rồi, nói là cái gì ngay từ đầu nó là rượu đế, nhưng trải qua mấy trăm năm, đã sáng tạo ra loại rượu riêng cho mình, tôi cũng không biết nó có mùi vị như thế nào!"
Lâm Bắc Phàm đưa cái ly rượu trước mắt đến, hơn nhấp một chút, cái ly rượu hết sạch.
"Ặc, mẹ kiếp, đây là rượu à? Một chút mùi vị cũng không có, còn không bằng bia nữa là, những tên này mỗi ngày khoác lác rượu Nhật Bản ngon nhất, tôi thấy đây là lừa gạt trắng trợn!" Tiểu Kim bất mãn kêu lên, giống như là bản thân bị lừa một vố vậy, cay cú đến nỗi muốn đến chổ bảo vệ người tiêu dùng của Nhật Bản để kiện tụng vấn đề chất lượng.
Tùng Tinh Vũ thấy Lâm Bắc Phàm một mình uống hết cả ly rượu, nhưng mà lại không nói một câu nào, trong lòng vô cùng bất đắc dĩ. Đối phương vừa mới đến đây, chẳng lẽ mở mồm ra nhờ đối phương hỗ trợ? Cái này ít nhiều cũng rất là mất mặt, nhưng mà lần này người đến là kỳ tài trong cao thủ của Nguyệt chi lưu, nhiều đệ tử của mình đã bại trong tay hắn, thật sự nếu không vãn hồi cục diện, thì sợ rằng Nhật chi lưu của mình sẽ không thể sống yên ổn tại Nhật Bản.
Nhật chi lưu và Nguyệt chi lưu phân tranh, mỗi lần đầu tranh đấu trong rất nhiều phương diện, giải đấu lần này cũng chỉ là một phương diện mà thôi, nhưng mà, người chiến thắng cuối cùng của giải đấu, sẽ mang lại ảnh hưởng mang tính quốc gia, phải nói là vô cùng vinh quang, cho nên mỗi lần đến giải đấu thần bài lại chính là thời kì tranh phân tốt nhất của Nhật chi lưu và Nguyệt chi lưu.
Nếu như lần này Nhật chi lưu mà thua, thì sợ rằng những tập đoàn và công ty ủng hộ cho Nhật chi lưu sẽ chuyển sang Nguyệt chi lưu, như vậy sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến thực lực tổng thể của Nhật chi lưu, thậm chí là bị Nguyệt chi lưu đè bẹp, trong khoảng thời gian khó mà xoay chuyển, cái này cũng là điều mà người của Nhật chi lưu không muốn thấy.
Trong lúc Tùng Tinh Vũ suy nghĩ, lại nghe thấy bên ngoài truyền đến những tiếng ồn ào, mỗ người trung niên hơn ba mươi tuổi mang theo bốn năm võ sĩ đi vào trong. Hắn ta mặc một bộ đồ võ phục màu trắng, bên hông còn mang võ sĩ đao, thoạt nhìn có vẻ rất có phong phạm, hai mắt lấp lánh, chứa một sự lạnh lẽo bên trong, nhìn lướt qua đám người Tùng Tinh Vũ, cuối cùng khi ánh mắt của hắn nhìn Y Đằng Thanh Tử và Tiểu Điền Anh Tử, hơi thoáng dừng lại một chút, rồi mới hừ nhẹ nói: "Tùng Tinh Vũ, Nhật chi lưu các người có phải là sợ rồi không? Ngay cả trận so tài nho nhỏ trước giải đấu mà cũng không dám, lẽ nào các người còn muốn chiến thắng Nguyệt chi lưu chúng ta trong giải đấu sao? Quả thật là si tâm vọng tưởng! Tôi thấy các người nên sớm rút khỏi giải đấu lần này đi, đừng để đến lúc đó bị mất mặt" Dựa theo bối phận, thì Tùng Tinh Vũ chính là tiền bối của hắn, nhưng mà hắn lại dùng cách xưng hô ngang hàng như vậy, rõ ràng là coi thường đối phương, cái này là điều tối kỵ nhất trong đạo đức của Nhật Bản, nhưng mà hắn lại làm như vậy.
Sắc mặt Tùng Tinh Vũ khẽ biến, lông mày nhíu lại, liếc đối phương một cái, lạnh lùng nói: "Thạch Tỉnh Tân Nhất, bây giờ giải đấu còn chưa bắt đầu, lẽ nào ngươi lại khẩn trương như vậy? Sư phụ ngươi lúc đầu cũng không hề vội vàng như ngươi, muốn trở thành cao thủ, cần phải giữ được tâm tình bình tĩnh!"
Y Đằng Thanh Tử và Tiểu Điền Anh Tử nghe xong, trong lòng không khỏi cả kinh.
Thì ra tên này chính là đệ nhất cao thủ của Nguyệt chi lưu, đồ đệ kiệt xuất của Đằng Điền Không Tam, Thạch Tỉnh Tân Nhất. Nghe nói đối phương là người giỏi nhất trong sáu mươi tám học trò của Đằng Điền Không Tam, mấy năm nay chuyên tâm tu luyện, chưa bao giờ gặp mặt người khác, sau đó đi du lịch ở các quốc gia khác, nhìn thấy cao thủ cờ bạc trên thế giới, thật không ngờ lần này đối phương lại trở về Nhật, và đại biểu cho Nguyệt chi lưu tham gia giải đấu lần này, xem ra Nguyệt chi lưu muốn trả mối thù lần trước rồi.
Lâm Bắc Phàm và Trương Minh Thắng không quen biết gì cái tên kiêu ngạo đến cực điểm này, cũng không nghe hiểu tiếng Nhật, nhưng mà nhìn thấy vẻ kiêu ngạo của đối phương, lông mày nhất thời cũng nhíu lại, trong lòng cực kỳ khó chịu, vì thế đưa ánh mắt kinh ngạc nhìn Tiểu Điền Anh Tử, nghe đối phương giải thích xong, mới bình thường trở lại.
Thì ra là một thằng lính của Nguyệt chi lưu, thảo nào lại kiêu ngạo như vậy, nhưng mà, nếu đối phương có thể đại biểu cho Nguyệt chi lưu, sợ rằng cũng có chút tài năng, cũng không phải loại người dùng tiền mua tiếng.
Bởi vì Lâm Bắc Phàm và Trương Minh Thắng đều là người phương Đông, cho nên Thạch Tỉnh Tân Nhất cũng cho rằng họ là thành viên của Nhật chi lưu, không coi bọn họ ra gì, mà lạnh lùng nói: "Sư phụ của ta thấy mọi người đều là cao thủ trong giới, cho nên mới khách khí đối với các người, chứ với tình trạng càng ngày càng tệ của Nhật chi lưu các ngươi, căn bản là không đáng đến chúng ta tôn kính!"
Tùng Tinh Vũ cười lạnh nói: " Mười lăm năm trước, sư phụ của ngươi bại dưới tay ta một ván, xem ra ngày hôm nay ngươi cũng muốn bại một ván nữa rồi!"
"Mười lăm năm trước là mười lăm năm trước, bây giờ là bây giờ, ta tin rằng kỹ thuật của Tùng Tinh Vũ sẽ càng cao hơn chứ?" Thạch Tỉnh Tân Nhất cười lạnh nói, trong mắt có một vẻ khinh thường vô cùng.
Thật ra, Nhật chi lưu và Nguyệt chi lưu ai ai cũng biết rằng, đó chính là trong giải đấu của mười lăm năm trước, Tùng Tinh Vũ đã đại chiến ba trận với Đằng Điền Không Tam, kỹ thuật cờ bạc của hai người đã đạt đến mức cực hạn rồi, hầu như là không phân biệt thắng thua, ngay trong lúc hai người so tài, thì Tùng Tinh Vũ đột nhiên được phù hộ, may mắn chiến thắng Đằng Điền Không Tam, nhưng mà tinh thần của hai người đều bị tổn thương nghiêm trọng, cuối cùng đều phải rời khỏi giới cờ bạc, chuyên tâm bồi dưỡng đồ đệ.
Tùng Tinh Vũ cười nhạt nói: "So với sư phụ của ngươi khẳng định là cao hơn sao?"
"Đó là đương nhiên, sư phụ của ta vẫn muốn cùng Tùng Tinh Vũ đại chiến mấy hiệp nữa, để nhìn xem ai mới chính là cao thủ đệ nhất trong giới, ta chỉ là một kẻ hầu mà thôi, chỉ muốn mở màn cho sư phụ của ta!" Trên mặt của Thạch Tỉnh Tân Nhất để lộ ra một nụ cười đắc ý.
"Cái gì? Sư phụ của ngươi đã khôi phục?" Mặc dù Tùng Tinh Vũ tu dưỡng cực cao, nhưng mà sắc mặt cũng không khỏi biến đổi.
"Ngươi cho rằng sư phụ của ta vẫn chưa khôi phục, đã sớm trở thành phế nhân sao? Đáng tiếc là ngươi sai rồi, sư phụ của ta hai năm trước đã gặp được một kỳ nhân, trải qua điều dưỡng cẩn thận, đã sớm khôi phục lại rồi, bây giờ kỹ thuật của sư phụ ta còn cao hơn mười lăm năm trước rất nhiều, vẫn chờ ngươi đến phân cao thấp, cũng không biết rằng Tùng Tinh Vũ có can đảm này không?" Thạch Tỉnh Tân Nhất vui vẻ cười nói.
Sắc mặt của Tùng Tinh Vũ trở nên vô cùng khó coi.
Bản thân ông ta cũng đã khôi phục lại năng lực rồi, chỉ là trong giải đấu của mười lăm năm trước đã mất đi phần tinh thần lực kia, ông ta cũng đã tìm nhiều danh y, đáng tiếc là cũng không có bất kỳ biện pháp gì, nhưng mà Đằng Điền Không Tam lại có thể khôi phục lại, xem ra Nhật chi lưu lần này muốn chiến thắng Nguyệt chi lưu trong giải đấu, sợ rằng sẽ khó càng thêm khó.
Thạch Tỉnh Tân Nhất nhìn thấy biểu tình của ông ta như vậy, không nhịn được cười nói: "Thế nào? Tùng Tinh Vũ sợ à?"
Tùng Tinh Vũ không phải người thường, mấy năm tu dưỡng đã làm cho ông ta không lộ ra vẻ khiếp đảm trước mặt đối thủ, mặc dù trong lòng lo lắng, có chút sợ, nhưng không biểu hiện ra ngoài. Ông ta hít sâu một hơi, nói: "Ta còn tưởng rằng Nhật chi lưu chúng ta lần này sẽ rất buồn chán trong giải đấu lần này, không có một chút kích thích chứ, sư phụ của ngươi đã xuất sơn rồi, vậy thì giải đấu lần này càng thêm kịch tính, càng thêm náo nhiệt, những đồ đệ không cam chịu của ta đã chuẩn bị từ lâu rồi!"
Sắc mặt củ a Thạch Tỉnh Tân Nhất nhất thời thay đổi.
Sư phụ của mình xuất sơn, là một chuyện trọng đại ở đây, nhưng mà đối phương lại chỉ đưa ra vài đồ đệ, lẽ nào ông ta cho rằng đồ đệ của ông ta sẽ chiến thắng được sư phụ mình? Cái này là một sự xỉ nhục không thể nghi ngờ được. nguồn t r u y ệ n y_y
"Nếu như vậy, ta muốn nhìn xem những đồ đệ của Tùng Tinh Vũ chiến thắng ta thế nào, cùng với sư phụ của ta nữa!" Thạch Tỉnh Tân Nhất cao ngạo cười nói, sau đó ngồi xếp bằng xuống bàn, tiện tay lấy ra ba hột xúc xắc, cười nói: "Ngày hôm nay ta đến đây, mục đích chính là muốn cùng Tùng Tinh Vũ bàn luận một chút, coi như là một chút giải trí trước giải đấu, tin rằng các người sẽ không từ chối chứ?"
Y Đằng Thanh Tử nhất thời cười lạnh nói: "Nếu là như vậy, để ta chơi với ngươi"
"Ngươi? Y Đằng Thanh Tử? Ta đã nghe qua rồi, lúc trước trong giải đấu thần bài tại Las Vegas, ngươi đã bị một người đàn ông Trung Quốc đánh bại, lẽ nào ngươi còn tư cách đấu với ta?" Thạch Tỉnh Tân Nhất lộ ra một vẻ khinh bỉ.
Ngay cả người Trung Quốc cũng không thắng được, sao có thể là thần bài đệ nhất Nhật Bản? Xem ra giải đấu trong nước này đúng là có tiếng không có miếng, có thể để cho một con đàn bà thu được quán quân, không biết các sư huynh bình thường làm gì nữa, thật sự làm cho Nguyệt chi lưu mất mặt, nếu như mình xuất sơn sớm một chút, thì Nhật Bản chẳng phải là thiên hạ của Nguyệt chi lưu sao?
Y Đằng Thanh Tử nhìn Lâm Bắc Phàm một cái, lại nhìn Thạch Tỉnh Tân Nhất,, nói: "Ta tuy không thể thắng được hắn, nhưng mà cỡ như ngươi vẫn còn dư dã!"
"Ngươi nói cái gì?" Thạch Tỉnh Tân Nhất biến sắc, tức giận kêu lên.
Thạch Tỉnh Tân Nhất từ nhỏ đã sống ở Nhật rồi, luôn luôn biểu hiện vẻ coi thường người Trung Quốc, cho rằng Trung Quốc cũng chỉ dựa vào nhiều người mà thôi, bởi vì quốc gia có lãnh thổ rộng lớn cho nên mới trở thành cường quốc, nhưng vẫn không cường đại bằng Nhật Bản, lời nói của đối phương chẳng phải là một sự xỉ nhục sao? Vì đối phương thua người Trung Quốc, mà mình thua đối phương, vậy chẳng phải mình cũng thua người Trung Quốc sao.
"Thế nào? không dám à? Nếu như không dám, thì thôi, ta cũng không miễn cưỡng ngươi, dù sao thì thắng Nguyệt chi lưu các ngươi nhiều lần lắm rồi, thêm một lần hay bớt một lần cũng không có gì khác nhau cả" Y Đằng Thanh Tử cười nhạt nói.
"Mẹ kiếp, khẩu khí cuồng vọng lắm, được, ngày hôm nay ta sẽ chơi với ngươi một ván, ta muốn nhìn xem ngươi đánh bại ta thế nào, ta cũng sẽ cho ngươi thấy bản lĩnh của ta!" Thạch Tỉnh Tân Nhất cắn răng, lạnh lùng nói.
/554
|