Lãng Tích Hương Đô

Chương 103: Bố vợ chột dạ.

/554


Sáng hôm sau Lâm Bắc Phàm ngủ đến khi mặt trời chiếu vào mông mới tỉnh lại. Đừng tưởng hắn tự nhiên mà tỉnh, đó là do Liễu Vi gọi dậy. Liễu Vi gọi điện tới nói đồ đã đưa đến tiểu khu Lệ Uyển, nhưng Lâm Bắc Phàm vẫn nằm trong chăn.

Lâm Bắc Phàm rời giường đi rửa mặt rồi tìm chủ nhà làm thủ tục trả phòng, sau đó hắn xuống ngõ nhỏ dưới lầu gọi một chiếc xe ba bánh chuyển Tv, máy tính và một ít đồ đạc lên xe. Sau đó hắn ngẩng đầu ưỡn ngực đi đến tiểu khu Lệ Uyển.

Chỉ có điều khi xe ba bánh chạy đến cửa tiểu khu Lệ Uyển thì Lâm Bắc Phàm thấy một bóng lưng rất quen mắt. Một ông già đầu bạc trắng, thắt lưng thẳng tắp đang nói chuyện trên trời dưới đất với mấy người.

Người này sao không đi làm? Chẳng lẽ hôm nay là ngày nghỉ? Ông già này lần trước vì cứu con gái nên gọi mình là con rể. Bây giờ con gái không sao, có lẽ ông già này muốn giở trò đây? Ha ha Tiểu Lâm ca sao có thể chịu thiệt.

- Bố vợ, nhạc phụ đại nhân.

Lâm Bắc Phàm lớn tiếng gọi.

Hôm nay đúng là thứ bảy, nhà Long Yên Nguyệt đúng là ở tiểu khu Lệ Uyển. Người nói chuyện tán phét ở cửa tiểu khu không phải ai khác mà đúng là bố của Long Yên Nguyệt – Long Thiên Hữu. Tuy rằng Long Thiên Hữu nghe thấy có người gọi lớn nhưng ông không coi vào đâu. Con gái mình chưa lấy chồng, ngay cả bạn trai cũng không có. Người khác gọi nhạc phụ đại nhân thì sao có thể là mình.

- Giám đốc Long, cậu kia hình như gọi anh.

- Nói bậy, Tiểu Nguyệt nhà tôi còn chưa có bạn trai.

Long Thiên Hữu giận tím mặt, đây không phải hủy hoại thanh danh con gái mình ư?

- Bố vợ, nhạc phụ đại nhân, con là Lâm Bắc Phàm.

Nghe thấy đối phương tự giới thiệu, Long Thiên Hữu hoảng sợ theo bản năng quay đầu lại thấy Lâm Bắc Phàm đang cười cười với mình, ông thiếu chút nữa hồn bay ra ngoài. Lâm Bắc Phàm này không đơn giản. Từ sau khi Huyết Sắc Hoàng Hôn hủy hợp đồng, hắn cũng không đến tìm mình. Mình còn tưởng hắn biết điều, biết dưa hái xanh không ngọt nên cố ý không đến làm phiền mình và Tiểu Nguyệt. Nhưng ai ngờ tên này lại giở chiêu khác, mới có mấy ngày không ngờ đã điều tra được nơi ở của mình, hơn nữa nhìn cái dáng vẻ khốn kiếp mang theo bao lớn bao nhỏ của hắn, hình như là tính toán đến nhà mình ở. Người này tuy rằng yêu điên cuồng Tiểu Nguyệt, nhưng có phải là vô sỉ không?

- Cái này, mấy người nói chuyện. Hôm nay bảo mẫu nhà tôi nghỉ nên trong nhà vẫn chưa đun nước.

Long Thiên Hữu nói xong liền quay đầu vội vàng đi vào tiểu khu. Mẹ nó chứ, người này đúng là không biết xấu hổ, không thể trêu vào thì chẳng lẽ ông không biết trốn sao?

- Bố vợ, bố không cần trốn.

Lâm Bắc Phàm vẫn lớn tiếng gọi. Thấy mấy người vừa nói chuyện với Long Thiên Hữu đang mở to mắt nhìn mình, tên tiện nhân này còn ngại ngùng cười cười:

- Các chú, các bác, cháu là Lâm Bắc Phàm – chồng của Long Yên Nguyệt. Hôn sự là do bố vợ cháu chính miệng đồng ý. Các chú là bạn của bố vợ cháu à? Sao bố cháu lại đột nhiên chạy nhỉ?

Mấy người này đều là cáo già, mặc dù nghe thấy thế thì rất sướng nhưng ngoài miệng không dám nói nhiều chỉ nói vài câu hàm hồ. Chờ sau khi Lâm Bắc Phàm vào tiểu khu, mấy ông già này lập tức nói ý kiến của mình.

- Không biết chừng từ nhỏ đã đính ước, nhìn xem, bây giờ chính là tìm tới cửa rồi.

- Xem bộ dạng của giám đốc Long thì hình như không vui. Nếu không thì ông ấy không thể nào tránh không gặp con rể của mình.

- Anh dùng mông mà nghĩ lại đi, thân phận của Long Thiên Hữu bây giờ là gì? Giám đốc Công an thành phố Nam Thành, cô con gái còn trẻ đã là Phó cục trưởng thường trực phân cục khu Bản Kiều. Được Long Thiên Hữu chiếu cố thì tiền đồ không phải rất tốt ư? Hôn sự đính ước từ bé, người ta có thể đồng ý sao? Chẳng qua thằng kia đúng là vô sỉ, không những tìm đến cửa mà đồ đạc cũng mang tới. Xem ra hắn muốn vào nhà giám đốc Long không đi rồi.

- Ngốc ạ, nếu là anh thì anh có thể không dựa vào nhà giám đốc Long sao?

....

Sau khi vào tiểu khu, Lâm Bắc Phàm đi qua một ngã rẽ thì thấy Long Thiên Hữu đứng trong góc vẫy vẫy mình.

- Bố vợ, thì ra bố cố ý chạy vào tiểu khu đợi con?

- Lâm Bắc Phàm à?

Long Thiên Hữu thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói:

- Thực ra anh là người giấu nghề, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tôi khá hài lòng với anh. Chỉ có điều Tiểu Nguyệt nhà tôi chết sống cũng không đồng ý. Tôi biết anh có tình cảm với Tiểu Nguyệt, nhưng anh chưa bàn gì với tôi đã dọn đồ đến là sao?

- Ai nói con muốn dọn đến nhà bố vợ? Con mua một căn nhà ở tiểu khu mà.

Lâm Bắc Phàm mỉm cười ra vẻ tôi rất biết điều:

- Bố vợ yên tâm, cho con một chút thời gian, Tiểu Nguyệt nhất định sẽ ngoan ngoãn nhận con làm chồng. Đương nhiên bố vợ cũng cần thổi gió ở sau lưng giúp con. Bố cũng biết, Tiểu Nguyệt hiểu con chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi.

- Cứ nói như vậy đi.

Long Thiên Hữu thở phào nhẹ nhõm. Ông thầm nghĩ hóa ra mình sợ bóng sợ gió một phen. Ông gật đầu khen ngợi Lâm Bắc Phàm:

- Quả nhiên thanh niên đầy hứa hẹn. Không ngờ cậu có tài chính mua nhà ở tiểu khu Lệ Uyển, ừ, cậu chọn căn nhà nào?

- Căn nhà riêng số 402 khu A nhà E. Bố vợ chẳng lẽ cũng ở tiểu khu Lệ Uyển? Vậy có thời gian thì đến chỗ con chơi.

Căn nhà riêng số 402 khu A nhà E? Mình ở chính nhà Căn nhà riêng số 402 khu A nhà D. Người này mua nhà ở ngay sau nhà mình? Long Thiên Hữu nghe xong đúng là hết hồn, trong lòng lại thầm nghĩ may mắn mình hỏi nếu không nhất định sẽ bị hắn phát hiện. Long Thiên Hữu đảo mắt rồi vội vàng hỏi:

- Đâu có, đâu có, hôm nay là thứ bảy nên tôi đến thăm bạn ở đây. Tôi ở chính là chung cư trả góp của cục Công an. Về sau cậu có thời gian nhất định phải thường xuyên đến nhà tôi giao lưu tình cảm với Tiểu Nguyệt.

- Vậy cũng được. Con đang bận chuyển nhà nên không quấy rầy nhạc phụ đại nhân.

Lâm Bắc Phàm cũng chẳng buồn vạch trần. trên thực tế hắn không vội vàng theo đuổi Long Yên Nguyệt. Cô gái này không dùng thủ đoạn không bình thường thì không chế ngự được.

- Vậy cậu làm việc của mình đi, tôi cũng phải về.

Long Thiên Hữu nói xong liền quay đầu đi. Đi được vài bước liền rẽ vào một ngõ, ông cẩn thận nhìn thấy Lâm Bắc Phàm đã đi xa thì mới nghiêm mặt nhưng lại lén lút đi về nhà mình. Nếu bây giờ có người thấy bộ dạng này của Long Thiên Hữu thì có lẽ không tin đây là Giám đốc Công an thành phố. Ai thấy một Giám đốc Công an thành phố đi đường giữa ban ngày lại phải lén lút như vậy.

- Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt, mau mau mau, dọn một chút đồ, chúng ta về chung cư trả góp ở cục ở một thời gian.

Long Thiên Hữu vừa mở cửa liền lớn tiếng gọi. Ông còn đi tới cửa sổ thấy dưới lầu nhà 402 khu A nhà E có một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp đứng đó, Long Thiên Hữu không khỏi nhíu mày. Cô gái này là họ hàng của Lâm Bắc Phàm? Quản mẹ gì nó. Long Thiên Hữu đóng cửa sổ rồi buông rèm xuống, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

- Ông nó, có chuyện gì thế?

Vợ Long Thiên Hữu ngồi trên sô pha xem Tv đã rất lâu rồi không thấy Long Thiên Hữu hoảng hốt như vậy. Bà trừng mắt nhìn Long Thiên Hữu rồi mắng:

- Đã đến đây ở được hai năm, hôm nay ông có phải là uống nhầm thuốc không?

- Tiểu Nguyệt đâu? Nhanh lên, nếu không thì không đi kịp đâu.

Long Thiên Hữu sợ muốn chết, gấp muốn chết. Ông mặc dù là Giám đốc Công an thành phố Nam Thành, nhưng ông không dám đắc tội với Lâm Bắc Phàm. Một là ông đuối lý, hai là ông không dám coi thường thực lực của Lâm Bắc Phàm. Long Thiên Hữu hiện tại sợ chính là Lâm Bắc Phàm biết nhà mình đối diện nhà hắn, liền đến nhà chơi.

- Chuyện gì thế bố?

Long Yên Nguyệt đẩy cửa phòng ra. Cô gái đang mặc chiếc váy ngủ màu vàng nhạt, nhìn ông bố với ánh mắt bất mãn rồi nũng nịu nói:

- Con đang chơi đấu địa chủ, có việc thì bố nói nhanh lên đi.

- Còn chơi gì nữa chứ? Con có biết bố vừa gặp ai ở tiểu khu không?

Long Thiên Hữu vừa nghĩ đến Lâm Bắc Phàm liền thấy sợ. Ông rụt rụt cổ, sợ hãi nói:

- Là Lâm Bắc Phàm. không ngờ hắn cũng mua một căn nhà ở tiểu khu Lệ Uyển, hơn nữa là nhà 402 khu A nhà E ngay sau nhà chúng ta. Có lẽ thằng ranh đó đã chuyển vào ở.

Long Yên Nguyệt mở to mắt mà nhìn Long Thiên Hữu.

- Thực ra thằng này cũng được, chẳng qua nhìn thì thấy có vẻ vô sỉ.

Long Thiên Hữu nghĩ con gái mình sợ nên vội vàng nói:

- Nhưng con không thích hắn thì bố cũng không thể ép con. Bây giờ con mau thu dọn một chút, chúng ta về chung cư tránh sóng chút đi. Đương nhiên trong thời gian này bố sẽ tìm Lâm Bắc Phàm nói chuyện, cố gắng làm công tác tư tưởng với hắn.

- Lâm Bắc Phàm là ai thế?

Long thái thái thực ra rất hy vọng con gái mình có bạn trai. Nghe thấy chồng nói Lâm Bắc Phàm không tệ, Long thái thái liền có hứng thú. Long thái thái trừng mắt nhìn chồng rồi không giận mà uy nói:

- Rốt cuộc là có chuyện gì?

- Khụ, tôi trong lúc nhất thời không thể nói rõ với bà.

Long Thiên Hữu đi đến bên cạnh con gái, lo lắng nhìn Long Yên Nguyệt:

- Tiểu Nguyệt, con không cần phải sợ. Có bố ở đây thì thằng Lâm Bắc Phàm cũng không thể làm loạn được. Nhưng chúng ta bây giờ tốt nhất là tránh đi mct.

- Bố, bố nói có thật không? Lâm Bắc Phàm ở là nhà 402 khu A nhà E ngay sau nhà chúng ta?

- Đương nhiên là thật, nếu như hai nhà cởi rèm cửa sổ xuống là xem như nhìn được nhau.

- Ồ.

Long Yên Nguyệt kích động nắm chặt tay, mặt đỏ bừng. Cô khẽ dậm chân mà nói:

- Vậy thì tốt quá.

- Tiểu Nguyệt, con...

Long Thiên Hữu sợ hãi, vội vàng đặt tay lên trán Long Yên Nguyệt mà nói:

- Không sốt mà.

Long thái thái là người từng trải, bà thoáng suy nghĩ một chút lập tức hiểu rõ. Long thái thái đứng lên đi đến bên cạnh Long Yên Nguyệt, dùng ánh mắt giao lưu với ông chồng: Truyện được copy tại TruyệnYY.com

- Ông biết gì hả? Con bé ngốc nhà chúng ta đang yêu đó.

- Không thể, tuyệt đối không thể.

Long Thiên Hữu dùng ánh mắt nói cho vợ biết suy nghĩ của mình.

- Chuyện phụ nữ ông biết gì? Ông không phải nói thằng bé kia không tệ ư? Nếu không tệ thì ông còn khẩn trương cái gì?

- Nhưng tôi cũng nói thằng đó rất vô sỉ mà.

- Ông khi còn trẻ không phải cũng vô sỉ ư? Nhiều người đàn ông tốt như vậy theo đuổi tôi, dựa vào cái gì mà ông có thể có được tôi?

Long thái thái đi đến bên cạnh Long Yên Nguyệt, cầm chặt tay con gái rồi thấm thía nói:

- Tiểu Nguyệt, Lâm Bắc Phàm kia là như thế nào thì con nói với mẹ. Dù sao Lâm Bắc Phàm sẽ ở phía sau nhà chúng ta, nếu không con bảo cậu ta trưa sang đây ăn. Mẹ nhìn giúp con.

Long Thiên Hữu có vẻ bị Long thái thái nói cho thông. Ông đang suy nghĩ chẳng lẽ con gái mình lại thích Lâm Bắc Phàm. Nếu quả thật như vậy thì Lâm Bắc Phàm còn ác hơn mình năm đó. Tuy rằng Lâm Bắc Phàm không đơn giản, nhưng hắn rất si mê con gái mình. Hơn nữa thằng này có bản lĩnh, hai đứa ở bên nhau cũng không phải chuyện xấu.

Càng quan trọng là sau này mình gặp Lâm Bắc Phàm cũng không phải sợ hãi. Nghĩ như vậy Long Thiên Hữu liền rất cao hứng, vui vẻ nói:

- Không sai, Tiểu Nguyệt, nếu con thấy thằng đó được thì trưa nay có thể bảo nó đến nhà ăn cơm.


/554

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status