Những nhóm khác do Lăng Vân, Lăng Lôi, Lăng Điện dẫn đầu cũng gặp phải sự chặn đánh của các cao thủ của Vô Hồi Các, Vô Ảnh Các và Thiên Hạ Lâu.
Nhóm của Lăng Kiếm hành động là thần tốc nhất, nhanh chóng giải quyết những binh lính chặn đường, lúc gần tiếp cận được hoàng cung, hắn trực tiếp áp dụng biện pháp giết đến bằng con đường ngắn nhất chạy thẳng đến hoàng cung, giống như cơn bão thổi điên cuồng, khi quân địch vẫn chưa kịp phản ứng, thì cả đám đã lao vào trong hoàng cung, nhưng cũng chính do đó mà sự cản trở đối với họ cũng là lớn nhất.
Các cao thủ mạnh nhất của Xung Tiêu Các, Bạch Ngọc Đường lao ra như kiến vỡ tổ, chặn bọn Lăng Kiếm lại trước đại đường, tiếp đó là trận kịch chiến với bọn Lăng Kiếm, bên trong thành Minh Ngọc, cùng lúc 6 chỗ cháy lên ngọn lửa chiến hỏa rực rỡ nhất từ trước đến giờ.
6 địa điểm tiếp chiến, đều là diễn ra bên ngoài hoàng cung Ngọc Gia, cách hoàng cung chỉ là một bức tường.
Một bên là thực lực mạnh nhất đúng với nghĩa của nó của một thiên niên thế gia, một bên là Đệ Nhất Lâu uy chấn thiên hạ trong vòng 10 năm qua, hai bên triển khai cuộc đối đầu chính diện toàn phương vị, giống như là sao chổi đâm vào địa cầu, đâu đâu cũng là những cuộc đụng độ giữa các cao thủ mà người bình thường cả đời cũng khó có một lần chứng kiến, kì chiêu diệu chiêu vô cùng vô tận.
Sát khí xung thiên, kiếm khí bắn tung tóe khắp nơi.
Gia chủ Ngọc Gia Ngọc Mãn Lâu đến lúc này vẫn chưa xuất hiện.
Trước đó có một bộ phận lớn các cao thủ của Ngọc Gia không hề xem uy danh của Đệ Nhất Lâu ra gì, cho rằng chỉ là trong núi không có hổ, khỉ vỗ ngực xưng vương, cái được gọi là Đệ Nhất Lâu cũng chỉ là hư danh mà thôi! Nhưng lúc này giao chiến với nhau, chúng lập tức biết được sự lợi hại của sát thủ Đệ Nhất Lâu.
Những người bịt mặt này, thực lực của ai cũng ngang ngửa với các cao thủ cấp kim ngọc của Ngọc Gia, thậm chí mấy người trong đó còn mạnh hơn! Điều đáng sợ nhất là, thân pháp của những sát thủ này rất kì dị khó đoán, lại kèm với kiếm pháp sắc nhọn tàn độc, làm cho các cao thủ của Ngọc Gia khi vừa tiếp chiến lập tức không kịp đề phòng, chịu thiệt thòi lớn.
Kiếm chiêu của những sát thủ này không ngờ lại lợi hại hơn hẳn so với những kiếm chiêu được nghiên cứu bồi luyện của nghìn năm của đám cao thủ của Ngọc Gia.
Lăng Kiếm chém giết cực kì hưng phấn, hắn chỉ cảm thấy trong những cuộc chiến đấu cả đời của hắn thì trận chiến đêm nay là thống khoái nhất, đột nhiên gầm lớn một tiếng dài, chiến ý tăng mạnh, sát khí xung thiên, thanh trường kiếm giống như giao long vượt biển, biến hóa không ngừng, Lăng Kiếm cảm thấy tâm cảnh của hắn cùng với cuộc chém giết như vừa được thăng lên một cảnh giới vô cùng kì diệu mới, thanh trường kiếm như biến thành một bộ phận của cơ thể hắn, một cảm giác uyển chuyển tự nhiên rất khó diễn tả. Chính trong cuộc chiến tàn khốc không gì so sánh nổi này, Lăng Kiếm đột nhiên cảm thấy hắn đã đột phá thành công cái cảnh giới siêu nhiên mà trong lòng hắn mơ ước bấy lâu. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Lăng Kiếm haha cười lớn, đột nhiên vọt người lên trong một vùng kiếm quang đao ảnh, thân người lộn nào trên không cùng thanh trường kiếm, cánh tay phải vung lên một cái, không trung liền xuất hiện một đường kiếm quang vô cùng rực rỡ, sau đó lượn vòng với tốc độ cực nhanh, những chỗ luồng kiếm quang chạy qua là những tiếng kêu gào thảm thiết vang lên! Những cánh tay, những cái đầu, những mảng thịt bắn lên tung tóe, những tiếng kêu thảm vang lên liên hồi.
Một góc tối, một bóng người như đang đứng trong hư không, ánh mắtt bình đạm nhìn về phía này, lúc thấy Lăng Kiếm đột phá được cảnh giới thượng thừa đó, lập tức trong mắt như lóe lên muôn vàn tia sáng, lẩm bẩm nói: "Lại một tên nữa, không tồi không tồi, ngô đạo bất cô". Nói rồi nhìn về phía hoàng cung một cách sốt ruột, cằn nhằn một câu: "Ngọc Mãn Lâu sao vẫn chưa ra tay? Hắn muốn làm con rùa rụt đầu đến bao giờ đây".
Giống như là sự hồi ứng đối với câu nói của người này, một luồng kiếm quang lóe sáng, đột nhiên được bắn ra từ trong đại điện, giống như sét đánh sấm giật, đâm thẳng về phía lưng của Lăng Kiếm.
Chiêu thân kiếm hợp nhất trước đó của Lăng Kiếm gần như đã đồ sát sạch đám cao thủ Ngọc Gia có mặt lúc đó, cuối cùng thân người hắn cũng rơi xuống đất, trong lòng hắn dường như vẫn còn đọng lại sự hưng phấn của sự đột phá vừa rồi, nếu như là trước đây, để xuất được chiêu như này chỉ sợ phải dốc sạch nội lực trong người, nhưng lần này hắn vẫn cảm thấy còn thừa lực, không ngờ vẫn giữ được 1/3 chân khí, chỉ cần hơi điều tức một chút là có thể hồi phục được trên 7 phần, sức chiến đấu có thể nói là không tổn hại bao nhiêu.
"Công tử nói quả nhiên không sai, cảnh giới của kiếm khí quả nhiên cao hơn nhiều so với người kiếm hợp nhất! Không những thế còn có thể điều khiển được kiếm khí và nội lực, không hề có chút lãng phí nào".
Hắn cứ đứng đó một cách ngạo mạn như vậy, bốn phía xung quanh hắn đều là từng mảnh từng mảnh thịt của đám cao thủ Ngọc Gia mà hắn vừa giết chết, thanh trường kiếm chúi xuống, trên mũi kiếm, vẫn còn những giọt máu đang chầm chậm rỏ xuống.
Chính tại lúc này, Lăng Kiếm đột nhiên cảm thấy có một sự nguy hiểm cực độ đang lao đến một cách mãnh liệt! Dường như là sự phản ứng trong tiềm thức, Lăng Kiếm dốc hết sức lực chém một kiếm chặn về đằng sau, đồng thời thân người giật mạnh tránh sang một bên.
Choeng một tiếng vang lên, Lăng Kiếm chỉ cảm thấy một luồng nội lực kinh người vô cùng mạnh chạy xuyên qua thanh trường kiếm cuộn trào tấn công vào cơ thể hắn, nội lực còn lại trong người hắn gần như là trong khoảnh khắc biến mất, thân người bay vọt ra, máu tươi từ trong mồm phun ra xối xả.
Người đánh lén Lăng Kiếm từ sau lưng đó không hề dừng lại, thân người lập tức phóng theo, thanh trường kiếm trong tay hắn giống như một con mãng xà đâm mạnh về phía cơ thể đang lăn lộn về sau của Lăng Kiếm, đuổi tận giết tuyệt.
Thân người của Lăng Kiếm lăn lộn trên mặt đất, thanh trường kiếm bắn vô số ngân quang bảo vệ cơ thể hắn. Người đến nét mặt chính khí, nho nhã, bộ râu dài phất phơ theo gió, trên người mặc một chiếc áo bào màu vàng, chính là đương kim quốc chủ của vương quốc Ngọc Gia, Ngọc Mãn Lâu! Vị quốc chủ một nước này không ngờ cũng làm ra được cái trò đánh lén sau lưng người khác.
Ba vị huynh đệ phía sau Lăng Kiếm đồng thời lao lên, ba thanh trường kiếm cùng lúc đâm đến, kẹp chặt lấy nhát kiếm kinh thiên động địa đó của Ngọc Mãn Lâu, nhưng bị luồng xung lực cực lớn đó ép cho hai chân mềm nhũn, cả ba người gần như đồng thời một chân khuỵu xuống quỳ trên đất, mắt mũi tai mồm đồng thời có máu chảy ra.
Còn hai người khác thanh trường kiếm lóe lên, đâm mạnh về phía lưng của Ngọc Mãn Lâu, vây ngụy cứu triệu.
Ở mấy phương hướng khác, những tiếng huyên náo vang lớn, những tiếng kêu thảm thiết không ngừng không dứt, Lăng Trì tóc tai rũ rượi, sắc mặt dữ tợn xuất hiện trên bờ tường, tiếp đó, Lăng Phong toàn thân ướt đẫm máu, lao vọt lên thành tường, lập tức lao vút xuống, hướng thẳng về phía Ngọc Mãn Lâu, ở những phương hướng khác cũng ào ào xuất hiện những bóng người mặc áo đen, dùng tốc độ kinh hồn lao vùn vụt về phía này. Ngay phía sau họ là vô số các thị vệ và cao thủ các đường của Ngọc Gia cũng đang cấp tốc bám đuổi theo.
Chính ngay lúc này, một tiếng gầm vang vọng bá đạo từ xa vang đến, tiếp đó là một tiếng thét lanh lảnh trong trẻo vang lên, hai tiếng hét lập tức chấn động cả bầu trời thành Minh Ngọc, giọng hét tuy không lớn, nhưng cũng đủ để làm cho toàn quân dân thành Minh Ngọc và hai trăm vạn đại quân đang giao chiến bên ngoài thành nghe thấy một cách rõ ràng.
Ngọc Mãn Lâu một kiếm đánh lui ba người ở phía sau lưng, sắc mặt lập tức biến đổi, không quan tâm đến việc truy sát Lăng Kiếm nữa, cấp tốc thu kiếm lùi về sau, lùi vào trong vòng bảo vệ của thị vệ Ngọc Gia, khóe miệng hắn như cười mà không phải cười, mắt nhìn về phía có âm thanh vang đến, trong ánh mắt hắn là sự hung tợn vô cùng! Lăng Thiên, cuối cùng thì ngươi cũng là đích thân đến đây rồi!.
Cùng với âm vang của hai tiếng hét này, hai bóng người giống như thiên ngoại phi tiên, dựa vào tốc độ không gì có thể so sánh nổi xuất hiện trên bức tường của hoàng thành, một người anh tuấn tuyệt luân, một người tuyệt sắc thiên hương.
Lăng Thiên, Lê Tuyết!
Hai người họ cuối cùng thì cũng đã đến kịp.
"Vạn tuế!". Đột nhiên Lăng Trì gào lớn một tiếng, sắc mặt hưng phấn vô cùng.
"Vạn tuế, vạn tuế…..". Tiếng gào này của Lăng Trì vang xa vài dặm, đội quân của đế quốc Thần Châu bên ngoài thành lập tức như tỉnh ngộ ra sự có mặt của Lăng Thiên, hô vang những tiếng vạn tuế vang trời nở đất.
"Đường đường là gia chủ Ngọc Gia, bậc đế vương của vương quốc Ngọc Gia, mà lại có hành động vô liêm sỉ đánh lén sau lưng người khác". Lăng Kiếm khóe miệng ứa máu, nhìn Ngọc Mãn Lâu, nói một cách châm biếm. Tiếp đó thu về thanh trường kiếm đang đâm ra, mặt hướng về phía Lăng Thiên, đứng thẳng thân người, trong mắt là những tia sáng nóng bỏng.
Lăng Thiên chậm dãi bước đến, bước đi nhẹ nhàng, sắc mặt thản nhiên, sau khi kiểm tra thương thế của bọn Lăng Kiếm, từ từ quay người nhìn về phía Ngọc Mãn Lâu.
Giọng nói của Lăng Kiếm là cực kì kích động, thấp thoáng trong đó là sự tự trách và lo lắng: "Công tử!".
"Lùi sang một bên, sau khi xong việc ta tìm ngươi tính sổ sau".
Lăng Kiếm há mồm định nói gì đó, đầu cúi xuống.
Lăng Thiên nhìn Ngọc Mãn Lâu, hai ánh mắt đối chọi nhau trong không trung, giống như hai luồng điện chạm vào nhau, bắn ra sự rực rỡ chói mắt! Hai đại bá chủ thiên hạ đương thời, cuối cùng cũng đối đầu chính diện với nhau trong thời khắc quyết định sinh tử này.
Lê Tuyết sắc mặt lạnh như băng sương, chân trái trước chân phải sau, thể hiện ra tư thế sẵn sàng tấn công, đứng ở phía bên trái Lăng Thiên, bàn tay thon nhỏ của nàng đã đặt sẵn lên chuôi kiếm.
Lăng Kiếm bước ra một bước, đứng ở bên phải của Lăng Thiên, đôi mắt sắc nhọn của hắn nhìn chằm chằm vào hai bàn tay của Ngọc Mãn Lâu.
Ngọc Mãn Lâu lắc đầu cười một tiếng, giọng nói của hắn vẫn nho nhã như ngày thường: "Lăng Thiên, Lăng quốc chủ, cuộc từ biệt ngày đó ở thành Minh Ngọc, ta và ngươi đúng là lâu lắm rồi không gặp, đến nay Lăng quốc chủ nắm trong tay nghìn vạn dặm sơn hà, trong tay nắm giữ trăm vạn đại quân, uy phong như vậy, từ cổ chí kim chưa từng có, đúng là đáng chúc mừng, đáng chúc mừng".
Lăng Thiên mỉm cười, nói: "Đã lâu không gặp, Ngọc Gia chủ vẫn phong thái như ngày nào, chỉ là chắc gia chủ không ngờ rằng, lúc gặp lại ta lại là trong hoàn cảnh như này chứ?". Lăng Thiên vẫn gọi Ngọc Mãn Lâu là "Ngọc gia chủ", rõ ràng là không thừa nhận thân phận quốc vương, đế vương của hắn.
Ngọc Mãn Lâu không hề để ý đến điều đó, hắn cười haha, khẽ than một tiếng, nói: "Nói không sai, quả thực là ta không ngờ tới, có điều điều làm ta bất ngờ nhất là, ngươi làm thế nào mà đánh bại được trăm vạn đại quân của ta vậy? Tuy hiện giờ đã là bại rồi, nhưng ta biết, chắc chắn là ngươi đã giở trò gì đó, nếu không tuyệt đối không thể thất bại một cách nhanh chóng như vậy được! Còn ta tự cho là thông minh cả đời, cũng không nhìn ra Lăng quốc chủ đã dùng thủ đoạn bỉ ổi như thế nào? Đúng là tự cảm thấy xấu hổ!".
Lăng Thiên chăm chú nhìn hắn, đột nhiên cười một tiếng, nói: "Ngọc gia chủ, ta giới thiệu cho ông một người, gặp người đó xong, ông tự nhiên sẽ hiểu cả". Nói rồi Lăng Thiên vỗ nhẹ tay một cái.
Một bóng người xuất hiện trên bức tường, bước nhanh về phía này, đứng đối diện với Ngọc Mãn Lâu.
"Tây Môn Tạp?". Kể cả là thần tiên sống xuất hiện trước mặt Ngọc Mãn Lâu thì hắn cũng tuyệt đối không có sắc mặt kinh ngạc đến như này, quả thực là quá sức tưởng tượng, không ngờ là Tây Môn Tạp, tướng lĩnh trẻ tuổi mà hắn coi trọng nhất.
"Ngọc gia chủ, Tây Môn Tạp chỉ là biệt hiệu của tiểu thần, thực ra tiểu thần họ Lăng, tên là Lăng Tam Thập, từ nay về sau, thiên hạ này không còn Tây Môn Tạp nữa, chỉ có Lăng Tam Thập". Lăng Tam Thập cười hihi, chắp chắp tay, nói.
"Tây Môn Tạp, Lăng Tam Thập!". Ngay tức khắc Ngọc Mãn Lâu hiểu ra mọi chuyện, lập tức hắn cảm thấy máu nóng cuộn trào, trước mắt như tối sầm lại, tức đến như muốn ngất đi.
Đột nhiên, Ngọc Mãn Lâu bước lên trước một bước, chỉ về phía Lăng Thiên, quát lớn: "Lăng Thiên, ta và ngươi từng đánh cược, lấy thiên hạ làm canh bạc, dùng chúng sinh làm vật cá cược, hiện nay đã đến lúc chúng ta kết thúc tất cả, Lăng Thiên, ngươi dám quyết một trận tử chiến với ta không? Thắng làm vua thua làm giặc, giang sơn thiên hạ, một trận chiến quyết định, thế nào?".
"Nằm mơ!". Lăng Thiên vẫn chưa kịp nói, Lăng Kiếm đã cướp lời, nói trước: "Với loại tiểu nhân bỉ ổi như ngươi, làm gì có công bằng quyết chiến? Các huynh đệ, cùng nhau xông lên, loạn kiếm đoạt mạng hắn".
Nhóm của Lăng Kiếm hành động là thần tốc nhất, nhanh chóng giải quyết những binh lính chặn đường, lúc gần tiếp cận được hoàng cung, hắn trực tiếp áp dụng biện pháp giết đến bằng con đường ngắn nhất chạy thẳng đến hoàng cung, giống như cơn bão thổi điên cuồng, khi quân địch vẫn chưa kịp phản ứng, thì cả đám đã lao vào trong hoàng cung, nhưng cũng chính do đó mà sự cản trở đối với họ cũng là lớn nhất.
Các cao thủ mạnh nhất của Xung Tiêu Các, Bạch Ngọc Đường lao ra như kiến vỡ tổ, chặn bọn Lăng Kiếm lại trước đại đường, tiếp đó là trận kịch chiến với bọn Lăng Kiếm, bên trong thành Minh Ngọc, cùng lúc 6 chỗ cháy lên ngọn lửa chiến hỏa rực rỡ nhất từ trước đến giờ.
6 địa điểm tiếp chiến, đều là diễn ra bên ngoài hoàng cung Ngọc Gia, cách hoàng cung chỉ là một bức tường.
Một bên là thực lực mạnh nhất đúng với nghĩa của nó của một thiên niên thế gia, một bên là Đệ Nhất Lâu uy chấn thiên hạ trong vòng 10 năm qua, hai bên triển khai cuộc đối đầu chính diện toàn phương vị, giống như là sao chổi đâm vào địa cầu, đâu đâu cũng là những cuộc đụng độ giữa các cao thủ mà người bình thường cả đời cũng khó có một lần chứng kiến, kì chiêu diệu chiêu vô cùng vô tận.
Sát khí xung thiên, kiếm khí bắn tung tóe khắp nơi.
Gia chủ Ngọc Gia Ngọc Mãn Lâu đến lúc này vẫn chưa xuất hiện.
Trước đó có một bộ phận lớn các cao thủ của Ngọc Gia không hề xem uy danh của Đệ Nhất Lâu ra gì, cho rằng chỉ là trong núi không có hổ, khỉ vỗ ngực xưng vương, cái được gọi là Đệ Nhất Lâu cũng chỉ là hư danh mà thôi! Nhưng lúc này giao chiến với nhau, chúng lập tức biết được sự lợi hại của sát thủ Đệ Nhất Lâu.
Những người bịt mặt này, thực lực của ai cũng ngang ngửa với các cao thủ cấp kim ngọc của Ngọc Gia, thậm chí mấy người trong đó còn mạnh hơn! Điều đáng sợ nhất là, thân pháp của những sát thủ này rất kì dị khó đoán, lại kèm với kiếm pháp sắc nhọn tàn độc, làm cho các cao thủ của Ngọc Gia khi vừa tiếp chiến lập tức không kịp đề phòng, chịu thiệt thòi lớn.
Kiếm chiêu của những sát thủ này không ngờ lại lợi hại hơn hẳn so với những kiếm chiêu được nghiên cứu bồi luyện của nghìn năm của đám cao thủ của Ngọc Gia.
Lăng Kiếm chém giết cực kì hưng phấn, hắn chỉ cảm thấy trong những cuộc chiến đấu cả đời của hắn thì trận chiến đêm nay là thống khoái nhất, đột nhiên gầm lớn một tiếng dài, chiến ý tăng mạnh, sát khí xung thiên, thanh trường kiếm giống như giao long vượt biển, biến hóa không ngừng, Lăng Kiếm cảm thấy tâm cảnh của hắn cùng với cuộc chém giết như vừa được thăng lên một cảnh giới vô cùng kì diệu mới, thanh trường kiếm như biến thành một bộ phận của cơ thể hắn, một cảm giác uyển chuyển tự nhiên rất khó diễn tả. Chính trong cuộc chiến tàn khốc không gì so sánh nổi này, Lăng Kiếm đột nhiên cảm thấy hắn đã đột phá thành công cái cảnh giới siêu nhiên mà trong lòng hắn mơ ước bấy lâu. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Lăng Kiếm haha cười lớn, đột nhiên vọt người lên trong một vùng kiếm quang đao ảnh, thân người lộn nào trên không cùng thanh trường kiếm, cánh tay phải vung lên một cái, không trung liền xuất hiện một đường kiếm quang vô cùng rực rỡ, sau đó lượn vòng với tốc độ cực nhanh, những chỗ luồng kiếm quang chạy qua là những tiếng kêu gào thảm thiết vang lên! Những cánh tay, những cái đầu, những mảng thịt bắn lên tung tóe, những tiếng kêu thảm vang lên liên hồi.
Một góc tối, một bóng người như đang đứng trong hư không, ánh mắtt bình đạm nhìn về phía này, lúc thấy Lăng Kiếm đột phá được cảnh giới thượng thừa đó, lập tức trong mắt như lóe lên muôn vàn tia sáng, lẩm bẩm nói: "Lại một tên nữa, không tồi không tồi, ngô đạo bất cô". Nói rồi nhìn về phía hoàng cung một cách sốt ruột, cằn nhằn một câu: "Ngọc Mãn Lâu sao vẫn chưa ra tay? Hắn muốn làm con rùa rụt đầu đến bao giờ đây".
Giống như là sự hồi ứng đối với câu nói của người này, một luồng kiếm quang lóe sáng, đột nhiên được bắn ra từ trong đại điện, giống như sét đánh sấm giật, đâm thẳng về phía lưng của Lăng Kiếm.
Chiêu thân kiếm hợp nhất trước đó của Lăng Kiếm gần như đã đồ sát sạch đám cao thủ Ngọc Gia có mặt lúc đó, cuối cùng thân người hắn cũng rơi xuống đất, trong lòng hắn dường như vẫn còn đọng lại sự hưng phấn của sự đột phá vừa rồi, nếu như là trước đây, để xuất được chiêu như này chỉ sợ phải dốc sạch nội lực trong người, nhưng lần này hắn vẫn cảm thấy còn thừa lực, không ngờ vẫn giữ được 1/3 chân khí, chỉ cần hơi điều tức một chút là có thể hồi phục được trên 7 phần, sức chiến đấu có thể nói là không tổn hại bao nhiêu.
"Công tử nói quả nhiên không sai, cảnh giới của kiếm khí quả nhiên cao hơn nhiều so với người kiếm hợp nhất! Không những thế còn có thể điều khiển được kiếm khí và nội lực, không hề có chút lãng phí nào".
Hắn cứ đứng đó một cách ngạo mạn như vậy, bốn phía xung quanh hắn đều là từng mảnh từng mảnh thịt của đám cao thủ Ngọc Gia mà hắn vừa giết chết, thanh trường kiếm chúi xuống, trên mũi kiếm, vẫn còn những giọt máu đang chầm chậm rỏ xuống.
Chính tại lúc này, Lăng Kiếm đột nhiên cảm thấy có một sự nguy hiểm cực độ đang lao đến một cách mãnh liệt! Dường như là sự phản ứng trong tiềm thức, Lăng Kiếm dốc hết sức lực chém một kiếm chặn về đằng sau, đồng thời thân người giật mạnh tránh sang một bên.
Choeng một tiếng vang lên, Lăng Kiếm chỉ cảm thấy một luồng nội lực kinh người vô cùng mạnh chạy xuyên qua thanh trường kiếm cuộn trào tấn công vào cơ thể hắn, nội lực còn lại trong người hắn gần như là trong khoảnh khắc biến mất, thân người bay vọt ra, máu tươi từ trong mồm phun ra xối xả.
Người đánh lén Lăng Kiếm từ sau lưng đó không hề dừng lại, thân người lập tức phóng theo, thanh trường kiếm trong tay hắn giống như một con mãng xà đâm mạnh về phía cơ thể đang lăn lộn về sau của Lăng Kiếm, đuổi tận giết tuyệt.
Thân người của Lăng Kiếm lăn lộn trên mặt đất, thanh trường kiếm bắn vô số ngân quang bảo vệ cơ thể hắn. Người đến nét mặt chính khí, nho nhã, bộ râu dài phất phơ theo gió, trên người mặc một chiếc áo bào màu vàng, chính là đương kim quốc chủ của vương quốc Ngọc Gia, Ngọc Mãn Lâu! Vị quốc chủ một nước này không ngờ cũng làm ra được cái trò đánh lén sau lưng người khác.
Ba vị huynh đệ phía sau Lăng Kiếm đồng thời lao lên, ba thanh trường kiếm cùng lúc đâm đến, kẹp chặt lấy nhát kiếm kinh thiên động địa đó của Ngọc Mãn Lâu, nhưng bị luồng xung lực cực lớn đó ép cho hai chân mềm nhũn, cả ba người gần như đồng thời một chân khuỵu xuống quỳ trên đất, mắt mũi tai mồm đồng thời có máu chảy ra.
Còn hai người khác thanh trường kiếm lóe lên, đâm mạnh về phía lưng của Ngọc Mãn Lâu, vây ngụy cứu triệu.
Ở mấy phương hướng khác, những tiếng huyên náo vang lớn, những tiếng kêu thảm thiết không ngừng không dứt, Lăng Trì tóc tai rũ rượi, sắc mặt dữ tợn xuất hiện trên bờ tường, tiếp đó, Lăng Phong toàn thân ướt đẫm máu, lao vọt lên thành tường, lập tức lao vút xuống, hướng thẳng về phía Ngọc Mãn Lâu, ở những phương hướng khác cũng ào ào xuất hiện những bóng người mặc áo đen, dùng tốc độ kinh hồn lao vùn vụt về phía này. Ngay phía sau họ là vô số các thị vệ và cao thủ các đường của Ngọc Gia cũng đang cấp tốc bám đuổi theo.
Chính ngay lúc này, một tiếng gầm vang vọng bá đạo từ xa vang đến, tiếp đó là một tiếng thét lanh lảnh trong trẻo vang lên, hai tiếng hét lập tức chấn động cả bầu trời thành Minh Ngọc, giọng hét tuy không lớn, nhưng cũng đủ để làm cho toàn quân dân thành Minh Ngọc và hai trăm vạn đại quân đang giao chiến bên ngoài thành nghe thấy một cách rõ ràng.
Ngọc Mãn Lâu một kiếm đánh lui ba người ở phía sau lưng, sắc mặt lập tức biến đổi, không quan tâm đến việc truy sát Lăng Kiếm nữa, cấp tốc thu kiếm lùi về sau, lùi vào trong vòng bảo vệ của thị vệ Ngọc Gia, khóe miệng hắn như cười mà không phải cười, mắt nhìn về phía có âm thanh vang đến, trong ánh mắt hắn là sự hung tợn vô cùng! Lăng Thiên, cuối cùng thì ngươi cũng là đích thân đến đây rồi!.
Cùng với âm vang của hai tiếng hét này, hai bóng người giống như thiên ngoại phi tiên, dựa vào tốc độ không gì có thể so sánh nổi xuất hiện trên bức tường của hoàng thành, một người anh tuấn tuyệt luân, một người tuyệt sắc thiên hương.
Lăng Thiên, Lê Tuyết!
Hai người họ cuối cùng thì cũng đã đến kịp.
"Vạn tuế!". Đột nhiên Lăng Trì gào lớn một tiếng, sắc mặt hưng phấn vô cùng.
"Vạn tuế, vạn tuế…..". Tiếng gào này của Lăng Trì vang xa vài dặm, đội quân của đế quốc Thần Châu bên ngoài thành lập tức như tỉnh ngộ ra sự có mặt của Lăng Thiên, hô vang những tiếng vạn tuế vang trời nở đất.
"Đường đường là gia chủ Ngọc Gia, bậc đế vương của vương quốc Ngọc Gia, mà lại có hành động vô liêm sỉ đánh lén sau lưng người khác". Lăng Kiếm khóe miệng ứa máu, nhìn Ngọc Mãn Lâu, nói một cách châm biếm. Tiếp đó thu về thanh trường kiếm đang đâm ra, mặt hướng về phía Lăng Thiên, đứng thẳng thân người, trong mắt là những tia sáng nóng bỏng.
Lăng Thiên chậm dãi bước đến, bước đi nhẹ nhàng, sắc mặt thản nhiên, sau khi kiểm tra thương thế của bọn Lăng Kiếm, từ từ quay người nhìn về phía Ngọc Mãn Lâu.
Giọng nói của Lăng Kiếm là cực kì kích động, thấp thoáng trong đó là sự tự trách và lo lắng: "Công tử!".
"Lùi sang một bên, sau khi xong việc ta tìm ngươi tính sổ sau".
Lăng Kiếm há mồm định nói gì đó, đầu cúi xuống.
Lăng Thiên nhìn Ngọc Mãn Lâu, hai ánh mắt đối chọi nhau trong không trung, giống như hai luồng điện chạm vào nhau, bắn ra sự rực rỡ chói mắt! Hai đại bá chủ thiên hạ đương thời, cuối cùng cũng đối đầu chính diện với nhau trong thời khắc quyết định sinh tử này.
Lê Tuyết sắc mặt lạnh như băng sương, chân trái trước chân phải sau, thể hiện ra tư thế sẵn sàng tấn công, đứng ở phía bên trái Lăng Thiên, bàn tay thon nhỏ của nàng đã đặt sẵn lên chuôi kiếm.
Lăng Kiếm bước ra một bước, đứng ở bên phải của Lăng Thiên, đôi mắt sắc nhọn của hắn nhìn chằm chằm vào hai bàn tay của Ngọc Mãn Lâu.
Ngọc Mãn Lâu lắc đầu cười một tiếng, giọng nói của hắn vẫn nho nhã như ngày thường: "Lăng Thiên, Lăng quốc chủ, cuộc từ biệt ngày đó ở thành Minh Ngọc, ta và ngươi đúng là lâu lắm rồi không gặp, đến nay Lăng quốc chủ nắm trong tay nghìn vạn dặm sơn hà, trong tay nắm giữ trăm vạn đại quân, uy phong như vậy, từ cổ chí kim chưa từng có, đúng là đáng chúc mừng, đáng chúc mừng".
Lăng Thiên mỉm cười, nói: "Đã lâu không gặp, Ngọc Gia chủ vẫn phong thái như ngày nào, chỉ là chắc gia chủ không ngờ rằng, lúc gặp lại ta lại là trong hoàn cảnh như này chứ?". Lăng Thiên vẫn gọi Ngọc Mãn Lâu là "Ngọc gia chủ", rõ ràng là không thừa nhận thân phận quốc vương, đế vương của hắn.
Ngọc Mãn Lâu không hề để ý đến điều đó, hắn cười haha, khẽ than một tiếng, nói: "Nói không sai, quả thực là ta không ngờ tới, có điều điều làm ta bất ngờ nhất là, ngươi làm thế nào mà đánh bại được trăm vạn đại quân của ta vậy? Tuy hiện giờ đã là bại rồi, nhưng ta biết, chắc chắn là ngươi đã giở trò gì đó, nếu không tuyệt đối không thể thất bại một cách nhanh chóng như vậy được! Còn ta tự cho là thông minh cả đời, cũng không nhìn ra Lăng quốc chủ đã dùng thủ đoạn bỉ ổi như thế nào? Đúng là tự cảm thấy xấu hổ!".
Lăng Thiên chăm chú nhìn hắn, đột nhiên cười một tiếng, nói: "Ngọc gia chủ, ta giới thiệu cho ông một người, gặp người đó xong, ông tự nhiên sẽ hiểu cả". Nói rồi Lăng Thiên vỗ nhẹ tay một cái.
Một bóng người xuất hiện trên bức tường, bước nhanh về phía này, đứng đối diện với Ngọc Mãn Lâu.
"Tây Môn Tạp?". Kể cả là thần tiên sống xuất hiện trước mặt Ngọc Mãn Lâu thì hắn cũng tuyệt đối không có sắc mặt kinh ngạc đến như này, quả thực là quá sức tưởng tượng, không ngờ là Tây Môn Tạp, tướng lĩnh trẻ tuổi mà hắn coi trọng nhất.
"Ngọc gia chủ, Tây Môn Tạp chỉ là biệt hiệu của tiểu thần, thực ra tiểu thần họ Lăng, tên là Lăng Tam Thập, từ nay về sau, thiên hạ này không còn Tây Môn Tạp nữa, chỉ có Lăng Tam Thập". Lăng Tam Thập cười hihi, chắp chắp tay, nói.
"Tây Môn Tạp, Lăng Tam Thập!". Ngay tức khắc Ngọc Mãn Lâu hiểu ra mọi chuyện, lập tức hắn cảm thấy máu nóng cuộn trào, trước mắt như tối sầm lại, tức đến như muốn ngất đi.
Đột nhiên, Ngọc Mãn Lâu bước lên trước một bước, chỉ về phía Lăng Thiên, quát lớn: "Lăng Thiên, ta và ngươi từng đánh cược, lấy thiên hạ làm canh bạc, dùng chúng sinh làm vật cá cược, hiện nay đã đến lúc chúng ta kết thúc tất cả, Lăng Thiên, ngươi dám quyết một trận tử chiến với ta không? Thắng làm vua thua làm giặc, giang sơn thiên hạ, một trận chiến quyết định, thế nào?".
"Nằm mơ!". Lăng Thiên vẫn chưa kịp nói, Lăng Kiếm đã cướp lời, nói trước: "Với loại tiểu nhân bỉ ổi như ngươi, làm gì có công bằng quyết chiến? Các huynh đệ, cùng nhau xông lên, loạn kiếm đoạt mạng hắn".
/795
|