Đằng xa, phía sau bọn Lăng Kiếm còn có 7, 8 người đang tiến về phía trước theo hình rẻ quạt, tốc độ cũng vô cùng nhanh, nhưng tính ra thì cũng chỉ được xem là tốc độ rùa bò.
Nhưng công việc của họ lại càng là quan trọng.
Họ đang cẩn thận tỉ mỉ dò đường để cho đại quân, binh mã, vật tư đều có thể đi qua. Trên con đường núi hiểm trở này, lại có lớp tuyết dày đến nửa người, rơi rơi dày đặc trên bầu trời, tầm nhìn cực kì bị hạn chế. Công việc dò đường này vô nghi chính là rất nguy hiểm, đối với ai thì cũng là rất lớn lao! Bởi vì chỉ cần hơi có sơ xuất là có thể gây ra hậu quả nghiêm trọng – cả triệu binh mã rơi xuống vực sâu vạn trượng…. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Trong tay họ đều có một sợi dây thừng dài, chính là dùng để buộc lấy kéo đồng đội của mình lên nếu như họ tìm sai hướng mà rơi xuống vách núi….
Trong số 7, 8 người này, dẫn đầu chính là Lăng Trì, hắn không ngừng than ngắn thở dài, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn phía trước nơi thấp thoáng có những âm thanh hô chém hò giết. Hắn cằn nhằn mình đen đủi, chắc là cảm giác sai, cách xa đến mấy chục dặm, hắn có thể nghe thấy thì mới thật là lạ! Cự li xa như vậy, kể cả là Lăng Thiên có mặt ở đây cũng chưa chắc có thể nghe thấy.
Hoàn toàn là dựa vào cảm giác dưới chân mình để dò đường phía trước, bản lãnh cao cường như Lăng Trì cũng không dám có chút lơ là, tuyết lớn rơi liên tục mấy ngày liền, gần như là đã lấp bằng tất cả những hốc hách khe rãnh trên núi, từ lâu đã không thể nhìn ra đường đi ở chỗ nào, chỉ cần có chút không cẩn thận thì có thể sẽ là kết cục thịt nát xương tan.
Do vấn đề chức trách, hắn không thể giống như các huynh đệ trước đó trực tiếp thi triển khinh công tuyệt đỉnh đạp tuyết vô ngấn để bay vọt qua…. Đang nghĩ ngợi bỗng bên dưới chân có cảm giác hụt hẫng, Lăng Trì hét lớn một tiếng, chỉ cảm thấy thân người đang rơi xuống dưới.
"Soạt!". Một sợi dây thừng dài bay đến, cuộn chặt lấy eo của Lăng Trì, Lăng Trì mượn lực bay lên, nhìn lại chỗ mình vừa rơi xuống, thanh trường kiếm khua mấy đường, lớp tuyết dày 4, 5 trượng đột nhiên tụt xuống, lộ ra một rãnh sâu hoắm, kể cả là người trầm tĩnh như Lăng Trì cũng bất giác cảm thấy rùng mình, cẩn thận đánh cột mốc, mấy người lại tiếp tục dò tìm về phía trước.
Phía sau họ khoảng 100 trượng, một đoàn quân đông nghịt đang bám sát theo con đường mà họ mở ra, gian nan lặn lội trong núi, ngày đêm đến cứu viện.
Những tiếng hét chém hô giết vang dậy trời đất, Ngọc Gia lại tiếp tục tấn công, lao lên một cách hung mãnh.
Lúc này, trời đã gần sáng.
Lăng Phong, Lăng Vân đứng ở một chỗ cao, toàn thân đầy máu, trước mặt và sau lưng họ có khoảng mười mấy cao thủ Ngọc Gia ăn mặc quần áo của binh lính bình thường, đang triển khai sự tấn công điên cuồng đến cực điểm!
Liên tiếp mấy ngày tấn công đã làm cho người của Ngọc Gia biết rằng, lần nào cũng là hai người thiếu niên này giết người là chủ yếu, vô số tướng sĩ của Ngọc Gia không loằng ngoằng đều chết trong tay của hai sát tinh này! Sự tàn độc của hai người thiếu niên này, làm cho tất cả những tướng sĩ của Ngọc Gia nhìn thấy đều cảm thấy lành lạnh trong người, thanh trường kiếm trong tay họ chẳng khác gì thanh đồ đao trong tay tử thần, mỗi một nhát kiếm là một mạng người ra đi!
Nếu như không thể giải quyết hai người này trước, chỉ sợ họ sẽ còn đem đến sự tổn thất càng lớn hơn cho đội quân của Ngọc Gia! Cho nên lần tấn công lần này, mục tiêu chính là hai người đó! Mà phía bên cao thủ Ngọc Gia cũng là một lần xuất động 20 người, hai mươi cao thủ thượng thừa, dùng riêng để đối phó với hai thiếu niên này!
Phùng Mặc gầm lên một tiếng, liều mạng tổ chức người xông về phía Lăng Phong và Lăng Vân, hắn đã nhìn ra được ý đồ của kẻ địch, kể cả là liều cái mạng này của hắn, thì cũng phải tiếp ứng được cho Lăng Phong, Lăng Vân.
Nhưng trước mặt là quân địch đông nghìn nghịt, chúng càng là liều mạng hơn, thậm chí là thà từ bỏ công kích sơn khẩu để ngăn cản sự chi viện của bọn Phùng Mặc đối với hai người đó, trong số những người này, cũng bao gồm mười mấy cao thủ bạch ngọc của Ngọc Gia, hai bên đều là lấy mạng đổi mạng, chiến cục bỗng chốc biến thành càng thảm khốc, càng đẫm máu hơn.
Thấy trước mắt mọi thứ đang mờ dần đi, Lăng Phong biết, đó chính là biểu hiện của việc mất máu quá nhiều và nội lực tiêu hao quá nghiêm trọng, Lăng Vân ở bên cạnh lúc này nhịp chân cũng đã dần dần có biểu hiện loạng choạng, nghĩ ra thì mình cũng không còn mạnh được bao nhiêu, trong lòng thì nghĩ vậy nhưng nét mặt của hai người vẫn là cứ lạnh lùng như vậy, từng nhát kiếm vung lên kiên định vô cùng, trên người mình mỗi bay đi một miếng thịt thì cũng phải có một mạng địch đi theo!
Xa xa trên một sườn núi, có mấy người đang chăm chú theo dõi trận chiến thảm liệt bên này, thần sắc trên mặt biến đổi liên hồi, sự ngoan cường và khó đối phó của hai người Lăng Phong, Lăng Vân quả thực đã vượt ra ngoài dự liệu của tất cả chúng, nhìn vào thương thế của hai người, nếu như là người bình thường, thậm chí là cao thủ bạch ngọc của Ngọc Gia thì có lẽ đã ngã xuống từ lâu rồi! Nhưng hai người thiếu niên này vẫn như rồng như hổ, không hề thấy chút mệt mỏi nào!
Nếu như là cao thủ võ lâm bình thường, trong hoàn cảnh như thế này chỉ sợ từ sớm đã mất đi dũng khí muốn được sống, nhưng sắc mặt của hai người này vẫn là vô cùng cuồng ngạo, dường như chính họ mới là chủ tể nắm giữ quyền sinh sát!
Trong số những người đang vây đánh họ có một cao thủ cấp kim ngọc dẫn theo 20 cao thủ bạch ngọc, lúc này đã chết đến hơn một nửa mới có thể lập được chiến quả như vậy!
Đúng vậy, cái chết!
Chỉ có cái chết, duy hữu tử vong!
Dưới lưỡi kiếm của hai thiếu niên này, hoàn toàn không có kẻ nào sống sót! Nhất kiếm xuất thủ, nhất kiếm tất sát!
Nhưng kể cả là như vậy, sức người cũng có lúc kiệt, chiến đấu đến thời khắc này, họ đã không còn có thể xoay chuyển được cục diện, mãnh hổ cũng có lúc sức tàn lực kiệt, có thể địch được 1 con sói, 10 con sói, nhưng không thể nào địch được 100 con, 1000 con!
Chiến cục trên sườn núi, đã ngày càng trở nên thảm khốc hơn, mà tình hình của hai người Lăng Phong, Lăng Vân càng là vô cùng nguy khốn, động cái là có thể mất mạng, Phùng Mặc lúc này đang bị chặn lại ở phía khác ngẩng đầu nhìn trời gầm lớn một tiếng, ánh mắt phẫn nộ dường như muốn tóe máu tươi, nhưng hắn không thể làm được gì cả.
Bên phía Ngọc Gia, một người đàn ông mặt chữ điền ánh mắt lạnh lùng, hạ lệnh: "3 vạn quân dự bị của bắc quân đoàn toàn quân xuất kích, lập tức công phá sơn khẩu! Giết sạch tàn quân trong đó, không cần bắt tù binh, không để lại một kẻ nào!". Phía sau lưng hắn, một lá cờ màu đen được kéo lên bay phấp phới trong không trung.
Trong quân doanh bên dưới núi, những tiếng trống trận ầm ầm vang lên, cùng với những tiếng gào thét vang trời, một đoàn quân lao lên như nước thủy triều, khoảng 1000 con chiến mã đồng thời lao lên trước, những bọt tuyết trắng bắn tung tóe, thế như vũ bão ập đến.
Phùng Mặc thấy thế liền vung mạnh cánh tay gầm lên một cách điên cuồng: "Các huynh đệ, chúng ta liều chết với chúng!".
"Liều chết với chúng!". Trong những tiếng gào thét phẫn nộ, vô số quân lính của đế quốc Thần Châu ào ào lao đến, đại đa số họ trên người đều bị thương, có người thì còn đang treo một cánh tay, có người thì chống nạng, toàn thân máu me be bét, phàm là người nào còn biết đứng dậy, đều cầm chặt lấy binh khí của mình, chặn kín sơn khẩu.
Đã đến thời khắc cuối cùng rồi! Đối diện với quân địch đông gấp mấy lần quân mình, nếu đã là không còn có hi vọng có thể sống được, thì cứ liều mình với chúng, giết thêm được một tên là thêm một phần có lợi cho đất nước.
"Hai người thiếu niên này nhất định là người của Đệ Nhất Lâu! Rất có khả năng còn là nhân vật quan trọng trong Đệ Nhất Lâu!". Trong đám người Ngọc Gia, người đàn ông mặt chữ điền vừa hạ lệnh đó than dài một hơi, nhìn về phía Lăng Phong và Lăng Vân: "Trong thời gian mấy ngày này, tướng sĩ quân ta chết trong tay hai người này đã lên đến con số gần hai nghìn người! Bình quân mỗi người giết 1000 tướng sĩ của quân ta, mà trong số những người đó, không hề có người nào bị thương, tất cả đều chết cả! Không những thế, vết thương nếu không là ở cổ họng thì cũng là ở những chỗ yếu hại khác như ngực, nhất kiếm toi mạng, nhất kiếm tất sát, tất cả những người bị trúng kiếm đến thời gian để rên một tiếng cũng không có! Ngoài người của Đệ Nhất Lâu ra, thì trong thiên hạ này không còn có những kẻ đồ phu máu lạnh như vậy!"
"Kể cả là người của Đệ Nhất Lâu, thì chúng cũng sẽ chắc chắn phải chết!". Một lão già gầy gò bên cạnh nhìn Lăng Vân và Lăng Phong một cách hung tợn: "Nếu đã lựa chọn con đường giết người, thì chắc chắn sẽ có ngày bị người giết!"
Lăng Thiên Truyền Thuyết
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 7
Nhưng công việc của họ lại càng là quan trọng.
Họ đang cẩn thận tỉ mỉ dò đường để cho đại quân, binh mã, vật tư đều có thể đi qua. Trên con đường núi hiểm trở này, lại có lớp tuyết dày đến nửa người, rơi rơi dày đặc trên bầu trời, tầm nhìn cực kì bị hạn chế. Công việc dò đường này vô nghi chính là rất nguy hiểm, đối với ai thì cũng là rất lớn lao! Bởi vì chỉ cần hơi có sơ xuất là có thể gây ra hậu quả nghiêm trọng – cả triệu binh mã rơi xuống vực sâu vạn trượng…. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Trong tay họ đều có một sợi dây thừng dài, chính là dùng để buộc lấy kéo đồng đội của mình lên nếu như họ tìm sai hướng mà rơi xuống vách núi….
Trong số 7, 8 người này, dẫn đầu chính là Lăng Trì, hắn không ngừng than ngắn thở dài, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn phía trước nơi thấp thoáng có những âm thanh hô chém hò giết. Hắn cằn nhằn mình đen đủi, chắc là cảm giác sai, cách xa đến mấy chục dặm, hắn có thể nghe thấy thì mới thật là lạ! Cự li xa như vậy, kể cả là Lăng Thiên có mặt ở đây cũng chưa chắc có thể nghe thấy.
Hoàn toàn là dựa vào cảm giác dưới chân mình để dò đường phía trước, bản lãnh cao cường như Lăng Trì cũng không dám có chút lơ là, tuyết lớn rơi liên tục mấy ngày liền, gần như là đã lấp bằng tất cả những hốc hách khe rãnh trên núi, từ lâu đã không thể nhìn ra đường đi ở chỗ nào, chỉ cần có chút không cẩn thận thì có thể sẽ là kết cục thịt nát xương tan.
Do vấn đề chức trách, hắn không thể giống như các huynh đệ trước đó trực tiếp thi triển khinh công tuyệt đỉnh đạp tuyết vô ngấn để bay vọt qua…. Đang nghĩ ngợi bỗng bên dưới chân có cảm giác hụt hẫng, Lăng Trì hét lớn một tiếng, chỉ cảm thấy thân người đang rơi xuống dưới.
"Soạt!". Một sợi dây thừng dài bay đến, cuộn chặt lấy eo của Lăng Trì, Lăng Trì mượn lực bay lên, nhìn lại chỗ mình vừa rơi xuống, thanh trường kiếm khua mấy đường, lớp tuyết dày 4, 5 trượng đột nhiên tụt xuống, lộ ra một rãnh sâu hoắm, kể cả là người trầm tĩnh như Lăng Trì cũng bất giác cảm thấy rùng mình, cẩn thận đánh cột mốc, mấy người lại tiếp tục dò tìm về phía trước.
Phía sau họ khoảng 100 trượng, một đoàn quân đông nghịt đang bám sát theo con đường mà họ mở ra, gian nan lặn lội trong núi, ngày đêm đến cứu viện.
Những tiếng hét chém hô giết vang dậy trời đất, Ngọc Gia lại tiếp tục tấn công, lao lên một cách hung mãnh.
Lúc này, trời đã gần sáng.
Lăng Phong, Lăng Vân đứng ở một chỗ cao, toàn thân đầy máu, trước mặt và sau lưng họ có khoảng mười mấy cao thủ Ngọc Gia ăn mặc quần áo của binh lính bình thường, đang triển khai sự tấn công điên cuồng đến cực điểm!
Liên tiếp mấy ngày tấn công đã làm cho người của Ngọc Gia biết rằng, lần nào cũng là hai người thiếu niên này giết người là chủ yếu, vô số tướng sĩ của Ngọc Gia không loằng ngoằng đều chết trong tay của hai sát tinh này! Sự tàn độc của hai người thiếu niên này, làm cho tất cả những tướng sĩ của Ngọc Gia nhìn thấy đều cảm thấy lành lạnh trong người, thanh trường kiếm trong tay họ chẳng khác gì thanh đồ đao trong tay tử thần, mỗi một nhát kiếm là một mạng người ra đi!
Nếu như không thể giải quyết hai người này trước, chỉ sợ họ sẽ còn đem đến sự tổn thất càng lớn hơn cho đội quân của Ngọc Gia! Cho nên lần tấn công lần này, mục tiêu chính là hai người đó! Mà phía bên cao thủ Ngọc Gia cũng là một lần xuất động 20 người, hai mươi cao thủ thượng thừa, dùng riêng để đối phó với hai thiếu niên này!
Phùng Mặc gầm lên một tiếng, liều mạng tổ chức người xông về phía Lăng Phong và Lăng Vân, hắn đã nhìn ra được ý đồ của kẻ địch, kể cả là liều cái mạng này của hắn, thì cũng phải tiếp ứng được cho Lăng Phong, Lăng Vân.
Nhưng trước mặt là quân địch đông nghìn nghịt, chúng càng là liều mạng hơn, thậm chí là thà từ bỏ công kích sơn khẩu để ngăn cản sự chi viện của bọn Phùng Mặc đối với hai người đó, trong số những người này, cũng bao gồm mười mấy cao thủ bạch ngọc của Ngọc Gia, hai bên đều là lấy mạng đổi mạng, chiến cục bỗng chốc biến thành càng thảm khốc, càng đẫm máu hơn.
Thấy trước mắt mọi thứ đang mờ dần đi, Lăng Phong biết, đó chính là biểu hiện của việc mất máu quá nhiều và nội lực tiêu hao quá nghiêm trọng, Lăng Vân ở bên cạnh lúc này nhịp chân cũng đã dần dần có biểu hiện loạng choạng, nghĩ ra thì mình cũng không còn mạnh được bao nhiêu, trong lòng thì nghĩ vậy nhưng nét mặt của hai người vẫn là cứ lạnh lùng như vậy, từng nhát kiếm vung lên kiên định vô cùng, trên người mình mỗi bay đi một miếng thịt thì cũng phải có một mạng địch đi theo!
Xa xa trên một sườn núi, có mấy người đang chăm chú theo dõi trận chiến thảm liệt bên này, thần sắc trên mặt biến đổi liên hồi, sự ngoan cường và khó đối phó của hai người Lăng Phong, Lăng Vân quả thực đã vượt ra ngoài dự liệu của tất cả chúng, nhìn vào thương thế của hai người, nếu như là người bình thường, thậm chí là cao thủ bạch ngọc của Ngọc Gia thì có lẽ đã ngã xuống từ lâu rồi! Nhưng hai người thiếu niên này vẫn như rồng như hổ, không hề thấy chút mệt mỏi nào!
Nếu như là cao thủ võ lâm bình thường, trong hoàn cảnh như thế này chỉ sợ từ sớm đã mất đi dũng khí muốn được sống, nhưng sắc mặt của hai người này vẫn là vô cùng cuồng ngạo, dường như chính họ mới là chủ tể nắm giữ quyền sinh sát!
Trong số những người đang vây đánh họ có một cao thủ cấp kim ngọc dẫn theo 20 cao thủ bạch ngọc, lúc này đã chết đến hơn một nửa mới có thể lập được chiến quả như vậy!
Đúng vậy, cái chết!
Chỉ có cái chết, duy hữu tử vong!
Dưới lưỡi kiếm của hai thiếu niên này, hoàn toàn không có kẻ nào sống sót! Nhất kiếm xuất thủ, nhất kiếm tất sát!
Nhưng kể cả là như vậy, sức người cũng có lúc kiệt, chiến đấu đến thời khắc này, họ đã không còn có thể xoay chuyển được cục diện, mãnh hổ cũng có lúc sức tàn lực kiệt, có thể địch được 1 con sói, 10 con sói, nhưng không thể nào địch được 100 con, 1000 con!
Chiến cục trên sườn núi, đã ngày càng trở nên thảm khốc hơn, mà tình hình của hai người Lăng Phong, Lăng Vân càng là vô cùng nguy khốn, động cái là có thể mất mạng, Phùng Mặc lúc này đang bị chặn lại ở phía khác ngẩng đầu nhìn trời gầm lớn một tiếng, ánh mắt phẫn nộ dường như muốn tóe máu tươi, nhưng hắn không thể làm được gì cả.
Bên phía Ngọc Gia, một người đàn ông mặt chữ điền ánh mắt lạnh lùng, hạ lệnh: "3 vạn quân dự bị của bắc quân đoàn toàn quân xuất kích, lập tức công phá sơn khẩu! Giết sạch tàn quân trong đó, không cần bắt tù binh, không để lại một kẻ nào!". Phía sau lưng hắn, một lá cờ màu đen được kéo lên bay phấp phới trong không trung.
Trong quân doanh bên dưới núi, những tiếng trống trận ầm ầm vang lên, cùng với những tiếng gào thét vang trời, một đoàn quân lao lên như nước thủy triều, khoảng 1000 con chiến mã đồng thời lao lên trước, những bọt tuyết trắng bắn tung tóe, thế như vũ bão ập đến.
Phùng Mặc thấy thế liền vung mạnh cánh tay gầm lên một cách điên cuồng: "Các huynh đệ, chúng ta liều chết với chúng!".
"Liều chết với chúng!". Trong những tiếng gào thét phẫn nộ, vô số quân lính của đế quốc Thần Châu ào ào lao đến, đại đa số họ trên người đều bị thương, có người thì còn đang treo một cánh tay, có người thì chống nạng, toàn thân máu me be bét, phàm là người nào còn biết đứng dậy, đều cầm chặt lấy binh khí của mình, chặn kín sơn khẩu.
Đã đến thời khắc cuối cùng rồi! Đối diện với quân địch đông gấp mấy lần quân mình, nếu đã là không còn có hi vọng có thể sống được, thì cứ liều mình với chúng, giết thêm được một tên là thêm một phần có lợi cho đất nước.
"Hai người thiếu niên này nhất định là người của Đệ Nhất Lâu! Rất có khả năng còn là nhân vật quan trọng trong Đệ Nhất Lâu!". Trong đám người Ngọc Gia, người đàn ông mặt chữ điền vừa hạ lệnh đó than dài một hơi, nhìn về phía Lăng Phong và Lăng Vân: "Trong thời gian mấy ngày này, tướng sĩ quân ta chết trong tay hai người này đã lên đến con số gần hai nghìn người! Bình quân mỗi người giết 1000 tướng sĩ của quân ta, mà trong số những người đó, không hề có người nào bị thương, tất cả đều chết cả! Không những thế, vết thương nếu không là ở cổ họng thì cũng là ở những chỗ yếu hại khác như ngực, nhất kiếm toi mạng, nhất kiếm tất sát, tất cả những người bị trúng kiếm đến thời gian để rên một tiếng cũng không có! Ngoài người của Đệ Nhất Lâu ra, thì trong thiên hạ này không còn có những kẻ đồ phu máu lạnh như vậy!"
"Kể cả là người của Đệ Nhất Lâu, thì chúng cũng sẽ chắc chắn phải chết!". Một lão già gầy gò bên cạnh nhìn Lăng Vân và Lăng Phong một cách hung tợn: "Nếu đã lựa chọn con đường giết người, thì chắc chắn sẽ có ngày bị người giết!"
Lăng Thiên Truyền Thuyết
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 7
/795
|