Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 184: Các hữu đối sách.

/795


"Cũng không phải hả, chủ yếu là sáng sớm hôm nay vị Dương gia gia chủ Dương Không Quần, không biết từ nơi nào kiếm được tin tức, sáng sớm đã đến Vệ phủ bái phỏng Tam thúc ta. Xem bộ dáng bọn hắn chắc là nhất thời nửa khắc cũng không nói xong nên ta len lén chuồn ra đây" Ngọc Băng Nhan lè lưỡi, hì hì cười nói.
Lăng Thiên nghe đến đây mới để ý, là đại đầu xà Thừa Thiên vài thập niên qua, việc đại nhân vật như Ngọc Mãn Thiên nghênh ngang đi vào Thừa Thiên thành, Dương Không Quần nếu không nhận được tin tức thì mới gọi là thấy quỷ. Nếu thu được tin tức mà không thượng môn bái phỏng một phen, cũng đồng dạng chính là thấy quỷ.
Bất quá Ngọc Mãn Thiên đến đây lúc này lại cũng khiến cho Dương Không Quần trong chừng mực nhất định có chút khó xử. Lúc này Nam Cung thế gia đang chuẩn bị cùng Dương gia đàm phán, Ngọc Mãn Thiên đến lúc này mà Dương Không Quần lại trước tiên đi bái phỏng Ngọc Mãn Thiên, không thể không làm cho người ta hoài nghi Ngọc Gia cùng Dương gia có quan hệ gì đặc biệt hay không. Mà Ngọc Mãn Thiên lại là một nhân vật đầu nhỏ tay to, vạn nhất lúc Nam Cung thế gia đang đàm phán với Dương gia, lão đầu óc đơn giản này bị Dương Không Quần xúi giục nhảy ra chặn ngang, việc này cũng không phải là chuyện không có khả năng xảy ra.
Về phần đồng dạng bị hiềm nghi là Lăng Gia, bây giờ càng như củ khoai nóng, trốn cũng không kịp, càng đừng nói là tới nhà tìm phiền toái. Ngọc Gia thôi không nói, nhưng Lăng Gia bên này bây giờ rõ ràng là có cao nhân Vô Thượng Thiên làm chỗ dựa, có cho Nam Cung Thiên Long một trăm lá gan, hắn cũng tuyệt đối không dám động đến một sợi lông của Lăng Gia.
Như vậy, đối với Dương gia có điều cố kỵ. Lăng Gia lại không dám động đến, vậy Nam Cung thế gia đến Thừa Thiên để làm gì. Nam Cung Thiên Long vì con mình chết không minh bạch ở Thừa Thiên, điều động vô số cao thủ đến đây, kết quả tới rồi mà lại phát hiện ra một người không thể động đến. Chẳng lẽ con mình chết vô ích
Lăng Thiên bây giờ hoàn toàn có thể tưởng tượng ra Nam Cung Thiên Long buồn bực tới tình trạng gì. Không khỏi âm thầm cười trộm hai tiếng.
"Hả. Lăng Thần tỷ tỷ ngươi hôm nay bị làm sao vậy. Sao sắc mặt khó coi như vậy. Chẳng lẽ là bị bệnh sao." Ngọc Băng Nhan hỏi một câu quan tâm lại làm cho Lăng Thần chỉ một thoáng mặt đỏ tới cổ, cơ hồ muốn tìm một cái lỗ mà chui vào. Nhưng Ngọc Băng Nhan lại phi thường quan tâm đi tới trước mặt nàng, mạnh mẽ nắm lấy cổ tay Lăng Thần, khép hờ hai mắt, dĩ nhiên là thiết mạch. Thần sắc nghiễm nhiên, bộ dáng như nhất phái tiểu thần y.
Lăng Thần vừa xấu hổ vừa cùng quẫn, cầu cứu nhìn Lăng Thiên nhưng lại thấy một bộ như xem náo nhiệt của hắn, ý tứ muốn khoanh tay đứng nhìn thì không khỏi nhìn hắn lườm một cái.
Ngay cả Lăng Thần cũng không nghĩ tới mình vừa mới từ một cô gái trở thành thiếu phụ mà lại dễ dàng thẹn thùng như thế. Cơ hồ nhìn thấy ai đều có một loại cảm giác xấu hổ vô cùng, tựa hồ khắp thiên hạ ai cũng phát hiện ra bí mật này. Tâm tình của thiếu nữ tình hoài quả nhiên là không thể nói rõ ràng được. Không thể nói rõ, chỉ sợ ngay cả đương sự là Lăng Thần đối với tâm lý của chính mình cũng rất mơ hồ a.
Tiết Lãnh cùng Tiết Phi đều là lão hồ ly mấy chục tuổi, vừa đánh mắt nhìn đã biết chuyện gì xảy ra, hơn nữa, ngay lúc ngày hôm trước, lúc vài người còn ở chỗ này, Lăng Thần rõ ràng còn là một xử nữ tấm thân băng thanh ngọc khiết nhưng bây giờ xem bộ dáng thì hiển nhiên đã không còn đúng rồi. Chứng kiến bộ dáng Lăng Thần xoay xoay tay vặn vẹo, tựa hồ rất là mất tự nhiên. Hai người trong lòng sáng như tuyết, cùng biết buổi tối ngày hôm qua xảy ra chuyện gì. Không khỏi đồng thời nhìn Lăng Thiên cười cười mập mờ, đều giơ ngón tay cái lên. Trên mặt tiếu dung biểu thị ý tứ chỉ có nam nhân mới có thể ngầm hiểu.
Lăng Thiên đảo đôi mắt trắng bạch, đột nhiên cảm giác một đôi song bào thai giống nhau như đúc này lại có chút đáng yêu. Hắn đắc ý dào dạt gục gặc đầu, bày ra một cái tạo hình không ai bì được, khóe môi khẽ nhếch lên hiện ra một tia đắc ý.
Tiết Lãnh Tiết Phi huynh đệ hai người không hổ là đồng bào huynh đệ đã mấy chục năm, trình độ ăn ý đã tới trình độ tâm hữu linh tê vi diệu, thấy hai người đồng thời lộ ra một nụ cười ti bỉ, sau đó đều giơ ngón tay ngón tay giữa nhìn Lăng Thiên cười rất sáng lạn
Ngay lúc Lăng Thiên đang ngầm đắc ý, Lăng Thần thẹn thùng đến muốn chui xuống đất thì Dương Không Quần tự cho là ôm được một gốc cây to mà dương dương tự đắc. Trong khi đó Nam Cung thế gia thì lại buồn bực như muốn đụng vào tường. Cửa nam Thừa Thiên thành có một người chậm rãi đi vào. Người này y phục bằng vải trắng, giày bằng vải trắng, khăn trùm đầu bằng vải trắng, ngay cả một thanh kiếm trên lưng cũng dùng vải trắng làm vỏ kiếm, vải trắng kiếm tuệ. Cả người nhìn qua giống như đang trong thời gian phục tang.
Nhưng người này trên eo lưng dĩ nhiên lại đeo một cái đai lưng màu đỏ tươi như máu. Mà còn non nửa dây đai không giắt vào thắt lưng, ở sau người theo gió phiêu lãng, nhất lộ phi dương. Điều này làm cho hắn nhìn vô cùng bắt mắt.
Nếu người khác ăn mặc như thế này đi vào thành sợ rằng sớm đã bị huýt gió chế giễu. Nhưng người này cứ lạnh nhạt mà đi, ven đường có rất nhiều người mà dĩ nhiên không có một ai dám giễu cợt hắn.
Người này ăn mặc cố nhiên là buồn cười nhưng vẻ mặt lại không buồn cười một chút nào. Khuôn mặt lạnh như băng, da mỏng xương mặt nhô ra giống như cương thi mới từ trong phần mộ bò ra. Song mục màu xám, mang theo sắc thái tử vong. Những ai từng đi qua bên người hắn đều là không tự chủ được, từ đáy lòng nổi lên một cỗ hàn khí. Nếu không tự kìm hãm được sẽ thấy sinh ra một loại cảm giác mao cốt tủng nhiên (kiểu như lông tóc dựng đứng). Ngay cả đám thành môn binh ngày thường vô pháp vô thiên lúc gặp người này cũng là không tự chủ được, tâm sanh hàn ý, sự sợ hãi dày đặc cứ như vậy thẩm thấu vào trong lòng mỗi một người. Mắt thấy hắn nghênh ngang tiêu sái đi vào thành mà không ai có can đảm tiến lên tra hỏi lai lịch hắn.
Mọi người dĩ nhiên cứ như vậy trơ mắt nhìn quái nhân này chầm chậm thong thả đi vào thành rồi biến mất trong biển người.
Đúng như Lăng Thiên sở liệu, giờ phút này Nam Cung Thiên Long đang ở trong khách điếm, không hề phong độ giơ chân vung tay cất tiếng mắng to. Bên ngoài, Nam Cung Thiên Hổ đã chỉnh đốn nhân mã, đang muốn chuẩn bị đi tìm Dương Không Quần xả giận, thuận tiện nói chuyện về điều kiện, nương theo việc con mình chết "ngoài ý muốn" mà chiếm tiện nghi một lần. Đâu biết mọi người ở đây đang có giấc mơ đẹp thì lại đột nhiên truyền tới tin Ngọc Gia Tam gia Ngọc Mãn Thiên đáp ứng lời mời của Dương gia gia chủ Dương Không Quần, tới Dương gia làm khách. Điều này làm cho Nam Cung Thiên Long trong bụng đang đầy khí tức một hơi không thở được, cơ hồ bị nghẹn đến hôn mê bất tỉnh
Mặc dù Ngọc Gia chỉ có một người tới là Ngọc Mãn Thiên, Ngọc lão Tam, nhưng ai chẳng biết đây là đệ nhất thế gia trên Thiên Tinh đại lục ngàn năm qua. Đến tột cùng là có chủ ý gì. Nhưng mặc kệ là chủ ý gì, Ngọc Gia cũng tuyệt đối không phải là thế lực mà Nam Cung thế gia có thể đắc tội được. Hơn nữa Ngọc Gia Tam gia, Ngọc Mãn Thiên nọ tính tình ngang ngược đã vang danh khắp thiên hạ, bây giờ đang tọa trấn ở Dương gia, đoàn người nhà mình bây giờ tìm tới cửa chẳng phải là tự tìm khổ sao. Rõ ràng như vậy thì không để cho Ngọc Gia mặt mũi. Đừng nói là không đánh thắng được Ngọc lão Tam, cho dù có thể đánh thắng thì cũng không thể đánh a.
Vội vàng ngăn lại vẻ kích phẫn của Nam Cung Thiên Hổ, Nam Cung Thiên Long vẻ mặt âm trầm, trên mặt giống như có một tầng băng sương bao phủ, đi tới đi lui trong khách sạn, một lúc lâu sau mới nói:" Hành động hôm nay tạm thời hủy bỏ."
"Đại ca, tại sao. Thù của Nhạc nhi há có thể không báo. Dương Không Quần có Ngọc Gia làm chỗ dựa thì làm sao. Ngọc Gia mặc dù thế đại, nhưng chung quy không thể không nói lý. Hơn nữa, bất quá chỉ có một Ngọc Mãn Thiên tới, sợ hắn sao. Tiểu đệ một người liền có thể xử lý hắn." Nam Cung Thiên Hổ đối với quyết định của đại ca không cho là đúng.
"Bây giờ thế cục phức tạp vi diệu, dụng ý của Ngọc Gia hiện tại còn không rõ ràng lắm, không biết bọn họ cùng Dương gia hợp tác hay là Dương gia lựa chọn việc phụ thuộc vào Ngọc Gia. Hoặc là lão thất phu Dương Không Quần nọ chỉ là đang mượn thế, nhưng bây giờ lại tuyệt không thể coi thường vọng động. Ngọc Gia, thực lực cao thâm mạc trắc, quyết không thể khinh động. Thù của Nhạc nhi mặc dù không thể không báo, nhưng cũng tuyệt không thể liên lụy cả gia tộc lâm vào nguy cơ, tốt nhất là tạm thời quan sát thêm một thời gian nữa, thế cục vi diệu này cũng sẽ đến thời khắc rõ ràng." Nam Cung Thiên Long trầm tư một lúc chậm rãi nói.
"Phụ thân. Ta cảm giác được Dương Không Quần có thể là đang mượn thế. Dù sao Ngọc Gia là ngàn năm thế gia, rất cao ngạo. Sao có thể cùng Dương gia kết minh. Dương Không Quần nọ mặc dù gian trá nhưng lại cũng không phải là người nguyện ý cam tâm làm chư hầu cho người khác. Cho nên điểm thứ nhất, việc kết minh tin tưởng là có thể bỏ qua không đề cập tới." Trên gương mặt thanh tú của Nam Cung Ngọc hiện vẻ trầm tư nói.
"Ồ. Nói tiếp đi" Nam Cung Thiên Long nhãn quang sáng ngời.
"Điểm thứ hai, Ngọc Gia cũng tuyệt đối không thể tiếp nhận sự phụ thuộc của Dương gia. Thứ nhất. Dương gia cũng cũng chỉ có chút thực lực tại Thừa Thiên, sức ảnh hưởng chính thức thật sự quá yếu, tin tưởng rằng Ngọc Gia căn bản sẽ không để trong mắt. Thứ hai, Ngọc Gia từ ngàn năm nay thủy chung vẫn bảo trì tư thái một bộ siêu nhiên, chỉ cần trong lúc đại lục phân tranh, Ngọc Gia không có tâm tư tranh giành thiên hạ thì việc tiếp nhận Dương gia cũng vô ích. Cũng là không hề có đạo lý. Càng huống chi bây giờ Dương gia đang ở thời khắc nội ưu ngoại hoạn. Ngọc Gia càng không có khả năng tự đem củ khoai nóng ôm vào trong ngực, cho dù Dương gia có thể chấp nhận điều kiện nào thì cũng tự uổng công." Nam Cung ngọc chậm rãi nói. Ý tứ rõ ràng, phân tích mạch lạc.
Nam Cung Thiên Long lần đầu tiên phát hiện, nữ nhi mình trí tuệ lại cao như thế, không khỏi mặt lộ vẻ mỉm cười, nhìn Nam Cung Ngọc, ý bảo nàng tiếp tục nói.
"Về phần mượn thế, đây mới là khả năng có thể nhất, cũng hoàn toàn có thể lý giải. Nam Cung thế gia chúng ta điều động quy mô đến đây, lý do bên ngoài chính là huyết cừu của Nhạc ca ca, mà mục tiêu chủ yếu lại là Dương gia. Vô luận như thế nào, lấy thực lực Dương gia lúc này tuyệt đối không thể đối thủ của Nam Cung thế gia chúng ta. Cho nên chỉ cần xảy ra tranh chấp, Dương gia tất nhiên sẽ rơi xuống hạ phong. Nhưng Sau khi Ngọc Mãn Thiên đi tới Thừa Thiên lại cấp cho Dương Không Quần một cây gậy cứu mạng, Dương lão tặc tất nhiên là nhanh chóng nắm bắt cơ hội, qua đoạn thời gian này thì tình hình sẽ khác."
"Ồ, trong đó liệu còn có dụng ý khác." Nam Cung Ngọc suy nghĩ một chút, rồi khẳng định nói:" Lúc này, Dương Không Quần mặc dù không rõ ràng lắm tại sao chúng ta đã biết được hung phạm hại chết Nhạc ca chính là Dương gia nhưng cũng có thể đoán được Nam Cung gia ta điều động quy mô đến đây là do sốt ruột về huyết cừu. Cũng sớm có thể đoán được mấy ngày tới chúng ta có thể hành động quy mô lớn. Cho nên hắn cố ý mời Ngọc Mãn Thiên về nhà, rõ ràng là hy vọng chúng ta không nên coi thường vọng động. Trên thực tế còn là vì Nam Cung thế gia chúng ta đào một cái hố không thể không nhảy vào. Nếu như chúng ta lúc Ngọc Mãn Thiên còn đang ở Dương gia mà phát động kế hoạch cũ, như vậy, không thể nghi ngờ là không để cho Ngọc Gia mặt mũi, đồng thời Ngọc Mãn Thiên cũng tuyệt không khoanh tay đứng nhìn. Cứ như vậy, Nam Cung thế gia chúng ta hoàn toàn bị Dương Không Quần dồn vào thế đối mặt với Ngọc Gia. Nhưng trên thực tế, chúng ta đã không thể không phát động, nếu như thật sự lui bước, người trong thiên hạ lại cho rằng Nam Cung gia chúng ta từ nay về sau không gượng dậy nổi, danh vọng vì thế mà tổn hại."
"Nhưng, nếu như thật sự cùng Ngọc Gia phát sinh xung đột, xung đột dù lớn hay nhỏ, không nói đến thực lực chúng ta so với Ngọc Gia có chênh lệch nhất định, nhưng có thể khẳng định chính là một khi đối đầu với Ngọc Gia, Nam Cung thế gia chúng ta cũng không rảnh mà động thủ với hắn. Dương Không Quần cùng Dương gia cũng tất nhiên bởi vậy mà kê cao gối vô lo, tiện nghi cho lão tặc này. Dựng nên thế cục này mà tọa sơn quan hổ đấu, thật là kế sách rất cao minh. Nhân vật mấu chốt ở đây chính là Ngọc Gia Tam gia Ngọc Mãn Thiên. Hắn tới thật sự là rất đúng lúc, càng bởi vì người này là một gã mãng phu, cho nên Dương Không Quần chỉ cần hơi có chút thủ đoạn là có thể khiến hắn coi Nam Cung gia ta là địch. Cho nên, ta đề nghị, tạm thời nhẫn nại. Chờ đợi thời cơ, so với hành động thì ổn hơn nhiều." Nói tới đây, Nam Cung ngọc trên mặt lộ ra một tia sầu lo. Nếu Dương Không Quần cố tình chia rẽ Ngọc Mãn Thiên, sợ rằng gia tộc của mình có án binh bất động thì Ngọc Mãn Thiên cũng sẽ tự tìm tới cửa, bất quá lời này cũng không nói ra tránh làm rối loạn tâm tư mọi người. Nam Cung ngọc không thể làm gì khác hơn là lại nuốt trở về.
"Không sai." Nam Cung Thiên Long vỗ đùi." Ngọc nhi nói có đạo lý, cho nên chúng ta bây giờ không thể đi tìm Dương gia xả giận. Lùi một bước trời cao biển rộng. Ngọc Mãn Thiên nọ chung quy không có khả năng ở tại Dương gia lâu dài."
Nam Cung Thiên Hổ cầm một chùm loạn thảo trong tay nắm chặt, một đám mạt phấn như tuyết trắng nhất thời bay lả tả xuống. Nam Cung Thiên Long cùng Nam Cung Ngọc đồng thời cau mày lui về phía sau. Nhưng lại thấy hắn cau mày, vẻ mặt không hiểu chút nào nói:" Dương Không Quần, lão thất phu này có ý gì. Hắn chẳng lẽ không biết, Ngọc Mãn Thiên không có khả năng bảo vệ Dương gia cả đời, chung quy sẽ phải rời đi sao. Dương gia sớm muộn sẽ phải đối mặt với sự trả thù của chúng ta. Cử động của hắn bây giờ chẳng phải là làm điều thừa sao. Chỉ là kế sách nhất thời mà thôi."
Nam Cung ngọc khẽ cười một tiếng, nhẫn nại giải thích nói:" Nhị thúc đã nói ra điểm mấu chốt, Dương Không Quần chính là chỉ cần kéo dài mấy ngày trước mắt thôi. Qua mấy ngày nữa, bát phương thế lực đều tề tập ở Thừa Thiên, đến lúc đó, Dương Không Quần là địa đầu xà, vô cùng có khả năng đi khắp nơi tranh thủ ứng phó với Nam Cung thế gia ta. Đến lúc đó là một mảnh loạn cục, Dương Không Quần cho rằng chúng ta không dám vọng động. Trên thực tế, chúng ta cũng quả thật không có tiện vọng động."
Nam Cung Thiên Long âm lãnh cười:" Đúng là ý này, Dương gia cố nhiên có thể tại thời kỳ này tranh thủ minh hữu. Nhưng Nam Cung thế gia chúng ta sao lại không thể. Trên Thiên Tinh trên đại lục, mấy chữ Nam Cung thế gia này vô luận đến nơi nào chung quy so với Dương gia còn vang dội hơn nhiều lắm. Dương hông Quần lão thất phu này nếu là có chủ ý này, chỉ sợ hắn gõ sai bàn tính rồi."
Nam Cung ngọc trầm ngâm một hồi, rốt cục nói:" Phụ thân, Ngọc nhi vẫn mãi tự hỏi, việc này không thể không phòng bị. Dù sao nơi này chính là Thừa Thiên, rốt cục Dương gia mới là địa đầu xà. Có câu 'cường long nan áp địa đầu xà'. Thực lực chúng ta cố nhiên không kém nhưng đông đảo thế lực xung quanh lại chưa có thể nói là cường long. Ở Thừa Thiên Dương Không Quần chính là chủ tràng. Lão tặc này là địa đầu xà, thế lực khắp nơi đến nơi đây, vô luận như thế nào đều cấp cho Dương Không Quần vài phần mặt mũi. Nam Cung thế gia danh đầu ngay cả có vang dội, nhưng nơi đây rốt cuộc không phải là Nam Trịnh Kim Bích thành a."
Nam Cung Thiên Long trầm ngâm, một hồi lâu mới nói:" Ngọc nhi, theo ý kiến của ngươi, phải làm như thế nào." Nam Cung Thiên Long hỏi những lời này, hiển nhiên trong lòng đã có ý tứ đem nữ nhi hắn làm trọng điểm bồi dưỡng.
Nam Cung ngọc trong lòng vui vẻ, không chút do dự nói:" Phụ thân chẳng lẽ quên ư. Dương gia tại Thừa Thiên lại có một tử đối đầu. Dương gia muốn mọi việc thuận lợi thì còn phải được cái đầu xà kia đồng ý."
Nam Cung Thiên Long hai mắt phát sáng, cười ha ha, nói:" Không sai. Còn có Lăng Gia."
Nam Cung Ngọc tay nắm chặt chuỗi hạt châu trên ngực cười nói:" Chỉ cần chúng ta có thể nắm chắc thời cơ cùng Lăng Gia giao hảo, mà Lăng Gia lúc này ở sau lưng lại mới vừa khéo léo cùng nhân vật của Vô Thượng Thiên có giao tình. Vô luận giao tình là lớn hay là nhỏ, chúng ta cũng chẳng khác gì gián tiếp tiếp xúc với Vô Thượng Thiên. Như vậy liền vô hình giải quyết giá họa chi kế của Dương Không Quần. Hơn nữa, Dương Không Quần bây giờ dựa vào Ngọc Gia, nhưng chúng ta kết giao Lăng Gia, vô hình chung, liền có ý tứ dùng Vô Thượng Thiên đối kháng với Ngọc Gia. Mặc kệ người của Vô Thượng Thiên có thừa nhận hay là không, nhưng ít nhất trong mắt thế lực khắp nơi, tạo thành ấn tượng như vậy. Ngọc Gia tuy mạnh, nhưng còn chưa nhất định ở trên Vô Thượng Thiên". Nguồn: http://truyenyy.com
"Ha ha ha, theo đó, thế lực Vô Thượng Thiên cùng Ngọc Gia iền chẳng khác gì triệt tiêu lẫn nhau, nhưng chúng ta lại có thêm một địa đầu xà làm minh hữu. Lăng Gia. Ha ha ha., diệu kế, quả nhiên diệu kế. Ngọc nhi, vi phụ trước kia thật đúng là không phát hiện ra, lấy trí kế của ngươi đủ có thể trơ thành trí nang của Nam Cung gia ta"
Nam Cung ngọc xấu hổ cười nói:" Cái này thân dạy dỗ có phương pháp."
Phụ tử hai người thật không ngờ, lúc này bọn họ nhất tâm nhất ý định giao hảo với Lăng Gia, mới là đại cừu nhân chính thức giết chết huynh trưởng. Mà giờ phút này bọn họ đang cắn răng nghĩ kế đối phó với Dương gia vốn chỉ trăm phần trăm thuần túy là con dê thế tội. Nguyên bổn là minh hữu, bây giờ đã thành sanh tử chi cừu; mà vốn là đại cừu nhân bất cộng đái thiên, vốn phải đấu đến ngươi chết ta sống, giờ phút này lại trở thành đối tượng nhất tâm muốn lấy lòng. Thế sự kỳ diệu khó lường, quả nhiên có thể thấy được.
Quyển 3

/795

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status