Chương 828: Tóm Bắc Dương
“Hự…”, Diệp Huy như nghe thấy âm thanh phát ra bên trong cơ thể. Ngay sau đó, vùng đan điền của hắn ta lan đến cơn đau dữ dội.
“Anh, anh phế đi tu vi của tôi?”
Khi Diệp Huy định thần trở lại thì trợn tròn mắt nhìn về phía Diệp Thiên, tỏ vẻ không sao tin nổi và trên mặt hắn ta rõ sự thất vọng.
Diệp Thiên thản nhiên lên tiếng: “Chết và phế đi tu vi, cậu chỉ được chọn một trong hai”.
Nghe vậy, Diệp Huy lập tức im bặt, không dám nói thêm lời nào, nhưng trong lòng hắn ta đã vỡ vụn từ lâu.
Đối với võ sĩ theo võ cổ mà nói, ngoài tính mạng ra thì không có gì quan trọng hơn tu vi cả. Kể cả là tính mạng thì cũng ngang với tu vi. Thế nhưng hiện giờ tu vi của hắn đã bị phế bỏ, trở thành một người bình thường không hơn không kém.
Sau khi ra tay xong, Diệp Thiên không còn quan tâm tới Diệp Huy nữa.
Đối với người nhà họ Diệp như Diệp Huy, anh sẽ không ra tay nương tình. Nhưng hiện giờ thông tin về bố mình cụ thể thế nào anh vẫn chưa biết, cho nên vẫn nên để lại một sợi dây câu con cá lớn.
Lúc này bên trong hang động im bặt lạ thường. Cho dù là khí oxy không còn đủ, phần lớn mọi người hít thở đều rất khó khăn nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn, chỉ sợ phát ra tiếng động khiến Diệp Thiên chú ý đến mình. Phần lớn bọn họ đều sợ làm Diệp Thiên nổi giận.
Chỉ cần Diệp Thiên tuỳ ý ra tay là có thể giết chết võ sĩ tầng thứ mười, đây không phải là điều mà bọn họ có thể tưởng tượng được.
Diệp Thiên không quan tâm tới đám người. anh đi về phía đối diện, là vị trí bức tường bằng phẳng đã bị Diệp Thiên phát hiện trước đó, sau đó đưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Diệp Thiên lập tức ra tay. Chỉ thấy anh chậm rãi giơ một cánh tay ra chạm vào phần bề mặt trơn nhẵn bằng phẳng của bức tường.
Cuối cùng, một lực mạnh từ trong cơ thể Diệp Thiên phóng ra, cứ thế thuận theo hướng của cánh tay, đi xuống lòng bàn tay và hướng vào bức tường.
Rầm!
Tiếng nổ kịch liệt vang lên. Cả hang động đột nhiên rung chuyển. Khi tiếng động dừng lại, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn bức tường vốn dĩ kiên cố, dù mọi người có nghĩ cách gì, dù võ sĩ tầng thứ mười có dùng hết sức cũng không thể làm đổ thì lúc này nó đã nứt lìa.
Sau đó Diệp Thiên thò tay vào trong, dùng sức kéo.
Giây phút sau đó, một bóng người quen thuộc bị Diệp Thiên lôi ra ngoài.
Chỉ thấy bóng người kia bị kéo thì nhắm chặt mắt lại như đang chìm trong trạng thái ngủ say. Thế nhưng giây phút bị ném xuống đất, đối phương lập tức mở mắt ra, vả lại còn nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt đất.
“Bắc Dương?”
Khi mọi người nhìn rõ người này là ai thì đều tỏ ra hết sức kinh ngạc.
Bóng người quen thuộc này không phải ai khác mà chính là người đi trước dẫn đường đưa bọn họ vào đây. Bắc Dương – Các Chủ Bắc Thiên Các.
Có điều giữa đường thì ông ta đột nhiên mất tích. Hiện giờ xem ra không phải là mất tích mà ông ta nhân lúc nội bộ trục trặc đã lẻn vào chỗ khác né tránh.
Bắc Dương đã tỉnh táo lại. Ông ta lập tức chỉ vào Diệp Thiên tỏ vẻ không sao tin nổi: “Mày, mày còn sống?”
Ngay sau đó ông ta đưa mắt nhìn xung quanh, rồi ngây người tại chỗ. Vài xác chết nằm trên đất đập vào mắt ông ta. Ngoại trừ Trình Phi ra thì những võ sĩ tầng thứ mười khác đều là những người hợp tác với ông ta.
Xác của Thiên Khải cũng ở đó. Thực ra Bắc Dương đã biết từ lâu rằng người mặc đồ kín bưng kia chính là Thiên Khải, nhưng một người có thực lực khủng khiếp như vậy mà nay đã chết rồi.
Còn Diệp Thiên vốn dĩ bỏ mạng bên trong mê cung như dự đoán của ông ta thì hiện giờ lại sống sờ sờ xuất hiện trước mặt ông ta, vả lại còn có thể đánh sập cả bức tường kiên cố lôi ông ta ra ngoài.
Chỉ cần là một người có tư duy bình thường thì lúc này đều ngỡ ngàng.
“Bắc Dương chó chết. Mẹ kiếp, hoá ra ông trốn ở đây à?”
“Nói xem có chuyện gì?”
“Mau mở cửa động thả bọn tôi ra ngoài”.
“Bắc Dương, hôm nay nếu ông không chết thì chúng tôi cũng sẽ không sống ra ngoài”.
Cả đám người thấy Bắc Dương thì phẫn nộ thấy rõ. Bắc Dương vừa hợp tác với nhóm người phía Tô Vân Hải, muốn lấy tính mạng bọn họ. Ông ta lại tự bố trí bẫy muốn giết cả những bên hợp tác với ông ta.
Một con người gian manh giảo hoạt thế này, nếu không chết thì e rằng sau này tất cả mọi người đều không thể yên tâm.
Bắc Dương nhả ra cặn khí. Hồi lâu sau ông ta mới khôi phục lại tâm trạng rồi lạnh lùng nói: “Các vị, các vị muốn tôi chết vậy sao?”
“Bớt lời đi, chúng tôi hận không thể ăn thịt, uống máu ông cho rồi”, mọi người tức tối vô cùng.
Nếu không phải Diệp Thiên đững giữa thì bọn họ đã không nhịn nổi mà xông lên rồi.
Bắc Dương đột nhiên bật cười, sau đó ông ta nhìn sang Diệp Thiên: “Không hổ là Lăng Thiên Chiến Thần, mỗi lần xuất hiện đều khiến người ta phải ngỡ ngàng”.
“Không biết vì sao mày có thể sống sót ra khỏi mê cung, nhưng tao cũng không muốn biết”.
“Còn những người khác hôm nay không thể ra khỏi đây, đương nhiên, cũng bao gồm cả mày”.
Bắc Dương nói với giọng rất tự tin nhưng lại khiến người ta khó hiểu.
Tình hình lúc này đã rõ mười mươi. Mấy người hợp tác với Bắc Dương đã bị Diệp Thiên xử lý, hiện giờ chỉ còn lại một mình ông ta đối diện với bao nhiêu người.
Thực lực của Bắc Dương là tầng Đỉnh Phong thứ mười, vẫn nằm trong phạm vi tầng thứ mười. Chỉ cần mọi người liên thủ thì căn bản không cần phải sợ đối phương.
Vả lại, còn có một vị thần như Diệp Thiên ở đây nữa.
“Thuỷ Tổ Kiếm”, đột nhiên Bắc Dương ngừng cười vung tay.
Ngay sau đó nghe “tách” một tiếng, giây phút sau đó mặt đất đứt nứt lìa.
Một thanh trường kiếm cổ xuất hiện từ lòng đất, cứ thế chồi lên nằm trong tay Bắc Dương.
Vẫn là thanh Thuỷ Tổ Kiếm đó, có điều nó đã dài hơn so với trước đó vài phần, và còn mang theo sức sống giống như con người vậy.
Sức sống này còn mang theo luồng khí tức nào đó.
Võ sĩ thực lực yếu khi cảm nhận kỹ thì đều bất giác run rẩy, giống như động vật yếu ớt đột nhiên gặp phải mãnh thú vậy.
Thật sự rất đáng sợ.
Còn Bắc Dương, sau khi nắm chặt thanh kiếm thì dòng máu trong cơ thể bắt đầu cuộn trào.
Mặt ông ta nổi gân xanh. Luồng khí tức đế vương độc nhất vô nhị hình thành.
Và tình cảnh lúc này ứng với câu nói “Có được Thuỷ Tổ Kiếm là có được thiên hạ”.
“Đáng tiếc, nó được luyện chưa đầy nửa tiếng. Nếu thêm nửa tiếng nữa thì toàn bộ các người đều bị bề mặt nung luyện đến chết. Và lúc đó Thuỷ Tổ Kiếm trong tay tôi sẽ hoàn toàn hồi phục lại một phần mười thần tính của thời kỳ đỉnh cao”, Bắc Dương chậm rãi lên tiếng.
Mặt ông ta tỏ vẻ hưng phấn thấy rõ.
Nếu vừa rồi ông ta bị Diệp Thiên lôi ra từ bên trong bức tường và xử lý ông ta trong phút chốc, thì ông ta không có cơ hội cầm được thanh kiếm.
Thế nhưng mọi thứ đã quá muộn. Chỉ cần cầm Thuỷ Tổ Kiếm, ông ta chính là thiên hạ vô địch.
“Thế nhưng cho dù là vậy thì thần tính của Thuỷ Tổ Kiếm cũng chỉ đủ tôi dùng mà thôi, vả lại còn không cần lo phải trả giá cho việc tiêu tốn tuổi thọ”.
-------------------
/884
|