Chương 809: Ông còn chưa chết?
Mấy người phía Bạch Tử U ra ngoài. Bọn họ đứng trên nóc của mê cung, phóng tầm mắt nhìn xung quanh và có thể nhìn ra rõ ràng mê cung đang sụp đổ dần dần.
Đồng thời, bọn họ cũng cảm nhận được mê cung này rộng lớn thế nào. Lúc này phần đầu ra còn cách bọn họ lên tới hàng trăm mét.
Nếu như bình thường thì mười ngày hay nửa tháng cũng không thể ra khỏi đây. Đây chính là điểm đặc biệt của nơi này.
“Ấy, sao chẳng có lấy một ai?”, Du Thanh và Du Yên sáng mắt lên, bọn họ nhìn về phía xa. Ngọn núi thứ ba to lớn vô cùng. Ngoài mấy người bọn họ ra thì không thấy thêm ai khác, bao gồm cả Triệu Sóc đã ra ngoài từ trước đó.
Theo lý mà nói thì sau khi Triệu Sóc sống sót ra ngoài nhất định sẽ nói với Các Chủ Bắc Dương về tình hình bên trong, sau đó đổ oan mưu hại và dẫn người tới bịt lỗ hổng mới phải.
Đợi khi bọn họ ra thì hoặc là phải chết, hoặc là bị bắt sống. Không có lý gì mà chẳng có lấy một ai thế này.
“Tôi biết rồi”, Bạch Tử U lên tiếng. Lúc này về cơ bản cô đã hồi phục lại.
“Mọi người có nhớ trước đó anh Diệp nói với Triệu Sóc gì không?”
Ai nấy đều ngỡ ngàng gật đầu. Bọn họ nhớ rất rõ.
Bạch Tử U nói tiếp: “Anh Diệp nói Triệu Sóc và Trương Linh Phóng chẳng qua chỉ là quân cờ của Bắc Thiên Các, kết cục của hai người bọn họ cũng đã được định sẵn là phải chết rồi”.
“Nếu như mọi thứ đều được sắp xếp ổn thoả thì bọn họ đương nhiên biết về tình hình của Thuỷ Tổ Kiếm”.
“Giống như chúng ta, nếu không phải có anh Diệp cứu giúp thì có thể sống sao? E rằng không ai có thể ngờ nổi sẽ có người ngăn được Thuỷ Tổ Kiếm lại cho nên trong mắt Bắc Thiên Các, chúng ta về cơ bản đã chết, tuyệt đối không thể nào sống sót”.
“Cũng chính vì vậy nên kẻ là quân cờ trong việc này chỉ có thể bị trừ khử ngay lập tức vì chỉ có người chết mới mang theo mọi bí mật mà đi”.
Mọi người nghe Bạch Tử U nói xong thì kinh ngạc. Nếu như vậy thì có thể giải thích vì sao khi bọn họ ra lại không ai ngăn cản, cũng không ai bịt lỗi hổng này. Vì người người của Bắc Thiên Các đều cho rằng bọn họ đã chết.
“Vậy… bây giờ bọn họ đâu cả rồi?”, La Hằng nghi hoặc. Cho dù cho rằng bọn họ đã chết thì cũng không đến mức rời đi cả chứ?
Lần này Chu Hoàng lên tiếng: “Sự việc đã tới nước này thì cũng dễ lý giải”.
“Bắc Thiên Các vừa muốn hợp tác với các thế lực khác, vừa muốn tự mình bố trí cục diện, đặc biệt là cục diện của mê cung này, chắc chắn do một mình Bắc Thiên Các làm”.
“Nhưng bọn họ muốn đảm bảo không ai nghi ngờ, không muốn ảnh hưởng tới việc hợp tác nên chỉ có thể nhanh chóng tiến hành bố trí cục diện về sau, cho nên nếu tôi đoán không nhầm thì cục diện cuối cùng chính là ở đỉnh chính”.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau và tỏ ra kinh ngạc. Đặc biệt là La Hằng, ông ta cảm thấy có một cơn gió lạnh thổi tới và cảm thấy như bọn họ chính là mớ kiến con trong cơn gió lạnh đó mà thôi.
Nhưng đột nhiên, có một ngày đàn kiến đi tới chỗ xuất phát của cơn gió và phát hiện ra nguồn cơn là do con người thổi.
Sinh tử hoàn toàn đã bị đối phương nắm trong lòng bàn tay và bọn họ chẳng qua chỉ là lũ kiến bị chơi đùa, bất cứ lúc nào cũng có thể bị giết.
La Hằng cảm thấy hối hận vô cùng. Nếu không phải gặp được mấy người phía Diệp Thiên, hoặc có thể nói nếu không phải gặp được Diệp Thiên thì lần này ông ta chắc chắn đã bỏ mạng tại Bắc Thiên Các rồi.
Thực sự quá đáng sợ!
“Chúng ta tới đỉnh chính thôi”, Chu Hoàng nhắc nhở.
Bạch Tử U gật đầu.
“Không đợi anh Diệp sao?”, La Hằng định thần trở lại và lên tiếng hỏi.
Ông ta phát hiện ra đi cùng Diệp Thiên sẽ an toàn hơn, còn nếu đi tách Diệp Thiên thì ông ta chỉ thấy lạnh toát người, mồ hôi đầm đìa.
Bạch Tử U và Chu Hoàng gần như lắc đầu cùng lúc, nói: “Không cần, chúng ta đi trước”.
Hai người bọn họ theo Diệp Thiên đã lâu nên hiểu Diệp Thiên nhất. Bọn họ biết lúc nào nên làm gì.
Ông cố Chu cũng có đôi phần hiểu Diệp Thiên nên khi thấy La Hằng do dự thì cười, an ủi: “La Hằng, cậu yên tâm, trước đó ở mê cung bị Thuỷ Tổ Kiếm uy hiếp nhưng giờ ra ngoài đã không còn Thuỷ Tổ Kiếm uy hiếp nữa. Mấy võ sĩ tầng thứ mười chúng ta chỉ cần liên kết lại thì việc ra, vào Bắc Thiên Các là do chúng ta quyết định”.
La Hằng định thần trở lại, cười khổ.
Vừa rồi ông ta quá hoang mang. Sau khi bị Thuỷ Tổ Kiếm uy hiếp, lại thêm bản thân bị tàn tật nên nhất thời khiến ông ta hoài nghi thực lực của bản thân.
Hiện giờ nghe ông cố Chu nói vậy, ông ta mới nhớ ra mình là võ sĩ tầng thứ mười. Không chỉ ông ta mà ông cố Chu, Bạch Tử U và Chu Hoàng đều là võ sĩ tầng thứ mười.
Đông Phương Tĩnh là võ sĩ tầng thứ tám. Du Thanh và Du Yên yếu hơn một chút nhưng cũng là tầng thứ bảy rồi. Bọn họ liên kết lại thì thực lực cũng không hề kém cạnh so với võ sĩ tầng thứ tám.
“Vậy tới đỉnh chính”, La Hằng nén thở. Ông ta muốn tận tay giết chết Bắc Dương.
Mấy người đi trước, còn Diệp Thiên đã quay lại bên trong mê cung tìm Trương Linh Phóng.
Sau khi trở thành kẻ tàn phế, Trương Linh Phóng chỉ là một người bình thường, lại thêm trước đó vung kiếm liên tục nên ông ta đã gần như bị liệt, chân tay không sao cử động nổi, khí huyết bên trong cơ thể cạn kiệt.
“Cuối cùng phải chết sao…”, Trương Linh Phóng dựa vào tường, cố gắng ngẩng đầu nhìn về phía xa, nơi những viên đá đang rơi như mưa kia chẳng mấy chốc sẽ lan tới chỗ ông ta.
Thực ra bây giờ ông ta đã biết rằng mình không chỉ là một quân cờ trong tay Bắc Thiên Các mà Thuỷ Tổ Kiếm cũng là Bắc Thiên Các cố ý để ông ta lấy đi.
Mục đích chính là giết chết những người trong này.
Làm được chưa? Làm được rồi!
Trương Linh Phóng thấy uy lực của Thuỷ Tổ Kiếm, lại tận tay dùng nó nên ông ta biết rằng Triệu Sóc với thực lực mạnh hơn ông ta mà dùng Thuỷ Tổ Kiếm thì uy lực có thể phát huy khủng khiếp cỡ nào.
Không một ai có thể ngăn lại. Kể cả là Diệp Thiên cũng không thể!
Trong mắt ông ta, Diệp Thiên đến một nhát kiếm cũng không ngăn lại được và đã bị giết.
Vui vẻ không?
Trương Linh Phóng lại không thấy vui vẻ mà thấy hối hận.
Nếu như ngay từ đầu ông ta không tham dự bữa tiệc mừng thọ của ông cố Chu, không đi đoạt cái gọi là Sơn Hà Lệnh, không xảy ra mâu thuẫn với Diệp Thiên thì có lẽ giờ này ông ta còn có thể là Trưởng Lão có tương lai nhất của Bắc Thiên Các vì dù sao ông ta cũng là kiếm tu.
Nếu đạt tới tầng thứ mười, dựa vào sự tu luyện của ông ta thì nói không chừng thực lực có thể đấu lại với Bắc Dương.
Các Chủ tương lai của Bắc Thiên Các thậm chí có khả năng là ông ta. Thế nhưng mọi thứ đã bị ông ta huỷ hoại, giống như một giấc mông tan, vĩnh viễn không bao giờ trở thành sự thực.
“Còn chưa chết?”, đương lúc Trương Linh Phóng thở dài chuẩn bị nhắm mắt thì một giọng nói quen thuộc vang lên.
Ông ta định nhắm mắt thì lại chợt mở tròn mắt ra nhìn với vẻ kinh ngạc.
Trước mắt ông ta có một người đang đứng đó.
-------------------