Chương 728: Thanh thế to lớn
“Bọn họ vô duyên vô cớ đánh bạn gái anh.” Hồ Thiên chỉ về phía mấy người chỗ Diệp Thiên rồi thêm mắm dặm muối.
Sau đó hắn nói tiếp: “Vừa rồi còn gọi điện thoại gọi người. Anh sợ mình anh không ứng phó lại nổi nên chỉ đành gọi các em đến.”
“Ồ?”
Mấy thanh niên con nhà quản lý cấp cao thấy vậy thì đột nhiên nheo mắt lại nhìn về phía đám người Diệp Thiên. Những công nhân xung quanh ra vẻ muốn hóng chuyện chứ chẳng dám tham gia vào và không dám lo chuyện bao đồng.
Ánh mắt bọn họ nhìn mấy người phía Diệp Thiên tỏ vẻ cảm thông, như thể đã biết được kết quả của sự việc vậy.
“Cảnh tượng thế này rất hiếm gặp.”
“Lần trước khi Hồ thiếu gia dẹp bằng đám choai choai gần đây cũng không đến mức rầm rộ thế này.”
“Tôi dự tính hôm nay phải xảy ra án mạng đấy.”
“Nhà máy Lam Thiên này rộng bằng mấy lần sân bóng, là địa bàn của nhà người ta. Có làm chết người thì cũng chẳng làm sao đâu.”
“Nhưng mấy người kia trông không giống người thường đâu. Xe bọn họ đi rõ ràng đắt đỏ.”
“Đã bảo rồi, đây là địa bàn của nhà Hồ thiếu gia. Cho dù người cầm quyền của Bắc Cương có tới đây thì cũng phải khuất phục thôi.”
Mọi người không ngừng bàn tán xôn xao.
“Hiện, hiện giờ nên làm sao?” Vu Lạc hoang mang. Lúc hắn còn ở thôn Lý Gia, lần đánh nhau to nhất mà hắn tham gia vào cũng chỉ có quy mô chừng mười người.
Nhưng trông cảnh hiện tại, cả đám con nhà quản lý cấp cao đã có tới mười người rồi, vả lại bọn họ còn đang hô hào đám công nhân dưới trướng mình nữa.
Chẳng mấy phút sau đó, công viên đã tập trung kín người.
Những người đến xem trò vui cũng sợ tới mức chạy tới chỗ rất xa để ngó, căn bản không dám lại gần.
Trong chốc lát hơn trăm người vây kín mấy người bọn họ. Kẻ nào kẻ nấy mặt mày hung tợn.
Chỉ cần một câu nói của con cái mấy quản ly cấp cao thì bọn họ lập tức xông lên xử lý mấy người phía Diệp Thiên.
“Không phải sợ.” Diệp Thiên thản nhiên trả lời.
Chu Mặc An ở bên cũng cười nhạt, thậm chí còn tỏ vẻ dở khóc dở cười.
Người khác thì không rõ nhưng khoảng thời gian này hắn kề cận bên cạnh Diệp Thiên nên biết được bản lĩnh của Diệp Thiên thế nào.
Diệp Thiên là một người mà đến cả võ sĩ tầng thứ mười gặp cũng phải tỏ ra khách sáo và cung kính. Thế nhưng đám người trước mắt chỉ là người bình thường, đừng nói là Diệp Thiên mà chỉ cần một cánh tay của hắn thôi, cũng đủ xử lý bọn họ gọn gàng rồi.
Chỉ có mình Vu Lạc khi nghe câu nói của Diệp Thiên thì mặt mày tỏ vẻ khổ sở.
Sao có thể không sợ cho được chứ?
Không phải là mấy người, cũng không phải là mấy chục người mà là vài trăm người đấy.
Mỗi người nhổ một bãi nước bọt e rằng cũng có thể đủ nhấn chìm bọn họ rồi.
Đôi mắt hắn cứ thế rưng rưng.
“Bây giờ biết tôi lợi hại chưa?” Lúc này Hồ Thiên mới dẫn Lương Hồng đi tới, giọng nói tỏ vẻ tự tin.
Khí thế hùng hổ thế này, cảnh tượng này đừng nói là bốn người bọn họ, ngay cả có thêm gấp mười lần người như vậy thì cũng chỉ có thể chịu đánh đập đến chết thôi.
Vì đây là nhà máy, và không ít công nhân đều có công cụ trong tay.
“Hồ thiếu gia, anh bảo bắt ông ta quỳ xuống xin lỗi. Giờ người ta muốn ông ta lập tức xin lỗi.” Lương Hồng lúc này mới yên tâm, sau đó cô ta ôm lấy cánh tay của Hồ Thiên, không ngừng nũng nịu và chỉ vào Lưu Chương.
Vừa rồi dù gì cũng là Lưu Chương bạt cô ta và đạp cô ta nên cô ta muốn trả thù từ lâu rồi.
Thấy lúc này Hồ Thiên làm ra cả chiến trường thế này, Lương Hồng kích động không thôi. Cô ta bắt đầu suy nghĩ xem làm thế nào mới có thể giữ Hồ Thiên bên cạnh mình lâu hơn?
Vu Lạc nắm chặt hai tay, ánh mắt nhìn Lương Hồng chằm chằm. Nhìn người con gái mà hắn ta yêu tới sống đi chết lại, yêu bằng tất cả tấm lòng mình.
Cô ta chưa bao giờ gần gũi vời hắn như vậy.
Hoá ra mọi thứ đều là giả. Lương Hồng như thấy được ánh mắt Vu Lạc nên vẻ mặt cô ta tỏ rõ sự khinh ghét.
So với Hồ thiếu gia thì Vu Lạc căn bản chỉ là một tên nhà quê, đen đủi cho mình trước đây nghĩ nhiều, mù mắt nên mới làm bạn gái hắn.
“Nhìn cái gì mà nhìn hả đồ nhà quê?”
Lương Hồng bĩu môi nhìn Vu lạc. Vu Lạc không dám trả lời. Hắn sợ mình nói xong thì sẽ bị Hồ Thiên xử lý.
Thế nhưng giây phút sau đó.
Bốp!
Cái bạt tai chát chúa vang lên, mọi người đều thẫn thờ.
Chỉ thấy Lưu Chương thu tay về còn Lương Hồng ở phía đối diện thì đã có thêm dấu tay in trên mặt. Đôi mắt cô ta trợn trừng cả lên, như thể không dám tin lúc này lại có người dám ra tay với cô ta.
Những người khác cũng tỏ vẻ kinh ngạc.
Chỉ có Lưu Chương là tiếp tục mắng chửi: “Cậu Diệp sắp xếp người vào nhà máy là để cho một con tiện nhân như cô nói năng hàm hồ à?”
Mặc dù hắn ta không hiểu Diệp Thiên bằng Chu Mặc An nhưng cũng là người ở thủ đô cử đến nên cũng đã nghe nói tới danh tiếng của Diệp Thiên.
Những việc đó lại giống như thể tiểu thuyết truyền kỳ, rất khó kết hợp với thực tại. Thế nhưng lại được truyền bằng miệng từ những ông già ở Thủ đô.
Nói tóm lại, Lưu Chương chắc chắn phải bám lấy Diệp Thiên.
“Ông, ông dám đánh tôi à?” Lương Hồng cuối cùng cũng lên tiếng. Sau đó cô ta lậpt tức khóc lóc om sòm nhìn Hồ Thiên: “Anh xem, ông ta lại đánh em rồi, còn đánh trước mặt anh nữa.”
Hồ Thiên điên tiết: “Tóm thằng cha này lại cho anh.”
Sau đó hắn quay sang an ủi Lương Hồng: “Đợi bắt được ông ta, anh sẽ cho em từ từ trút giận. Tới lúc đó em muốn bạt ông ta mấy cái thì bạt.”
“Vâng vâng.” Lương Hồng gật đầu liên tục và không ngừng lau nước mắt.
Trong lòng cô ta đầy mong chờ.
“Chúng mày đứa nào dám động vào tao?” Lưu Chương thấy xung quanh đã có người cầm vũ khí lên rồi từ từ đi lại thì lập tức nạt nộ.
“Ha ha, tới lúc này rồi mà còn cứng đầu à, xem ra chưa ăn đòn bao giờ phải không hả?”
Hồ Thiên hằn giọng.
Lưu Chương lập tức trả lời: “Tôi là người từ Thủ Đô đến. Em họ tôi là quản đốc nhà máy này. Vừa rồi em họ tôi gọi điện rồi. Nó lập tức đến. Nếu như các người dám động tới bất cứ người nào trong số chúng tôi thì hôm nay đừng mong thoái thác trách nhiệm.”
Ông ta vừa dứt lời, ai nấy đều ngỡ ngàng.
Em họ ông ta là quản đốc sao? Thật hay giả vậy?
Đến cả con những lãnh đạo cấp cao cũng mơ hồ sau đó kẻ nào kẻ nấy đều đưa mắt nhìn nhau.
Chỉ mình Hồ Thiên lạnh lùng nói: “Đúng là nói năng hàm hồ.”
“Vả lại cho dù ông là người ở Thủ đô đến thì đã sao? Bây giờ ở đây tôi làm chủ, giết chết ông cũng chỉ là việc đơn giản như giết chết một con kiến mà thôi.”
Hắn ta lên giọng đầy cay độc.
“Lên hết cho anh, sống chết không quan trọng. Xảy ra chuyện anh chịu trách nhiệm.” Hồ Thiên ra lệnh. Những công nhân kia vốn dĩ còn do dự thì giờ nghe xong như thể được cổ vũ. Bọn họ không chần chừ mà ra tay luôn.
-------------------