“Mày dám?”
Một tiếng gằn giọng vang lên, Diệp Thiên gần như đạp lên âm thanh của chính mình rồi xông lên và tốc độ với thực lực mạnh nhất cũng được anh phát huy tới cực độ trong hoàn cảnh này.
Nhưng cuối cùng anh lại chậm chân rồi!
Đợi khi anh quay lại phòng bệnh thì chỉ thấy một người đàn ông mặc áo choàng đen, trên đầu mang theo mặt nạ đầu lâu đang đứng trước cửa sổ, thực lực tầng giữa của tầng thứ tám.
Và lúc này, người mà hắn đang kẹp lại chính là Đường Oánh.
Nói thì cũng trùng hợp, cả ba người bọn họ vốn dĩ định cùng xông lên sau đó kẻ trước người sau cùng lúc ra tay đối phó với Diệp Thiên rồi giết anh.
Nhưng nào ngờ Diệp Thiên quá mạnh và tốc độ lại quá nhanh. Lúc bọn họ trèo lên bên ngoài cánh cửa của toà nhà đợi thời cơ thì Diệp Thiên đã ra tay.
Không còn cách nào khác, bọn họ đành phải dùng người để ép.
Đương nhiên rồi, cũng vì vừa rồi Diệp Thiên sơ ý đẩy giường bệnh của Đường Oánh tới góc tường gần cửa sổ nên càng thuận lợi cho bọn họ ra tay bắt người, nếu không thì chỉ dựa vào tốc độ của bọn chúng, cho dù Diệp Thiên không dự phòng thì bọn chúng cũng không thể nào làm gì được.
“Bỏ cô bé ra, tôi đảm bảo các người sẽ không chết.”
Diệp Thiên trừng mắt nhìn kẻ đeo mặt nạ đầu lâu rồi tối sầm mặt lại.
Nếu có thể thì anh muốn dùng sức mạnh để chèn ép khiến loại khốn khiếp dám truy sát mình phải chết.
Thế nhưng trên tay tên đeo mặt nạ đầu lâu lại là con dao găm đang chĩa vào cổ Đường Oánh và nó lại quá gần với cổ cô bé.
Gần tới mức cho dù Diệp Thiên có ra tay ngay lập tức thì cũng chỉ kịp thời tới gần cô nhưng đổi lại thì lại là con dao găm đâm vào yết hầu cô mà thôi.
Cho dù anh không ra tay thì giây phút uy lực của anh nổi lên, cũng là lúc tên võ sĩ tầng thứ tám kia có thể giết chết cô bé.
Diệp Thiên cuống lên trong bất lực, nhưng lúc này Đường Oánh bị người ta giữ chặt thì lại không hề tỏ ra sợ hãi.
Đến khuôn mặt cô bé cũng đã học được cách biểu cảm giống như ban đầu khi gặp Diệp Thiên: Lạnh lùng điềm tĩnh.
Cô chưa từng thấy Diệp Thiên ra tay, không biết thực lực của Diệp Thiên thế nào, nhưng không biết vì sao mà có Diệp Thiên đứng đây, cho dù bị người ta dùng dao chĩa vào cổ thì cô cũng không hề thấy sợ.
Đường Oánh chỉ cảm thấy Diệp Thiên chắc chắn có thể cứu được mình, chắc chắn có thể.
Nhưng nếu như bảo cô nói ra lý do vì sao mới chỉ “người anh trai” này hai lần mà lại không thể nào giải thích nổi.
Nếu cô muốn giải thích thì…. Trực giác của con gái mà, nếu như nói là lý do thì…
Thế nhưng kẻ đeo mặt nạ đầu lâu giữ chặt cô lúc này lại không hề thấy phức tạp như vậy.
Sau đó hắn mới hét to: “Chết đi.”
Nói rồi, cánh tay phải của hắn hơi giơ lên điều chỉnh con dao găm định đâm xuống thì đúng lúc đó, hai âm thanh đột nhiên xé gió vang lên. Vừa rồi hai tên bị Diệp Thiên đánh bay đi vẫn còn lại mạng sống, lúc này cũng xông vào.
Điều kỳ lạ là hai tên bị Diệp Thiên đánh gãy bốn cái xương lại không hề có dấu hiệu suy giảm khí tức, ngược lại, bọn chúng lại như thể bị chọc tiết, càng hăng máu hơn và tự vận sức lên tầng thứ chín.
Vừa tới đây, bọn chúng đã vận khí toàn thân và cứ thế nhằm vào Diệp Thiên.
Một tên ở phía trước đòi lấy mạng Đường Oánh, hai kẻ ở phía sau đòi lấy tính mạng của mình. Trong chốc lát, nếu người ngoài nhìn cục diện này thì sẽ nghĩ kết cục là cái chết. Giữa Diệp Thiên và Đường Oánh thì nhất thiết phải có một người chết.
Nhưng đó là với người ngoài, đó chính là nguyên nhân khác biệt căn bản nhất của Lăng Thiên Chiến Thần và những người khác.
Nên biết rằng kẻ đeo mặt nạ đầu lâu từ khi hét lên gây chú ý với Diệp Thiên tới khi vận sức và đòi giết Đường Oánh là cả một quá trình, vả lại quá trình này, sự chú ý của hắn không giống như lúc trước là đặt cả vào Đường Oánh.
Nói cách khác thì khi hắn gây sự chú ý với Diệp Thiên, sự tập trung của bản thân hắn cũng đã bớt đi.
Thế nhưng Diệp Thiên định thần trở lại thì hắn lại thiệt thòi rồi. Kể cả hắn là người gây sự chú ý trước, kể cả cả quá trình khôi phục lại chỉ bằng cái chớp mắt của người thường thì đối với một người có thực lực vượt xa bọn chúng như Diệp Thiên mà nói, đó là quá đủ.
Chỉ thấy tên đeo mặt nạ đầu lâu hét xong thì hai kẻ bên ngoài kia vừa tới cửa, còn chưa kịp xông vào thì Diệp Thiên đã di chuyển.
Dưới sự chống đỡ khủng khiếp của Diệp Thiên, trong chốc lát, người hắn đã bị đẩy bằng một tốc độ vô cùng khủng khiếp, thậm chí cả không khí trước mặt hắn còn chưa kịp tản ra thì hắn đã bị đẩy mạnh tới mức vang lên những âm thanh dị thường.
Ngay sau đó, cánh tay phải của tên đeo mặt nạ vừa vận sức thì sinh mạng của hắn như bị huỷ hoại luôn.
Một đòn chí mạng.
Thậm chí tới lúc chết, hắn cũng chỉ có thể rạch một đường máu mảnh trên cổ Đường Oánh, còn bản thân hắn tới lúc chết cũng không biết mình chết trong tay Diệp Thiên thế nào.
Vẻ mặt hắn rõ cái vẻ không cam lòng, mặc cho con mắt dần dần rời rạc cả đi và đôi tay không còn sức phản kháng lại nữa.
Điều khó giải quyết nhất chính là hai kẻ còn lại, cho dù lực có vận mạnh tới tầng thứ chín thì cũng không phải là đối thủ của Diệp Thiên.
Sau khi đỡ Đường Oánh về rồi nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, trong mắt Diệp Thiên bắt đầu hiện lên vẻ khát máu.
Rầm!
Sức mạnh khủng bố phát ra khiến cho Đường Oánh ở bên ngoài cục diện cũng cảm thấy khó thở.
Hai tên còn lại cũng đơ người, sau đó đôi con mắt chúng mở trừng to, vẻ mặt không sao tin nổi.
Mỗi một vị trí quan trọng mấu chốt trên tứ chi bọn chúng đều bị Diệp Thiên dùng nắm đấp đánh cho tan nát khiến chúng không thể nào vực dậy nổi.
Nhìn từ bên ngoài thì chỉ có thể trông thấy tứ chi và những vị trí nối nhau đều đang nổi sưng lên nhưng nếu dùng tay ấn mà không cẩn thận thì có thể thấy rằng có thứ gì đó đâm vào tay.
Và đó chính là những mảnh xương đã bị Diệp Thiên dùng lực thật mạnh đánh cho chúng tan nát ngay dưới lớp mỡ dưới da.
Nếu không phải để chúng có thể nói chuyện thì đến cả cằm chúng, Diệp Thiên cũng đánh cho không còn giữ lại nổi xương hàm rồi.
Có thể thấy hành vi bắt giữ Đường Oánh của bọn chúng đã khơi nguồn lửa giận của Diệp Thiên. Từ khi Lăng Thiên Chiến Thần quay về Dung Thành đến nay thì chưa bao giờ gặp phải chuyện gì khiến tâm trạng anh bị ảnh hưởng đến vậy.
“Hừ.”
Vì cằm bị trật khớp nên chúng chỉ có thể nằm trên mặt đất run rẩy.
Bốn vị trí quan trọng ở tứ chi đau đớn khôn tả khiến chúng thực sự cảm nhận được thế nào là đau đớn.
“Nói đi, các người là do ai phái tới.”
Diệp Thiên lấy chiếc khăn bông cuối giường lau vết bẩn trên tay rồi sau khi khí thế đè nén kia được giải toả đi, anh mới lạnh lùng hỏi.
/884
|