Hỏi thì vậy nhưng rồi hắn lại đổi giọng.
“Cha con nhà họ Đường kia làm bị thương người trong gia tộc tôi, nợ nhà họ Hoàng tôi gần một trăm nghìn tệ. Cậu bảo vệ bọn họ như vậy, thứ nhất không hợp với quy định…”
“Khốn nạn.”
Hắn còn chưa nói xong thì Đường Lập Thiên ở bên nghe vậy lập tức lên giọng mắng chửi.
Tiếp sau đó, ông ta dùng cặp mắt phẫn nộ nhìn tên Chưởng Sự kia. Ông ta định nói gì đó nhưng bị Chu Mặc An ngăn lại.
“Ông Đường yên tâm, việc này có anh Diệp giúp ông xử lý.” Nói rồi, Chu Mặc An an ủi ông ta, vỗ vỗ vào lưng ông ta để giúp ông ta bình tĩnh trở lại, tránh cho vết thương trở nên nặng hơn.
Không thể phủ nhận, sau khi được Diệp Thiên giáo huấn, công tử nhà họ Chu đã hiểu biết hơn nhiều.
Thấy thế Diệp Thiên không phản ứng gì, tên Chưởng Sự kia vẫn luôn mồm nói rồi bật cười: “Ha ha, thứ hai, đây là việc mà gia tộc tôi cho người đi suy sát.”
“Cậu chỉ bảo vệ ông ta được lúc này chứ chả bảo vệ được cả đời. Trừ phi cậu bỏ đi ràng buộc rồi đánh một trận.”
“Đánh để tôi tâm phục khẩu phục thì tôi sẽ bẩm báo lên trên cha con nhà họ Đường đã bị giết, đảm bảo bọn họ sống yên ổn.”
Nói rồi, trong con mắt của tên Chưởng Sự kia hiện rõ sự hằn học cay độc.
Nói tới cuối cùng, hắn vẫn không tin.
Hắn không tin một người tuổi như Diệp Thiên lại có thể phản kháng lại mình, thậm chí đánh bại mình.
Cùng lắm thì giống như mật pháp trong gia tộc hắn, có mật pháp khác nâng cấp uy lực.
Không thể nào, hắn không thể nào có được thực lực để so đo với mình được.
Thấy thế, Đường Lập Thiên ở bên cuống lên. Nếu như không phải có ánh mắt ám thị của Chu Mặc An thì e rằng ông ta đã “nghe theo” rồi.
Vì ông ta tin những lời giảo biện vừa rồi của tên Chưởng Sự và cho rằng Diệp Thiên chỉ là có chút uy lực lợi hại. Vì ông ta sống cũng đã nửa đời người rồi mà mới chỉ thấy tên Chưởng Sự là kẻ mạnh nhất mà ông ta từng gặp và thêm cả Diệp Thiên tuổi còn trẻ thế này nữa.
Nghe thấy sự tự tin rõ mồn một của tên Hoàng Chưởng Sự, tên tóc vàng tỏ vẻ hưng phấn ra mặt.
Diệp Thiên chỉ biết lắc đầu bật cười, anh rút hết cái uy thế của mình đang đè nén trên người bọn họ về.
“Rốt cục thì các người vẫn không tin. Không cần thiết phải dùng tính mạng của cả hai cha con họ để doạ tôi.” Nói xong, Diệp Thiên lập tức nhếch miệng lên sau đó anh lấy tâm thái hết sức nghiêm túc ra rồi đứng thẳng người lên, nói.
“Lát nữa trên đường đi các người cũng không cần phải sợ. Cả nhà họ Hoàng cũng sẽ đi theo các người thôi.”
Nghe vậy, tên tóc vàng còn chưa đứng dậy nổi bèn phủi lớp bùn đất trên người, hắn vẫn còn chưa định thần trở lại.
Tên Hoàng Chưởng Sự động tác nhanh hơn một chút, hắn định thần lại nhanh hơn nên vẻ mặt tỏ vẻ lạnh lùng.
“Ha ha, thằng oắt con không biết trời cao đất dày.”
Vừa nói, tên Hoàng Chưởng Sự vừa cởi chiếc mũ trên đầu ra giao cho tên tóc vàng giữ gìn, đồng thời hắn dùng sức khiến bím tóc đằng sau quấn quanh trên cổ để tránh ảnh hưởng tới động tác.
Toàn thân hắn cũng hơi ghì xuống, đôi tay làm theo thế hết sức kỳ dị để di chuyển cả thân người. Hắn bắt đầu di chuyển về trước sau.
Cái thế trông y như bọ ngựa của hắn khiến Đường Lập Thiên ở bên tỏ vẻ hết sức kinh ngạc. Đám người mấy tên tóc vàng thì cũng hào hứng ra mặt.
“Loại không biết nghĩ vẫn là không biết nghĩ thôi.”
“Hôm nay Hoàng Lang tao sẽ dạy dỗ mày, cho mày biết thế nào gọi là chính thống.”
Sau câu nói đó của Hoàng Chưởng Sự, đôi chân hắn đột nhiên đổi thế. Một luồng sức mạnh khủng khiếp khiến người hắn dựng dậy bổ nhào về phía Diệp Thiên.
Đôi tay hắn giống như tay ma tay quỷ, biến hoá khôn lường khiến người ta không thể nào phân biệt rõ thực hư.
Tới khi người khác định thần lại và nhìn rõ được thế tay của hắn thì hắn đã tiến tới trước mặt đối phương, còn cái mạng của đối phương lúc đó phải hỏi hắn rồi.
Với chiêu này của hắn, những võ sĩ tầng thứ bảy chết dưới tay hắn cũng đã có tám người rồi.
Thế nhưng hôm nay, người hắn gặp không phải là võ sĩ bình thường mà là Diệp Thiên.
Và cái tên Diệp Thiên sẽ khiến hắn phải đem theo sự hối hận, không cam lòng, và đầy nghi hoặc xuống mồ.
Trong chốc lát, tên Hoàng Lang đem theo cả trăm cách giết người tiến tới trước mặt Diệp Thiên.
Đúng lúc này, Đường Lập Thiên không biết chuyện gì xảy ra, Chu Mặc An im bặt không nên lời còn tên tóc vàng thì hưng phấn tột độ.
Đương nhiên tên Hoàng Lang mang theo vẻ vô cùng đắc ý như thể giây phút sau đó Diệp Thiên sẽ chết ngay tại trận và điều đó càng chấn hưng uy danh nhà họ Hoàng của hắn.
Thế nhưng đây chỉ là “như thể” chứ không phải là sự thật.
Chỉ thấy tên Hoàng Lang bổ nhào tới trước mặt Diệp Thiên, khoảng cách giữa hai người không tới một tấc thì Diệp Thiên ra tay.
Diệp Thiên chẳng cần dùng chiêu thức phức tạp làm gì, anh chỉ khẽ phất tay phải giống như đang phủi lớp bụi trên người, thế nhưng cái sức mạnh quất tới phía Hoàng Lang lại khiến hắn cảm thấy khủng khiếp vô cùng.
Sức mạnh này hoàn toàn vượt qua phạm vi đối kháng của hắn, thậm chí là vượt qua phạm vi nhận thức của hắn.
Ầm!
Tên Hoàng Lang với khí thế hùng hổ ban nãy đã bị đánh bay ra cách đấy mười mấy mét. Hắn chết không nhắm mắt.
Yên tĩnh, bầu không khí yên tĩnh đến đáng sợ.
Lúc này Đường Lập Thiên ngoài việc há to miệng và mặt đầy kinh ngạc ra thì không thể nào có thêm nổi bất cứ hành động gì. Ông ta ngây ra tại chỗ.
Đến cả Chu Mặc An thấy thế cũng không khỏi ngỡ ngàng, cái ý nghĩ làm đàn em của Diệp Thiên trong lòng hắn càng thêm phần được củng cố chắc chắn hơn.
Thực lực thế này đừng nói là làm con tốt lái xe, cho dù bảo hắn làm con chó hắn cũng đồng ý.
Người có cùng phản ứng với bọn họ nhưng lại không cùng suy nghĩ đó là đám người phía bọn tóc vàng. Kẻ nào kẻ nấy mở to đôi mắt, lạnh toát người.
Việc này khiến bọn chúng gần như không sao kiểm soát nổi mà cứ thế run rẩy.
“Đây… đây là thực lực gì vậy?”
Tên tóc vàng thừ người, hắn cứ thế tự hỏi. Thế nhưng đây cũng là câu di ngôn cuối cùng của hắn để lại kiếp này.
Rầm!
Bịch!
Sau một loạt những tiếng động vang lên, Diệp Thiên không kiểm soát uy lực khủng khiếp của mình nữa mà cứ thế giáng xuống khiến nội tạng bọn chúng bục nát.
Kẻ nào kẻ nấy ói ra máu, một hàng mười sáu cái xác chầm chậm ngã phịch xuống đất. Chúng chết không nhắm mắt.
/884
|