*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nói rồi, sau khi tuần trà thứ hai pha xong, ông ta mới cẩn thận rót trà cho cả hai người rồi lại liếc nhìn Diệp Thiên một cái.
“Xin hai vị đừng trách, nếu đổi là hai vị thì nói không chừng còn chuẩn bị hơn tôi nhiều đấy. Ha ha, uống trà, uống trà đi thôi.”
Thấy bộ dạng của ông ta cũng hạ mình, Thiên Khải mới phất cây quạt trong tay rồi thôi.
Diệp Thiên vẫn ung dung như thường. Sau khi nhấp một ngụm rồi khen trà ngon thì không nói thêm gì nữa. Dù gì thì chiếc điện thoại trong túi anh vẫn chưa nhắc nhở nên hiện giờ anh vẫn có thời gian chơi với người gọi là lâu chủ này.
Cũng vào lúc này, Chu Mặc An ở dưới tầng gặp một người rất kỳ lạ.
Những thông tin mà mọi người nói cũng đều chỉ là nghe nói, người cấp dưới báo cáo hoặc biết được thông tin lề đường vì nhà họ Diệp cũng là một gia tộc theo võ cổ mà không xuất thế.
Có được những thông tin thế này chứng tỏ có thể coi là bọn họ biết nhiều biết rộng rồi, cho nên không có gì là lạ.
Thế nhưng lại có một người đeo cặp kính cận dày đến kinh người nói rằng mình gặp một người nhà họ Diệp ở cánh rừng rậm sau đó thì mất tích.
Chu Mặc An khi nghe nói vậy còn tỏ ra hưng phấn nhưng khi nghe tới người nhà họ Diệp mất tích ngay tại chỗ thì… không phải là nói dóc sao?
Hắn ta định lấy bút ra viết nhưng thấy thái độ người kia lại có vẻ qua loa nên hắn cần người kia nói rõ mới viết được.
Chuyện này khiến Chu Mặc An cũng cảm thấy khó chịu. Nếu không phải vì đánh không lại thì hắn cũng phải chửi cho người kia một trận mới thôi.
“Ấy, ông nhớ có đúng không đấy. Tôi nói cho mà biết, ở đây này.”
“Rồi rồi, tôi nhớ cả rồi. Ông là ông Đào phải không?”
Thế nhưng nói lại thì sao ông có thể khẳng định người đó ở nhà họ Diệp nhỉ.
“Người đó chính xác là người nhà họ Diệp. Cậu còn không tin tôi sao.”
“…….”
Tiếp tục tới xem trên tầng thượng.
Từ chén trà đầu tiên đến bây giờ đã được ba tuần trà, cả ba người ngoài “trà ngon, uống ngon, rất tuyệt” ra thì không có thêm lời nào thừa thãi.
Người nào người nấy đều có dự tính riêng, đặc biệt là lâu chủ, chốc chốc lại nhắm nghiền hai mắt tự cảm nhận gì đó.
Chốc chốc, nơi đáy mắt ông ta lại thoáng qua thần thái vùng vẫy lắm, như thể ông ta đang trăn trở để đưa ra một quyết định gì đó vậy.
Lúc này, mãi tới khi cả ba người uống tới tuần trà thứ tư, Thiên Khải không nhịn được nữa định lên tiếng thì lâu chủ cuối cùng cũng có lời.
“Hi hi, hai người không hồ là nhân tài kiệt xuất trong lớp trẻ. Nhân trung rõ ràng. Nói thật Lý Đạo Khuê tôi mời hai vị tới đây là vì một việc đại sự.”
Ông ta vừa dứt lời, sau giây phút lặng người, khoé miệng Diệp Thiên cũng khẽ nhếch lên, sắc mặt anh không tỏ ra hứng thú hay kinh ngạc.
“Ha ha, không ngờ ở đây cũng có thể gặp được bọn họ…”
Không biết trong lòng lâu chủ nghĩ gì mà sau một vài câu nói, ông ta đi tới bên cạnh cái giá sách phía sau bàn để sách.
Sau khi cho một quyển sách di chuyển 180 độ, bức tường đầy vết điêu khắc hằn sâu kia có hai vị trí rộng chừng nửa mét dần dần được mở ra hai bên.
Hai chiếc hộp gỗ màu đỏ thẫm xuất hiện trước mặt hai người.
“Ha ha, gặp nhau là duyên phận, tôi có hai chai nước ngâm này muốn tặng hai vị.”
Nói rồi lâu chủ Lý Đạo Khuê lấy hai chiếc hộp gỗ ra đặt trước mặt Diệp Thiên và Thiên Khải.
“Đây là món đồ mà tôi tìm được tại nơi ở của vị tông sư đánh bại võ sĩ tầng thứ mười. Sau khi tắm nước này có thể nâng cao thể lực. Đây coi như món quà tôi tặng hai vị coi như là quà kết giao bằng hữu, có thể hỗ trợ phần nào sức mạnh cho hai vị trong cảnh giới sau này.”
Nói tới đây, đến Thiên Khải cũng cảm thấy khó hiểu tại sao lâu chủ tặng đồ cho mình thì đột nhiên Lý Đạo Khuê lập tức lên tiếng.
Lý Đạo Khuê thấy vậy, ông ta vốn cho rằng thế thắng nắm chắc trong tay thì lúc này đột nhiên sắc mặt ông ta tối sầm cả lại.
Nên biết rằng hai chai nước này ông ta đã bỏ bao công sức ra để có được. Đến cả con trai ông ta muốn có mà ông ta còn không cho. Lúc này lấy ra để làm “vật dâng” cho đối phương mà đối phương không nhận. Đây rõ ràng là sự sỉ nhục vô cùng lớn đối với ông ta.
Đương nhiên, nếu như ông ta biết với thực lực của Diệp Thiên thì căn bản không dùng tới thứ này.
“Hi hi, ý của hai vị đây là không ưng món quà của Lý mỗ tôi đây sao? Hoặc có thể nói, hai vị không coi trọng tôi?”
“Ha ha, nếu như lâu chủ chỉ là muốn tặng quà thì cứ cho người tặng là được, cần gì phải khoa trương như thế.”
Lần này không phải Thiên Khải nói mà người lên tiếng là Diệp Thiên. Bộ dạng giả ngây đó của Diệp Thiên khiến cho Lý Đạo Khuê phải đau đầu.
“Giả ngốc? Tôi nói thẳng nhé. Nếu như hai vị không muốn rút lui thì kết cục có lẽ chỉ còn con đường chết.”
“Ha ha, câu này không phải ông mới nói lần đầu với tôi đâu.”
Diệp Thiên nâng ấm trà lên rồi tự rót cho mình một chén nhâm nhi, vẻ mặt vẫn giữ nguyên nụ cười không hề thay đổi.
“Ông có thể thử?”
“Thử?”
“Đúng, ông có thể thử.”
Lúc này Lý Đạo Khuê ngây ra sau đó ông ta như thể nghe được câu chuyện nực cười nhất trên đời vậy, ông ta chỉ tay vào cả hai người bọn họ rồi bật cười.
Bộ dạng đó của ông ta nếu để người không hiểu chuyện trông thấy thì có lẽ sẽ cho rằng đây là nụ cười vô cùng thiện cảm.
Thế nhưng sau đó, Lý Đạo Khuê đột nhiên tối sầm mạt lại rồi lạnh lùng: “Người trẻ đúng là không biết trời cao đất dày. Cậu nên biết tôi là ai?”
Thiên Khải nghe thế thì hơi ngây ra nhưng Diệp Thiên ở bên thì lại giống như biết từ trước ông ta sẽ hỏi như vậy rồi. Anh khôi phục lại cái vẻ điềm nhiên, tay phải vân vê chén trà.
“Mặc dù có hơi bất ngờ nhưng nhà họ Lý quả thực không nên xuất hiện ở đây.”
Lần này tới Lý Đạo Khuê thẫn thờ. Ông ta như thể lật mặt vậy. Nụ cười tươi rói nở trên mặt, vả lại đôi tay còn không ngừng vỗ
Bốp bốp.
“Ha ha, không hổ là Lăng Thiên Chiến Thần. Cậu đã biết rồi thì đưa tên nhóc này đi đi, rời khỏi Bắc Cương. Nơi này thuộc về nhà họ Lý chúng tôi.”
Ông ta nói xong, Thiên Khải lập tức quay lại nhìn Diệp Thiên.
/884
|