Mộng Thiên Lâu có một sự tồn tại hết sức đặc biệt. Nó không phải là tài nguyên của các gia tộc lớn ở Bắc Cương. Chí ít thì gia tộc hàng đầu như nhà họ Chu cũng không tham gia vào đây.
Thứ hai, ở đây có vẻ như không liên quan tới các thế lực lớn.
Bao nhiêu năm nay mỗi lần tụ họp, Mộng Thiên Lâu đều giống như đứng ngoài thời cuộc, rất ít khi tham gia vào bất cứ trận tranh đấu nào hoặc giúp đỡ một thế lực nào.
Thế nhưng điều khiến mọi người phải kinh ngạc đó là bao nhiêu năm nay chưa từng có ai dám đắc tội với Mộng Thiên Lâu.
Vì vậy thấy hành động này của Chu Mặc An, mọi người đều tỏ vẻ hết sức hứng thú.
Bọn họ mong rằng Chu Mặc An sẽ tiếp tục làm loạn nơi này lên. Nếu như có thể vén bức rèm thần bí của Mộng Thiên Lâu thì lại càng tốt biết bao.
Mộng Thiên Lâu quá thần bí.
Thần bí tới mức không ai biết được vì sao nó có thể sừng sững mãi như vậy và mục đích xây dựng của nơi này là vì điều gì. Mọi người lại càng không biết vì sao chưa từng có ai dám gây rối ở đây.
“Thế nào? Không phải các người định tuân thủ quy tắc sao? Chu Mặc An thấy người trông coi do dự thì tỏ vẻ khó chịu.
Thế nhưng ngay sau đó, vài người trong coi đều tỏ vẻ cương quyết lên tiếng: “Chu thiếu gia, không phải chúng tôi không tuân thủ quy định, mà vì năm nay có hơi đặc biệt.”
“Vài năm trước đây chỉ cần có danh tiếng hoặc thực lực mạnh thì ngoài tầng cao nhất không được lên ra, các tầng khác đều không giới hạn bất cứ ai.”
“Thế nhưng năm nay thì không được.”
“Vì có võ sĩ đã vượt qua cảnh giới tầng thứ tám tới đây rồi. Bọn họ ở tầng bốn và tầng năm, còn những tầng cao hơn cũng đã bị bọn họ chiếm dụng. Muốn lên đó thì trừ phi bọn họ đồng ý, nếu không thì cho dù có đáp ứng đủ điều kiện lên trên cũng không thể đưa người lên được.”
Người trông coi lên tiếng giải thích và tỏ vẻ đang bị làm khó.
Không phải bọn họ không giữ thể diện cho Chu Mặc An.
Ở đất Bắc Cương này danh tiếng của nhà họ Chu lẫy lừng. Những người trông coi này mặc dù thực lực đều là võ sĩ theo võ cổ tầng thứ tám nhưng khi đối diện với nhà họ Chu, bọn họ vẫn không dám làm khó.
Chỉ có thể dùng lời lẽ để thuyết phục.
Có điều đây là Mộng Thiên Lâu, bên trên còn có những người có thực lực cao hơn. Đừng nói là nhà họ Chu, e rằng người mạnh nhất của Bắc Thiên Các tới đây thì bọn họ cũng vẫn phải tuân thủ quy định.
“Các người…”
Chu Mặc An tỏ vẻ khó chịu, sau đó hắn định nói gì đó nhưng còn chưa kịp nói thì gã thanh niên mặc áo dài đã cười mỉa: “Chu thiếu gia ơi là Chu thiếu gia. Cậu nói cậu đường đường là thiếu gia của một đại gia tộc, tương lại còn kế thừa cả gia tộc, không đi cùng với ai mà lại đi với một kẻ tầm thường thế này. Đây không phải là tự hạ thấp giá trị của bản thân sao?”
“Trông cái ngữ hắn ta có thể lên tới tầng ba đã là quá đủ rồi. Bây giờ còn muốn lên tầng cao hơn, không phải là không biết lượng sức và tự đánh giá mình quá cao đó chứ?”
“Chi bằng hai người xông vào đi. Chúng tôi ủng hộ.”
Nói tới cuối, gã thanh niên kia bật cười ha hả. Sau đó, vài người khác cũng hùa theo cười nhạo.
Không phải bọn họ cười Chu Mặc An mà vì Chu Mặc An dù gì cũng là đại thiếu gia của nhà họ Chu, còn là người kế thừa tương lai của nhà họ Chu, bọn họ chưa đủ tư cách để cười.
Người mà bọn họ cười là Diệp Thiên.
Vì trong mắt bọn họ, từ khi Diệp Thiên xuất hiện đến giờ vẫn luôn giữ hình tượng là một người bình thường. Người có thể vào Mộng Thiên Lâu phần lớn đều tự biết mình biết ta.
Người bình thường chẳng mặt mũi nào mà đến đây cả.
“Các người im miệng đi.”
Chu Mặc An nghe những người này nói xong thì tức tối, sau đó càng hoảng loạn hơn.
Hắn chỉ sợ Diệp Thiên tức giận nên tiếp lời: “Thực lực của anh Diệp đủ chèn ép hết tất cả các cậu. Có lên tầng cao hơn nữa cũng là chuyện hết sức bình thường cho nên các cậu đừng có nói năng hàm hồ, cẩn thận không tới cuối cùng lại bị xử lý gọn gàng đấy.”
Lúc nói những lời này, ánh mắt Chu Mặc An cứ thế liếc Diệp Thiên, không biết Diệp Thiên có ý gì không. Chỉ sợ mình nói sai điều gì.
Thế nhưng khi thấy sắc mặt Diệp Thiên không hề thay đổi, hắn cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần Diệp Thiên không tức giận là được.
Thế nhưng lời hắn vừa nói lại khiến không ít người xôn xao.
“Chu thiếu gia, cậu chém gió thì chém gió, sao cứ phải hạ thấp người khác nhỉ?”
“Người ở tầng này phần lớn đều là võ sĩ tầng thứ bảy, cùng thực lực với cậu. Ở Bắc Cương này cũng đã thuộc vào hàng cao thủ hiếm có rồi.”
“Đến võ sĩ tầng thứ tám cũng không dám đối diện với tất cả chúng tôi. Gã người thường bên cạnh cậu kia có tài cán gì mà lại dùng cái từ ‘chèn ép’ này để so với chúng tôi?”
“Những câu vừa rồi của cậu đúng là ngông cuồng. Rõ ràng là ngông cuồng hết sức. Chúng tôi nghe mà thấy khó chịu.”
“Nào nào nào, đã chém gió hắn mạnh như vậy thì chi bằng đánh một trận đi. Vừa hay cũng phù hợp với quy định. Chỉ cần người thắng thì có tư cách lên kia.”
Đám đông xôn xao, người này một câu người kia một câu.
Vốn dĩ mọi người đều ngồi yên ở vị trí với dáng vẻ xem kịch hay. Bây giờ sau khi nghe được Chu Mặc An nói vậy, bọn họ bắt đầu vây lại với nhau.
Lần này ánh mắt của nhiều người cuối cùng cũng đổ dồn lên người Diệp Thiên.
“Tiểu tử, Chu thiếu gia cũng đã tâng cậu lên tới tận mây xanh rồi, chi bằng chúng ta đánh một trận?”
“Đúng vậy, xem cậu rốt cục có mạnh như Chu thiếu gia nói không mà lại có thể chèn ép chúng tôi kia?”
“Có gan thì đánh đi. Không có gan thì có lẽ chỉ biết chém gió. Tôi khuyên cậu cút khỏi đây cho sớm.”
“Mộng Thiên Lâu không phải là nơi mà loại chó mèo tạp nham có thể tuỳ tiện ra vào.”
Mọi người đều dùng lời nói nhằm vào Diệp Thiên. Rất nhiều người dùng lời lẽ hết sức khó nghe.
Đến cả gã thanh niên mặc áo dài kia cũng nhìn Diệp Thiên, ánh mắt tỏ rõ sự nhạo báng. Khoé miệng hắn nhếch lên.
Sau đó hắn lên tiếng: “Tiểu tử, trông cậu có vẻ lạ mặt. Là người của thế lực nào, hay là thiếu gia của gia tộc nào ở tỉnh ngoài?”
“Đừng cho rằng nịnh nọt được Chu Mặc An thì có thể lừa được tất cả mọi người. Không ai ngốc đâu.”
“Nếu như có bản lĩnh thì thể hiện ra đi. Từ lúc lên đây đến giờ cậu không nói câu nào, thực ra là sợ nói nhiều thì sai nhiều nên lộ chân tướng à?”
Rất nhiều người đồng tình với gã thanh niên mặc áo dài.
“Các người…” Chu Mặc An khó chịu.
Mặc dù hắn không hiểu tính cách của Diệp Thiên nhưng với thực lực của Diệp Thiên nếu khiến anh tức giận thì những người ở đây chẳng ai là đối thủ của anh cả.
Nếu như Diệp Thiên ra tay tàn độc thì những người này đều phải chết.
Thế nhưng bọn họ chết hay không chẳng liên quan gì tới Chu Mặc An, chẳng liên quan gì tới nhà họ Chu cả.
Chỉ sợ vì những người này mà Diệp Thiên khó chịu với nhà họ Chu, như thế thì mất nhiều hơn là được.
Thế nhưng hắn còn chưa lên tiếng hết câu thì Diệp Thiên từ nãy tới giờ vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng.
“Các cậu chắc chắn muốn tôi ra tay chứ?”
Như thể bây giờ Diệp Thiên mới định thần trở lại rồi nói ra câu này vậy.
Giống như thể Diệp Thiên đang thăm dò và còn có ý tứ khác lạ.
/884
|