Ngoài Mạc Linh ra thì còn một người nữa đang nheo mắt lại không tỏ rõ thái độ, người này chính là Vương Thiên Lượng.
Hắn vừa phái một võ sĩ tầng thứ tám đi dạy dỗ Diệp Thiên nhưng lại bị đánh cho tơi tả trở về.
Điều này đủ khiến hắn hiểu hơn về Diệp Thiên. Hắn biết rằng Diệp Thiên không hề đơn giản.
Lúc này, ánh mắt Vương Thiên Lượng đột nhiên lại bị thu hút bởi cảnh tượng trước mặt. Chỉ thấy Doanh Đông tức tối ra mặt rồi ra tay lần nữa.
Trong chốc lát, một luồng khí tức khủng khiếp phát ra từ người Doanh Đông. Đến cả bụi bặm trên đất cũng bay tung cả lên.
“Đây, đây… chuyện này là sao?”
“Khí tức phát ra ngoài! Võ sĩ tầng thứ chín!”
“Là võ sĩ tầng thứ chín.”
Mọi người hết sức kinh ngạc. Người nào người nấy trợn to mắt nhìn chằm chằm Doanh Đông như đang nhìn một tên quái vật.
“Doanh Đông… võ sĩ tầng thứ chín, lẽ nào….”
Trưởng lão của Bắc Thiên Các là Trương Linh Phóng hoài nghi.
Ông ta nghĩ tới một gia tộc khủng khiếp đó chính là nhà họ Doanh.
Một gia tộc thần bí lại vô cùng hùng mạnh. Chỉ đáng tiếc gia tộc đó đã bị diệt trong cuộc tranh đấu của Hoàng tộc nhiều năm về trước.
Nếu không thì thực lực của nhà họ Doanh vô cùng lớn mạnh, có thể trấn áp được mọi thứ.
Đừng nói là Bắc Thiên Các, ngay cả những Hoàng tộc lớn cũng không thể là đối thủ của bọn họ.
Ông ta đoán tên Doanh Đông trước mặt này rất có khả năng là truyền nhân của nhà họ Doanh. Nhưng nhà họ Doanh không phải đã bị diệt rồi sao?
“Thật mạnh…”
Khôn Tuyệt và Vương Thiên Lượng ở bên mặt mày biến sắc. Vừa rồi chỉ một chiêu của Doanh Đông bọn họ không mấy ngỡ ngàng, nhưng lần này, khi Doanh Đông phô bày hết thực lực, bọn họ mới thật sự kinh ngạc.
Võ sĩ tầng thứ chín…là một giai đoạn mấu chốt.
Rất nhiều người mắc kẹt ở tầng thứ tám rồi hoá thành cát bụi. Thế nhưng người thanh niên này còn trẻ như vậy mà đã đứng ở đỉnh cao thế này rồi.
Thế nhưng ngay sau đó, nụ cười của Vương Thiên Lượng và Khôn Tuyệt lại rộ lên, ánh mắt đầy mong chờ.
Nếu như tên Doanh Đông này có thể ra tay giết Diệp Thiên thì thật tốt.
Nhân cơ hội đó thì việc của Mạc Linh không những được giải quyết mà cô gái đẹp Bách Mi kia cũng có cơ hội được xử lý gọn.
“Sư muội, cậu bạn này của em e rằng gặp nguy hiểm rồi.”
Khôn Tuyệt cười nói.
Mạc Linh vẫn hết sức bình tĩnh. Nhưng đôi tay của cô đã nắm chặt, lòng bàn tay chảy mồ hôi ròng ròng.
Mặc dù cô rất tin tưởng vào thực lực của Diệp Thiên nhưng lúc này sức mạnh mà Doanh Đông thể hiện ra lại vô cùng khủng khiếp. Chí ít thì Mạc Linh rất ít khi gặp được võ sĩ tầng thứ chín.
“Thực lực của Diệp Thiên rất mạnh. Em tin anh ấy nhất định sẽ không sao.” Mạc Linh đáp lời.
Vương Thiên Lượng mặt mày tối sầm cả lại. Hắn khó chịu với câu trả lời của Mạc Linh.
Còn Khôn Tuyệt sau khi ngây người ra thì cười đáp: “Sư muội đã tin tưởng như vậy rồi thì cứ đợi mà xem.”
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía chiếc bàn bốn. Một bên, Doanh Đông phô bày ra thực lực của võ sĩ tầng thứ chín, một bên Diệp Thiên lại như bị doạ cho thất thần, cứ ở yên chỗ cũ chẳng hề ra chiêu.
“Đáng tiếc, cái giá của người trẻ thôi.”
“Đúng là đồ bỏ đi, trước đó còn giả bộ ra vẻ lắm.”
“Võ sĩ tầng thứ chín ra chiêu hết sức, cậu thanh niên kia e rằng mất mạng thôi.”
“Đáng đời.”
Những tiếng xì xào bàn tán liên tiếp vang lên. Mọi người đều chăm chú xem kịch hay sắp diễn ra. Chỉ có mình Thiên Khải và ông cụ Chu mặt mày vẫn không hề thay đổi.
“Ha ha, sợ tao rồi à?”
Doanh Đông nhìn thấy mình mới chỉ thể hiện ra thực lực của võ sĩ tầng thứ chín đã khiến đối phương sợ hãi.
Hắn bật cười điên cuồng. Nói rồi, hắn lập tức ra tay, thậm chí đối phương sống hay chết cũng không liên quan gì đến hắn.
Hắn mang theo cái ý chí sát phạt của nhà họ Doanh.
Một ảo ảnh nhao về phía Diệp Thiên.
“Ha.”
Doanh Đông nhấc một chân lên đạp về bụng Diệp Thiên. Lực ra đòn của hắn rất mạnh khiến cho bầu không khí xung quanh phải chịu tác động.
Đây chính là một đòn đánh toàn lực của võ sĩ tầng thứ chín.
Nếu người bình thường mà chịu đòn này thì e rằng mất mạng từ lâu rồi.
Cho dù sức khoẻ có tốt cỡ nào thì cũng không thể thoát khỏi cái chết.
Thế nhưng lúc này, Diệp Thiên lại ra tay. Nhưng chỉ giơ một tay lên mà thôi.
“Cút.”
Diệp Thiên gằn đúng một từ, không mang theo bất cứ biểu cảm nào.
Chỉ thấy bàn tay Diệp Thiên lúc này khẽ phất, sau đó “bốp” một tiếng chói tai, cả khoảng sân chìm vào yên lặng.
Mọi người chỉ trông thấy Doanh Đông vốn dĩ ra đòn dứt khoát mạnh bạo, tốc độ lại nhanh chóng nhưng chỉ một giây sau đó đã bị cái vung tay của Diệp Thiên giáng thẳng vào mặt.
Hắn bay luôn ra ngoài.
Tạch! Tạch! Tạch!
Ba chiếc bàn liên tiếp đổ. Doanh Đông lăn trên nền đất mấy vòng rồi mới dừng lại.
Là võ sĩ tầng thứ chín, thực lực của hắn cũng không phải dạng vừa nên mới không bị ngất đi.
Hắn ói ra cả miệng máu rồi chỉ tay về phía Diệp Thiên nhưng lại không sao nói nổi thành lời.
Xung quanh yên ắng đến lạ.
E rằng chỉ một chiếc kim châm rơi xuống cũng có thể khiến người ta nghe rõ âm thanh.
Đường đường là võ sĩ tầng thứ chín mà lại bị một cái tát của kẻ bình thường này đánh bay ra ngoài?
Đó là võ sĩ tầng thứ chín đấy.
Rất nhiều gia tộc cũng chưa có người đạt tới cảnh giới này.
“Lợi hại…”
Thiên Khải nhìn Diệp Thiên chằm chằm, lúc này con mắt hắn nhìn Diệp Thiên không còn sự khinh miệt như trước nữa.
Vì chỉ thông qua chiêu giao đấu kia thôi hắn cũng phải ngỡ ngàng và không thể nhận ra thực lực của Diệp Thiên rốt cục là gì mà lại có thể đánh bại cả võ sĩ tầng thứ chín một cách nhẹ nhàng đến vậy.
Chí ít cũng là tầng đỉnh phong thứ chín.
Sự tồn tại này quả thực khiến hắn phải dè chừng.
Những người nhà họ Chu đều hết sức ngỡ ngàng.
Ông cụ Chu cười nhạt vuốt râu như sớm đã có dự liệu từ trước.
Bách Mi nhìn Diệp Thiên chằm chằm với ánh mắt ngỡ ngàng.
Vốn dĩ cô ta rất có hứng thú với Diệp Thiên, lúc này cô ta lại càng thấy hào hứng với Diệp Thiên hơn.
Ở một nơi cách đó không xa, Mạc Linh sau khi định thần trở lại thì giơ nắm đấm tay lên: “Anh Diệp Thiên giỏi lắm.”
Thế nhưng sau khi nói xong, cô ý thức rằng hoàn cảnh hiện tại không phù hợp liền lập tức che miệng lại.
Có điều, sự vui mừng trong lòng cô không thể nào che giấu nổi.
Khôn Tuyệt thì chỉ biết trợn trừng mắt. Hắn thở gấp rồi mãi mới định thần trở lại.
Một chiêu mà có thể sát phạt võ sĩ tầng thứ chín.
Đây là một sự tồn tại còn khủng khiếp hơn cả Bắc Thiên Các.
Chí ít thì sư phụ của hắn là Trương Linh Phóng cũng chưa chắc có thể làm được.
Hắn tối sầm mặt mày, không nói không rằng. Còn Vương Thiên Lượng ngoài ngỡ ngàng ra thì mí mắt hắn cứ thế giật lên liên hồi.
Hắn tưởng rằng mình đã đánh giá được thực lực của Diệp Thiên rồi, nhưng cảnh tượng vừa rồi lại chẳng khác gì phát tát vào mặt hắn.
“Tên kia rốt cục là ai?”
Vương Thiên Lượng nắm chặt nắm đấm, lúc này Doanh Đông đã được người khác đỡ dậy, khi nhìn Diệp Thiên, hắn vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
/884
|