Những nhân vật thuộc tầng lớp thượng lưu ngày thường chẳng mấy khi xuất hiện thì nay lại tụ tập đông đủ.
"Nhiều người phết ấy chứ." Diệp Thiên đứng phía ngoài ngôi nhà của nhà họ Chu, anh đưa mắt nhìn bốn phía chung quanh, khẽ thầm thì một câu. Hôm nay anh đến đây một mình, bởi nếu xảy ra chuyện gì đó thì việc dẫn quá nhiều người đến đây không ổn cho lắm.
Một bóng người quen thuộc đứng ngay phía ngoài cửa đang ân cần tiếp đón khách khứa: "Chào ông chủ Lưu!" "Ông Triệu đến muộn rồi đấy nhé, lát nữa phải phạt mấy chén." "Cô Ngô vẫn xinh đẹp như ngày nào." Kẻ đang liên mồm mời chào này chẳng phải ai khác mà chính là Chu Nhiên. Thân phận của hắn ta ở nhà họ Chu cũng chẳng lấy gì làm nổi trội, nhưng chắc chắn không thấp, chỉ là hôm nay là tiệc mừng thọ của ông cụ nhà họ Chu, Chu Nhiên thân là cháu trong tộc nên đương nhiên có thể phô bày bản thân nhiều hơn, bởi vậy hắn ta mới nhận việc đứng ở cửa đón khách. Mà có thể giao lưu qua lại vài câu với khách khứa đến dự tiệc cũng là một chuyện khá tốt ấy chứ.
Lúc này Diệp Thiên bước qua.
"Sao anh lại tới đây?" Chu Nhiên đương định nói câu đon đả mời chào theo thói quen thì thấy người đứng trước mặt mình là Diệp Thiên, hắn ta thảng thốt vô cùng, trong lòng không thoải mái vui vẻ chút nào. Kể từ lúc Diệp Thiên xuất hiện, hắn ta bắt đầu nhận thấy mình làm gì cũng không suôn sẻ. Sư muội Mạc Linh cũng trở mặt, chẳng còn thân thiện với hắn ta, Chu Mặc An nhà họ Chu thì gây rắc rối cho hắn ta suốt, mà ngay cả cô nàng Bách Mi trong câu lạc bộ cũng thân thiết với tên họ Diệp này.
Đấy là còn chưa kể đến chuyện nhà họ Hồng đâu. Rõ ràng là hắn ta đã nói với Hồng Vạn Sơn rằng hung thủ giết con trai ông ta chính là Diệp Thiên, còn làm giả rất nhiều chứng cứ nữa mà sao mấy hôm nay vẫn cứ lặng im không tiếng động thế nhỉ, chẳng màng gì đến chuyện của con trai mình, mà cũng chả sinh sự gì với tên họ Diệp này cả. Khiến cho kế hoạch của hắn ta vứt ngang giữa đường, dù vậy hắn ta cũng không dám chủ động gây sự với Diệp Thiên nên chỉ có thể âm ỉ tức trong lòng.
“Tôi không thể tới sao?” Diệp Thiên cười nhạt: “Sao tôi lại có thể không tới tham gia bữa tiệc lớn mừng thọ của ông cụ nhà họ Chu để chúc mừng ông ấy cho được chứ?”
“Anh...” Chu Nhiên đang định phản bác đôi câu thì bỗng nhớ đến mấy ngày hôm trước Diệp Thiên gọi thẳng tên Lão tổ tông của nhà họ Chu. Hắn ta có chút băn khoăn, lỡ tên này quen biết với những nhân vật cấp cao của nhà họ Chu thật thì sao? Thôi cứ thà tin còn hơn không. Chu Nhiên đứng sang bên nhường đường, chuẩn bị để Diệp Thiên bước vào trong.
Nhưng đúng lúc này, có hai bóng người bước xuống từ một chiếc xe đắt tiền. Một giọng nói vang lên phía xa xa: “Khoan đã anh Chu, không thể để loại người như thế vào được.”
Ánh mắt đổ dồn về phía kia, hai bóng dáng kia là một người đàn ông và một người phụ nữ. Kẻ vừa mới cất tiếng nói là tên đàn ông kia, đôi con ngươi của hắn ta ánh lên vẻ ác độc khi nhìn về phía Diệp Thiên. Khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ đứng cạnh đầy sự phiền muộn tựa mây mù bỗng tràn nắng trong, nét cười toả khắp khi nhìn thấy Diệp Thiên.
“Diệp Thiên, anh cũng đến sao?” Mạc Linh chạy chậm bước lại gần anh, đôi mắt của cô ta cong cong như vầng trăng khuyết khi nhìn Diệp Thiên.
Diệp Thiên cũng cười đáp lại: “Tối qua lúc cô đi rồi còn gặp phải chuyện gì phiền phức nữa không?”
“Không có không có, Nam Cảnh có quy củ kia mà, hắn ta không dám làm gì tôi đâu.” Mạc Linh nói đến đây, cô ta trừng mắt nhìn Vương Thiên Lượng – kẻ đang bước về phía này, sau đó nhỏ giọng: “Anh cẩn thận đó, tên họ Vương này nhỏ mọn lắm, đối phó thẳng mặt thì không có gì phải sợ, dù sao thực lực của anh rõ thế kia mà, nhưng sợ là sợ hắn ta dùng thủ đoạn hèn hạ với cả âm mưu quỷ kế nọ kia.”
“Cảm ơn cô nhắc nhở.” Diệp Thiên nói một câu cảm ơn, tuy anh chẳng kiêng sợ nhà họ Vương chút nào cả nhưng dù sao kia cũng là tấm lòng của Mạc Linh.
Hai người đứng nói chuyện với nhau như chỗ không người khiến Vương Thiên Lượng vô cùng tức giận. Chuyện hôm qua thì cũng thôi đi, nay lại tiếp tục? Đã thế lại còn chim chuột với nhau ngay trước mặt bàn dân thiên hạ nữa chứ, rõ ràng là đang vả vào mặt hắn ta mà. Vương Thiên Lượng bỗng có cảm giác tất cả mọi người có mặt chung quanh đang cười nhạo hắn ta, lửa giận ngùn ngụt bỏng cháy trong lòng.
“Chu Nhiên, thằng ranh đó không xứng được vào trong.” Giọng Vương Thiên Lượng lạnh như băng, hắn ta bảo Chu Nhiên: “Những người có thể bước vào trong đây ngày hôm nay đều là những nhân vật máu mặt cả, kém lắm cũng phải là nhà giàu có cả chục triệu trong tay, thế tên ôn đó là gì kia chứ?”
“Anh biết hắn ta sao? Hắn ta là gia tộc nào vậy? Tôi nghĩ hắn ta đến đây để ăn chùa uống chùa thì có, không thì cũng chỉ là dạng gây sự thôi. Không thể cho loại người như vậy vào đây được.” Vương Thiên Lượng nói dông dài một chập, giọng điệu của hắn ta tràn đầy sự khinh khi cùng với coi thường. Hắn ta chính là thiếu gia nhà họ Vương ở Nam Cảnh, là người đàn ông sẽ sẽ thừa kế nhà họ Vương trong tương lai. Thân phận cùng với địa vị của hắn ta cực kỳ tôn kính, thế mà lại bị thằng ôn kia cướp mất vị hôn thê? Sao có thể như vậy được? Nếu đây là địa bàn của hắn ta thì e rằng Diệp Thiên đã bị giết chết cả trăm ngàn lần rồi.
Chu Nhiên đương nhiên biết nhà họ Vương ở Nam Cảnh, đó là một gia tộc bậc nhất có thế lực ngang bằng với nhà họ Chu của hắn ta. Giống với hắn ta, cậu chàng thiếu gia của nhà họ Vương đang đứng trước mặt cũng là thế hệ con cháu trẻ tuổi trong gia tộc, nhưng trong tương lai, anh ta rồi sẽ là người thừa kế của cả gia tộc nhà họ Vương kia đấy, còn hắn ta thì... Không bị Chu Mặc An bắt nạt đã được lắm rồi. Thôi, mình chẳng thể nào so sánh được với Vương Thiên Lượng cho được.
“Vương thiếu gia nói đúng rồi đấy ạ.” Chu Nhiên trở mặt như chong chóng xoay chiều, hắn ta liên mồm: “Tôi sơ ý quá, người khác đều có thiệp mời cả, vậy mà tên này còn chưa chìa thiệp ra nữa là.” Tuy hắn ta thấy hơi hoảng khi Diệp Thiên có thể gọi rõ họ tên của Lão tổ tông nhà họ Chu, nhưng chỉ một cái tên thôi mà, có lẽ hắn ta nghe lỏm ở đâu đấy ấy chứ.
Mà đấy, giờ đến cả Vương Thiên Lượng còn chính mồm nói thẳng Diệp Thiên chẳng là cái thá gì kia mà, lời nói của người thừa kế tương lai của một gia tộc bậc nhất có thể là giả ư? Người ta chắc chắn biết nhiều hơn mình. Bởi vậy Chu Nhiên mới thuận gió đẩy thuyền, nói lời giúp đỡ Vương Thiên Lượng. Dù sao hắn ta cũng chẳng muốn trông thấy Diệp Thiên.
“Đúng vậy, thiệp mời của anh đâu?” Vương Thiên Lượng cười lạnh lùng, hắn ta liếc nhìn Diệp Thiên sau đó lôi thiệp mời đặt trong ngực ra, vẻ vẩy trước mặt Diệp Thiên: “Thấy chưa hả, là cái này này, anh không có đúng không nào? Ha ha, ngay cả một doanh nhân tầm thường cũng có thiệp nữa là, sao anh lại không có nhỉ? Ồ, rõ rằng anh không đủ tư cách chứ sao.” Vương Thiên Lượng đắc ý vô cùng, hắn ta còn nhớ rõ chuyện lão già hôm qua đây, nếu nắm đấm không giải quyết được vấn đề vậy phải chống đối ngay mặt vậy.
“Các người...” Mạc Linh tức tối, cô ta đang định nói gì đó thì đúng lúc này lại có một giọng nói phía xa truyền lại: “Chuyện gì mà lại náo nhiệt thế kia?”
Đám đông quay qua nhìn thì thấy một người thanh niên đang chậm rãi bước về phía này.
“Tam, tam sư huynh!” Chu Nhiên cùng với Mạc Linh trông thấy người đến là ai, cả hai đồng loạt cất giọng. Người đến chính là Khôn Tuyệt – đệ tử trong Bắc Thiên Các. Lần trước Diệp Thiên đã gặp hắn ta rồi, nhưng hai bên đều có ấn tượng không tốt về nhau cho mấy.
“Tam sư huynh, tên ôn này không mang thiệp mời nhưng cứ đòi vào trong dự tiệc, đang bị tôi cản lại đây.” Chu Nhiên cất lời giãi bày trước tiên: “Tam sư huynh đến phải lúc quá, anh xem rồi nói đôi lời hộ tôi với, chả mang thiệp mời thì phải chăng tôi nên cản lại không cho vào?”
“Đây là chuyện của nhà họ Chu các cậu, tôi là người ngoài, nhúng tay chõ miệng vào không hay lắm.” Khôn Tuyệt cất lời, song khi hắn ta nói đến đây lại đâm chọc đôi câu: “Nhưng những bữa tiệc của các gia tộc lớn thế này thường thì đều gửi thiệp mời, mà người được mời đều là người nên được mời cả, để tránh trường hợp có kẻ lẻn vào gây sự. Nên nếu không có thiệp mời, mình ngăn lại cũng không có gì đáng trách cả.”
/884
|