Chương 530: Vô liêm sỉ
“Mở cửa! Mau mở cửa!”
Cùng với tiếng gõ cửa dồn dập là giọng nói ồm ồm vang lên, giọng điệu xen lẫn sự tức giận.
Như thể nếu người ở trong còn không mở cửa thì sẽ đạp tung cánh cửa vậy.
“Ai?”
Nghe thấy tiếng hét ở ngoài cửa, Tăng Vũ không đợi Mạc Linh ra hiệu đã bước lên trước rồi lạnh lùng hỏi qua cánh cửa.
Hắn ta có thể cảm nhận được mọi chuyện tối nay đều không bình thường, và hắn ta cũng biết đến tám mươi phần trăm người bên ngoài là kẻ xấu.
Mở cửa vào lúc này, hắn ta lại lo lắng có cao thủ tới.
Như vậy thì hắn ta sẽ mất mặt trước Mạc Linh hai lần một ngày.
Đây là điều mà Tăng Vũ không thể chấp nhận được.
“Ông đây là Hồng Bác Văn, mở cửa ra đi! Khách sạn này là của nhà ông!”
Lần này bên ngoài không phải là giọng nói ồm ồm nữa mà là một giọng nói vang dội.
Ẩn trong giọng nói này là sự ngông cuồng không ai sánh được, như thể mình là thiên vương lão tử.
“Hồng Bác Văn?”
Nghe người bên ngoài tự giới thiệu, Mạc Linh sửng sốt.
Sau đó cô ta nghĩ ngay đến cậu chủ Bắc Cương mà mình đã gặp trong bữa tiệc sinh nhật của ông nội.
Đó còn là vào ba năm trước.
Khi ấy Mạc Linh đang ở độ tuổi đẹp nhất của người con gái, sắc đẹp vạn người mê.
Trong bữa tiệc sinh nhật đó, cậu cả của nhà họ Hồng – Hồng Bác Văn đã tới nhà họ Mộ để tham dự tiệc sinh nhật.
Tại bữa tiệc, bố còn đặc biệt yêu cầu cô ta để ý tới Hồng Bác Văn.
Chỉ là Mạc Linh và Hồng Bác Văn thật sự nói chuyện không hợp nhau nên đã tìm bừa một cái cớ sau đó rời đi.
Không ngờ ba năm sau Hồng Bác Văn lại tới.
Hơn nữa nhìn điệu bộ này, dường như là hướng vào mình.
“Tới đây!”
Biết người ngoài cửa hoá ra là cậu chủ nhà họ Hồng, Tăng Vũ chợt nhận ra có điều gì đó không ổn.
Trước khi chết Long Kiệt luôn miệng nói kẻ giật dây mình chính là cậu cả nhà họ Hồng.
Lẽ nào chính là người đang ở ngoài cửa kia?
Nhưng khách sạn này là của nhà họ Hồng.
Hơn nữa khi liên hệ với khách sạn, nhà họ Hồng nghe nói là người của nhà họ Mạc tới thì vô cùng hoan nghênh.
Thế cho nên khi Long Kiệt nói kẻ giật dây mình là cậu cả nhà họ Hồng, Tăng Vũ chưa từng nghĩ đến nhà họ Hồng trong miệng hắn lại là nhà họ Hồng ở Bắc An tiếp đón mình và cô chủ.
Đầu tiên nhà họ Hồng chuẩn bị cho Mạc Linh một phòng tổng thống xịn, sau đó lại cử người tới khách sạn để uy hiếp cô chủ nhà mình?
Rốt cuộc nhà họ Hồng đang tính kế gì?
“Cuối cùng cũng mở cửa! Cút sang một bên cho ông!”
Không cho Tăng Vũ quá nhiều thời gian để suy nghĩ về sự kỳ lạ trong việc này, Hồng Bác Văn thấy cửa mở thì lập tức dẫn người xông vào.
Hắn chắp hai tay sau lưng rồi vênh mặt bước vào, đôi mắt giảo hoạt quét quanh toàn bộ căn phòng.
Hể?
Khi Hồng Bác Văn nhìn thấy Mạc Linh đang đứng trước ban công trong bộ đồ ngủ hở hang, mà ở ban công bên cạnh lại có một người đàn ông xa lạ đang đứng đó thì lông mày hắn đột nhiên cau lại.
Nếu không phải bên cạnh vẫn còn vệ sĩ của Mạc Linh là Tăng Vũ thì Hồng Bác Văn sẽ phát điên ngay tại chỗ.
Theo hắn thì cảnh tượng trước mắt chẳng khác gì một con điếm đang lén lút qua lại với gian phu.
Người phụ nữ của mình lại ăn mặc hở hang đứng trước mặt Diệp Thiên, mà Diệp Thiên lại đứng ngoài cửa.
Hai người này đang muốn giở trò gì hả?
Đúng thế!
Trong mắt Hồng Bác Văn, từ khi Mạc Linh đặt chân lên đất Bắc An này thì đã trở thành một thứ đồ chơi trong tay hắn.
Và hắn không thể dung thứ cho bất kỳ ai nhúng chàm món đồ chơi này.
Mà Diệp Thiên lại dám ở cùng phòng với người phụ nữ của hắn, hơn nữa còn tới tận mười một giờ đêm!
Tên súc sinh này thật đáng chết!
“Anh đang làm gì đấy?”
Mạc Linh cảm nhận được sự thay đổi trong đôi mắt Hồng Bác Văn, cô kìm nén cơn giận của mình lại rồi vô thức bước về phía trước, chắn trước mặt Hồng Bác Văn.
Đồng thời nhanh chóng dùng tay kéo bộ đồ ngủ trên người mình lại, phòng Hồng Bác Văn như phòng trộm.
Ba năm trước Mạc Linh đã không hề có hứng thú với Hồng Bác Văn, thậm chí còn rất ghét hắn.
Ba năm sau, khi cô nhìn thấy Hồng Bác Văn xuất hiện trước mặt mình như thiên vương lão tử, trong tư thế bắt kẻ thông dâm thì lại càng thêm chán ghét, còn có vẻ phẫn hận.
Đây là phòng của mình và anh Diệp, dựa vào đâu mà Hồng Bác Văn lại xông vào, lại còn nhìn mình như thế nữa chứ?!
“Con… em gái Mạc Linh, ba năm không gặp, càng ngày em càng đẹp đấy, đúng là con gái qua tuổi mười tám càng thay đổi càng đẹp.”
Nghe Mạc Linh chất vấn rồi thấy thân hình bốc lửa dù cô ta đã lấy tay che đi nhưng cũng không che hết được sự nảy nở đẫy đà kia, Hồng Bác Văn nhếch miệng, suýt nữa đã gọi Mạc Linh là con điếm.
Sau đó hắn nhanh chóng sửa lại, nở một nụ cười tự cho là đẹp trai.
Sau khi khen Mạc Linh, hắn ngẩng đầu lên, để lộ vầng trán sáng bóng đẹp trai của mình trước mặt cô.
“Em gái Mạc Linh, lần này em tới Bắc An mà anh trai lại không làm tròn bổn phận của chủ nhà, nếu chuyện này để gia đình anh biết thì e rằng sẽ không hay.”
“Nghe nói em đang ở khách sạn nhà anh nhưng lại đổi phòng, còn xảy ra chuyện không may nên anh muốn tới thăm em.”
Nói rồi Hồng Bác Văn nghiêng người về phía trước mà mặt không hề đỏ, tim không đập nhanh.
“Đã muộn thế này, chắc em đói lắm rồi phải không? Hay là thay quần áo đi, anh chờ em ở cửa, mời em đến khách sạn đẳng cấp nhất Bắc An để ngắm trăng và thưởng thức món ngon được không?”
“Anh nhớ lần trước em tới Bắc An đã bị đồ ăn nơi đây hấp dẫn.”
“Tiếc là lần đó anh đi vắng, chỉ có chị gái anh tới dẫn em đi tham quan Bắc An, lần này anh sẽ không bỏ lỡ nữa.”
“Cút!”
Đối mặt với lời tự giới thiệu và lời mời mà Hồng Bác Văn tự cho là khéo léo và đắc ý, Mạc Linh chỉ đáp lại một chữ, sau đó liếc nhìn hắn ta hỏi.
“Anh còn lo lắng tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn? Anh nói xem người tên Long Kiệt đó có phải người của anh không?”
“Ba người họ muốn bắt cóc tôi! Tôi còn đang thắc mắc tại sao lại bị một người tự xưng là người của nhà họ Hồng bắt cóc trong khách sạn của nhà họ Hồng đây!”
“Những chuyện này đều là anh làm, có đúng không?”
“Đúng!”
Nghe Mạc Linh bảo mình cút, khoé miệng Hồng Bác Văn giật giật, cố gắng kìm nén cơn giận của mình.
Sau đó lại nghe Mạc Linh có thể nói chính xác tên và thân phận của Long Kiệt thì Hồng Bác Văn biết mình có giả vờ tiếp cũng là vô dụng.
Chắc chắn Mạc Linh đã dùng kênh thông tin riêng của mình để biết được rõ ràng về danh tính Long Kiệt.
Nếu đã vậy, hắn quyết định sẽ nói thẳng hết.
“Đúng là mấy người đó do tôi cử đến để mời em tới, nhưng có vẻ như cách làm của họ không được hay cho lắm, tôi cũng không rõ.”
“Nhưng tôi đã đến rồi, thời gian cũng không còn sớm, em đi ăn khuya với tôi đi!”
“Nếu không e là nhà họ Mạc nhỏ bé không hứng nổi cơn giận của nhà họ Hồng đâu.”
“Anh đang uy hiếp tôi?”
Không ngờ Hồng Bác Văn lại vô liểm sỉ đến mức độ này.
Mặt Mạc Linh biến sắc, thở hển hển nói, ước gì có thể chọc chết tên khốn này bằng một ngón tay.
Nói chuyện bắt cóc giết người mà có thể thản nhiên nhẹ nhàng như vậy, trong mắt người này có còn lương tri không?
“Đúng, thì sao?”
Hồng Bác Văn không ngờ Mạc Linh lại dám chỉ tay vào mình, hắn nheo mắt lại, đồng thời liếc nhìn Tăng Vũ, lùi lại một bước.
Hai tên to con phía sau đứng chắn, bảo vệ trước mặt hắn!
——————-