Chương 527: Đáng gờm lắm ư?
“Ầm.” Tên đô con kia nôn một bãi máu sau đó lìa cõi đời, cả cơ thể nứt xương rạn thịt của hắn ta đổ vật trên đất như kiểu một viên đá bị ném xuống hồ, bắn lên cao mấy mét rồi mới rơi xuống đất, suốt cả quá trình ấy, máu tươi chảy ra từ miệng của hắn ta vẽ nên một vệt dài đỏ lừ trên nền đất, kẻ nào nhìn thấy cũng phải lạnh da đầu, run rẩy không thôi.
“Mày, mày là ai hả thằng ranh kia. Tao nói cho mày biết, bọn tao là người của nhà họ Hồng đấy, tốt nhất là mày nghe ngóng cho kỹ đi đã rồi hẵng ra tay kẻo ông chủ nhà tao sẽ không tha cho mày đâu.” Tên đầu đinh trơ mắt nhìn đồng đảng của mình bị Diệp Thiên đánh chết ngay tại chỗ, mà có thế nào đi nữa mình cũng chẳng thể nhìn rõ động tác ra tay của Diệp Thiên trong khi mình đã lên tới đỉnh của cảnh giới võ cổ tầng thứ tám, hắn ta mở mồm cảnh cáo doạ nạt, nhưng trong giọng nói ấy lại chứa đầy sự hoảng sợ cùng với rối bời.
Hắn ta hoảng loạn là bởi cái chết thảm thiết của tên đồng đảng đi cùng, còn rối bời thì đúng là vì hắn ta không cảm nhận được một chút hơi thở của người tu luyện võ cổ trên người Diệp Thiên cả. Tên đầu đinh thấy thế giới này rối bời hết cả khi thấy một kẻ bình thường, không có hơi thở của người tu luyện võ cổ lại có thể đánh chết anh em của mình ngay tại chỗ mà mình không thể thấy rõ động tác.
“Hay.” Mọi nỗi lo lắng trong lòng Mạc Linh bỗng bay biến sạch sẽ khi thấy tên đàn ông to con vừa mới tiến lên lăm le doạ nạt mình đã bị Diệp Thiên đánh chết dễ như chơi, cô ta đứng bật dậy theo bản năng sau đó kêu to một tiếng. Lúc này đây, Mạc Linh thấy hạnh phúc vô vàn như kiểu mình là nàng Công chúa được Hoàng tử cứu giúp, nhận được sự giúp đỡ của một người tài ba như thế này trong chốn hiểm nguy tưởng chừng tuyệt vọng kia đâu phải một chuyện dễ dàng gì, trực giác của cô ta chuẩn thật sự mà, người đàn ông này đúng là một cao thủ.
Đương lúc Mạc Linh phấn khích không thôi còn tên đầu đinh lại chìm trong hoảng sợ thì Diệp Thiên – người vừa mới biến mất kia bỗng xuất hiện ngay trước mặt tên đầu đinh, trông anh cứ một người vừa mới xuyên không tới nơi này, cứ thế hiện ra bất chợt giữa khoảng không, anh nhấc tay lên tóm lấy cổ của tên đầu đinh. Nụ cười nhàn nhã, chẳng để ý gì hiện trên khuôn mặt anh, động tác chuẩn xác, nhanh như ánh sáng của anh khiến tâm trạng của hắn ta chẳng khác nào rơi vào hầm băng cả, hắn ta cảm thấy da gà da vịt trên khắp cơ thể đang thi nhau nổi lên.
Đây chính là phản ứng theo bản năng của tên đầu đinh lúc gặp phải nguy hiểm, hắn ta chưa bao giờ gặp phải phản ứng kiểu vậy thế mà chỉ cần một ánh mắt của Diệp Thiên cũng đã khiến hắn ta thấy mình như đang phải đối mặt với ánh nhìn chăm chú của Thần chết. Ánh mắt ấy trống rỗng, khủng bố và câm lặng.
“Nhà họ Hồng đáng gờm lắm ư?” Diệp Thiên cất lời hỏi điều mà mình nghi ngờ, đúng là Diệp Thiên không biết căn cơ của nhà họ Hồng ở Bắc An ra sao thật, theo trí nhớ của anh thì nhà họ Chu ở bắc An chẳng khác gì một ngọn Thái sơn vời vợi đè nặng trên phía đỉnh, kiểm soát chặt chẽ tất cả mọi chuyện ở Bắc An. Nhà họ Hồng gì đó nghe như một gia tộc nhỏ hạng hai ở đây thôi.
“Ở cái đất Bắc An này thì nhà họ Hồng chỉ xếp sau mỗi nhà họ Chu thôi, này thằng ranh kia, cái khách sạn này chính là địa bàn của nhà họ Hồng chúng tao, mày khôn hồn thì ngoan ngoãn thả tao ra, thế thì, thế thì tao sẽ xin Hồng thiếu gia tha mạng cho mày.” Tên đầu đinh thấy Diệp Thiên không ra tay với mình luôn một thể mà lại về người chống lưng đứng phía sau lưng mình, hắn ta thở dài nhẹ nhõm rồi mở miệng đầy phấn khịch, hắn ta chỉ hận không thể tâng nhà họ Hồng lên trời để doạ Diệp Thiên.
Tên đầu đinh cho rằng dù Diệp Thiên có là một cao thủ thâm tàng bất lộ ra sao đi nữa thì cũng chả dám đắc tội nhà họ Hồng khi còn ở lại Bắc an, suy cho cùng nhà họ Hồng có ngài ấy chống lưng cho kia mà, ngoài vị chiến thần Lăng Thiên đang biến mất kia ra thì ở cái Bắc Cương này còn ai dám đắc tội ngài ấy kia chứ? Nó có tài giỏi đến đâu chăng nữa cũng đâu thể so sánh với vị kia cho được.
“Ra là một gia tộc nhỏ hạng hai.” Điều khiến tên đầu đinh kia không tài nào tưởng được chính là nỗi tò mò trong con mắt của Diệp Thiên dưng lại biến mất. Hắn ta cau mày lại tỏ vẻ không vui, dường như những lời mà hắn ta vừa mới không doạ dẫm được Diệp Thiên, đã thế còn khiến Diệp Thiên cảm giác minh đang làm chuyện tốn thời gian .
“Hạng hai?” Tên đầu đinh kia mắt trợn to, nổi trận lôi đình khi thấy Diệp Thiên coi nhà họ Hồng là gia tộc nhỏ hạng hai. Tên đầu đinh nghĩ nát óc rồi nhưng vẫn không rõ thằng ranh Diệp Thiên kia điên cuồng tới mức nào thì mới coi nhà họ Hồng là gia tộc hạng hai. Ở cái đất Bắc An này thì ngoài nhà họ Chu ra thì liệu mấy ai có can đảm chống đối nhà họ Hồng kia chứ? Trừ phi kẻ kia bị lừa đá bể đầu mới thế nhé.
“Anh muốn bổ sung gì nữa?” Diệp Thiên không màng tới vẻ mặt của tên đầu đinh, anh quay đầu qua nhìn về phía kẻ cuối cùng trong nhóm, giọng nói của anh đựng đầy vẻ hờ hững như kiểu đây chẳng phải một vấn đề liên quan tới sự sống và cái chết mà chỉ là một lời xã giao bình thường.
“Thả anh tao ra rồi để bọn tao dẫn con bé này đi luôn, Hồng thiếu gia ban ơn ban phước, có lẽ sẽ tha mạng cho mày.” Tên to con này cố đè nén sự sợ hãi chôn sâu trong lòng sau đó kiên trì nói hết khi đối mặt với câu hỏi của Diệp Thiên, dường như hắn ta cho rằng Diệp Thiên dừng tay lại bởi anh sợ hãi.
“Ồ.” Diệp Thiên gật đầu tỏ ý tán thành, ánh mắt của anh loé lên sau đó buông đôi tay nắm lấy cổ của tên đầu đinh. Diệp Thiên đột ngột tiến lên phía trước, tát thật mạnh vào mặt kẻ còn lại kia như kiểu anh chẳng hề lo lắng mình sẽ gặp phải nguy hiểm.
“Sao mày dám hả thằng kia.” Tên đầu đinh không ngờ Diệp Thiên vừa mới buông cổ mình ra xong lại ra tay với tên đồng đảng còn lại, hắn ta tức giận tột độ, giơ nắm đấm chuẩn bị đánh về phía sau cổ của Diệp Thiên, thằng ranh này bị hâm hay sao mà dám chìa lưng của mình ra thế kia.
“Bốp.” Bàn tay của Diệp Thiên đập mạnh trên mặt của tên đô con kia, tên đàn ông đô con kia bị tát lệch mặt, bẻ gãy cổ. Sức mạnh khủng bố ấy đã đập nát mặt của tên đô con chỉ trong vài khoảnh khác, đã thế trên khuôn mặt của hắn ta còn có một lỗ hổng sâu hoắm, kinh dị. Đương lúc hắn ta còn chưa chuẩn bị gì hết thì đã bị bẻ gãy cổ, xuống Địa ngục gặp mặt Diêm vương.
“Phanh.” Ngay khi tên đầu đinh kia gần sát lại với Diệp Thiên thì bị đánh bay ngửa ra xa, miệng phun máu không ngừng nghỉ, nện mạnh trên bức tường phía sau lưng, giấy dán tường phủ chung quanh nát bươm, rách tung toé tựa như từng lỗ hổng trên màng nhện bao trùm lấy tên đầu đinh đã chết rồi kia.
Lúc này đây, lồng ngực của tên đầu đinh sụp đổ cả thảy, trông xương sườn và cột sống như dính vào nhau vậy, lá phổi cùng trái tim kẹp giữa hai bên bị những lóng xương kia đâm nát, máu tươi nhuộm đỏ chiếc áo hắn ta mặc, nhỏ giọt trên sàn, chẳng mấy chốc đã thấm đẫm tấm thảm dưới chân, mà có lẽ trước khi tên đầu đinh ấy bước xuống Địa ngục thì hắn ta đã chẳng thể cảm nhận được hết những gì đang xảy ra trên cơ thể mình.
Tên đầu đinh ấy chỉ có thể ngơ ngác nhìn Diệp Thiên xông về phía mình, hai tròng mắt tưởng như sắp sửa rơi cả ra ngoài, cổ họng của hắn ta cũng không ngừng run rẩy trong cả quá trình ấy, dường như hắn ta muốn mở miệng nói chuyện, muốn hỏi rõ rằng rột cuộc thì chuyện gì đang xảy ra vậy. Hắn ta mới chỉ trông thấy cái cảnh Diệp Thiên tát nát mặt của tên đồng đảng sau đó bay vọt lên, hắn ta chẳng rõ Diệp Thiên quay lưng khi nào, ra tay khi nào, dồn lực khi nào, chém giết khi nào.
Mãi cho đến khi hắn ta bừng tỉnh thì cũng là lúc hắn ta cảm nhận được trái tim của mình đau nhói dữ dội, máu tươi xối xả tuôn. Nên rõ một điều rằng hắn ta chính là hạng đỉnh của cao thủ võ cổ tầng thứ tám kia mà, sao có thể bị kẻ khác đánh bại bởi cái cách như vậy chứ, đã thế còn bị đánh ngay trên địa bàn của nhà họ Hồng? Sao tất cả mọi thứ đều khó tin tưởng vậy chứ?
“Anh đứng dậy dọn dẹp đi.” Diệp Thiên chẳng màng tới tên đầu đinh đâm đầu trên tường kia, anh giải quyết mấy tên cao to này xong rồi cúi đầu nhìn Tăng Vũ, giọng điệu sai bảo ấy bình tĩnh như kiểu đang sai người công nhân vệ sinh đến dọn dẹp đống hổ lốn.
——————-