“Lão tộc trưởng khách sáo rồi.”
Diệp Thiên gật đầu, giơ tay ra đỡ lấy bà cụ Miêu Trúc rồi đi ra ngoài khoảng sân.
Bên ngoài khoảng sân, những người Bạch Miêu dưới sự dẫn đầu của Miêu Củng đang đợi, khi thấy Diệp Thiên đỡ bà cụ Miêu Trúc ra ngoài, họ lần lượt tiến lên trước.
“Tộc trưởng, phía Hội Trưởng Lão vẫn không có động tĩnh gì.”
Miêu Củng lập tức thông báo. Ánh mắt ông ta nhìn về phía Hội Trưởng Lão trên đỉnh núi.
Sự việc hôm nay quả thật khác thường. Đã trôi qua lâu như vậy rồi, tiếng kêu chết chóc phía dưới chân núi cũng sắp ngừng được mươi phút rồi. Thế nhưng phía Hội Trưởng Lão vẫn không hề có chút động tĩnh.
Lẽ nào Miêu Chân thật sự không ở Hội Trưởng Lão?
“Cậu Diệp, tôi cùng đi với cậu xem xem.”
Biết rằng nếu muốn dành lại Miêu Trại, bắt buộc phải xử lý được Hội Trưởng Lão. Bà cụ Miêu Trúc lên tiếng, trong giọng nói rõ ràng mang theo sự kích động.
Chỉ cần bắt được Hội Trưởng Lão thì có thể khôi phục lại Miêu Trại rồi.
“Mình cháu đi là được rồi.”
Miêu Chân không thể yếu ớt như Miêu Chiến. Tình trạng hiện tại của người Bạch Miêu đó là bị chết và bị thương quá thảm khốc. Họ đi cùng mình cũng chỉ thêm mệt vào thân. Bọn họ không cần phải mạo hiểm đến vậy. Đi một mình là được rồi.
“Vậy không ổn. Cậu Diệp, chỗ của Hội Trưởng Lão chúng tôi quen thuộc, chúng tôi dẫn đường cho cậu nhé.”
“Đúng vậy, chúng ta cùng đi. Chúng tôi sẽ không để vướng chân cậu đâu.”
“Nói không chừng bọn Miêu Chân sẽ dùng cổ thuật để đối phó với cậu. Chúng tôi có thể giúp đỡ cậu.”
Thấy Diệp Thiên định đi một mình, những người Bạch Miêu có mặt lần lượt xin nghênh chiến cùng.
Ngoài việc muốn giết chết Miêu Chân ra thì họ còn cảm thấy có phần lo lắng. Thực lực mạnh mẽ vừa rồi mà Diệp Thiên thể hiện cho bọn họ biết rằng hôm nay có chiếm lĩnh Miêu Trại đương nhiên là chuyện khó.
Khó ở chỗ mời thần thì dễ mà tiễn thần thì khó. Ngộ nhỡ Diệp Thiên và Miêu Chân giống nhau, đều muốn chiếm lấy Miêu Trại không đi thì người Bạch Miêu há chẳng phải là làm tay sai cho Diệp Thiên cả sao?
Đặc biệt là mấy người phía Miêu Củng, vẫn coi mình là chủ nhân tương lai của Miêu Trại này. Nếu như Diệp Thiên không rời khỏi đây thì bọn họ đâu thể hưởng cái phúc kế thừa Miêu Trại cho được?
Đây là tính người cả thôi. Vừa rồi còn trượng nghĩa ra tay vì cảm kích với hành động của Diệp Thiên, nhưng ngay sau đó đã bắt đầu có toan tính trong lòng.
“Mọi người mà đi đều sẽ chết.” Diệp Thiên nói thẳng. Anh biết rằng đám người này có đi theo mình chẳng qua cũng chỉ là chọn con đường chết.
“Vậy làm sao chúng tôi biết được sự an nguy của cậu Diệp thế nào?”
“Đúng vậy. Chúng tôi đi cùng cậu nhé.”
“Cậu đừng khách sáo. Chúng ta cùng nhau kết thành sợi dây thừng chắc chắn, cùng đồng tâm hiệp lực, nhất định có thể đánh bại bọn phản tặc Miêu Chân.”
Đám người Miêu Củng vẫn không muốn từ bỏ, lần lượt lên tiếng.
Nói thì dễ nghe nhưng những toan tính trong lòng bọn họ vẫn không thể nào được dập tắt.
“Miêu Liên đi với tôi. Cô ấy sẽ không chết.”
Ánh mắt Diệp Thiên đảo qua đám người sau đó dừng lại chỗ Miêu Liên như thể so với đám người Miêu Củng thì Miêu Liên được Diệp Thiên đánh giá cao hơn vậy.
“Chuyện này để một cô gái như Miêu Liên đi có vẻ không được hợp lý.”
“Cô ấy đã đi khỏi Miêu Trại một khoảng thời gian rồi, tình hình phía Hội Trưởng Lão cô ấy cũng không hiểu rõ.”
“Cậu Diệp, đừng nói thêm nữa, tôi đi với cậu.”
Nghe Diệp Thiên nói vậy, đám người lần lượt lên tiếng. Bọn họ vẫn giữ thái độ không nhân nhượng.
Nếu lần này có thể đi theo Diệp Thiên giết chết Miêu Chân, bọn họ có thể lập được công lao lớn tại Miêu Trại rồi. Tương lai tranh chức trại Vương, chỉ cần dựa vào công lao lần này cũng đủ để thuyết phục mọi người.
Một công lao dâng đến tận miệng thế này, có ai là không muốn cơ chứ?
“Lão tộc trưởng, bà nói nên thế nào được?”
Diệp Thiên không để ý tới mấy lời xung quanh, anh quay đầu lại nhìn bà cụ Miêu Trúc với ánh mắt mang theo ý cười, cơ hồ như nhìn thấu tâm tư bà cụ.
Cảm nhận được ý tứ trong đôi mắt Diệp Thiên, bà cụ Miêu Trúc nghiêm nghị lại rồi gật đầu.
“Vậy nghe theo cậu Diệp đi.”
Nói rồi bà quay đầu nhìn Miêu Liên khẽ mỉm cười.
“A Liên, lần này con đi nhất định phải hỗ trợ cậu Diệp cho chu toàn con nhé.”
“Vâng, thưa bà.”
Miêu Liên vội đồng ý, nhưng không ngờ rằng cô vừa dứt lời, đám người Miêu Củng tỏ vẻ không hài lòng.
“Tộc trưởng, để Miêu Liên bên cạnh tộc trưởng chăm sóc cho người đi.”
“Đúng vậy, mình cô ấy là con gái, đi cùng sẽ gây thêm rắc rối cho cậu Diệp, hay là để tôi đi.”
“Cậu Diệp, chẳng phải cậu vừa nói lần này mà đi thì chúng tôi đều sẽ chết sao? Sao Miêu Liên lại không thể chết được?”
“Vì khả năng thiên bẩm của cô ấy mạnh hơn các người cả trăm lần.”
Diệp Thiên cười lạnh lùng, lời nói thật mặc dù khiến người ta mất lòng nhưng cớ gì anh phải để ý đến suy nghĩ của đám người Miêu Củng chứ.
Nên nói gì thì nói ấy.
“Cậu…”
Không ngờ Diệp Thiên lên tiếng lại bôi nhọ mình đến mức này, đám người phía Miêu Củng tức tối đỏ cả mặt.
Bọn họ định lên tiếng chất vấn Diệp Thiên nhưng lại không có cái gan đó, vì sắc mặt Diệp Thiên đã tối sầm cả xuống. Ánh mắt anh lạnh lùng như hàn băng và sắc lẹm như thanh kiếm quét qua khiến ai nấy đều ngoan ngoãn im bặt.
Phí lời quá!
Thấy mấy người chú và bác đều im bặt, Miêu Liên tự nhủ rồi vội đi về phía Diệp Thiên nói: “Anh Diệp, xin mời.”
“Được.”
Diệp Thiên gật đầu thản nhiên rồi sải bước cùng Miêu Liên đi ra khỏi đám đông, cứ thế họ sải bước về phía Hội Trưởng Lão trên đỉnh núi.
Chỉ để lại đám người Miêu Củng đứng lặng tại chỗ với đôi mắt hằn học.
“Tên người ngoài này rốt cục muốn làm gì?”
“Đi thôi, người ta đã mạnh thế rồi, sao có thể coi chúng ta ra gì chứ?”
“Lão tộc trưởng, tôi nói với tộc trưởng này. Mời thần thì dễ mà tiễn thần thì khó. Tới lúc đó mà tên tiểu tử họ Diệp đó lại vô liêm sỉ giống Miêu Lạc, muốn cưới Miêu Liên rồi chiếm lấy Miêu Trại thì tộc trưởng có hối hận cũng muộn rồi.”
Thấy Diệp Thiên rời đi, cái gan của đám người Miêu Củng lớn hơn hẳn. Bọn họ đứng đó rống giận lên tiếng, tỏ rõ sự hằn học.
Tên Diệp Thiên này không hề coi chúng ra gì.
“Nếu cậu Diệp muốn đi thì chúng ta không ngăn được. Nếu như cậu ấy muốn ở lại, chúng ta cũng chẳng cản nổi. Mấy người không sợ cậu Diệp quay về sẽ cắt luôn lưỡi của mình hay sao?”
Bà cụ Miêu Trúc xuống giọng khiến sắc mặt đám người Miêu Củng tái hẳn đi. Bọn họ không dám hó hé thêm lời nào nữa.
Bọn họ chợt hiểu ra rằng dựa vào thực lực của Diệp Thiên đi hay ở là do Diệp Thiên quyết định, còn mình đối với ta còn không bằng con sâu con kiến.
Có tư cách gì mà dị nghị sau lưng?
“Mọi người quên rằng mẹ Miêu Liên đến từ đâu à?”
Thấy đám người Miêu Củng ngoan ngoãn im miệng không nói gì, bà cụ Miêu Trúc hắng giọng bắt đầu lên tiếng nhắc nhở.
Bà vừa nói, những người Bạch Miêu lần lượt dừng bước nhìn nhau.
“Tôi, tôi nhớ ra rồi, mẹ của a Liên hình như là…”
“Im cái miệng lại, biết thì tốt, nói gì mà nói?”
“Bây giờ mọi người còn có gì để nói nữa không?”
Sau khi lệnh cho người Bạch Miêu kia im miệng lại, bà cụ Miêu Trúc trợn mắt nhìn Miêu Củng, giọng nói tỏ rõ sự khó chịu.
Mới bao lâu mà đám người này đã quên đi nguyên chân chính khi đưa Miêu Liên ra khỏi Miêu Trại?
“Tôi, tôi biết rồi…”
Hiểu ý bà cụ Miêu Trúc, đám người Miêu Củng xấu hổ, vội vàng cúi đầu nhận lỗi.
Lúc này bọn họ cuối cùng cũng nhớ ra thân thế của Miêu Liên thần bí tới mức nào…
/884
|