"Hiếm có dịp các vị đích thân đến thăm, hoan nghênh, hoan nghênh!"
Mặc dù Trịnh Quân biết rằng những người này chẳng tốt đẹp gì nhưng vẫn chủ động ra cổng nghênh đón đám người Vệ Toàn Nghiệp, trên mặt ông ta nở một nụ cười đầy vẻ nịnh hót. Diệp Thiên chỉ nói ông ta chờ anh tới, còn về việc đối mặt với đám người Vệ Toàn Nghiệp như thế nào thì Diệp Thiên không nói. Điều này thì Trịnh Quân không dám đoán bừa.
Mặc dù từ khi xuất hiện trước mặt ông ta đến nay thì sức mạnh của Diệp Thiên quả thực rất khủng khiếp. Nhưng dù sao thì đám người Vệ Toàn Nghiệp đều là người của Long Quốc, họ phụ trách các công việc của Tây Ninh. Trong tình huống này, Trịnh Quân không nghĩ Diệp Thiên dám làm gì bọn họ. Hơn nữa, xét từ việc Diệp Thiên tích cực điều tra chuyện của Miêu Trại, thì tám mươi phần trăm kẻ thù của Diệp Thiên là Bạch Cốt hội và Võ Minh. Sau khi giải quyết xong Bạch Cốt hội và Võ Minh, cậu ta sẽ ở lại Tây Ninh hay không thì chỉ có chúa mới biết được.
Bản thân Trịnh Quân muốn bám rễ và phát triển ở Tây Ninh, vì vậy ông ta đương nhiên không dám tùy tiện đắc tội với đám người của Vệ Toàn Nghiệp
"Gia chủ Trịnh, từ lúc gặp nhau lần cuối đến giờ ông vẫn khỏe chứ."
Đối mặt với nụ cười nịnh hót của Trịnh Quân, Vệ Toàn Nghiệp cũng đáp lại bằng một nụ cười giả tạo, ánh mắt lộ đầy vẻ đắc ý. Trên đường đến đây, ông ta cũng lo lắng Trịnh Quân nhận được sự hỗ trợ của một số nhân vật lớn nên mới dám suồng sã như vậy. Ông ta đã thành lập một Hội liên hiệp để nâng cao vị thế bản thân. Tuy nhiên khi nhìn thấy Trịnh Quân bây giờ vẫn như một con chó pug, lo lắng trong lồng ngực ông ta lập tức được trút bỏ và thay vào đó là sự khinh miệt. Tên nhãi ranh này tưởng rằng nếu nhà họ Miêu và nhà họ Tiền xong đời rồi thì ông ta có thể một tay che trời ở Tây Ninh này chắc? Nếu hôm nay không cho ông ta biết tay, thì ông ta sẽ không biết được Vệ Toàn Nghiệp này lợi hại như thế nào.
"Các vị, mời!"
Nhận thấy giọng điệu của Vệ Toàn Nghiệp không tốt đẹp gì mấy, Trịnh Quân không muốn giải thích, ngay lập tức quay lại mời mọi người vào nhà. Ông ta đang đợi xem thái độ của Diệp Thiên ra sao, sau đó mới lên kế hoạch. Là một người thuộc gia tộc lớn có nguồn gốc hàng trăm năm ở Tây Ninh, Trịnh Quân đã được bồi dưỡng, đào tạo một cách có hệ thống trong nhiều thập kỷ. Đây cũng là lý do tại sao ngay từ đầu nhà họ Trịnh luôn tôn trọng Diệp Thiên và nhờ thế mà ông ta bảo vệ được gia đình của mình.
"Ngôi nhà của gia chủ Trịnh nhìn có vẻ hơi tan hoang nhỉ."
Ông ta không nói một lời liền bước vào biệt thự nhà họ Trịnh, sau khi Vệ Toàn Nghiệp ngồi xuống, ông ta cầm chén trà mà người giúp việc đưa đến lên rồi nhấp một ngụm. Liền sau đó, ông ta bắt đầu bình phẩm về tình trạng ngôi nhà cũ của nhà họ Trịnh.
"Nhà cũ rồi, cũng sửa sang lại rồi, nhưng vẫn luôn có chỗ không ổn lắm."
Trịnh Quân vừa mỉm cười vừa nói, giọng điệu đầy kính nể, không dám thể hiện ra một chút kiêu ngạo nào.
"Trịnh Quân không may rồi!"
Nhìn thấy phản ứng của Trịnh Quân, những nhân vật lớn đi cùng Vệ Toàn Nghiệp đều nở một nụ cười ám muội. Bọn họ đều là cấp dưới của Vệ Toàn Nghiệp nên đều biết rất rõ tính tình của ông ta. Giờ phút này đây, Vệ Toàn Nghiệp đang kìm nén sự khó chịu trong lòng, nhưng có lẽ nó sẽ sớm bùng phát ra thôi.
"Chi bằng, tôi tặng cho gia chủ Trịnh căn nhà ở phủ Tây Ninh của tôi có được không?"
Quả nhiên, lời của Trịnh Quân vừa dứt, sắc mặt của Vệ Toàn Nghiệp đột nhiên thay đổi, vẻ mặt ông ta trở nên cực kỳ nghiêm túc, trông như thể một vị Phật lớn đang ngồi trước mặt Trịnh Quân vậy. Lời nói ra ấy càng khiến Trịnh Quân sợ hãi hơn.
"Không dám, không dám!"
Nghe vậy, Trịnh Quân nhanh chóng đứng dậy, chắp hai tay lại, theo bản năng muốn lên tiếng giải thích. Ông ta có thể thấy được rằng lúc này Vệ Toàn Nghiệp đang cực kì tức giận. Nhưng ông ta cũng chỉ hành động theo chỉ dặn của Diệp Thiên mà thôi.
Xoẹt!
Rào!
Một giây tiếp theo, không đợi Trịnh Quân giải thích, Vệ Toàn Nghiệp đột nhiên cầm lấy chén trà trong tay, hất thẳng vào mặt Trịnh Quân. Nước trà nóng bỏng bất ngờ bị hắt ra rơi vào đầu Trịnh Quân, làm cho nửa khuôn mặt của Trịnh Quân đỏ bừng.
"Aaaa!"
Trịnh Quân kêu lên thảm thiết, sau đó lập tức ôm mặt mà ngã xuống đất, đôi mắt tràn đầy sự sợ hãi. Ông ta nghĩ rằng lần này Vệ Toàn Nghiệp đến hỏi tội, nhưng ông ta không ngờ Vệ Toàn Nghiệp lại hận mình đến mức như vậy. Khi không vừa ý ông ta một cái, ông ta liền hất trà nóng vào người, dù gì thì bản thân cũng là người của một gia tộc lớn ở Tây Ninh. Hơn nữa tất cả mọi việc đều là nghe theo lệnh của Diệp Thiên. Mình nào có tội gì cơ chứ?
"Mẹ kiếp đi cái đầu ông ấy!"
Bây giờ ông ta đã hoàn toàn trở mặt, Vệ Toàn Nghiệp cũng không nhẫn nhịn nữa, ngay lập tức đứng dậy hung hăng đạp mạnh vào người Trịnh Quân đang nằm dưới đất. Ông ta vừa đá vừa chửi: "Họ Trịnh này, mày cũng không thèm nhìn quanh trước khi thải nước tiểu à, mày là cái thá gì mà lại dám lên mặt với ông đây!"
"Đúng đấy, Trịnh Quân, nhà họ Trịnh hôm nay chuẩn bị đóng cửa cho êm chuyện đi."
"Ông Vệ càng nhân nhượng, mày lại càng được đà lấn tới à. Mày không coi ai ra gì hay sao!"
"Mày dám đòi ngang hàng ngang vế với ông Vệ à, gan to quá nhỉ!"
"Mày chỉ là một con chó mà thôi, vậy mà thật sự nghĩ mình là con người ư?"
Thấy động thái của Vệ Toàn Nghiệp, mọi người có mặt lúc này bắt đầu chỉ trích Trịnh Quân, không một ai thông cảm cho Trịnh Quân.
Anh em huynh đệ chính là mô tả chân thực về mối quan hệ của họ với Vệ Toàn Nghiệp. Những gì Trịnh Quân làm không chỉ xâm phạm lợi ích của Vệ Toàn Nghiệp mà thậm chí nó còn xâm phạm đến cả lợi ích của bọn họ. Như vậy thì làm sao họ có thể đồng cảm với Trịnh Quân được chứ?
"Ông Vệ, hiểu lầm, hiểu lầm thôi! Tôi cũng chỉ là, chỉ là đang làm theo mệnh lệnh thôi..."
Bị đánh như một con chó, Trịnh Quân vừa che mình vừa giải thích cầu xin tha mạng, chỉ mong Vệ Toàn Nghiệp có thể giơ cao đánh khẽ. Ông ta tin rằng chờ đến khi Diệp Thiên đến, thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.
"Lại còn làm theo mệnh lệnh. Tao nói cho mày biết, ở Tây Ninh, ông đây chính là trời, kể cả ông trời đến đây thì cũng làm được gì tao."
"Mày là cái thá gì mà còn làm theo mệnh lệnh? Mày nhận mệnh lệnh của con chó nào?"
Không tin những gì Trịnh Quân nói, Vệ Toàn Nghiệp tiếp tục động thủ, giọng điệu đầy khinh thường. Ông ta đã nhìn ra manh mối từ thái độ khách sáo của Trịnh Quân. Ông ta cho rằng Trịnh Quân không có chống lưng vững chắc, bằng không tại sao ông ta lại phải nịnh bợ mình như thế.
"Ông nói tôi là chó sao?"
Đúng lúc Vệ Toàn Nghiệp định vung tay tiêu diệt họ Trịnh kia thì ngoài cửa truyền đến một giọng nói lạnh lùng. Diệp Thiên và Miêu Liên cuối cùng cũng đến rồi.
Xoẹt!
Nghe thấy lời của Diệp Thiên, hành động của Vệ Toàn Nghiệp bỗng dừng lại, lập tức cùng thuộc hạ nhìn ra cửa. Sau đó trên khuôn mặt ông ta hiện rõ một điệu cười ác độc.
"Ha! Mày chính là thằng đứng sau chống lưng cho Trịnh Quân?"
"Còn khá trẻ nhỉ, xem ra cũng chỉ có vậy mà thôi."
"Bọn tao có hết danh sách thông tin các đại thiếu gia ở Thủ đô, không hề có vị trí của mày."
"Mày từ đâu tới mà dám cản trở chuyện của bọn tao!"
Trong phút chốc, tất cả mọi người đều lên tiếng. Họ đều là cao thủ giao trong việc săn tin, những người này tuy sống ở Tây Ninh xa xôi nhưng lại biết rõ mọi chuyện về các gia tộc lớn ở Thủ đô và họ chưa bao giờ thấy một người nào như Diệp Thiên cả. Nghĩ lại thì hình như cũng chẳng phải là người có tiếng tăm gì.
Xoẹt!
Nghe thấy lời chế giễu của mọi người, Trịnh Quân đang nằm trên mặt đất bỗng tái mặt. Ông ta nghĩ rằng ngay khi Diệp Thiên xuất hiện thì đám người Vệ Toàn Nghiệp sẽ dừng lại. Trải qua những ngày tiếp xúc vừa qua, trong lòng ông đã nhận định rằng Diệp Thiên là một nhân vật lớn vô cùng lợi hại. Nhưng ông ta không ngờ rằng, các nhân vật có máu mặt với mánh khóe thấu trời này lại không biết cậu ta? Không lẽ, cậu ta thực sự chỉ là một người theo võ cổ truyền chứ không phải nhân vật lớn của Long Quốc sao?
/884
|