Sáng sớm ngày hôm sau. Tin tức về việc gia đình nhà họ Miêu biến mất đã truyền đi khắp Tây Ninh. Hầu như tất cả mọi người đều không thể tin được rằng nhà họ Miêu lại ra đi trong nỗi nhục nhã như vậy. Rõ ràng đây là nhà họ Miêu, một trong số ba gia tộc trụ cột ở Tây Ninh. Vậy mà giờ đây, trong ba gia tộc trụ cột ở Tây Ninh thì nhà họ Tiền bị tiêu diệt, nhà họ Miêu thất bại bỏ chạy, giờ chỉ còn lại nhà họ Trịnh. Không lẽ người thanh niên này còn muốn ra tay với nhà họ Trịnh sao? Đây là nghi ngờ chung của tất cả những người không biết rõ câu chuyện bên trong đó. Họ gần như đều có thể thấy rằng người đàn ông bí ẩn ấy đang nhắm vào ba gia tộc trụ cột ở Tây Ninh. Ba gia tộc trụ cột đã bị mất đi hai trụ cột, liệu nhà họ Trịnh còn sót lại kia có thể tồn tại một mình hay không? Tất cả mọi người đều đang xem xét và suy nghĩ.
Còn Trịnh Quân, người đang ở trong vòng xoáy ấy mới chính là người sợ hãi nhất. Điều ông ta sợ không phải là Diệp Thiên tới giết cả họ, mà là lo lắng mình bị trói ở bên cạnh Diệp Thiên quá lâu. Mặc dù Diệp Thiên chỉ cần vung tay liền khiến nhà họ Miêu và họ Tiền bị xóa sổ, nhưng Trịnh Quân, người biết rõ nội tình bên trong cũng biết. Đó là bởi vì mấy vị Đại Nhân kia đã không ra tay. Bây giờ, ngay cả ông ta cũng không thể liên lạc được với mấy vị Đại Nhân đó. Nhưng nếu mấy Đại Nhân kia biết mình bị Diệp Thiên trói vào chỗ chết rồi, ông ta cũng không biết mình có thể sống hay không.
"Nhà họ Trịnh không thể diệt vong!"
Trịnh Quân ngồi vào bàn làm việc, nhìn chằm chằm đống tài liệu dày cộp trước mặt, thấp giọng hét lên như thể tự lên dây cót tinh thần cho mình và dường như đã đặt ra quyết tâm nào đó.
Cốc cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên, sau đó trợ lý đáng tin cậy nhất của Trịnh Quân mỉm cười bước vào.
"Ông chủ! Có tin vui! Theo như lời ông nói, toàn bộ tài sản và đội ngũ của nhà họ Tiền đều đã được tập hợp lại rồi, tất cả đều ở đây, không có một chút trở ngại gì hết."
"Đúng rồi, tin vui nhỉ."
Khác với những gì người trợ lý mong đợi, khi nghe điều này Trịnh Quân nở một nụ cười gượng gạo, rồi đứng lên, trên khuôn mặt không hiện ra một chút vui mừng nào mà chỉ có cay đắng mà thôi.
"Ông chủ, ông sao vậy?"
Không hiểu tại sao Trịnh Quân lại có phản ứng như vậy, người trợ lý nở một nụ cười khó xử, vội xuống giọng hỏi: "Là tôi nói sai rồi sao?"
"Cậu nói không sai."
Trịnh Quân nở một nụ cười gượng gạo, vươn tay cầm tập tài liệu trước mặt, vẫy tay nói: "Chuẩn bị xe đi đến nhà họ Vương."
"Dạ dạ..."
Không dám đi sâu vào dò xét phản ứng của Trịnh Quân, người trợ lý gật đầu liên tục, nói rồi vội vàng chuẩn bị xe, mang theo tài liệu đã chuẩn bị đến nhà họ Vương cùng Trịnh Quân.
Đến cửa nhà họ Vương, Trịnh Quân vươn tay với lấy tập tài liệu từ trợ lý, một mình bước vào nhà họ Vương. Trước đây khi đến nhà họ Vương, đi đến đâu cũng thấy có đám đông đang hối hả. Còn giờ phút này đây, nhà họ Vương yên lặng như không có một bóng người khiến Trịnh Quân vô cùng kích động. So với Diệp Thiên, ông ta thấy mình nhỏ bé kinh khủng.
"Gia chủ Trịnh, mới sáng sớm đã qua đây, ông ăn chưa?"
Khí tức của Diệp Thiên phả vào người Trịnh Quân. Anh khẽ mở mắt ra nhìn ông ta và hỏi.
"Tôi ăn rồi."
Với một nụ cười gượng gạo cùng lời nói dối, Trịnh Quân bước đến đại sảnh, không bước vào cửa mà lập tức quỳ xuống. Sau khi quỳ xuống, Trịnh Quân liền đặt đống tài liệu dày cộp trong tay xuống, rồi chống hai tay xuống đất, dập đầu quỳ lạy.
"Đây, đây đều là giấy chứng nhận tài sản, danh sách số người của nhà họ Trịnh và nhà họ Tiền, cũng xin ... xin cậu Diệp tha cho tiểu nhân một con đường sống."
"Ông vừa nói gì?"
Diệp Thiên hơi liếc mắt, bình tĩnh nhìn Trịnh Quân. Người này đã phải khiếp sợ trước những thủ đoạn của anh. Nhưng lúc này, hành động dâng hết tài sản của gia đình để tìm đường sống chắc hẳn đằng sau có nỗi sợ gì đó. Có phải là do những người được gọi là Đại Nhân đó không.
"Trong lòng cậu Diệp cũng biết rõ, hà cớ muốn tiểu nhân phải nói rõ ra chứ?"
Trịnh Quân nở một nụ cười gượng gạo ngước nhìn Diệp Thiên, sắc mặt ông ta có vẻ u ám khi thấy Diệp Thiên im lặng không nói lời nào.
"Tôi tin là cậu Diệp cũng biết nhà họ Trịnh chỉ là con rối của nhân vật lớn kia, không được tự chủ giống như nhà họ Tiền và nhà họ Miêu kia. Trịnh Quân tôi không có bản lĩnh tài cán gì cho cam nhưng cũng biết nguyên tắc giữ gìn chút của cải, giữ an toàn tính mạng.... Xin cậu Diệp, hãy tha cho tiểu nhân một con đường sống."
"Nếu tôi không đồng ý thì sao?"
Diệp Thiên khẽ cau mày, ánh mắt cẩn thận quan sát Trịnh Quân.
"Ông sợ rằng sau khi những Đại Nhân đó biết được điều này thì sẽ không có lợi cho ông phải không?"
"Đúng, đúng vậy!"
Không ngờ rằng Diệp Thiên không muốn buông tha cho mình, sắc mặt Trịnh Quân biến đổi điên cuồng, ông ta cũng biết rằng không thể che giấu được nữa rồi. Người đứng sau mình chính là những vị Đại Nhân đó. Ông ta không biết Diệp Thiên có thể trụ được bao lâu, nhưng ông ta biết một khi Diệp Thiên chết thì ông cũng sẽ xong đời. Đây chính là lý do tại sao ông ta đến cầu xin Diệp Thiên tha cho mình.
"Vậy ông cho rằng bọn họ còn sống để quay lại làm khó ông sao?"
Diệp Thiên khẽ cười rồi lắc đầu, giọng điệu tràn đầy tự tin. Đừng nói đến những kẻ làm cho Trịnh Quân phải khiếp sợ, mà ngay cả Võ Minh và Bạch Cốt hội sau lưng bọn họ có đến thì Diệp Thiên cũng chẳng sợ hãi chút nào. Tây Ninh, Miêu Trại, Diệp Thiên muốn đem những nơi bị xâm phạm này, lấy lại từng nơi, từng nơi một. Họ muốn hành động ở biên cương chính là họ đang tìm đến cái chết.
"Ớ ......"
Cảm nhận được sự tự tin trong giọng điệu của Diệp Thiên, Trịnh Quân sắc mặt cứng đờ, không biết phải nói từ đâu, cũng không biết phải nói gì nữa.
"Đứng dậy đi, ông hãy tiếp tục thu lại sản nghiệp nhà họ Miêu. Sau khi xong chuyện này, tự nhiên sẽ có người tới tiếp quản Tây Ninh."
Diệp Thiên xua tay, quay người bước đi: "Nhớ kỹ, cái bánh ngọt lớn Tây Ninh này, ông cũng không nuốt trọn nó được đâu."
"Vâng......"
Nghe tin sẽ có người tiếp quản Tây Ninh, Trịnh Quân vui mừng khôn xiết. Ông ta cho rằng hai người Diệp Thiên và Miêu Liên đến là để đại náo Tây Ninh. Thật không ngờ, Diệp Thiên đã chuẩn bị sẵn người để tiếp quản Tây Ninh. Điều đó có nghĩa gì? Có nghĩa là Diệp Thiên sẽ không bao giờ rời đi sau khi làm ầm ĩ ở đây, cậu ta sẽ khống chế vùng Tây Ninh lâu dài. Và việc cậu ta tự tin khống chế Tây Ninh cho thấy có một thế lực hùng hậu đứng sau Diệp Thiên.
Nếu Diệp Thiên chỉ là một trong số người có sức mạnh đáng sợ như vậy thì Trịnh Quân sẽ không còn chút lo ngại gì. Trừ khi sức mạnh của Diệp Thiên bị những Đại Nhân ở Tây Ninh diệt tận gốc, nếu không thì ông ta cũng sẽ chẳng bị trảm đầu tiên.
Với quyết tâm trong lòng, Trịnh Quân vội vàng ôm tập tài liệu xung quanh và chỉ biết thất thần nhìn bóng hình Diệp Thiên càng lúc càng mờ nhạt dần rồi nói:
"Xin cậu Diệp cứ yên tâm, tiểu nhân nhất định sẽ cố gắng hết mình hoàn thành nhiệm vụ được giao!"
"Cút đi!"
Diệp Thiên nhẹ nhàng đáp lại, phớt lờ suy tính của Trịnh Quân. Anh vẫn cần nhận được tài liệu trực tiếp về Miêu Trại, mà tài liệu đó lại nằm trong tay Vương Hiển.
Ba giờ sau, Vương Hiển mặc một bộ áo mưa, được Miêu Liên âm thầm đưa vào Vương phủ. Nhìn thấy Diệp Thiên đã đợi rất lâu, Vương Hiển không thèm cởi bộ áo mưa ra liền thì thào nói.
"Cậu Diệp, không ổn rồi. Tình hình bên trong của Miêu Trại được bố trí hết sức nghiêm ngặt. Tiểu nhân may mắn lẻn vào thăm dò tin tức, nhưng phát hiện bốn vị Đại Nhân đang điên cuồng thu nhỏ phòng tuyến vây quanh Miêu Trại, không một con kiến nào có thể chui lọt qua được."
"Nếu không phải có giọng địa phương rồi thoát khỏi sự thẩm tra thì có lẽ hiện giờ tiểu nhân đã ở trong Miêu Trại rồi!"
"Ông nói rằng phòng thủ của Miêu Trại đang thu hẹp lại? Điều đó có nghĩa là bọn họ sẽ sớm ra tay bên trong Miêu Trại sao?"
Nhận thấy tình hình không ổn, Miêu Liên đột nhiên trở nên lo lắng, thấy Vương Hiển gật đầu với mình với ý khẳng định, cô bỗng trở nên hoảng sợ.
"Diệp Thiên! Làm sao bây giờ? Đi Miêu Trại không?"
/884
|