“Không có ý gì.”
Diệp Thiên lạnh lùng lên tiếng: “Cho ông nửa tiếng đồng hồ tới nhà nhọ Vương. Đương nhiên, nếu ông muốn có kết cục giống con trai ông thì có thể coi như không nghe thấy tôi vừa nói gì.”
“Cái gì? Mày làm gì con tao rồi hả? Mày là đứa nào?”
“Alo alo?”
Ở đầu dây bên kia, Tiền Viễn Siêu giọng nói đầy phẫn nộ. Ông ta còn đang định hỏi thêm thì Diệp Thiên không nói lời nào tắt mắt.
Tiền Viễn Siêu gọi lại, nhưng Diệp Thiên khó chịu vung tay, chiếc điện thoại vỡ tan vỡ nát.
Vương Hiển ở bên chỉ biết lẩm bẩm. Diệp Thiên không những giết chết thiếu gia và Lão Mặc nhà họ Tiền mà hôm nay còn giết luôn cả quản gia của nhà đó.
Bây giờ nếu còn bảo gia chủ nhà họ Tiền tới nhà họ Vương thì chẳng khác gì giết ông ta luôn cho rồi.
“Cậu Diệp, có gì cần tôi giúp một tay không?”
Ông ta vừa dứt lời, chỉ hận không tự vả cho mình một cái. Đến nhà họ Tiền, Diệp Thiên cũng không coi ra gì, lẽ nào còn cần đến sự giúp đỡ của ông ta?
Vương Hiển, mày cũng tự đề cao bản thân mình quá đấy.
Diệp Thiên quay đầy lại cười nói với ông ta: “Cũng có đấy, nếu ông có thời gian thì đi thăm dò tin tức của Miêu Trại, càng chi tiết càng tốt.”
“Vâng vâng vâng, tiểu nhân nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
Vương Hiển vội vàng tuân lệnh, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Thiên còn có thể dùng đến ông ta, có nghĩa là trước mắt sẽ không ra tay với ông ta.
Vả lại chỉ là đi thăm dò tin tức của Miêu Trại mà thôi, đối với ông ta mà nói thì đương nhiên là việc đơn giản.
……..
“Đáng chết, ai có thể nói cho tôi biết rốt cục xảy ra chuyện gì không hả?”
Ở nhà họ Tiền, Tiền Viễn Siêu gọi điện thoại mấy lần đều không thể kết nối được với đầu dây bên kia. Ông ta lại gọi vào số con trai là Tiền Tầm, kết cục cũng như vậy. Còn người phái đi nghe ngóng tin tức của Lão Mặc hiện giờ cũng không hồi âm.
Ông ta tức tối đập luôn chiếc điện thoại trong tay. Trong cơn cuồng nộ, trong lòng ông ta trỗi lên một dự cảm chẳng lành, càng lúc càng rõ ràng hơn.
Trừ phi nhà họ Vương xảy ra chuyện?
Nhất định là như vậy rồi.
Thế nhưng thằng nhãi Vương Hiển kia không phải ăn tim hùm gan báo, dám đối đầu với ta chứ?
Hay là có người ở phía sau chống lưng cho nhà họ Vương?
Nhà họ Miêu? Hay là nhà họ Triệu?
Nhà họ Triệu, nhất định là nhà họ Triệu.
Nghĩ vậy, sắc mặt Tiền Viễn Siêu giữ tợn hơn hẳn. Mặt ông ta sát khí đằng đằng.
“Mẹ kiếp, Tiền Trung, mau gọi người, ông mày hôm nay phải diệt sạch nhà họ Vương.”
Tiền Trung là thuộc hạ trung thành nhất của ông ta, đồng thời cũng là đội trưởng đội bảo vệ của nhà họ Tiền, thực lực thậm chí còn hơn cả Lão Mặc.
Rất nhiều việc Tiền Viễn Siêu đều sai Tiền Trung làm. Cũng chỉ có Tiền Trung ra tay ông ta mới yên tâm được.
“Vâng, thưa gia chủ.”
Tiền Trung mới chỉ tầm ba mươi tuổi đầu, dáng người cũng không cao, bề ngoài trông có vẻ hiền lành nhưng người biết hắn mới hiểu được, hắn là một kẻ rất tàn độc.
“Lần này gia chủ đích thân ra tay.”
Tiền Viễn Siêu hắng giọng, vừa nói, ông ta như nghĩ ra điều gì.
“Đợi đã, tôi đi mời vị đó, tránh xảy ra sơ suất.”
……..
Trong một căn biệt thự xa hoa cách nhà họ Tiền vài dặm.
Một người đàn ông trung tuổi ngồi dựa trên ghế sofa, trên tay còn cầm chén hồng trà, ngậm điếu xì gà, ông ta vừa nhắm hờ mắt vừa nghe thuộc hạ báo cáo.
“Ý cậu là con trai của Tiền Viễn Siêu và tên họ Mặc đó đột nhiên mất tích?”
Nghe vậy, người đàn ông tỏ vẻ khác thường, đột nhiên đứng phắt dậy, nhưng lại không hề để lộ cảm xúc.
“Vâng, thưa gia chủ.” Tên thuộc hạ cung kính gật đầu.
Người phía trước mặt chính là một trong những người thuộc thế chân vạc, gia chủ nhà họ Trịnh - Trịnh Quân.
Vì mối quan hệ với nhân vật tầm cỡ đó mà nhà họ Trịnh của ông ta và nhà họ Tiền không thể không liên thủ kiểm soát Tây Ninh.
Thế nhưng ân oán riêng vẫn chưa thể chấm dứt.
Nhất cử nhất động của Tiền Viễn Siêu phái người đi giám sát nhà họ Trịnh, sao nhà họ Trịnh có thể không biết?
“Theo như thuộc hạ quan sát thì từ tối qua, sau khi hai người bọn họ đi vào nhà họ Vương không thấy đi ra nữa. Sáng nay quản gia nhà họ Tiền còn đích thân tới nhà họ Vương, cũng không thấy ra ngoài. Theo như thuộc hạ thấy thì e rằng cả ba người này đều chết trong nhà họ Vương cả rồi.”
“Vậy sao?”
Trịnh Quân nhếch môi tạo thành nụ cười, cục diện thế này, ông ta đương nhiên rất muốn thấy.
Thế nhưng chỉ một nhà họ Vương cỏn con có cái gan gì mà dám làm như vậy?
Trừ phi là do nhân vật tầm cỡ đó có mưu đồ gì muốn thế chân vạc xảy ra nội chiến?
Trịnh Quân cau mày, đột nhiên biến sắc. Cũng đúng lúc này, có một tên tay sai vội vàng chạy tới.
“Gia chủ, thuộc hạ vừa nhận được tin, Tiền Viễn Siêu triệu tập người đi về phía nhà họ Vương rồi.”
Trịnh Quân nghe vậy đứng bật dậy.
“Cậu chắc không? Tên này điều động người thế này là muốn làm gì? Trừ phi con trai hắn ta xảy ra chuyện gì rồi.”
Tên thuộc hạ gật đầu ngay tắp lự: “Chắc chắn ạ, lần này đến Tiền Trung cũng xuất hiện.”
“Đến Tiền Trung cũng ra mặt? Thú vị đấy, thật thú vị.”
Trịnh Quân nghe xong bật cười ha hả.
“Xem ra bổn gia chủ cũng phải đến xem kịch hay rồi.”
Nói rồi ông ta đứng dậy toan đi ra cửa.
Tên tuộc hạ ngây người: “Gia chủ, có cần báo với lão gia chủ không ạ?”
Trịnh Quân vừa cười vừa lắc đầu: “Không cần, đi xem kịch hay thôi. Tiền Viễn Siêu không dám đụng đến tôi đâu.”
Cũng sự việc tương tự như vậy xảy ra ở nhà họ Miêu trong thành phố.
Sau khi gia chủ nhà họ Miêu nhận được tin, mặt mày hết sức bình tĩnh, không nói lời nào. Ở bên cạnh ông ta, là em trai Miêu Phong tuổi trạc ông ta lại có vẻ kích động.
“Anh, đây là cơ hội tốt.”
“Nhà họ Tiền chắc chắn đã bị người khác nhắm vào, nhà họ Triệu còn muốn chen chân vào, chi bằng chúng ta chơi trò bọ ngựa bắt ve?”
Là một trong ba chân vạc, dã tâm của nhà họ Miêu đương nhiên cũng không hề tầm thường.
Là người đại diẹn của nhà họ Miêu ở Tây Ninh, sự hạn chế của bọn họ cũng rất nhiều.
Muốn tranh đấu với nhà họ Tiền và nhà họ Triệu, thật sự không mấy khả quan.
Nhưng bây giờ, cơ hội rõ ràng đã đến.
“Chú thật sự nghĩ vậy sao?”
Miêu Thành liếc nhìn em trai mình rồi lên tiếng đầy suy tư.
“Lẽ nào không phải sao?” Miêu Phong cau mày, có hơi thẫn thờ.
Miêu Thành bật cười, đứng dậy vỗ vai em trai: “Em trai ngoan à, có lúc khẩu vị mặn quá cũng không phải là tốt đâu.”
“Mục tiêu của chúng ta chỉ cần Miêu Trại là đủ rồi. Muốn tranh giành ở Tây Ninh sẽ phải chịu thiệt đấy.”
Ông ta vừa dứt lời, Miêu Phong cau mày đáp: “Anh, ý anh là…”
Miêu Thành bật cười: “Chú vẫn không hiểu sao? Tây Ninh không phải ai cũng có thể tranh giành được, đừng nói là chúng ta mà ngay cả nhà họ Tiền và nhà họ Triệu cũng không đủ tầm. Tay vươn ra dài quá cũng không phải tốt đâu.”
“Lẽ nào…”
Miêu Phong cơ hồ nghĩ ra điều gì đó, mắt ông ta mở to, dự cảm chẳng lành kéo đến.
“Lẽ nào là vì, người đó?”
Miêu Phong hỏi với ý thăm dò, vừa nói, ngón tay của ông ta giơ lên chỉ về phía trước.
Mặc dù trông bề ngoài thì hiện giờ Tây Ninh là mảnh đất của ba gia tộc lớn ở đây, nhưng trên thực tế thì trên thế chân vạc còn có một nhân vật tầm cỡ khác nữa.
Đừng thấy thế chân vạc của ba gia tộc hiện tại uy phong lẫy lừng, nhưng chỉ cần người đó nói một câu thì bọn họ có thể chết bất cứ lúc nào.
“Đừng hỏi nhiều thế nữa. Làm cho tốt những việc chú nên làm đi.”
Miêu Thành lắc đầu không nói rõ ràng.
Ánh mắt kiêng dè của ông ta đã chứng minh không ít điều.
“Đợi đó, những ngày tháng tốt đẹp của nhà họ Triệu và nhà họ Tiền sắp hết rồi.”
/884
|