Thanh Long vừa dứt lời, cho dù là Dương Hiểu Đông hay là Dương Hiểu Hoa cũng đều mềm nhũn cả người ngồi phịch xuống đất, mặt mày tái nhợt cả đi.
Đàn em của Dương Hiểu Hoa đã bị Diệp Thiên tóm gọn chẳng mất bao lâu. Lúc này ông ta đã không còn bất cứ chỗ dựa dẫm nào khác nữa.
Có thể nói Dương Hiểu Hoa lúc này đơn thương độc mã.
Không người, không tiền. Ngân hàng còn ráo riết đòi nợ, ông ta có cắm cả nhà thì e rằng vẫn còn nợ cả tỉ nhân dân tệ.
Không có Dương Hiểu Hoa chống lưng, Dương Hiểu Đông cho dù có tiền cũng không cự lại được bao lâu.
Trước tiên chưa cần nói ông ta đắc tội bao nhiêu người, chỉ cần một mình Diệp Thiên đang đứng trước mặt ông ta cũng sẽ không tha cho ông ta.
“Rất tốt. Các tổ chức xã hội đen còn lại cũng phải diệt tận gốc. Tất cả những người này giao hết cho bên hình sự thẩm tra.”
“Vâng thưa anh.”
Thanh Long cung kính đáp lời, việc dẹp sạch những tên lưu manh côn đồ cũng chỉ là việc dễ như trở bàn tay mà thôi.
“Còn các người…”
Ánh mắt anh đảo về phía Dương Hiểu Đông và Dương Hiểu Hoa lạnh lùng băng giá.
Chỉ là một ánh mắt nhìn thôi nhưng lại khiến hai anh em nhà kia sợ mất mật.
Bọn họ chẳng khác gì đã rơi xuống vực sâu, tới lúc này càng không sao thốt nổi nên lời.
“Điều tra kỹ, biết đâu tội các ông chưa tới mức phải chết, nếu không thì kiếp sau nhớ làm người cho tốt vào.”
Nói xong, Diệp Thiên rời ánh mắt đi chỗ khác. Anh làm như vậy chỉ là giết gà doạ khỉ khiến những người đang chứng khiến phải biết rằng nếu làm ra chuyện xấu thì rốt cục cũng phải chịu báo ứng.
Không phải không chịu báo ứng mà chỉ là chưa đến lúc mà thôi.
Thanh Long vâng lệnh, anh phất tay ra hiệu cho cấp dưới, đưa hai anh em nhà này đi. Đến cả Dương Khải cũng không thể thoát.
Bọn họ đã làm những gì bọn họ tự biết. Nếu như điều tra ra thì còn có thể sống tiếp hay không?
Thấy hai tên ác bá bị giải đi, những giảng viên và lãnh đạo nhà trường người nào người nấy trợn tròn mắt ngơ ngác nhìn.
Mãi tới bây giờ bọn họ vẫn chưa dám tin.
Đặc biệt là Cao Vĩnh Thắng, trong lòng ông ta hết sức xúc động, mọi cảm xúc trong lòng cơ hồ như muốn vỡ oà.
Ông ta đã phải nhẫn nhục chịu đựng bao nhiêu năm, bây giờ Dương Hiểu Đông cuối cùng cũng phải trả giá.
Thời đại của ông ta đã đến rồi.
Vậy là ông ta khẽ hắng giọng ho khan vài tiếng, ông ta chỉnh lại quần áo rồi tiến lên phía trước một bước tới trước mặt Thanh Long.
“Chào cậu, tôi là hiệu trưởng Cao Vĩnh Thắng của trường này, cậu xem…”
Thế nhưng ông ta còn chưa nói xong đã bị Thanh Long dùng khuôn mặt lạnh lùng, lên giọng ngắt lời.
“Ông là ai không liên quan gì đến tôi.”
Nói xong, anh đứng yên lặng phía sau Diệp Thiên không nói thêm lời nào.
Lúc này sắc mặt Cao Vĩnh Thắng đã tối sầm cả lại. Ông ta tìm Thanh Long chính là vì không muốn chịu thua dưới tay Diệp Thiên, nhưng bây giờ nghe chừng không phục Diệp Thiên không được.
Thế là ông ta chỉ có thể bấm bụng tới trước mặt Diệp Thiên.
“Cậu Diệp phải không? Việc ngày hôm nay tôi sẽ báo cáo thành thực với phía Tử Thành.”
Thấy vậy Diệp Thiên chỉ lãnh đạm liếc nhìn ông ta.
“Không cần thiết nữa.”
Diệp Thiên lắc đầu, giọng nói không mang chút thái độ nào.
“Trước đây tôi đã từng cho ông cơ hội, cho ông từ chức nhưng ông vẫn không muốn từ bỏ quyền lực. Bây giờ ông không còn cơ hội nữa đâu.”
Nghe vậy sắc mặt Cao Vĩnh Thắng tối sầm cả lại.
“Cậu có ý gì?”
Diệp Thiên lắc đầu: “Không có ý gì cả. Là hiệu trưởng nhưng ông chỉ nghĩ đến quyền lợi cho bản thân, không quan tâm tới học sinh xem đời sống học sinh thế nào. Nói khó nghe một chút thì ông chính là đồng phạm, ông nghĩ rằng ông còn tư cách để giữ cái chức hiệu trưởng này không?”
Diệp Thiên vừa dứt lời, Cao Vĩnh Thắng cứng đờ người. Lời Diệp Thiên vừa nói đã đánh trúng tim đen của ông ta.
Đây chính là tâm bệnh của ông ta, không ngờ lúc này lại bị Diệp Thiên nói thẳng ra như vậy.
“Không thể nào, những chuyện này đều do Dương Hiểu Đông làm. Tôi có gì sai? Vả lại tôi có làm hiệu trưởng hay không thì không phải cậu nói mà được.”
Cao Vĩnh Thắng gần như phát điên, ông ta còn bao nhiêu việc chưa làm xong. Có điều ông ta vừa nói xong thì có một cuộc điện thoại gọi đến.
Ông ta rút ra xem, mặt mày đột nhiên biến sắc, vì người gọi điện thoại cho ông ta chính là lãnh đạo của Tử Thành.
“Vĩnh Thắng, có một số thứ cậu nên từ bỏ đi. Đây cũng là lỗi của tôi, ban đầu không nên cất nhắc cậu vào vị trí đó. Haiz.”
Lời nói vừa dứt, mặt Cao Vĩnh Thắng khó coi vô cùng.
“Lãnh đạo, em…”
Tút tút tút.
Người ở đầu dây bên kia không cho Cao Vĩnh Thắng cơ hội giải thích đã cúp máy ngay lập tức.
Ông ta còn chưa kịp định thần trở lại thì lại một cuộc điện thoại nữa đến.
“Cao Vĩnh Thắng phải không? Chúng tôi ở sở tư pháp. Mời ông trong ngày hôm nay đến tiếp nhận điều tra nếu khong chúng tôi buộc phải dùng biện pháp cưỡng chế.”
Người ở đầu dây bên kia còn chưa nói xong, Cao Vĩnh Thắng cứ thế bị co giật miệng, rồi ngã vật ra đất bất tỉnh nhân sự.
Trông bộ dạng này của ông ta, Diệp Thiên không hề cảm thấy thương xót. Người đáng thương ắt có chỗ đáng hận.
Những người thế này không đáng để cảm thông. Có điều đến Đại học thủ đô cũng xảy ra những chuyện xấu xa đến thế này thì những trường đại học khác liệu có phải còn hơn thế nữa?
Diệp Thiên không cần nghĩ thêm cũng đủ biết, thế nhưng đã đến lúc trả lại sự yên bình vốn có cho trường rồi. Về sau còn phải theo sát nữa. Mọi việc giao cả cho Thanh Long.
Còn anh đưa Diệp Na quay về.
Lâu rồi không gặp chú gặp thím, Diệp Thiên sẽ cùng ăn với họ bữa cơm thật ấm áp sau đó, Diệp Thiên vốn định tới thăm Tô Thanh Thanh nhưng nghĩ đi nghĩ lại anh lại thôi.
Một đêm tĩnh mịch. Sáng sớm ngày hôm sau, anh cùng Miêu Liên lên máy bay bay về Tây Cương.
Tây Cương nằm ở vùng biên cương phía Tây của Long Quốc. Ở đây là nơi sinh sống của các dân tộc thiểu số, chiến tranh không bùng nổ tại đây. Có điều, với một điều kiện tốt như vậy Tây Cương không những không lớn mạnh phát triển mà lại còn suy yếu sắp sụp đổ y như những gì Miêu Trại Phong nói.
Thực sự khiến người ta xót xa.
Còn Tây Cương là biên giới của Long Quốc, một khi xảy ra bạo loạn chiến tranh thì hậu quả khôn lường, do vậy mà Diệp Thiên mới đích thân đi chuyến này.
“Diệp Thiên, anh nói xem, những người phía bà tôi liệu có xảy ra chuyện không?”
Trên máy bay, Miêu Liên thấp thỏm lo âu, một lúc lâu sau mới lên tiếng hỏi.
“Cô nghĩ sao?”
Diệp Thiên bật cười hỏi lại. Miêu Liên thẫn thờ một lúc mới lắc đầu quầy quậy.
“Không sao đâu, nhất định là không sao đâu. Bà tôi nhân từ như vậy, nếu thương lượng như vậy rồi thì nhất định sẽ không gặp phải chuyện gì đâu.”
Nói thì là vậy nhưng rõ ràng Miêu Liên vẫn còn rất lo lắng vì cô đã ra khỏi Miêu Trại lâu rồi.
Nếu như bị phát hiện thì bà cô chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.
“Diệp Thiên, cầu xin anh cứu lấy Miêu Trại, tôi cầu xin anh.”
Nói rồi Miêu Liên với bộ dạng hùng hồn lảnh lót bình thường đột nhiên bật khóc, khóc tới xé gan xé ruột.
Diệp Thiên không chịu được cười khổ sở. Không thể phủ nhận cô gái này rất đơn thuần.
“Nếu tôi không cứu Miêu Trại thì cùng cô tới đây làm gì?”
Diệp Thiên nói thản nhiên rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
/884
|