Nhưng đối với việc này Cao Vĩnh Thắng hoàn toàn không có sự lựa chọn nào khác. Đại học Thủ đô là trường học tốt nhất Long Quốc, trước kia ngôi trường này được xây dựng bằng tiền của Tử Thành nên cũng được coi là một trường công lập. Nhưng sau này, khi chiến tranh nổ ra, tài chính của Tử Thành hoàn toàn không đủ, trong lúc tuyệt vọng họ chỉ có thể kêu gọi nguồn vốn đầu tư, để những ông chủ lớn đó đầu tư chi phí cho việc duy trì hoạt động của trường học. Và Dương Hiểu Đông là nhà đầu tư lớn nhất.
Mặc dù giờ đây chiến tranh đã kết thúc, nhưng sau bao nhiêu năm như vậy, ban giám đốc đã kiểm soát toàn bộ các quyền phát ngôn của nhà trường. Và Dương Hiểu Đông là người điểu khiển ban giám đốc và cũng là người phụ trách thực sự của trường. Còn về hiệu trưởng như ông ta, nói khó nghe một chút thì cũng chỉ là một công cụ mà thôi, trong trường học ông ta hầu như không có quyền phát ngôn. Ngay cả Dương Khải, con trai của Dương Hiểu Đông cũng đối xử với ông ta với thái độ rất thờ ơ. Thậm chí cả ngôi trường còn bị hắn làm cho tối tăm rối loạn và trở thành công cụ để kiếm tiền.
Nhưng cho dù trong lòng không phục thì ông ta cũng hoàn toàn bất lực. Vốn vào thì dễ nhưng muốn giải tỏa ra thì khó càng thêm khó.
"Được rồi, vậy để Giám đốc Dương lo liệu vậy."
Cao Vĩnh Thắng bất lực thở dài, nói xong liền xoay người rời đi. Đúng lúc này, đột nhiên có một âm thanh giễu cợt vang lên, trong tình cảnh như này nghe rất chói tai. Cao Vĩnh Thắng cau mày, quay đầu lại thì thấy một thanh niên đang nhìn mình không chớp mắt, trong mắt người thanh niên đó tỏ rõ sự khinh bỉ và giễu cợt.
"Chàng trai trẻ, cậu cười cái gì?"
Cao Vĩnh Thắng có chút buồn bực, Diệp Thiên rõ ràng là đang giễu cợt ông ta.
"Tôi cười nhạo sự kém cỏi của ông không được à?"
Diệp Thiên lạnh lùng buông tay xuống, nói thẳng thừng.
Xoẹt!
Sắc mặt Cao Vĩnh Thắng lập tức trở nên lạnh lẽo, nhất thời trông rất khó coi. Bình thường ông ta đã không ngóc đầu lên được rồi, ban giám đốc coi thường ông ta, giáo viên coi thường ông ta và học sinh cũng coi thường ông ta. Nhưng bây giờ, ngay cả kẻ vô danh này cũng cười nhạo sự kém cỏi của ông ta. Cơn giận dồn nén bấy lâu nay bỗng bùng phát.
"Cậu là cái thá gì mà cũng đòi cười nhạo tôi? Tốt nhất cậu nên tự chăm sóc tốt cho mình đi."
Đáp lại, Diệp Thiên khẽ hừ một tiếng.
"Nể tình Cao Vĩnh An, tôi sẽ cho ông một cơ hội từ chức, ít nhất có thể giữ được giữ được khí tiết tuổi già."
Lời vừa nói ra, đôi mắt của Cao Vĩnh Thắng đột nhiên nheo lại.
"Cậu, câu quen anh cả tôi sao?"
Cao Vĩnh An là anh trai của Cao Vĩnh Thắng, cũng là một vị tướng dũng mãnh trong quân đội, lại có địa vị. Chỉ là sau này, ông ấy đã hy sinh trên chiến trường, từ đó nhà họ Cao bắt đầu sụp đổ hoàn toàn, nếu không Cao Vĩnh Thắng làm sao có thể sống thảm hại như thế này chứ? Nhưng người thanh niên trước mặt không chỉ biết Cao Vĩnh An, mà thậm chí còn gọi hẳn tên của anh ấy. Không lẽ người này quen biết anh cả?
"Cao Vĩnh An có thể là nhân vật số một, nhưng bây giờ nhìn thấy ông, tôi có chút thất vọng."
Diệp Thiên buông thõng tay, không nói nhiều lời.
"Thất vọng? Cậu thất vọng cái rắm!"
Cao Vĩnh Thắng hừ lạnh một tiếng: "Cậu biết tình hình hiện tại trong trường sao? Cậu cho rằng tôi muốn làm như vậy sao? Cậu chẳng hiểu cái gì hết!"
Nói đến lời cuối cùng, Cao Vĩnh Thắng điên loạn gào lên. Những oán hận tích tụ nhiều năm cuối cùng cũng không giữ được nữa mà bùng phát hết ra. Giọng nói ông ta đầy bất lực.
Đáng tiếc là Diệp Thiên chỉ liếc nhẹ ông ta một cái, vẻ mặt vẫn lạnh băng như vậy.
"Thật sao? Ông thật sự bất lực sao?"
"Với mối quan hệ nhà họ Cao của ông không lẽ không thể liên lạc được với người của Tử Thành ư? Cho dù những giám đốc này rút vốn thì ông nghĩ Tử Thành lại chỉ trừng mắt đứng nhìn thôi chắc?"
Diệp Thiên nhìn ông ta chằm chằm, lạnh lùng hỏi: "Tôi thấy là, có phải ông không nỡ bỏ vị trí này đúng không? Chỉ cần ông vẫn còn ngồi trên ghế hiệu trưởng một ngày thì ông vẫn còn có được vinh quang. Nhưng chỉ cần ông rời bỏ vị trí này đi ông sẽ chẳng là cái gì cả. Ông nói xem lời tôi nói có đúng không?"
"Điều này......"
Diệp Thiên vừa dứt lời, Cao Vĩnh Thắng ngay lập tức im lặng, vẻ mặt của ông ta càng trở nên khó coi hơn. Không có lý do nào khác chính là lời nói của Diệp Thiên hoàn toàn đánh trúng điểm yếu của ông ta. Kể từ sau cái chết của anh trai, nhà họ Cao hoàn toàn sa sút, các thế hệ trẻ cùng ngày càng mờ nhạt, không còn được như trước nữa. Nếu ông ta thực sự giao lại vị trí này, sự tôn nghiêm và vinh quang cuối cùng của nhà họ Cao thực sự sẽ không còn nữa. Bằng không, dựa vào chứng cứ có trong tay ông ta sẽ khiến cho Dương Hiểu Đông và con trai ông ta phải chết đi đến trăm lần.
"Cơ hội chỉ có một, ông tự mình lựa chọn đi."
Diệp Thiên không nói nhiều, lạnh lùng thu tầm mắt lại.
Trong khoảnh khắc, Cao Vĩnh Thắng bỗng nhiên im lặng, đôi mắt ông ta trở nên mơ hồ, không ai biết ông ta đang suy nghĩ điều gì.
"Hừ, tôi không quan tâm cậu là ai, đây là trường học, cậu không được phép làm bậy."
Cuối cùng, Cao Vĩnh Thắng đã lựa chọn quyền lực.
Nghe vậy, Diệp Thiên khẽ lắc đầu và không nói lời nào.
"Haha, nói hay lắm lão Cao. Trường của chúng ta chính là cần những tài năng như ông đó."
Dương Hiểu Đông hào hứng vỗ vai Cao Vĩnh Thắng.
"Được rồi, ông đi đi! Bây giờ tôi phải đi gọi điện cho anh họ tôi."
Nghe đến đây, các lãnh đạo nhà trường và giáo viên phía sau đều run rẩy, thoáng chốc trên gương mặt họ có chút sợ sệt. Ngay cả Cao Vĩnh Thắng cũng giật giật khóe miệng.
Không có lý do nào khác, anh họ của Dương Hiểu Đông, Dương Hiểu Hoa là một trong những nhân vật ngầm giỏi nhất ở thủ đô, ông ta có không dưới một nghìn tên đàn em, cả da đen lẫn da trắng đều có, mạng lưới quan hệ rất rộng, dường như cả thủ đô này không ai là không biết đến ông ta. Dương Hiểu Đông và con trai của ông ta dù đã làm rất nhiều điều ác, nhưng họ vẫn có thể đứng vững như vậy phần lớn là đều nhờ vào Dương Hiểu Hoa này. Thật không ngờ lần này ông ta lại mời vị đại thần này đến. Giờ cậu thanh niên này phải chịu tội rồi.
"Được, vậy tôi đi xuống trước."
Ánh mắt Cao Vĩnh Thắng lóe lên một cái, sau đó xoay người rời đi.
"Chờ đã! Tôi đổi ý rồi."
Dương Hiểu Đông cười cợt: "Lão Cao, tốt hơn hết là ông nên ở lại xem đi, sau đây còn phải bày tỏ cảm xúc chứ."
Nghe xong, sắc mặt Cao Vĩnh Thắng ngay lập tức trở nên khó coi hơn. Rõ ràng là Dương Hiểu Đông muốn công kích khiến kẻ địch phải sợ hãi, lời nói vừa rồi nhất định đã khiến ông ta không vui, nếu không làm sao ông ta lại làm như vậy?
"Được thôi!"
Trong lòng Cao Vĩnh Thắng lúc này rất bực bội, nhưng cuối cùng ông ta đành phải chịu khuất phục, đứng sau Dương Hiểu Đông chuẩn bị xem kịch hay.
Dương Hiểu Đông cười đắc thắng, một lần nữa nhìn Diệp Thiên với ánh mắt hung dữ.
"Tiểu tử, dám động con trai của tao, hôm nay, mày chết chắc rồi. Tao muốn mày muốn sống không được, muốn chết cũng không xong. "
Nói xong, ông ta không quên lườm một cô giáo phía sau một cái.
"Tiểu Lý, cô còn ngẩn người ra đó làm gì? Còn không mau đưa con trai tôi đến bệnh viện."
"Vâng vâng vâng!"
Nữ giáo viên tên Tiểu Lý đang định ra đỡ Dương Khải lên, nhưng chưa kịp động vào hắn ta thì Diệp Thiên đang im lặng hồi lâu cuối cùng cũng lên tiếng.
"Đứng lại, không ai được động vào hắn."
Diệp Thiên lạnh lùng nói: "Hắn đáng bị như thế. Ai muốn động vào hắn cũng có thể nếm thử cảm giác này."
Nghe xong, nữ giáo viên vội vàng lùi lại, vẻ mặt vô cùng sợ hãi. Loại cảm giác đó, cả đời này cô cũng không muốn cảm nhận.
/884
|