"Mày là ai?" Mạc Như Hải ngẩng đầu lên, hắn ta nhìn Diệp Thiên chằm chằm, giọng điệu chứa đầy vẻ bực bội: "Ở đây không có chuyện của mày, cút đi cho tao." Mạc Như Hải nói ngắn gọn một câu với vẻ khinh thường, hắn ta chẳng buồn dông dài với Diệp Thiên, mặc kệ anh rồi tiếp tục bắt lấy Chu Hoàng.
Chu Hoàng bỗng nhiên lại bật cười, nụ cười của cô chứa đầy sự khinh khi cùng châm biếm: "Mạc Như Hải, tôi khuyên anh tốt nhất là đừng có qua đây, kẻo lại hối hận đấy." Giọng điệu của Chu Hoàng rất bình tĩnh, thậm chí còn có ý khiêu khích.
"Khà khà, anh mà đi không vậy thì chắc chắn anh sẽ hối hận đấy người đẹp ạ." Mạc Như Hải cười dâm dê, hắn ta chẳng màng tới lời cảnh cáo của cô, trong mắt hắn chỉ còn mỗi sắc đẹp của Chu Hoàng, Mạc Như Hải tiến từng bước về phía cô: "Khà khà, còn em xinh tươi này cứ yên tâm nhé, lát anh sẽ thương em sau." Mạc Như Hải không nhịn được nữa, hắn ta lại bắt đầu vươn đôi bàn tay bẩn thỉu của mình định túm lấy Chu Hoàng.
Nhưng ngay lúc này, một cánh tay bỗng vươn về phía hắn ta, dường như chỉ trong vài tích tắc, bàn tay phải của Diệp Thiên đã tóm chặt lấy cổ của hắn ta, anh chỉ dùng một lực khá nhẹ nhàng nhưng cũng đã nâng cả cơ thể của Mạc Như Hải lên khỏi mặt đất.
"Mày, mày định làm gì vậy?" Mạc Như Hải cau mày, hắn ta định vùng vậy chống trả, nhưng dù hắn ta có giãy giụa cỡ nào cũng không thể thoát khỏi bàn tay của Diệp Thiên, thậm chí bàn tay của anh lại càng ngày càng chặt tựa gọng kìm sắt khiến Mạc Như Hải không tài nào thở nổi: "Kẻ đi quá giới hạn sẽ chết thật đấy." Diệp Thiên ngẩng đầu nhìn hắn ta, giọng anh lạnh nhạt như thường, dứt lời anh lại bóp nhẹ một cái.
"Rắc." Một tiếng động nhẹ giòn tan vang lên, ngay sau đó, đầu của Mạc Như Hải gục xuống vì mất đi mọi sức lực, đôi mắt của hắn ta trợn trừng như kiểu không ngờ được mình lại chết dễ dàng đến vậy ở cái chốn này.
"Cậu, cậu, rốt cuộc cậu là ai..." Lúc này đây, gương mặt của Miêu Trại Phong khi nhìn người thanh niên đứng trước mặt mình đã thay đổi hoàn toàn. Mạc Như Hải là người có thực lực thuộc tầng thứ mười kia mà, sao lại có thể bị kẻ khác giết chết dễ dàng như vậy chứ? Vả lại rõ ràng là mình cũng đã rải thuốc mê vào không khí rồi mà, tại sao lại không có tác dụng gì với cậu ta vậy? Rốt cuộc người thanh niên này là ai? Tuy ả ta thấy tò mò cùng cực nhưng giờ giữ được mạng sống quan trọng hơn tất cả. Miêu Trại Phong nghĩ vậy, ả ta quay lưng định bỏ trốn mà chẳng do dự điều chi.
"Trả lời ba câu hỏi của tôi rồi cô có thể đi." Nhưng ngay lúc này, một giọng nói lạnh nhạt bỗng lại vang lên, dường như có một sức mạnh khác thường nào đó ngăn cản bước chân của Miêu Trại Phong, thậm chí ả ta còn chẳng dám tiếp tục di chuyển thêm một bước nào nữa. Dường như lời nói của Diệp Thiên chính là pháp lệnh buộc phải tuân thủ, không được phản kháng mảy may.
"Câu, câu hỏi gì?" Miêu Trại Phong quay đầu lại, ánh mắt của ả ta khi nhìn Diệp Thiên vô cùng nghiêm trọng, thậm chí còn có chút gì đó sợ hãi. Thuật dùng độc và vu thuật là khoản am hiểu nhất, mạnh nhất của nhà họ Miêu, nhất là thuật dùng độc, nó có thể đạt tới hiệu quả ngoài mong muốn của người thường. Nhưng giờ phút này, thuốc độc của mình lại chẳng có tác dụng gì với Diệp Thiên cả, nếu hai bên đấu với nhau thì ả ta chỉ có thể mặc cho người ta chém giết.
"Câu hỏi đầu tiên, ngoài các người ra thì phía Nam Cương và Bắc Cương còn cử bao nhiêu người đến đây?" Diệp Thiên cười nhạt, dường như anh chỉ hỏi đại một câu vậy thôi. Anh vừa nói vừa phất nhẹ cánh tay phải, Đông Phương Tĩnh và Chu Hoàng nhận thấy cái cảm giác mất đi mọi sức lực trên người mình bỗng bay sạch sẽ, cơ bắp của họ chưa bao giờ được thoải mái như thế.
Miêu Trại Phong nhìn thấy chiêu thức đó của anh, ả ta trợn to con mắt, khuôn mặt ấy đầy ắp sự khó tin. Miêu Trại Phong nuốt một ngụm nước bọt rồi mới trả lời: "Chỉ có hai nhà chúng tôi thôi, dẫn lớp thanh niên ra ngoài rèn luyện, tăng thêm kiến thức ấy mà."
Diệp Thiên gật đầu, dường như anh không quan tâm đến tính chân thực trong lời nói của ả ta, anh khẽ cất giọng: "Câu hỏi thứ hai, các người không đến quảng trường Thiên Long mà ra đây làm cái gì?"
Miêu Trại Phong sững sờ mất một lúc, vẻ mặt của ả ta thêm phần khó coi. Miêu Trại phong cúi gằm mặt xuống, thỏ thẻ: "Ra xem xem thế nào thôi ấy mà, chúng tôi ngưỡng mộ Tử Thành đã lâu, thế không được à?"
Nghe vậy, Chu Hoàng và Đông Phương Tĩnh đều hừ nhẹ một tiếng, ngay cả họ cũng không tin lời ả ta nói. Chỉ có Diệp Thiên là vẫn bình thản như thường, chẳng biết là cảm xúc thật sự của anh. Diệp Thiên lại tiếp tục hỏi câu thứ ba mặc cho ánh nhìn chột dạ của Miêu Trại Phong: "Câu hỏi thứ ba, ai đã sai các người đến đây?"
Miêu Trại Phong nghe được câu hỏi của anh, ả ta câm lặng chẳng nói gì, hình như ả ta thấy rất ngoài ý muốn với câu hỏi này của Diệp Thiên. Miêu Trại Phong cau mày, được một lúc mới nhìn lẳng lặng nhìn Diệp Thiên: "Không ai sai chúng tôi cả." Giọng ả ta nhỏ tí teo, thậm chí còn có phần lẩn tránh, nhưng Diệp Thiên vẫn coi như không nhận thấy điều gì, anh quay người đi, khẽ lắc đầu: "Được, cô có thể đi rồi."
Cả Miêu Trại Phong cũng phải thảng thốt khi nghe anh nói vậy chứ nói chi là Đông Phương Tĩnh. Ả ta không dám tin rằng Diệp Thiên sẽ thả mình đi dễ dàng như vậy, chẳng lẽ có điều gì gian dối? Ánh mắt của Miêu Trại Phong hoảng hốt không yên, ả ta nhìn Diệp Thiên hồi lâu, thấy anh không có ý trêu đùa gì mới dám quay người, cắn chặt khớp hàm rồi bỏ chạy chẳng thấy tăm hơi.
Đông Phương Tĩnh không hiểu sao Diệp Thiên lại làm vậy, rõ ràng là hai người kia ôm mục đích xấu mà. Diệp Thiên giết Mạc Như Hải là chuyện thường tình, nhưng giờ anh lại thả Miêu Trại Phong chạy mất. Cô thừa nhận rằng từ lúc mới gặp đến giờ cô chưa hề nhìn thấu suy nghĩ của Diệp Thiên. Chu Hoàng lại khác, cô không nói một lời nào, cô chưa bao giờ can thiệp vào cách làm của Diệp Thiên, dù là một chữ thôi cũng chưa từng, thậm chí cô cũng chẳng hỏi tại sao.
"Anh Diệp..." Chu Hoàng đứng dậy, cô ta nhìn về phía Miêu Trại Phong rời khỏi, ánh mắt hỏi han xin lệnh. Diệp Thiên lắc đầu, anh đưa mắt nhìn cô và Đông Phương Tĩnh: "Không cần hỏi gì cả." Anh thở dài một hơi: "Tôi đã cử người đứng đầu của ba dòng tộc Hoàng gia đến Bắc Cương, nhưng tôi vẫn thấy hơi lo lắng nên đành phải vất vả các cô vậy, đi sang đó một chuyến đi."
Chu Hoàng khẽ cau mày, không phải là cô sợ lặn lội đường dài mà bởi vì trước giờ vùng đất Bắc Cương ấy vẫn luôn có chút nhạy cảm: "Bắc Cương chỉ có mình nhà họ Chu, dạo gần đây họ cũng chẳng có hành vi lạ thường gì hết, trừ phi..."
Hai bàn tay của Diệp Thiên ôm lấy phần ót, anh dõi mắt nhìn phương xa: "Chuyện nhà họ Chu là chuyện nhỏ, tôi nghi ngờ nhà họ Doanh."
"Nhà họ Doanh!" Chu Hoàng nhíu chặt đầu mày khi nghe được ba chữ này, vẻ mặt của cô bỗng nghiêm trọng hẳn. Đông Phương Tĩnh đứng nghe nhưng chẳng rõ ràng chi cả.
Diệp Thiên gật đầu, anh không giải thích gì nhiều mà lại nhìn về phía Đông Phương Tĩnh: "Đi đi, chẳng phải cô vẫn luôn mong được trả thù sao? Thế thì đi Bắc Cương đi." Đông Phương Tĩnh ngẩng đầu nhìn anh, cô đang suy nghĩ vấn đề gì đó.
Diệp Thiên trông theo hai cô gái rời khỏi, bấy giờ mới kéo dãn gân cốt chứ chẳng định đi đâu nữa. Ngay lúc này, một người đàn ông trung niên bỗng xuất hiện trước mặt anh, người này chính là chú Thiên mà hôm trước vừa gặp: "Hôm nay cháu oai phong thật đấy."
Diệp Thiên nghe lời trêu chọc của chú Thiên, anh cười lắc đầu: "Thà không có cái oai phong đấy còn hơn chú ạ, chuyện của ba dòng tộc Hoàng gia vô cùng phức tạp."
Chú Thiên cười khà, ông ấy vỗ vai anh: "Bởi vậy, cháu mới là người được chọn thích hợp nhất. Khả năng càng cao thì trách nhiệm càng nặng nhọc thôi." Cả khuôn mặt của chú Thiên lại nghiêm trọng rõ trông thấy: "Cháu thấy sao về vụ việc bên Bắc Cương?"
/884
|