Như Diệp Thiên đã nói trước đây. Nếu như, ngay cả những thế hệ trẻ này cũng không thể đối phó được thì làm sao có thể nói đến chuyện trả thù nữa? Vì vậy, bất luận thế nào, hôm nay cô cũng phải là người đầu tiên lên đến đỉnh núi Vạn Linh.
"Nếu như muốn đấu, thì thêm tôi nữa.”
Cuối cùng, Đông Phương Tĩnh cũng đứng lên. Đôi mắt kiên định nhìn mọi người vẫn vô cùng bình tĩnh.
"Cô?"
Hiên Viên Chí hừ một tiếng.
"Hậu duệ nhà họ Đông Phương còn muốn so tài với chúng ta ư? Đúng là nói chuyện viển vông.”
"Hả? Hậu duệ nhà họ Đông Phương?"
Hiên Viên Chí vừa dứt lời, ánh mắt của Mạc Kiệt đột nhiên liếc sang. Nheo mắt nhìn Đông Phương Tĩnh, ý tứ trong mắt khiến người ta khó hiểu.
"Ha ha, thú vị, thú vị thật! Hậu duệ nhà họ Đông Phương lại dám xuất hiện trước mặt chúng ta? Cô không sợ chết sao?"
Giọng điệu Mạc Kiệt có chút bỡn cợt pha chút lạnh lùng.
Những người thuộc dòng họ Đông Phương không phải là bạn của tam đại Vương tộc. Hơn nữa còn là kẻ thù, không thể nương tay.
"Mạc Kiệt, cậu muốn làm gì?"
Tất nhiên, mọi chuyện sẽ luôn có những điều bất ngờ. Ngay khi Mạc Kiệt vừa dứt lời, Bách Lý Mộ Vân đã dẫn đầu bước lên chắn trước mặt Đông Phương Tĩnh.
"Hôm nay chỉ là so tài mà thôi. Nếu như cô muốn đưa mâu thuẫn gia tộc vào đây, vậy đừng trách tôi không khách sáo!"
Giọng điệu Bách Lý Mộ Vân mang theo cả sự đe dọa. Không còn cách nào khác, để tỏ rõ lập trường của mình, hắn ta bắt buộc phải đứng ra ngay lúc này. Đầu tiên, Đông Phương Tĩnh này có quan hệ gì với Diệp Thiên, hắn không thể không quan tâm. Thứ hai, có thể nói chuyện năm đó không phải lỗi của Đông Phương Tĩnh. Mà ngược lại là nhà họ Bách Lý của tam đại Vương tộc đã phải chịu áy náy trong vài năm trời. Bây giờ, cuối cùng cũng có cơ hội để làm lành, hắn không muốn bỏ lỡ nó.
"Ha ha, Bách Lý Mộ Vân, anh có ý gì? Mối thù năm đó, chắc anh chưa quên chứ?"
Mạc Kiệt cười lạnh, ánh mắt chất vấn như muốn thiêu đốt: "Mặc dù tôi không phải là người của Vương tộc, nhưng nhà họ Mạc chúng tôi không còn cách nào khác là rời khỏi Nam Cương. Đó không phải là phần thưởng cho việc đánh bại nhà Đông Phương sao?"
Nghe xong, Bách Lý Mộ Vân đột nhiên im lặng. Đúng là năm đó, sự việc của nhà họ Đông Phương không chỉ liên quan đến mỗi tam đại Vương tộc.
"Không sai! Bách Lý Mộ Vân, không lẽ nhà họ Bách Lý cậu không muốn chức vị hoàng tộc này sao?"
Hiên Viên Chí cũng cười lạnh, hiếm khi hắn và Mạc Kiệt đứng cùng một phe.
"Nếu đã như vậy, theo tôi thì hay là chúng ta đừng so tài nữa!"
Thấy vậy, khóe miệng Gia Cát Lạc Minh nhếch lên, sau đó đứng dậy, ánh mắt hắn ta nhìn Đông Phương Tĩnh mang theo chút sát khí.
"Tại sao chúng ta không cùng nhau hợp tác để hạ bệ hậu duệ nhà Đông Phương trước?"
Gia Cát Lạc Minh hai mắt rực lửa, thực lực của những người có mặt ở đây gần như tương đương nhau, đều là người theo võ cổ truyền tầng thứ 6. Hơn nữa, có thể bộc lộ tài năng trước các gia tộc lớn họ tất nhiên có thực lực của riêng mình. Mấy người hợp lại muốn hạ bệ Đông Phương Tĩnh thì dễ như trở bàn tay.
"Cậu dám!"
Ai ngờ, đối mặt với lời đề nghị của hắn, Đông Phương Tĩnh vẫn chưa lên tiếng thì Bách Lý Mộ Vân đã đứng ra, cả người chắn trước mặt Đông Phương Tĩnh.
"Cậu ra tay thử xem?"
Thấy đám người Hiên Viên Chí không có vẻ gì là đang nói đùa, Bách Lý Mộ Tuyết cau mày đứng dậy.
"Đúng vậy, nếu muốn động thủ với cô ấy, trừ khi bước được qua xác chúng tôi."
Lúc này, Bách Lý Mộ Tuyết cũng kiên quyết đứng bên cạnh Đông Phương Tĩnh.
Hử?
Nhìn thấy cảnh này, cho dù là Hiên Viên Chí, Mạc Kiệt hay Gia Cát Lạc Minh đều cau mày. Hai anh em nhà này có uống nhầm thuốc không vậy? Vì bảo vệ hậu duệ nhà Đông Phương lại muốn trở mặt với bọn họ?
"Bách Lý Mộ Vân, ý cậu là gì? Cậu không phải thích cô ta rồi chứ?"
Hiên Viên Chí trừng mắt nhìn hắn, vẻ mặt tối sầm lại.
"Đúng vậy, hai anh em các người tốt nhất là tránh ra, bằng không, tôi e rằng hai người không gánh nổi hậu quả đâu."
Gia Cát Lạc Minh sắc mặt u ám, trong lòng đã dần mất kiên nhẫn rồi.
"Các người..."
Sắc mặt Bách Lý Mộ Vân lập tức sầm xuống. Nhưng hắn ta chưa kịp nói xong, Đông Phương Tĩnh đột nhiên bước lên một bước cắt ngang lời hắn ta.
"Vậy sao?"
Giọng điệu của Đông Phương Tĩnh hờ hững, ngay cả khi đối mặt với ba người, vẻ mặt cô vẫn không thay đổi.
"Nếu mấy người muốn khiêu chiến thì lên đi! Để tôi xem hậu duệ Vương tộc rốt cuộc lợi hại như thế nào."
Giọng của Đông Phương Tĩnh không lớn, nhưng mang đầy tự tin. Ánh mắt cô lại càng tự tin hơn. Chỉ một câu nói ngắn gọn nhưng đã khiến sắc mặt của cả ba người đều biến đổi. Không còn cách nào khác, khí thế của Đông Phương Tĩnh thực sự quá mạnh, khiến bọn họ không khỏi bàng hoàng.
"Đúng vậy, muốn đánh thì cứ đánh đi, nói mấy lời thừa thãi làm gì?"
Lúc này, Miêu Liên khó khăn lắm mới hoàn hồn cuối cùng đứng trước mặt Đông Phương Tĩnh. Trước kia cô bị Diệp Thiên xử lý, bây giờ cả người như bốc hỏa, đang cố gắng tìm chỗ để giải phóng nó ra.
"Đúng vậy, muốn đánh thì đánh, chúng tôi còn sợ rằng mấy người không đánh được cơ."
Bách Lý Mộ Tuyết bĩu môi, những thứ khác thì không nói, riêng đánh nhau thì cô không sợ.
Trong phút chốc, sắc mặt của ba người Hiên Viên Chí đều biến đổi. Xem ra bây giờ bọn họ ba đấu bốn, rõ ràng là họ đã mất đi phong độ. Nếu thực sự đánh nhau, còn có Miêu Liên ở đây tuyệt đối sẽ không thu được kết quả tốt.
Bầu không khí trong phút chốc bỗng trở nên im lặng. Một lúc sau, cả ba người họ nhìn nhau. Cuối cùng, Hiên Viên Chí hừ một tiếng và chọn cách thỏa hiệp.
"Hừ, nếu đã như vậy thì thôi! Chúng ta hãy phân cao thấp ngay trên núi Vạn Linh này."
"Không sai!"
Mạc Kiệt hừ một tiếng, nói hùa theo: "Vậy hãy xem kết quả trên núi này."
"Được thôi. Ai sợ ai."
Miêu Liên hừ một tiếng, giọng điệu khinh thường.
"Được, để xem ai có thể lên đến đỉnh núi Vạn Linh trước!"
Bách Lý Mộ Vân hừ một tiếng, vốn dĩ hắn không muốn làm chuyện vô bổ như vậy. Nhưng bây giờ, máu trong xương cốt của hắn cũng đã bị kích thích.
"Được, vậy hãy so tài xem thực hư ra sao."
Hai mắt Đông Phương Tĩnh nóng rực, trong lòng dường như không có chút sợ hãi nào.
"Hừ, hẹn gặp lại trên đỉnh núi!"
Mạc Kiệt lạnh lùng liếc nhìn đám người, không nói một lời nào liền quay người phóng về phía đỉnh núi.
"Giả dối!"
Thấy vậy, số ít người còn lại đều ngẩng đầu khinh thường. Không nói lời nào, năm sáu người liền đuổi theo. Lúc này cuộc đấu cuối cùng cũng chính thức bắt đầu.
"Thưa anh, chúng ta, chúng ta không quan tâm đến bọn họ sao?"
Cùng lúc đó, ở lưng chừng núi Vạn Linh, Diệp Thiên từng bước từng bước đi lên núi. Mặc dù trông có vẻ chậm chạp, phía sau Lâm Kha gần như đang chạy bước nhỏ, nhưng dù vậy, hắn ta cũng không đuổi kịp. Nhìn thấy sắp lên đến đỉnh núi, Diệp Thiên liền dừng lại.
Về phần Lâm Kha, trên trán đã ướt đẫm mồ hôi hột, hai chân như muốn gãy ra.
"Không sao!"
Diệp Thiên lạnh lùng nhả ra hai chữ, mắt nhìn chằm chằm dãy núi bên dưới, có một cảm giác được dịp lên tận đỉnh cao chót vót ngắm nhìn mới thấy núi non xung quanh đều nhỏ bé.
"Chỉ là ngọn núi Vạn Linh thôi mà, nếu ngay cả ngon núi này cũng không leo lên được thì quả thật là phế vật."
Nói xong, Diệp Thiên lại nhấc chân đi lên đỉnh núi. Trên đỉnh núi, chỉ có một vài ngôi chùa. Tuy to lớn hùng vĩ nhưng lại không có hương khói, có vài ông lão đang ngồi ở chòi nghỉ mát trước chùa, dường như họ đã chờ từ rất lâu rồi.
/884
|