Không chỉ bày tỏ nỗi áy náy của mình mà còn đổ hết trách nhiệm lên người Ngô Lệ. Về phần mình, anh ta đã thoát tội một cách sạch sẽ. Ngay cả Lâm Kha có ý muốn chỉ trích ông ta, nhưng cũng không tìm ra được sơ hở nào nên chỉ có thể lạnh lùng hừ một cái.
"Đổng Hải, đừng trách tôi không nhắc nhở ông. Tôi tới chỗ ông ăn, còn có thể coi trọng ông! Chẳng qua là người của ông đã xúc phạm khách quý của tôi! Nếu không cho tôi một lời giải thích thì nhà hàng này của ông đừng hòng tiếp tục làm ăn."
Nghe vậy, Đổng Hải mặt mày chua xót, vẻ mặt bỗng trở nên khó coi.
"Lâm gia chủ quá lời rồi, cậu yên tâm, tôi sẽ cho cậu một lời giải thích thỏa đáng!"
Nói xong, ông ta đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn Ngô Lệ đang quỳ trên mặt đất.
"Mẹ kiếp, đồ khuyết tật, mày mù à? Cậu Diệp mà mày cũng dám xúc phạm sao?"
Giọng điệu của Đổng Hải lạnh lùng, ánh mắt như muốn giết người. Trước mặt là hai pho tượng Phật lớn, ngay cả bản thân ông cũng phải tôn thờ như tổ tông của mình. Ngô Lệ chết tiệt, nếu muốn chết thì cũng đừng làm liên lụy đến tao.
"Chủ tịch Đổng, tôi, tôi"
Ngô Lệ sắc mặt tái nhợt, lúc này ngay cả nói năng cũng không lưu loát nữa.
"Hừ, cô làm sao? Bây giờ ngay lập tức cút đi cho tôi, đừng hòng quay trở lại nữa! Cút ngay!"
Đổng Hải thậm chí không cho Ngô Lệ cơ hội để nói, liền hét lên chửi bới, không để cho Ngô Lệ kịp phản kháng chút nào. Khuôn mặt của Ngô Lệ tái xanh vì sợ hãi, không dám nói một lời, chỉ có thể bỏ đi trong tuyệt vọng. Bây giờ, đừng nói là vị trí quản lý đại sảnh, chỉ cần có thể sống là cô ta đã mãn nguyện lắm rồi.
Nhìn thấy Ngô Lệ rời đi, Đổng Hải thở phào nhẹ nhõm, quay sang nhìn Diệp Thiên và Lâm Kha nở một nụ cười nịnh bợ.
"Cậu Diệp, Lâm gia chủ, hai người thấy vậy đã hài lòng chưa ạ?"
Lâm Kha hừ một tiếng, không nói gì, chỉ nhìn Diệp Thiên bên cạnh.
"Anh Diệp."
"Lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa!" Diệp Thiên giọng điệu lạnh lùng, nói xong xoay người đi vào phòng ăn.
"Hừ, coi như ông may mắn!"
Thấy Diệp Thiên không tính toán, Lâm Kha hừ một tiếng rồi nhanh chóng đi theo.
"Vâng vâng vâng, Lâm gia chủ xin mời!"
Đổng Hải thở phào nhẹ nhõm rồi nhanh chóng đưa tay ra mời: "Lâm gia chủ hôm nay hãy ăn thoải mái, bữa này tôi mời."
Phòng Hải Yến là phòng riêng tốt nhất ở nhà hàng Phong vị thủ đô này. Tọa lạc trên tầng ba, tuy chỉ có ba tầng nhưng với những ô cửa kính trong suốt sang trọng, gần như có thể nhìn ra toàn bộ khu đông. Có thể nói, phòng Hải Yến này thật sự sang trọng. Mặc dù so với những nơi mà Diệp Thiên đã trải qua thì nơi này không đáng nhắc đến. Tuy nhiên, như này cũng ổn rồi.
Nhưng lúc này, trong căn phòng riêng sang trọng ấy chỉ có hai người Diệp Thiên và Lâm Kha. Nhìn Diệp Thiên im lặng không nói lời nào, mặt cũng không biểu cảm, Lâm Kha lúc nào cũng cảm thấy như đang ngồi trên kim châm.
"Anh Diệp, anh muốn ăn gì thì cứ gọi. Hôm nay tôi mời, không cần khách sáo đâu!"
Lâm Kha kính cẩn mỉm cười, cẩn thận đưa thực đơn đặt phía trước Diệp Thiên. Lúc này, Diệp Thiên cũng không thèm nhìn một cái, vẻ mặt khiến người ta khó hiểu vô cùng.
"Cậu gọi đi, tôi sao cũng được!"
Lâm Kha đơ ra một lúc, trong lòng dở khóc dở cười. Mời Diệp Thiên ăn cơm, hắn cảm giác như mình đang đi trên băng mỏng, làm sao dám để cho Diệp Thiên sao cũng được? Hắn không có lựa chọn nào khác ngoài việc gọi tất cả các món ăn đặc trưng ngon nhất trong thực đơn.
Với sự chăm sóc đặc biệt của Đổng Hải, các món ăn được dọn ra rất nhanh, đầy một bàn lớn. Lâm Kha sợ Diệp Thiên không vừa lòng nên đã gọi hai chai Mao Đài 60 năm. Chỉ riêng cái này, không có vài triệu thì căn bản không thể mua được. Ai không biết lại tưởng đó là một đại gia mới nổi.
"Anh Diệp, xin mời!"
Nhìn thấy dãy bàn bày ra đủ loại món ngon, nhưng Diệp Thiên không động đũa, Lâm Kha cũng không dám động đậy.
"Ha, có chuyện gì cứ nói thẳng đi, không cần phải vòng vo như vậy!" Diệp Thiên nhếch khóe miệng, cầm đũa lên ăn hai miếng, cảm thấy có chút nhạt nhẽo vô vị.
Lâm Kha ngượng ngùng cười cười, chỉ chốc lát, trên trán mồ hôi lạnh đã chảy ròng ròng.
"Anh Diệp nói đùa rồi, tất cả những gì tôi có thể nói là về chút chuyện của nhà họ Lâm."
Lâm Kha giọng nói càng ngày càng nhỏ, nhưng ý tứ đã quá rõ ràng. Đừng coi hắn bây giờ nắm giữ quyền lực trong nhà họ Lâm, nở mày nở mặt vô cùng, nhưng hắn biết tất cả những thứ này đều nhờ Diệp Thiên mà có. Chỉ cần một lời nói của Diệp Thiên, lập tức hắn sẽ trở thành tù nhân. Vì vậy, mấy ngày nay Lâm Kha gần như mất ngủ cả đêm, tinh thần cũng suy nhược đi nhiều. Vì thế, hắn mới bất chấp mời Diệp Thiên ra ngoài, muốn thăm dò xem ý tứ của anh ra sao.
"Chuyện nhà họ Lâm?"
Diệp Thiên liếc hắn một cái, cười như không cười: "Tôi đã từng nói, cậu không thể giết một ai trong nhà họ Lâm, cũng không thể tha cho một ai đi khỏi nhà họ Lâm! Cậu đang làm rất tốt, cứ tiếp tục như vậy đi!" Giọng điệu Diệp Thiên dửng dưng, dường như không biết hắn muốn hỏi cái gì.
Quả nhiên, biểu hiện của Lâm Kha đột nhiên có chút kỳ quái, chịu đựng lắm, nhưng không dám nói một lời nào.
Thấy vậy, ánh mắt Diệp Thiên xẹt qua một chút ý cười, chỉ uống rượu mà không nói gì. Cả căn phòng ngay lập tức trở nên yên lặng. Diệp Thiên vô tư, tùy ý. Nhưng Lâm Kha luôn cảm thấy như đang ngồi trên kim châm, ngồi không được một hồi, thì toàn thân cảm thấy như bị dày vò. Lực áp chế của Diệp Thiên thật sự rất đáng sợ. Ở trước mặt anh, Lâm Kha chỉ cảm thấy mình thật hèn mọn.
Một lúc sau, Lâm Kha không thể chịu nổi nữa, cắn răng cắn lợi, bất chấp mở lời: "Anh Diệp, anh đã nghe nói chưa? Năm ngày sau, nhà họ Diệp sẽ mời một số gia đình quý tộc khắp thủ đô để tổ chức đại hội gia tộc."
"Ồ?" Diệp Thiên lạnh lùng nói, nhưng cũng chẳng thấy bất ngờ mấy: "Rồi sao nữa?"
Lâm Kha trong lòng đã có chút thiếu tin tưởng, nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi nói: "Nhà họ Lâm cũng nhận được lời mời, cho nên…"
Lần này, Lâm Kha đã nói rất rõ ràng. Nếu như đi, hắn tất nhiên sẽ là đại diện cho nhà họ Lâm. Nhưng nếu Diệp Thiên không đi, có nghĩa là Diệp Thiên thật sự chỉ muốn lợi dụng hắn mà thôi.
Quả nhiên, nghe vậy, Diệp Thiên mỉm cười: "Nếu cậu muốn đi thì cứ đi, hỏi tôi làm gì?"
Nghe vậy, Lâm Kha sững sờ một hồi, sau đó cả khuôn mặt ửng đỏ lên vì vui mừng.
"Anh Diệp, ý anh là tôi có thể thay mặt nhà họ Lâm đi phải không?"
Diệp Thiên thả lỏng tay: "Cậu là người đứng đầu nhà họ Lâm, cậu nghĩ thế nào?"
Chà! Nghe xong lời này, Lâm Kha đã nhảy lên vì phấn khích.
"Anh Diệp, cám ơn anh! Tôi, tôi thật sự không có ý gì khác, tôi chỉ là, tôi chỉ… "
Lâm Kha rất phấn khích, phấn khích đến nỗi nói chuyện cũng run rẩy, không nói được thành lời.
Lời nói vừa rồi của Diệp Thiên không phải chứng minh hắn có thể khống chế hoàn toàn nhà họ Lâm sao?
"Được rồi, chỉ cần cậu làm theo lời tôi đã dặn, cậu sẽ mãi là ông chủ nhà họ Lâm!"
Diệp Thiên nhấp một ngụm rượu, giọng điệu không nhanh cũng không chậm. Tranh thủ châm chọc Lâm Kha một chút dường như cũng không có hại gì.
"Nhất định rồi! Anh Diệp, anh đã cho tôi sinh mệnh, tôi hứa kiếp này sẽ không bao giờ phản bội anh! Nhà họ Lâm sẽ luôn phục vụ anh!"
Lâm Kha hoàn hồn, không nói lời nào, liền vỗ ngực thề một cách chân thành, thể hiện rõ lập trường của mình.
/884
|