Đám đông thấy người thanh niên kia bước nào, ai ai cũng đưa mắt nhìn nhau, bởi họ chưa từng gặp hai người này, nhưng dám nói mấy lời kiểu vậy ở đây thì chắc hẳn thân phận của người thanh niên này không thể nào thấp hơn nhà họ Tô được.
Ngay cả mấy kẻ ngồi bàn đầu như Diệp Thành Vân hay Mạc Càn cũng không khỏi nhíu mày khi thấy hai người kia bước vào sân tổ chức tiệc. Họ đưa mắt nhìn lão già đi phía sau người thanh niên kia trong vô thức, tuy nhìn lão ta khá là bình thường, chẳng đáng chú ý, nhưng họ lại cảm nhận được một luồng sức mạnh đè nén nào đó.
"Mời hai vị ngồi." Ngay cả Tô Vệ Quốc cũng cau mày, nhưng người đến thì là khách, đâu thể đuổi họ ra ngoài được, nên ông với nói một câu mời chào đầy vẻ lịch thiệp.
"Thú vị đấy, nhìn ông lỗ mãng thế thôi nhưng thái độ cũng còn khá được." Người thanh niên cười hờ hững, giọng điệu nói chuyện của bậc bề trên.
Gì vậy... Ai ai cũng thảng thốt, người này dám ăn nói như thế với Tô Vệ Quốc? Hắn ta chán sống rồi sao?
Tô Vệ Quốc híp mắt lại, nét cười ít ỏi trên khuôn mặt của ông cũng tắt hẳn: "Không biết cậu đây đến từ đâu? Huênh hoang chẳng kém ai." Tô Vệ Quốc là người đứng đầu của nhà họ Tô, lại nắm giữ chiến khu Bắc Dã nên đương nhiên là ông không sợ cậu chàng này, dù rằng ông không hề nhìn thấu lão già đứng phía sau hắn ta.
"Tô Vệ Quốc, tôi biết ông." Người thanh niên cười thờ ơ, hắn ta chẳng coi ai ra gì, tự ý ngồi xuống trước mặt Tô Vệ Quốc, thong thả ngả lưng dựa ghế: "Nhưng nói chuyện thì phải chú ý vào nhé, kẻo hoạ từ miệng mà ra đấy." Giọng điệu của người thanh niên rất lạnh nhạt, nhưng đầy ắp cái cảm giác cao cao tại thượng cho mình là nhất, ngay cả Tô Vệ Quốc mà hắn ta cũng chẳng coi là cái thá gì cả.
Lúc này, ngay cả bè lũ Diệp Thành Vân cũng cau mày chứ nói chi đến mấy vị khách ngồi dưới. Chẳng ai đoán được thân phận của người thanh niên này.
"Vậy ư?" Tô Vệ Quốc nhíu chặt đầu mày, khuôn mặt đã bị nhuốm đẫm nét lạnh lùng: "Đã thế thì mời cậu đây về cho. Nhà họ Tô chúng tôi không chào đón cậu."
"Ông chắc chứ?" Người thanh niên nghe vậy, hắn ta nhướng mày ra chiều không vui vẻ mấy: "Tô Vệ Quốc, bản thiếu gia đến đây là vinh hạnh của ông, ông đừng có mà không biết điều như thế." Người thanh niên hừ lạnh, hắn ta gác hai chân lên mặt bàn, nói xong thì lấy một miếng ngọc bội từ trong túi ra, đặt trước mặt Tô Vệ Quốc.
"Chắc ông biết món đồ này nhỉ? Giờ ông còn muốn đuổi tôi đi nữa không?" Giọng điệu của người thanh niên rất hững hờ, nhưng từng con chữ lại thấm đượm sự bá khí chẳng ai bì nổi, cái dáng vẻ đó rõ là không coi nhà họ Tô ra cái thá gì.
"Nhà họ Hiên Viên!" Tô Vệ Quốc nhìn miếng ngọc bội kia, đôi con ngươi của ông co lại, miệng lẩm bẩm vài ba con chữ, khuôn mặt mang đôi phần nghiêm trọng.
Ngay khi ba kẻ Diệp Thành Vân, Diệp Thành Trung và Mạc Càn ngồi đối diện với ông nhìn thấy miếng ngọc bội kia, gương mặt của chúng cũng khó coi tột độ. Chúng cúi đầu, không dám hó hé một câu, thể hiện rõ sự kiêng kỵ với người thanh niên và lão già đứng sau.
Có mình Diệp Thiên là vẫn chẳng hề hấn, thong dong như thường, thậm chí trên khoé miệng anh còn ẩn hiện một nụ cười nhàn nhạt mà không kẻ nào có thể thấu tỏ. Nhưng anh cũng chẳng ra mặt, chỉ ngồi đó xem trò hay.
"Hừ, coi như ông có mắt. Ông nhớ kĩ lấy, tôi là Hiên Viên Hạo, lần sau nói chuyện thì chú ý vào." Người thanh niên khoái chí lắm, hắn ta cất miếng ngọc bội trong tay, ánh mắt thờ ơ, chẳng để tâm một ai khác cả.
Tô Vệ Quốc hừ lạnh một tiếng, đôi mắt của ông sâu xa thấy rõ, chẳng nói một lời. Nhưng ông cũng chẳng sợ hãi, kiêng dè gì cho mấy, dù sao Diệp Thiên ở đây kia mà, ai dám hỗn hào?
Chỉ có những vị khách ngồi dưới là mù mờ, đưa mắt nhìn nhau. Nhà họ Hiên Viên? Sao chưa nghe ai nói bao giờ nhỉ? Mà nhìn Tô Vệ Quốc hơi e dè thế kia, chẳng biết nhà họ Hiên Viên chui ra từ cái khe nào nữa.
Hiên Viên Hạo không để ý đến đám đông chung quanh, hắn ta dõi mắt nhìn về hướng khác, đôi con ngươi của hắn ta như đốt lên một ngọn lửa cháy bỏng lúc nhìn thấy ba cô gái Tô Thanh Thanh, Tần Vũ và Triệu Ánh Thu. Hảo hạng, đây đúng món hảo hạng hiếm có khó tìm: "Chậc, nghe nói cô chủ của nhà họ Tô cũng khá được, nay gặp mặt đúng là có sắc đẹp." Hiên Viên Hạo nhìn Tô Thanh Thanh không chớp mắt, ánh mắt nóng bỏng ấy không hề che giấu một chút gì.
"Mấy cô may mắn đấy, giờ tôi đang thiếu mấy cô gái theo hầu. Ba cô làm gái ở cho tôi đi, chỉ cần hầu hạ sao cho tôi vui thì đảm bảo rằng các cô sẽ được ăn ngon mặc đẹp. Sướng hơn ở lại cái nhà họ Tô rách bươm này vô số lần." Giọng điệu nói chuyện của hắn ta như đã quyết hết tất cả, nụ cười giễu cợt nơi khoé miệng rõ mồn một. Gì thì gì chứ ba chữ Hiên Viên Hạo này đã nói lên tất cả, dù là tiên nữ trên trời hay dưới nhân gian, chỉ cần nghe thấy ba chữ Hiên Viên Hạo thì ai ai cũng sốt sắng, tranh giành nhảy bổ vào lòng hắn ta thôi mà.
Hắn ta vừa mới nói xong, cả toà tứ hợp viện bỗng im lặng đến đáng sợ. Ai ai cũng trợn mắt há mồm, cậu chàng này mở miệng ra là đòi cô chủ của nhà họ Tô làm gái ở theo hầu cho hắn ta? To gan thật đấy.
Sắc mặt của Tô Vệ Quốc và Diệp Thiên cũng dần lạnh lùng thấy rõ, còn Tô Thanh Thanh, Tần Vũ và Triệu Ánh Thu thì tỏ vẻ khinh thường, ánh mắt của họ khi nhìn Hiên Viên Hạo chẳng khác gì nhìn thấy một tên dở người là bao, não của người này có vấn đề à? Bảo mình làm đứa ở cho hắn ta? Hắn ta xứng ư? Đúng là vô liêm sỉ.
Tô Vệ Quốc nhìn Hiên Viên Hạo, đôi con ngươi của ông trầm ngâm, đen đặc. Ông bỗng đứng dậy, bình tĩnh mở lời: "Mong mọi người thông cảm, nhà tôi có chút chuyện nên không giữ mọi người ở lại được, mong mọi người giúp đỡ." Tô Vệ Quốc ra lệnh đuổi khéo khách bằng giọng điệu cực kì bình thản.
Khách khứa nghe vậy, họ sững sờ một lúc, sau đó lục tục đứng dậy rời khỏi toà tứ hợp viện này mà chẳng do dự, nghi ngờ gì cả. Tuy họ tò mò muốn biết diễn biến câu chuyện, nhưng họ lo cho mạng sống của mình hơn cả. Nếu mà ở lại đây, sợ rằng sẽ xảy ra chuyện lớn ấy chứ. Vậy nên cả sân tổ chức tiệc đầy ắp người nay lại lạnh tanh, trống hươ trông hoác chỉ trong vòng hai phút ngắn ngủi. Chỉ còn lại vài người ngồi ở hai chiếc bàn trên cùng.
Ánh mắt của bọn người Diệp Thành Vân lập loè, lưỡng lự trong giây lát, sau đó Diệp Thành Vân cũng đứng dậy: "Ông Tô, đã vậy thì cũng tôi cũng đi trước, lúc nào có rảnh sẽ ghé lại chào hỏi sau." Ông ta dứt lời, còn không quên trừng mắt nhìn Diệp Thành Trung - kẻ vẫn ngồi im thin thít, chẳng động đậy gì kia. Diệp Thành Trung và Mạc Càn sững người một lúc, bấy giờ mới vội vã đứng dậy chào hỏi ra về. Diệp Thành Vân quay người đi mất hút, ông ta chẳng dám dừng bước chân. Diệp Thành Trung và Mạc Càn nối đuôi theo sau, vẻ mặt rõ là kì lạ.
"Sao nãy mình lại đi vậy anh?" Ra khỏi tứ hợp viện, Diệp Thành Trung mới cất giọng hỏi tỏ vẻ nghi ngờ. Ông ta cũng biết nhà họ Hiên Viên, nhưng họ làm gì có thù oán, dây mơ rễ má gì với nhau đâu, cần gì phải làm vậy chứ?
"Chú muốn chết thì cứ việc ở lại đi." Diệp Thành Vân lườm Diệp Thành Trung cháy mặt, ông ta chẳng biết nói gì cho phải.
Hả? Diệp Thành Trung còn khó hiểu hơn nãy: "Em hiểu ý anh, nhưng chúng ta có thể bắt tay với Hiên Viên Hạo để đối phó với Diệp Thiên kia mà, cơ hội tốt biết bao ấy chứ." Giọng Diệp Thành Trung phấn khích vô cùng, tiếc là thứ đáp trả ông ta lại là cái liếc mắt của Diệp Thành Vân.
"Muốn chết thì cứ thử đi. Bắt tay với nhà họ Hiên Viên có khác gì hỏi cọp xin da đâu, tôi không làm cái chuyện định sẵn sẽ không thành công như thế." Diệp Thành Vân nói xong, còn chêm vào một câu cảnh cáo: "Bảo họ huỷ bỏ kế hoách tối nay. Tốt nhất là chú cũng ngoan ngoãn về nhà đắp chăn đi, kẻo không ai cứu được chú đâu."
/884
|